Đoan Mộc Trường Thanh mím nhanh bạc môi, trong mắt lãnh khốc cùng sát khí chợt lóe rồi biến mất, lập tức trở nên nhu hòa, nhìn nàng nói: Không phải người Động Thiên Phúc.
Vậy là người nào? Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, nhíu mày, trong con ngươi đen lóng lánh nhiều điểm ánh sáng nhạt.
Đoan Mộc Trường Thanh buông tay đang ôm nàng ra, hai tròng mắt thâm thúy, bình tĩnh nói: Là người nào nàng không cần quản, Y nhi, nàng đứng lên trước, nhớ kỹ, trong chốc lát động thủ, nàng tìm được cơ hội liền cùng Vô Ngân rời đi, trở lại Vân Thiên biệt viện đi, trăm ngàn lần không được quay đầu.
Tần Lạc Y nhìn hắn thật sâu một cái, tổng cảm thấy vẻ mặt Đoan Mộc Trường Thanh buổi tối hôm nay có chút không thích hợp...Chẳng lẽ người đến quá nhiều, hắn không nắm chắc? Nếu như vậy, hắn để cho Vô Ngân mang chính mình rời đi trước, không phải càng thêm nguy hiểm?
Nàng rất nhanh cầm y phục mặc vào, đi theo Đoan Mộc Trường Thanh ra ngoài, bốn người Vô Ngân, người người vẻ mặt nghiêm túc đứng ở bên ngoài, trong mắt sát khí bức người.
Nghe nói muốn để chính mình che chở Tần Lạc Y rời đi trước, lúc này sắc mặt Tống Vô Ngân thay đổi, mím nhanh bạc môi trầm giọng nói: Thiếu chủ, lúc này...Ta không thể rời khỏi người.
Ba người khác cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, bộ dáng đều cực không đồng ý, Hàm Hương cắn chặt răng.Hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc Y vẻ mặt lạnh nhạt một cái, sau đó đối với Đoan Mộc Trường Thanh vội la lên: Thiếu chủ, chúng ta vốn dĩ ít người, Thiên Cầm, Huyễn Thiên bọn họ không ở đây, nếu Vô Ngân rời đi, chúng ta còn chiến đấu cùng bọn họ như thế nào!
Hơn nữa trên người bốn người bọn đều bị thương, thực lực chỉ bằng một nửa so với ngày thường, nhiều người đến đây như vậy, nếu thiếu một người, buổi tối hôm nay thiếu chủ sẽ hung hiểm đến cực điểm.
Thôi Hạo cũng gật đầu thật mạnh, lo lắng nói: Thiếu chủ, chúng ta sẽ che chở người cùng Tần cô nương lao ra ngoài. Trong lòng buồn bực vô cùng, người kia rõ ràng bị bọn họ dẫn dắt rời đi, không còn phương pháp phân thân, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở trong này, còn vừa lúc để cho hắn vừa vặn tìm đến.
Đoan Mộc Trường Thanh nhìn bọn họ, lệ quang lãnh khốc trong mắt chợt lóe, lạnh giọng nói: Không cần nói nữa, bọn họ đều hướng về phía ta mà đến, Vô Ngân đem người đưa đến Vân Thiên biệt viện trước, đây là mệnh lệnh!
Thiếu chủ! Hàm Hương đỏ mắt, liếc mắt nhìn về phía Tần Lạc Y càng thêm phẫn hận, nếu không phải nàng, thiếu chủ hiện tại đang ở trong Vân Thiên biệt viện, hôm nay làm sao sẽ có việc này!
Nếu không phải nàng, bọn họ cũng sẽ không bị người Hình đường đánh cho bị thương nặng, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại.Rõ ràng chính là hồ ly tinh không biết xấu hổ, tâm ngoan thủ lạt, bụng dạ khó lường, thiếu chủ lặp đi lặp lại nhiều lần vì nàng bị thương, vì cái gì còn muốn che chở nàng như vậy! Chẳng lẽ thiếu chủ thật sự bị nàng mê hoặc?
Thiếu chủ, để cho Vô Ngân ở lại bên cạnh người đi, ta đưa Tần cô nương. Hàm Hương chủ động yêu cầu nói, tâm tư trăm chuyển, nàng sẽ che chở Tần Lạc Y đến Vân Thiên biệt viện, nhưng nơi này cách Vân Thiên biệt viện còn hơn mười vạn dặm, đao kiếm không có mắt, Tần Lạc Y ngay cả phủ đệ đều không tu luyện ra, nếu bị người khác ngộ sát chết...Đến lúc đó người đã chết, cho dù thiếu chủ sinh khí, cũng sinh khí không được bao lâu.
Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh có hàn quang chợt lóe rồi biến mất, lạnh lùng nhìn nàng, liếc mắt một cái tựa như xem thấu lòng nàng, khiến cho tâm Hàm Hương kinh hoàng, lông tóc trên người dựng đứng.
Vô Ngân, ta đem nàng giao cho ngươi. Trên mặt Đoan Mộc Trường Thanh trịnh trọng nghiêm túc, làm cho Vô Ngân sửa lại chủ ý, nhấp mím môi, dứt khoát nói: Thiếu chủ người yên tâm, thuộc hạ nhất định liều chết che chở Tần cô nương đến Vân Thiên biệt viện.
Thái độ thiếu chủ, làm cho hắn cảm giác được, Tần Lạc Y đối với thiếu chủ mà nói, tất nhiên là tồn tại không bình thường, tính tình thiếu chủ lãnh khốc hờ hững, chưa từng đối với người khác đặc biệt là một nữ nhân, coi trọng qua như thế?
Hắn đã ẩn ẩn cảm thấy, Tần Lạc Y đã trở thành nhược điểm của thiếu chủ, nếu hắn không thể không đưa người đến Vân Thiên biệt viện trước, để cho nàng đi theo bên người thiếu chủ, thời điểm thiếu chủ đối chiến, bị người nhận thấy được, bắt nàng đến uy hiếp thiếu chủ, đấy mới chân chính là đại sự không ổn.
Trong lòng âm thầm quyết định, nhất định phải nhanh tiễn bước Tần Lạc Y, nơi này cách Vân Thiên biệt viện không xa, hiện tại những người đó còn không biết tầm quan trọng của Tần cô nương với thiếu chủ, hắn thực dễ dàng lừa dối quá, đến lúc đó hắn trở về trợ giúp thiếu chủ cũng giống nhau.
Hàm Hương tức giận trừng hắn một cái, trong lòng thầm hận hắn cư nhiên thật sự muốn che chở nữ nhân kia rời đi mà không màng an nguy của thiếu chủ.
Vô Ngân cảm giác được trong nàng tức giận, nhưng không quan tâm nàng, Thanh Trúc, Thôi Hạo im lặng, ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc Y trở nên có chút khác thường.
Đúng lúc này, không khí chung quang khách điếm chợt trở nên có chút quỷ dị, một cỗ hơi thở khác thường từ xa tới gần, mang theo sát khí âm lãnh.
Đến đây!
Đồng tử Đoan Mộc Trường Thanh co rụt lại, nhìn phía ngoài cửa sổ, trên mặt tuấn dật đột nhiên lộ ra một chút tươi cười tà nịnh thị huyết, thân hình vừa động, liền hướng ra ngoài phóng đi, vạt áo bay bay, tư thái tiêu sái mà dứt khoát, phong tư trác tuyệt, toàn thân cao thấp tản ra một cỗ khí phách rung động lòng người.
Hàm Hương trừng mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, xoay người đi lên, Thanh Trúc cùng Thôi Hạo cũng theo sát đi lên, ba người lạnh lùng đứng thẳng phía sau Đoan Mộc Trường Thanh.Bên trong khách điếm, thoáng chốc chỉ còn lại Tần Lạc Y cùng Tống Vô Ngân.
Một tiếng cười khẽ từ không trung truyền tới, tiếng cười thực quỷ dị, giống như rất gần bên tai, lại giống như xa tận chân trời, theo kia tiếng cười, không khí chung quanh đều trở nên áp lực.
Tinh quang trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh chợt lóe, nhìn chung quanh không hề che dấu, dần dần xúm lại khoảng mười mấy tên hắc y trang phục tu sĩ, lạnh lùng hướng về phía bóng đêm nói: Nếu đến đây, cũng nên đi ra, đừng ở một bên giả thần giả quỷ.
Đối phương cười lớn tiếng hơn nữa, nở nụ cười một trận, rốt cục có một đạo thân ảnh màu tím từ nơi xa mà đến, trong tay cầm một cái quạt giấy tinh mỹ, nhẹ nhàng lay động, ngũ quan thanh tú, một đầu tóc đen dùng bạch ngọc vấn cao, khóe miệng mỉm cười cong lên, trường bào theo gió bay bay, mặt trăng sáng tỏ vì khuôn mặt hắn thanh tú thong thả dạo qua một tầng quang hoa.
