Trời đất đảo lộn, hai người trong phòng hôn nhau say đắm, dường như trên thế giới này chỉ còn hai người họ.
Tông Cảnh Hạo cởi quần áo, định tiến vào lần nữa, ngay lúc hắn đang làm bước cuối thì có tiếng gõ cửa.
"Cảnh Hạo, Bạch Dận Ninh mang người đến rồi”
Tiếng Thẩm Bồi Xuyên từ ngoài cửa truyền vào, kéo Lâm Tân Ngôn đầu óc đang trống rỗng hoàn hồn trở lại, cô theo bản năng đẩy người Tông Cảnh Hạo ra.
Lúc này, gương mặt Tông Cảnh Hạo khuất trong bóng tối, tâm trạng hẳn u ám, thần kinh căng thẳng.
“Hiện tại không tra hỏi cô ta à?” Thẩm Bồi Xuyên biết chuyện Lâm Tân Ngôn bị sốt.
Nhưng thế thì có sao, Tông Cảnh Hạo cũng không thể ngư ông đắc lợi, bắt nạt cô được.
Do đó hắn nghĩ Tông Cảnh Hạo ở trong phòng, chỉ đơn thuần là chăm sóc cho Lâm Tâm Ngôn.
Hắn cũng không nghĩ đến chuyện khác.
Lâm Tâm Ngôn cảm nhận được thân thể căng cứng đang phải kiềm chế của hắn, cô nắm lấy tay hắn, “Em đã đồng ý với anh rồi thì sẽ không hối hận, lần sau nhé!”
Ánh sáng lờ mờ che đi ánh mắt run rẩy bất đắc dĩ của hắn, hắn không muốn buông đôi tay đang ôm cô ra.
Cốc cốc.
Cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Tân Ngôn lại đẩy hắn ra, khẽ lắc đầu với hắn.
Tông Cảnh Hạo nhắm mắt, lấy chăn quấn chặt quanh người cô, giống như quấn một con nhộng tằm.
Hắn xoay người rời giường, cài lại nút áo, mở cửa.
Thẩm Bồi Xuyên dường như nghĩ đến gì rồi, đang muốn rời đi thì cửa mở, hắn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tông Cảnh Hạo mặt hằm hằm tức giận, thần kinh như bị kéo căng.
Căng thẳng đến mức không biết phải nói gì.
Tông Cảnh Hạo khoanh tay, đôi mắt sắc bén lướt qua gương mặt căng thẳng của Thẩm Bồi Xuyên, nhìn chằm chằm vài giây, cuối cùng cũng lấy lại được điềm tĩnh: “Người ở đâu?”
"Chỗ Bạch Dận Ninh” Bọn họ giờ không có chỗ ẩn náu, Bạch Dận Ninh tự nói ra chỗ ở, cũng đỡ công bọn họ tìm”
“Uhm, cậu đi sắp xếp trước đi, đợi tôi một chút rồi quay lại” Nói xong hắn liền đóng cửa.
Thẩm Bồi Xuyên ngày người một lúc mới hoàn hồn, VỖ VỖ trán, không sao, không sao, hắn chưa gặp rắc rối.
Tông Cảnh Hạo đi vào phòng, Lâm Tâm Ngôn đã dậy rồi, quần áo cũng mặc lại rồi, cô đứng trong nhà tắm, chải lại đầu, mái tóc dài có chút rối, lấm tấm mồ hôi, cô ngẩng đầu lên, buộc tóc đuôi ngựa.
Thấy Tông Cảnh Hạo đi vào, cô liền hỏi: “Bắt được Diêu Thanh Thanh rồi?”
Tông Cảnh Hạo đi đến, ôm cô từ phía sau: “Vốn dĩ cũng trốn không được.” Nếu Bạch Dận Ninh không bắt, hắn cũng tự đi bắt.
Một người phụ nữ không có gia thế như Diệu Thanh Thanh, có thể chạy đi đâu?
