Từ đó về sau, Nguyễn Mộng không bao giờ để Vệ Tiểu Bảo rời khỏi tầm mắt của mình.
Nếu cô thật sự không cách nào trông bé, xung quanh nhất định phải có một người cô tin tưởng. Nếu không, dù chết cô cũng không để Vệ Tiểu Bảo một mình, đi đâu cũng mang theo.
Sau khi mang vật nhỏ về đến nhà, chuyện đầu tiên mà cô làm chính là xách con đến phòng tẳm rửa sạch sẽ.
Tay vuốt ve thân thể nhỏ bé, hoàn toàn mất hết cảm giác mềm mại, mập mạp. Cả người bẩn thỉu chà ra một tầng vết bẩn.
Nguyễn Mộng chịu đựng, cố gắng không nổi giận. Cô vừa hận mình không thể bảo Vệ tốt Tiểu Bảo, vừa hận gia đình kia đối với Tiểu Bảo không tốt, càng hận Cố Minh Tích vô liêm sỉ kia hơn.
Con người lại có thể ác độc đến mức như thế, cô thật là tiếp thu thêm được kiến thức, không trách được kiếp trước mình liên tiếp thất bại.
Cùng đấu với người phụ nữ như Cố Minh Tích, cô có thể thắng mới là có quỷ!
Vệ Tiểu Bảo ngồi ở trong bồn tắm trẻ con, hai tay nhỏ bé không ngừng nghịch bọt nước, thấy trên mặt mẹ bị chính mình tung toé nước, toe toét cái miệng nhỏ nhắn ha ha cười, sau đó tập trung tinh thần chơi đùa với con vịt nhỏ của mình.
Trẻ con có tính hay quên, cho dù bị đối đãi không tốt, cũng không nhớ được gì cả.
Vệ Cung Huyền cầm khăn tắm sạch sẽ đi vào, giúp đỡ Nguyễn Mộng tắm rửa sạch sẽ Vệ Tiểu Bảo.
Thấy con trai trắng trẻo mập mạp của mình hiện tại gầy vô cùng, trong lòng có một cỗ hoả khí đang từ từ dâng lên.
Anh là người rất ít khi nổi giận, trừ phi thật sự bị chọc giận. Nhưng từ nhỏ đến lớn, số lần tức giận đếm trên đầu ngón tay, làm sao có thể nghĩ bây giờ tức giận đến như vậy?
Nguyễn Mộng ôm lấy tiểu tử trong nước. Vệ Tiểu Bảo thật nghe lời, bé tóm lấy con vịt nhỏ, sau đó ngoan ngoãn nắm y phục Nguyễn Mộng, được bao bọc vào trong khăn tắm.
Vệ Cung Huyền ở trên môi Nguyễn Mộng hôn lên một cái rồi ôm con trai đi ra ngoài, để cho Nguyễn Mộng có thời gian tắm.
Hiện tại, anh rất thoả mãn – con trai đã trở lại, bà xã đã mở miệng nói chuyện, không còn tiếc nuối gì cả.
Nhưng Nguyễn Mộng đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm áp chảy xuống, dừng ở trên mặt của cô, óng ánh trong suốt, giống như là nước mắt.
Cô nên làm cái gì? Về sau nên làm cái gì? Tiểu Bảo trở lại, về sau có thể xảy ra chuyện gì nữa không? Nguyễn Mộng không muốn suy nghĩ những chuyện không hay, nhưng việc mất đi Vệ Tiểu Bảo đã làm cho lo lắng tại đáy lòng cô lại lần nữa tích tụ.
Cô nhớ tới tình trạng thê thảm của mình tại kiếp trước, lại nghĩ tới kiếp này thực sự quá khác nhau. Mà Vệ Tiểu Bảo mất tích trở thành mồi lửa cho những bất an này.
Đời này và kiếp trước có gì bất đồng? Người như cô tại sao lại có thể có được hạnh phúc. Dựa vào cái gì có thể sống lại lần nữa, cô dựa vào cái gì?
Nguyễn Mộng không biết. Cô hỏi cũng không ai có thể trả lời cô. Thậm chí cô cũng không có ngay cả một người để bày tỏ.
Người nào sẽ tin tưởng cô là một người trọng sinh đây? Mọi người sẽ cho là cô đang nói mê sảng.
Đột nhiên sau lưng tiến đến một đôi tay có lực, vòng eo bị chế trụ. Nguyễn Mộng sợ hết hồn, theo bản năng muốn né tránh. Vệ Cung Huyền đã nhảy vào trong bồn tắm, còn tắt đi vòi hoa sen:
“Tại sao không vui?”
Cô lắc đầu, không nói gì.
Thấy thế Vệ Cung Huyền nhẹ nhàng thở dài. Anh hôn một cái lên gương mặt ướt sũng của cô, nhẹ giọng dụ dỗ:
“Bảo bối ngoan, em làm sao vậy? Sao lại không vui? Tiểu Bảo đã về nhà, không ai có thể tách một nhà chúng ta ra nữa.”
Nguyễn Mộng né tránh nụ hôn của anh, cúi đầu, thanh âm nhỏ giống như con muỗi đang gọi:
“ A Huyền…chúng ta thật thích hợp ở cùng nhau sao?”
Giọng nói của cô tuy nhỏ, nhưng vô cùng rõ ràng. Vệ Cung Huyền con ngươi từ từ trầm xuống:
“Bảo bối ngoan, anh hi vọng anh nghe lầm.”
“Anh không nghe lầm.”
Cô giống như cố lấy dũng khí nhìn về phía anh, trong đôi mắt to lóe ra những giọt nước mắt lấp lánh trong suốt, ẩn nhẫn và bi thương, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc:
“A Huyền, chúng ta thật thích hợp ở cùng một chỗ sao?”
Thấy Vệ Cung Huyền mở miệng muốn nói, cô nhẹ nhàng che lại môi mỏng của anh.
“Hôn nhân lúc ban đầu, là em không biết xấu hổ tạo nên. Anh không thích, em đã sớm biết, chỉ là quá ngu xuẩn, nghĩ tới chính mình một lòng kiên trì nhất định có thể lấy được lòng anh.