Đoan Mộc thiếu chủ, nghe nói ngươi ở trong này, Tư Mã vui sướng không thôi, nhân dịp đêm tối tới đây, muốn gặp thiếu chủ một lần...Ai, nhoáng cái đã nhiều năm không nhìn thấy thiếu chủ, mỗi lần có được tin tức Đoan Mộc thiếu chủ, đợi đến khi đuổi tới lại phát hiện thiếu chủ đã sớm rời đi, thật vất vả hôm nay cuối cùng cũng đụng phải, Đoan Mộc thiếu chủ ngươi như thế này là muốn đi đâu, ngươi vì cái gì nhìn thấy ta đến, cư nhiên lại muốn rời khỏi? Khiến ta rất thương tâm a. Nhìn Đoan Mộc Trường Thanh, bộ dáng trên mặt hắn buồn bã vô cùng.
Đoan Mộc Trường Thanh cười lạnh, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, giọng trào phúng nói: Vài năm không gặp? Tư Mã Ngọc, lời này của ngươi nói sai rồi, hai năm trước ở nơi biển sâu Bồng Lai tiên đảo, ngươi không phải đã nhìn thấy ta sao, ta trả lại cho ngươi một phần hậu lễ, không nghĩ tới bệnh hay quên của ngươi nặng như vậy, chuyện tình mới bất quá hai năm mà thôi, đã quên hết không còn một mảnh.
Đáy mắt Tư Mã Ngọc có ám quang bắt đầu khởi động, tay cầm quạt giấy lay động cười dài: Ha ha, không nghĩ tới Đoan Mộc thiếu chủ sớm đã nhận ra ta, vậy cũng tốt, hôm nay ta đến, là muốn tìm Đoan Mộc thiếu chủ lấy chút đồ vật.
Thứ gì? Mặt Hàm Hương lạnh lùng hỏi.
Tư Mã Ngọc nhíu mi, hướng về phía nàng tà khí cười: Thứ khác ta cũng không cần, chỉ cần thủ cấp của thiếu chủ nhà ngươi, Hàm Hương muội muội, ngươi bị thương? Ai, đi theo một khối băng không hiểu thương hương tiếc ngọc, thật ủy khuất ngươi.Nếu ngươi đi theo ta, mỗi ngày đều có nha đầu hầu hạ, còn cho ngươi hàng đêm dục tiên dục tử, khoái hoạt giống như thần tiên.
Hỗn đản, ta giết ngươi! Hàm Hương biến sắc, đầy mặt đỏ bừng, cắn răng vọt qua.Chỉ là không chờ nàng vọt tới bên người Tư Mã Ngọc, liền có vài hắc y nhân ngăn cản lại, thoáng chốc, vài người liền kịch liệt chiến đấu một chỗ.
Hàm Hương lấy một địch nhiều, rất nhanh không chống đỡ được, Thôi Hạo cùng Thanh Trúc cao giọng quát một tiếng, cũng vọt đi lên, gia nhập vào vòng chiến.
Chỉ là bọn hắn vừa động, chung quanh lại có thêm gần mười tên hắc y nhân cầm kiếm phóng lại đây, trong giây lát, huyền phủ thanh phủ bay đầy trời, song phương chém giết khó hoà giải.
Tư Mã Ngọc gợi khóe môi lên, trong mắt âm lãnh đắc ý chợt lóe rồi biến mất, mấy người bên cạnh Đoan Mộc Trường Thanh, trừ bỏ Tống Vô Ngân là ngọc phủ, những người khác đều là tu sĩ thanh phủ, hôm nay hắn dẫn theo hơn sáu mươi người lại đây, có mười phần nắm chắc bắt được bọn họ!
Đoan Mộc Trường Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái, ngọc phủ hiện ra, hào quang vạn trượng, trực tiếp hướng về phía hắc y nhân chưa gia nhập vòng chiến tiến công qua.
Hắc y nhân đứng ở chung quanh, ánh mắt vốn chăm chú nhìn Hàm Hương, Thôi Hạo còn có Thanh Trúc, căn bản không nghĩ tới Đoan Mộc Trường Thanh cư nhiên bỏ qua Tư Mã Ngọc mà hướng bọn họ động thủ, thoáng chốc bị công kích trở tay không kịp, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, máu tươi bắn ra, chết vô số.
Sắc mặt Tư Mã Ngọc đại biến, nhìn ngọc phủ của Đoan Mộc Trường Thanh như máy xay thịt, đại khai sát giới, không khỏi cười lạnh: Đoan Mộc Trường Thanh, ngươi cho là giết chết bọn họ, hôm nay có thể chạy khỏi nơi này? Tưởng bở! Hôm nay ta nhất định phải lưu mạng ngươi lại!
Đám Hắc y nhân, rất nhiều tu sĩ có tu vi huyền phủ thanh phủ, đương nhiên không phải đối thủ của Đoan Mộc Trường Thanh.
Đoan Mộc Trường Thanh đối với hắn kêu gào mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nắm chặt thời gian, hướng tới hắc y nhân chubg quanh hung hăng xuống tay, trong đầu chỉ có một ý niệm, thừa dịp hiện tại giết nhiều một chút, cơ hội Tống Vô Ngân mang theo Tần Lạc Y chạy thoát sẽ lớn hơn!
Trong chốc lát hắn cùng Tư Mã Ngọc động thủ, tất nhiên là một hồi ác chiến, bởi vì Tư Mã Ngọc cũng là tu vi ngọc phủ, hơn nữa so với hắn(ĐMTT) cao hơn không ít, bị hắn(TMN) quấn lấy, nếu Y nhi gặp nạn, hắn(ĐMTT) tất nhiên không có phương pháp phân thân.
*(TMN:Tư Mã Ngọc)*
Tư Mã Ngọc nhìn Đoan Mộc Trường Thanh không dừng tay, hai tròng mắt không khỏi phiếm hồng, mặt đều tái đi.
Tuy rằng thuộc hạ chính mình đem lực lượng của hắn(ĐMTT) tiêu hao một ít, với hắn(TMN) mà nói có lợi rất lớn, chỉ là tu vi những người này mặc dù thấp, vẫn mất một phen công phu bồi dưỡng ra, về sau còn có chỗ trọng dụng, bị người giết như cắt rau hẹ, cũng quá mệt.
Khẽ quát một tiếng, thu hồi quạt giấy, một toà ngọc phủ hào quang vạn trượng từ trong thân thể hắn bay ra, hướng về phía Đoan Mộc Trường Thanh tiến công qua.
Đoan Mộc Trường Thanh đang chém giết hắc y nhân, thần thức vẫn chú ý tới Tư Mã Ngọc, nhìn đến hắn công kích, tinh quang trong mắt đại thịnh, không hề quản đám hắc y nhân nữa, ngọc phủ phóng như tia chớp nghênh đón.
Oanh! Hai tòa ngọc phủ va chạm cùng một chỗ, phát ra quang mang chói mắt, thanh âm truyền xa hơn mười dặm, ngay cả mặt đất đều đang run rẩy.
Đoan Mộc Trường Thanh lui về phía sau sáu-bảy bước, mà Tư Mã Ngọc chỉ lui về phía sau hai bước liền ổn định thân mình, trong mắt Tư Mã Ngọc có hung ác nham hiểm chợt lóe rồi biến mất, cười lạnh lại lần nữa huy động ngọc phủ đi qua.
Đoan Mộc Trường Thanh vừa đứng vững, thừa dịp thời điểm ngọc phủ còn chưa đánh tới bên người chính mình, hai tay mang theo linh lực khủng bố, hướng chung quanh hung hăng chụp đi, thoáng chốc, tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa nổi lên bốn phía, có không ít hắc y nhân bị hắn chụp thành thịt nát.
Tư Mã Ngọc giận dữ, trào phúng cười nói: Đoan Mộc Trường Thanh, ngươi muốn cứu bọn họ sao? Cho tới bây giờ chỉ có nô bảo hộ chủ tử, hôm nay ngươi khen ngược, vì mấy tên thủ hạ này, lại muốn liều mạng như vậy! Ha ha, thật buồn cười, cư nhiên còn có hai người tránh ở trong khách điếm không dám đi ra!
Đoan Mộc Trường Thanh, ngươi muốn cứu bọn họ, ta sẽ cho ngươi như nguyện! Tiếng nói vừa dứt, ngọc phủ không hướng tới Đoan Mộc Trường Thanh oanh qua, trực tiếp hướng về phía khách điếm, mắt thấy khách điếm sắp hóa thành bột phấn, chưởng quầy cùng tiểu nhị tránh ở sau cửa sợ tới mức trợn mắt, hôn mê bất tỉnh.
Đoan Mộc Trường Thanh đương nhiên không có khả năng để hắn công kích vào trong khách điếm, chung quanh đều bị vây quanh, Tống Vô Ngân không tìm được cơ hội mang Tần Lạc Y rời đi.Thân thể cao lớn giống như tên rời cung, xông đến, chặn một kích khủng bố của Tư Mã Ngọc.
Tần cô nương, chúng ta đi! Tống Vô Ngân biết hiện tại là thời cơ tốt nhất, nếu không rời đi tình huống sẽ bất lợi, liền kéo Tần Lạc Y hướng không trung tật bắn mà đi.
