Lúc bị người kia nắm chặt, Lâm Tâm Ngôn cả người toát mồ hôi lạnh.
"Anh là ai?" Giọng nói căng thẳng mà run rẩy theo, trong lòng thấp thỏm lo lắng không yên.
Hà Thụy Trạch quay đầu, kéo khẩu trang xuống.
Lúc nhìn thấy gương mặt này, huyết sắc trên mặt Lâm Tân Ngôn ngay lập tức rút cạn sạch không còn một giọt máu.
Anh, là anh, Hà Thụy Trạch.
Cô sợ hãi cái người từng giam cầm cô, người đàn ông làm tổn thương cô.
Cô lạnh lùng trách: "Anh buông tôi ra!"
Hà Thụy Trạch nắm chặt lấy tay cô không chịu buông, nghiến răng nghiến lợi: "Anh không buông."
Lâu lắm rồi anh mới tìm được cơ hội, làm sao có thể dễ dàng buông tay!
Nơi này người qua lại rất đông, thấy hai người họ giằng co nên có người dừng lại xem.
Lâm Tân Ngôn không muốn lại bị bắt đi, kêu to: "Tôi không quen biết anh, mời anh buông tôi ra ngay lập tức, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Hà Thụy Trạch hơi hoảng loạn chốc lát, sau đó liền ổn định lại tinh thần, kéo Lâm Tân Ngôn ôm vào trong lòng: "Có phải khó chịu lắm không, còn tức giận đến mức này luôn à?"
Anh giải thích với những người đang nhìn bọn họ: "Xin lỗi đã làm ồn đến mọi người, cô ấy là bạn gái của tôi, tôi với cô ấy đang có xích mích"
Một trận khóc thút thít vang lên, có người còn tự cho là đang làm chuyện tốt, đi lên khuyên Lâm Tâm Ngôn: "Cô gái à, không được tùy hứng như vậy nữa, chỗ này nhiều người như vậy, cãi nhau ầm ĩ với bạn trai, bạn trai của cô sẽ rất mất mặt đó nha."
Lâm Tần Ngôn liều mạng lắc đầu: "Tôi thật sự không phải bạn gái của anh ta, tôi không quen biết gì anh ta cả."
"Anh sai rồi, Ngôn Ngôn anh sai rồi, sau này anh sẽ không làm em tức giận nữa, không cãi nhau nữa được không, đi cùng anh về nhà"
Hà Thụy Trạch ôm ngang eo cô bế lên, bể ra bên ngoài.
Biết hai người họ là Người yêu cãi nhau cũng không có ai lên giúp đỡ.
Ngược lại còn có rất nhiều người ra giúp Hà Thụy Trạch, cảm thấy Lâm Tâm Ngôn không hiểu chuyện cãi lộn ầm ĩ, ở ngoài đường tranh cãi kịch liệt với đàn ông, không quan tâm đến mặt mũi của bạn trai.
Không có ai giúp cô, Lâm Tân Ngôn siết chặt hai tay, trong lòng nghĩ, cô chợt buông lỏng người xuống, trong quá trình Hà Thụy Trạch ôm cô, cô tóm lấy cánh tay anh cần một phát.
Hà Thụy Trạch bị đau, sức lực ở tay cũng nới lỏng đi một chút, Lâm Tân Ngôn nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của anh, lúc cô đang muốn chạy thì liền bị người nào đó nắm chặt lấy cánh tay, cô quay đầu nhìn lại thì ra lại là một người xa lạ.
"Đừng tùy hứng như thế, cô xem bạn trai của cô bị cô cắn đau đến mức nào kìa?"
"Tôi không phải bạn gái của anh ta!" Từng từ từng chữ cô gầm thét rất mạnh mẽ.
Người đó ngây người một chút, buông tay ra, dường như bị sự phẫn nộ của Lâm Tâm Ngôn làm dao động.
"Ngôn Ngôn.." Hà Thụy Trạch đưa tay bắt lấy tay của cô.
"Buông cô ấy ra!" Lúc này tài xế lái xe từ bên kia chạy nhanh tới, Hà Thụy Trạch thấy không ổn nên buông Lâm Tâm Ngôn ra, nhanh chóng chạy mất.
Tài xế muốn đuổi theo, Lâm Tâm Ngôn gọi anh lại: "Không cần đuổi theo đầu, nơi này nhiều người như vậy, trốn bất cứ chỗ nào anh cũng không tìm thấy đâu."
Tài xế đi đến trước mặt Lâm Tâm Ngôn: "Cô không sao chứ?" Lâm Tân Ngôn lắc đầu: "Chúng ta đi thôi"
"Cô thật sự không phải bạn gái của anh ấy à?" Người vừa mới giúp Hà Thụy Trạch bắt cô lại ngây ngốc người đứng im tại chỗ, lẽ ra là trong lòng anh thực sự muốn giúp đỡ, kết quả, sự thật không giống như vậy.
Lâm Tân Ngôn lạnh lùng quay đầu liếc nhìn anh một cái không nói gì.
