Là cuộc gọi từ Bạch Dận Ninh, trái tim cô không khỏi siết chặt.
Chẳng biết vì sao mỗi khi nghĩ đến Bạch Dận Ninh là cô lại nhớ tới Diệu Thanh Thanh.
“Em nghe máy đi, chị về trước.” Tần Nhã tưởng là có mình ở cạnh nên cô không tiện nghe máy.
Lâm Tân Ngôn do dự vì cô sợ Bạch Dận Ninh sẽ tìm cô nói về chuyện của Diệu Thanh Thanh.
Cô rất không muốn vướng mắc vào chuyện này nữa.
Nhưng bên kia rất cố chấp, cô không bắt máy là Bạch Dận Ninh cũng không dừng, điện thoại liên tục đổ chuông.
Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu rồi nhấn nút trả lời, giọng của Bạch Dận Ninh vang lên ngay sau đó: “Hôm nay cô phải đi à?”
Lâm Tân Ngôn đáp: “Có một số việc trì hoãn, ngày mai mới đi”
“Vậy hôm nay chúng ta gặp nhau đi” Bạch Dận Ninh nói.
Lâm Tân Ngôn đứng trên vỉa hè cúi đầu xuống nhìn ngón chân của mình: “Tôi có việc, e là..”
“Ngày mai cô đi rồi, không nói tạm biệt với tôi sao?”
Lâm Tân Ngôn im lặng.
"Tôi sẽ không chiếm nhiều thời gian của cô” Bạch Dận Ninh lại nói.
Dù sao cũng có quen biết, Bạch Dận Ninh đã nói tới nước này, cô cũng không tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý: “Anh đến tìm tối
đi."
“Tôi cho người tới đón cô, bây giờ tôi không thể ghé qua được
“Vậy thì thôi, nói cho tôi biết anh đang ở đâu, tôi tự bắt xe tới” Để người ta đến đón thì quá phiền phức, cũng quá lãng phí thời gian.
"Cô đến biệt thự đợi tôi trước, tôi sẽ về nhanh thôi”
Lâm Tâm Ngôn im lặng một lúc: “Ừm”.
Cô bước xuống lề đường để bắt xe, đợi khoảng mười phút mới có xe, cô báo địa chỉ,
Sau nửa tiếng, chiếc xe dừng lại trước biệt thự, Lâm Tâm Ngôn trả tiền rồi xuống xe.
Bạch Dận Ninh đã báo với Tiểu Liễu.
Lâm Tân Ngôn vừa xuống xe, Tiểu Liễu lập tức bước tới đón.
Cô ấy mỉm cười chào hỏi: “Cô Lâm”
Sau vài ngày ở chung, Lâm Tâm Ngôn đã quen với cô bé này, bèn đi qua: “Bên ngoài trời rất lạnh, sao cô không ở trong nhà?”
"Cậu chủ dặn tôi ở đây chờ cô, nói là cô sẽ đến” Tiểu Liễu cười đáp: “Vào nhà trước đi.” Lâm Tân Ngôn không xa lạ gì với nơi đây, dù sao cũng từng ở mấy ngày.
Bước vào phòng khách, Lâm Tâm Ngôn cởi áo khoác rồi treo lên móc áo, trong phòng có máy điều hòa và sàn sưởi nên rất ẩm áp, mặc áo khoác sẽ nóng.
Tiểu Liễu đi pha cà phê: "Tôi cứ tưởng sẽ không được gặp cô”
Cô ấy bưng ly cà phê nóng hổi đi tới và đặt nó lên bàn: “Thật ra cậu chủ nhà tôi rất tốt.”
Trong số hai người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Bạch Dận Ninh, cô ấy thích Lâm Tân Ngon hơn.
Cô ấy cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy Lâm Tâm Ngôn rất gần gũi và hòa đồng.
Diệu Thanh Thanh mang đến cho người ta cảm giác u ám, cô ấy không thích.
Lâm Tân Ngôn không ngồi xuống mà bước về phía bể cá đặt ở cửa sổ, vờ như không nghe thấy lời của Tiểu Liễu: “Vẫn còn nuôi những con cá này à?”
Cô nhớ rằng sau khi được cứu về, chân cô bị thương nên đi lại bất tiện, Bạch Dận Ninh sợ cô sẽ buồn chán, vì vậy đã kêu người đem những con cá này tới cho cô chơi, anh ta nói là chúng dùng để giết thời gian.
