Editor:HamNguyet
Vẫn đi đến bên cạnh Tần Lạc Y, Đoan Mộc Trường Thanh mới dừng cước bộ lại, bình tĩnh nhìn chăm chú tiếu nhan nàng, nguyên bản trong lòng có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng, bất quá nhìn đến trong phượng mâu nàng tối đen chứa thần sắc phòng bị nồng đậm, chỉ phải âm thầm thở dài một tiếng, từ bỏ.
Ngươi cầm lấy khối ngọc giản này, về sau nếu gặp phải người không có mắt dám đánh lén ngươi, chỉ cần bóp nát ngọc giản, ta sẽ rất nhanh tập trung phương vị của ngươi đuổi tới. Hắn xuất ra một khối ngọc giản trong suốt đặt trên tay Tần Lạc Y.
Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên một chút dị sắc, nhìn khuôn mặt hắn, không biết có phải nguyên nhân ánh trăng hay không, thế nhưng cảm thấy vẻ mặt hắn luôn luôn lãnh khốc, buổi tối hôm nay thoạt nhìn phá lệ nhu hòa, biểu tình trong mắt càng xứng danh thập phần ôn nhu.
Chớp mắt nhìn, khóe môi gợi lên một chút tươi cười tự giễu thản nhiên, một nam nhân tùy thời chuẩn bị lấy tính mạng chính mình, thế nhưng nàng lại cảm thấy ôn nhu, thật sự là gặp quỷ!
Ngươi tối lửa tắt đèn xông vào trong phòng ta chỉ vì lấy khối ngọc giản này cho ta? Nhìn nhìn ngọc giản trong tay, Tần Lạc Y khẽ nhếch cằm, vẻ mặt trở nên mỉa mai.
Buổi chiều hôm nay hắn ngốc ở nơi này thời gian không ngắn, sớm không đưa, muộn không đưa, cố tình lúc sau mới lấy ra, động cơ của hắn không thể không khiến cho nàng hoài nghi.
Khoé mắt Đoan Mộc Trường Thanh co rút, ánh mắt dừng trên nàng rời đi một chút, có thể rõ ràng nhìn đến xương quai xanh tinh xảo trên cổ di động, sau đó lại ngẩng đầu lên, khoé môi gợi lên, trên mặt tuấn dật lộ ra một chút tươi cười mị hoặc đến cực điểm, ánh mắt tà tứ gắt gao tập trung vào phượng mâu nàng, thanh âm trầm thấp ám ách: Như thế nào ta nghe được lời này, cảm thấy tiểu sư muội thực bất mãn...Chẳng lẽ là sư huynh ta không quá hiểu phong tình, khiến cho tiểu sư muội thất vọng rồi?
Một bên nói chuyện, một bên bàn tay vươn hướng nàng, muốn xoa nhẹ khuôn mặt l nàng, hơn nữa ba chữ tiểu sư muội , từ trong miệng hắn nói ra, xứng với ánh mắt tà tứ vô cùng, còn có thanh âm trầm thấp ám ách, đúng là làm cho người ta cảm thấy ái muội đến cực điểm.
Tần Lạc Y nhịn không được tiếng lòng run rẩy, âm thầm mắng một tiếng yêu nghiệt, rất nhanh rời khỏi từng bước, đưa tay hất bàn tay hắn đang vươn đến vuốt ve mặt nàng rõ ràng muốn gây rối, lạnh lùng nói: Đồ vật đã đưa đến, ngươi có thể đi rồi!
Ha ha, tiểu sư muội đừng nóng giận, ta đi là được! Đoan Mộc Trường Thanh đưa tay đặt sau người, lơ đễnh khẽ cười một tiếng, nhìn nàng thật sâu, thân hình vừa động, đã phiêu nhiên mà đi, trong nháy mắt liền biến mất vô tung.
Tần Lạc Y không nghĩ tới hôm nay hắn cư nhiên dễ dàng tống cổ như thế, hơi hơi sửng sốt, nhíu mày nhìn phương hướng hắn biến mất giật mình một lát, mới tiến lên tướng môn đóng cửa thật mạnh, ngồi trên mép giường, theo ánh trăng nhìn nhìn khối ngọc giản trong tay.
Ngọc giản không lớn, nhỏ như ngón tay cái, bất quá nắm trong tay, có một cỗ cảm giác ấm áp, chất ngọc nhẵn nhụi trong suốt, vừa thấy liền không phải phàm phẩm...Nhấp mân môi đỏ mọng, tinh quang trong phượng mâu chợt lóe rồi biến mất.
Nàng đem khối ngọc giản này cùng ngọc giản của Âu Dương Linh lần trước cấp đặt cùng nhau, hừ nhẹ một tiếng.
Đoan Mộc Trường Thanh đã là tu sĩ ngọc phủ, mặc kệ hắn xuất phát từ dạng mục đích gì cấp cho nàng ngọc giản, có khối ngọc giản này, ở trong Phiêu Miểu Tông, nàng xem như có một lá bài hộ thân, chỉ cần có người còn muốn động thủ ám toán nàng, không cần nàng mở miệng, Đoan Mộc Trường Thanh nhất định sẽ so với nàng càng tích cực đối phó hắn!
Dù sao của tính mạng nàng, liên quan đến tính phúc cả đời của hắn(ĐMTT)...Khoé môi phấn hồng hiện lên một chút ý cười, tuy rằng thực không đạo đức, nhưng nàng thật sự là nhịn không được đắc ý, còn âm thầm may mắn, may mắn lúc trước giải huyệt sau, Đoan Mộc Trường Thanh động thủ như vậy, bằng không hiện tại nàng chạy đi đâu tìm một người vì chính mình(TLY) suy nghĩ, đem tính mạng của nàng so với tính mạng chính mình càng quang trọng hơn?
Cởi áo khoác nằm ở trên giường, bởi vì tâm tình tốt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, nàng vừa mở cửa ra, liền thấy được thân ảnh Đoan Mộc Trường Thanh tuấn dật thon dài đứng ngoài phòng, không khỏi nhíu mày, thúy thanh cười nói: Nhị sư huynh, sớm a!
Đêm qua xâm nhập vào trong phòng nàng, nhìn đến bộ dáng vẻ mặt Tần Lạc Y đề phòng, buổi sáng hôm nay Đoan Mộc Trường Thanh đã chuẩn bị xem nàng mặt lạnh, không nghĩ tới sáng sớm nhìn đến nàng mỉm cười đầy mặt, không khỏi hơi có chút thụ sủng nhược kinh, tâm tình nhất thời bay lên.
Khóe môi gợi lên ý cười, nguyên bản khuôn mặt hắn tuấn dật càng thêm nhu hoà: Sớm...Y nhi, ta đến Tàng Thư các tìm mấy bản bí cập, ngươi có rảnh thì nhìn xem, có lẽ đối với ngươi đột phá võ thánh đỉnh, tu luyện ra huyền phủ có chút tác dụng. Nâng tay đưa cho nàng mấy quyển bí tịch, trang giấy mang theo ám vàng, vừa thấy liền biết niên đại thập phần xa xưa.
