Editor:HamNguyet
Quận chúa! Quận chúa! Một đạo thanh âm thanh thúy mang theo vội vàng từ bờ bên kia hồ sen truyền đến, đánh gãy Tần Lạc Y trầm tư.
Tần Lạc Y nhíu mi theo thanh âm nhìn lại.
Đứng ở bên bờ đối diện nàng là đại nha hoàn Hạnh Nhi, Hạnh Nhi một thân y phục phi la thiển sắc, vẻ mặt hưng phấn, một bên gọi quận chúa , một bên hướng nàng chạy tới.
Hì hì, quận chúa, nguyên lai người ở trong này, làm cho nô tỳ tìm thật lâu a... Thời gian trong nháy mắt, Hạnh Nhi chạy đến trước mặt nàng, cười hì hì nhìn nàng nói.
Làm sao vậy...Tìm ta có việc? Tần Lạc Y nhìn nàng,trong phượng mâu xẹt qua một chút ánh sáng, mỉm cười.
Hạnh Nhi vốn xinh đẹp, một đôi hạnh mâu hàm chứa thủy quang, lúc này bởi vì hưng phấn bôn ba chạy mà hai gò má ửng đỏ kiều diễm, hơn nữa vòng eo con kiến,càng thêm có vẻ mê người.
Hạnh Nhi cùng Liễu Nhi đều là đại nha hoàn do Tạ Như Yên sáu năm trước cẩn thận,tinh tế lựa chọn,sau an bài trong phòng nàng. Làm việc cẩn thận, tiếp người đãi vật ứng đối có độ.
Quận chúa, Vương phi có dặn, thỉnh ngài đến Ánh Tuyết viên một chuyến! Hạnh Nhi trừng mắt nhìn, có chút thần bí nói. Khóe môi cong lên, trên mặt dấu không được ý cười hưng phấn.
Tần Lạc Y liếc nàng một cái, cười cười xoay người, không chút để ý nói: Vương phi có dặn...Hạnh Nhi, nhìn ngươi hưng phấn như vậy, có phải hay không mẫu thân ta tìm được cho ngươi một đức lang quân như ý, muốn gả ngươi ra ngoài?
Quận chúa... Hạnh Nhi bị nàng trêu ghẹo,khuôn mặt tươi cười nháy mắt liền suy sụp xuống dưới, chà chà chân không thuận theo nói:
Hạnh Nhi mới không gả đi đâu, Hạnh Nhi cả đời hầu hạ bên người quận chúa, Vương phi kêu người đến, là bởi vì Tam hoàng tử...
Tam hoàng tử... Tần Lạc Y nhếch môi một cái,viên ngọc lưu ly trong phượng mâu ẩn ẩn loé ra quang mang: Tam hoàng tử làm sao vậy? Nàng đối với Tam hoàng tử Sở Dật Tu không có ấn tượng, bất quá nghe được danh Tam hoàng tử,lại bất tri bất giác nhớ tới tử y nam tử ngày đó vì nàng giải độc.
Tử y nam tử kia nói qua nàng có vị hôn phu... Ha ha, thực sự ý tứ, nàng không biết vị hôn phu của nàng là Tam hoàng tử, hắn tất nhiên là biết đến đi!
Không nghĩ tới cuối cùng, hắn cư nhiên vẫn giải độc cho nàng...
Mười ngày này, mỗi khi nhớ tới việc này, đều khiến cho nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn!
Mấy ngày hôm trước Tam hoàng tử rời khỏi kinh thành, nên không biết chuyện quận chúa người bị thương...Hôm nay Tam hoàng tử vừa trở về, liền vội vàng đến vương phủ, còn đưa lên tử ngọc cao tốt nhất,tử ngọc cao kia là thứ vô cùng tốt,sau khi thoa lên vết thương sẽ không lưu lại sẹo...
Hạnh Nhi giải thích nói. Nhìn trên mặt quận chúa thần sắc có chút không yên lòng, trong lòng ảm đạm, không nghĩ tới quận chúa ngay cả Tam hoàng tử đều quên.
Trước khi quận chúa bị thương,đã vô cùng yêu thích Tam hoàng tử, Tam hoàng tử không chỉ có tài hoa hơn người, tuấn dật tiêu sái,thiên phú tu luyện cũng cực cao, tuổi còn trẻ, đã tu luyện đến võ sư!
Đương nhiên,bên trong Sở quốc, không riêng quận chúa,mà hết thảy nữ tử độ tuổi vừa đủ đều thập phần khát vọng được Tam hoàng tử ưu ái, có thể gả nhập Tam hoàng tử phủ,cho dù không được phân vị chính phi,cũng nguyện ý vui vẻ trở thành thị thiếp.
Lần này Hoàng Thượng không chỉ ban thưởng tướng quân thành Vương gia khác họ, còn ngoài ý muốn tứ hôn...Sau khi quận chúa biết tin, mừng rỡ suốt ba ngày đều không chợp mắt...
Nghĩ đến đây,mâu quang Hạnh Nhi trở nên càng thêm ảm đạm.
Hiện tại,bên trong vương phủ đều lặng lẽ lưu truyền, quận chúa vì ngoài ý muốn ngã xuống nước, bị người thấy được,đặc biệt Tam hoàng tử thấy được một mặt chật vật của nàng, cảm thấy mất mặt, mới nhất thời luẩn quẩn trong lòng, tự tìm suy nghĩ nông cạn...
Tam hoàng tử cố ý mang đồ tới cho ta? Khoé môi Tần Lạc Y gợi lên một chút ý cười mỉa mai, nâng nhẹ tay nhẹ nhàng xoa những vết mẩn đỏ thật nhỏ sau lớp khăn lụa che mặt.