Là Hà Thụy Trạch mặt dày không biết xấu hổ, nói hai người là người yêu của nhau nên mới làm những người kia hiểu lầm, đồng thời nhìn về phía anh nói.
Không phải tài xế đến kịp thời, cô cũng không biết có thể chạy thoát được hay không nữa.
Tài xế nửa bước cũng không rời lái xe đưa cô rời khỏi trung tâm thương mại, ngồi lên xe giây thần kinh căng thẳng của Lâm Tận Ngôn mới dần dần thả lỏng, trong lòng vẫn còn khiếp sợ chuyện vừa nãy.
Hà Thụy Trạch có phải luôn ở trong bóng tối âm thầm theo dõi cô hay không? Chỉ cần có cơ hội là sẽ lao ra?
Cô không biết, sâu trong đáy lòng có rất nhiều suy đoán, cũng cảm thấy vô cùng bất an, cô không biết lần tới anh sẽ xuất hiện lúc nào.
Sự tồn tại của Hà Thụy Trạch giống như một quả bom, một quả bom không hẹn giờ vậy, không biết lúc nào sẽ phát nổ, đe dọa cô mọi lúc mọi nơi.
Trong quá trình có suy nghĩ về sự việc, xe đã quay về khách sạn.
Tài xế mở của xe cho cô: "Đến nơi rồi thưa cô Lâm"
Là giọng nói của tài xế kéo lại tinh thần cho cô, cô khom người xuống xe, không khỏi quay đầu nhìn một cái, không biết có phải trong lòng nghĩ nhiều hay không mà luôn cảm giác Hà Thụy Trạch đang trốn ở một góc nào đó lén nhìn trộm cô.
"Nơi này là địa bàn của chúng ta, anh ta không dám tùy tiện xuất hiện đầu" Tài xế nói.
Lâm Tân Ngôn gật đầu một cái, xách đồ đi vào khách sạn.
Chặng đường đi từ sảnh lớn lên lầu, cô không tự chủ nhìn ngó xung quanh, rõ ràng biết xung quanh đều là người Tông Cảnh Hạo sắp xếp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
Cô không kiểm soát được bản thân.
Tiếng thang máy dừng lại ting một tiếng, cô đi ra.
"Tiểu Nhụy, em đừng ấu trĩ như vậy có được không?" Lâm Hi Thần nghiến răng nói chuyện với em gái.
"Có chỗ nào ấu trĩ cơ, em cứ thích chơi đại chiến cương thi thực vật đấy thì làm sao nào?" Lâm Nhụy Hi không cảm thấy mình ấu trĩ mà ngược lại thấy trò này rất thú vị.
"Đi đi."
Lâm Hi Thần chạy vào ngồi lên chiếc ghế sofa trong phòng, bắt đầu nghiên cứu khối Rubik trong tay.
Lâm Tân Ngôn đứng thẳng người lên, nhìn hai đứa trẻ rất chăm chú, cô quay người đi vào một căn phòng khác.
Tông Cảnh Hạo vẫn như cũ ngồi trên ghế sofa, trên đùi đặt chiếc laptop đang xử lý chuyện của công ty, giống với lúc cô rời đi, xem ra anh đang rất bận.
Tròng mắt của Lâm Tâm Ngôn cúi thấp xuống, cô xách đồ đặt cạnh chân nhẹ nhàng bước vào.
Buông xuống đồ trong tay, từ trong túi xách lấy ra giấy và bút, lại nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Cô cũng không muốn quấy rầy anh.
Tông Cảnh Hạo: ".."
Anh vẫn luôn đợi cô, luôn đợi cô, vừa mới nghe được tin cô trở về anh thật sự không biết vui biết bao, đi ra cửa thì nhìn thấy cô tặng quà cho Lâm Hi Thần.
| Vì không để Lâm Tâm Ngôn phát hiện ra mình, anh nhẹ nhàng trở về phòng, ngồi trên ghế sofa, làm ra vẻ như mình vẫn đang rất tức giận, hơn nữa còn đang rất bận.
Mắt nhìn vào máy tính nhưng lòng lại đang nghĩ, cô đã đi đâu, mua quà cho Lâm Hi Thần, không biết có mua quà cho anh hay không?
Anh ôm hi vọng đợi Lâm Tân Ngôn đi vào.
Kết quả...!
Người thì cũng vào rồi, nhưng mà một câu cũng chẳng nói mà đã đi ra.
Anh đặt laptop xuống, đi đi lại lại trong phòng, người phụ nữ này chắc không thể đến dỗ anh?
Chẳng có nhẽ không nhìn ra anh đang không vui sao?
Cô không quan tâm anh ư?
Cô lại ra ngoài làm cái gì thế?
Tông Cảnh Hạo từ trước đến nay chưa từng lo lắng như vậy, cuối cùng, anh không nhịn được nữa.
Cô không đến tìm anh thì anh có thể đi tìm cô nhỉ.
Anh không so đo với vợ của mình, sau khi thuyết phục bản thân, Tổng Cảnh Hạo bước ra khỏi phòng, từ trong hành lang sâu thẳm đã thấy bóng dáng của Lâm Tâm Ngôn.
- -----------------.
/1073
|