Nhưng sau này có một ngày, em rốt cuộc triệt để tỉnh ngộ rồi, anh lại nói muốn cùng em sống thật tốt những ngày sau này. Em yêu anh, em không có cách nào gạt được bản thân mình, nhưng loại hạnh phúc kia… Giống như là em trộm được, lừa gạt mà có, không thật sự thuộc về em….
Em đã từng thề sẽ không yêu anh nữa, nhưng em không làm được, em cảm thấy ông trời đang trừng phạt em từng chút một, những thứ này không phải là của em, em lại muốn lấy được, còn cố chấp không chừa thủ đoạn nào…”
“Đủ rồi!!”
Nguyễn Mộng đôi mắt đẫm lệ mù sương, không dám ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt rơi ở trong bồn tắm, tạo ra từng vòng từng vòng sóng lăn tăn.
Cô có tội, cô thật có tội. Cô kiếp trước làm nhiều chuyện xấu như vậy, khiến người mình yêu chịu hết tổn thương, kiếp này lại nghĩ muốn giả vờ như tất cả chưa từng xảy ra sao?
Cái này không thể nào, cô căn bản không làm được!
Cô cho là Vệ Cung Huyền sẽ nói gì đó, hoặc là sẽ xoay người rời đi, ai biết anh cái gì cũng không làm cái gì cũng không nói, cho đến khi cô cảm thấy lo lắng ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện trong đôi mắt đen xinh đẹp kia tràn đầy tức giận.
Từ sau khi bọn họ ở chung một chỗ, anh chưa nổi giận bao giờ, đối với mình sủng ái có thừa, ngàn y trăm thuận, Nguyễn Mộng thậm chí quên mất người đàn ông trước mắt này đã từng lãnh đạm hờ hững cỡ nào.
Anh đối với cô thật quá tốt, tốt đến nỗi cô quên mất anh có bao nhiêu cường đại và nguy hiểm.
Ý thức được chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn Nguyễn Mộng tái đi, vừa định nói chuyện, cả người liền bị Vệ Cung Huyền hôn, anh không muốn cho cô có cơ hội đổi ý, trực tiếp đem cô xoay lại kéo qua, kích thích thật nhiều bọt nước.
Nhưng Nguyễn Mộng không rảnh quan tâm chuyện này, bởi vì phải chống đỡ bản thân, cho nên hai tay bị vậy chặt tại mép bồn tắm, khó khăn quay đầu lại, vừa định nói chuyện, cái mông liền bị nâng lên, chữ “Không” còn chưa kịp nói, Vệ Cung Huyền liền hung hăng xỏ xuyên qua cô.
Cho dù có nước làm trơn, nhưng vẫn rất đau, đừng nói đến lúc này Nguyễn Mộng căn bản không có tâm tư ân ái.
Cô đau đến ngũ quan cũng nhăn nhíu lại, cái mông run rẩy, hai khối thịt non giống như quả đào hoảng hốt không ngừng lay động, càng giống như thạch hoa quả, đừng nói tới có bao nhiêu mê người.
Vệ Cung Huyền trong lòng rất tức giận, nhưng lại không có cách nào nhẫn tâm xuống tay với cô, cuối cùng bản thân tiến thoái lưỡng nan, lại thấy Nguyễn Mộng ngoan ngoãn nằm bên bồn tắm bả vai run rẩy không dám khóc thành tiếng, bộ dáng thật đấng thương, con ngươi mềm nhũn, đem cô nâng lên, hai tay nắm hai bầu vú đầy đặn không ngừng vuốt ve, thanh âm trầm thấp:
“Còn nói chuyện hồ đồ như vậy nữa không?”
Cô thật sự nghiêm túc, ân ái cũng không có biện pháp thay đổi. Nguyễn Mộng hít hít mũi:
“A Huyền, A Huyền, anh trước tiên nói xong với em được không? Em không thoải mái…”
Nói xong giống như muốn chứng minh bản thân thật không thoải mái nhẹ nhàng uốn éo eo nhỏ. Vệ Cung Huyền khàn giọng hít một hơi, cô thật không ngoan, siết anh sắp gãy luôn rồi.
“Làm xong lại nói, anh hiện tại rất tức giận.”
Nguyễn Mộng thút thít, cô có thể cảm nhận được từng nhịp đập của anh đang trong cơ thể cô, ma sát đau đớn khiến cho cô có chút mất hồn, nhưng càng nhiều hơn là tuyệt vọng và bất lực.
Cô nên làm cái gì? Cô có thể làm gì? Ai đến nói cho cô biết đi?
“Bảo bối ngoan…”
Giống như biết cô sợ, Vệ Cung Huyền nâng cằm nhỏ của cô, nhẹ nhàng hôn lên,
“Em phải học được cách tin tưởng anh. Còn nhớ rõ lúc trước em ở bệnh viện hỏi anh câu gì sao?”
Nguyễn Mộng ngây ngẩn cả người, Vệ Cung Huyền hôn từng chút một lên cánh môi cô, giọng nói dịu dàng giống như ngày thường:
“Anh còn chưa kịp trả lời em liền chạy mất, làm hại anh hối hận thật lâu. Anh nói yêu em chính là yêu em, chẳng lẽ là nói láo sao?”
Thấy Nguyễn Mộng kinh ngạc nhìn nhìn mình rơi lệ, càng thêm thương yêu vô cùng.
“Anh thích em không từ thủ đoạn muốn có anh, tựa như anh nghĩ muốn giống như em. Anh muốn em không từ thủ đoạn nào, dù là em có đem mỗi người phụ nữ đối với anh có ý nghĩ không an phận, tìm người cưỡng dâm chụp ảnh nude bán vào khu đèn đỏ, anh đều không ngại.
Trời sập xuống có anh chống đỡ, trước kia xảy ra chuyện gì anh không biết, nhưng điều quan trọng nhất không phải là nên quý trọng người trước mặt sao?”
Anh nói… Anh thích cô không từ thủ đoạn nào đoạt lấy anh. Anh… Thích?!
Nguyễn Mộng cho là mình nghe lầm, cô thật cho là mình nghe lầm!
