Trong lòng Thẩm Hâm Dao cảm thấy ấm áp, cô ấy tựa vào lồng ngực của Trang Gia Văn, hít ngửi mùi hương trên người anh ấy khiến đáy lòng Thẩm Hâm Dao bình yên trở lại.
"Anh có biết lúc ấy em sợ đến mức nào không? Em thực sự đã chuẩn bị sẽ chết..."
Trang Gia Văn đè khóe miệng đang khép mở của cô: "Chuyện đã qua rồi, đừng nói về nó nữa, càng không cho phép em nói đến chuyện chết, em muốn anh góa vợ à?"
Thẩm Hâm Dao bĩu môi: "Thì anh có thể tìm cô khác mà."
"Nhưng anh chỉ thích em thôi." Trang Gia Văn đưa tay nhìn đồng hồ, trời đã sắp sáng, khoảng năm giờ rồi.
Anh ấy xoa xoa mặt Thẩm Hâm Dao: "Chúng ta đừng khiến người lớn lo lắng được không?"
Thẩm Hâm Dao đỏ mắt gật đầu: "Vâng."
"Anh đi lấy quần áo cho em." Trang Gia Văn đứng dậy đến phòng ngủ của Thẩm Hâm Dao lấy quần áo cho cô ấy.
Thẩm Hâm Dao vẫn bọc mình trong chăn không nhúc nhích, dùng đôi mắt mong chờ nhìn Trang Gia Văn.
Trang Gia Văn cười: "Làm sao đấy? Muốn anh mặc cho em à?"
Thẩm Hâm Dao lắc đầu: "Không phải, anh ra ngoài đi."
Trang Gia Văn: "..."
Bây giờ anh ấy không dám bỏ Thẩm Hâm Dao một mình trong phòng nữa.
Trang Gia Văn đứng ở cuối giường: "Hôm nay chúng ta chính thức trở thành vợ chồng rồi, em còn ngại anh à?"
Thẩm Hâm Dao biết anh ấy lo lắng cho mình, đành nói: "Không phải thế..."
Cô ấy cũng không phải người mạnh miệng, vẫn cần người an ủi và bảo vệ mình, mọi chuyện trước đây cũng đã qua rồi.
Sự bao dung của Trang Gia Văn đã xóa đi cảm giác nhục nhã trong lòng Thẩm Hâm Dao.
Cô ấy hơi mím môi, bỏ chăn trên người ra, để lộ cơ thể chỉ mặc mỗi nội y, cô ấy không trốn tránh nữa mà nhìn thẳng vào Trang Gia Văn: "Anh ôm em đi tắm đi."
Cô ấy muốn gột rửa thân thể mình.
Trang Gia Văn nói: "Được."
Anh ấy khom người ôm Thẩm Hâm Dao vào trong ngực mình, rất cẩn thận đối diện với ánh mắt Thẩm Hâm Dao, Trang Gia Văn cũng không có ý gì khác.
Bởi vì bây giờ Thẩm Hâm Dao rất mỏng manh.
Khi một người đàn ông nảy sinh dục vọng với một người phụ nữ, đó chính là thích.
Nhưng khi một người đàn ông nhẫn nhịn được dục vọng của mình dành cho người phụ nữ đó, thì đó là yêu.
Trang Gia Văn xả nước tắm cho Thẩm Hâm Dao.
Cả quá trình Trang Gia Văn đều không có động tác quá đáng nào, thật ra chính anh ấy cũng không tin nổi, dù sao thì anh ấy vẫn rất muốn cô.
Có điều Trang Gia Văn đều nhịn lại được.
Hôn lễ sắp diễn ra mà lại xảy ra chuyện như thế, anh ấy càng phải cẩn thận để ý tâm trạng của Thẩm Hâm Dao hơn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo cho Thẩm Hâm Dao, Trang Gia Văn ôm Thẩm Hâm Dao rời khỏi nhà.
Sau khi lên xe, chiếc xe chở Thẩm Hâm Dao đi trang điểm cô dâu.
Lúc này, Tông Ngôn Hi đã bố trí lại phòng mới cho bọn họ ở khách sạn, Trang Gia Văn hẳn rất bận bịu.
Tông Ngôn Hi ở bên cạnh Thẩm Hâm Dao để Trang Gia Văn đi sắp xếp mọi chuyện.
"Vâng, phiền chị chăm sóc Hâm Dao nhé." Trang Gia Văn nói.
"Yên tâm đi, chị sẽ chăm tốt cho cô ấy, em đừng lưu luyến mãi thế nữa, lát nữa là thành người của em rồi." Tông Ngôn Hi vờ tỏ vẻ ung dung để xoa dịu bầu không khí.
Trang Gia Văn cười: "Lúc nào chả là của em."
Tổng Ngôn Hi đẩy anh ấy: "Được được, đừng có làm chị buồn nôn nữa.
Mau đi đi, chị nổi hết da gà rồi nè."
Trang Gia Văn ra ngoài, chợt nghĩ đến gì đó, anh ấy quay đầu lại nói với Tông Ngôn Hi: "Đúng rồi, Song Eun cũng đến tham dự hôn lễ của em."
Tông Ngôn Hi ngạc nhiên: "Anh ta tới làm gì?"
Trang Gia Văn nhún vai: "Bố mời đó, hình như quan hệ với bố không tệ đâu."
Tông Ngôn Hi đảo mắt: "Chị biết rồi."
Trang Gia Văn đi khỏi đó, Tông Ngôn Hi đến bên cạnh Thẩm Hâm Dao, nhân viên trang điểm đang trang điểm cho cô ấy, thấy Tống Ngôn Hi lại thì chỉ cái hộp trên bàn hỏi: "Cô Tông, trong cái hộp này có gì thế?"
- -----------------.
/1073
|