Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 122 - Giáo Huấn Đỗ Ngữ Điệp

/479


Đỗ Ngữ Điệp nhìn thấy hắn, cắn cắn môi, đột nhiên có chút sợ hãi hướng sau người Sở Dật Tu co rúm lại.

Sở Dật Phong một thân ám văn huyền y, ngũ quan tuấn lãng như ngọc, dưới mày kiếm là hai con mắt sáng ngời, dáng người cao ngất thon dài như hào quang rực sáng khiến hết thảy bốn phía xung quang hắn đều ảm đạm thất sắc.

Trong mắt hắn rõ ràng mang theo ý cười, thoạt nhìn phong lưu tuấn tú, còn mang theo tà tứ làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nhưng ý cười kia, lại vô cớ làm người ta sinh ra sợ hãi.

Nàng cũng không quên, trước khi rời Đỗ gia, người trong nhà dặn dò với nàng, trong đám nhi tử của Hoàng Thượng, nàng nhất định không thể làm càn trước mặt Thái tử, Thái tử thoạt nhìn vô hại, bộ dáng lại dễ nói chuyện, nhưng hắn sát phạt quyết đoán, ngay cả Hoàng Thượng cũng khen không dứt miệng, hơn nữa, hắn lại là người duy nhất mang binh lên chiến trường, là hoàng tử chân chính luyện trong chiến hỏa!

Sau khi Diêu hoàng hậu thệ, mười năm này, cô mẫu Hiền quý phi của nàng sủng quan hậu cung, thậm chí còn có một nhi tử là biểu ca thập phần ưu tú như vậy, nhưng đối với Thái tử...Nàng cũng không dám có chút chậm trễ. Đại sự Sở quốc, việc nhỏ, chỉ cần Thái tử mở miệng, Hoàng Thượng nhất định thập phần coi trọng ý kiến Thái tử đưa ra, rất ít khi bác bỏ.

Vẻ mặt Đỗ Lãnh Dạ cũng biến đổi, hắn cùng muội muội ở trong phủ, nghe nói Tam hoàng tử điện hạ mang theo người đến bên ngoài Đông cung, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, lập tức chạy lại đây, thời điểm đến, lại vừa lúc nghe được nữ nhân Tần Lạc Y kia, đang nói cái gì mà gian phu của nàng có rất nhiều.

Muội muội nhất thời kích động hưng phấn, mới nhịn không được chạy ra, vốn định hung hăng giáo huấn nữ nhân này một phen, không nghĩ tới Thái tử lại mang theo người xông ra.

Nhìn đến muội muội có chút sợ hãi, hắn hướng tới Thái tử thi lễ, sau đó tức giận chỉ vào Tần Lạc Y nói: Điện hạ, An Bình quận chúa sắp thành thân, lại không thủ nữ tắc, trước thành thân đã thất trinh...

Lãnh Dạ! Sở Dật Tu không đợi hắn nói xong, đen mặt khiển trách hắn: Ngươi ở đây nói hươu nói vượn cái gì?

Đỗ Lãnh Dạ giật mình, rất nhanh nhìn hắn một cái, trong lòng trầm xuống. Biểu đệ không cho hắn nói, chẳng lẽ còn tồn tại tư tưởng muốn thú nữ nhân này?

Sở Dật Phong cũng nhíu mày, vẻ mặt tàn khốc nhìn hắn: An Bình quận chúa thất trinh, lời này cũng không thể nói lung tung, tội danh phỉ báng quận chúa, không phải là sự tình ngươi có thể đảm đương được!

Điện hạ, chúng ta không phỉ báng, vừa rồi An Bình quận chúa chính mình thừa nhận! Đỗ Ngữ Điệp đánh bạo tiến lên nói, ánh mắt lại chờ mong nhìn biểu ca nhà mình.

Sở Dật Tu mím chặt môi không nói gì, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Sở Dật Phong.

