Tông Ngôn Hi thở dài một tiếng: “Cậu còn một đống chuyện chưa giải quyết xong nữa, còn đến quan tâm tôi.”
Đột nhiên cô ấy ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Đừng nói là cậu thích tôi nhé?”
Cô ấy cố tình trêu chọc, vì muốn xua tan cảm xúc khó chịu của mình.
Ánh mắt Cố Hiềm có chút né tránh, mỉm cười nói: “Tôi thích người trẻ tuổi, không thích người chị lớn tuổi.”
Tông Ngôn Hi: “...”
“Tôi trông cũng không già lắm mà?”
“Nhưng cũng không còn trẻ.”
Tông Ngôn Hi: “...”
Cô ấy giả bộ tức giận: “Vậy sau này cậu đừng đi cạnh tôi nữa, mắc công người khác tưởng tôi là dì của cậu.”
Cố Hiềm bật cười thành tiếng: “Cậu giận rồi à?”
“Tôi nói cậu trông giống một ông chú, cậu có vui không?” Tông Ngôn Hi hỏi ngược lại.
“Tôi cũng muốn giống ông chú lắm, nhưng cậu nhìn xem tôi “trẻ trung xinh đẹp” thế này, nhìn có giống không?”
Tông Ngôn Hi: “...”
“Đồ tự kỷ.” Tông Ngôn Hi nhịn không được mắng nhủ.
Cố Hiềm mỉm cười, kéo mặt Tông Ngôn Hi để cô ấy nhìn thẳng mình: “Cậu nói với lương tâm của mình đi, tôi có đẹp trai không?”
Tông Ngôn Hi đánh tay anh ấy ra: “Nói chuyện thì nói chuyện đi, đừng động tay động chân.”
Cố Hiềm: “...”
“Đã muộn rồi, cậu về đi.” Tông Ngôn Hi đứng dậy, cô ấy muốn ở một mình bình tĩnh lại.
Cố Hiềm liếc nhìn cô ấy một cái, rồi nói: “Được, vậy tôi về trước, cậu có chuyện gì cứ liên lạc với tôi.”
“Được.” Tông Ngôn Hi nói được.
Sau khi Cố Hiềm rời đi, Tông Ngôn Hi nằm ở trên giường không tắm rửa, trằn trọc trở mình một lúc lâu vẫn không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy chỉnh sửa bản phương án.
Trước khi cô ấy trở về đã bắt đầu chỉnh sửa bản phương án này rồi, liên tục xác nhận nhiều lần, có thể nói là đã vô cùng hoàn hảo.
Nếu nói cần phải sửa, thì chỉ có thể lật lại kế hoạch ban đầu và từ quan điểm mới bắt đầu làm lại.
Đắm chìm trong công việc, thời gian dường như trôi qua rất nhanh.
Bên ngoài trời đã rạng sáng, cô ấy hoàn toàn không hay biết, cuối cùng mệt đến ngủ gục trên bàn.
Mãi cho tới buổi trưa, điện thoại di động vang lên, cô ấy mới tỉnh dậy, mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại nhìn vào màn hình, đó là tin nhắn kèm theo file hình ảnh.
Cô ấy nhấn vào xem, đó là một bức ảnh của Trang Gia Văn gửi đến.
Nhìn thấy người trong ảnh, cô ấy lập tức tỉnh táo đi rất nhiều, dụi mắt để nhìn kỹ hơn.
Bức ảnh được chụp trên bàn ăn tổng cộng có bốn người, Trang Gia Văn và Thẩm Hâm Dao, hai người đầu bàn ngồi cùng nhau là bố mẹ của cô ấy.
Trong ảnh, Lâm Tân Ngôn mặc trang phục truyền thống của Thái Lan, khi còn trẻ cô không thích trang điểm, đến giờ cô vẫn như vậy, nhưng làn da vẫn trắng mịn không có thay đổi, điều duy nhất thay đổi chính là những nếp nhăn trên khóe mắt.
Trong mắt ẩn chứa câu chuyện của cô, nhưng trên mặt lại không thấy dấu vết của năm tháng, tất cả những điều này đều là do Tông Cảnh Hạo đã cho cô sống một cuộc sống thư thái.
Vào năm Tông Ngôn Hi lên mười tuổi, Lâm Tân Ngôn mang thai ngoài ý muốn, vì khi sinh Trang Gia Văn, cô bị tổn thương đến cơ thể, bác sĩ cũng nói rằng cô không thể sinh con nữa.
Tông Cảnh Hạo cũng không muốn cô phải trải qua cơn đau khi sinh nở một lần nữa, họ vẫn luôn sử dụng biện pháp tránh thai, nhưng vẫn mang thai ngoài ý muốn.
Phụ nữ thường rất cảm tính, khi biết rõ rằng thai nhi vẫn bình thường và khỏe mạnh, cô không thể không hề do dự mà nói từ bỏ được.
