Gió mát ấm áp, mặt trời mới lên.
Bởi vì nguyên nhân tu luyện kiếp trước, Tần Lạc Y cũng không có thói quen ngủ dậy trễ.
Sáng sớm, nàng liền rời giường, Liễu Nhi cùng Hạnh Nhi nghe được động tĩnh bên trong, tay chân lanh lẹ cười tiến vào giúp nàng mặc y phục.
Sau khi hầu hạ nàng rửa mặt xong, lại bưng vào một chén thuốc do Tạ Như Yên cố ý giao cho, cùng mấy thứ điểm tâm tinh xảo.
Nếm qua điểm tâm, thừa dịp Hạnh Nhi cùng Liễu Nhi đi ra ngoài thu thập này nọ, nàng ngồi trước gương đồng, vươn bàn tay trắng nõn,mềm mại như mĩ ngọc, tháo xuống khăn lụa trắng trên mặt.
Thoáng chốc, hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ như họa.
Da thịt nõn nà trắng như tuyết, cái trán trơn nóng no đủ,khuôn cằm thon gọn mượt mà,môi anh đào đỏ bừng hơi nhếch, phượng mâu như làn nước thu thủy,sạch sẽ,trong suốt,gò má nhiễm vài phần hồng phớt, thật sự là dung nhan tuyệt thế!
Gương mặt Tần Lạc Y đoan trang trong gương, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.Nâng tay xoa cái trán trơn bóng như ngọc.
Dùng tử ngọc cao hai mươi ngày,miệng vết thương trước kia thoạt nhìn có chút dữ tợn, đã hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh, một chút vết sẹo cũng không lưu lại...Tử ngọc cao, quả nhiên là thánh phẩm chữa thương, đặc biệt đối với nữ tử mà nói.
Khóe môi ý cười càng sâu,ngón tay từ trán đi xuống,trên khuôn mặt một mảnh trơn bóng,nhẵn nhụi.Những vết mẩn đỏ đã hoàn toàn biến mất, đương nhiên, làm cho vết mẩn đỏ kia biến mất cũng không phải vì tử ngọc cao, mà do chính đan dược nàng luyện chế!
Nghe hai nha đầu bên người nàng nói,vết mẩn đỏ kia đã có từ khi nàng còn nhỏ, Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên vì làm cho nàng khôi phục lại khuôn mặt trắng nõn, từng thỉnh không ít danh y đến thử qua.
Nhưng cho dù bao nhiêu danh y lui tới, đều thúc thủ vô sách, suốt mười sáu năm,chưa từng khiến cho những vết mẩn đỏ trên mặt nàng biến mất.
Cũng bởi vì có những vết mẩn đỏ này,tuy rằng Tần Lạc Y thân là đích nữ duy nhất Trấn Nam vương Tần Lăng Vân,vẫn thập phần tự ti, đừng nói xuất môn,cho dù ở trong phòng, cũng phải đeo khăn lụa trắng che mặt, mấy năm qua, thậm chí ngay cả hai đại nha hoàn bên người còn có Tạ Như Yên là mẫu thân, cũng vô pháp thấy được chân diện thật của nàng.
Sau khi chân chính phát hiện Tần Lạc Y tự sát trong gian phòng nhỏ kia, mọi người đương nhiên đều cho rằng, nàng vì bị người thấy được chân diện thật sau lớp khăn che mặt nên nhất thời nghĩ quẩn...Căn bản không ai hoài nghi lẽ còn nguyên nhân khác!
Mà kiếp trước Lam Kiều Nguyệt thân là dược tu, đối với dược liệu cùng độc dược đều có nghiên cứu sâu,từ lúc bắt đầu nhìn đến vết mẩn đỏ trên mặt,liền biết những vết mẩn đỏ kia không phải đơn thuần bẩm sinh, mà là một loại độc tố tạo thành!
Loại độc tố này tên gọi hắc sa, phối hợp với hơn mười loại độc dược chứa linh khí luyện chế mà thành,theo nàng biết,phương pháp phối chế loại độc này cực kì hiếm thấy, nàng thấy được trong một cơ hội ngẫu nhiên,từ bộ sách nằm ở một góc hẻo lánh,tối tăm ít người nhìn đến trong tàng thư các Lam gia.
Độc tố trên người nàng rất nhẹ, trừ bỏ làm cho trên mặt xuất hiện những vết mẩn đỏ khó coi, cũng không có tác dụng phụ nào khác...
Bất quá, mặc kệ ở cổ đại hay ở hiện đại, một nữ tử đều quan trọng nhất dung mạo, cho dù gia thế xuất thân hiển hách, không có dung mạo tốt, cũng không có khả năng tìm được một đức lang quân như ý.
Liền tựa như Tần Lạc Y bị tứ hôn, chỉ dựa vào bộ dáng của nàng,sau hôn lễ có thể lường trước, tất nhiên không chiếm được niềm vui của phu quân...Nghĩ đến đây,trong đầu của nàng đột nhiên hiện lên buổi tối ngày hôm đó hai mẫu-nữ Tần Lạc Hàn đối thoại.
Trong lòng thầm nghĩ, không biết đố tố trên mặt nàng, cùng hai mẫu-nữ kia có quan hệ gì không?
Nếu các nàng có thể tìm được xuân dược cực phẩm đến hại Tần Lạc Y thân bại danh liệt, hạ chút độc dược khiến dung mạo nàng hủy diệt, cũng không phải không có khả năng...
Mí mắt thùy hạ,mâu quang liễm diễm dừng trên cổ tay trái, nơi đó có một khối vòng tay dương chi bạch ngọc,vòng tay trắng nõn vô cùng, mặt trên thập phần trơn nhẵn, không có dấu vết điêu khắc gì.