Sở Dật Phong lại cười ha ha, trong mắt đều là ý vị trào phúng: Chính mình thừa nhận? Chẳng lẽ An Bình quận chúa là ngốc tử sao, cư nhiên sẽ thừa nhận chuyện như vậy?

Này... Mâu quang Đỗ Ngữ Điệp loé sáng, kỳ thật nàng cùng ca ca cũng không rõ ràng chân tướng sự tình, bất quá vừa rồi nghe xong lời nói của Tần Lạc Y cùng biểu ca mà thôi.

Chân tướng sự tình như thế nào, chỉ có biểu ca biết...Hiện tại nghĩ lại, lời nói Tần Lạc Y vừa rồi, rõ ràng mang theo ý tứ vui đùa giận dỗi, tuy rằng đêm qua, nàng(Đỗ Ngữ Điệp) cùng biểu ca chính mắt gặp được nàng(Tần Lạc Y) cùng Giản Ngọc Diễn hướng trên núi bước vào, nhưng như vậy cũng không thể chứng minh được cái gì.

Ánh mắt Sở Dật Phong như đao nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía Tần Lạc Y cùng Sở Dật Tu, chậm rãi nói: Tam Hoàng đệ, chuyện An Bình quận chúa bái sư...Ta nghe nói phụ hoàng đã nói cho ngươi, chẳng lẽ ngươi còn chưa nói cho bọn họ sao?

Hoàng huynh vừa trở lại kinh thành, chỉ sợ có một số việc còn không biết...Ngày mai phụ hoàng chuẩn bị tự mình đi gặp vị tiền bối Phiêu Miểu tông kia một lần, Bồng Lai tiên đảo cách Thánh Long đại lục khá xa, đến tột cùng có phải người trên tiên đảo hay không, luôn muốn tận mắt nhìn thấy, xác nhận một phen mới yên tâm. Sở Dật Tu nở nụ cười, chỉ là ý cười không đạt tới đáy mắt.

Bái sư?

Bồng Lai tiên đảo?

Tiền bối Phiêu Miểu Tông ?

Huynh muội Đỗ Lãnh Dạ cùng Đỗ Ngữ Điệp hai mặt nhìn nhau, An Bình quận chúa bái sư...Lại là người Phiêu Miểu Tông, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải tự mình đi gặp một lần, Bồng Lai tiên đảo là địa phương nào? Phiêu Miểu Tông kia, cư nhiên ngay cả một phế vật cũng muốn thu nhận?

Nga, phụ hoàng còn muốn tự mình đi gặp một lần sao? Cũng tốt... Sở Dật Phong mỉm cười, Cát thường môn cường đại, chỉ sợ sẽ làm cho phụ hoàng chấn động, không hề nhìn hắn, quay đầu đối với Tần Lạc Y cười nói: Quận chúa, vừa lúc ta có việc muốn đi Trấn Nam Vương phủ, nếu quận chúa muốn hồi phủ, không ngại cùng ta đồng hành.

Tần Lạc Y nghĩ nghĩ, cười đáp ứng, không cự tuyệt, Sở Dật Phong cùng Sở Dật Tu đều ở trong này, trong hai huynh đệ bọn họ, nàng thà rằng lựa chọn đối mặt với Sở Dật Phong.

Nhìn bóng dáng bọn họ sóng vai rời đi, vẻ mặt Sở Dật Tu trở nên lạnh như băng xanh mét, sau một lát mới phất tay áo rời đi.

Ngày hôm sau, hoàng thượng quả nhiên như lời Sở Dật Tu nói, tự mình bãi giá đi Minh Nguyệt Các.

Ở trong Minh Nguyệt Các ngây người non nửa canh giờ, hắn liền rời khỏi, sau khi hồi cung lập tức ban xuống một phần thánh chỉ, công bố thiên hạ, hủy bỏ hôn lễ của An Bình quận chúa Tần Lạc Y cùng Tam hoàng tử Sở Dật Tu.

