Editor:HamNguyet
Giải quyết Băng Mị xong, Tần Lạc Y không vội vã đi ra ngoài, mà đứng trong vòng tay không gian xem xét phương pháp khắc trận pháp, Ma Kiêu không tiếp tục ngồi xuống tu luyện, lấy nhuyễn tháp đặt phụ cận nàng, tay chống đầu, thích ý nhìn nàng trong chốc lát minh tư khổ tưởng, trong chốc lát lại dùng tay ở không trung khua tay múa chân một hồi...Trong mắt ẩn ẩn hiện lên tia hứng thú.
Một lát sau Tần Lạc Y phát hiện khắc trận pháp, cùng luyện chế phù chú có vài phần hiệu quả như nhau, cũng may nàng có vài phần bản lĩnh chế phù chú, không phải dùng đan dược chế phù, mà vẽ phù chú chân chính, mặc dù nàng vẽ phù chú phẩm giai không cao, nhưng vẫn hiểu được môn đạo bên trong.
Mất hơn một canh giờ, nàng hoàn toàn hiểu rõ. Kỳ thật trận pháp không quá khó khăn, huống chi Ma Kiêu dùng thủ đoạn từ trong miệng Băng Mị lấy được tin tức, nàng hoàn toàn không cần hoài nghi, chiếu theo nàng ta nói làm thành, thậm chí phương vị thông hướng nào nàng cũng hiểu rõ ràng.
Trừ bỏ vài cái thông hướng Thiên Đạo Tông, trên lãnh địa mỗi thế gia Huyền Thiên đại lục đều thành lập một truyền tống trận, toàn bộ tông môn phân chia thành bốn khu vực lớn, Tông chủ ở phía đông bắc, các đại trưởng lão ở khu vực tây bắc, phương hướng tây nam là đệ tử bình thường, Lam Chấn ở phía đông nam, nơi này trừ bỏ vài tên tu sĩ tử phủ sơ giai, sau đó chính là Thánh tử tông môn cùng Lam Chấn.
Phía tây bắc trưởng lão ở cũng có trận pháp, Băng Mị không biết trận pháp nơi đó đi thông nơi nào, Băng Mị được sử dụng trận pháp, chỉ có trận pháp nơi này cùng trận pháp phía tây nam của đệ tử bình thường.
Dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Ma Kiêu nằm ở nơi đó không có việc gì, nàng đề nghị lặng lẽ đến truyền tống trận trong mật thất, nàng muốn trực tiếp thử xem chính mình có thể khởi động truyền tống trận trong mật thất hay không.
Ma Kiêu mỉm cười nhìn nàng vài lần, ngay tại thời điểm nàng nghĩ đến hắn tám phần sẽ cự tuyệt, hắn đứng dậy, trực tiếp nhảy ra khỏi vòng tay không gian.
Tần Lạc Y theo sát phía sau hắn nhanh chóng phóng ra ngoài...Một đường thập phần thuận lợi vào mật thất, Tần Lạc Y thầm than một hơi, quả nhiên giống Bạch Y, Ma Kiêu muốn tránh đi thủ vệ nơi này, rất dễ dàng.
Hai người giữ cửa truyền tống trận trong mật thất bị Ma Kiêu làm nhiếp hồn thuật, bọn họ nghênh ngang đi qua trước mặt hai thủ vệ, hai gã thủ vệ làm như không thấy.
Biết được phương pháp khắc truyền tống trận, quả nhiên khởi động truyền tống trận cực dễ dàng, nàng đem tinh thạch chế tác đặc thù chuyên dùng cho truyền tống trận lấy được từ chỗ quản sự trước đó bỏ vào, trận pháp thuận lợi khởi động, tinh thạch bình thường vô dụng, linh lực trong tinh thạch đặc chế không nhiều, nên giá trị không thập phần sang quý.
Đáng tiếc truyền tống trận ở Thiên Long sơn mạch bị hủy, nàng cùng đại ca dịch dung thành Lam Chấn cùng Băng Mị cố tình hôn mê mấy ngày nay, người thiết trí tự mình dẫn người đem trận pháp hủy diệt, làm cho nàng muốn nhân cơ hội đi tìm Giản Ngọc Diễn cũng không được.