Lâm Tân Ngôn thở dài một cái: “Thực ra cô ta cũng là một người đáng thương”
Từ nhỏ đã không có cha mẹ, được nhận nuôi, cũng không nhận được tình thương, một đời này đều là sóng gió.
Tông Cảnh Hạo nắm chặt tay của cô: “Kẻ đáng thương, ắt cũng có chỗ đáng hận”
Hắn ngẩng đầu nhìn cô: “Em ở nhà, anh ra ngoài.”
“Em đi cùng với anh.” Lâm Tân Ngôn biết hắn đi thẩm vấn Diêu Thanh Thanh, cô cũng muốn nghe.
Tông Cảnh Hạo trầm mặc một giây rồi trả lời “Được”
Đợi Lâm Tân Ngôn dọn đồ xong, Tổng Cảnh Hạo cùng với cô ra ngoài, Tần Nhã, Tô Trạm cùng với một vài vệ sĩ nữa ở lại khách sạn trông nom tụi trẻ, còn Thẩm Bồi Xuyên đi cùng với bọn họ.
Thẩm Bồi Xuyên ngồi ghế trước lái xe, “Bạch Dận Ninh có lẽ không thẩm vấn được điều gì, mới giao người cho chúng ta.”
Lâm Tâm Ngôn nhìn Thẩm Bồi Xuyên, hỏi: “Là Bạch Dận Ninh bắt người?”
“Đúng vậy.”
Lâm Tân Ngôn chìm vào trầm tư, cô cảm nhận được Bạch Dận Ninh rất để ý Diệu Thanh Thanh, cũng rất trân trọng tình cảm thời niên thiếu của bọn họ.
Lần này, hắn có thể giao Diệu Thanh Thanh ra, chắc hẳn phải đấu tranh tư tưởng nhiều lắm.
Không bao lâu, xe dừng tại địa điểm mà Cao Nguyên đã gửi định vị đến điện thoại Thẩm Bồi Xuyên.
Đó là một nhà xưởng bị bỏ hoang, bên trong ngoài một mớ hỗn độn toàn đồ dùng vứt đi, cũng không có gì khác.
Diệu Thanh Thanh bị trói tay nằm trên mặt đất, miệng quấn chặt băng dính.
Cao Nguyên đứng ngoài cửa đợi bọn họ, thấy bọn họ tới liền nói: “Bạch tổng nhà tôi ở trên lầu, ngài ấy chỉ nhìn, không tham gia, người cũng giao cho các người rồi cũng sẽ không can thiệp nữa”
Ấn ý chính là, Tông Cảnh Hạo muốn xử lí người thế nào, hắn cũng không nói một lời.
Thái độ này, Tổng Cảnh Hạo rất hài lòng, hắn không phải người xấu, cũng chẳng phải người tốt, hết lần này đến lần khác, hắn không thể không truy cứu, lần trước là động đến Lâm Hi Thần, lần này suýt nữa lấy mạng Lâm Tâm Ngôn, tất cả đều chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn.
Cao Nguyên làm động tác mời: “Người ở bên trong”
Thẩm Bồi Xuyên đi trước dò đường, Tổng Cảnh Hạo nắm chặt tay Lâm Tần Ngôn theo sau, nền đất không sạch sẽ lắm, còn có đồ đạc vứt lung tung, Tông Cảnh Hạo nhắc cô đi chậm một chút.
Lâm Tâm Ngôn đang ôm một bụng tâm sự, không nghe thấy lời của hắn.
Tông Cảnh Hạo dùng lực véo vào eo cô để cô cảm nhận thấy: “Nghĩ gì đó?” “Không có gì” Lâm Tân Ngôn mím môi.
Thực ra cô đang nghĩ nếu Diêu Thanh Thanh nhận lỗi, cô có thể nể mặt Bạch Dận Ninh, bảo Tông Cảnh Hạo đừng truy cứu nữa.
Tiến sâu vào nhà xưởng, khí lạnh ngày càng nhiều, cánh cửa sổ cũ nát mở ra, nhưng mái nhà che khuất hết ánh sáng mặt trời, một bầu không khí âm u bao trùm.
