Editor:HamNguyet
Sau gần hai canh giờ đấu giá, Tần Mặc cùng Tần Thiên đều không tiếp tục đấu giá bất kỳ thứ gì, thời điểm ra khỏi phòng đấu giá đã gần đến hoàng hôn, Thác Bạt Nguyên Hủ làm chủ nhà, mời bọn họ đến tửu lâu nổi danh nhất Ráng Sắc thành ăn cơm.
Có thể ở nơi này ngoài ý muốn gặp được đại ca, Tần Lạc Y vô cùng cao hứng, lại chiếm được hạt bồ đề trân quý, thời điểm ăn cơm nhịn không được uống thêm mấy chén, trên má trắng nõn hiện lên ửng hồng, mâu quang liễm diễm, môi đỏ mọng mỉm cười, thập phần mỹ lệ.
Ánh mắt Thác Bạt Nguyên Hủ dừng trên người nàng càng thêm nhu hòa, nhìn nàng đã mang theo vài phần men say còn muốn tiếp tục uống, Tần Thiên cười lắc đầu, đưa tay đem chén trên tay nàng đặt xuống. Muội đã uống quá nhiều, nếu tiếp tục uống trong chốc lát trở về nháo đau đầu.
Tần Lạc Y uống hứng khởi, có chút đáng tiếc nhìn cái chén kia, chỉ là đại ca đã lên tiếng, nàng đương nhiên nghe lời không uống nữa.
Ách, nhìn không ra tửu lượng của muội tốt như vậy. Tần Mặc trêu ghẹo nàng, hắn đã cảm thấy đầu choáng váng, tác dụng rượu tửu lâu này rất chậm, Tần Lạc Y buổi tối hôm nay, không chỉ lo tự mình uống, nàng uống xong một ly, sẽ ân cần rót đầy cho toàn bộ bọn họ.
Tần Lạc Y hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, che môi cười khanh khách nói: Không phải tửu lượng muội tốt, là tửu lượng huynh quá kém... Sau đó nhìn về phía Thác Bạt Nguyên Hủ. Đồng dạng uống nhiều rượu, người ta nửa điểm cũng nhìn không ra men say.
Tần Mặc cười nhạt. Thác Bạt Nguyên Hủ nổi danh ngàn chén không say. Không nói hắn, cho dù hai người Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh cũng không qua hắn ta, người nọ uống rượu như uống nước.
Tần Lạc Y không uống rượu, cũng không khuyên bọn họ dừng uống, bốn người vừa ăn vừa cười nói, mãi cho đến khi trăng lên giữa trời mới tận hứng đứng dậy.
Buổi tối Tần Lạc Y ở trong nhà Tần Mặc. Thời điểm tỉnh lại ngày hôm sau, trời đã sáng choang, ánh mặt trời theo cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, từ cửa sổ vọng ra ngoài, có thể nhìn đến thanh tùng xanh biếc trong viện.
Hôm nay là ngày cuối cùng của hội đấu giá, Tần Lạc Y không sốt ruột, bởi vì hội đấu giá đều cử hành buổi chiều, cho dù hiện tại trời đã sáng, nhưng cách buổi chiều còn rất sớm.
Tần Mặc cùng Tần Thiên nói chuyện trong đình. Nhìn thấy nàng đến, Tần Thiên hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, đợi nàng đi vào trong đình ngồi xuống, nói mấy câu, Tần Mặc đem đề tài chuyển đến trên người Liễu Khuynh Thành, ngày hôm qua Liễu Khuynh Thành cực lực khắc chế ánh mắt âm độc, hắn cũng không bỏ qua, huống hồ Liễu Hàn Tình còn đi theo bên người nàng ta.
Chẳng lẽ vài năm như vậy, Phượng Phi Ly còn chưa đem sự tình giải quyết sao? Nhưng chuyện này không giống cách hành sự của hắn ta a.
Nàng ta đã bị trục xuất khỏi Phiêu Miểu Tông. Nói đến Liễu Khuynh Thành, Tần Lạc Y không để ý.