Kiếp trước cô thậm chí chưa từng làm những chuyện xấu mà anh nói, thế nhưng bây giờ anh lại nói cho dù cô làm cũng không để ý?
Cô thật không nghe lầm chứ? Nguyễn Mộng cảm giác mình rất vô dụng, dù là trước đó ý chí kiên định muốn rời khỏi anh thế nào, muốn ngăn chặn tất cả những bất hạnh sắp xảy ra, Vệ Cung Huyền vừa nói mấy câu, cô liền nộp ngay vũ khí đầu hàng.
“Anh yêu em, Nguyễn Mộng, thật yêu em, cũng chỉ yêu duy nhất một mình em.”
Vệ Cung Huyền cắn lỗ tai cô, đầu lưỡi ấm ấp đưa vào trong lỗ tai nhạy cảm.
“Bất kể trước kia như thế nào, hiện tại và tương lai, anh vĩnh viễn chỉ yêu một mình em.
Ừ…. Lời này nghe có chút buồn nôn, còn có chút ghê tởm, nhưng lại là lời nói chân thật từ tận đáy lòng. Bảo bối ngoan…”
Nguyễn Mộng bị anh làm cho cả người nổi da gà, cả người cũng không nhịn được run rẩy.
Muốn hình dung cảm giác lúc này thế nào đây? Nguyễn Mộng nằm ở trên bồn tắm lớn, cái mông mềm mại vểnh lên thật cao, eo bị Vệ Cung Huyền nắm chặt. Nước trong bồn tắm không ngừng tràn ra bởi vì động tác của anh.
Nguyễn Mộng có chút mất hồn, nhưng phần lớn đều là khoái cảm. May nhờ Vệ Cung Huyền lấy tay đỡ cô, nếu không khẳng định cô sẽ trượt xuống.
Lúc tìm Nguyễn Mộng trở về, rồi tìm Vệ Tiểu Bảo trong hai tháng qua, Vệ Cung Huyền không chạm vào cô. Lúc kiềm nén đến chết đi sống lại chỉ có thể làm hai lần.
So với dục vọng mãnh liệt của anh giống như gãi không đúng chỗ ngứa, căn bản không có cách nào lấp đầy thoả mãn.
Nhưng nhìn bộ dáng tiều tuỵ của Nguyễn Mộng anh lại không nỡ cưỡng bách cô.
Nhịn, nhịn thật không dễ dàng… nhịn đến lúc con trai trở lại, mình hào hứng chạy vào phòng tắm muốn cùng cô tắm uyên ương, không nghĩ tới cô lại nói ra những lời này chọc anh tức giận!
Dù hiện tại ở trong cơ thể cô như ý nguyện, Vệ Cung Huyền vẫn còn rất tức giận.
Anh nói những lời kia, với tính cách của anh căn bản không thể nói được, có chút xấu hổ, có chút tức giận.
Nhưng mà giờ phút này, chiếm cứ thân thể anh nhiều nhất vẫn là nhục dục. Thật lâu, thật lâu anh không chạm qua cô. Ít nhất chưa có lần nào làm được vui sướng thoả mãn như vậy.
Nước trong bồn tắm có chút lạnh, Vệ Cung Huyền kéo Nguyễn Mộng lên, để cho lưng cô dán vào lồng ngực của mình, sau đó khẽ hôn cổ trắng nõn của cô:
“Bảo bối ngoan, em tin anh không?”
Nguyễn Mộng cắn môi, toàn bộ lực chú ý của cô đều bị phía dưới chiếm cứ thu hút, nơi nào còn có thể phân ra tinh thần suy nghĩ xem Vệ Cung Huyền đang nói gì.
Mắt to luống cuống chớp chớp, trên lông mi dính nước mắt. Bởi vì muốn tắm nên cô đem tóc quấn lên. Vệ Cung Huyền thích cô để tóc dài, cô vẫn giữ không cắt đi.
Hiện tại anh lại đưa tay qua đem kẹp tóc cô tháo xuống. Tóc đen dài, mềm mại rớt xuống, che dấu một cảnh xuân trước ngực và sau lưng. Loại cảnh tượng như ẩn như hiện này còn hơn phơi bày tất cả.
Cặp mắt Vệ Cung Huyền đều đỏ, anh vùi mặt vào mái tóc Nguyễn Mộng, chân thật cảm thụ sự tồn tại của cô, phía dưới từ từ va chạm. Vừa rồi, bởi vì tức giận, ngay cả màn dạo đầu cũng không có. Hiện tại, anh có thể nhận thấy được dung đạo bao vây xung quanh mình khô khốc cỡ nào:
“Em không trả lời anh cũng không sao. Dù sao chia tay, ly hôn cái nào em nghĩ cũng đừng nghĩ, cũng đừng lấy lý do vô nghĩa đó nói với anh cho có lệ. Nếu như em thật cảm thấy muốn xin lỗi anh, vậy sau này ngoan ngoãn chút, đừng mỗi lần mới làm mấy cái liền vừa khóc lại náo không cho đụng, biết chưa?”
Cô thật sự rất nghiêm túc cùng anh nói chuyện…Tại sao lại nhắc tới ân ái rồi trong chuyện này rồi?
Nguyễn Mộng hừ hừ, khóc không ra nước mắt. Cái mông kháng cự động tác của anh. Khe mông trắng nõn bị tách ra, bên trong hàm chứa dục vọng tráng kiện kinh khủng.
Cô có chút sợ, không ngừng lắc đầu. Không ít tóc dài mềm mại rơi xuống, bị Vệ Cung Huyền từng chút một sửa sang lại thật tốt, vén đến trước ngực cô.
“Anh yêu em. Anh sẽ bảo Vệ em và Tiểu Bảo tốt. Em chỉ cần ngoan ngoãn yêu anh, cho anh hôn, cho anh sờ là được. Những chuyện khác không cần em lo lắng. Đến đây…cái mông vểnh lên cao một chút.”