Toàn bộ kinh thành oanh động.

Trước hôm nay, rất nhiều người không biết đến Bồng Lai tiên đảo, bởi vì trước kia cho dù có người thành công bái nhập Bồng Lai môn, cũng sẽ không để cho mọi người đều biết như thế.

Nhưng lần này bất đồng, Sở Dật Tu là nhi tử Hoàng Thượng, Tần Lạc Y là nữ nhi Trấn Nam Vương, hôn sự hai người, sớm đã truyền khắp thiên hạ, hơn nữa còn là thánh chỉ tứ hôn, nếu không đem việc này nói rõ ràng, tới gần hôn lễ, lại đột nhiên hủy bỏ, thiên hạ tất nhiên sẽ dẫn tới lời đồn đãi bay tán loạn.

Sau khi thánh chỉ hạ xuống, xe ngựa trước cửa Minh Nguyệt các ra vào như nước, sinh ý trong Các cũng tăng lên rất nhiều lý, người thường tuy rằng biết bên trong Minh Nguyệt Các, có một cường giả tu luyện pháp lực cường đại, chỉ dám vụng trộm đàm luận mà thôi, có lá gan tiến vào Minh Nguyệt Các, đều là những người tu luyện có linh lực tự nghĩ thiên phú không sai.

Bởi vì Minh Nguyệt Các mỗi tháng đều bán ra mười viên thất giai đan dược cực phẩm, vốn có không ít cường giả trường kỳ ngưng lại trong kinh thành, việc này vừa ra, càng có rất nhiều nhân sĩ linh thông tin tức trong tu luyện giới, mang theo đệ tử kiệt xuất trong gia tộc, hướng tới kinh thành Sở quốc, dâng bái thiếp lên, cầu kiến Cát chưởng môn.

Bất quá, chưởng môn một môn trên Bồng Lai tiên đảo dễ gặp như vậy sao? Người ăn bế môn canh, chỉ có thể mỗi ngày lắc lư trong Minh Nguyệt Các, chờ đợi cơ hội.

Đương nhiên, ngây người ở đây lâu tự nhiên sẽ ngượng ngùng, thường thường lấy ra chút bạc, mua chút đan dược phù chú gì đó, nhân cơ hội cùng Giản Ngọc Diễn kéo gần quan hệ, thỉnh hắn nói giúp lời hay ở trước mặt Cát chưởng môn, hy vọng có thể gặp vị tiền bối kia một lần.

Giản Ngọc Diễn khéo léo, ứng phó bọn họ cũng dư dả, bất quá Cát chưởng môn lại cực kỳ không kiên nhẫn, thúc giục Tần Lạc Y rời đi.

Tần Lạc Y thập phần lưu luyến, nguyên bản còn có vài ngày nữa, chính là sinh thần của nàng, sinh thần mười bảy tuổi, vốn dĩ nàng đã cùng Cát chưởng môn nói xong, để cho nàng ở nhà cùng phụ mẫu qua sinh thần sẽ rời đi.

Bất quá mắt thấy bên trong kinh thành càng ngày càng nhiều người tụ tập, hơn nữa rất nhiều người đều là dụng tâm kín đáo mà đến, muốn cho đệ tử gia tộc chính mình, gia nhập Phiêu Miểu Tông.Người trong Minh Nguyệt Các đã kín hết chỗ, chỉ phải đồng ý. Chỉ là, trước khi rời đi, không giáo huấn tốt hai huynh muội Đỗ Lãnh Dạ một phen, trong lòng nàng thủy chung khó chịu, lúc trước hai huynh muội kia, muốn nhẫn tâm lấy tính mạng nàng. Nếu không phải trong tay nàng có phù chú, hiện tại làm sao còn có mệnh ở?

Sư phụ không vui bởi vì người trong Minh Nguyệt Các hướng tới chính mình, sớm đã dọn khỏi Minh Nguyệt Các, rời đến toà phủ đệ Giản gia ở ngoại ô.