Tư Mã Ngọc nhìn đến người lao ra cư nhiên là Tống Vô Ngân có tu vi tốt nhất bên người Đoan Mộc Trường Thanh, sức chiến đấu cường đại nhất, trong mắt dị quang chợt lóe rồi biến mất.Mà trên tay hắn lôi kéo một nữ tử khuôn mặt thanh tú diễm lệ, tóc đen như mực, con mắt sáng đảo qua, xinh đẹp như từ trong họa đi ra.
Trong lòng giật mình, Đoan Mộc Trường Thanh đại khai sát giới như thế, đối mặt với chính mình cũng không bảo tồn thực lực, cư nhiên không chút khách khí xuống tay với tu sĩ huyền phủ cùng tu sĩ thanh phủ, vì nữ nhân này! Hắn còn để Tống Vô Ngân đắc lực nhất bên người chính mình bảo hộ nàng rời đi.
Cười một tiếng dài, cũng không đi công kích Đoan Mộc Trường Thanh, thân thể nhẹ nhàng vừa chuyển, liền hướng tới Tần Lạc Y đuổi theo qua.
Vẻ mặt Đoan Mộc Trường Thanh lãnh khốc, trực tiếp ngăn trước mặt hắn, hai người lại lần nữa chiến đấu cùng nhau.
Tư Mã Ngọc bị hắn ngăn trở, không thoát thân được, cũng không gấp, trong mắt hiện lên một chút tà nịnh lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng, hướng về phía hắc y tu sĩ chung quanh quát: Ngăn bọn họ lại, đặc biệt nữ tử kia, đừng để cho bọn họ chạy thoát.
Đám tu sĩ công kích nhóm người Thanh Trúc, thoáng chốc có một nửa đều hướng về phía Tống Vô Ngân đuổi theo, Tống Vô Ngân mang theo Tần Lạc Y, chạy trốn không xa, hắn không dám ham chiến, đem Tần Lạc Y bảo hộ bên người, mặt lạnh lùng hướng về phía Vân Thiên tiểu viện tật bắn mà đi.
Chỉ là hắc y nhân quá nhiều, rất nhanh đã đem bọn họ vây quanh, Tống Vô Ngân lâm vào nguy cảnh, Đoan Mộc Trường Thanh thấy thế, bạc môi nhếch lên, điều khiển ngọc phủ hung hăng hướng Tư Mã Ngọc công kích, quay người liền hướng về phía Tần Lạc Y mà đi.
Tư Mã Ngọc quỷ mị cười nhẹ, một đạo sát khí ngoan tuyệt từ trong mắt hắn chợt lóe rồi biến mất, thừa dịp thời điểm Đoan Mộc Trường Thanh phóng về phía trước, ném ra một lá thập giai băng nhận phù, hóa thành vô số băng nhận, thẳng tay vây quanh chỗ yếu hại của hắn, lá thập giai băng nhận phù này hắn(TMN) phải mất mấy trăm vạn lượng bạc mới làm ra, vì lấy đến đối phó Đoan Mộc Trường Thanh.
Tu vi Đoan Mộc Trường Thanh, tuy rằng so với hắn(TMN) thấp hơn mấy giai, nhưng lực công kích của hắn(ĐMTT) lại cường đại dọa người, lần trước ở nơi biển sâu Bồng Lai, hắn(TMN) dịch dung mang theo người đuổi theo, mắt thấy sắp đắc thủ, lại ở thời khắc quan trọng cuối cùng để hắn(ĐMTT) mang theo người chạy thoát.
Lần này hắn đến ám sát, sớm làm tốt chuẩn bị vạn toàn, lá thập giai băng nhận phù này, chính là một trong số đó mà thôi.
Cảm thấy được phía sau khác thường, Đoan Mộc Trường Thanh né tránh, nhưng vẫn bị một băng nhận trong đó đánh trúng, thét lớn một tiếng, thế đi không giảm, lao thẳng tới hắc y nhân vây quanh Tần Lạc Y cùng Tống Vô Ngân.Mắt thấy sắp tiến tới, thân hình Tư Mã Ngọc vừa động, vọt lên, ngọc phủ hào quang vạn trượng lại lần nữa đánh úp lại.
Đoan Mộc Trường Thanh gấp đến độ phát hoả, cũng rất bất đắc dĩ, chỉ phải quay lại nghênh đón, bởi vì vừa rồi bị trúng một kích băng nhận, chỉ trong chốc lát sau, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt vô cùng, khóe môi còn có máu tươi ẩn ẩn trào ra.
Mấy người Thôi Hạo bởi vì bị thương, thực lực đại giảm, căn bản không phải đối thủ của đông đảo hắc y nhân, đánh lâu như vậy, trên người mấy người đều bị thương trình độ bất đồng, mà Tống Vô Ngân che chở Tần Lạc Y cũng không thể may mắn thoát khỏi, trên người hiện ra màu đậm.
Mà Tần Lạc Y đương nhiên cũng không nhàn rỗi, tuy rằng không tế ra huyền phủ--kỳ thật biết chính mình tế ra cũng không có tác dụng gì, trong đám hắc y nhân, tùy tiện tu vi một người cũng so với của nàng cao hơn không ít, huyền phủ của nàng vừa ra, chỉ có thể bị đánh nát.
Nàng không ngừng ném phù chú ra, công kích hắc y nhân, Tống Vô Ngân đầu tiên là khiếp sợ, lập tức trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, thừa dịp thời điểm nàng ném phù chú, không ngừng phối hợp cùng nàng công kích mãnh liệt.Bởi vì trên người nàng có rất nhiều phù chú, tuy rằng bị mười mấy hắc y nhân vây quanh, Tống Vô Ngân bị thương, nhưng không nguy hiểm gì tới tính mạng.
Đoan Mộc Trường Thanh thấy thế, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt lãnh khốc tập trung vào Tư Mã Ngọc, xuống tay không chút khoan dung.
Tư Mã Ngọc nguyên bản nghĩ đến người của chính mình chống lại Tống Vô Ngân cùng Tần Lạc Y, ổn thoả nắm chắc thắng lợi, nào biết Tần Lạc Y không ngừng ném phù chú ra, tựa như đấy không phải phù chú giá trị liên thành, mà ném ra giấy trắng bình thường...Nhìn về phía ánh mắt Tần Lạc Y, như đang nhìn quái vật.
Phù chú này lực công kích đều rất cường đại, lần này hắn mang người tới, trừ bỏ chính hắn, đều dưới ngọc phủ, tuy rằng không đến mức bị phù chú gây thương tích, nhưng cũng không thể tới gần người, song phương kịch chiến lâm vào cục diện bế tắc.
Tần Lạc Y kỳ thật cũng thực buồn bực.Phù chú của nàng sở dĩ có thể khắc chế bọn họ tạm thời không thể đến gần người, vì đều dùng đan dược luyện ra phù chú, bát giai phù chú đối với tu sĩ tu luyện ra thanh phủ không hề tác dụng, phải dùng đến cửu giai phù chú, nàng luyện chế phù chú phẩm giai cao nhất, chính là cửu giai, hơn nữa đều dùng cửu giai đan dược, thậm chí là thập giai đan dược luyện ra, mỗi một lá giá trị đều rất xa xỉ, tiêu hao không ít đan dược của nàng.
Đương nhiên, từ sau khi có thể tu luyện, nàng cũng thử qua không dùng đến đan dược, mà dùng linh lực đến luyện chế phù chú, bất quá nàng thật sự không có thiên phú luyện phù, dùng linh lực đến vẽ phù chú, nhiều nhất có thể chế thành nhị-tam giai phù chú mà thôi, thậm chí có được khối ngọc giản từ chỗ Giản Ngọc Diễn, nàng trả lại cho hắn, ở trong tay nàng, ngọc giản kia cũng phí phạm của trời.
Dùng đan dược luyện ra phù chú, tuy rằng uy lực so với phù chú có phẩm giai ngang nhau lớn hơn không ít, nhưng mỗi một lá ném ra đều khiến cho nàng thịt đau như cắt.Mà hiện tại nàng đương nhiên minh bạch, những người này không phải người Động Thiên Phúc, cũng không phải muốn giết nàng, mà là hướng về phía Đoan Mộc Trường Thanh mà đến, nàng hoàn toàn gặp vạ lây.
Tống Vô Ngân thập phần gian nan mở ra một lỗ hổng, lại lần nữa mang theo nàng hướng phương xa tật phóng mà đi, chúng hắc y nhân ở phía sau theo sát không bỏ.
Tần Lạc Y một bên chạy, một bên nhìn Đoan Mộc Trường Thanh phía sau lâm vào khổ chiến, tâm tình vô cùng phức tạp, tuy rằng những người này hướng về phía hắn mà đến, nhưng phần tâm ý hắn để cho Vô Ngân che chở nàng rời đi, vẫn khiến cho nàng cảm động không thôi, chỉ riêng điểm này, nàng cũng không thể ích kỷ liều lĩnh chạy đi như vậy.