Nguyễn Mộng không muốn, lắc đầu, lại bị anh nắm eo thon nhỏ nhẹ nhàng nhấc tới. Nếu là với cân nặng trước kia, anh coi như ôm đứng lên cũng không dễ dàng như vậy nhấc tới. Ngay cả sau khi gầy đi, Nguyễn Mộng một chút xíu cảm giác đáng thương bị áp bức cũng không có.
Cô rầm rì suy nghĩ muốn chạy. Lời Vệ Cung Huyền vừa nói đâm vào nội tâm vốn bình lặng của cô. Nhưng bây giờ cô không có ý định cùng anh làm chuyện ân ái.
Cô cần bình tĩnh suy nghĩ một chút…
Vệ Cung Huyền lại không cho cô có cơ hội suy nghĩ lung tung, trong bồn tắm rất trơn, Nguyễn Mộng không có vật chống đỡ, chỉ hạ thân có thể dùng lực, Vệ Cung Huyền bị cô kẹp chặt sắp đứt, nhịn không được ở trên mông của cô vỗ một cái:
“Ngoan ngoãn chút, chớ lộn xộn!”
Cô chỗ nào lộn xộn? Nguyễn Mộng uất ức chết rồi, cô thật vất vả lấy dũng khí nói với anh lo lắng và sợ hãi trong lòng mình, trong đầu anh lại chỉ muốn cái này!
Tay nhỏ bé bắt được một bàn tay đang nắm ngực mình để thăng bằng thân thể, chưa kịp nghĩ đến lòng bàn chân vừa trợt, cả người thiếu chút nữa té xuống, gương mặt này nếu như đập xuống bồn tắm, chắc chắn là bị hủy dung rồi.
Vệ Cung Huyền cũng bị cô dọa sợ hết hồn, anh vội vàng ngồi xuống. Anh mới vừa đổi nước nóng, người lại to lớn, ngồi xuống làm cho nước trong bồn tắm tràn hết ra bên ngoài, Nguyễn Mộng đưa lưng về phía anh, cũng bị buộc ngồi xuống theo.
Nước ấm áp tiến vào địa phương hai người dây dưa, rất khó chịu, cô không có bất kỳ điểm tựa nào, trừ bàn tay còn để ở ngực kia.
Cái anh muốn chính là như vậy. Bất kể ở đâu vào giờ phút nào, cô dựa vào chỉ có thể là anh.
“Bảo bối ngoan, đừng sợ, lui về phía sau ngồi xuống.”
Nguyễn Mộng cưỡi hổ khó xuống, lui về phía sau ngồi sẽ bị cắm sâu hơn, tiến lên phía trước ngồi sẽ không có cách nào giữ vững thăng bằng, chỉ có cái tư thế trước mắt này coi như an toàn, cô khiếp đảm lắc đầu một cái, ôm cánh tay Vệ Cung Huyền không chịu buông ra.
Vệ Cung Huyền cũng không gấp gáp, một tay khác đỡ eo nhỏ của cô nhẹ nhàng bấm… Nguyễn Mộng sợ ngứa nhất, lập tức cả người căng cứng, sau đó suýt nữa té nhào xuống bồn tắm.
Bị Vệ Cung Huyền nham hiểm từ trên mặt nước kéo lui về sau, theo bản năng ngửa ra…
“A a…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn thành viên bánh bao, dưới nước hai chân kịch liệt
run run, quá sâu, quá sâu!
“A, A Huyền… Anh nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau, đau…”
Trước mắt tấm lưng như phiến bạch ngọc thẳng băng không tỳ vết, hai cánh tay trắng nõn giống như ngó sen hiện tại đang nắm chặt tay anh cứng đờ, giống như con mèo nhỏ vừa đáng yêu vừa đáng thương, Vệ Cung Huyền quay cô lại mặt đối mặt nhưng tư thế cũng không thay đổi.
Anh thích thú nhìn, không nhịn được cười khẽ, Nguyễn Mộng đáng thương cứng đờ không dám động đậy, chỉ sợ anh lại muốn làm chuyện xấu gì, lông mi thật dài bên trên còn đọng một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, khuôn mặt đáng thương, khuôn mặt ít ai thấy được, làm Vệ Cung Huyền thiếu chút nữa phun máu mũi.
Anh cười ôm Nguyễn Mộng, ôm cô vào lòng thật chặt, cọ nhẹ cái mũi nhỏ nhắn.
“Không đau không đau, ông xã nhẹ một chút.”
Trong ngực ôm bánh bao yếu ớt, anh dục hỏa mười phần cũng không thể phát tiết, cuối cùng không còn cách nào khác đành vừa ôm vừa dụ dỗ, dụ dỗ cho tốt lại hôn tiếp.
Cảm giác ôm cô không giống trước kia, trước kia giống như ôm một cục gạo nếp, hiện tại giống như ôm một khúc sườn, cô thật sự quá gầy, toàn thân không có hai lạng thịt, anh vẫn thích bộ dáng bánh bao trước kia, bánh bao trắng trẻo mập mạp.
Anh không dụ dỗ thì không sao, càng dụ dỗ Nguyễn Mộng càng muốn khóc, cô cũng cảm giác mình kỳ lạ, kiếp trước không ai dụ dỗ không ai quan tâm, cô không phải vẫn sống được sao?
Cô thả tay xuống, từ từ đến gần Vệ Cung Huyền, ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong cổ anh:
“Thật xin lỗi …”
Thật xin lỗi, em không thể nói cho anh biết chân tướng sự tình, thật xin lỗi, tha thứ cho lòng tham của em, thật xin lỗi, em yêu anh…
“Về sau nhớ ngoan một chút, được không?”
Vệ Cung Huyền vuốt ve eo nhỏ mềm mại, đầu ngón tay không ngừng ở trên làn da trắng nõn của cô sờ loạn, biết cô đã nghĩ thông suốt. Mặc dù có lúc xung đột có lúc say tình thú cùng nhau, nhưng dám mở miệng nhắc chuyện ly hôn…
Chuyện đó đừng hòng. Anh yêu thích bộ dáng cô ngoan ngoãn đáng yêu, giống như một quả tuyết lê thơm mát, anh muốn giấu ở trong lòng mà yêu thương.