Ba huynh muội Đỗ Lãnh Dạ cùng Đỗ Lãnh Mặc, còn có Đỗ Ngữ Điệp, mỗi ngày đều cùng các trưởng bối đến Minh Nguyệt Các, thậm chí là Cốc chủ Thần Y Cốc cũng đến đây, mang theo nữ nhi Thượng Quan Thu Vũ.

Đáng tiếc đợi liên tục vài ngày, đều không có người thành công nhìn thấy Cát chưởng môn bên trong, mọi người bắt đầu mất mát lo lắng.

Những trưởng bối đó hoàn hảo, cho dù gấp ở trong lòng, ở ngoài miệng cũng sẽ không nói thêm gì, nhưng người trẻ tuổi lại có chút thiếu kiên nhẫn.

Phải biết rằng có thể được trưởng bối đưa đến nơi này, đều là tinh anh trong gia tộc, thiên chi kiêu tử, ngày thường được người a dua nịnh hót, làm sao bị người chậm trễ như thế?

Trong lời nói, có nhiều oán giận, thậm chí còn công nhiên nói Tần Lạc Y là phế vật, rõ ràng không thể tu luyện, Cát chưởng môn Bồng Lai tiên đảo lại đem nàng thu vào môn hạ, lấy tư chất bọn họ, nếu bái nhập Bồng Lai môn hạ, tất nhiên thành tựu có được không phải phế vật kia có thể so sánh.

Những lời này bị đám người Hùng Sát lựa truyền vào tai Cát chưởng môn, Cát chưởng môn nổi giận, hắn vốn là người bao che khuyết điểm, như thế nào có thể dung một đám hỗn đản tự cho là đúng nói đệ tử quan môn chính mình như vậy, liền trực tiếp mang theo Tần Lạc Y đến Minh Nguyệt Các.

Hắn vừa xuất hiện, cả người hơi thở cường đại vô cùng làm kinh sợ đến đám người trẻ tuổi nghị luận trong Minh Nguyệt Các, khiến cho bọn họ câm như hến, kinh sợ không thôi.

Không để ý tới các trưởng lão tộc trưởng ân cần tiến lên bái kiến, ánh mắt sắc bén quét về phía trong Các, lạnh lùng mở miệng: Là ai vừa rồi nói đồ đệ của ta là phế vật?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ là không ai dám đứng ra thừa nhận. Cát chưởng môn đột nhiên nở nụ cười: Kỳ thật ta biết các ngươi tới nơi vì chuyện gì...Như vậy đi, các ngươi cùng đồ đệ Phế vật của ta so tài một lần, chỉ cần có thể thắng được nàng, ta liền ngoại lệ đưa hắn thu vào Phiêu Miểu Tông.

Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, cố tình khiếp sợ nhìn về phía sư phụ nhà mình, tựa như không nghĩ tới sư phụ nàng sẽ đột nhiên nói ra lời như vậy đến.

Người trong Các tâm động, kích động đến đỏ mặt, ánh mắt lóe ra sáng rọi khác thường, nhìn Tần Lạc Y.

Đột nhiên Đỗ Ngữ Điệp tiến lên từng bước, đối với Cát chưởng môn nói: Tiền bối, An Bình quận chúa là đồ đệ ngài, đao kiếm không có mắt, vạn nhất thời điểm tỷ thí bị thương nàng, cũng không tốt!

Những người khác cũng gật đầu phụ hoạ.Bọn họ sớm đã nhìn ra, trên người Tần Lạc Y không có linh lực, muốn thắng nàng, bất quá là chuyện tình trong nháy mắt mà thôi.

Chính là hiện tại nàng dù sao cũng là đệ tử quan môn của chưởng môn Phiêu Miểu Tông, lại là nữ nhi Trấn Nam Vương, đừng nói Phiêu Miểu Tông bọn họ không thể trêu vào,cho dù là Trấn Nam Vương, bọn họ cũng không thể trêu vào, nếu thời điểm tỷ thí, bị thương Tần Lạc Y, sẽ không tốt.