Trên mặt minh diễm hiện lên một chút sắc bén, nàng quay đầu đối với Tống Vô Ngân nói: Chúng ta không chạy, đem những người phía sau giải quyết trước. Dẫn đầu từ không trung hạ xuống.
Tống Vô Ngân mím nhanh bạc môi, trong mắt hiện lên một chút không hờn giận: Tần cô nương, chúng ta thật vất vả lao ra, ngươi không cần rối loạn thêm. Hắn còn muốn đem nàng đưa đi sớm, sau đó quay về trợ giúp thiếu chủ.
Tần Lạc Y không để ý tới hắn, lập tức dừng ở bên trong rừng rậm, ý niệm vừa động, Thanh Y khôi lỗi bị nàng triệu ra, nàng quyết tâm, đem một viên hắc diệu thạch đặt trên ngực hắn.
Lần trước bắt tên Uông Trường Không kia đã dùng một viên hắc diệu thạch, thủ hộ động phủ mấy ngày nay, tuy rằng không ai đến công kích, nhưng tinh thạch trên người khôi lỗi, tốc độ xói mòn linh lực bên trong rất nhanh, lại dùng thêm một viên.
Tuy rằng tinh thạch sang quý hi hữu, nhưng ở thời điểm mấu chốt như vậy, cũng bất chấp đau lòng, đem mấy tên hỗn đản tiêu diệt trước rồi tính sau.
Tinh thạch gắn trên ngực Thanh Y khôi lỗi, Thanh Y khôi lỗi nguyên bản không có phản ứng phút chốc mở mắt ra, trong mắt là một chút vắng lặng làm cho người ta tim đập nhanh.
Đây là khôi lỗi! Tống Vô Ngân kiến thức rộng rãi, lập tức nhận ra đây là một khôi lỗi, hơn nữa thực lực sợ là không bình thường.Trong mắt có một chút ánh sáng hưng phấn hiện lên, ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc Y, sáng quắc sinh huy.
Phải biết rằng trên Bồng Lai tiên đảo còn có Huyền Thiên đại lục, cực ít khi gặp được khôi lỗi, bởi vì thủ pháp luyện chế quá mức cổ quái phức tạp, hiện tại kỹ xảo luyện chế khôi lỗi đã thất truyền, khôi lỗi hiện tại tồn thế, đều là thời điểm Viễn cổ bị người luyện ra đến, tồn thế cực kỳ thưa thớt, không nghĩ tới trên người Tần Lạc Y cư nhiên có!
Tần Lạc Y vừa đem tinh thạch gắn vào tốt, hơn mười hắc y nhân vẻ mặt hung ác hắc từ không trung đáp xuống, huyền phủ thanh phủ tản ra hào quang chói mắt, hướng về phía bọn họ hung hăng nhào tới.
Tống Vô Ngân quát lạnh một tiếng, mặt lạnh lùng nghênh đón.
Giết bọn họ! Thân ảnh Tần Lạc Y thanh lệ đứng yên dưới một cây đại thụ, khóe môi cong lên, chỉ vào đông đảo hắc y tu sĩ,ra lệnh cho thanh y khôi lỗi.
Vạt áo Thanh Y khôi lỗi vừa động, thân thể cực nhẹ đánh đến, vung nắm tay lên, đối với một hắc y nhân trong đó, một quyền đánh xuống.
Tên hắc y nhân trung niên bị đánh đến choáng váng tại chỗ, xương cốt đều nứt ra, đợi đến khi phản ứng lại, hoảng sợ lui về phía sau, lại một quyền từ không trung hạ xuống lạc. Phốc! Kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, liền vỡ đầu mà chết.
Tinh thần Tống Vô Ngân đại chấn, chiến đấu càng thêm hung ác, vẻ mặt chúng hắc y tu sĩ khiếp sợ nhìn khôi lỗi, nhìn nhau, trừ bỏ hai người vây công Tống Vô Ngân, những người khác đều hướng về phía hắn vọt lại đây.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
......
Nắm tay Thanh Y khôi lỗi không ngừng nện xuống, trong giây lát lại có năm người đang sống sờ sờ bị đánh chết.
Còn lại bảy-tám người, vẻ mặt trở nên hoảng sợ vô cùng, một người cùng Tống Vô Ngân đấu cùng một chỗ, bởi vì khiếp sợ mà phân tâm, bị Tống Vô Ngân tìm được cơ hội, giết chết tại chỗ!
Đây là khôi lỗi, giết nữ tử kia! Bọn họ kiến thức cũng bất phàm, rất nhanh nhìn ra, sức chiến đấu của thanh y nhân quá mạnh, nhưng mặt không chút thay đổi, mâu quang vắng lặng, cũng không e ngại phủ đệ cùng tinh thần lực.
Còn lại vài hắc y nhân mắt lộ hung quang, thẳng hướng Tần Lạc Y mà đến, muốn đẩy nàng vào chỗ chết.Tần Lạc Y cười lạnh, thân hình vừa động, đứng ở phía sau Thanh Y khôi lỗi, tùy thời thay đổi vị trí, để cho Thanh Y khôi lỗi trở thành lá chắn của nàng.
Phanh! Một tiếng nổ truyền đến, lại có thêm một hắc y nhân bị đánh vỡ đầu, bổ khuyết thêm một quyền hắn nhất định phải chết.
Đúng lúc này, bàn tay Thanh Y khôi lỗi ở không trung đột nhiên dừng lại như bậy, những hắc y nhân cả kinh mạnh mẽ lui lại phía sau, Tần Lạc Y đứng phía sau Thanh Y khôi lỗi phản ứng lại trước...Là do tinh thạch trên người hắn hao hết!
Thấp chú một tiếng, rất nhanh trên tay nàng xuất hiện một khối tinh thạch tử sắc, thân thể di chuyển tới trước người khôi lỗi, muốn đặt vào ngực nó.
Tinh thạch trên người khôi lỗi hao hết, mọi người ngăn nàng lại, đừng để cho nàng thay đổi một lần nữa!
Chúng hắc y nhân bị Thanh Y khôi lỗi đánh đến tinh thần khiếp đảm tỉnh táo lại, quá đỗi vui mừng, một bên quát to một bên hướng về phía Tần Lạc Y đánh tới, huyền phủ cùng thanh phủ quang mang đại thịnh.Nếu bọn họ bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, bị đổi một viên tinh thạch khác, tất cả bọn họ sẽ vô cùng xui xẻo.
Tần Lạc Y không nghĩ tới khối tinh thạch kia cư nhiên hao nhanh như vậy, còn phải bổ sung, dư quang khóe mắt thoáng nhìn mấy phủ đệ từ xa xa hung ác công tới, trong lòng
buồn bực vô cùng.
Đang lo lắng có nên tạm thời chui vào trong vòng tay không gian tránh đi một lát hay không, tránh qua một kích này, mặt Tống Vô Ngân đã lạnh lùng vòng qua người đang cùng hắn triền đấu, hướng tới nàng nhào tới, đem công kích này vừa vặn nhận lấy.
Phốc!
Hắn là tu sĩ thanh phủ đỉnh, tuy rằng tu vi so với hắc y nhân cao hơn, bất quá chỉ có một người mà thôi, làm sao chịu được bảy- tám phủ đệ đồng thời nện ở trên người! Tuy rằng trên đỉnh đầu có ngọc phủ, còn rơi xuống vô số hào quang xanh ngọc hộ thể, cũng bị sinh sôi đánh tan, một ngụm máu tươi cuồng phun mà ra, thân thể ngã thật mạnh trên mặt đất, chỉ còn lại một chút hơi thở mỏng manh.
Tần Lạc Y giật mình, không nghĩ tới Tống Vô Ngân cư nhiên thật sự liều chết bảo hộ nàng...Trong phượng mâu tối đen hiện lên một chút dị sắc, thừa dịp trong nháy mắt hắn vì chính mình ngăn trở công kích, đã rất nhanh vì Thanh Y khôi lỗi thay đổi một viên tinh thạch khác.
Thanh Y khôi lỗi có động lực, sức chiến đấu nháy mắt tăng thêm mười phần, nắm tay cường đại hướng về phía chúng hắc y nhân thần sắc trắng bệch hoảng sợ hung hăng đánh tới, chúng hắc y nhân cuống quít chạy tán loạn.
Nhìn Tống Vô Ngân chỉ dư một hơi, thân mình Tần Lạc Y nhanh chóng ngồi xuống, lấy ra một viên thập nhất giai chữa thương đan cực phẩm, nhét vào trong miệng hắn.Thương thế Tống Vô Ngân quá nặng, chữa thương đan phẩm giai hơi thấp, chỉ sợ không thể cứu được tính mạng hắn.
Tống Vô Ngân ngay sức lực mở mắt ra cũng không có, đan dược vừa vào miệng, chỉ cảm thấy thanh lương dị thường, nháy mắt hoà tan, một cỗ hơi thở mới mang theo sinh cơ bừng bừng, theo huyết mạch truyền khắp toàn thân, rất nhanh chữa trị thân thể hắn, thân thể đau đớn muốn chết lặng không còn cảm giác, chậm rãi có tri giác.