“Nếu không anh liền đem em nhốt ở trong nhà, chỗ nào cũng không được đi, ly hôn nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”
Nếu cô thật sự không cách nào trông bé, xung quanh nhất định phải có một người cô tin tưởng. Nếu không, dù chết cô cũng không để Vệ Tiểu Bảo một mình, đi đâu cũng mang theo.
Sau khi mang vật nhỏ về đến nhà, chuyện đầu tiên mà cô làm chính là xách con đến phòng tẳm rửa sạch sẽ.
Tay vuốt ve thân thể nhỏ bé, hoàn toàn mất hết cảm giác mềm mại, mập mạp. Cả người bẩn thỉu chà ra một tầng vết bẩn.
Nguyễn Mộng chịu đựng, cố gắng không nổi giận. Cô vừa hận mình không thể bảo Vệ tốt Tiểu Bảo, vừa hận gia đình kia đối với Tiểu Bảo không tốt, càng hận Cố Minh Tích vô liêm sỉ kia hơn.
Con người lại có thể ác độc đến mức như thế, cô thật là tiếp thu thêm được kiến thức, không trách được kiếp trước mình liên tiếp thất bại.
Cùng đấu với người phụ nữ như Cố Minh Tích, cô có thể thắng mới là có quỷ!
Vệ Tiểu Bảo ngồi ở trong bồn tắm trẻ con, hai tay nhỏ bé không ngừng nghịch bọt nước, thấy trên mặt mẹ bị chính mình tung toé nước, toe toét cái miệng nhỏ nhắn ha ha cười, sau đó tập trung tinh thần chơi đùa với con vịt nhỏ của mình.
Trẻ con có tính hay quên, cho dù bị đối đãi không tốt, cũng không nhớ được gì cả.
Vệ Cung Huyền cầm khăn tắm sạch sẽ đi vào, giúp đỡ Nguyễn Mộng tắm rửa sạch sẽ Vệ Tiểu Bảo.
Thấy con trai trắng trẻo mập mạp của mình hiện tại gầy vô cùng, trong lòng có một cỗ hoả khí đang từ từ dâng lên.
Anh là người rất ít khi nổi giận, trừ phi thật sự bị chọc giận. Nhưng từ nhỏ đến lớn, số lần tức giận đếm trên đầu ngón tay, làm sao có thể nghĩ bây giờ tức giận đến như vậy?
Nguyễn Mộng ôm lấy tiểu tử trong nước. Vệ Tiểu Bảo thật nghe lời, bé tóm lấy con vịt nhỏ, sau đó ngoan ngoãn nắm y phục Nguyễn Mộng, được bao bọc vào trong khăn tắm.
Vệ Cung Huyền ở trên môi Nguyễn Mộng hôn lên một cái rồi ôm con trai đi ra ngoài, để cho Nguyễn Mộng có thời gian tắm.
Hiện tại, anh rất thoả mãn – con trai đã trở lại, bà xã đã mở miệng nói chuyện, không còn tiếc nuối gì cả.
Nhưng Nguyễn Mộng đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm áp chảy xuống, dừng ở trên mặt của cô, óng ánh trong suốt, giống như là nước mắt.
Cô nên làm cái gì? Về sau nên làm cái gì? Tiểu Bảo trở lại, về sau có thể xảy ra chuyện gì nữa không? Nguyễn Mộng không muốn suy nghĩ những chuyện không hay, nhưng việc mất đi Vệ Tiểu Bảo đã làm cho lo lắng tại đáy lòng cô lại lần nữa tích tụ.
Cô nhớ tới tình trạng thê thảm của mình tại kiếp trước, lại nghĩ tới kiếp này thực sự quá khác nhau. Mà Vệ Tiểu Bảo mất tích trở thành mồi lửa cho những bất an này.
Đời này và kiếp trước có gì bất đồng? Người như cô tại sao lại có thể có được hạnh phúc. Dựa vào cái gì có thể sống lại lần nữa, cô dựa vào cái gì?
Nguyễn Mộng không biết. Cô hỏi cũng không ai có thể trả lời cô. Thậm chí cô cũng không có ngay cả một người để bày tỏ.
Người nào sẽ tin tưởng cô là một người trọng sinh đây? Mọi người sẽ cho là cô đang nói mê sảng.
Đột nhiên sau lưng tiến đến một đôi tay có lực, vòng eo bị chế trụ. Nguyễn Mộng sợ hết hồn, theo bản năng muốn né tránh. Vệ Cung Huyền đã nhảy vào trong bồn tắm, còn tắt đi vòi hoa sen:
“Tại sao không vui?”
Cô lắc đầu, không nói gì.
Thấy thế Vệ Cung Huyền nhẹ nhàng thở dài. Anh hôn một cái lên gương mặt ướt sũng của cô, nhẹ giọng dụ dỗ:
“Bảo bối ngoan, em làm sao vậy? Sao lại không vui? Tiểu Bảo đã về nhà, không ai có thể tách một nhà chúng ta ra nữa.”
Nguyễn Mộng né tránh nụ hôn của anh, cúi đầu, thanh âm nhỏ giống như con muỗi đang gọi:
“ A Huyền…chúng ta thật thích hợp ở cùng nhau sao?”
Giọng nói của cô tuy nhỏ, nhưng vô cùng rõ ràng. Vệ Cung Huyền con ngươi từ từ trầm xuống:
“Bảo bối ngoan, anh hi vọng anh nghe lầm.”
“Anh không nghe lầm.”
Cô giống như cố lấy dũng khí nhìn về phía anh, trong đôi mắt to lóe ra những giọt nước mắt lấp lánh trong suốt, ẩn nhẫn và bi thương, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc:
“A Huyền, chúng ta thật thích hợp ở cùng một chỗ sao?”
Thấy Vệ Cung Huyền mở miệng muốn nói, cô nhẹ nhàng che lại môi mỏng của anh.
“Hôn nhân lúc ban đầu, là em không biết xấu hổ tạo nên. Anh không thích, em đã sớm biết, chỉ là quá ngu xuẩn, nghĩ tới chính mình một lòng kiên trì nhất định có thể lấy được lòng anh.
