"Tang Du, người bạn kia có phải là thích cô không?"
Thẩm Bồi Xuyên sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc, khó hiểu tại sao anh ta lại hỏi một câu như vậy.
Tang Du còn ngạc nhiên hơn anh ấy: "Anh đang nói cái gì vậy?"
"Khi tôi đưa quần áo cho anh ấy, anh ấy đã mượn điện thoại di động của tôi để gọi, hình như là thông báo cho gia đình là anh ấy không sao, anh ấy định không rời đi sao? Và, anh ta quay đầu nhìn Tang Du: " Tôi nói tôi thích em, nhưng anh ấy không tán thành việc chúng ta ở bên nhau, nếu anh ấy thực sự muốn tốt cho em, anh ấy không nghĩ muốn có ngời chăm sóc cho em hay sao?"
Tang Du mở miệng: "Anh ấy có thể nghĩ là chúng ta không hợp, anh nghĩ nhiều quá rồi."
Sau đó cô ấy đứng lên, Vương Ổn nắm lấy cổ tay của cô ấy: "Đừng đi, tôi nói thích em là thật."
Đối mặt với lời thổ lộ đột ngột, đầu óc của Tang Du trống rỗng, một lúc lâu không thể nói ra được lời nào.
"Tang Du, em không có người thân, tôi có thể làm người thân của em, ở bên tôi, em sẽ không có gì áp lực, em là người nhà của tôi, không ai dám nói gì cả..."
“Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghĩ về chuyện tình cảm.” Tang Du khéo léo từ chối lời tỏ tình của anh ta.
"Chúng ta cùng độ tuổi, gia cảnh thích hợp, em có thể suy nghĩ..."
Choang!
Lúc này trong phòng có tiếng kính vỡ, Tang Du hất tay Vương Ổn ra chạy về phía phòng, nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đứng trước bàn với những chiếc cốc thủy tinh vỡ trên mặt đất.
Cô ấy đi tới, nắm lấy tay Thẩm Bồi Xuyên để kiểm tra: "Anh có đau không?"
Môi của Thẩm Bồi Xuyên khẽ nhếch lên, anh ấy không rút tay, cứ như vậy nhìn biểu cảm lo lắng của cô ấy.
Tang Du ngẩng đầu nhìn thấy anh ấy đang nhìn mình, trên con mắt đen láy hiện ra vẻ phức tạp, nhận ra mình vẫn đang nắm tay anh ấy, đột nhiên buông ra, rồi vội vàng giải thích: “Anh còn đang bị thương, tôi sợ lại bị làm sao nữa..."
“Em đã nói là em thích tôi.” Đột nhiên Thẩm Bồi Xuyên ngắt lời cô ấy.
Vương Ổn đang đứng ở cửa lập tức ngây người.
Tang Du thích anh ấy?
Tang Du thích anh ấy?
Những lời này cứ văng vẳng trong đầu anh ta.
Nhìn thấy anh ta bị thương mà Tang Du căng thẳng và lo lắng như vậy, làm sao có thể chỉ là quan hệ bạn bè bình thường được chứ?
Anh ấy nằm viện, Tang Du ở lại bệnh viện chăm sóc, rõ ràng là rất quan tâm.
Anh ta cả người cứng đờ quay lưng bỏ đi một cách đờ đẫn.
“Tôi chỉ nói đùa thôi.” Tang Du biện hộ.
Cô ấy đã thổ lộ lòng mình, đó là khi cô ấy nghĩ là bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa nên mới có dũng khí như vậy.
Bây giờ đối mặt, cô ấy không dám thừa nhận.
“Nếu tôi nghiêm túc thì sao?” Thẩm Bồi Xuyên nhớ lại câu hỏi của Vương Ổn: "Bạn của em có thích em không?"
Anh ấy cũng bắt đầu tự hỏi bản thân mình, tại sao lại cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy cô ấy với người con trai khác?
Cô ấy nói rằng cô ấy cũng có thể sẽ kết hôn.
Anh ấy không muốn cô ấy kết hôn với bất kỳ người đàn ông nào.
Tại sao anh ấy không muốn Tang Du ở bên những người đàn ông khác.
Có lẽ, có thể, bởi vì anh ấy thích cô ấy.
Mới có thể không muốn thấy cô ấy đi với những chàng trai khác, và không muốn cô ấy kết hôn với những người đàn ông khác.
Bên kia, Tô Trạm nhận được điện thoại của Thẩm Bồi Xuyên thì suýt chút nữa nhảy dựng lên vì kích động, anh ấy lập tức gọi cho Tông Cảnh Hạo, sau đó đến văn phòng nói với cục trưởng Tống, kẻo mọi người vẫn cứ lo lắng.
Bước tới cửa nhà cục trưởng Tống đang định gõ cửa thì giọng bà Tống từ bên trong vọng ra: "Đã mất tích hai ngày ba đêm rồi, còn có thể sống được không?".
Ngôn Tình Ngược
Không ai trả lời bà ta.
Tiếp theo lại là giọng của bà ta: "Thật may là Nhã Hinh vẫn chưa kết hôn với cậu ta, nếu không thì thành cái gì chứ?"
Đã một lần ly hôn, rồi lại còn chồng chết.
