"Ở địa bàn của tôi mà xảy ra chuyện này, tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thoả đáng”
Thứ nhất là anh đang hợp tác với Tông Cảnh Hạo, thứ hai người dám làm chuyện này trên địa bàn của anh tức là đang khiêu chiến với anh.
Anh không cho phép có người giương oai trên địa bàn của mình, sau này anh sẽ phải quản lý sản nghiệp thế nào?
Là người lãnh đạo, một số việc có thể khoan dung độ lượng nhưng một số việc lại không thể dung túng.
Quản lý khách sạn như tìm được người đáng tin cậy, đi tới cúi người nói: “Đã xem camera rồi, dường như đối phương rất rõ bố trí camera của khách sạn chúng ta, né được rất nhiều ống kính quay chính diện, vừa nãy chúng tôi cũng đã hỏi nhân viên phục vụ đưa chiếc hộp nhưng cũng không hỏi được manh mối nào có ích."
Bạch Dận Ninh ngửa đầu, nhìn Tông Cảnh Hạo vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối, sau ghế sofa là cửa sổ sát đất, ánh nắng rực rỡ còn anh lại đứng ngược sáng nên Bạch Dận Ninh không nhìn thấy vẻ mặt anh, cân nhắc một chút rồi nói: “Hiển nhiên đối phương nhằm vào cô Lâm mà tới, không biết tổng giám đốc Tông có nghi ngờ ai không?”
Khi Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm thẩm vấn nhân viên phục vụ kia, anh cũng sắp xếp lại sự việc một chút, đưa thứ này tới, nhiều nhất cũng chỉ để doạ Lâm Tâm Ngôn và hai đứa nhỏ, nếu là Hà Thuy Trạch, anh ta sẽ không mạo hiểm như vậy.
Làm một việc không có quá nhiều lợi ích cho anh ta, nếu anh ta vẫn chấp nhất với Lâm Tâm Ngôn thì hẳn là sẽ tuỳ thời bắt cô đi, hoặc bắt con đi để uy hiếp.
Làm chuyện này hiển nhiên không có quá nhiều lợi ích với anh ta.
Nếu như để lộ sơ hở còn khiến bọn họ để lại manh mối tìm được anh ta.
“Đây là địa bàn của tổng giám đốc Bạch, chuyện xảy ra ở đây anh cũng nên cho tôi một câu trả lời thoả đáng, thời gian hai ngày, tổng giám đốc Bạch có thể cho tôi một kết quả hài lòng không?”
Bạch Dận Ninh nhíu mày, không ngờ Tông Cảnh Hạo lại đẩy chuyện này sang cho mình, theo tính cách của anh thì đối phương làm vậy với vợ mình, không phải anh nên đích thân điều tra, chỉnh đốn những người làm trò đùa ác ý này sao?
Tông Cảnh Hạo cong môi: “Tôi tin là tổng giám đốc Bạch nhất định sẽ điều tra được, dù sao chúng tôi tới đây cũng không đắc tội ai, nếu nói đắc tội thì e rằng cũng chỉ có người phụ nữ bên cạnh tổng giám đốc Bạch thôi.”
Một câu nói của Tổng Cảnh Hạo đã đánh thức người trong mộng, anh nghi ngờ Diệu Thanh Thanh?
Nhưng hôm đó rõ ràng Diệu Thanh Thanh không hề trách Lâm Tân Ngôn, dù sao cũng là em họ cô ta gây chuyện trước, hơn nữa anh cũng không nghĩ Diệu Thanh Thanh có thể làm ra chuyện này!
“Có phải hay không tổng giám đốc Bạch cứ tra sẽ biết”
Tông Cảnh Hạo không muốn tranh luận với anh ấy, anh bế Lâm Hi Thần đang dựa vào lòng Lâm Tâm Ngôn lên, đây là lần đầu tiên anh bế con trai, cậu bé rất rắn chắc, nặng hơn con gái một chút, mặc dù lớn cũng chỉ tầm như con gái nhưng lại cao hơn bé một chút.