Ý cười trên mặt Tần Lạc Y càng đậm, một bên đưa tay tiếp nhận, một bên cười nói: Đa tạ Nhị sư huynh, Nhị sư huynh tinh khiêu tế tuyển ra bản bí cập, sư muội ta lập tức trở về hảo hảo nhìn xem. Ha ha, cư nhiên cùng nàng đêm qua nằm mơ giống nhau như đúc, quả thực là bất khả tư nghị!
Ở trong mộng, Đoan Mộc Trường Thanh vì làm cho tu vi nàng sớm ngày tinh tiến, không chỉ vì nàng tìm đến rất nhiều bí cập tu luyện, còn tìm đến đây rất nhiều thiên linh địa bảo, thậm chí vì làm cho nàng không bị người ám toán, mặc kệ nàng đi đến nơi nào, hắn đều theo tới nơi đó, nghiễm nhiên trở thành một bộ dáng bảo tiêu miễn phí!
Nhìn trên mặt nàng miệng cười sáng lạn, tim Đoan Mộc Trường Thanh bắt đầu đập gia tốc, âm thầm hít sâu hai khẩu khí, mới đem xúc động khác thường muốn ôm nàng gắt gao tiến nhập vào trong lòng đè ép xuống, vẫn duy trì phong độ khẽ cười nói: Ngươi cũng không cần quá sốt ruột, tu luyện chú ý tiến hành theo chất lượng, ngươi vừa mới tiến vào võ thánh đỉnh không bao lâu, từ từ sẽ đến, khẳng định có thể tu luyện ra huyền phủ, bí cập này, nếu ngươi có chỗ không hiểu được, có thể hỏi ta.
Thanh âm hắn ấm áp như gió xuân tháng ba phất qua mặt, làm sao còn có nửa điểm lãnh khốc băng hàn ngày thường, cho dù trong lòng Tần Lạc Y kinh ngạc, trên mặt cũng không chút biểu hiện ra ngoài.
Một khi đã như vậy, về sau sợ là không thiếu được sẽ quấy rầy Nhị sư huynh, đến lúc đó Nhị sư huynh cũng không nên ngại sư muội ta ngu dốt phiền toái mới được. Tần Lạc Y cười nói.
Tự nhiên sẽ không. Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh trở nên nóng rực: Hai người chúng ta cách không xa, có vấn đề gì, ngươi có thể tùy thời lại đó tìm ta.
Chỉ là hắn không thể luôn luôn ở lại Phiêu Miểu Tông, muốn mở miệng để cho nàng đi cùng chính mình, lại nghĩ đến quan hệ giữa hai người bọn họ vừa mới có điều giảm bớt, sợ chính mình vừa nói ra khỏi miệng, hai người thật vất vả mới cải thiện quan hệ lại lâm vào cục diện bế tắc, trong lòng hơi trầm ngâm, liền không nói ra.
Dù sao hắn một chốc cũng sẽ không rời đi, qua một đoạn thời gian nói sau cũng đều giống nhau, khi đó Y nhi hiểu được tâm ý hắn, hết thảy sự tình đều nước chảy thành sông.
Giản Ngọc Diễn từ dưới núi phóng đến, rất xa liền nhìn đến hai người bọn họ đứng ở cửa mang ý cười trong suốt nói chuyện, mâu quang không khỏi tối sầm lại.
Y nhi.
Nhị sư huynh.
Trong mắt Tần Lạc Y sáng ngời, nhìn Giản Ngọc Diễn một thân bạch y, có vẻ phiêu dật tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, cười nghênh đón: Ngươi tới rồi.
Trong lòng Đoan Mộc Trường Thanh thập phần không hờn giận, cảm thấy thanh âm Y nhi kia đặc biệt chói tai.
Liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên gật gật đầu, lại nói: Tiểu sư đệ, nhập môn có trước sau, tuy rằng ngươi cùng tiểu sư muội rất quen thuộc, nhưng quy củ cũng không thể phế.
Ngụ ý đó là, Giản Ngọc Diễn hẳn nên kêu Tần Lạc Y là sư tỷ, mà không nên tiếp tục xưng hô thân mật Y nhi như vậy, chỉ cảm thấy loại xưng hô thân mật này, hẳn là chỉ thuộc về một mình hắn, thậm chí hắn cũng chỉ lén xưng hô như vậy thôi, đâu giống như Giản Ngọc Diễn, sợ người khác không biết quan hệ giữa hắn(GND) cùng Tần Lạc Y không giống với bình thường, há miệng Y nhi, ngậm miệng Y nhi.
Sư phụ cùng Ổ sư thúc quan hệ từ nhỏ không bình thường, Ổ sư thúc nhiều năm thích lịch lãm bên ngoài, thời gian chỉ đạo đệ tử hữu hạn, tuy rằng Giản Ngọc Diễn bái nhập môn hạ Ổ sư thúc, kỳ thật tương đương với bái nhập môn hạ chưởng môn, trừ bỏ không được ở trên Ngọc Thanh Phong, từ trước tới nay chưởng môn đối đãi với đệ tử của Ổ sư thúc đều bình đẳng, cho nên giữa sư huynh muội bọn họ, đều sắp xếp theo thứ tự hợp cùng một chỗ, sư muội bái nhập sư môn sớm hơn hắn, hắn càng phải kêu nàng là sư tỷ mới phải.
Trong mắt Giản Ngọc Diễn rất nhanh hiện lên một chút dị sắc, liếc mắt nhìn Đoan Mộc Trường Thanh một cái, lại nhìn phía Tần Lạc Y, biết rõ ý tứ Đoan Mộc Trường Thanh là gì, nhưng câu sư tỷ thật sự không kêu ra khỏi miệng được, tổng cảm thấy xưng hô kia, sẽ đem khoảng cách giữa hắn cùng Tần Lạc Y thật vất vả mới kéo gần lại sẽ bị đẩy ra xa.
Đáy mắt Tần Lạc Y hiện lên một chút chờ mong, kỳ thật rất muốn nghe Giản Ngọc Diễn kêu nàng tiếng sư tỷ một chút, bất quá nhìn đến trong mắt hắn xấu hổ quẫn bách, không khỏi mềm lòng.
Không thèm để ý phất phất tay nói: Bất quá là một cái xưng hô mà thôi, đột nhiên sửa lại ta sẽ không quen, thời gian chúng ta nhập môn không sai biệt lắm, không cần so đo nhiều như vậy đâu. Ngừng lại một chút, lại nói: Sớm như vậy, ngươi đến tìm ta có việc sao?
Lời của nàng làm cho Giản Ngọc Diễn trong mắt sáng ngời, mâu quang nhìn nàng trở nên ôn nhuận dị thường: Không phải ta tìm ngươi có việc, là sư phụ ta tìm ngươi có việc, nói ngươi đi một chuyến Thiên Lam Phong.
Ổ sư thúc tìm ta? Tần Lạc Y có chút kinh ngạc: Ai, ngươi như thế nào không nói sớm a, ta lập tức đi theo ngươi, khiến cho sư thúc đợi lâu sẽ không tốt.
Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là sư phụ có chút chuyện muốn hỏi ngươi thôi, chậm một chút rồi đi cũng không quan hệ. Giản Ngọc Diễn cười an ủi nàng.
Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, trong lòng vừa động, chẳng lẽ Ổ sư thúc muốn hỏi, vẫn là sự tình nàng ở Ngọc Tàng Phong bị tập kích, Ổ sư thúc cùng sư phụ giống nhau, phát hiện nàng cũng có lời nói không thành thật sao?