Trong mắt Tần Thiên hiện lên tinh quang.Nâng chén uống một hớp nước chè, hắn từ trong miệng Tần Mặc biết Liễu Khuynh Thành là đệ tử Phiêu Miểu Tông, còn là sư tỷ của muội muội nhà mình.
Trục xuất sư môn...Sao lại thế này? Tần Mặc hơi nhíu mày, nếu lần trước chuyện tình Huyết Sát Môn thật sự do Liễu Khuynh Thành làm, trục xuất sư môn cũng quá nhẹ, Phượng Phi Ly hẳn đã biết muốn cho nữ nhân kia an phận, chỉ có một biện pháp, phải làm cho nàng vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Trong lòng có chút bất mãn. Liễu Khuynh Thành bị trục xuất sư môn, Tần Lạc Y một mình đến Huyền Thiên đại lục, gặp phải người Liễu gia, không phải là nguy hiểm đến cực điểm?
Tần Lạc Y không giấu diếm, đem chuyện Liễu Khuynh Thành phái người đuổi giết nàng, bị hai sư huynh mang theo trưởng lão sư môn cùng chưởng môn phát hiện sự tình, nguyên bản muốn phế bỏ tu vi ném xuống Sư Hổ Nhai, lại bị Liễu lão tổ dùng thanh mộc lệnh cứu.
Tần Mặc cũng không xa lạ thanh mộc lệnh.Nghe vậy chân mày nhíu càng chặt. Tuấn nhan Tần Thiên trở nên rất khó nhìn, trong mắt tối đen lạnh băng có sát khí chợt lóe rồi biến mất.
Hắn nhìn khuôn mặt Tần Lạc Y trắng nõn, không nghĩ tới muội muội đến Phiêu Miểu Tông bị nhiều ủy khuất như vậy, vỗ vỗ bả vai nàng, an ủi nàng nói: Đại ca giúp muội xả giận.
Tần Mặc gật đầu phụ họa, có chút hiểu được đêm qua nàng vì cái gì nhất định phải lấy được khối hỏa huyễn thạch kia, tuy rằng hỏa huyễn thạch xinh đẹp, nhưng thật sự không đáng giá hơn hai ngàn vạn.
Huynh nhận thức một luyện khí sư, luyện khí thuật của hắn vô cùng tốt, muội muốn đem khối hỏa huyễn thạch kia làm thành hình dáng gì nữa...Muội vẽ hình dáng cho ta, hai ngày trước ta gặp được hắn ở Ráng Sắc thành, vừa lúc để cho hắn luyện chế cho muội.
Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, muốn nói lại thôi. Tần Mặc còn tưởng rằng nàng lo lắng, vỗ ngực cam đoan nói: Muội yên tâm, đồ vật do hắn làm ra tuyệt không làm muội thất vọng.
Không phải Liễu Khuynh Thành muốn hỏa huyễn thạch sao? Hắn để người ta mau chóng làm ra, Lạc Y mang trên người, trước khi giết chết nàng phải khiến nàng thêm ngột ngạt, đương nhiên có thể tức chết nàng càng tốt.
Ai, đương nhiên ta tin tưởng lời huynh nói, chỉ là...Ta sợ hắn không muốn tiếp nhận. Tần Lạc Y sờ mũi, cười nhạt.
Tần Mặc cố tình tức giận trừng nàng một cái. Muội thế này còn không phải là không tin ta sao? Lại hướng nàng vươn tay: Đưa hoả huyễn thạch cho huynh, thừa dịp hiện tại rảnh tỗi, muội vẽ hình dáng ra đi.
Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên ý cười, nhanh chóng lấy từ trong trữ vật giới ra đống đá vụn trong suốt, nói là đá vụn, thật sự quá nát, từng khối từng khối, dùng đao cắt ra, khối lớn nhất cũng chỉ bằng miếng đậu hà lan.
Khoé mắt Tần Mặc hung hăng co rút.