Bây giờ Lâm Hi Thần muốn có một người bể mình, là ai cũng được, dù sao bé cũng không thể ở một mình, bé sẽ suy nghĩ lung tung, trong đầu toàn là hình ảnh con búp bê đó.
Vừa nghĩ tới là bé lại không khống chế được run rẩy.
“Đương nhiên nếu tổng giám đốc Bạch không nỡ thì tôi cũng có thể tự mình ra tay, có điều đến lúc đó tổng giám đốc Bạch đừng nói tôi không nể mặt anh” Tông Cảnh Hạo bỏ lại một câu, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt kinh ngạc của Bạch Dận Ninh không tới vài giây, anh bế con trai rời đi.
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đưa mắt nhìn nhau, Tông Cảnh Hạo đã xác định chắc chắn đối tượng tình nghi?
“Nếu thật sự là cô ấy thì tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thoả đáng” Sắc mặt Bạch Dận Ninh nghiêm túc nhìn Lâm Tân.
Ngôn.
Lâm Tâm Ngôn không nói gì, cô cảm thấy hơi mệt, bế con gái lên rồi bảo mọi người đi ăn, tàu xe mệt mỏi nửa ngày trời lại xảy ra chuyện này, mọi người đều chưa ăn cơm, chuyện phải giải quyết cũng không thể để bụng đói.
“Bồi Xuyên, các anh ăn cơm trước đi, tôi đi gọi Cảnh Hạo” Lâm Tâm Ngôn đứng lên.
“Chị Lâm, em bế Tiểu Nhuy cho, chắc hẳn chị cũng đói rồi, dù sao cũng đã hai giờ chiều”
Lâm Tâm Ngôn xoa đầu con gái rồi đưa bé cho Tần Nhã.
Cô bé rất nghe lời, ngồi trong lòng Tân Nhã.
Tông Cảnh Hạo không bế Lâm Hi Thần về phòng, cũng không ở trong khách sạn, Lâm Tâm Ngôn tìm kiếm một lượt cũng không
tìm được, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Tông Cảnh Hạo ở khu vực phía sau khách sạn.
Anh và Lâm Hi Thần đang ngồi trên bậc thang, hai bóng lưng một lớn một nhỏ, Lâm Tâm Ngôn đi chậm lại, dường như hai người đang nói chuyện.
"Tiểu Hi, sau này lớn lên con muốn trở thành người như thế nào?”
Lâm Hi Thần chụm hai chân lại, hai tay ôm lấy bản thân.
Bé nghĩ cũng không nghĩ mà thốt ra: "Sau này lớn lên cháu muốn làm một người có thể bảo vệ mami”
“Một thứ đồ chơi giả đã doạ con thành thế này thì sao bảo vệ được mami?” Tông Cảnh Hạo ngôn từ sắc bén, anh không hề vì bé vẫn là trẻ con mà khoan dung.
Lâm Hi Thần chớp chớp mắt, trong đầu dường như lại nghĩ đến con búp bê đó: “Nhưng con búp bê đó thật sự đáng sợ..”
“Nó là giả” Tông Cảnh Hạo ngắt lời bé.
Lâm Hi Thần không phản bác được, đúng thế, con búp bê đó là giả, chỉ là được làm tương đối giống thật mà thôi, trên thực tế nó chỉ là một đống nhựa plastic.
Bé nắm chặt bàn tay nhỏ bé: “Cháu...!cháu không sợ”
Thật ra trong lòng bé vẫn sợ hãi như cũ.
Chỉ là giả vờ không sợ mà thôi.
Bé không muốn mất mặt trước mặt Tông Cảnh Hạo.
“Vậy con có dám cùng ba đi nhìn lại một lần nữa không?"
Lâm Hi Thần: "..."
Lâm Tâm Ngôn nghe thấy lời này của Tổng Cảnh Hạo suýt nữa đứng không vững, Lâm Hi Thần đã bị doạ sợ mà còn bắt bé đi nhìn lại, trong lòng bé sẽ có bóng ma lớn thế nào?