Như thế sao được? Nàng lắc đầu: Đi thôi, hiện tại ta liền đi theo ngươi. Trở lại hướng về phía Đoan Mộc Trường Thanh cười: Nhị sư huynh, ta đi gặp Ổ sư thúc, đa tạ ngươi tìm bí tịch đến cho ta.
Sắc mặt Đoan Mộc Trường Thanh từ khi nàng đáp ứng cho Giản Ngọc Diễn tiếp tục kêu nàng là Y nhi sau, có chút khó coi, bất quá lúc này nàng phải rời khỏi, còn nhớ rõ cùng chính mình chào hỏi, lại làm cho tâm tình hắn tốt hơn không ít, cảm thấy việc này kỳ thật cũng không thể trách nàng, muốn trách cũng nên trách Giản Ngọc Diễn mới đúng, nếu không phải hắn nhìn Y nhi như vậy, Y nhi sẽ không mềm lòng đáp ứng.
Giản Ngọc Diễn cũng hướng về phía Đoan Mộc Trường Thanh hơi hơi gật đầu, sau đó cùng Tần Lạc Y sóng vai cười nói phóng xuống núi.
Đoan Mộc Trường Thanh mím nhanh bạc môi, ánh mắt sâu thẳm khó lường nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, phải một lát sau, mới phất tay áo rời đi.
Tần Lạc Y cùng Đoan Mộc Trường Thanh rất nhanh đến Thiên Lam Phong, đi không bao xa, liền đụng phải Liễu Khuynh Thành một thân tử y, có vẻ cao quý xinh đẹp.
Nhìn đến các nàng, Liễu Khuynh Thành cười đi lên, hàn huyên vài câu sau, biết bọn họ muốn lên đỉnh núi, mâu quang chợt lóe, cười duyên nói nàng vừa lúc muốn lên thỉnh an sư phụ.
Tần Lạc Y lơ đễnh, con ngươi đen của Giản Ngọc Diễn phát lạnh, vẻ mặt thản nhiên.
Ba người hướng đỉnh núi lao đi, lấy tu vi Liễu Khuynh Thành, nguyên bản có thể ngự hồng mà đi, bất quá vì cùng Tần Lạc Y và Giản Ngọc Diễn đồng hành, nàng cũng không tế xuất thần hồng.
Đỉnh núi Thiên Lam Phong, không chồng chất băng tuyết như Ngọc Thanh Phong, khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tuy rằng độ ấm so với dưới núi thấp hơn, nhưng cũng có cỏ cây sum xuê, thập phần hợp lòng người.
Động phủ của Ổ sư thúc sừng sững trên đỉnh núi, kiến trúc thập phần cổ xưa, bất quá chiếm mấy trăm thước vuông, mặc dù không rộng, lại có vẻ cứng cáp hùng vĩ, tựa như hùng ưng giương cánh.
Giản Ngọc Diễn đưa nàng hướng chỗ sâu bên trong, ở trong một toà điện cổ gặp được Ổ sư thúc một thân thanh y, tuấn dật phi phàm, không chỉ có Ổ sư thúc ở đây, Cát chưởng môn cư nhiên cũng ở đây.
Sư phụ.
Ổ sư thúc.
Chưởng môn sư bá. Ba người tiến lên chào hỏi.
Cát chưởng môn hơi hơi vuốt cằm, Ổ sư thúc lại ha ha tươi cười,ánh mắt tối đen sáng quắc dừng trên người Tần Lạc Y.
Tần nha đầu, qua hai tháng nữa, chính là đại hội luyện đan sư ở Bồng Lai tiên đảo trăm năm mới có một lần, ngươi có hứng thú tham gia hay không? Tần Lạc Y muốn đi, khẳng định có thể lấy vị trí thứ nhất!
Giản Ngọc Diễn nghe vậy trong mắt sáng ngời, mỉm cười nhìn nàng, mâu quang ôn nhuận nhu hòa.
Liễu Khuynh Thành cả kinh, hồ nghi nhìn Tần Lạc Y, lại nhìn về phía sư phụ nhà mình cùng chưởng môn sư bá, lập tức che miệng cười duyên nói: Nguyên lai tiểu sư muội còn có thể luyện đan...Ha ha, tiểu sư muội, ngươi thật biết giữ bí mật.
Quý Huyền cùng Dung Vân Hạc vừa lúc từ cửa tiến vào, nghe vậy cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Lạc Y.
Phải biết rằng luyện đan sư ở Bồng Lai Tiên đảo,chính là thân phận cực kỳ được người tôn kính, đệ tử có thiên phú luyện đan, đều là đối tượng mà mỗi tông môn trọng điểm bồi dưỡng.
Linh thực tuy rằng có thể trực tiếp dùng, bất quá hiệu quả bị suy giảm lớn, không thể hoàn toàn hấp thu nguyên vẹn, hơn nữa rất nhiều linh thực quý hiếm nếu trực tiếp dùng, linh lực cuồng bạo, sẽ nguy hiểm làm cho người dùng bạo thể mà chết.
Nhưng luyện đan dược bất đồng, nhiều loại linh thực hợp cùng một chỗ, không chỉ có thể hóa giải tính chất cuồng bạo bên trong, làm cho linh lực trở nên nhu hòa dễ hấp thu, còn có thể kích phát trình độ linh lực lớn nhất trong linh thực.
Phiêu Miểu Tông có một vị Giang trưởng lão, luyện đan thuật cực cao, luyện chế ra được cửu giai đan dược, ở trong Phiêu Miểu Tông, có địa vị cao, không chỉ riêng chúng đệ tử đối với hắn tôn kính có thêm, thậm chí là chưởng môn sư bá, đều đối với hắn lễ ngộ có thêm.Mỗi năm tu sĩ đều cầm các loại linh thực quý hiếm, cùng ngân phiếu tìm tới cửa, nhiều vô số kể!
Tham gia đại hội luyện đan sư, tư cách nhập môn chính là phải luyện chế lục phẩm đan dược trở lên!
Sư phụ cư nhiên để cho tiểu sư muội tham gia đại hội luyện đan sư trăm năm mới có một lần, chẳng lẽ tiểu sư muội còn nhỏ tuổi, đã có thể luyện chế lục phẩm đan dược?
Thiên phú luyện đan như vậy, trách không được chưởng môn sư bá lại ngoại lệ thu nàng làm đệ tử quan môn!
Tần Lạc Y là lần đầu tiên nghe nói đến đại hội luyện đan sư, hơn nữa trăm năm một lần, nói vậy sẽ có rất nhiều tinh anh trong giới luyện đan sư tiến đến, bất quá...Không phải nàng khoe khoang, nàng cần phải đi tham gia đại hội luyện đan sư kia sao?
Theo nàng biết, trên Bồng Lai Tiên đảo, hiện tại căn bản không có luyện đan sư nào có thể luyện chế ra thập nhất giai đan dược!
Nhìn nàng trầm ngâm không nói, trong mắt Liễu Khuynh Thành rất nhanh hiện lên một chút khinh thường, khóe môi tươi cười cũng trở nên mỉa mai, bất quá trước khi bị người phát hiện, lại rất nhanh thu liễm. Khó trách không dám nói chính mình biết luyện đan đâu, nghĩ đến luyện đan thuật của nàng cũng chẳng ra gì!