Vậy là người nào? Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, nhíu mày, trong con ngươi đen lóng lánh nhiều điểm ánh sáng nhạt.
Đoan Mộc Trường Thanh buông tay đang ôm nàng ra, hai tròng mắt thâm thúy, bình tĩnh nói: Là người nào nàng không cần quản, Y nhi, nàng đứng lên trước, nhớ kỹ, trong chốc lát động thủ, nàng tìm được cơ hội liền cùng Vô Ngân rời đi, trở lại Vân Thiên biệt viện đi, trăm ngàn lần không được quay đầu.
Tần Lạc Y nhìn hắn thật sâu một cái, tổng cảm thấy vẻ mặt Đoan Mộc Trường Thanh buổi tối hôm nay có chút không thích hợp...Chẳng lẽ người đến quá nhiều, hắn không nắm chắc? Nếu như vậy, hắn để cho Vô Ngân mang chính mình rời đi trước, không phải càng thêm nguy hiểm?
Nàng rất nhanh cầm y phục mặc vào, đi theo Đoan Mộc Trường Thanh ra ngoài, bốn người Vô Ngân, người người vẻ mặt nghiêm túc đứng ở bên ngoài, trong mắt sát khí bức người.
Nghe nói muốn để chính mình che chở Tần Lạc Y rời đi trước, lúc này sắc mặt Tống Vô Ngân thay đổi, mím nhanh bạc môi trầm giọng nói: Thiếu chủ, lúc này...Ta không thể rời khỏi người.
Ba người khác cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, bộ dáng đều cực không đồng ý, Hàm Hương cắn chặt răng.Hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc Y vẻ mặt lạnh nhạt một cái, sau đó đối với Đoan Mộc Trường Thanh vội la lên: Thiếu chủ, chúng ta vốn dĩ ít người, Thiên Cầm, Huyễn Thiên bọn họ không ở đây, nếu Vô Ngân rời đi, chúng ta còn chiến đấu cùng bọn họ như thế nào!
Hơn nữa trên người bốn người bọn đều bị thương, thực lực chỉ bằng một nửa so với ngày thường, nhiều người đến đây như vậy, nếu thiếu một người, buổi tối hôm nay thiếu chủ sẽ hung hiểm đến cực điểm.
Thôi Hạo cũng gật đầu thật mạnh, lo lắng nói: Thiếu chủ, chúng ta sẽ che chở người cùng Tần cô nương lao ra ngoài. Trong lòng buồn bực vô cùng, người kia rõ ràng bị bọn họ dẫn dắt rời đi, không còn phương pháp phân thân, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở trong này, còn vừa lúc để cho hắn vừa vặn tìm đến.
Đoan Mộc Trường Thanh nhìn bọn họ, lệ quang lãnh khốc trong mắt chợt lóe, lạnh giọng nói: Không cần nói nữa, bọn họ đều hướng về phía ta mà đến, Vô Ngân đem người đưa đến Vân Thiên biệt viện trước, đây là mệnh lệnh!
Thiếu chủ! Hàm Hương đỏ mắt, liếc mắt nhìn về phía Tần Lạc Y càng thêm phẫn hận, nếu không phải nàng, thiếu chủ hiện tại đang ở trong Vân Thiên biệt viện, hôm nay làm sao sẽ có việc này!
Nếu không phải nàng, bọn họ cũng sẽ không bị người Hình đường đánh cho bị thương nặng, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại.Rõ ràng chính là hồ ly tinh không biết xấu hổ, tâm ngoan thủ lạt, bụng dạ khó lường, thiếu chủ lặp đi lặp lại nhiều lần vì nàng bị thương, vì cái gì còn muốn che chở nàng như vậy! Chẳng lẽ thiếu chủ thật sự bị nàng mê hoặc?
Thiếu chủ, để cho Vô Ngân ở lại bên cạnh người đi, ta đưa Tần cô nương. Hàm Hương chủ động yêu cầu nói, tâm tư trăm chuyển, nàng sẽ che chở Tần Lạc Y đến Vân Thiên biệt viện, nhưng nơi này cách Vân Thiên biệt viện còn hơn mười vạn dặm, đao kiếm không có mắt, Tần Lạc Y ngay cả phủ đệ đều không tu luyện ra, nếu bị người khác ngộ sát chết...Đến lúc đó người đã chết, cho dù thiếu chủ sinh khí, cũng sinh khí không được bao lâu.
Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh có hàn quang chợt lóe rồi biến mất, lạnh lùng nhìn nàng, liếc mắt một cái tựa như xem thấu lòng nàng, khiến cho tâm Hàm Hương kinh hoàng, lông tóc trên người dựng đứng.
Vô Ngân, ta đem nàng giao cho ngươi. Trên mặt Đoan Mộc Trường Thanh trịnh trọng nghiêm túc, làm cho Vô Ngân sửa lại chủ ý, nhấp mím môi, dứt khoát nói: Thiếu chủ người yên tâm, thuộc hạ nhất định liều chết che chở Tần cô nương đến Vân Thiên biệt viện.
Thái độ thiếu chủ, làm cho hắn cảm giác được, Tần Lạc Y đối với thiếu chủ mà nói, tất nhiên là tồn tại không bình thường, tính tình thiếu chủ lãnh khốc hờ hững, chưa từng đối với người khác đặc biệt là một nữ nhân, coi trọng qua như thế?
Hắn đã ẩn ẩn cảm thấy, Tần Lạc Y đã trở thành nhược điểm của thiếu chủ, nếu hắn không thể không đưa người đến Vân Thiên biệt viện trước, để cho nàng đi theo bên người thiếu chủ, thời điểm thiếu chủ đối chiến, bị người nhận thấy được, bắt nàng đến uy hiếp thiếu chủ, đấy mới chân chính là đại sự không ổn.
Trong lòng âm thầm quyết định, nhất định phải nhanh tiễn bước Tần Lạc Y, nơi này cách Vân Thiên biệt viện không xa, hiện tại những người đó còn không biết tầm quan trọng của Tần cô nương với thiếu chủ, hắn thực dễ dàng lừa dối quá, đến lúc đó hắn trở về trợ giúp thiếu chủ cũng giống nhau.
Hàm Hương tức giận trừng hắn một cái, trong lòng thầm hận hắn cư nhiên thật sự muốn che chở nữ nhân kia rời đi mà không màng an nguy của thiếu chủ.
Vô Ngân cảm giác được trong nàng tức giận, nhưng không quan tâm nàng, Thanh Trúc, Thôi Hạo im lặng, ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc Y trở nên có chút khác thường.
Đúng lúc này, không khí chung quang khách điếm chợt trở nên có chút quỷ dị, một cỗ hơi thở khác thường từ xa tới gần, mang theo sát khí âm lãnh.
Đến đây!
Đồng tử Đoan Mộc Trường Thanh co rụt lại, nhìn phía ngoài cửa sổ, trên mặt tuấn dật đột nhiên lộ ra một chút tươi cười tà nịnh thị huyết, thân hình vừa động, liền hướng ra ngoài phóng đi, vạt áo bay bay, tư thái tiêu sái mà dứt khoát, phong tư trác tuyệt, toàn thân cao thấp tản ra một cỗ khí phách rung động lòng người.
Hàm Hương trừng mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, xoay người đi lên, Thanh Trúc cùng Thôi Hạo cũng theo sát đi lên, ba người lạnh lùng đứng thẳng phía sau Đoan Mộc Trường Thanh.Bên trong khách điếm, thoáng chốc chỉ còn lại Tần Lạc Y cùng Tống Vô Ngân.
Một tiếng cười khẽ từ không trung truyền tới, tiếng cười thực quỷ dị, giống như rất gần bên tai, lại giống như xa tận chân trời, theo kia tiếng cười, không khí chung quanh đều trở nên áp lực.
Tinh quang trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh chợt lóe, nhìn chung quanh không hề che dấu, dần dần xúm lại khoảng mười mấy tên hắc y trang phục tu sĩ, lạnh lùng hướng về phía bóng đêm nói: Nếu đến đây, cũng nên đi ra, đừng ở một bên giả thần giả quỷ.
Đối phương cười lớn tiếng hơn nữa, nở nụ cười một trận, rốt cục có một đạo thân ảnh màu tím từ nơi xa mà đến, trong tay cầm một cái quạt giấy tinh mỹ, nhẹ nhàng lay động, ngũ quan thanh tú, một đầu tóc đen dùng bạch ngọc vấn cao, khóe miệng mỉm cười cong lên, trường bào theo gió bay bay, mặt trăng sáng tỏ vì khuôn mặt hắn thanh tú thong thả dạo qua một tầng quang hoa.