Cát chưởng môn liếc mặt nhìn Đỗ Ngữ Điệp thật sâu một cái, vừa rồi trước khi hắn vào cửa, là nha đầu này, nói đồ đệ hắn là phế vật, thanh âm rất lớn !

Vô phương, thời điểm tỷ thí, nào có chuyện không bị thương. Các ngươi cũng giống nhau, muốn gia nhập Phiêu Miểu Tông, khiêu chiến đệ tử quan môn của ta, các ngươi cũng phải làm tốt chuẩn bị bị thương, như vậy đi, song phương tỷ thí, trước ký khế ước sinh tử, nếu đã chấp nhận, một phương bị thương, hoặc là bị đánh chết, đều không được dị nghị.

Trong lúc nói chuyện, hắn đã để cho Giản Ngọc Diễn chuẩn bị khế ước sinh tử.

Trong các ngươi ai muốn đi lên so tài?

Vẻ mặt Đỗ Ngữ Điệp kích động,là người đầu tiên đi ra ngoài, nhị ca Đỗ Lãnh Mặc của nàng giữ nàng lại: Muội muội, trước tiên chờ một chút! Hắn tổng cảm thấy thái độ Cát chưởng môn quá mức quái dị.

Đỗ Lãnh Dạ lại cười nói: Nhị ca, ngươi để cho muội muội đi thôi, trong cơ thể nữ nhân kia không có linh lực, muội muội hiện tại không lên, nếu ngốc một lát nữ nhân kia bị người một chưởng đánh chết, không phải muội muội không có cơ hội sao?

Đỗ Ngữ Điệp gật đầu phụ họa, trong mắt tràn đầy ý cười, đối với nàng mà nói, đây chính là cơ hội trời ban giáo huấn Tần Lạc Y a.

Đỗ Lãnh Mặc vẫn lắc đầu, lôi kéo muội muội không buông tay, thương đánh vào đầu điểu, hắn vẫn muốn nhìn kỹ trước: Ngươi không phải muốn cùng biểu ca thành thân sao, như thế nào, hiện tại lại thay đổi chủ ý, lại muốn gia nhập Bồng Lai môn hạ?

Này... Đỗ Ngữ Điệp do dự.

Tuy rằng thanh âm bọn họ nói chuyện rất nhỏ, bất quá lấy tu vi của Cát chưởng môn, nào có chuyện không nghe được lời bọn họ nói? Trong mắt xẹt qua một chút cười lạnh.

Một trưởng bối Đỗ gia kêu Sơn Dương Hồ Tử, đem Tần Lạc Y cẩn thận đánh giá một phen, cười nói: Lãnh Mặc, ngươi yên tâm để cho Ngữ Điệp đi thôi, không có việc gì, cho dù nha đầu kia có thủ đoạn nghịch thiên gì, nàng vừa gia nhập Bồng Lai không lâu, lúc trước ngay cả tôi thể trung giai cũng không đến...Hôm trước Ngữ Điệp có được cơ duyên xảo hợp, lại ăn thêm đan dược, đã đột phá võ sư, tự bảo vệ mình hoàn toàn không có vấn đề.

Nhưng mà, biểu ca... Đỗ Ngữ Điệp vẫn có chút do dự. Nàng thực sự thích biểu ca, muốn làm thê tử hắn.

Sơn Dương Hồ Tử cười lắc đầu: Ngươi nha đầu kia, vì cái gì lại do dự, gia nhập Bồng Lai, với việc ngươi gả cho Tam hoàng tử có gì khác nhau, đến lúc đó nếu ngươi thật sự gia nhập Bồng Lai, chỉ cần ngươi nguyện ý, còn sợ Tam hoàng tử không thú ngươi, Hoàng Thượng không đồng ý hôn sự của các ngươi sao?