Nàng đem vài toà trận pháp thông ngoại vực thay đổi, cũng may truyền tống trận kiến tạo trong mật thất cung cấp cho nàng rất nhiều tiện lợi, nàng tới tới lui lui khởi động trận pháp, người khác vô pháp nhìn thấy.
Ra khỏi mật thất, trời còn chưa sáng, nàng lặng lẽ quay về gian phòng cách vách Tần Thiên, ngã xuống giường ngủ một giấc, trời sáng mới tỉnh lại.Thu thập thỏa đáng, nàng đi cách vách, cùng đại ca nói chuyện vài câu, ngoài phòng truyền đến một trận tiếng bước chân ngưng trọng.
Lam đại nhân, Băng đại nhân, Thánh tử đến đây, ở Lưu Thuỷ đình phía trước. Phương Hồng ở cửa bẩm báo.
Tần Lạc Y cùng đại ca nhìn nhau, hai người bước nhanh ra ngoài. Đoan Mộc Trường Anh đứng trong đình, khoanh tay nhìn hoa hải đường nở rộ ngoài đình, bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng dáng. Ở bên cạnh hắn, một thanh y lão giả tinh thần sáng láng đứng yên, đúng là Tông Vô Ảnh đem Tần Lạc Y từ Bồng Lai tiên đảo tới Huyền Thiên đại lục, trừ bỏ Tông Vô Ảnh, còn có vài thanh y nam tử bộ dáng xa lạ đứng cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nghe được Phương Hồng bẩm báo, lúc này Đoan Mộc Trường Anh mới quay đầu lại. Mái đình chặn nắng sớm, ở trên mặt hắn hạ chút bóng tối, trường thân ngọc lập đứng ở nơi đó, không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.Chỉ nhìn rõ ràng kim quan trên đầu hắn loé sáng ngọc lưu ly, quanh thân bao phủ quang hoa diễm diễm, trong lỗi lạc lộ ra cỗ hờ hững cùng sắc bén hiếm thấy.
Nghe nói các ngươi bị thương? Là một nữ tử tên Tần Lạc Y? Không phải các ngươi đang tìm Hỗn Độn Chi Nguyên sao, chẳng lẽ Hỗn Độn Chi Nguyên ở trên người nàng? Ánh mắt Đoan Mộc Trường Anh trực tiếp quét qua người Băng Mị, bình tĩnh dừng trên mặt Lam Chấn, mâu quang thâm thúy khó lường, giọng điệu lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe ra ý tứ hà xúc quan tâm.
Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên trào phúng cực nhạt, hắn nghe được tin Lam Chấn bắt nàng nên cố ý mang theo Tông Vô Ảnh tới đây?
Tần Thiên liếc mắt nhìn hắn ta, khoé môi âm nhu kéo kéo, hắn vốn là người cực thông minh, nhưng nói mấy câu liền nhìn ra quan hệ giữa Thánh tử Thiên Đạo Tông cùng Lam Chấn không bình thường, hơn nữa lúc trước được đến một ít tin tức, nhanh chóng có phương án ứng đối. Có Hỗn Độn Chi Nguyên hay không ta không biết, nhưng Tần Lạc Y từng đi qua Hỏa Vực.
Bởi vì nàng đi qua Hỏa Vực nên ngươi đem người bắt về? Đoan Mộc Trường Anh lạnh lùng nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng: Nghe nói ngươi không chỉ đi bắt nàng, còn bắt không ít người đoạn thời gian trước đi qua Hoả Vực...Như thế nào, ngươi nghĩ ở trên người đám người râu ria kia tìm được Hỗn Độn Chi Nguyên?
Người lấy Hỗn Độn Chi Nguyên không có khả năng vô thanh vô tức rời khỏi Hoả Vực, nói không chừng trong những người này có người nhìn đến. Nhìn đến nhóm người trong mật thất, thực dễ dàng có thể đoán được ý tưởng Lam Chấn lúc trước. Thà rằng giết nhầm một ngàn, cũng không chịu thả một người đi.