Nhìn nhìn trên tay nàng, sau đó trêu tức nhìn về phía Tần Thiên. Tần Thiên có chút trợn mắt há hốc mồm, sau đó dở khóc dở cười nhìn nàng, vươn tay điểm điểm trán nàng, cười lắc lắc đầu, nhưng không chỉ trích, thầm nghĩ trách không được nàng sẽ lo lắng người khác không luyện chế cho nàng. Cái này chỉ có thể lấy đến luyện thành hạt châu, mang trên cổ hoặc trên cổ tay.
Tần Mặc muốn tiếp nhận.
Vẫn là quên đi. Tần Lạc Y nhanh chóng thu tay về, không đưa cho hắn đống đá vụn hỏa huyễn thạch, Tần Mặc nói luyện khí sư vô cùng tốt, khẳng định vô cùng tốt, nếu hắn thực sự lấy một đống đá vụn đến, vị luyện khí sư kia còn không biết sẽ phẫn nộ như thế nào. Thật sự là đại tài tiểu dụng a.
Tần Mặc thu hồi tay, sau đó vỗ đầu nhìn nàng nói: Chúng ta biết Liễu Khuynh Thành kia chọc muội sinh khí, bất quá muội sinh khí làm cho nàng ta khó chịu là được, cần gì phải tự mình khó chịu? Đáng tiếc hơn hai ngàn vạn lượng bạc kia.
Muội không thèm tự mình khó chịu. Tần Lạc Y biết bọn họ hiểu lầm, nghĩ đến chính mình muốn hỏa huyễn thạch vì trả thù Liễu Khuynh Thành đâu, nhịn xuống xúc động trợn mắt trắng, nàng muốn thu thập Liễu Khuynh Thành, sẽ không dùng phương pháp tổn hại bất lợi như vậy: Bên trong hoả huyễn thạch có đồ vật, nên muội muốn mua.
Tần Thiên nhíu mi cười khẽ: Cho nên muội đem hỏa huyễn thạch cắt thành như vậy, là muốn đào đồ vật bên trong? Hắn rất ngạc nhiên, tại sao nàng có thể phát hiện bên trong có đồ vật, phải biết rằng ngày hôm qua cường giả đến hội đấu giá không ít, thậm chí có rất nhiều tu sĩ tử phủ.
Là thứ gì? Tần Mặc cũng rất ngạc nhiên, nghiêng người hỏi nàng.
Tần Lạc Y đem hạt bồ đề từ trữ vật giới ra. Ánh sáng hạt bồ đề xanh biếc trong suốt, chỉ lớn như đậu xanh. Tần Thiên đưa tay cầm lấy xem, một cỗ lực lượng tinh thuần truyền đến trên người hắn, dẫn tới linh lực trong cơ thể hắn nổi lên sóng gió kịch liệt. Vẻ mặt đột nhiên biến đổi.
Chẳng lẽ là hạt bồ đề? Tần Mặc trợn to mắt thất thanh kinh hô. Tuy rằng hắn chưa từng nhìn thấy hạt bồ đề, nhưng Tần gia có một quyển bí cập, chuyên môn ghi lại vật hi hữu hơn mười vạn năm trên phiến đại lục này, trong đó có hạt bồ đề.
Không nghĩ tới bên trong khối hoả huyễn thạch chỉ có nữ tu chú mục có hạt bồ đề,nthật không thể tưởng tượng. Nếu Liễu Khuynh Thành biết chính mình buông tha cái gì, không cần bọn họ động thủ, nói không chừng trực tiếp thổ huyết mà chết.
Ngươi xác định đây là hạt bồ đề? Thần sắc Tần Thiên trở nên ngưng trọng, con ngươi sáng quắc sinh huy, như ánh sao trong đêm tối.Hắn đến Huyền Thiên đại lục không lâu, vẫn luôn tu luyện, đồ vật vừa vào tay, tuy rằng nhận thấy nó cực bất phàm, lại không nghĩ đến đúng là hạt bồ đề trong truyền thuyết.
Hắn đưa tới tay Tần Mặc. Tần Mặc tiếp nhận tinh tế xem xét, sau đó thực khẳng định gật đầu: Quả thật là hạt bồ đề. Thần sắc trở nên dị thường vui sướng, cười ha ha lên.