Đoan Mộc thiếu chủ, nghe nói ngươi ở trong này, Tư Mã vui sướng không thôi, nhân dịp đêm tối tới đây, muốn gặp thiếu chủ một lần...Ai, nhoáng cái đã nhiều năm không nhìn thấy thiếu chủ, mỗi lần có được tin tức Đoan Mộc thiếu chủ, đợi đến khi đuổi tới lại phát hiện thiếu chủ đã sớm rời đi, thật vất vả hôm nay cuối cùng cũng đụng phải, Đoan Mộc thiếu chủ ngươi như thế này là muốn đi đâu, ngươi vì cái gì nhìn thấy ta đến, cư nhiên lại muốn rời khỏi? Khiến ta rất thương tâm a. Nhìn Đoan Mộc Trường Thanh, bộ dáng trên mặt hắn buồn bã vô cùng.
Đoan Mộc Trường Thanh cười lạnh, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, giọng trào phúng nói: Vài năm không gặp? Tư Mã Ngọc, lời này của ngươi nói sai rồi, hai năm trước ở nơi biển sâu Bồng Lai tiên đảo, ngươi không phải đã nhìn thấy ta sao, ta trả lại cho ngươi một phần hậu lễ, không nghĩ tới bệnh hay quên của ngươi nặng như vậy, chuyện tình mới bất quá hai năm mà thôi, đã quên hết không còn một mảnh.
Đáy mắt Tư Mã Ngọc có ám quang bắt đầu khởi động, tay cầm quạt giấy lay động cười dài: Ha ha, không nghĩ tới Đoan Mộc thiếu chủ sớm đã nhận ra ta, vậy cũng tốt, hôm nay ta đến, là muốn tìm Đoan Mộc thiếu chủ lấy chút đồ vật.
Thứ gì? Mặt Hàm Hương lạnh lùng hỏi.
Tư Mã Ngọc nhíu mi, hướng về phía nàng tà khí cười: Thứ khác ta cũng không cần, chỉ cần thủ cấp của thiếu chủ nhà ngươi, Hàm Hương muội muội, ngươi bị thương? Ai, đi theo một khối băng không hiểu thương hương tiếc ngọc, thật ủy khuất ngươi.Nếu ngươi đi theo ta, mỗi ngày đều có nha đầu hầu hạ, còn cho ngươi hàng đêm dục tiên dục tử, khoái hoạt giống như thần tiên.
Hỗn đản, ta giết ngươi! Hàm Hương biến sắc, đầy mặt đỏ bừng, cắn răng vọt qua.Chỉ là không chờ nàng vọt tới bên người Tư Mã Ngọc, liền có vài hắc y nhân ngăn cản lại, thoáng chốc, vài người liền kịch liệt chiến đấu một chỗ.
Hàm Hương lấy một địch nhiều, rất nhanh không chống đỡ được, Thôi Hạo cùng Thanh Trúc cao giọng quát một tiếng, cũng vọt đi lên, gia nhập vào vòng chiến.
Chỉ là bọn hắn vừa động, chung quanh lại có thêm gần mười tên hắc y nhân cầm kiếm phóng lại đây, trong giây lát, huyền phủ thanh phủ bay đầy trời, song phương chém giết khó hoà giải.
Tư Mã Ngọc gợi khóe môi lên, trong mắt âm lãnh đắc ý chợt lóe rồi biến mất, mấy người bên cạnh Đoan Mộc Trường Thanh, trừ bỏ Tống Vô Ngân là ngọc phủ, những người khác đều là tu sĩ thanh phủ, hôm nay hắn dẫn theo hơn sáu mươi người lại đây, có mười phần nắm chắc bắt được bọn họ!
Đoan Mộc Trường Thanh lạnh lùng nhìn hắn một cái, ngọc phủ hiện ra, hào quang vạn trượng, trực tiếp hướng về phía hắc y nhân chưa gia nhập vòng chiến tiến công qua.
Hắc y nhân đứng ở chung quanh, ánh mắt vốn chăm chú nhìn Hàm Hương, Thôi Hạo còn có Thanh Trúc, căn bản không nghĩ tới Đoan Mộc Trường Thanh cư nhiên bỏ qua Tư Mã Ngọc mà hướng bọn họ động thủ, thoáng chốc bị công kích trở tay không kịp, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, máu tươi bắn ra, chết vô số.
Sắc mặt Tư Mã Ngọc đại biến, nhìn ngọc phủ của Đoan Mộc Trường Thanh như máy xay thịt, đại khai sát giới, không khỏi cười lạnh: Đoan Mộc Trường Thanh, ngươi cho là giết chết bọn họ, hôm nay có thể chạy khỏi nơi này? Tưởng bở! Hôm nay ta nhất định phải lưu mạng ngươi lại!
Đám Hắc y nhân, rất nhiều tu sĩ có tu vi huyền phủ thanh phủ, đương nhiên không phải đối thủ của Đoan Mộc Trường Thanh.
Đoan Mộc Trường Thanh đối với hắn kêu gào mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nắm chặt thời gian, hướng tới hắc y nhân chubg quanh hung hăng xuống tay, trong đầu chỉ có một ý niệm, thừa dịp hiện tại giết nhiều một chút, cơ hội Tống Vô Ngân mang theo Tần Lạc Y chạy thoát sẽ lớn hơn!
Trong chốc lát hắn cùng Tư Mã Ngọc động thủ, tất nhiên là một hồi ác chiến, bởi vì Tư Mã Ngọc cũng là tu vi ngọc phủ, hơn nữa so với hắn(ĐMTT) cao hơn không ít, bị hắn(TMN) quấn lấy, nếu Y nhi gặp nạn, hắn(ĐMTT) tất nhiên không có phương pháp phân thân.
*(TMN:Tư Mã Ngọc)*
Tư Mã Ngọc nhìn Đoan Mộc Trường Thanh không dừng tay, hai tròng mắt không khỏi phiếm hồng, mặt đều tái đi.
Tuy rằng thuộc hạ chính mình đem lực lượng của hắn(ĐMTT) tiêu hao một ít, với hắn(TMN) mà nói có lợi rất lớn, chỉ là tu vi những người này mặc dù thấp, vẫn mất một phen công phu bồi dưỡng ra, về sau còn có chỗ trọng dụng, bị người giết như cắt rau hẹ, cũng quá mệt.
Khẽ quát một tiếng, thu hồi quạt giấy, một toà ngọc phủ hào quang vạn trượng từ trong thân thể hắn bay ra, hướng về phía Đoan Mộc Trường Thanh tiến công qua.
Đoan Mộc Trường Thanh đang chém giết hắc y nhân, thần thức vẫn chú ý tới Tư Mã Ngọc, nhìn đến hắn công kích, tinh quang trong mắt đại thịnh, không hề quản đám hắc y nhân nữa, ngọc phủ phóng như tia chớp nghênh đón.
Oanh! Hai tòa ngọc phủ va chạm cùng một chỗ, phát ra quang mang chói mắt, thanh âm truyền xa hơn mười dặm, ngay cả mặt đất đều đang run rẩy.
Đoan Mộc Trường Thanh lui về phía sau sáu-bảy bước, mà Tư Mã Ngọc chỉ lui về phía sau hai bước liền ổn định thân mình, trong mắt Tư Mã Ngọc có hung ác nham hiểm chợt lóe rồi biến mất, cười lạnh lại lần nữa huy động ngọc phủ đi qua.
Đoan Mộc Trường Thanh vừa đứng vững, thừa dịp thời điểm ngọc phủ còn chưa đánh tới bên người chính mình, hai tay mang theo linh lực khủng bố, hướng chung quanh hung hăng chụp đi, thoáng chốc, tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa nổi lên bốn phía, có không ít hắc y nhân bị hắn chụp thành thịt nát.
Tư Mã Ngọc giận dữ, trào phúng cười nói: Đoan Mộc Trường Thanh, ngươi muốn cứu bọn họ sao? Cho tới bây giờ chỉ có nô bảo hộ chủ tử, hôm nay ngươi khen ngược, vì mấy tên thủ hạ này, lại muốn liều mạng như vậy! Ha ha, thật buồn cười, cư nhiên còn có hai người tránh ở trong khách điếm không dám đi ra!
Đoan Mộc Trường Thanh, ngươi muốn cứu bọn họ, ta sẽ cho ngươi như nguyện! Tiếng nói vừa dứt, ngọc phủ không hướng tới Đoan Mộc Trường Thanh oanh qua, trực tiếp hướng về phía khách điếm, mắt thấy khách điếm sắp hóa thành bột phấn, chưởng quầy cùng tiểu nhị tránh ở sau cửa sợ tới mức trợn mắt, hôn mê bất tỉnh.
Đoan Mộc Trường Thanh đương nhiên không có khả năng để hắn công kích vào trong khách điếm, chung quanh đều bị vây quanh, Tống Vô Ngân không tìm được cơ hội mang Tần Lạc Y rời đi.Thân thể cao lớn giống như tên rời cung, xông đến, chặn một kích khủng bố của Tư Mã Ngọc.
Tần cô nương, chúng ta đi! Tống Vô Ngân biết hiện tại là thời cơ tốt nhất, nếu không rời đi tình huống sẽ bất lợi, liền kéo Tần Lạc Y hướng không trung tật bắn mà đi.