Tông Cảnh Hạo cứng rắn không cho cô từ chối, mà đưa cô đến bệnh viện, trước khi lên bàn mổ, cô vừa khóc vừa nắm tay Tông Cảnh Hạo, hỏi anh: “Anh từ bỏ máu thịt của mình, trái tim anh có đau không?”
Cô là một người mẹ sẽ đau lòng, nhưng Tông Cảnh Hạo cũng là một người cha, khi phải đích thân ký vào đơn đồng ý phẫu thuật để kết liễu cuộc đời của đứa con mình, làm sao có thể không đau được chứ?
Anh cũng khó chịu không kém, nhưng cơ thể Lâm Tân Ngôn thật sự không thể mang thai lần nữa, rủi ro quá lớn.
Tông Cảnh Hạo đối mặt với lời khẩn cầu của Lâm Tân Ngôn, cũng không mềm lòng.
Cuối cùng Lâm Tân Ngôn đưa ra một yêu cầu, chính là trong suốt quá trình phẫu thuật bắt anh phải đứng ở bên cạnh theo dõi.
Cô muốn anh phải tận mắt chứng kiến.
Khi Lâm Tân Ngôn nằm trên bàn mổ và nói với anh: “Em có thể sẽ ghi hận anh suốt đời.”
Nói xong cô nhắm mắt, cũng không chịu nhìn anh nữa.
Sau chuyện này Lâm Tân Ngôn luôn cảm thấy là mình đã giết chết đứa con của mình, trong lòng luôn cảm thấy tội lỗi, sức khỏe không được như trước.
Đợi đến khi Tông Ngôn Hi và Tông Ngôn Thần đến tuổi trưởng thành, Trang Gia Văn đến thành phố C, Tông Cảnh Hạo thì đưa Lâm Tân Ngôn đến Thái Lan.
Thái Lan có khí hậu nhiệt đới theo mùa, nhiệt độ trung bình hàng năm từ hai mươi bốn độ đến ba mươi độ, nhiệt độ hàng năm không dưới mười tám độ.
Tông Cảnh Hạo mua một căn nhà ở Chiang Mai và chuẩn bị sinh sống lâu dài, khí hậu ở Chiang Mai là tốt nhất, bốn mùa như mùa xuân vô cùng thoải mái, điều quan trọng nhất là tốt cho sức khỏe của Lâm Tân Ngôn, sức khỏe cô sau khi trải qua quá trình sinh con và phá thai, cơ thể yếu sợ lạnh, khi vào mùa đông tay chân lại trở lạnh.
Tông Cảnh Hạo đã muốn đưa cô đi sống một cuộc sống đơn giản từ lâu, nhưng con cái còn nhỏ, nên vẫn luôn đợi đến khi con cái trưởng thành.
Sau khi con cái trưởng thành, anh mới cùng với Lâm Tân Ngôn đi đến đó.
Bình thường rất ít khi trở về.
Nhìn vào bức ảnh, Tông Ngôn Hi nhớ đến ngày mình đến đó, ngôi nhà theo lối kiến trúc rất truyền thống của Thái Lan, hai tầng giữa là tầng lầu lợp ngói màu đỏ được đắp trên tường trắng, hai bên trái phải có một ngôi nhà bằng kính và một ngôi nhà bằng gỗ.
Xung quanh là một mảng cây cảnh được trồng để thưởng thức, còn thuê công nhân chuyên đến cắt tỉa vườn viên, những loại hoa trồng và bãi cỏ đều được người cắt tỉa rất đẹp, trông tràn đầy sức sống.
Ở nơi đó, tâm trạng con người sẽ tự nhiên cảm thấy thư thái.
Cô ấy bắt đầu hoài niệm, cuối cùng bỏ điện thoại xuống, cô ấy vào phòng tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, tinh thần cô ấy thư giãn hơn rất nhiều, rồi bắt đầu cảm thấy đói, khi cô ấy đi đến nhà hàng của khách sạn để ăn một chút gì đó, thì Điền Khởi Phong đến.
Nói với cô ấy rằng vụ án của Lăng Vi đã chính thức được phán xét, bằng chứng đầy đủ, cô ta bị kết án tù chung thân cho tội cố ý giết người.
Tông Ngôn Hi không có biểu cảm gì nhiều, tất cả đều là do cô ta tự mình chuốc lấy.
“Anh ăn cơm chưa?” Tông Ngôn Hi hỏi.
“Cô hỏi buổi sáng hay buổi trưa?” Điền Khởi Phong hỏi.
Lúc này ăn sáng thì đã quá muộn, ăn trưa thì lại quá sớm.
“Coi như là bữa trưa đi.” Tông Ngôn Hi ấn nút xuống thang máy.
Điền Khởi Phong theo lên, nói: “Nghe theo cô cả.”
“Đúng rồi, cô đã đọc tin tức ngày hôm nay chưa?” Điền Khởi Phong hỏi.
Tông Ngôn Hi quay lại nhìn anh, ngoài chuyện của Lăng Vi ra, còn có tin tức gì?
- -----------------.
/1073
|