Nhưng sau này có một ngày, em rốt cuộc triệt để tỉnh ngộ rồi, anh lại nói muốn cùng em sống thật tốt những ngày sau này. Em yêu anh, em không có cách nào gạt được bản thân mình, nhưng loại hạnh phúc kia… Giống như là em trộm được, lừa gạt mà có, không thật sự thuộc về em….
Em đã từng thề sẽ không yêu anh nữa, nhưng em không làm được, em cảm thấy ông trời đang trừng phạt em từng chút một, những thứ này không phải là của em, em lại muốn lấy được, còn cố chấp không chừa thủ đoạn nào…”
“Đủ rồi!!”
Nguyễn Mộng đôi mắt đẫm lệ mù sương, không dám ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt rơi ở trong bồn tắm, tạo ra từng vòng từng vòng sóng lăn tăn.
Cô có tội, cô thật có tội. Cô kiếp trước làm nhiều chuyện xấu như vậy, khiến người mình yêu chịu hết tổn thương, kiếp này lại nghĩ muốn giả vờ như tất cả chưa từng xảy ra sao?
Cái này không thể nào, cô căn bản không làm được!
Cô cho là Vệ Cung Huyền sẽ nói gì đó, hoặc là sẽ xoay người rời đi, ai biết anh cái gì cũng không làm cái gì cũng không nói, cho đến khi cô cảm thấy lo lắng ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện trong đôi mắt đen xinh đẹp kia tràn đầy tức giận.
Từ sau khi bọn họ ở chung một chỗ, anh chưa nổi giận bao giờ, đối với mình sủng ái có thừa, ngàn y trăm thuận, Nguyễn Mộng thậm chí quên mất người đàn ông trước mắt này đã từng lãnh đạm hờ hững cỡ nào.
Anh đối với cô thật quá tốt, tốt đến nỗi cô quên mất anh có bao nhiêu cường đại và nguy hiểm.
Ý thức được chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn Nguyễn Mộng tái đi, vừa định nói chuyện, cả người liền bị Vệ Cung Huyền hôn, anh không muốn cho cô có cơ hội đổi ý, trực tiếp đem cô xoay lại kéo qua, kích thích thật nhiều bọt nước.
Nhưng Nguyễn Mộng không rảnh quan tâm chuyện này, bởi vì phải chống đỡ bản thân, cho nên hai tay bị vậy chặt tại mép bồn tắm, khó khăn quay đầu lại, vừa định nói chuyện, cái mông liền bị nâng lên, chữ “Không” còn chưa kịp nói, Vệ Cung Huyền liền hung hăng xỏ xuyên qua cô.
Cho dù có nước làm trơn, nhưng vẫn rất đau, đừng nói đến lúc này Nguyễn Mộng căn bản không có tâm tư ân ái.
Cô đau đến ngũ quan cũng nhăn nhíu lại, cái mông run rẩy, hai khối thịt non giống như quả đào hoảng hốt không ngừng lay động, càng giống như thạch hoa quả, đừng nói tới có bao nhiêu mê người.
Vệ Cung Huyền trong lòng rất tức giận, nhưng lại không có cách nào nhẫn tâm xuống tay với cô, cuối cùng bản thân tiến thoái lưỡng nan, lại thấy Nguyễn Mộng ngoan ngoãn nằm bên bồn tắm bả vai run rẩy không dám khóc thành tiếng, bộ dáng thật đấng thương, con ngươi mềm nhũn, đem cô nâng lên, hai tay nắm hai bầu vú đầy đặn không ngừng vuốt ve, thanh âm trầm thấp:
“Còn nói chuyện hồ đồ như vậy nữa không?”
Cô thật sự nghiêm túc, ân ái cũng không có biện pháp thay đổi. Nguyễn Mộng hít hít mũi:
“A Huyền, A Huyền, anh trước tiên nói xong với em được không? Em không thoải mái…”
Nói xong giống như muốn chứng minh bản thân thật không thoải mái nhẹ nhàng uốn éo eo nhỏ. Vệ Cung Huyền khàn giọng hít một hơi, cô thật không ngoan, siết anh sắp gãy luôn rồi.
“Làm xong lại nói, anh hiện tại rất tức giận.”
Nguyễn Mộng thút thít, cô có thể cảm nhận được từng nhịp đập của anh đang trong cơ thể cô, ma sát đau đớn khiến cho cô có chút mất hồn, nhưng càng nhiều hơn là tuyệt vọng và bất lực.
Cô nên làm cái gì? Cô có thể làm gì? Ai đến nói cho cô biết đi?
“Bảo bối ngoan…”
Giống như biết cô sợ, Vệ Cung Huyền nâng cằm nhỏ của cô, nhẹ nhàng hôn lên,
“Em phải học được cách tin tưởng anh. Còn nhớ rõ lúc trước em ở bệnh viện hỏi anh câu gì sao?”
Nguyễn Mộng ngây ngẩn cả người, Vệ Cung Huyền hôn từng chút một lên cánh môi cô, giọng nói dịu dàng giống như ngày thường:
“Anh còn chưa kịp trả lời em liền chạy mất, làm hại anh hối hận thật lâu. Anh nói yêu em chính là yêu em, chẳng lẽ là nói láo sao?”
Thấy Nguyễn Mộng kinh ngạc nhìn nhìn mình rơi lệ, càng thêm thương yêu vô cùng.
“Anh thích em không từ thủ đoạn muốn có anh, tựa như anh nghĩ muốn giống như em. Anh muốn em không từ thủ đoạn nào, dù là em có đem mỗi người phụ nữ đối với anh có ý nghĩ không an phận, tìm người cưỡng dâm chụp ảnh nude bán vào khu đèn đỏ, anh đều không ngại.
Trời sập xuống có anh chống đỡ, trước kia xảy ra chuyện gì anh không biết, nhưng điều quan trọng nhất không phải là nên quý trọng người trước mặt sao?”
Anh nói… Anh thích cô không từ thủ đoạn nào đoạt lấy anh. Anh… Thích?!
Nguyễn Mộng cho là mình nghe lầm, cô thật cho là mình nghe lầm!