Tư Mã Ngọc nhìn đến người lao ra cư nhiên là Tống Vô Ngân có tu vi tốt nhất bên người Đoan Mộc Trường Thanh, sức chiến đấu cường đại nhất, trong mắt dị quang chợt lóe rồi biến mất.Mà trên tay hắn lôi kéo một nữ tử khuôn mặt thanh tú diễm lệ, tóc đen như mực, con mắt sáng đảo qua, xinh đẹp như từ trong họa đi ra.
Trong lòng giật mình, Đoan Mộc Trường Thanh đại khai sát giới như thế, đối mặt với chính mình cũng không bảo tồn thực lực, cư nhiên không chút khách khí xuống tay với tu sĩ huyền phủ cùng tu sĩ thanh phủ, vì nữ nhân này! Hắn còn để Tống Vô Ngân đắc lực nhất bên người chính mình bảo hộ nàng rời đi.
Cười một tiếng dài, cũng không đi công kích Đoan Mộc Trường Thanh, thân thể nhẹ nhàng vừa chuyển, liền hướng tới Tần Lạc Y đuổi theo qua.
Vẻ mặt Đoan Mộc Trường Thanh lãnh khốc, trực tiếp ngăn trước mặt hắn, hai người lại lần nữa chiến đấu cùng nhau.
Tư Mã Ngọc bị hắn ngăn trở, không thoát thân được, cũng không gấp, trong mắt hiện lên một chút tà nịnh lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng, hướng về phía hắc y tu sĩ chung quanh quát: Ngăn bọn họ lại, đặc biệt nữ tử kia, đừng để cho bọn họ chạy thoát.
Đám tu sĩ công kích nhóm người Thanh Trúc, thoáng chốc có một nửa đều hướng về phía Tống Vô Ngân đuổi theo, Tống Vô Ngân mang theo Tần Lạc Y, chạy trốn không xa, hắn không dám ham chiến, đem Tần Lạc Y bảo hộ bên người, mặt lạnh lùng hướng về phía Vân Thiên tiểu viện tật bắn mà đi.
Chỉ là hắc y nhân quá nhiều, rất nhanh đã đem bọn họ vây quanh, Tống Vô Ngân lâm vào nguy cảnh, Đoan Mộc Trường Thanh thấy thế, bạc môi nhếch lên, điều khiển ngọc phủ hung hăng hướng Tư Mã Ngọc công kích, quay người liền hướng về phía Tần Lạc Y mà đi.
Tư Mã Ngọc quỷ mị cười nhẹ, một đạo sát khí ngoan tuyệt từ trong mắt hắn chợt lóe rồi biến mất, thừa dịp thời điểm Đoan Mộc Trường Thanh phóng về phía trước, ném ra một lá thập giai băng nhận phù, hóa thành vô số băng nhận, thẳng tay vây quanh chỗ yếu hại của hắn, lá thập giai băng nhận phù này hắn(TMN) phải mất mấy trăm vạn lượng bạc mới làm ra, vì lấy đến đối phó Đoan Mộc Trường Thanh.
Tu vi Đoan Mộc Trường Thanh, tuy rằng so với hắn(TMN) thấp hơn mấy giai, nhưng lực công kích của hắn(ĐMTT) lại cường đại dọa người, lần trước ở nơi biển sâu Bồng Lai, hắn(TMN) dịch dung mang theo người đuổi theo, mắt thấy sắp đắc thủ, lại ở thời khắc quan trọng cuối cùng để hắn(ĐMTT) mang theo người chạy thoát.
Lần này hắn đến ám sát, sớm làm tốt chuẩn bị vạn toàn, lá thập giai băng nhận phù này, chính là một trong số đó mà thôi.
Cảm thấy được phía sau khác thường, Đoan Mộc Trường Thanh né tránh, nhưng vẫn bị một băng nhận trong đó đánh trúng, thét lớn một tiếng, thế đi không giảm, lao thẳng tới hắc y nhân vây quanh Tần Lạc Y cùng Tống Vô Ngân.Mắt thấy sắp tiến tới, thân hình Tư Mã Ngọc vừa động, vọt lên, ngọc phủ hào quang vạn trượng lại lần nữa đánh úp lại.
Đoan Mộc Trường Thanh gấp đến độ phát hoả, cũng rất bất đắc dĩ, chỉ phải quay lại nghênh đón, bởi vì vừa rồi bị trúng một kích băng nhận, chỉ trong chốc lát sau, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt vô cùng, khóe môi còn có máu tươi ẩn ẩn trào ra.
Mấy người Thôi Hạo bởi vì bị thương, thực lực đại giảm, căn bản không phải đối thủ của đông đảo hắc y nhân, đánh lâu như vậy, trên người mấy người đều bị thương trình độ bất đồng, mà Tống Vô Ngân che chở Tần Lạc Y cũng không thể may mắn thoát khỏi, trên người hiện ra màu đậm.
Mà Tần Lạc Y đương nhiên cũng không nhàn rỗi, tuy rằng không tế ra huyền phủ--kỳ thật biết chính mình tế ra cũng không có tác dụng gì, trong đám hắc y nhân, tùy tiện tu vi một người cũng so với của nàng cao hơn không ít, huyền phủ của nàng vừa ra, chỉ có thể bị đánh nát.
Nàng không ngừng ném phù chú ra, công kích hắc y nhân, Tống Vô Ngân đầu tiên là khiếp sợ, lập tức trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, thừa dịp thời điểm nàng ném phù chú, không ngừng phối hợp cùng nàng công kích mãnh liệt.Bởi vì trên người nàng có rất nhiều phù chú, tuy rằng bị mười mấy hắc y nhân vây quanh, Tống Vô Ngân bị thương, nhưng không nguy hiểm gì tới tính mạng.
Đoan Mộc Trường Thanh thấy thế, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt lãnh khốc tập trung vào Tư Mã Ngọc, xuống tay không chút khoan dung.
Tư Mã Ngọc nguyên bản nghĩ đến người của chính mình chống lại Tống Vô Ngân cùng Tần Lạc Y, ổn thoả nắm chắc thắng lợi, nào biết Tần Lạc Y không ngừng ném phù chú ra, tựa như đấy không phải phù chú giá trị liên thành, mà ném ra giấy trắng bình thường...Nhìn về phía ánh mắt Tần Lạc Y, như đang nhìn quái vật.
Phù chú này lực công kích đều rất cường đại, lần này hắn mang người tới, trừ bỏ chính hắn, đều dưới ngọc phủ, tuy rằng không đến mức bị phù chú gây thương tích, nhưng cũng không thể tới gần người, song phương kịch chiến lâm vào cục diện bế tắc.
Tần Lạc Y kỳ thật cũng thực buồn bực.Phù chú của nàng sở dĩ có thể khắc chế bọn họ tạm thời không thể đến gần người, vì đều dùng đan dược luyện ra phù chú, bát giai phù chú đối với tu sĩ tu luyện ra thanh phủ không hề tác dụng, phải dùng đến cửu giai phù chú, nàng luyện chế phù chú phẩm giai cao nhất, chính là cửu giai, hơn nữa đều dùng cửu giai đan dược, thậm chí là thập giai đan dược luyện ra, mỗi một lá giá trị đều rất xa xỉ, tiêu hao không ít đan dược của nàng.
Đương nhiên, từ sau khi có thể tu luyện, nàng cũng thử qua không dùng đến đan dược, mà dùng linh lực đến luyện chế phù chú, bất quá nàng thật sự không có thiên phú luyện phù, dùng linh lực đến vẽ phù chú, nhiều nhất có thể chế thành nhị-tam giai phù chú mà thôi, thậm chí có được khối ngọc giản từ chỗ Giản Ngọc Diễn, nàng trả lại cho hắn, ở trong tay nàng, ngọc giản kia cũng phí phạm của trời.
Dùng đan dược luyện ra phù chú, tuy rằng uy lực so với phù chú có phẩm giai ngang nhau lớn hơn không ít, nhưng mỗi một lá ném ra đều khiến cho nàng thịt đau như cắt.Mà hiện tại nàng đương nhiên minh bạch, những người này không phải người Động Thiên Phúc, cũng không phải muốn giết nàng, mà là hướng về phía Đoan Mộc Trường Thanh mà đến, nàng hoàn toàn gặp vạ lây.
Tống Vô Ngân thập phần gian nan mở ra một lỗ hổng, lại lần nữa mang theo nàng hướng phương xa tật phóng mà đi, chúng hắc y nhân ở phía sau theo sát không bỏ.
Tần Lạc Y một bên chạy, một bên nhìn Đoan Mộc Trường Thanh phía sau lâm vào khổ chiến, tâm tình vô cùng phức tạp, tuy rằng những người này hướng về phía hắn mà đến, nhưng phần tâm ý hắn để cho Vô Ngân che chở nàng rời đi, vẫn khiến cho nàng cảm động không thôi, chỉ riêng điểm này, nàng cũng không thể ích kỷ liều lĩnh chạy đi như vậy.