Ổ Sơn mỉm cười, tựa hồ biết được trong lòng Tần Lạc Y suy nghĩ cái gì, lại lần nữa mở miệng: Đại hội luyện đan sư trăm năm mới đấu một trận này, những nhân tài dưới hai trăm tuổi đều có tư cách tham gia, ba danh ngạch chiến thắng, sẽ được tiến vào cấm địa nổi danh trên Bồng Lai Tiên đảo-- chính là bên trong Băng vực, được phép lấy một kiện bảo vật, tương truyền Băng vực hơn mười vạn năm trước, do một vị kỳ nhân luyện chế ra được thập ngũ giai thần đan kiến tạo.Bên trong có các loại bí cập tu luyện, linh thực hi thế, còn có các loại pháp khí pháp bảo, nếu vận khí đủ tốt, mỗi người đều có được giống nhau, đương nhiên, cũng có vận khí không tốt, tay không mà quay về.
Băng vực, chính là địa phương mà rất nhiều tu sĩ tranh giành muốn đi vào, đáng tiếc, nơi đó có vị kỳ nhân viễn cổ thiết lập cấm chế cường đại, trăm năm mới mở ra một lần, hơn nữa chỉ có luyện đan sư dưới hai trăm tuổi mới có thể đi vào, nhưng mỗi lần nhiều nhất chỉ có ba người được đi vào, cho nên hiệp hội luyện đan sư trên Bồng Lai Tiên đảo, vì tỏ vẻ công bằng, mới có thể trăm năm cử hành một lần đại hội luyện đan sư, lấy điều kiện luyện đan sư dưới hai trăm tuổi luyện chế ra được lục giai đan dược trở lên mới có tư cách tham gia, người thắng lợi sẽ có cơ hội tiến vào bên trong Băng vực.
Luyện đan sư thập ngũ giai!
Trong lòng Tần Lạc Y kinh hoàng, vẫn là lần đầu tiên nàng nghe nói đến trên Bồng Lai tiên đảo cư nhiên có luyện đan sư luyện chế ra được thập ngũ giai đan dược, nguyên bản cho rằng bất quá chỉ là hư danh mà thôi, cũng không nghĩ đến cư nhiên còn có đồ vật của luyện đan sư luyện chế ra thập ngũ giai đan dược, không khỏi thập phần động tâm.
Tiểu sư muội, đây chính là cơ hội khó có được! Đồ vật bên trong Băng vực của vị kỳ nhân viễn cổ, ngay cả tu sĩ tử phủ đỉnh cũng động tâm, hắn sống gần vạn năm, tu vi cực kì cao, nghe nói cuối cùng không chết, là đắc đạo phi thăng, đáng tiếc...Phòng ngự Băng vực cường đại, chúng ta lại không biết luyện đan, cả đời không có phúc đi vào nhìn một cái. Mâu quang Liễu Khuynh Thành chợt lóe, giữ chặt Tần Lạc Y, liền cùng nàng nói ra các loại ưu việt bên trong Băng vực.
Một khối địa bảo như vậy, vô số năm qua, không phải không có người tu vi cường đại muốn mạnh mẽ đánh vào, bất quá đều vô công mà phản, còn bị cấm chế kia gây thương tích, trở về không bao lâu liền gặp phải biến cố, không có ngoại lệ, dần dần, không còn có người nào dám xông vào.
Một khi đã như vậy, ta liền đi thử một lần tốt lắm. Tần Lạc Y nghe vậy, mỉm cười.
Vậy ngươi chuẩn bị tốt trước, tiếp qua nửa tháng, đi theo sư thúc ngươi xuất phát, lần này tham gia trận đấu, trừ ngươi ra, Phiêu Miểu Tông chúng ta còn có hai gã đệ tử, đều là đệ tử đắc ý nhất của Giang trưởng lão. Cát chưởng môn cười đối với nàng nói.
Ổ Sơn cười đến mức ánh mắt đều híp lại, vẻ mặt có chút đắc ý, tựa hồ đã thấy được Tần Lạc Y thuận lợi tiến vào bên trong Băng vực.
Vẻ mặt Liễu Khuynh Thành tối sầm lại, tuy rằng nàng khuyên bảo Tần Lạc Y đi, nhưng không cho rằng Tần Lạc Y dám thật sự đi, không nghĩ tới nàng cư nhiên một ngụm đáp ứng xuống dưới.
Mỗi tông môn có ba danh ngạch trận đấu, mặt khác hai người kia, đều đã gần hai trăm tuổi, hai người đều nắm chắc rất lớn có thể luyện chế ra bát giai đan dược...Gần trăm năm nay, Phiêu Miểu Tông vì bồi dưỡng bọn họ, tiêu phí vô số linh thực cao giai,
Tần Lạc Y, chẳng lẽ nàng cũng có thể luyện chế ra bát giai đan dược sao, bằng không sư phụ cùng chưởng môn sư bá như thế nào sẽ để nàng đi? Trong lòng càng kinh nghi bất định.
Muốn hỏi đến tột cùng, Tần Lạc Y đã cùng chưởng môn sư bá đi ra ngoài, sư phụ cũng dời đề tài đi, nói về đại hội luyện đan sư sau, trong thời gian ngắn hắn sẽ không trở về, mà mang theo Giản Ngọc Diễn đi ra ngoài lịch lãm một phen, làm cho mấy người bọn họ tu luyện cho tốt, gặp chuyện có thể tìm chưởng môn sư bá thương lượng.
Quý Huyền cùng Dung Vân Hạc mắt mang hâm mộ nhìn Giản Ngọc Diễn một cái, cung kính đáp ứng, Liễu Khuynh Thành lại đố kỵ vô cùng.
Sư phụ nhàn vân dã hạc, mỗi lần đều một mình xuất môn, chưa từng mang theo đệ tử? Không nghĩ tới lần này cư nhiên muốn dẫn Giản Ngọc Diễn rời đi...Bất quá là một tu sĩ võ thánh trung giai mà thôi, dựa vào cái gì khiến cho sư phụ đối với hắn coi trọng có thêm?
Càng nghĩ càng tức giận, biết sớm như vậy, lúc trước hắn tư đấu, liền không nên nhả ra, xuống Sư Hổ Nhai sau, hiện tại hắn đã sớm thi cốt vô tồn, làm sao còn có thể trở thành vật cản chướng mắt nàng như vậy?
Đương nhiên, nàng tức giận không chỉ riêng chuyện sư phụ muốn dẫn Giản Ngọc Diễn xuất môn, làm cho nàng sinh khí là, đã hơn một năm nay, sư phụ thu hắn làm đệ tử, nàng là sư tỷ hắn, vài lần nàng đều tiếp cận muốn tạo quan hệ tốt, nào biết rằng người này cư nhiên cùng Đoan Mộc Trường Thanh giống nhau, không đem nàng đặt trong mắt, đối với nữ nhân Tần Lạc Y kia thì tươi cười đầy mặt, đối với nàng chính là một bộ dáng lạnh nhạt, làm cho nàng hận đến nghiến răng.
*(Con đường truy thê của Đoan Mộc Trường Thanh quá gian nan rồi...!)