Quận chúa! Quận chúa! Một đạo thanh âm thanh thúy mang theo vội vàng từ bờ bên kia hồ sen truyền đến, đánh gãy Tần Lạc Y trầm tư.
Tần Lạc Y nhíu mi theo thanh âm nhìn lại.
Đứng ở bên bờ đối diện nàng là đại nha hoàn Hạnh Nhi, Hạnh Nhi một thân y phục phi la thiển sắc, vẻ mặt hưng phấn, một bên gọi quận chúa , một bên hướng nàng chạy tới.
Hì hì, quận chúa, nguyên lai người ở trong này, làm cho nô tỳ tìm thật lâu a... Thời gian trong nháy mắt, Hạnh Nhi chạy đến trước mặt nàng, cười hì hì nhìn nàng nói.
Làm sao vậy...Tìm ta có việc? Tần Lạc Y nhìn nàng,trong phượng mâu xẹt qua một chút ánh sáng, mỉm cười.
Hạnh Nhi vốn xinh đẹp, một đôi hạnh mâu hàm chứa thủy quang, lúc này bởi vì hưng phấn bôn ba chạy mà hai gò má ửng đỏ kiều diễm, hơn nữa vòng eo con kiến,càng thêm có vẻ mê người.
Hạnh Nhi cùng Liễu Nhi đều là đại nha hoàn do Tạ Như Yên sáu năm trước cẩn thận,tinh tế lựa chọn,sau an bài trong phòng nàng. Làm việc cẩn thận, tiếp người đãi vật ứng đối có độ.
Quận chúa, Vương phi có dặn, thỉnh ngài đến Ánh Tuyết viên một chuyến! Hạnh Nhi trừng mắt nhìn, có chút thần bí nói. Khóe môi cong lên, trên mặt dấu không được ý cười hưng phấn.
Tần Lạc Y liếc nàng một cái, cười cười xoay người, không chút để ý nói: Vương phi có dặn...Hạnh Nhi, nhìn ngươi hưng phấn như vậy, có phải hay không mẫu thân ta tìm được cho ngươi một đức lang quân như ý, muốn gả ngươi ra ngoài?
Quận chúa... Hạnh Nhi bị nàng trêu ghẹo,khuôn mặt tươi cười nháy mắt liền suy sụp xuống dưới, chà chà chân không thuận theo nói:
Hạnh Nhi mới không gả đi đâu, Hạnh Nhi cả đời hầu hạ bên người quận chúa, Vương phi kêu người đến, là bởi vì Tam hoàng tử...
Tam hoàng tử... Tần Lạc Y nhếch môi một cái,viên ngọc lưu ly trong phượng mâu ẩn ẩn loé ra quang mang: Tam hoàng tử làm sao vậy? Nàng đối với Tam hoàng tử Sở Dật Tu không có ấn tượng, bất quá nghe được danh Tam hoàng tử,lại bất tri bất giác nhớ tới tử y nam tử ngày đó vì nàng giải độc.
Tử y nam tử kia nói qua nàng có vị hôn phu... Ha ha, thực sự ý tứ, nàng không biết vị hôn phu của nàng là Tam hoàng tử, hắn tất nhiên là biết đến đi!
Không nghĩ tới cuối cùng, hắn cư nhiên vẫn giải độc cho nàng...
Mười ngày này, mỗi khi nhớ tới việc này, đều khiến cho nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn!
Mấy ngày hôm trước Tam hoàng tử rời khỏi kinh thành, nên không biết chuyện quận chúa người bị thương...Hôm nay Tam hoàng tử vừa trở về, liền vội vàng đến vương phủ, còn đưa lên tử ngọc cao tốt nhất,tử ngọc cao kia là thứ vô cùng tốt,sau khi thoa lên vết thương sẽ không lưu lại sẹo...
Hạnh Nhi giải thích nói. Nhìn trên mặt quận chúa thần sắc có chút không yên lòng, trong lòng ảm đạm, không nghĩ tới quận chúa ngay cả Tam hoàng tử đều quên.
Trước khi quận chúa bị thương,đã vô cùng yêu thích Tam hoàng tử, Tam hoàng tử không chỉ có tài hoa hơn người, tuấn dật tiêu sái,thiên phú tu luyện cũng cực cao, tuổi còn trẻ, đã tu luyện đến võ sư!
Đương nhiên,bên trong Sở quốc, không riêng quận chúa,mà hết thảy nữ tử độ tuổi vừa đủ đều thập phần khát vọng được Tam hoàng tử ưu ái, có thể gả nhập Tam hoàng tử phủ,cho dù không được phân vị chính phi,cũng nguyện ý vui vẻ trở thành thị thiếp.
Lần này Hoàng Thượng không chỉ ban thưởng tướng quân thành Vương gia khác họ, còn ngoài ý muốn tứ hôn...Sau khi quận chúa biết tin, mừng rỡ suốt ba ngày đều không chợp mắt...
Nghĩ đến đây,mâu quang Hạnh Nhi trở nên càng thêm ảm đạm.
Hiện tại,bên trong vương phủ đều lặng lẽ lưu truyền, quận chúa vì ngoài ý muốn ngã xuống nước, bị người thấy được,đặc biệt Tam hoàng tử thấy được một mặt chật vật của nàng, cảm thấy mất mặt, mới nhất thời luẩn quẩn trong lòng, tự tìm suy nghĩ nông cạn...
Tam hoàng tử cố ý mang đồ tới cho ta? Khoé môi Tần Lạc Y gợi lên một chút ý cười mỉa mai, nâng nhẹ tay nhẹ nhàng xoa những vết mẩn đỏ thật nhỏ sau lớp khăn lụa che mặt.
/479
|