Kiếp trước cô thậm chí chưa từng làm những chuyện xấu mà anh nói, thế nhưng bây giờ anh lại nói cho dù cô làm cũng không để ý?
Cô thật không nghe lầm chứ? Nguyễn Mộng cảm giác mình rất vô dụng, dù là trước đó ý chí kiên định muốn rời khỏi anh thế nào, muốn ngăn chặn tất cả những bất hạnh sắp xảy ra, Vệ Cung Huyền vừa nói mấy câu, cô liền nộp ngay vũ khí đầu hàng.
“Anh yêu em, Nguyễn Mộng, thật yêu em, cũng chỉ yêu duy nhất một mình em.”
Vệ Cung Huyền cắn lỗ tai cô, đầu lưỡi ấm ấp đưa vào trong lỗ tai nhạy cảm.
“Bất kể trước kia như thế nào, hiện tại và tương lai, anh vĩnh viễn chỉ yêu một mình em.
Ừ…. Lời này nghe có chút buồn nôn, còn có chút ghê tởm, nhưng lại là lời nói chân thật từ tận đáy lòng. Bảo bối ngoan…”
Nguyễn Mộng bị anh làm cho cả người nổi da gà, cả người cũng không nhịn được run rẩy.
Muốn hình dung cảm giác lúc này thế nào đây? Nguyễn Mộng nằm ở trên bồn tắm lớn, cái mông mềm mại vểnh lên thật cao, eo bị Vệ Cung Huyền nắm chặt. Nước trong bồn tắm không ngừng tràn ra bởi vì động tác của anh.
Nguyễn Mộng có chút mất hồn, nhưng phần lớn đều là khoái cảm. May nhờ Vệ Cung Huyền lấy tay đỡ cô, nếu không khẳng định cô sẽ trượt xuống.
Lúc tìm Nguyễn Mộng trở về, rồi tìm Vệ Tiểu Bảo trong hai tháng qua, Vệ Cung Huyền không chạm vào cô. Lúc kiềm nén đến chết đi sống lại chỉ có thể làm hai lần.
So với dục vọng mãnh liệt của anh giống như gãi không đúng chỗ ngứa, căn bản không có cách nào lấp đầy thoả mãn.
Nhưng nhìn bộ dáng tiều tuỵ của Nguyễn Mộng anh lại không nỡ cưỡng bách cô.
Nhịn, nhịn thật không dễ dàng… nhịn đến lúc con trai trở lại, mình hào hứng chạy vào phòng tắm muốn cùng cô tắm uyên ương, không nghĩ tới cô lại nói ra những lời này chọc anh tức giận!
Dù hiện tại ở trong cơ thể cô như ý nguyện, Vệ Cung Huyền vẫn còn rất tức giận.
Anh nói những lời kia, với tính cách của anh căn bản không thể nói được, có chút xấu hổ, có chút tức giận.
Nhưng mà giờ phút này, chiếm cứ thân thể anh nhiều nhất vẫn là nhục dục. Thật lâu, thật lâu anh không chạm qua cô. Ít nhất chưa có lần nào làm được vui sướng thoả mãn như vậy.
Nước trong bồn tắm có chút lạnh, Vệ Cung Huyền kéo Nguyễn Mộng lên, để cho lưng cô dán vào lồng ngực của mình, sau đó khẽ hôn cổ trắng nõn của cô:
“Bảo bối ngoan, em tin anh không?”
Nguyễn Mộng cắn môi, toàn bộ lực chú ý của cô đều bị phía dưới chiếm cứ thu hút, nơi nào còn có thể phân ra tinh thần suy nghĩ xem Vệ Cung Huyền đang nói gì.
Mắt to luống cuống chớp chớp, trên lông mi dính nước mắt. Bởi vì muốn tắm nên cô đem tóc quấn lên. Vệ Cung Huyền thích cô để tóc dài, cô vẫn giữ không cắt đi.
Hiện tại anh lại đưa tay qua đem kẹp tóc cô tháo xuống. Tóc đen dài, mềm mại rớt xuống, che dấu một cảnh xuân trước ngực và sau lưng. Loại cảnh tượng như ẩn như hiện này còn hơn phơi bày tất cả.
Cặp mắt Vệ Cung Huyền đều đỏ, anh vùi mặt vào mái tóc Nguyễn Mộng, chân thật cảm thụ sự tồn tại của cô, phía dưới từ từ va chạm. Vừa rồi, bởi vì tức giận, ngay cả màn dạo đầu cũng không có. Hiện tại, anh có thể nhận thấy được dung đạo bao vây xung quanh mình khô khốc cỡ nào:
“Em không trả lời anh cũng không sao. Dù sao chia tay, ly hôn cái nào em nghĩ cũng đừng nghĩ, cũng đừng lấy lý do vô nghĩa đó nói với anh cho có lệ. Nếu như em thật cảm thấy muốn xin lỗi anh, vậy sau này ngoan ngoãn chút, đừng mỗi lần mới làm mấy cái liền vừa khóc lại náo không cho đụng, biết chưa?”
Cô thật sự rất nghiêm túc cùng anh nói chuyện…Tại sao lại nhắc tới ân ái rồi trong chuyện này rồi?
Nguyễn Mộng hừ hừ, khóc không ra nước mắt. Cái mông kháng cự động tác của anh. Khe mông trắng nõn bị tách ra, bên trong hàm chứa dục vọng tráng kiện kinh khủng.
Cô có chút sợ, không ngừng lắc đầu. Không ít tóc dài mềm mại rơi xuống, bị Vệ Cung Huyền từng chút một sửa sang lại thật tốt, vén đến trước ngực cô.
“Anh yêu em. Anh sẽ bảo Vệ em và Tiểu Bảo tốt. Em chỉ cần ngoan ngoãn yêu anh, cho anh hôn, cho anh sờ là được. Những chuyện khác không cần em lo lắng. Đến đây…cái mông vểnh lên cao một chút.”
Nguyễn Mộng không muốn, lắc đầu, lại bị anh nắm eo thon nhỏ nhẹ nhàng nhấc tới. Nếu là với cân nặng trước kia, anh coi như ôm đứng lên cũng không dễ dàng như vậy nhấc tới. Ngay cả sau khi gầy đi, Nguyễn Mộng một chút xíu cảm giác đáng thương bị áp bức cũng không có.