Tông chủ hạ lệnh, phải nhanh chóng tìm Hỗn Độn Chi Nguyên, Lam Chấn, ngươi không cần tiếp tục lãng phí thời gian trên người đám người râu ria, có thời gian đi tìm nữ nhân của ngươi, không bằng nhanh chóng nghĩ biện pháp đem Thác Bạt Nguyên Hủ dẫn khỏi Ráng Sắc thành đưa về tông môn. Sau khi nói xong, hắn xoay người bước đi. Tông Vô Ảnh cùng mấy người đi theo hắn cũng rời đi.
Thánh tử này không đơn giản, chúng ta nhanh chóng chạy khỏi đây mới được. Trở lại thư phòng, Tần Thiên trầm ngâm nói, trong mắt tối đen hiện lên chút tinh quang thanh lãnh.
Ánh mắt Thánh tử quá mức thâm trầm, cùng hắn ta tiếp xúc vài lần, hắn thật sự sợ lộ ra sơ hở. Muội cách người này xa một chút, dù sao mọi người đều biết muội bị thương, dùng nhiều thời gian ở trong phòng tu luyện, nghĩ đến những người khác sẽ không cảm thấy bất thường.
Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, cười gật đầu, trong lòng nghĩ một chuyện khác.Ý tứ vừa rồi của Đoan Mộc Trường Anh...Là kêu Lam Chấn không cần tiếp tục đi tìm nàng sao?Không phải nên nhân cơ hội tạo áp lực làm cho Lam Chấn giết nàng? Hắn làm như vậy là có mục đích gì.
Dã tâm Thiên Đạo Tông không nhỏ, Đoan Mộc Trường Anh có thể cùng ca ca hắn phân cao thấp, hiển nhiên dựa vào thế lực Thiên Đạo Tông, không biết tại sao hắn không hảo hảo làm đệ tử thế gia, lại làm Thánh tử Thiên Đạo Tông, còn Kinh Long quyết kia, nàng có dự cảm thiên hạ tựa hồ muốn đại loạn.
Nàng đối với vị Tông chủ chuẩn bị linh thuỷ mấy ngàn năm cảm thấy thực hứng thú, đồ vật bị Tông chủ nhìn trúng, tất nhiên là thứ tốt, huống chi bên trong còn cần Hỗn Độn Chi Nguyên mới tính là đại viên mãn.
Nếu nàng có thể đoạt được linh thủy, nói không chừng có năng lực tấn mấy giai, nghĩ đến không có linh thủy, hắn sẽ an phận xuống, ngay cả không an phận, đối phó hắn không tấn giai, so với đối phó hắn dùng linh thủy tu vi khủng bố càng dễ dàng. Thiên Đạo Tông này quả thật khó lường.
Địa phương Tông chủ ẩn thân, tuy rằng biết được phương hướng, nhưng không ai biết cụ thể chỗ nào, thậm chí Ma Kiêu cũng không thể cảm ứng được, còn có linh thủy, dấu cực kỳ thỏa đáng, một chút hơi thở cũng không lộ ra.
Ma Kiêu từ truyền tống trận trong mật thất đi ra, đã không thấy bóng dáng tăm hơi, nói là đi tìm vị Tông chủ thần bí cùng linh thủy, trước khi đi còn tức giận nói nơi này có cỗ âm khí cực nồng đậm, là địa phương tu luyện tốt, hắn muốn ở trong này tu luyện một đoạn thời gian, khiến cho nàng thấy Thiên Đạo Tông này như thế nào cũng không được tự nhiên...Rõ ràng đáy lòng biết hắn nói âm khí không phải là thi khí gì, lại nhịn không được tưởng tượng.
Băng Mị chỉ nghe Tông chủ nhắc tới linh thủy mà thôi, nàng ta không biết ở địa phương nào, Lam Chấn ngày thường không truyền triệu, không thể đi gặp Tông chủ, chỉ có Đoan Mộc Trường Thanh thân là Thánh tử, nghe nói có thể tùy thời đi gặp Tông chủ, tuy rằng tu vi hắn là ngọc phủ, nhưng toàn bộ tông môn, trừ bỏ Tông chủ, hắn có quyền lợi lớn nhất, thậm chí trưởng lão tử phủ cũng phải nghe hắn điều khiển.
Nói không chừng Đoan Mộc Trường Anh biết linh thủy, cho dù hắn không biết, đi theo hắn cũng tìm được Tông chủ Thiên Đạo Tông. Ở thư phòng ngây người một lát, Tần Lạc Y rời đi, từ phía trước sơn cốc nhìn lại, liếc mắt một cái liền trông thấy đỉnh núi Đoan Mộc Trường Anh đứng ngày hôm qua.
