Việc làm của Tông Khải Phong khiến Văn Khuynh nghi ngờ cho nên anh ta đã cho người theo dõi anh.
Trong ba ngày, người theo dõi Tông Khải Phong phát hiện anh có qua lại với Trình Dục Tú.
Văn Nhàn có người ở bên, con ra đời nhưng Trình Dục Tú lại chưa được nhìn thấy, cô đã khóc trước mặt anh, nói muốn được nhìn thấy con.
Tông Khải Phong đồng ý hôm nay sẽ bế con tới cho cô nhìn, nhưng bà Văn tới liền bế bé con, anh không có cơ hội bể ra ngoài, chỉ đành lấy cớ công ty có việc nên ta ngoài rồi tới phòng bệnh Trình Dục Tú nói cô đợi thêm một ngày.
Anh đẩy cửa phòng bệnh, Trình Dục Tú vẫn luôn chờ đợi, nghe thấy động tĩnh thì lập tức ngồi dậy, nhìn Tông Khải Phong đi vào, cô vui mừng hỏi: “Con đâu?”
Tông Khải Phong đi tới: “Hôm nay không thể bế con ra được, em đợi thêm nhé"
Sắc màu trong mắt Trình Dục Tú chợt biến mất, cô thất vọng cụp mắt xuống, cô chỉ muốn nhìn con mình một lần, lẽ nào một lần cũng khó vậy sao?
Cô cảm thấy đau đớn, trái tim vô cùng đau.
Tông Khải Phong không cảm nhận được cảm giác của cô lúc này nhưng cũng biết tâm trạng của cô, dù sao anh cũng được làm ba lần đầu.
Anh ngồi xuống bên giường, đưa tay ôm lấy vai cô rồi an ủi: “Em vừa mới sinh không thể suy nghĩ lo âu quá nhiều, anh đồng ý với em, nhất định sẽ bế con tới cho em nhìn”.
“Em không bỏ được” Trình Dục Tú không muốn khóc nhưng lại không nhịn được, con lớn lên trong bụng cô mười tháng, giữa họ có tình cảm, cô không muốn đưa con cho Văn Nhàn nữa.
Tông Khải Phong khẽ thở dài: “Không kịp nữa rồi”
Mọi thứ đều đã muộn, bây giờ mọi người đều biết đứa bé là do Văn Nhàn sinh: “Thật ra như này cũng tốt, một thời gian nữa anh sẽ ly hôn với Văn Nhàn, con sẽ ở lại nhà họ Tông, đến khi đó chúng ta kết hôn, em có thể nhìn thấy con mỗi ngày”
Trình Dục Tú gật đầu, cho dù giữa cô và Tông Khải Phong không có tình cảm nhưng có chung một đứa con, có thể ở bên chăm sóc con sống cả đời cũng tốt.
"Anh nghe nói, thời gian ở cữ khóc không tốt cho mắt đầu” Tông Khải Phong lau nước mắt cho cô.
“Rầm!” một tiếng, cửa phòng bệnh bỗng bị đá văng, hai người gần như đồng thời nhìn ra cửa.
Văn Khuynh nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, nghe cấp dưới báo cáo, anh ta vẫn còn có chút không tin, dù sao Văn Nhàn vừa sinh con trai cho Tông Khải Phong, sao anh có thể ngoại tình?
Nhưng vừa nãy cấp dưới lại báo cáo, nói rằng Tông Khải Phong lại tới thăm người phụ nữ kia, vì để xem thực hư thế nào nên anh ta đã lái xe tới đây, không ngờ lại nhìn thấy Tông Khải Phong ôm người phụ nữ kia.
Cũng có nghĩa là Tông Khải Phong thật sự ngoại tình, trong thời gian Văn Nhàn ở cữ, anh lại quấn lấy người phụ nữ khác?
Càng nghĩ càng phẫn nộ, anh ta lao nhanh tới túm cổ áo Tông Khải Phong: Văn Nhàn còn đang ở cữ mà mày lại.”
Ánh mắt anh ta chuyển sang Trình Dục Tú ngồi trên giường, trên mặt cô vẫn còn nước mắt, trong mắt Văn Khuynh lại là thủ đoạn nắm lấy trái tim đàn ông của người thứ ba.
Ngực Văn Khuynh nhanh chóng phập phồng, quá mức phẫn nộ khiến cho khuôn mặt anh ta vặn vẹo: “Tông Khải Phong, mày có xứng với Văn Nhàn không?”
Tông Khải Phong không có hành động gì, chỉ nói: “Anh hiểu lầm rồi, không liên quan đến cô ấy.”
“Đến giờ mà mày vẫn còn bảo vệ cho kẻ thứ ba này à?” Nếu không phải chút lý trí còn sót lại nói cho anh ta biết, đánh Tông Khải Phong bị thương, Văn Nhàn sẽ phát hiện thì bây giờ chắc chắn anh ta sẽ hung hăng đánh Tông Khải Phong một trận!
Nể tình em gái còn đang ở cữ, không muốn để em biết chuyện sấm sét giữa trời quang này.
Vốn dĩ hai nhà là quan hệ có lợi ích, bây giờ có con thì càng liên luỵ sâu hơn, cho dù Tông Khải Phong ngoại tình thì cũng không dễ ly hôn, có ảnh hưởng lớn với hai nhà, hơn nữa cũng không tốt cho đứa trẻ.
Anh ta đè nén sự tức giận: “Rời xa người phụ nữ này, quay về sống với Văn Nhàn, nếu mày vẫn còn dám dây dưa với cô ta thì tao sẽ không tha cho mày đâu.”
Văn Khuynh đẩy Tông Khải Phong ra.
