Lâm Tân Ngôn tiếp điện thoại.
"A lô?"
Đầu dây bên kia nghe thấy giọng của phụ nữ thì lập tức cúp máy.
Lâm Tân Ngôn nhìn điện thoại nghi hoặc, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tống Cảnh Hạo rửa mặt, bớt thời gian liếc cô một cái: "Ai gọi đến vậy?"
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: "Em cũng không biết, vừa nghe điện thoại thì bên kia đã tắt luôn mà không nói tiếng nào.".
Cập nhật truyện nhanh tại { TRÙMtruyện .n et }
Tổng Cảnh Hạo cũng không để ý: "Chắc là gọi nhầm số."
Lâm Tân Ngôn cũng không biết, cô cảm thấy giống như gọi nhầm số, hình như vì nghe thấy giọng của cô nên mới cúp điện thoại.
Tuy nhiên cô cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này.
"Em đã làm xong bữa sáng rồi, anh rửa mặt xong thì xuống ăn nhé." Lâm Tân Ngôn đặt điện thoại di động của anh lên bồn rửa mặt rồi xoay người đi ra ngoài.
Lâm Nhuỵ Hi ló đầu ra, cô bé mặc áo ngủ đứng ở cửa, ngẩng mặt hỏi: "Mẹ, hình như con nghe thấy tiếng của ba, ba đã về rồi ạ?"
Lâm Tân Ngôn nói: "Con đi thay quần áo đi, rửa mặt sạch sẽ rồi mẹ sẽ nói cho..."
"Ba ơi."
Lâm Tân Ngôn còn chưa nói xong, cô đã thấy Tông Cảnh Hạo đi ra khỏi toilet, Lâm Nhuỵ Hi lập tức chạy qua người cô, chạy tới ôm lấy chân Tông Cảnh Hạo, ngẩng đầu nói: "Ba, ba về khi nào vậy?"
Tông Cảnh Hạo cúi người ôm con gái lên: "Ba ôm xem con gái của ba có nặng hơn không nào."
"Có nặng không ạ?" Lâm Nhuỵ Hi ôm cổ anh ta hỏi.
"Nặng."
Cô bé thích ăn, cũng thích ngủ, cơ thể nặng thêm không ít, không phải là rất béo nhưng cũng nặng hơn trước kia, tuy nên cũng cao hơn trước kia khá nhiều.
Vóc dáng có phần giống với dáng vẻ học sinh tiểu học.
Lâm Nhuỵ Hi lắc lắc: "Ba về khi nào vậy ạ?"
"Đêm qua ba về." Tông Cảnh Hạo trả lời: "Ba đưa con đi rửa mặt?"
Lâm Nhuỵ Hi cười hì hì nói: "Vâng."
Được ba rửa mặt đánh răng cho, rất hạnh phúc nha.
Tông Cảnh Hạo ôm cô bé đi tới, lúc đi ngang qua Lâm Tân Ngôn, cô bé đắc ý nói: "Mẹ, ba rửa mặt cho con nè."
Lâm Tân Ngôn quả thật không có cách nào với cô bé, bèn nâng tay vỗ mông cô bé mấy cái: "Con đúng là đồ lười biếng."
Lười thực sự.
Lâm Nhuỵ Hi cũng không tức giận mà cười ha ha.
"Em đi xuống trước đây." Lâm Tân Ngôn nói với Tông Cảnh Hạo.
Anh ta từ một tiếng rồi ôm con gái vào toilet.
Lâm Tân Ngôn kêu dì Vương mang bữa sáng lên, tất cả mọi người đều dậy rồi, cũng đã đến lúc nên ăn sáng.
Bữa sáng được đặt lên bàn, mọi người lục tục ngồi xuống trước bàn ăn, lúc chuẩn bị ăn cơm, Tông Cảm Hạo nắm tay dắt con gái đi xuống.
"A, ba về từ lúc nào vậy ạ?" Lâm Hi Thần hỏi.
Đây cũng là vấn đề mà mọi người muốn hỏi.
Tông Cảnh Hạo đặt con gái xuống ghế, nói: "Tối hôm qua."
Anh ngồi xuống ghế bên cạnh con gái, sau đó chào hỏi Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn: "Có một số việc cho nên mấy ngày nay con không về được."
Hai ông bà đều hiểu được nên không hỏi nhiều, không giúp được gì, cũng không thể gây thêm phiền toái.
Tông Khải Phong vẫn rất tin tưởng đứa con của mình, mặc kệ Tông Cảnh Hạo làm gì thì nhất định đã suy nghĩ rất kỹ, sẽ không tùy tiện làm những chuyện không rõ ràng.
"Có gì cần hỗ trợ thì con cứ nói một tiếng." Tuy rằng Tông Khải Phong nhiều năm không qua lại với bên ngoài nhưng mối quan hệ tích lũy từ trước kia vẫn còn.
Vì có liên quan đến Trình Dục Tú nên quan hệ giữa ông và Tông Khải Phong vẫn không tốt hơn, gặp phải việc khó cũng chưa từng đi tìm ông.
Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, ông hy vọng bọn họ có thể ở chung như ba con của những gia đình bình thường.
Tông Cảnh Hạo nói nếu cần thì sẽ tìm ông.
"Nếu con vội thì giao hôn lễ cho mẹ và ba con xử lý đi." Trình Dục Ôn nói.