Đỗ Ngữ Điệp nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ thông suốt, vui vẻ ra mặt tiến lên, cầm lấy một phần khế ước sinh tử, ký tên chính mình xuống.

Tần Lạc Y nhìn động tác của nàng, trong mắt cũng rất nhanh hiện lên một chút ý cười.Có Đỗ Ngữ Điệp đi lên trước, người khác cũng không hề nóng nảy, chuẩn bị trước tiên quan sát một phen.

Tần Lạc Y muốn giáo huấn nhất chính là huynh muội Đỗ gia, hiện tại Đỗ Ngữ Điệp quả nhiên như nàng sở liệu đi ra, người khác, nàng không để ý, tuy rằng không có Đỗ Lãnh Dạ, bất quá giáo huấn Đỗ Ngữ Điệp trước cũng giống nhau.

Trong Minh Nguyệt Các có rất nhiều đan dược trân quý cùng phù chú, địa điểm tỷ thí, tự nhiên không thể ở Minh Nguyệt Các, một đám người đi đếm dưới núi Nguyệt Vụ vùng ngoại ô kinh thành.

Nhìn đến một đám người chậm rãi ra khỏi thành, rất nhiều người trong kinh thành nghe được An Bình quận chúa cùng với người tỷ thí, thập phần tò mò, đều theo đi ra, thậm chí ngay cả hoàng đế đều kinh động, cải trang đi tới dưới núi Nguyệt Vụ.

Vị trưởng lão Đỗ gia kia, tuy rằng đã thật sự nhìn đến, trên người Tần Lạc Y, không có linh lực, nhưng không dám khinh thường, dọc theo đường đi ánh mắt như có như không quan sát nàng.

Nhìn thấy dọc theo đường đi Giản Ngọc Diễn đều đi cùng nàng một chỗ, đột nhiên nhớ tới, Giản Ngọc Diễn bên trong Minh Nguyệt Các, có thể có không ít phù chú, Cát chưởng môn đến Thánh Long đại lục, vẫn luôn trụ trong Minh Nguyệt Các...Chẳng lẽ Tần Lạc Y sử dụng phù chú?

Nghĩ đến đây, trong lòng căng thẳng, trước lúc bắt đầu, hắn cung kính tiến lên thi lễ đối với Cát chưởng môn, sau đó nói: Tiền bối, hôm nay tỷ thí, là chỉ tỷ thí tu vi, hay là có thể sử dụng phù chú hoặc pháp khí khác phụ trợ?

Ánh mắt chúng tu sĩ chung quanh xoát một tiếng, đồng loạt nhìn lại đây, lời nói của Sơn Dương Hồ Tử, cũng là tiếng lòng bọn hắn.

Cát chưởng môn đã thu An Bình quận chúa làm đệ tử quan môn, không biết chừng còn chuẩn bị cho nàng pháp khí lợi hại gì, nên mới không sợ hãi như thế, phù chú trong Minh Nguyệt Các càng lợi hại, chẳng khác nào nhiều hơn một phù chú cứu mạng,

Tần Lạc Y ở phía sau núi Tướng Quốc Tự, dựa vào phù chú, trốn được mẫu-nữ Chu Mai tính kế, rất nhiều người bọn họ cũng đều nghe nói qua.

Cát chưởng môn nhíu mày, liếc mắt nhìn Sơn Dương Hồ Tử một cái, sau một lúc lâu mới hừ một tiếng không hờn giận nói: Đương nhiên là tỷ thí tu vi tự thân...Phù chú cùng pháp khí, ngươi thật đúng là nghĩ đến dựa vào mấy thứ này, có thể vào Phiêu Miểu Tông? Ánh mắt nhìn hắn đầy mỉa mai.

Sơn Dương Hồ Tử một trận mặt đỏ tai hồng, liên thanh ứng thị, sau đó lui xuống dưới.Trong lòng thầm nghĩ, hắn cũng không phải muốn cho người trong gia tộc dựa vào mấy thứ này thủ thắng...Hắn sợ là Tần Lạc Y dựa vào đây để thủ thắng a!