Cô rầm rì suy nghĩ muốn chạy. Lời Vệ Cung Huyền vừa nói đâm vào nội tâm vốn bình lặng của cô. Nhưng bây giờ cô không có ý định cùng anh làm chuyện ân ái.
Cô cần bình tĩnh suy nghĩ một chút…
Vệ Cung Huyền lại không cho cô có cơ hội suy nghĩ lung tung, trong bồn tắm rất trơn, Nguyễn Mộng không có vật chống đỡ, chỉ hạ thân có thể dùng lực, Vệ Cung Huyền bị cô kẹp chặt sắp đứt, nhịn không được ở trên mông của cô vỗ một cái:
“Ngoan ngoãn chút, chớ lộn xộn!”
Cô chỗ nào lộn xộn? Nguyễn Mộng uất ức chết rồi, cô thật vất vả lấy dũng khí nói với anh lo lắng và sợ hãi trong lòng mình, trong đầu anh lại chỉ muốn cái này!
Tay nhỏ bé bắt được một bàn tay đang nắm ngực mình để thăng bằng thân thể, chưa kịp nghĩ đến lòng bàn chân vừa trợt, cả người thiếu chút nữa té xuống, gương mặt này nếu như đập xuống bồn tắm, chắc chắn là bị hủy dung rồi.
Vệ Cung Huyền cũng bị cô dọa sợ hết hồn, anh vội vàng ngồi xuống. Anh mới vừa đổi nước nóng, người lại to lớn, ngồi xuống làm cho nước trong bồn tắm tràn hết ra bên ngoài, Nguyễn Mộng đưa lưng về phía anh, cũng bị buộc ngồi xuống theo.
Nước ấm áp tiến vào địa phương hai người dây dưa, rất khó chịu, cô không có bất kỳ điểm tựa nào, trừ bàn tay còn để ở ngực kia.
Cái anh muốn chính là như vậy. Bất kể ở đâu vào giờ phút nào, cô dựa vào chỉ có thể là anh.
“Bảo bối ngoan, đừng sợ, lui về phía sau ngồi xuống.”
Nguyễn Mộng cưỡi hổ khó xuống, lui về phía sau ngồi sẽ bị cắm sâu hơn, tiến lên phía trước ngồi sẽ không có cách nào giữ vững thăng bằng, chỉ có cái tư thế trước mắt này coi như an toàn, cô khiếp đảm lắc đầu một cái, ôm cánh tay Vệ Cung Huyền không chịu buông ra.
Vệ Cung Huyền cũng không gấp gáp, một tay khác đỡ eo nhỏ của cô nhẹ nhàng bấm… Nguyễn Mộng sợ ngứa nhất, lập tức cả người căng cứng, sau đó suýt nữa té nhào xuống bồn tắm.
Bị Vệ Cung Huyền nham hiểm từ trên mặt nước kéo lui về sau, theo bản năng ngửa ra…
“A a…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn thành viên bánh bao, dưới nước hai chân kịch liệt
run run, quá sâu, quá sâu!
“A, A Huyền… Anh nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau, đau…”
Trước mắt tấm lưng như phiến bạch ngọc thẳng băng không tỳ vết, hai cánh tay trắng nõn giống như ngó sen hiện tại đang nắm chặt tay anh cứng đờ, giống như con mèo nhỏ vừa đáng yêu vừa đáng thương, Vệ Cung Huyền quay cô lại mặt đối mặt nhưng tư thế cũng không thay đổi.
Anh thích thú nhìn, không nhịn được cười khẽ, Nguyễn Mộng đáng thương cứng đờ không dám động đậy, chỉ sợ anh lại muốn làm chuyện xấu gì, lông mi thật dài bên trên còn đọng một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, khuôn mặt đáng thương, khuôn mặt ít ai thấy được, làm Vệ Cung Huyền thiếu chút nữa phun máu mũi.
Anh cười ôm Nguyễn Mộng, ôm cô vào lòng thật chặt, cọ nhẹ cái mũi nhỏ nhắn.
“Không đau không đau, ông xã nhẹ một chút.”
Trong ngực ôm bánh bao yếu ớt, anh dục hỏa mười phần cũng không thể phát tiết, cuối cùng không còn cách nào khác đành vừa ôm vừa dụ dỗ, dụ dỗ cho tốt lại hôn tiếp.
Cảm giác ôm cô không giống trước kia, trước kia giống như ôm một cục gạo nếp, hiện tại giống như ôm một khúc sườn, cô thật sự quá gầy, toàn thân không có hai lạng thịt, anh vẫn thích bộ dáng bánh bao trước kia, bánh bao trắng trẻo mập mạp.
Anh không dụ dỗ thì không sao, càng dụ dỗ Nguyễn Mộng càng muốn khóc, cô cũng cảm giác mình kỳ lạ, kiếp trước không ai dụ dỗ không ai quan tâm, cô không phải vẫn sống được sao?
Cô thả tay xuống, từ từ đến gần Vệ Cung Huyền, ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong cổ anh:
“Thật xin lỗi …”
Thật xin lỗi, em không thể nói cho anh biết chân tướng sự tình, thật xin lỗi, tha thứ cho lòng tham của em, thật xin lỗi, em yêu anh…
“Về sau nhớ ngoan một chút, được không?”
Vệ Cung Huyền vuốt ve eo nhỏ mềm mại, đầu ngón tay không ngừng ở trên làn da trắng nõn của cô sờ loạn, biết cô đã nghĩ thông suốt. Mặc dù có lúc xung đột có lúc say tình thú cùng nhau, nhưng dám mở miệng nhắc chuyện ly hôn…
Chuyện đó đừng hòng. Anh yêu thích bộ dáng cô ngoan ngoãn đáng yêu, giống như một quả tuyết lê thơm mát, anh muốn giấu ở trong lòng mà yêu thương.
“Nếu không anh liền đem em nhốt ở trong nhà, chỗ nào cũng không được đi, ly hôn nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”
/57
|