Biết anh ta vội, chuyện hôn lễ khá nhiều chuyện cần xử lý nên vẫn cần có người nhìn.
Tông Cảnh Hạo tự nhiên sẽ cho Trình Dục Ôn mặt mũi, anh ta chỉ có một yêu cầu đối với hôn lễ, đó là phải long trọng.
Anh ta muốn cho mọi người biết, anh ta kết hôn, Lâm Tân Ngôn là vợ của anh ta.
"Con yêu tâm đi." Trình Dục Ôn cam đoan: "Ba mẹ nhất định sẽ làm tốt."
Ăn bữa sáng xong, Tông Cảnh Hạo đi lên tầng thay quần áo, Lâm Tân Ngôn sửa lại cửa áo cho anh ta: "Có phải rất phô trương không?"
Anh ta rũ mắt: "Cái gì?"
"Hôn lễ đó, những đồ trang sức kia quá bắt mắt..."
"Đều đưa đến đây hết rồi à?" Anh ta hỏi.
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
"Ở trong mắt anh, không có châu báu nào xứng với em cả, em mới là chói mắt nhất." Anh nắm lấy tay cô.
Lâm Tân Ngôn cười, không có một người phụ nữ nào không thích người đàn ông của mình nói lời dễ nghe về mình, cô cũng như vậy.
Trên mặt lại hiện ra vẻ ngạo kiều: "Sao anh cũng nói lời ngon tiếng ngọt? Có phải ở bên ngoài đã làm chuyện gì có lỗi với em rồi không?"
Đối xử tốt với cô ấy mà còn sai rồi sao?
"Anh đây một ngày bị đánh ba lần, như vậy mới có thể chứng minh anh yêu em?"
Lâm Tân Ngôn rút tay ra, đeo cà vạt lên cổ anh: "Anh tự làm đi."
Tông Cảnh Hạo ôm người không buông: "Em đánh anh ba cái, được không?"
Lâm Tân Ngôn trừng anh ta: "Em lại không đánh được anh, anh khỏe hơn em nhiều."
Tông Cảnh Hạo cắn nhẹ lỗ tai của cô: "Anh để cho em đánh."
Cô cảm thấy rất ngứa, Lâm Tân Ngôn tránh đi: "Anh đừng náo loạn."
"Vậy em giúp anh."
Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng, lúc đeo cà vạt vẫn không nhịn được dặn anh ta một câu: "Anh nhớ chú ý an toàn."
Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, huống chi là người, nếu biết tất cả chuyện lần này đều là do anh làm, nói không chừng còn làm liều trả thù.
Tông Cảnh Hạo ừ nhẹ một tiếng.
Sửa lại quần áo cho anh xong, Lâm Tân Ngôn đưa anh tận ra cửa: "Em ở nhà chờ anh, nhớ về sớm một chút nhé."
Tông Cảnh Hạo cười khẽ: "Anh không muốn đi nữa rồi."
Anh muốn ở lại nhà cùng cô, nhưng mọi việc còn chưa giải quyết hoàn toàn, làm sao có thể cho cô một gia đình an ổn?
"Anh đi đây."
Lâm Tân Ngôn nhìn anh ta rời đi.
Tuy rằng Thẩm Bồi Xuyên không tham dự chuyện lần này nhưng cũng biết là do Tông Cảnh Hạo làm, ngày hôm qua anh ta đã gọi điện thoại cho Tông Cảnh Hạo, biết Tông Cảnh Hạo có thời gian rảnh, bèn hẹn gặp mặt.
Không hẹn gặp bên ngoài mà hẹn gặp ở công ty.
Khi Tông Cảnh Hạo đến, anh ta và Tô Trạm đã ngồi chờ ở đó rồi.
Tô Trạm kích động: "Thật sự là sảng khoái tâm tình, không nghĩ tới ông lão Cố từng làm chuyện táng tận lương tâm như vậy đâu đấy."
Nhìn thấy tin tức Cố Bắc bị bắt đi, thiếu chút nữa là anh vỗ tay khen ngợi, người như vậy không nên sống trên đời này.
Thẩm Bồi Xuyên đập anh một cái: "Cậu im lặng một chút đi."
Tô Trạm nhìn anh ta: "Tôi cũng chưa nói cái gì."
"Vậy cậu không chê mỏi miệng thì cứ việc tiếp tục." Thẩm Bồi Xuyên uống một ngụm nước.
Tống Cảnh Hạo đi vào, Thẩm Bồi Xuyên đặt chén trà xuống, vẫy tay bảo Tống Cảnh Hạo ngồi xuống.
"Sao không nói cho tôi biết, ít nhiều tôi cũng có thể giúp được một chút." Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tô Trạm nói tiếp: "Đúng vậy, chê năng lực của chúng tôi à?"
Đức tính này của anh, Tống Cảnh Hạo lười để ý đến anh.
Hôm nay gặp mặt là do anh có chuyện muốn thương lượng với Thẩm Bồi Xuyên.
Hiện tại nhà họ Cố đã rơi vào khó khăn, tự thân cũng không bảo toàn được, căn bản không có thời gian quan tâm đến Thẩm Bồi Xuyên, đây chính là cơ hội cho Thẩm Bồi Xuyên.
- -----------------.
/1073
|