Trước tiên nói ra, bất quá là vì phòng bị cho chuyện chưa xảy ra thôi, không thể dùng là tốt nhất, nếu có thể dùng, bọn họ cũng phải chuẩn bị cấp cho Điệp nhi nhiều hơn mới phải a.

Đừng làm mất thời gian, bắt đầu nhanh lên đi! Cát chưởng môn phất phất tay, ý bảo Đỗ Ngữ Điệp cùng Tần Lạc Y nhanh lên đứng ra giữa sân.

Quận chúa, Ngữ Điệp cũng muốn gia nhập Bồng Lai, hôm nay chỉ có thể đắc tội! Đỗ Ngữ Điệp một thân y phục hồng nhạt, đứng trên khoảng đất trống, trên mặt mềm mại, tràn đầy áy náy.

Vô phương, Bồng Lai là địa phương mà người tu chân chúng ta đều muốn đi, nếu sư phụ ta nói đả bại ta có thể gia nhập Phiêu Miểu Tông, Đỗ cô nương muốn đi, cứ việc xuất thủ mới phải. Tần Lạc Y thản nhiên nói, trong phượng mâu dấu không được trào phúng.

Đỗ Ngữ Điệp muốn đi Bồng Lai là thật, chỉ sợ nàng càng muốn nhân cơ hội này giết chết chính mình! Chẳng qua, sợ là tính toán của nàng sai rồi, trong chốc bắt đầu lát tỷ thí, đến tột cùng là ai giết ai còn khó nói đâu!

Nơi xa, Đại Sở hoàng đế Sở Dương, nhìn Tần Lạc Y một thân bạch y đứng trên khoảng đất trống, có vẻ cực thanh nhã tú lệ, nhướng mày,trong mắt tối đen tràn đầy khó hiểu.

Ở bên cạnh hắn, là Thái tử Sở Dật Phong cùng Tam hoàng tử Sở Dật Tu vẻ mặt khó lường, còn có phụ thân Tần Lạc Y...Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân.

So với hoàng đế Sở Dương cùng Tam hoàng tử Sở Dật Tu kinh ngạc, Trấn Nam Vương cùng Thái tử, trấn định hơn rất nhiều.

Sở Dương liếc mắt nhìn Trấn Nam Vương một cái, nở nụ cười: Ái khanh, tỷ thí hôm nay, ngươi nói ai nắm chắc phần thắng hơn?

Trấn Nam Vương mỉm cười: Đương nhiên là nữ nhi vi thần. Vẻ mặt tự tin, nửa phần lo lắng đều không có.

Hoàng đế thấy, lại ngạc nhiên không thôi.Trong lòng Sở Dật Tu vừa động, cũng quay đầu đến nhìn hắn.

Lời này nói như thế nào? An Bình quận chúa vẫn không thể tu luyện...Bái nhập Phiêu Miểu Tông cũng không quá vài ngày, Đỗ Ngữ Điệp kia lại là thiên tài tu luyện trong đám người đồng lứa Đỗ gia, trẫm sợ An Bình quận chúa sẽ chịu thiệt a!

Trấn Nam Vương nhìn về phía Tần Lạc Y, vẻ mặt tự tin nở nụ cười: Bệ hạ, ai thắng ai thua, người xem trong chốc lát chẳng phải sẽ rõ sao?

Mâu quang hoàng đế lóe ra, trong lòng hồ nghi, Trấn Nam Vương thừa nước đục thả câu không nói, hắn chỉ phải quay đầu tiếp tục nhìn về phía khoảng đất trống.

Đỗ Ngữ Điệp đã xuất ra một phen trường kiếm, thân kiếm trong suốt, bạc như cánh ve, sắc bén vô cùng, vừa thấy liền biết không phải vật phàm, một cỗ linh lực quán chú đi vào, thân kiếm dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang sáng lạn.