Diệu Thanh Thanh bị trói tay chân, nằm trên mặt đất, thấy Lâm Tân Ngôn liền trừng mắt nhìn cô.
Cô ta chỉ hận không thể lườm cô đến mức biến thành cái lỗ.
Đôi mắt Tông Cảnh Hạo khẽ nheo lại, không giận mà đầy sức uy hiếp, khiến người khác kinh sợ: “Còn dùng ánh mắt này nhìn cô ấy, tôi chọc mù mắt cô.”
Diệu Thanh Thanh sợ hãi co rúm lại, không dám nhìn nữa, cô ta cúi thấp đầu, vặn vẹo trên mặt đất, muốn trốn khỏi nơi này.
Nhưng cô ta có dùng sức thế nào, cũng không di chuyển được dù chỉ một bước.
Lâm Tâm Ngôn nhìn ánh mắt của Tổng Cảnh Hạo, cái người này, cái tính khí này, cô chỉ hi vọng Diệu Thanh Thanh biết thức thời, có thể đỡ khổ sở hơn một chút.
Đều là phụ nữ, cô cũng có lòng trắc ẩn.
Cho dù Diệu Thanh Thanh muốn hại cô trước, cô cũng bằng lòng cho cô ta một cơ hội hối cải.
Cao Nguyên chuẩn bị hai cái ghế sạch sẽ, Tông Cảnh Hạo bảo Lâm Tân Ngôn ngồi xuống.
Thẩm Bồi Xuyên ngồi xổm xuống trước mặt Diệu Thanh Thanh, xé băng dính trên miệng cô ta: “Nói đi, có phải cô cho người đưa đồ chơi đến, vì sao lại muốn đẩy chị dâu tôi?”
Diệu Thanh Thanh cúi gằm mặt không nói.
Bộ dạng rất ngang ngược.
Thẩm Bồi Xuyên liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, cười một tiếng: “Cô đây là muốn rượu mời không uống, uống rượu phạt?”
“Muốn giết cứ giết, hà cớ gì phải hỏi nhiều như vậy?” Cô ta vẫn cúi gằm mặt như cũ “Cái thế giới này chính là mạnh được yêu thua, phận sâu kiến như tôi, mặc cho các người chà đạp, lỗi không phải do tôi đi sai đường, mà là do các người, các người có tiền có thể.”
“Ha” Thẩm Bồi Xuyên cười gần, đây là nói bọn họ cầy quyền cậy thế bắt nạt người khác?
“Này, là cô, là cô chọc đến bọn tôi trước!”
“Là cô ta quyến rũ Dận Ninh trước!” Diệu Thanh Thanh cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào Lâm Tân Ngôn, mà nhìn trừng trừng vào Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên lại một lần nữa cười gần.
Lâm Tâm Ngôn quyến rũ Bạch Dân Ninh?
Mắt của Lâm Tâm Ngôn bị mù rồi à, Tông Cảnh Hạo không muốn, lại muốn quyến rũ Bạch Dận Ninh?
Não của người phụ nữ này có phải hay không toàn bã đậu?
Thẩm Bồi Xuyên coi như đã hiểu, hỏi thế này, cơ bản là không thể moi ra được điều gì, hắn liền đổi sách lược: “Cô là cô nhi, được nhà họ Diệu nhận nuôi, nhà họ Diêu không sinh được con, nhưng sau khi nhận nuôi cô không lâu thì người vợ kia liền mang thai, sau đó sinh ra một người con trai, chính là em trai trên danh nghĩa của cô”.
Thẩm Bồi Xuyên đưa video đã tải về có hình một chàng trai mặc áo khoác da cho cô ta xem: “Hắn là em trai cô, không sai chứ?”
Diệu Thanh Thanh hoàn toàn choáng váng.
Bọn họ đã điều tra cô ta rồi, còn biết cô ta có một người em trai nữa, không lẽ cũng đã biết chuyện cô ta đã từng sinh con? Bạch Dận Ninh có biết không?
- -----------------.
/1073
|