Editor:HamNguyet
Bình thuốc mỡ hắn đưa nàng có kích cỡ khá lớn sau cũng không thu hồi lại, còn dặn nàng về sau mỗi ngày thoa thuốc hai lần lên miệng vết thương, buổi sáng một lần, buổi tối một lần, rất nhanh có thể lành, còn không lưu lại vết sẹo.
Miệng vết thương là thật, cho dù Hoa ngự y kia y thuật cao minh, nàng cũng không sợ hắn nhìn thấy.
......
Không biết qua bao lâu, Tần Lạc Y từ trong mê man dần dần tỉnh lại.
Nương, muội muội còn chưa tỉnh sao? Đã hai ngày qua, Hoa ngự y không phải đã nói muội muội không có việc gì sao? Một đạo thanh âm xa lạ mang theo chút quen thuộc, đột nhiên ở bên tai nàng vang lên.
Nghe được thanh âm kia, Tần Lạc Y trong lòng rùng mình. Nàng kêu chính mình là muội muội, chẳng lẽ nàng chính là Tần Lạc Hàn?
Trầm mặc một lát, một thanh âm quen thuộc khác cũng vang lên: Đúng vậy, đã hai ngày còn chưa tỉnh lại, Vương gia đã phái người đi thỉnh Hoa ngự y!
Là phụ nhân ôm nàng kinh hoảng kêu nàng là Y nhi khi nàng giả trang hôn mê, còn tự xưng là nương, xem ra nàng chính là kế thất Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân-- Tạ Như Yên.
Nga! Vậy thật tốt quá, Hoa ngự y đến đây,tiếp tục gọi hắn hảo hảo xem bệnh cho muội muội! Nói không chừng muội muội có thể nhanh chóng tỉnh lại...... Thanh âm trẻ tuổi lúc ban đầu kia mang theo hưng phấn, cười nói.
Chỉ hy vọng như thế! Tạ Như Yên thở dài một hơi, lặng im một lát đột nhiên nói: Hàn nhi, ngươi cùng nương nói, ngày hôm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì?Muội muội ngươi vì cái gì rơi vào trong nước, sau đó lại một người đi đến địa phương hẻo lánh như vậy, ta nghe Khinh La nói, ngày đó sau khi muội muội ngươi rơi xuống nước được Tam hoàng tử cứu lên, ngươi có đuổi theo...
Nương, đều là ta không tốt! Tần Lạc Hàn nhỏ giọng mở miệng, trong thanh âm có một chút hối ý: Ngày đó, Tam muội muội nghe nói Tam hoàng tử muốn tới...Nói muốn lặng lẽ đi nhìn một cái, ngài cũng biết, Tam muội muội đã được hoàng thượng tứ hôn cho Tam hoàng tử,mà nàng lại thực thích Tam hoàng tử, ta nghĩ lặng lẽ nhìn một cái, hẳn là không có chuyện gì, nên chúng ta mới tới đó... Nào biết chúng ta vừa nói xong, đã bị bọn họ phát hiện, muội muội một lòng gấp gáp, không cẩn thận liền rơi vào trong nước...Tam hoàng tử cứu muội muội lên...Nước đem khăn che mặt của muội muội trôi đi...Muội muội...Ai, Tam muội muội vội vàng chạy đi, ta đuổi theo một lát mới kịp chân nàng,nghĩ đến phòng ta cách đó có vẻ gần, liền đưa muội muội đến phòng của ta...
Ta kêu Tuyết Nhi đi lấy y phục cho muội muội,sau khi đổi xong, ta cùng muội muội ở trong phòng nói chuyện, nhưng là muội muội...Tâm tình muội muội thật không tốt! Chúng ta không nói được mấy câu, muội muội liền đứng dậy, nàng nói muốn ra ngoài giải sầu một chút, còn không cho bất luận kẻ nào đi theo...Sớm biết rằng muội muội sẽ luẩn quẩn trong lòng...Mặc kệ nàng nói cái gì, ta vẫn nên đi theo bên người nàng...Cũng sẽ không khiến muội muội bị như bây giờ...
Tạ Như Yên nghe vậy im lặng.
Gian phế phòng kia, nàng đã phái người nhìn qua, hai ngày này chính mình cũng tự đi qua hai lần,trên cây cột kia tất cả đều là máu tươi!
Còn có vết thương trên trán Tần Lạc Y, nàng hỏi qua Hoa ngự y có kinh nghiệm phong phú, Hoa ngự y khẳng định nói,miệng viết thương kia do nàng tự đụng mà thành...
Chẳng lẽ Y nhi thật sự bởi vì cái khăn che mặt trôi theo dòng nước, bị Thái tử, Tam hoàng tử còn có các nhi tử,nữ nhi của một vài quyền thần thấy được chân diện thật...Nhất thời không nghĩ ra, nên tìm ý kiến nông cạn?
Y nhi ngốc!
Nàng thích Tam hoàng tử lâu như vậy...Thật vất vả bệ hạ mới mở kim khẩu, vì nàng tứ hôn, mắt thấy nàng sẽ gả cho Tam hoàng tử vì phi, nàng như thế nào lại nghĩ quẩn như vậy!
*(kim khẩu:lời vàng)*
Bàn tay ôn nhuận xoa mặt Tần Lạc Y. Tần Lạc Y chậm rãi mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy một đôi phượng mâu tràn ngập thương tiếc.
Y nhi, ngươi tỉnh? Thật tốt quá! Cặp mắt kia đột nhiên sáng ngời, trong mắt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, cúi người lại đây nóng bỏng nhìn nàng.