Những con cá này rất quý hiếm, chúng có màu sắc tươi sáng, vẻ ngoài cũng đặc biệt.
Cô đặt tay xuống nước và nhẹ nhàng nghịch đuôi cá, chú cá giật mình rồi nhanh chóng bơi đi làm Lâm Tâm Ngôn bật cười.
Tiểu Liễu đứng bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào con cá trong nước: “Cậu chủ đã tự mình cho con cá này ăn mỗi ngày”
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu lên, Bạch Dận Ninh rảnh rỗi vậy hả, ngày nào cũng có thời gian cho cá ăn? Tiểu Liễu mỉm cười: “Tất nhiên là vào những lúc anh ấy ở nhà, bình thường tôi chăm sóc nhiều hơn, thay nước, cho ăn, đều do tôi làm, nhưng chỉ cần có anh
ấy, anh ấy sẽ tự mình đút chúng ăn”
Vì có người trêu chọc nên chú cá bơi rất vui vẻ, Lâm Tâm Ngôn ngây người nhìn chúng.
“Nghe nói cá chỉ có ký ức trong bảy giây, nếu con người cũng có thể lựa chọn quên đi một số chuyện thì tốt rồi” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên từ sau lưng, Lâm Tân Ngôn quay đầu lại thì thấy Bạch Dận Ninh lăn xe lăn về phía này.
“Chờ có lâu không?” Bạch Dận Ninh hỏi.
Lâm Tâm Ngôn lắc đầu: “Không, tôi cũng vừa đến”
Bạch Dận Ninh lăn xe lăn tới gần bể cá, sau đó xua tay với Tiểu Liễu: “Em ra ngoài trước đi, canh chừng ở cửa và đừng để ai vào”.
Tiểu Liễu nhìn Lâm Tân Ngôn rồi nhìn sang Bạch Dận Ninh, cuối cùng không nói gì, chỉ cúi đầu đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
Căn phòng khách rộng lớn lập tức yên tĩnh.
Lâm Tâm Ngôn nhìn cánh cửa đóng kín và nhướng mày: “Anh có bí mật gì muốn nói à?”
Nếu không thì tại sao phải bắt Tiểu Liễu ra ngoài, còn không cho phép ai vào nữa.
Bạch Dận Ninh thản nhiên đáp: “Đúng vậy, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Nhưng không phải là một bí mật.
“Chuyện gì?”
“Ngồi xuống rồi nói” Bạch Dận Ninh lăn xe lăn về phía ghế sofa.
Lâm Tâm Ngôn đi qua theo rồi ngồi xuống ghế sofa.
Ly cà phê do Tiểu Liễu pha vẫn còn bốc hơi nóng, cô bưng nó lên uống một ngụm, đến khi đặt ly xuống thì nghe thấy Bạch Dận Ninh nói: “Người thì không sao, chỉ là không nói lời nào, cũng không muốn gặp tôi”.
Bàn tay đặt ly xuống của Lâm Tân Ngôn dừng lại.
Cô không đáp lời vì cô biết người trong miệng Bạch Dận Ninh là ai, lúc này cô muốn làm người lắng nghe hơn.
“Tôi biết, cô ấy cảm thấy không có mặt mũi gặp tôi” Bạch Dận Ninh tự nói tự trả lời.
Bây giờ anh ta thực sự rất muốn nói chuyện với một ai đó, bằng không thì anh ta sẽ rất ngột ngạt: “Bác sĩ nói tinh thần của cô ấy không tốt, tôi định đưa cô ấy đến viện điều dưỡng”
Anh ta hy vọng sau này Diệu Thanh Thanh có thể sống như một người bình thường.
“Tôi đã cho người đi thu thập bằng chứng người nhà họ Diều ngược đãi cô ấy.
Tôi nghĩ không bao lâu nữa, kẻ xấu sẽ bị pháp luật trói lại”
Bạch Dận Ninh rất bình tĩnh khi nói điều này.
Sau một đêm tiêu hóa, cảm xúc của anh ta đã ổn định.
“Tôi tin anh có thể làm tốt” với thân phận và địa vị của Bạch Dận Ninh, không khó để trừng phạt những kẻ xấu này.