Hạt bồ đề có thể nhanh chóng tu luyện linh hồn lực vô giá, đừng nói hơn hai ngàn vạn lượng, nếu người tham gia hội đấu giá biết trong hỏa huyễn thạch có hạt bồ đề, tăng giá gấp trăm lần, bọn họ cũng sẽ tranh nhau cướp mua.
Hắn đem hạt bồ đề trả lại cho Tần Lạc Y, ánh mắt vô cùng nóng rực: Làm sao muội có thể phát hiện bên trong có thứ gì? Tu sĩ tử phủ đều không phát hiện, nàng cư nhiên phát hiện.
Tần Lạc Y hướng hắn cười: Lúc trước muội không biết bên trong là hạt bồ đề, chỉ cảm thấy khối hỏa huyễn thạch này cùng khối hoả huyễn thạch lúc trước muội được đến không quá giống nhau, mới quyết định mua.
Nàng không nói dối, nàng cảm giác được khác thường, nói bên trong có hạt bồ đề là Ma Kiêu, nàng cũng không có bản sự xuyên thấu qua tinh thạch, nhìn thấu đồ vật bên trong, phải biết rằng tinh thạch là một loại vật chất thực kỳ dị, thần thức cường đại hơn nữa, cũng vô pháp tham nhập.
Đại ca, tặng cho huynh. Nàng đem hạt bồ đề đặt trong tay Tần Thiên.
Tần Thiên không tiếp nhận. Hạt bồ đề có thể tu luyện linh hồn lực, cho tu sĩ rất nhiều tốt chỗ, đặc biệt tu vi càng cao, ưu việt càng rõ ràng, Tần Lạc Y là luyện đan sư, cho nàng sẽ có tác dụng lớn hơn.
Đây là tặng cho muội. Tần Thiên mỉm cười nhìn nàng.
Tần Lạc Y trực tiếp đem hạt bồ đề nhét vào tay hắn, cười hì hì nói: Đại ca cầm đi, không chỉ huynh có, Tần Mặc ca ca cũng có. Ý niệm vừa động, trong lòng bàn tay nàng lại xuất hiện ba hạt bồ đề. Nàng đem một hạt đưa cho Tần Mặc.
Tần Mặc đang uống trà. Nhìn đến trong tay lòng nàng xuất hiện ba hạt bồ đề xanh biếc, một miệng nước trà mạnh mẽ phun ra, cũng may Tần Lạc Y sớm có chuẩn bị, dưới chân vừa động, nhanh chóng tránh ra, lúc này mới không bị nước trà phun ướt người. Tần Mặc khó nén kích động đứng lên.
Khụ khụ... Hắn uống nước, một bên ho khan, một bên có chút rối ren buông chén xuống, ánh mắt nóng rực nhìn nàng: Trong hoả huyễn thạch bốn hạt bồ đề?
Tần Lạc Y cười gật đầu. Ngày hôm qua nàng cũng không nghĩ đến, bên trong có bốn hạt bồ đề, cũng may nàng biết hạt bồ đề là bảo vật tu luyện, cực khó có được, sợ chính mình không cẩn thận làm tổn hại, thời điểm cắt dị thường cẩn thận, nên hỏa huyễn thạch mới bị cắt nát.
Thật không thể tưởng tượng được. Tần Mặc thì thào, có chút không thể tin được, đồ vật trong truyền thuyết, trong một khối hỏa huyễn thạch có bốn hạt.
Tần Lạc Y đem hạt bồ đề đưa cho hắn. Lần này Tần Mặc không cự tuyệt, cười đến miệng đều không khép lại được: Đa tạ Lạc Y muội muội.
Còn hai hạt, Tần Lạc Y chuẩn bị lưu lại cho chính mình một hạt, một hạt khác cho Giản Ngọc Diễn, hắn đã ngưng tụ ra một đóa linh hoa, có hạt bồ đề, tin tưởng hắn có thể nhanh hơn ngưng tụ ra đóa linh hoa thứ hai.