Vẫn đi đến bên cạnh Tần Lạc Y, Đoan Mộc Trường Thanh mới dừng cước bộ lại, bình tĩnh nhìn chăm chú tiếu nhan nàng, nguyên bản trong lòng có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng, bất quá nhìn đến trong phượng mâu nàng tối đen chứa thần sắc phòng bị nồng đậm, chỉ phải âm thầm thở dài một tiếng, từ bỏ.
Ngươi cầm lấy khối ngọc giản này, về sau nếu gặp phải người không có mắt dám đánh lén ngươi, chỉ cần bóp nát ngọc giản, ta sẽ rất nhanh tập trung phương vị của ngươi đuổi tới. Hắn xuất ra một khối ngọc giản trong suốt đặt trên tay Tần Lạc Y.
Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên một chút dị sắc, nhìn khuôn mặt hắn, không biết có phải nguyên nhân ánh trăng hay không, thế nhưng cảm thấy vẻ mặt hắn luôn luôn lãnh khốc, buổi tối hôm nay thoạt nhìn phá lệ nhu hòa, biểu tình trong mắt càng xứng danh thập phần ôn nhu.
Chớp mắt nhìn, khóe môi gợi lên một chút tươi cười tự giễu thản nhiên, một nam nhân tùy thời chuẩn bị lấy tính mạng chính mình, thế nhưng nàng lại cảm thấy ôn nhu, thật sự là gặp quỷ!
Ngươi tối lửa tắt đèn xông vào trong phòng ta chỉ vì lấy khối ngọc giản này cho ta? Nhìn nhìn ngọc giản trong tay, Tần Lạc Y khẽ nhếch cằm, vẻ mặt trở nên mỉa mai.
Buổi chiều hôm nay hắn ngốc ở nơi này thời gian không ngắn, sớm không đưa, muộn không đưa, cố tình lúc sau mới lấy ra, động cơ của hắn không thể không khiến cho nàng hoài nghi.
Khoé mắt Đoan Mộc Trường Thanh co rút, ánh mắt dừng trên nàng rời đi một chút, có thể rõ ràng nhìn đến xương quai xanh tinh xảo trên cổ di động, sau đó lại ngẩng đầu lên, khoé môi gợi lên, trên mặt tuấn dật lộ ra một chút tươi cười mị hoặc đến cực điểm, ánh mắt tà tứ gắt gao tập trung vào phượng mâu nàng, thanh âm trầm thấp ám ách: Như thế nào ta nghe được lời này, cảm thấy tiểu sư muội thực bất mãn...Chẳng lẽ là sư huynh ta không quá hiểu phong tình, khiến cho tiểu sư muội thất vọng rồi?
Một bên nói chuyện, một bên bàn tay vươn hướng nàng, muốn xoa nhẹ khuôn mặt l nàng, hơn nữa ba chữ tiểu sư muội , từ trong miệng hắn nói ra, xứng với ánh mắt tà tứ vô cùng, còn có thanh âm trầm thấp ám ách, đúng là làm cho người ta cảm thấy ái muội đến cực điểm.
Tần Lạc Y nhịn không được tiếng lòng run rẩy, âm thầm mắng một tiếng yêu nghiệt, rất nhanh rời khỏi từng bước, đưa tay hất bàn tay hắn đang vươn đến vuốt ve mặt nàng rõ ràng muốn gây rối, lạnh lùng nói: Đồ vật đã đưa đến, ngươi có thể đi rồi!
Ha ha, tiểu sư muội đừng nóng giận, ta đi là được! Đoan Mộc Trường Thanh đưa tay đặt sau người, lơ đễnh khẽ cười một tiếng, nhìn nàng thật sâu, thân hình vừa động, đã phiêu nhiên mà đi, trong nháy mắt liền biến mất vô tung.
Tần Lạc Y không nghĩ tới hôm nay hắn cư nhiên dễ dàng tống cổ như thế, hơi hơi sửng sốt, nhíu mày nhìn phương hướng hắn biến mất giật mình một lát, mới tiến lên tướng môn đóng cửa thật mạnh, ngồi trên mép giường, theo ánh trăng nhìn nhìn khối ngọc giản trong tay.
Ngọc giản không lớn, nhỏ như ngón tay cái, bất quá nắm trong tay, có một cỗ cảm giác ấm áp, chất ngọc nhẵn nhụi trong suốt, vừa thấy liền không phải phàm phẩm...Nhấp mân môi đỏ mọng, tinh quang trong phượng mâu chợt lóe rồi biến mất.
Nàng đem khối ngọc giản này cùng ngọc giản của Âu Dương Linh lần trước cấp đặt cùng nhau, hừ nhẹ một tiếng.
Đoan Mộc Trường Thanh đã là tu sĩ ngọc phủ, mặc kệ hắn xuất phát từ dạng mục đích gì cấp cho nàng ngọc giản, có khối ngọc giản này, ở trong Phiêu Miểu Tông, nàng xem như có một lá bài hộ thân, chỉ cần có người còn muốn động thủ ám toán nàng, không cần nàng mở miệng, Đoan Mộc Trường Thanh nhất định sẽ so với nàng càng tích cực đối phó hắn!
Dù sao của tính mạng nàng, liên quan đến tính phúc cả đời của hắn(ĐMTT)...Khoé môi phấn hồng hiện lên một chút ý cười, tuy rằng thực không đạo đức, nhưng nàng thật sự là nhịn không được đắc ý, còn âm thầm may mắn, may mắn lúc trước giải huyệt sau, Đoan Mộc Trường Thanh động thủ như vậy, bằng không hiện tại nàng chạy đi đâu tìm một người vì chính mình(TLY) suy nghĩ, đem tính mạng của nàng so với tính mạng chính mình càng quang trọng hơn?
Cởi áo khoác nằm ở trên giường, bởi vì tâm tình tốt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, nàng vừa mở cửa ra, liền thấy được thân ảnh Đoan Mộc Trường Thanh tuấn dật thon dài đứng ngoài phòng, không khỏi nhíu mày, thúy thanh cười nói: Nhị sư huynh, sớm a!
Đêm qua xâm nhập vào trong phòng nàng, nhìn đến bộ dáng vẻ mặt Tần Lạc Y đề phòng, buổi sáng hôm nay Đoan Mộc Trường Thanh đã chuẩn bị xem nàng mặt lạnh, không nghĩ tới sáng sớm nhìn đến nàng mỉm cười đầy mặt, không khỏi hơi có chút thụ sủng nhược kinh, tâm tình nhất thời bay lên.
Khóe môi gợi lên ý cười, nguyên bản khuôn mặt hắn tuấn dật càng thêm nhu hoà: Sớm...Y nhi, ta đến Tàng Thư các tìm mấy bản bí cập, ngươi có rảnh thì nhìn xem, có lẽ đối với ngươi đột phá võ thánh đỉnh, tu luyện ra huyền phủ có chút tác dụng. Nâng tay đưa cho nàng mấy quyển bí tịch, trang giấy mang theo ám vàng, vừa thấy liền biết niên đại thập phần xa xưa.