Bình thuốc mỡ hắn đưa nàng có kích cỡ khá lớn sau cũng không thu hồi lại, còn dặn nàng về sau mỗi ngày thoa thuốc hai lần lên miệng vết thương, buổi sáng một lần, buổi tối một lần, rất nhanh có thể lành, còn không lưu lại vết sẹo.
Miệng vết thương là thật, cho dù Hoa ngự y kia y thuật cao minh, nàng cũng không sợ hắn nhìn thấy.
......
Không biết qua bao lâu, Tần Lạc Y từ trong mê man dần dần tỉnh lại.
Nương, muội muội còn chưa tỉnh sao? Đã hai ngày qua, Hoa ngự y không phải đã nói muội muội không có việc gì sao? Một đạo thanh âm xa lạ mang theo chút quen thuộc, đột nhiên ở bên tai nàng vang lên.
Nghe được thanh âm kia, Tần Lạc Y trong lòng rùng mình. Nàng kêu chính mình là muội muội, chẳng lẽ nàng chính là Tần Lạc Hàn?
Trầm mặc một lát, một thanh âm quen thuộc khác cũng vang lên: Đúng vậy, đã hai ngày còn chưa tỉnh lại, Vương gia đã phái người đi thỉnh Hoa ngự y!
Là phụ nhân ôm nàng kinh hoảng kêu nàng là Y nhi khi nàng giả trang hôn mê, còn tự xưng là nương, xem ra nàng chính là kế thất Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân-- Tạ Như Yên.
Nga! Vậy thật tốt quá, Hoa ngự y đến đây,tiếp tục gọi hắn hảo hảo xem bệnh cho muội muội! Nói không chừng muội muội có thể nhanh chóng tỉnh lại...... Thanh âm trẻ tuổi lúc ban đầu kia mang theo hưng phấn, cười nói.
Chỉ hy vọng như thế! Tạ Như Yên thở dài một hơi, lặng im một lát đột nhiên nói: Hàn nhi, ngươi cùng nương nói, ngày hôm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì?Muội muội ngươi vì cái gì rơi vào trong nước, sau đó lại một người đi đến địa phương hẻo lánh như vậy, ta nghe Khinh La nói, ngày đó sau khi muội muội ngươi rơi xuống nước được Tam hoàng tử cứu lên, ngươi có đuổi theo...
Nương, đều là ta không tốt! Tần Lạc Hàn nhỏ giọng mở miệng, trong thanh âm có một chút hối ý: Ngày đó, Tam muội muội nghe nói Tam hoàng tử muốn tới...Nói muốn lặng lẽ đi nhìn một cái, ngài cũng biết, Tam muội muội đã được hoàng thượng tứ hôn cho Tam hoàng tử,mà nàng lại thực thích Tam hoàng tử, ta nghĩ lặng lẽ nhìn một cái, hẳn là không có chuyện gì, nên chúng ta mới tới đó... Nào biết chúng ta vừa nói xong, đã bị bọn họ phát hiện, muội muội một lòng gấp gáp, không cẩn thận liền rơi vào trong nước...Tam hoàng tử cứu muội muội lên...Nước đem khăn che mặt của muội muội trôi đi...Muội muội...Ai, Tam muội muội vội vàng chạy đi, ta đuổi theo một lát mới kịp chân nàng,nghĩ đến phòng ta cách đó có vẻ gần, liền đưa muội muội đến phòng của ta...
Ta kêu Tuyết Nhi đi lấy y phục cho muội muội,sau khi đổi xong, ta cùng muội muội ở trong phòng nói chuyện, nhưng là muội muội...Tâm tình muội muội thật không tốt! Chúng ta không nói được mấy câu, muội muội liền đứng dậy, nàng nói muốn ra ngoài giải sầu một chút, còn không cho bất luận kẻ nào đi theo...Sớm biết rằng muội muội sẽ luẩn quẩn trong lòng...Mặc kệ nàng nói cái gì, ta vẫn nên đi theo bên người nàng...Cũng sẽ không khiến muội muội bị như bây giờ...
Tạ Như Yên nghe vậy im lặng.
Gian phế phòng kia, nàng đã phái người nhìn qua, hai ngày này chính mình cũng tự đi qua hai lần,trên cây cột kia tất cả đều là máu tươi!
Còn có vết thương trên trán Tần Lạc Y, nàng hỏi qua Hoa ngự y có kinh nghiệm phong phú, Hoa ngự y khẳng định nói,miệng viết thương kia do nàng tự đụng mà thành...
Chẳng lẽ Y nhi thật sự bởi vì cái khăn che mặt trôi theo dòng nước, bị Thái tử, Tam hoàng tử còn có các nhi tử,nữ nhi của một vài quyền thần thấy được chân diện thật...Nhất thời không nghĩ ra, nên tìm ý kiến nông cạn?
Y nhi ngốc!
Nàng thích Tam hoàng tử lâu như vậy...Thật vất vả bệ hạ mới mở kim khẩu, vì nàng tứ hôn, mắt thấy nàng sẽ gả cho Tam hoàng tử vì phi, nàng như thế nào lại nghĩ quẩn như vậy!
*(kim khẩu:lời vàng)*
Bàn tay ôn nhuận xoa mặt Tần Lạc Y. Tần Lạc Y chậm rãi mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy một đôi phượng mâu tràn ngập thương tiếc.
Y nhi, ngươi tỉnh? Thật tốt quá! Cặp mắt kia đột nhiên sáng ngời, trong mắt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, cúi người lại đây nóng bỏng nhìn nàng.
/479
|