Sau gần hai canh giờ đấu giá, Tần Mặc cùng Tần Thiên đều không tiếp tục đấu giá bất kỳ thứ gì, thời điểm ra khỏi phòng đấu giá đã gần đến hoàng hôn, Thác Bạt Nguyên Hủ làm chủ nhà, mời bọn họ đến tửu lâu nổi danh nhất Ráng Sắc thành ăn cơm.
Có thể ở nơi này ngoài ý muốn gặp được đại ca, Tần Lạc Y vô cùng cao hứng, lại chiếm được hạt bồ đề trân quý, thời điểm ăn cơm nhịn không được uống thêm mấy chén, trên má trắng nõn hiện lên ửng hồng, mâu quang liễm diễm, môi đỏ mọng mỉm cười, thập phần mỹ lệ.
Ánh mắt Thác Bạt Nguyên Hủ dừng trên người nàng càng thêm nhu hòa, nhìn nàng đã mang theo vài phần men say còn muốn tiếp tục uống, Tần Thiên cười lắc đầu, đưa tay đem chén trên tay nàng đặt xuống. Muội đã uống quá nhiều, nếu tiếp tục uống trong chốc lát trở về nháo đau đầu.
Tần Lạc Y uống hứng khởi, có chút đáng tiếc nhìn cái chén kia, chỉ là đại ca đã lên tiếng, nàng đương nhiên nghe lời không uống nữa.
Ách, nhìn không ra tửu lượng của muội tốt như vậy. Tần Mặc trêu ghẹo nàng, hắn đã cảm thấy đầu choáng váng, tác dụng rượu tửu lâu này rất chậm, Tần Lạc Y buổi tối hôm nay, không chỉ lo tự mình uống, nàng uống xong một ly, sẽ ân cần rót đầy cho toàn bộ bọn họ.
Tần Lạc Y hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, che môi cười khanh khách nói: Không phải tửu lượng muội tốt, là tửu lượng huynh quá kém... Sau đó nhìn về phía Thác Bạt Nguyên Hủ. Đồng dạng uống nhiều rượu, người ta nửa điểm cũng nhìn không ra men say.
Tần Mặc cười nhạt. Thác Bạt Nguyên Hủ nổi danh ngàn chén không say. Không nói hắn, cho dù hai người Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh cũng không qua hắn ta, người nọ uống rượu như uống nước.
Tần Lạc Y không uống rượu, cũng không khuyên bọn họ dừng uống, bốn người vừa ăn vừa cười nói, mãi cho đến khi trăng lên giữa trời mới tận hứng đứng dậy.
Buổi tối Tần Lạc Y ở trong nhà Tần Mặc. Thời điểm tỉnh lại ngày hôm sau, trời đã sáng choang, ánh mặt trời theo cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, từ cửa sổ vọng ra ngoài, có thể nhìn đến thanh tùng xanh biếc trong viện.
Hôm nay là ngày cuối cùng của hội đấu giá, Tần Lạc Y không sốt ruột, bởi vì hội đấu giá đều cử hành buổi chiều, cho dù hiện tại trời đã sáng, nhưng cách buổi chiều còn rất sớm.
Tần Mặc cùng Tần Thiên nói chuyện trong đình. Nhìn thấy nàng đến, Tần Thiên hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, đợi nàng đi vào trong đình ngồi xuống, nói mấy câu, Tần Mặc đem đề tài chuyển đến trên người Liễu Khuynh Thành, ngày hôm qua Liễu Khuynh Thành cực lực khắc chế ánh mắt âm độc, hắn cũng không bỏ qua, huống hồ Liễu Hàn Tình còn đi theo bên người nàng ta.
Chẳng lẽ vài năm như vậy, Phượng Phi Ly còn chưa đem sự tình giải quyết sao? Nhưng chuyện này không giống cách hành sự của hắn ta a.
Nàng ta đã bị trục xuất khỏi Phiêu Miểu Tông. Nói đến Liễu Khuynh Thành, Tần Lạc Y không để ý.