Ý cười trên mặt Tần Lạc Y càng đậm, một bên đưa tay tiếp nhận, một bên cười nói: Đa tạ Nhị sư huynh, Nhị sư huynh tinh khiêu tế tuyển ra bản bí cập, sư muội ta lập tức trở về hảo hảo nhìn xem. Ha ha, cư nhiên cùng nàng đêm qua nằm mơ giống nhau như đúc, quả thực là bất khả tư nghị!
Ở trong mộng, Đoan Mộc Trường Thanh vì làm cho tu vi nàng sớm ngày tinh tiến, không chỉ vì nàng tìm đến rất nhiều bí cập tu luyện, còn tìm đến đây rất nhiều thiên linh địa bảo, thậm chí vì làm cho nàng không bị người ám toán, mặc kệ nàng đi đến nơi nào, hắn đều theo tới nơi đó, nghiễm nhiên trở thành một bộ dáng bảo tiêu miễn phí!
Nhìn trên mặt nàng miệng cười sáng lạn, tim Đoan Mộc Trường Thanh bắt đầu đập gia tốc, âm thầm hít sâu hai khẩu khí, mới đem xúc động khác thường muốn ôm nàng gắt gao tiến nhập vào trong lòng đè ép xuống, vẫn duy trì phong độ khẽ cười nói: Ngươi cũng không cần quá sốt ruột, tu luyện chú ý tiến hành theo chất lượng, ngươi vừa mới tiến vào võ thánh đỉnh không bao lâu, từ từ sẽ đến, khẳng định có thể tu luyện ra huyền phủ, bí cập này, nếu ngươi có chỗ không hiểu được, có thể hỏi ta.
Thanh âm hắn ấm áp như gió xuân tháng ba phất qua mặt, làm sao còn có nửa điểm lãnh khốc băng hàn ngày thường, cho dù trong lòng Tần Lạc Y kinh ngạc, trên mặt cũng không chút biểu hiện ra ngoài.
Một khi đã như vậy, về sau sợ là không thiếu được sẽ quấy rầy Nhị sư huynh, đến lúc đó Nhị sư huynh cũng không nên ngại sư muội ta ngu dốt phiền toái mới được. Tần Lạc Y cười nói.
Tự nhiên sẽ không. Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh trở nên nóng rực: Hai người chúng ta cách không xa, có vấn đề gì, ngươi có thể tùy thời lại đó tìm ta.
Chỉ là hắn không thể luôn luôn ở lại Phiêu Miểu Tông, muốn mở miệng để cho nàng đi cùng chính mình, lại nghĩ đến quan hệ giữa hai người bọn họ vừa mới có điều giảm bớt, sợ chính mình vừa nói ra khỏi miệng, hai người thật vất vả mới cải thiện quan hệ lại lâm vào cục diện bế tắc, trong lòng hơi trầm ngâm, liền không nói ra.
Dù sao hắn một chốc cũng sẽ không rời đi, qua một đoạn thời gian nói sau cũng đều giống nhau, khi đó Y nhi hiểu được tâm ý hắn, hết thảy sự tình đều nước chảy thành sông.
Giản Ngọc Diễn từ dưới núi phóng đến, rất xa liền nhìn đến hai người bọn họ đứng ở cửa mang ý cười trong suốt nói chuyện, mâu quang không khỏi tối sầm lại.
Y nhi.
Nhị sư huynh.
Trong mắt Tần Lạc Y sáng ngời, nhìn Giản Ngọc Diễn một thân bạch y, có vẻ phiêu dật tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, cười nghênh đón: Ngươi tới rồi.
Trong lòng Đoan Mộc Trường Thanh thập phần không hờn giận, cảm thấy thanh âm Y nhi kia đặc biệt chói tai.
Liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên gật gật đầu, lại nói: Tiểu sư đệ, nhập môn có trước sau, tuy rằng ngươi cùng tiểu sư muội rất quen thuộc, nhưng quy củ cũng không thể phế.
Ngụ ý đó là, Giản Ngọc Diễn hẳn nên kêu Tần Lạc Y là sư tỷ, mà không nên tiếp tục xưng hô thân mật Y nhi như vậy, chỉ cảm thấy loại xưng hô thân mật này, hẳn là chỉ thuộc về một mình hắn, thậm chí hắn cũng chỉ lén xưng hô như vậy thôi, đâu giống như Giản Ngọc Diễn, sợ người khác không biết quan hệ giữa hắn(GND) cùng Tần Lạc Y không giống với bình thường, há miệng Y nhi, ngậm miệng Y nhi.
Sư phụ cùng Ổ sư thúc quan hệ từ nhỏ không bình thường, Ổ sư thúc nhiều năm thích lịch lãm bên ngoài, thời gian chỉ đạo đệ tử hữu hạn, tuy rằng Giản Ngọc Diễn bái nhập môn hạ Ổ sư thúc, kỳ thật tương đương với bái nhập môn hạ chưởng môn, trừ bỏ không được ở trên Ngọc Thanh Phong, từ trước tới nay chưởng môn đối đãi với đệ tử của Ổ sư thúc đều bình đẳng, cho nên giữa sư huynh muội bọn họ, đều sắp xếp theo thứ tự hợp cùng một chỗ, sư muội bái nhập sư môn sớm hơn hắn, hắn càng phải kêu nàng là sư tỷ mới phải.
Trong mắt Giản Ngọc Diễn rất nhanh hiện lên một chút dị sắc, liếc mắt nhìn Đoan Mộc Trường Thanh một cái, lại nhìn phía Tần Lạc Y, biết rõ ý tứ Đoan Mộc Trường Thanh là gì, nhưng câu sư tỷ thật sự không kêu ra khỏi miệng được, tổng cảm thấy xưng hô kia, sẽ đem khoảng cách giữa hắn cùng Tần Lạc Y thật vất vả mới kéo gần lại sẽ bị đẩy ra xa.
Đáy mắt Tần Lạc Y hiện lên một chút chờ mong, kỳ thật rất muốn nghe Giản Ngọc Diễn kêu nàng tiếng sư tỷ một chút, bất quá nhìn đến trong mắt hắn xấu hổ quẫn bách, không khỏi mềm lòng.
Không thèm để ý phất phất tay nói: Bất quá là một cái xưng hô mà thôi, đột nhiên sửa lại ta sẽ không quen, thời gian chúng ta nhập môn không sai biệt lắm, không cần so đo nhiều như vậy đâu. Ngừng lại một chút, lại nói: Sớm như vậy, ngươi đến tìm ta có việc sao?
Lời của nàng làm cho Giản Ngọc Diễn trong mắt sáng ngời, mâu quang nhìn nàng trở nên ôn nhuận dị thường: Không phải ta tìm ngươi có việc, là sư phụ ta tìm ngươi có việc, nói ngươi đi một chuyến Thiên Lam Phong.
Ổ sư thúc tìm ta? Tần Lạc Y có chút kinh ngạc: Ai, ngươi như thế nào không nói sớm a, ta lập tức đi theo ngươi, khiến cho sư thúc đợi lâu sẽ không tốt.
Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là sư phụ có chút chuyện muốn hỏi ngươi thôi, chậm một chút rồi đi cũng không quan hệ. Giản Ngọc Diễn cười an ủi nàng.
Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, trong lòng vừa động, chẳng lẽ Ổ sư thúc muốn hỏi, vẫn là sự tình nàng ở Ngọc Tàng Phong bị tập kích, Ổ sư thúc cùng sư phụ giống nhau, phát hiện nàng cũng có lời nói không thành thật sao?