Bạch Dận Ninh nhìn Lâm Tân Ngôn: “Cô tin tôi đến vậy sao?” Lâm Tân Ngôn cười đáp: "Không phải tin anh, mà là anh có khả năng này”
Bạch Dận Ninh cười khổ: “Cô vẫn phân rõ giới hạn với tôi ư?"
Lâm Tân Ngôn xoay xoay ly cà phê trên bàn: “Nếu tôi muốn phân rõ giới hạn với anh thì hôm nay đã không đến” Có quen có biết, không thì không oán, làm sao có thể phân rõ giới hạn? Bạch Dận Ninh mỉm cười: “Cũng đúng” Lâm Tân Ngôn ngước mắt lên: “Anh chỉ muốn nói với tôi việc này?”
Bạch Dận Ninh nhìn chằm chằm Lâm Tâm Ngôn mấy giây, lòng anh ta bối rối, nhưng vẫn hỏi ra miệng: “Cô đã gặp Trình Dục Tú phải không?”
Lâm Tâm Ngôn rất ngạc nhiên vì chủ đề của Bạch Dận Ninh thay đổi quá nhanh, rõ ràng là đang nói về Diệu Thanh Thanh, tại sao anh ta lại đột nhiên nhắc tới Trình Dục Tú?
Hơn nữa anh ta cũng biết Trình Dục Tú.
Nhưng nghĩ đến việc Bạch Hồng Phi là ba nuôi của anh ta, anh ta biết được một số chuyện cũng không khó.
“Bà ấy ở thành phố B, làm sao tôi có thể gặp bà ấy?” Lâm Tâm Ngôn rũ mắt xuống nhìn cà phê trong ly, cô đã hứa với Trình Dục
Tú.
Ngay cả Tông Cảnh Hạo cô còn không nói về chuyện này, đương nhiên cũng sẽ không nói cho Bạch Dận Ninh.
Bạch Dận Ninh nhìn sang cô: "Cô cũng miệng kín như bưng với tôi à?”
Lâm Tâm Ngôn nhìn anh ta: “Tôi đã gặp bà ấy thì thế nào? Chưa gặp thì sao?”
“Tôi muốn biết những gì bà ấy nói với cô” Bạch Dận Ninh nói ra mục đích của mình.
Không chờ Lâm Tân Ngôn trả lời, anh ta nói trước những gì mình biết: “Người thầy dạy cô cách làm sợi Hương Vân là anh trai của Trình Dục Tú, Trình Dục Ôn.
Trình Dục Tú là mối tình đầu của ba nuôi tôi, cả đời ông ấy không lập gia đình cũng vì bà ấy.
Lúc còn sống, ba nuôi tôi bị người khác chặt ngón tay, không giấu cô, bây giờ tôi đang điều tra người đã chặt ngón tay của ông ấy trước đây”.
Hai tay Lâm Tâm Ngôn đột nhiên nắm chặt, Bạch Hồng Phi bị người khác chặt ngón tay?
Suy nghĩ của cô nhanh chóng xoay chuyển.
Lúc đó Trình Dục Tú chỉ nói rằng Văn Khuynh dùng Bạch Hồng Phi để uy hiếp bà ấy gọi điện cho Tông Khải Phong, cũng không nói Văn Khuynh đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn gì để uy hiếp bà ấy.
Vậy là Văn Khuynh đã chặt ngón tay của Bạch Hồng Phi để ép buộc Trình Dục Tú gọi điện thoại?
"Ông ấy đã nuôi tôi và truyền lại gia nghiệp cho tôi, tôi cũng nên làm chút chuyện giúp ông ấy” Bạch Dận Ninh nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Tân Ngôn.
Anh ta biết chắc chắn Lâm Tâm Ngôn biết chuyện năm đó, hơn nữa còn biết ai đã chặt ngón tay của ba nuôi anh ta.
Trong lòng Lâm Tâm Ngôn cũng rất mâu thuẫn, nhà họ Văn không đơn giản, họ có quan hệ với nhà họ Tông.
Nếu cô nói ra, sau đó Bạch Dận Ninh đi tìm người nhà họ Văn để báo thù, thì có thể tháo gỡ chuyện năm ấy không?
Đến lúc đó chỉ sợ thân phận của Tổng Cảnh Hạo cũng không giấu được nữa.
Không, cô không thể mạo hiểm.
“Tôi không biết..”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tiểu Liễu hoảng loạn chạy vào: “Không ổn, có người đang gây rối ở ngoài cửa”
- -----------------.
/1073
|