Trong mắt Tần Thiên hiện lên tinh quang.Nâng chén uống một hớp nước chè, hắn từ trong miệng Tần Mặc biết Liễu Khuynh Thành là đệ tử Phiêu Miểu Tông, còn là sư tỷ của muội muội nhà mình.
Trục xuất sư môn...Sao lại thế này? Tần Mặc hơi nhíu mày, nếu lần trước chuyện tình Huyết Sát Môn thật sự do Liễu Khuynh Thành làm, trục xuất sư môn cũng quá nhẹ, Phượng Phi Ly hẳn đã biết muốn cho nữ nhân kia an phận, chỉ có một biện pháp, phải làm cho nàng vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Trong lòng có chút bất mãn. Liễu Khuynh Thành bị trục xuất sư môn, Tần Lạc Y một mình đến Huyền Thiên đại lục, gặp phải người Liễu gia, không phải là nguy hiểm đến cực điểm?
Tần Lạc Y không giấu diếm, đem chuyện Liễu Khuynh Thành phái người đuổi giết nàng, bị hai sư huynh mang theo trưởng lão sư môn cùng chưởng môn phát hiện sự tình, nguyên bản muốn phế bỏ tu vi ném xuống Sư Hổ Nhai, lại bị Liễu lão tổ dùng thanh mộc lệnh cứu.
Tần Mặc cũng không xa lạ thanh mộc lệnh.Nghe vậy chân mày nhíu càng chặt. Tuấn nhan Tần Thiên trở nên rất khó nhìn, trong mắt tối đen lạnh băng có sát khí chợt lóe rồi biến mất.
Hắn nhìn khuôn mặt Tần Lạc Y trắng nõn, không nghĩ tới muội muội đến Phiêu Miểu Tông bị nhiều ủy khuất như vậy, vỗ vỗ bả vai nàng, an ủi nàng nói: Đại ca giúp muội xả giận.
Tần Mặc gật đầu phụ họa, có chút hiểu được đêm qua nàng vì cái gì nhất định phải lấy được khối hỏa huyễn thạch kia, tuy rằng hỏa huyễn thạch xinh đẹp, nhưng thật sự không đáng giá hơn hai ngàn vạn.
Huynh nhận thức một luyện khí sư, luyện khí thuật của hắn vô cùng tốt, muội muốn đem khối hỏa huyễn thạch kia làm thành hình dáng gì nữa...Muội vẽ hình dáng cho ta, hai ngày trước ta gặp được hắn ở Ráng Sắc thành, vừa lúc để cho hắn luyện chế cho muội.
Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, muốn nói lại thôi. Tần Mặc còn tưởng rằng nàng lo lắng, vỗ ngực cam đoan nói: Muội yên tâm, đồ vật do hắn làm ra tuyệt không làm muội thất vọng.
Không phải Liễu Khuynh Thành muốn hỏa huyễn thạch sao? Hắn để người ta mau chóng làm ra, Lạc Y mang trên người, trước khi giết chết nàng phải khiến nàng thêm ngột ngạt, đương nhiên có thể tức chết nàng càng tốt.
Ai, đương nhiên ta tin tưởng lời huynh nói, chỉ là...Ta sợ hắn không muốn tiếp nhận. Tần Lạc Y sờ mũi, cười nhạt.
Tần Mặc cố tình tức giận trừng nàng một cái. Muội thế này còn không phải là không tin ta sao? Lại hướng nàng vươn tay: Đưa hoả huyễn thạch cho huynh, thừa dịp hiện tại rảnh tỗi, muội vẽ hình dáng ra đi.
Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên ý cười, nhanh chóng lấy từ trong trữ vật giới ra đống đá vụn trong suốt, nói là đá vụn, thật sự quá nát, từng khối từng khối, dùng đao cắt ra, khối lớn nhất cũng chỉ bằng miếng đậu hà lan.
Khoé mắt Tần Mặc hung hăng co rút.