Như thế sao được? Nàng lắc đầu: Đi thôi, hiện tại ta liền đi theo ngươi. Trở lại hướng về phía Đoan Mộc Trường Thanh cười: Nhị sư huynh, ta đi gặp Ổ sư thúc, đa tạ ngươi tìm bí tịch đến cho ta.
Sắc mặt Đoan Mộc Trường Thanh từ khi nàng đáp ứng cho Giản Ngọc Diễn tiếp tục kêu nàng là Y nhi sau, có chút khó coi, bất quá lúc này nàng phải rời khỏi, còn nhớ rõ cùng chính mình chào hỏi, lại làm cho tâm tình hắn tốt hơn không ít, cảm thấy việc này kỳ thật cũng không thể trách nàng, muốn trách cũng nên trách Giản Ngọc Diễn mới đúng, nếu không phải hắn nhìn Y nhi như vậy, Y nhi sẽ không mềm lòng đáp ứng.
Giản Ngọc Diễn cũng hướng về phía Đoan Mộc Trường Thanh hơi hơi gật đầu, sau đó cùng Tần Lạc Y sóng vai cười nói phóng xuống núi.
Đoan Mộc Trường Thanh mím nhanh bạc môi, ánh mắt sâu thẳm khó lường nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, phải một lát sau, mới phất tay áo rời đi.
Tần Lạc Y cùng Đoan Mộc Trường Thanh rất nhanh đến Thiên Lam Phong, đi không bao xa, liền đụng phải Liễu Khuynh Thành một thân tử y, có vẻ cao quý xinh đẹp.
Nhìn đến các nàng, Liễu Khuynh Thành cười đi lên, hàn huyên vài câu sau, biết bọn họ muốn lên đỉnh núi, mâu quang chợt lóe, cười duyên nói nàng vừa lúc muốn lên thỉnh an sư phụ.
Tần Lạc Y lơ đễnh, con ngươi đen của Giản Ngọc Diễn phát lạnh, vẻ mặt thản nhiên.
Ba người hướng đỉnh núi lao đi, lấy tu vi Liễu Khuynh Thành, nguyên bản có thể ngự hồng mà đi, bất quá vì cùng Tần Lạc Y và Giản Ngọc Diễn đồng hành, nàng cũng không tế xuất thần hồng.
Đỉnh núi Thiên Lam Phong, không chồng chất băng tuyết như Ngọc Thanh Phong, khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tuy rằng độ ấm so với dưới núi thấp hơn, nhưng cũng có cỏ cây sum xuê, thập phần hợp lòng người.
Động phủ của Ổ sư thúc sừng sững trên đỉnh núi, kiến trúc thập phần cổ xưa, bất quá chiếm mấy trăm thước vuông, mặc dù không rộng, lại có vẻ cứng cáp hùng vĩ, tựa như hùng ưng giương cánh.
Giản Ngọc Diễn đưa nàng hướng chỗ sâu bên trong, ở trong một toà điện cổ gặp được Ổ sư thúc một thân thanh y, tuấn dật phi phàm, không chỉ có Ổ sư thúc ở đây, Cát chưởng môn cư nhiên cũng ở đây.
Sư phụ.
Ổ sư thúc.
Chưởng môn sư bá. Ba người tiến lên chào hỏi.
Cát chưởng môn hơi hơi vuốt cằm, Ổ sư thúc lại ha ha tươi cười,ánh mắt tối đen sáng quắc dừng trên người Tần Lạc Y.
Tần nha đầu, qua hai tháng nữa, chính là đại hội luyện đan sư ở Bồng Lai tiên đảo trăm năm mới có một lần, ngươi có hứng thú tham gia hay không? Tần Lạc Y muốn đi, khẳng định có thể lấy vị trí thứ nhất!
Giản Ngọc Diễn nghe vậy trong mắt sáng ngời, mỉm cười nhìn nàng, mâu quang ôn nhuận nhu hòa.
Liễu Khuynh Thành cả kinh, hồ nghi nhìn Tần Lạc Y, lại nhìn về phía sư phụ nhà mình cùng chưởng môn sư bá, lập tức che miệng cười duyên nói: Nguyên lai tiểu sư muội còn có thể luyện đan...Ha ha, tiểu sư muội, ngươi thật biết giữ bí mật.
Quý Huyền cùng Dung Vân Hạc vừa lúc từ cửa tiến vào, nghe vậy cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Lạc Y.
Phải biết rằng luyện đan sư ở Bồng Lai Tiên đảo,chính là thân phận cực kỳ được người tôn kính, đệ tử có thiên phú luyện đan, đều là đối tượng mà mỗi tông môn trọng điểm bồi dưỡng.
Linh thực tuy rằng có thể trực tiếp dùng, bất quá hiệu quả bị suy giảm lớn, không thể hoàn toàn hấp thu nguyên vẹn, hơn nữa rất nhiều linh thực quý hiếm nếu trực tiếp dùng, linh lực cuồng bạo, sẽ nguy hiểm làm cho người dùng bạo thể mà chết.
Nhưng luyện đan dược bất đồng, nhiều loại linh thực hợp cùng một chỗ, không chỉ có thể hóa giải tính chất cuồng bạo bên trong, làm cho linh lực trở nên nhu hòa dễ hấp thu, còn có thể kích phát trình độ linh lực lớn nhất trong linh thực.
Phiêu Miểu Tông có một vị Giang trưởng lão, luyện đan thuật cực cao, luyện chế ra được cửu giai đan dược, ở trong Phiêu Miểu Tông, có địa vị cao, không chỉ riêng chúng đệ tử đối với hắn tôn kính có thêm, thậm chí là chưởng môn sư bá, đều đối với hắn lễ ngộ có thêm.Mỗi năm tu sĩ đều cầm các loại linh thực quý hiếm, cùng ngân phiếu tìm tới cửa, nhiều vô số kể!
Tham gia đại hội luyện đan sư, tư cách nhập môn chính là phải luyện chế lục phẩm đan dược trở lên!
Sư phụ cư nhiên để cho tiểu sư muội tham gia đại hội luyện đan sư trăm năm mới có một lần, chẳng lẽ tiểu sư muội còn nhỏ tuổi, đã có thể luyện chế lục phẩm đan dược?
Thiên phú luyện đan như vậy, trách không được chưởng môn sư bá lại ngoại lệ thu nàng làm đệ tử quan môn!
Tần Lạc Y là lần đầu tiên nghe nói đến đại hội luyện đan sư, hơn nữa trăm năm một lần, nói vậy sẽ có rất nhiều tinh anh trong giới luyện đan sư tiến đến, bất quá...Không phải nàng khoe khoang, nàng cần phải đi tham gia đại hội luyện đan sư kia sao?
Theo nàng biết, trên Bồng Lai Tiên đảo, hiện tại căn bản không có luyện đan sư nào có thể luyện chế ra thập nhất giai đan dược!
Nhìn nàng trầm ngâm không nói, trong mắt Liễu Khuynh Thành rất nhanh hiện lên một chút khinh thường, khóe môi tươi cười cũng trở nên mỉa mai, bất quá trước khi bị người phát hiện, lại rất nhanh thu liễm. Khó trách không dám nói chính mình biết luyện đan đâu, nghĩ đến luyện đan thuật của nàng cũng chẳng ra gì!