Tần Lạc Y thong dong đứng ở nơi đó, trên mặt minh diễm bình tĩnh dị thường, y phục tuyết trắng ở trong gió phiêu đãng, làm cho nàng rất có một loại thái độ phiêu nhiên theo gió mà đi.

An Bình quận chúa, kiếm của ngươi đâu? Đỗ Ngữ Điệp nhìn tay nàng trống không, nhíu chặt mi tâm, vẻ mặt không hờn giận. Tần Lạc Y, nàng có ý tứ gì? Lúc này còn muốn kéo dài thời gian.

Tần Lạc Y cười cười, liễm diễm trong phượng mâu tối đen chợt lóe rồi biến mất, thản nhiên nói: So với ngươi, ta không cần dùng kiếm!

Ngươi! Đỗ Ngữ Điệp chán nản, một gương mặt mềm mại nháy mắt thay đổi mấy nhan sắc, lập tức khẽ nhếch cằm nói: Một khi đã như vậy, ta sẽ không khách khí.

Dưới chân vừa động, quán chú linh lực trường kiếm, phóng như tia chớp hướng tới nàng bổ xuống.

U quang trong mắt Tần Lạc Y chợt lóe, trên môi đỏ mọng hiện lên một chút cười lạnh, không đợi nàng đến gần người, bàn tay mềm vừa nhấc, một đạo linh lực cường đại, oanh một tiếng liền bay thẳng đến Đỗ Ngữ Điệp.

Phanh!

Linh lực cùng trường kiếm va chạm vào nhau, linh lực Tần Lạc Y rõ ràng mạnh hơn một phần, Đỗ Ngữ Điệp không chịu được lực, cộp cộp lui về phía sau hai bước, đợi nàng rốt cục dừng lại ổn định thân thể, hai mắt mở to, có chút không thể tin nhìn Tần Lạc Y.

Sao có thể?

Tuy rằng vừa rồi nàng không sử xuất toàn lực, chỉ dùng năm phần lực mà thôi...Nhưng Tần Lạc Y như thế nào không chỉ không bị chính mình đánh chết, ngược lại chính mình bị lui lại mấy bước?

Thời gian bái sư bất quá vài ngày ngắn ngủi mà thôi, Tần Lạc Y cư nhiên tu luyện ra linh lực, còn chặn được một kích của chính mình, điều này sao có thể?

Cắn chặt răng, không dám tiếp tục khinh thường, vận khởi tâm pháp, đem linh lực toàn thân đều bắt đầu điều động, quán chú tiến vào bên trong thân kiếm, quang mang chói mắt lóe ra, lại lần nữa toàn lực công kích hướng tới Tần Lạc Y, thẳng tay muốn đưa nàng vào chỗ chết.

Tần Lạc Y chớp chớp phượng mâu, tất nhiên không xem nhẹ sát ý hiện lên trong mắt nàng, bất quá trên mặt vẫn không có thần sắc e ngại, vẻ mặt bộ dáng vân đạm phong khinh, đợi cho công kích của nàng đến gần bên cạnh, sắp đâm vào thân thể, mới ở trong tiếng kinh hô của mọi người chung quanh, đột nhiên nâng tay.

A!

Thân thể Đỗ Ngữ Điệp, như diều đứt dây, kêu thảm hướng xa xa bay ra ngoài, bay xa gần mười thước, mới ngã thật mạnh trên đất, một cỗ máu tươi phun ra.

Muội muội!

Điệp nhi!

Hai huynh đệ Đỗ Lãnh Dạ Đỗ Lãnh Mặc, vội vàng vọt đi lên, ôm lấy muội muội miệng phun máu tươi, mà Sơn Dương Hồ Tử sắc mặt trắng bệch xuất ra một viên chữa thương đan, để Đỗ Lãnh Mặc cho Đỗ Ngữ Điệp ăn vào.


/479

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status