Bởi vì nguyên nhân tu luyện kiếp trước, Tần Lạc Y cũng không có thói quen ngủ dậy trễ.
Sáng sớm, nàng liền rời giường, Liễu Nhi cùng Hạnh Nhi nghe được động tĩnh bên trong, tay chân lanh lẹ cười tiến vào giúp nàng mặc y phục.
Sau khi hầu hạ nàng rửa mặt xong, lại bưng vào một chén thuốc do Tạ Như Yên cố ý giao cho, cùng mấy thứ điểm tâm tinh xảo.
Nếm qua điểm tâm, thừa dịp Hạnh Nhi cùng Liễu Nhi đi ra ngoài thu thập này nọ, nàng ngồi trước gương đồng, vươn bàn tay trắng nõn,mềm mại như mĩ ngọc, tháo xuống khăn lụa trắng trên mặt.
Thoáng chốc, hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ như họa.
Da thịt nõn nà trắng như tuyết, cái trán trơn nóng no đủ,khuôn cằm thon gọn mượt mà,môi anh đào đỏ bừng hơi nhếch, phượng mâu như làn nước thu thủy,sạch sẽ,trong suốt,gò má nhiễm vài phần hồng phớt, thật sự là dung nhan tuyệt thế!
Gương mặt Tần Lạc Y đoan trang trong gương, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.Nâng tay xoa cái trán trơn bóng như ngọc.
Dùng tử ngọc cao hai mươi ngày,miệng vết thương trước kia thoạt nhìn có chút dữ tợn, đã hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh, một chút vết sẹo cũng không lưu lại...Tử ngọc cao, quả nhiên là thánh phẩm chữa thương, đặc biệt đối với nữ tử mà nói.
Khóe môi ý cười càng sâu,ngón tay từ trán đi xuống,trên khuôn mặt một mảnh trơn bóng,nhẵn nhụi.Những vết mẩn đỏ đã hoàn toàn biến mất, đương nhiên, làm cho vết mẩn đỏ kia biến mất cũng không phải vì tử ngọc cao, mà do chính đan dược nàng luyện chế!
Nghe hai nha đầu bên người nàng nói,vết mẩn đỏ kia đã có từ khi nàng còn nhỏ, Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên vì làm cho nàng khôi phục lại khuôn mặt trắng nõn, từng thỉnh không ít danh y đến thử qua.
Nhưng cho dù bao nhiêu danh y lui tới, đều thúc thủ vô sách, suốt mười sáu năm,chưa từng khiến cho những vết mẩn đỏ trên mặt nàng biến mất.
Cũng bởi vì có những vết mẩn đỏ này,tuy rằng Tần Lạc Y thân là đích nữ duy nhất Trấn Nam vương Tần Lăng Vân,vẫn thập phần tự ti, đừng nói xuất môn,cho dù ở trong phòng, cũng phải đeo khăn lụa trắng che mặt, mấy năm qua, thậm chí ngay cả hai đại nha hoàn bên người còn có Tạ Như Yên là mẫu thân, cũng vô pháp thấy được chân diện thật của nàng.
Sau khi chân chính phát hiện Tần Lạc Y tự sát trong gian phòng nhỏ kia, mọi người đương nhiên đều cho rằng, nàng vì bị người thấy được chân diện thật sau lớp khăn che mặt nên nhất thời nghĩ quẩn...Căn bản không ai hoài nghi lẽ còn nguyên nhân khác!
Mà kiếp trước Lam Kiều Nguyệt thân là dược tu, đối với dược liệu cùng độc dược đều có nghiên cứu sâu,từ lúc bắt đầu nhìn đến vết mẩn đỏ trên mặt,liền biết những vết mẩn đỏ kia không phải đơn thuần bẩm sinh, mà là một loại độc tố tạo thành!
Loại độc tố này tên gọi hắc sa, phối hợp với hơn mười loại độc dược chứa linh khí luyện chế mà thành,theo nàng biết,phương pháp phối chế loại độc này cực kì hiếm thấy, nàng thấy được trong một cơ hội ngẫu nhiên,từ bộ sách nằm ở một góc hẻo lánh,tối tăm ít người nhìn đến trong tàng thư các Lam gia.
Độc tố trên người nàng rất nhẹ, trừ bỏ làm cho trên mặt xuất hiện những vết mẩn đỏ khó coi, cũng không có tác dụng phụ nào khác...
Bất quá, mặc kệ ở cổ đại hay ở hiện đại, một nữ tử đều quan trọng nhất dung mạo, cho dù gia thế xuất thân hiển hách, không có dung mạo tốt, cũng không có khả năng tìm được một đức lang quân như ý.
Liền tựa như Tần Lạc Y bị tứ hôn, chỉ dựa vào bộ dáng của nàng,sau hôn lễ có thể lường trước, tất nhiên không chiếm được niềm vui của phu quân...Nghĩ đến đây,trong đầu của nàng đột nhiên hiện lên buổi tối ngày hôm đó hai mẫu-nữ Tần Lạc Hàn đối thoại.
Trong lòng thầm nghĩ, không biết đố tố trên mặt nàng, cùng hai mẫu-nữ kia có quan hệ gì không?
Nếu các nàng có thể tìm được xuân dược cực phẩm đến hại Tần Lạc Y thân bại danh liệt, hạ chút độc dược khiến dung mạo nàng hủy diệt, cũng không phải không có khả năng...
Mí mắt thùy hạ,mâu quang liễm diễm dừng trên cổ tay trái, nơi đó có một khối vòng tay dương chi bạch ngọc,vòng tay trắng nõn vô cùng, mặt trên thập phần trơn nhẵn, không có dấu vết điêu khắc gì.
/479
|