Về sau, ai dám hỏi cô ta chứ?
“Bà đang nói cái gì vậy?” cục trưởng Tống mắng.
Bà Tống không tỏ ra yếu thế: "Tôi nói sai cái gì chứ? Người đã mất tích lâu như vậy rồi, còn có thể sống sao? Cũng may là không có nhiều người biết về Nhã Hinh và cậu ta, đúng là, thật sự không có duyên với Bồi Xuyên này, một người tốt như vậy, lại không còn nữa."
"Bà đang nói nhảm nhí gì vậy? Sao lại không còn nữa?" cục trưởng Tống tức giận, hai mắt đỏ hoe nhìn vợ: "Về nhà đi, nếu không có chuyện gì thì đừng ở bên ngoài làm phiền đến tôi nữa!"
"Nhìn ông như vậy, ông muốn người ta làm con rể của mình, nhưng ông không có số đấy rồi, chỉ là một cấp dưới mà còn muốn làm chồng con gái ông sao? Xem ông tức giận kìa."
“Được rồi!” Tống Nhã Hinh nãy giờ không nói gì, trầm giọng nói: “Đừng nói lung tung nữa, nhất định vẫn phải tìm, dù sống hay chết, con phải nhìn thấy người.”
Nghe thấy động tĩnh, có vẻ bọn họ sắp đi ra, Tô Trạm nhanh chóng trốn vào trong góc.
Anh ấy chưa bao giờ có thiện cảm về Tống Nhã Hinh, bây giờ nghe lời bà Tống, lòng anh ấy lại lạnh hơn, nghĩ rằng loại người này cũng tồn tại sao?
Nếu Thẩm Bồi Xuyên trở thành con rể của bà ta, chẳng phải anh ấy sẽ bị hủy hoại mười tám kiếp sao?
Suy nghĩ của anh ấy đang tính toán rất nhanh, Thẩm Bồi Xuyên nói rằng anh ấy không sao, và cũng không cần phải mau chóng trở về, nếu Tống Nhã Hinh thực sự yêu anh ấy, cô ta vẫn có thể chờ đợi được hai ba tháng, đúng không?
Sau khi kiểm tra không còn ai, anh ấy lấy điện thoại di động ra và gọi lại theo số Thẩm Bồi Xuyên đã gọi.
Ở trong nhà.
Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy mình cũng có chút xúc động: "Tang Du, tôi so với em lớn hơn nhiều, tôi..."
“Tôi không quan tâm.” Tang Du ngẩng đầu nhìn anh ấy, đôi mắt to như phủ một lớp sương mù.
Những điều đó đối với cô không quan trọng, quan trọng là thái độ của anh ấy.
"Anh biết hoàn cảnh gia đình tôi, anh không quan tâm sao?"
“Anh Bồi Xuyên, có người gọi cho anh.” Đúng lúc này Vương Ổn đột nhiên xuất hiện ở cửa, trong tay cầm điện thoại di động.
Tang Du vội vàng quay người bước vào trong phòng, cô ấy không muốn bị nhìn thấy vào lúc này.
Thẩm Bồi Xuyên nhận lấy điện thoại, áp lên tai, nói trước: "A lô?"
“Là tôi, Bồi Xuyên, cậu lúc này tạm thời không nên trở về.” Giọng nói của Tô Trạm truyền đến.
“Tại sao?” Thẩm Bồi Xuyên không hiểu anh ấy đang nói gì: “Cậu có nói với Cảnh Hạo về việc của Cố Bắc đã ra ngoài rồi không? Ngày mai tôi sẽ trở về.”
Cố Bắc đã ra ngoài, có lẽ sẽ có rất nhiều rắc rối, anh ấy phải quay lại và giúp đỡ Tông Cảnh Hạo.
“Chuyện Cố Bắc đã được Cảnh Hạo giải quyết rồi, cậu cứ nghe lời của tôi đi, đừng quay lại bây giờ, khoảng hai tháng nữa thì cậu quay lại.” Nếu Tống Nhã Hinh thực sự yêu anh ấy, hai tháng vẫn có thể chờ đợi được.
“Tại sao vậy?” Thẩm Bồi Xuyên khó hiểu.
“Dù sao thì, cậu cứ nghe tôi đi, tôi sẽ không làm hại cậu đâu.” Tô Trạm cúp điện thoại.
Thẩm Bồi Xuyên rất bối rối và không hiểu Tô Trạm đang làm cái trò gì, nhưng anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng vấn đề của Cố Bắc đã được giải quyết.
Anh ấy trả lại điện thoại cho Vương Ổn và nói: "Cảm ơn."
Vương Ổn nhận lại điện thoại, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Nói xong, anh ta xoay người muốn đi, sau đó đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên: "Anh nói tôi không thích hợp với Tang Du, vậy còn anh thì thích hợp không? Anh lớn hơn cô ấy rất nhiều tuổi, đã sớm ra ngoài xã hội rồi, mà cô ấy mới chỉ là sinh viên năm nhất mà thôi..."
“Là tôi thích anh ấy trước, anh ấy lớn hơn tôi thì sao chứ?” Tang Du đứng ở cửa phòng trong.
- -----------------.
/1073
|