Ổ Sơn mỉm cười, tựa hồ biết được trong lòng Tần Lạc Y suy nghĩ cái gì, lại lần nữa mở miệng: Đại hội luyện đan sư trăm năm mới đấu một trận này, những nhân tài dưới hai trăm tuổi đều có tư cách tham gia, ba danh ngạch chiến thắng, sẽ được tiến vào cấm địa nổi danh trên Bồng Lai Tiên đảo-- chính là bên trong Băng vực, được phép lấy một kiện bảo vật, tương truyền Băng vực hơn mười vạn năm trước, do một vị kỳ nhân luyện chế ra được thập ngũ giai thần đan kiến tạo.Bên trong có các loại bí cập tu luyện, linh thực hi thế, còn có các loại pháp khí pháp bảo, nếu vận khí đủ tốt, mỗi người đều có được giống nhau, đương nhiên, cũng có vận khí không tốt, tay không mà quay về.
Băng vực, chính là địa phương mà rất nhiều tu sĩ tranh giành muốn đi vào, đáng tiếc, nơi đó có vị kỳ nhân viễn cổ thiết lập cấm chế cường đại, trăm năm mới mở ra một lần, hơn nữa chỉ có luyện đan sư dưới hai trăm tuổi mới có thể đi vào, nhưng mỗi lần nhiều nhất chỉ có ba người được đi vào, cho nên hiệp hội luyện đan sư trên Bồng Lai Tiên đảo, vì tỏ vẻ công bằng, mới có thể trăm năm cử hành một lần đại hội luyện đan sư, lấy điều kiện luyện đan sư dưới hai trăm tuổi luyện chế ra được lục giai đan dược trở lên mới có tư cách tham gia, người thắng lợi sẽ có cơ hội tiến vào bên trong Băng vực.
Luyện đan sư thập ngũ giai!
Trong lòng Tần Lạc Y kinh hoàng, vẫn là lần đầu tiên nàng nghe nói đến trên Bồng Lai tiên đảo cư nhiên có luyện đan sư luyện chế ra được thập ngũ giai đan dược, nguyên bản cho rằng bất quá chỉ là hư danh mà thôi, cũng không nghĩ đến cư nhiên còn có đồ vật của luyện đan sư luyện chế ra thập ngũ giai đan dược, không khỏi thập phần động tâm.
Tiểu sư muội, đây chính là cơ hội khó có được! Đồ vật bên trong Băng vực của vị kỳ nhân viễn cổ, ngay cả tu sĩ tử phủ đỉnh cũng động tâm, hắn sống gần vạn năm, tu vi cực kì cao, nghe nói cuối cùng không chết, là đắc đạo phi thăng, đáng tiếc...Phòng ngự Băng vực cường đại, chúng ta lại không biết luyện đan, cả đời không có phúc đi vào nhìn một cái. Mâu quang Liễu Khuynh Thành chợt lóe, giữ chặt Tần Lạc Y, liền cùng nàng nói ra các loại ưu việt bên trong Băng vực.
Một khối địa bảo như vậy, vô số năm qua, không phải không có người tu vi cường đại muốn mạnh mẽ đánh vào, bất quá đều vô công mà phản, còn bị cấm chế kia gây thương tích, trở về không bao lâu liền gặp phải biến cố, không có ngoại lệ, dần dần, không còn có người nào dám xông vào.
Một khi đã như vậy, ta liền đi thử một lần tốt lắm. Tần Lạc Y nghe vậy, mỉm cười.
Vậy ngươi chuẩn bị tốt trước, tiếp qua nửa tháng, đi theo sư thúc ngươi xuất phát, lần này tham gia trận đấu, trừ ngươi ra, Phiêu Miểu Tông chúng ta còn có hai gã đệ tử, đều là đệ tử đắc ý nhất của Giang trưởng lão. Cát chưởng môn cười đối với nàng nói.
Ổ Sơn cười đến mức ánh mắt đều híp lại, vẻ mặt có chút đắc ý, tựa hồ đã thấy được Tần Lạc Y thuận lợi tiến vào bên trong Băng vực.
Vẻ mặt Liễu Khuynh Thành tối sầm lại, tuy rằng nàng khuyên bảo Tần Lạc Y đi, nhưng không cho rằng Tần Lạc Y dám thật sự đi, không nghĩ tới nàng cư nhiên một ngụm đáp ứng xuống dưới.
Mỗi tông môn có ba danh ngạch trận đấu, mặt khác hai người kia, đều đã gần hai trăm tuổi, hai người đều nắm chắc rất lớn có thể luyện chế ra bát giai đan dược...Gần trăm năm nay, Phiêu Miểu Tông vì bồi dưỡng bọn họ, tiêu phí vô số linh thực cao giai,
Tần Lạc Y, chẳng lẽ nàng cũng có thể luyện chế ra bát giai đan dược sao, bằng không sư phụ cùng chưởng môn sư bá như thế nào sẽ để nàng đi? Trong lòng càng kinh nghi bất định.
Muốn hỏi đến tột cùng, Tần Lạc Y đã cùng chưởng môn sư bá đi ra ngoài, sư phụ cũng dời đề tài đi, nói về đại hội luyện đan sư sau, trong thời gian ngắn hắn sẽ không trở về, mà mang theo Giản Ngọc Diễn đi ra ngoài lịch lãm một phen, làm cho mấy người bọn họ tu luyện cho tốt, gặp chuyện có thể tìm chưởng môn sư bá thương lượng.
Quý Huyền cùng Dung Vân Hạc mắt mang hâm mộ nhìn Giản Ngọc Diễn một cái, cung kính đáp ứng, Liễu Khuynh Thành lại đố kỵ vô cùng.
Sư phụ nhàn vân dã hạc, mỗi lần đều một mình xuất môn, chưa từng mang theo đệ tử? Không nghĩ tới lần này cư nhiên muốn dẫn Giản Ngọc Diễn rời đi...Bất quá là một tu sĩ võ thánh trung giai mà thôi, dựa vào cái gì khiến cho sư phụ đối với hắn coi trọng có thêm?
Càng nghĩ càng tức giận, biết sớm như vậy, lúc trước hắn tư đấu, liền không nên nhả ra, xuống Sư Hổ Nhai sau, hiện tại hắn đã sớm thi cốt vô tồn, làm sao còn có thể trở thành vật cản chướng mắt nàng như vậy?
Đương nhiên, nàng tức giận không chỉ riêng chuyện sư phụ muốn dẫn Giản Ngọc Diễn xuất môn, làm cho nàng sinh khí là, đã hơn một năm nay, sư phụ thu hắn làm đệ tử, nàng là sư tỷ hắn, vài lần nàng đều tiếp cận muốn tạo quan hệ tốt, nào biết rằng người này cư nhiên cùng Đoan Mộc Trường Thanh giống nhau, không đem nàng đặt trong mắt, đối với nữ nhân Tần Lạc Y kia thì tươi cười đầy mặt, đối với nàng chính là một bộ dáng lạnh nhạt, làm cho nàng hận đến nghiến răng.
*(Con đường truy thê của Đoan Mộc Trường Thanh quá gian nan rồi...!)
/479
|