Nhìn nhìn trên tay nàng, sau đó trêu tức nhìn về phía Tần Thiên. Tần Thiên có chút trợn mắt há hốc mồm, sau đó dở khóc dở cười nhìn nàng, vươn tay điểm điểm trán nàng, cười lắc lắc đầu, nhưng không chỉ trích, thầm nghĩ trách không được nàng sẽ lo lắng người khác không luyện chế cho nàng. Cái này chỉ có thể lấy đến luyện thành hạt châu, mang trên cổ hoặc trên cổ tay.
Tần Mặc muốn tiếp nhận.
Vẫn là quên đi. Tần Lạc Y nhanh chóng thu tay về, không đưa cho hắn đống đá vụn hỏa huyễn thạch, Tần Mặc nói luyện khí sư vô cùng tốt, khẳng định vô cùng tốt, nếu hắn thực sự lấy một đống đá vụn đến, vị luyện khí sư kia còn không biết sẽ phẫn nộ như thế nào. Thật sự là đại tài tiểu dụng a.
Tần Mặc thu hồi tay, sau đó vỗ đầu nhìn nàng nói: Chúng ta biết Liễu Khuynh Thành kia chọc muội sinh khí, bất quá muội sinh khí làm cho nàng ta khó chịu là được, cần gì phải tự mình khó chịu? Đáng tiếc hơn hai ngàn vạn lượng bạc kia.
Muội không thèm tự mình khó chịu. Tần Lạc Y biết bọn họ hiểu lầm, nghĩ đến chính mình muốn hỏa huyễn thạch vì trả thù Liễu Khuynh Thành đâu, nhịn xuống xúc động trợn mắt trắng, nàng muốn thu thập Liễu Khuynh Thành, sẽ không dùng phương pháp tổn hại bất lợi như vậy: Bên trong hoả huyễn thạch có đồ vật, nên muội muốn mua.
Tần Thiên nhíu mi cười khẽ: Cho nên muội đem hỏa huyễn thạch cắt thành như vậy, là muốn đào đồ vật bên trong? Hắn rất ngạc nhiên, tại sao nàng có thể phát hiện bên trong có đồ vật, phải biết rằng ngày hôm qua cường giả đến hội đấu giá không ít, thậm chí có rất nhiều tu sĩ tử phủ.
Là thứ gì? Tần Mặc cũng rất ngạc nhiên, nghiêng người hỏi nàng.
Tần Lạc Y đem hạt bồ đề từ trữ vật giới ra. Ánh sáng hạt bồ đề xanh biếc trong suốt, chỉ lớn như đậu xanh. Tần Thiên đưa tay cầm lấy xem, một cỗ lực lượng tinh thuần truyền đến trên người hắn, dẫn tới linh lực trong cơ thể hắn nổi lên sóng gió kịch liệt. Vẻ mặt đột nhiên biến đổi.
Chẳng lẽ là hạt bồ đề? Tần Mặc trợn to mắt thất thanh kinh hô. Tuy rằng hắn chưa từng nhìn thấy hạt bồ đề, nhưng Tần gia có một quyển bí cập, chuyên môn ghi lại vật hi hữu hơn mười vạn năm trên phiến đại lục này, trong đó có hạt bồ đề.
Không nghĩ tới bên trong khối hoả huyễn thạch chỉ có nữ tu chú mục có hạt bồ đề,nthật không thể tưởng tượng. Nếu Liễu Khuynh Thành biết chính mình buông tha cái gì, không cần bọn họ động thủ, nói không chừng trực tiếp thổ huyết mà chết.
Ngươi xác định đây là hạt bồ đề? Thần sắc Tần Thiên trở nên ngưng trọng, con ngươi sáng quắc sinh huy, như ánh sao trong đêm tối.Hắn đến Huyền Thiên đại lục không lâu, vẫn luôn tu luyện, đồ vật vừa vào tay, tuy rằng nhận thấy nó cực bất phàm, lại không nghĩ đến đúng là hạt bồ đề trong truyền thuyết.
Hắn đưa tới tay Tần Mặc. Tần Mặc tiếp nhận tinh tế xem xét, sau đó thực khẳng định gật đầu: Quả thật là hạt bồ đề. Thần sắc trở nên dị thường vui sướng, cười ha ha lên.