Trên mặt minh diễm hiện lên một chút sắc bén, nàng quay đầu đối với Tống Vô Ngân nói: Chúng ta không chạy, đem những người phía sau giải quyết trước. Dẫn đầu từ không trung hạ xuống.
Tống Vô Ngân mím nhanh bạc môi, trong mắt hiện lên một chút không hờn giận: Tần cô nương, chúng ta thật vất vả lao ra, ngươi không cần rối loạn thêm. Hắn còn muốn đem nàng đưa đi sớm, sau đó quay về trợ giúp thiếu chủ.
Tần Lạc Y không để ý tới hắn, lập tức dừng ở bên trong rừng rậm, ý niệm vừa động, Thanh Y khôi lỗi bị nàng triệu ra, nàng quyết tâm, đem một viên hắc diệu thạch đặt trên ngực hắn.
Lần trước bắt tên Uông Trường Không kia đã dùng một viên hắc diệu thạch, thủ hộ động phủ mấy ngày nay, tuy rằng không ai đến công kích, nhưng tinh thạch trên người khôi lỗi, tốc độ xói mòn linh lực bên trong rất nhanh, lại dùng thêm một viên.
Tuy rằng tinh thạch sang quý hi hữu, nhưng ở thời điểm mấu chốt như vậy, cũng bất chấp đau lòng, đem mấy tên hỗn đản tiêu diệt trước rồi tính sau.
Tinh thạch gắn trên ngực Thanh Y khôi lỗi, Thanh Y khôi lỗi nguyên bản không có phản ứng phút chốc mở mắt ra, trong mắt là một chút vắng lặng làm cho người ta tim đập nhanh.
Đây là khôi lỗi! Tống Vô Ngân kiến thức rộng rãi, lập tức nhận ra đây là một khôi lỗi, hơn nữa thực lực sợ là không bình thường.Trong mắt có một chút ánh sáng hưng phấn hiện lên, ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc Y, sáng quắc sinh huy.
Phải biết rằng trên Bồng Lai tiên đảo còn có Huyền Thiên đại lục, cực ít khi gặp được khôi lỗi, bởi vì thủ pháp luyện chế quá mức cổ quái phức tạp, hiện tại kỹ xảo luyện chế khôi lỗi đã thất truyền, khôi lỗi hiện tại tồn thế, đều là thời điểm Viễn cổ bị người luyện ra đến, tồn thế cực kỳ thưa thớt, không nghĩ tới trên người Tần Lạc Y cư nhiên có!
Tần Lạc Y vừa đem tinh thạch gắn vào tốt, hơn mười hắc y nhân vẻ mặt hung ác hắc từ không trung đáp xuống, huyền phủ thanh phủ tản ra hào quang chói mắt, hướng về phía bọn họ hung hăng nhào tới.
Tống Vô Ngân quát lạnh một tiếng, mặt lạnh lùng nghênh đón.
Giết bọn họ! Thân ảnh Tần Lạc Y thanh lệ đứng yên dưới một cây đại thụ, khóe môi cong lên, chỉ vào đông đảo hắc y tu sĩ,ra lệnh cho thanh y khôi lỗi.
Vạt áo Thanh Y khôi lỗi vừa động, thân thể cực nhẹ đánh đến, vung nắm tay lên, đối với một hắc y nhân trong đó, một quyền đánh xuống.
Tên hắc y nhân trung niên bị đánh đến choáng váng tại chỗ, xương cốt đều nứt ra, đợi đến khi phản ứng lại, hoảng sợ lui về phía sau, lại một quyền từ không trung hạ xuống lạc. Phốc! Kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, liền vỡ đầu mà chết.
Tinh thần Tống Vô Ngân đại chấn, chiến đấu càng thêm hung ác, vẻ mặt chúng hắc y tu sĩ khiếp sợ nhìn khôi lỗi, nhìn nhau, trừ bỏ hai người vây công Tống Vô Ngân, những người khác đều hướng về phía hắn vọt lại đây.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
......
Nắm tay Thanh Y khôi lỗi không ngừng nện xuống, trong giây lát lại có năm người đang sống sờ sờ bị đánh chết.
Còn lại bảy-tám người, vẻ mặt trở nên hoảng sợ vô cùng, một người cùng Tống Vô Ngân đấu cùng một chỗ, bởi vì khiếp sợ mà phân tâm, bị Tống Vô Ngân tìm được cơ hội, giết chết tại chỗ!
Đây là khôi lỗi, giết nữ tử kia! Bọn họ kiến thức cũng bất phàm, rất nhanh nhìn ra, sức chiến đấu của thanh y nhân quá mạnh, nhưng mặt không chút thay đổi, mâu quang vắng lặng, cũng không e ngại phủ đệ cùng tinh thần lực.
Còn lại vài hắc y nhân mắt lộ hung quang, thẳng hướng Tần Lạc Y mà đến, muốn đẩy nàng vào chỗ chết.Tần Lạc Y cười lạnh, thân hình vừa động, đứng ở phía sau Thanh Y khôi lỗi, tùy thời thay đổi vị trí, để cho Thanh Y khôi lỗi trở thành lá chắn của nàng.
Phanh! Một tiếng nổ truyền đến, lại có thêm một hắc y nhân bị đánh vỡ đầu, bổ khuyết thêm một quyền hắn nhất định phải chết.
Đúng lúc này, bàn tay Thanh Y khôi lỗi ở không trung đột nhiên dừng lại như bậy, những hắc y nhân cả kinh mạnh mẽ lui lại phía sau, Tần Lạc Y đứng phía sau Thanh Y khôi lỗi phản ứng lại trước...Là do tinh thạch trên người hắn hao hết!
Thấp chú một tiếng, rất nhanh trên tay nàng xuất hiện một khối tinh thạch tử sắc, thân thể di chuyển tới trước người khôi lỗi, muốn đặt vào ngực nó.
Tinh thạch trên người khôi lỗi hao hết, mọi người ngăn nàng lại, đừng để cho nàng thay đổi một lần nữa!
Chúng hắc y nhân bị Thanh Y khôi lỗi đánh đến tinh thần khiếp đảm tỉnh táo lại, quá đỗi vui mừng, một bên quát to một bên hướng về phía Tần Lạc Y đánh tới, huyền phủ cùng thanh phủ quang mang đại thịnh.Nếu bọn họ bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, bị đổi một viên tinh thạch khác, tất cả bọn họ sẽ vô cùng xui xẻo.
Tần Lạc Y không nghĩ tới khối tinh thạch kia cư nhiên hao nhanh như vậy, còn phải bổ sung, dư quang khóe mắt thoáng nhìn mấy phủ đệ từ xa xa hung ác công tới, trong lòng
buồn bực vô cùng.
Đang lo lắng có nên tạm thời chui vào trong vòng tay không gian tránh đi một lát hay không, tránh qua một kích này, mặt Tống Vô Ngân đã lạnh lùng vòng qua người đang cùng hắn triền đấu, hướng tới nàng nhào tới, đem công kích này vừa vặn nhận lấy.
Phốc!
Hắn là tu sĩ thanh phủ đỉnh, tuy rằng tu vi so với hắc y nhân cao hơn, bất quá chỉ có một người mà thôi, làm sao chịu được bảy- tám phủ đệ đồng thời nện ở trên người! Tuy rằng trên đỉnh đầu có ngọc phủ, còn rơi xuống vô số hào quang xanh ngọc hộ thể, cũng bị sinh sôi đánh tan, một ngụm máu tươi cuồng phun mà ra, thân thể ngã thật mạnh trên mặt đất, chỉ còn lại một chút hơi thở mỏng manh.
Tần Lạc Y giật mình, không nghĩ tới Tống Vô Ngân cư nhiên thật sự liều chết bảo hộ nàng...Trong phượng mâu tối đen hiện lên một chút dị sắc, thừa dịp trong nháy mắt hắn vì chính mình ngăn trở công kích, đã rất nhanh vì Thanh Y khôi lỗi thay đổi một viên tinh thạch khác.
Thanh Y khôi lỗi có động lực, sức chiến đấu nháy mắt tăng thêm mười phần, nắm tay cường đại hướng về phía chúng hắc y nhân thần sắc trắng bệch hoảng sợ hung hăng đánh tới, chúng hắc y nhân cuống quít chạy tán loạn.
Nhìn Tống Vô Ngân chỉ dư một hơi, thân mình Tần Lạc Y nhanh chóng ngồi xuống, lấy ra một viên thập nhất giai chữa thương đan cực phẩm, nhét vào trong miệng hắn.Thương thế Tống Vô Ngân quá nặng, chữa thương đan phẩm giai hơi thấp, chỉ sợ không thể cứu được tính mạng hắn.
Tống Vô Ngân ngay sức lực mở mắt ra cũng không có, đan dược vừa vào miệng, chỉ cảm thấy thanh lương dị thường, nháy mắt hoà tan, một cỗ hơi thở mới mang theo sinh cơ bừng bừng, theo huyết mạch truyền khắp toàn thân, rất nhanh chữa trị thân thể hắn, thân thể đau đớn muốn chết lặng không còn cảm giác, chậm rãi có tri giác.
/479
|