"Tiểu Hi" Lâm Tân Ngân nhanh chóng chạy tới ôm lấy con, cô trừng mắt nhìn Tông Cảnh Hạo, nghiêm giọng nói: "Anh biết rõ con đang sợ hãi, vì sao vẫn muốn con phải nhìn lại? Con sẽ bị doạ sợ!”
Đối mặt với sự chất vấn của Lâm Tâm Ngôn, anh không giải thích mà nhìn Lâm Hi Thần trong lòng cô: "Con dám không?” “Tông Cảnh Hạo!”.
Lâm Tân Ngôn cũng bị tức giận, cô gọi thẳng tên anh.
Tông Cảnh Hạo không để ý, tiếp tục nói với Lâm Hi Thần: “Con có thể ở trong lòng mami được bao lâu? Mami có thể bảo vệ con bao lâu?”
Lâm Hi Thần mở to mắt, lông mi dài khẽ run như cánh quạt chớp động, sẽ có một ngày bé trưởng thành, phải đối mặt với rất nhiều chuyện, nếu bé không vượt qua được thì tương lại làm sao có thể chịu được áp lực?
Bé lấy hết dũng khí, nhìn Tông Cảnh Hạo: “Cháu dám”
Cho dù bây giờ lòng bé vẫn sợ hãi nhưng bé bằng lòng thử thách bản thân.
“Tiểu Hi”
Lâm Tâm Ngôn lo lắng.
“Mami đừng lo, mami có thể bảo vệ con nhất thời chứ không thể bảo vệ được con cả đời, sau này con trở nên lớn mạnh rồi sẽ đổi lại là con bảo vệ mami” Lâm Hi Thần kiên định nói.
Lâm Tâm Ngôn trầm mặc.
Cách làm của Tổng Cảnh Hạo có lẽ tàn nhẫn nhưng cô không thể nói anh làm không đúng.
Cô sợ, sợ, Lâm Hi Thần sẽ không chịu được.
Bé vẫn còn nhỏ như vậy, bị doạ nguy hiểm đến tính mạng thì cô sẽ hối hận cả đời.
"Thằng bé là con anh” Tông Cảnh Hạo không giải thích dư thừa, anh dắt tay Lâm Hi Thần đi vào khách sạn.
Họ không đi thang máy mà đi cầu thang bộ.
Cộp, cộp
Chỉ có tiếng bước đi trên cầu thang, trong không gian rộng rãi vắng vẻ có tiếng vọng lại, thêm vài phần tích liều càng thêm sợ hãi.
“Trên đời này không có quỷ thần, chỉ có tự mình doạ mình thôi” Tông Cảnh Hạo cố ý không đi thang máy mà đi cầu thang bộ không có người.
Lâm Hi Thần biết anh có ý gì.
Càng đi lên bé càng căng thẳng, không khỏi siết chặt tay Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo vẫn rất bình tĩnh.
Cứ để cho bé nắm.
Đi tới cửa, Tông Cảnh Hạo mở ra: “Bây giờ con hối hận vẫn còn kịp.” Lâm Hi Thần túm lấy tay Tông Cảnh Hạo, lắc đầu nói: “Cháu không hối hận” Bé không thể bị một con búp bê doạ sợ được.
Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn bé, bé có thể làm được tới bây giờ đã thành công rồi.
Bé đã vượt qua được nỗi sợ trong lòng.
Nếu không sẽ không có dũng khí tới căn phòng này.
Tông Cảnh Hạo không phải thật sự bắt bé đi nhìn lại lần nữa mà là muốn bé vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, nếu không đầy mới thật sự là bóng ma, sẽ ảnh hưởng đến tính cách của bé sau này.
Anh vui mừng, sao anh lại không biết bé mới chỉ năm tuổi chứ? Lâm Hỉ Thần buông tay Tông Cảnh Hạo ra, một mình bước vào phòng.
- -----------------.
/1073
|