Anh ta đi tới bên giường, nhìn Trình Dục Tú từ trên cao xuống: “Nếu vẫn còn muốn thể diện, vẫn còn muốn sống thì thức thời một chút, rời khỏi Tông Khải Phong, hiểu ý tôi chứ?”
Tông Khải Phong kéo lại cổ áo: “Anh có điều gì không vui thì nhằm vào tôi, đừng doạ một người phụ nữ
Hai tay Văn Khuynh nắm chặt, đến giờ mà anh vẫn bảo vệ người phụ nữ này?
“Mày đừng cho rằng tạo không dám làm gì mày rồi mày chọc tới tao..”
"Tôi biết" Tông Khải Phong ngước mắt nhìn: “Bây giờ anh cả đang ở giai đoạn đắc ý nhất trong cuộc đời, có rất nhiều thủ đoạn nhưng cô ấy thì anh không thể động vào
“Mày!”
Mặt mày Văn Khuynh dữ tợn.
“Mày có còn muốn sống với Văn Nhàn nữa không?” Văn Khuynh cảm thấy Tông Khải Phong điên rồi, điên vì một người phụ nữ: “Não mày đâu rồi?”.
Văn Khuynh cảm thấy mình như bị sét đánh, Tông Khải Phong vì một người phụ nữ mà đến vợ con cũng không cần sao?
“Mày không phải một người đàn ông vì phụ nữ mà đến trách nhiệm cũng không gánh vác, người phụ nữ này đã cho mày thuốc mê gì rồi?” Văn Khuynh gào thét.
Anh ta cảm thấy Tông Khải Phong đã bị người phụ nữ này mê hoặc, bây giờ mất lý trí, mất bình tĩnh.
Lúc này anh ta không thể xúc động, chuyện vỡ lở, Văn Nhàn biết được chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Anh ta nhìn xuống lửa giận: “Mày bình tĩnh lại đi, chuyện này hai ngày nữa chúng ta lại nói, còn nữa đừng để Văn Nhàn biết, bây giờ sức khoẻ con bé vẫn yếu, nể mặt mày vừa có con, bình tĩnh lại”
Nói xong Văn Khuynh ra khỏi phòng bệnh, không phải thật sự đi bình tĩnh mà là cho người đi điều tra Trình Dục Tú.
Em gái duy nhất của mình, chồng con bé lại ngoại tình ngay trong lúc cô ở cữ, sao anh ta có thể bình tĩnh?
Người đàn ông dám phụ em gái anh ta, không muốn sống nữa à?!
Trình Dục Tú nắm lấy ga giường, cô nghe từ lời Văn Khuynh cũng đại khái đoán ra được thân phận anh ta, lo lắng nhìn Tông Khải Phong: “Bây giờ phải làm sao?
Tông Khải Phong không hề hoảng loạn, anh nghiêm túc nhìn Trình Dục Tú: “Như vậy cũng tốt, nhân cơ hội này ly hôn với Văn Nhàn”
Sau đó cưới cô.
“Như vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới tình cảm hai nhà.”
Tông Khải Phong nhếch môi: “Ảnh hưởng thì cũng ảnh hưởng rồi nhưng có đứa bé ở giữa nên cũng không đến mức trở thành kẻ thù, nhiều lắm cũng chỉ là oán trách anh”
Trình Dục Tú mím môi, sự việc phát triển tới bước đường này, cô cũng không biết mình có thể nói gì.
"Nơi này sợ rằng không an toàn nữa, anh tìm nơi khác cho em" Tông Khải Phong cũng sợ Văn Khuynh tới gây phiền phức cho cô.
Văn Nhàn tốt như vậy, anh trai cô ấy hắn cũng không phải kiểu người có thể làm tổn hại người khác: “Anh ấy có thể lực, cũng không thể thật sự lấy mạng em.”
"Tình cảm của anh ấy với Văn Nhàn rất tốt, bây giờ hiểu lầm em là người thứ ba, chắc chắn sẽ vì em gái mà gây bất lợi cho em.” Tông Khải Phong biết tình cảm của Văn Khuynh với Văn Nhàn.
Hai anh em nhà họ Văn tình cảm rất tốt.
Anh tới bên giường đắp chăn cho cô: “Em nghỉ ngơi trước đi đừng để cảm lạnh, anh ấy vừa đi có lẽ sẽ không quay lại đầu, anh đi tìm Văn Nhàn bàn bạc với cô ấy chuyện ly hôn, em đừng sốt ruột, cũng đừng lo lắng, con rất khoẻ, sẽ được gặp thôi.”
Trình Dục Tú gật đầu: “Anh cũng cẩn thận một chút, em thấy hình như anh ấy biết võ”
“Làm lính mà nên nhìn trông đáng sợ, anh ấy sẽ không thật sự ra tay đầu, hơn nữa anh cũng không ngốc đứng đó để cho anh ấy đánh mà không đánh trả” Tông Khải Phong vỗ về cô: “Ngủ một giấc đi, anh đi xử lý”
Trình Dục Tú gật đầu.
Tông Khải Phong đóng cửa phòng bệnh rồi đi ra, bà Văn cũng đã đi, chỉ còn người làm chăm sóc Văn Nhàn, con đang ngủ say trong nội sơ sinh, trẻ con lúc này ngoài ăn ra thì sẽ vung tay vung chân quỳ loạn, thời gian còn lại đề ngủ.
Văn Nhàn thấy sắc mặt anh không tốt thì hỏi: “Anh sao thế, nhìn có vẻ không vui, bên phía Dục Tú xảy ra chuyện gì sao?”
- -----------------.
/1073
|