Hạt bồ đề có thể nhanh chóng tu luyện linh hồn lực vô giá, đừng nói hơn hai ngàn vạn lượng, nếu người tham gia hội đấu giá biết trong hỏa huyễn thạch có hạt bồ đề, tăng giá gấp trăm lần, bọn họ cũng sẽ tranh nhau cướp mua.
Hắn đem hạt bồ đề trả lại cho Tần Lạc Y, ánh mắt vô cùng nóng rực: Làm sao muội có thể phát hiện bên trong có thứ gì? Tu sĩ tử phủ đều không phát hiện, nàng cư nhiên phát hiện.
Tần Lạc Y hướng hắn cười: Lúc trước muội không biết bên trong là hạt bồ đề, chỉ cảm thấy khối hỏa huyễn thạch này cùng khối hoả huyễn thạch lúc trước muội được đến không quá giống nhau, mới quyết định mua.
Nàng không nói dối, nàng cảm giác được khác thường, nói bên trong có hạt bồ đề là Ma Kiêu, nàng cũng không có bản sự xuyên thấu qua tinh thạch, nhìn thấu đồ vật bên trong, phải biết rằng tinh thạch là một loại vật chất thực kỳ dị, thần thức cường đại hơn nữa, cũng vô pháp tham nhập.
Đại ca, tặng cho huynh. Nàng đem hạt bồ đề đặt trong tay Tần Thiên.
Tần Thiên không tiếp nhận. Hạt bồ đề có thể tu luyện linh hồn lực, cho tu sĩ rất nhiều tốt chỗ, đặc biệt tu vi càng cao, ưu việt càng rõ ràng, Tần Lạc Y là luyện đan sư, cho nàng sẽ có tác dụng lớn hơn.
Đây là tặng cho muội. Tần Thiên mỉm cười nhìn nàng.
Tần Lạc Y trực tiếp đem hạt bồ đề nhét vào tay hắn, cười hì hì nói: Đại ca cầm đi, không chỉ huynh có, Tần Mặc ca ca cũng có. Ý niệm vừa động, trong lòng bàn tay nàng lại xuất hiện ba hạt bồ đề. Nàng đem một hạt đưa cho Tần Mặc.
Tần Mặc đang uống trà. Nhìn đến trong tay lòng nàng xuất hiện ba hạt bồ đề xanh biếc, một miệng nước trà mạnh mẽ phun ra, cũng may Tần Lạc Y sớm có chuẩn bị, dưới chân vừa động, nhanh chóng tránh ra, lúc này mới không bị nước trà phun ướt người. Tần Mặc khó nén kích động đứng lên.
Khụ khụ... Hắn uống nước, một bên ho khan, một bên có chút rối ren buông chén xuống, ánh mắt nóng rực nhìn nàng: Trong hoả huyễn thạch bốn hạt bồ đề?
Tần Lạc Y cười gật đầu. Ngày hôm qua nàng cũng không nghĩ đến, bên trong có bốn hạt bồ đề, cũng may nàng biết hạt bồ đề là bảo vật tu luyện, cực khó có được, sợ chính mình không cẩn thận làm tổn hại, thời điểm cắt dị thường cẩn thận, nên hỏa huyễn thạch mới bị cắt nát.
Thật không thể tưởng tượng được. Tần Mặc thì thào, có chút không thể tin được, đồ vật trong truyền thuyết, trong một khối hỏa huyễn thạch có bốn hạt.
Tần Lạc Y đem hạt bồ đề đưa cho hắn. Lần này Tần Mặc không cự tuyệt, cười đến miệng đều không khép lại được: Đa tạ Lạc Y muội muội.
Còn hai hạt, Tần Lạc Y chuẩn bị lưu lại cho chính mình một hạt, một hạt khác cho Giản Ngọc Diễn, hắn đã ngưng tụ ra một đóa linh hoa, có hạt bồ đề, tin tưởng hắn có thể nhanh hơn ngưng tụ ra đóa linh hoa thứ hai.
/479
|