Nàng rời khỏi sơn cốc, men theo đường nhỏ, trong mắt mọi người trong cốc, tu vi của nàng mất hết, đương xuất môn phải chậm rãi đi bộ, thoạt nhìn đỉnh núi không cao, chờ nàng lên đến đỉnh núi, đã mất hơn một canh giờ, cũng may thời tiết nhập thu thập phần mát mẻ, cây cối trên núi cao lớn xanh tươi, một đường gió nhẹ thổi qua, vô cùng thích ý.
Một đường đi tới, trừ bỏ hộ vệ Thiên Đạo Tông, không nhìn đến những người khác, càng không nhìn thấy Đoan Mộc Trường Anh, nàng ở trên đỉnh núi chuyển động hai canh giờ, buông thần thức ra đem chung quanh cẩn thận đánh giá một phen sau, lại hướng dưới núi đi đến.
Giữa đỉnh núi một trận dao động, hai đạo bóng dáng đột nhiên xuất hiện trên chỗ nàng từng đi qua, một người trong đó nhìn phương hướng nàng rời đi, ánh mắt sâu thẳm ám trầm.
Thánh tử, thuộc hạ đã đi Thiên Long sơn mạch xem qua, không phát hiện hành tung Tần cô nương, sợ là đã rời khỏi. Tông Vô Ảnh nói.
Lam Chấn chết tiệt. Khuôn mặt Đoan Mộc Trường Anh tuấn dật căng thẳng, thấp chú một tiếng, trong mắt hiện lên lo lắng, nhưng tia lo lắng kia biến mất rất nhanh, hướng Tông Vô Ảnh gật gật đầu: Ta đã biết, ngươi đi xuống đi, phái vài người lưu ý động tĩnh Lam Chấn trong khoảng thời gian này, có gì khác thường, lập tức nói cho ta biết.
Xuống núi so với lên núi dễ dàng hơn, không đến một canh giờ, Tần Lạc Y trở về sơn cốc, trong thư phòng không thấy Tần Thiên, nàng buông thần thức ra, phát hiện bóng dáng Tần Thiên đứng chỗ yên lặng trong cốc, bên cạnh hắn, còn có một nữ đệ tử Thiên Đạo Tông.
Bộ dáng nữ tử kia có vài phần tư sắc, dáng người quyến rũ lả lướt, chính là một trong hai nữ tử trong cốc biết được Băng Mị bị thương, lén nguyền rủa nàng tốt nhất vĩnh viễn không tỉnh lại, tên là Phong Văn Anh, một người khác tên Vũ Văn Kiều.
Lam đại nhân, đây là điểm tâm hôm nay nô tỳ tự mình xuống bếp làm, là thứ ngài thích ăn nhất, đại nhân, ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không? Trên tay Phong Văn Anh cầm theo giỏ trúc, trong giỏ đặt hai đĩa điểm tâm, nàng cầm khối xảo tiếu thiến hề trong đó lên, ánh mắt hàm chứa mị quang câu nhân, để sát vào bên miệng Tần Thiên, thân mình không ngừng đến gần, bộ ngực cao ngất theo động tác nàng nói chuyện, hơi hơi run rẩy như hai con thỏ, dường như sẽ tùy thời nhảy ra, nàng mặc y phục trễ cổ cực thấp, chỉ cần ánh mắt Tần Thiên liếc qua, có thể đem phong cảnh trước ngực nàng thu hết vào đáy mắt.
Tần Lạc Y đứng dưới tàng cây, phượng mâu híp lại, hừ lạnh một tiếng, nữ nhân này muốn nhúng chàm đại ca nàng? Tưởng bở? Nàng cố ý phóng nặng cước bộ, từ dưới tàng cây đi ra ngoài.
Phong Văn Anh đang muốn thừa cơ dựa vào người Lam Chấn nhìn đến nàng, thân thể cứng đờ, sắc mặt biến đổi, cố tình có chút sợ hãi dựa vào người Tần Thiên.
Ánh mắt Tần Thiên dừng trên mặt Tần Lạc Y, nhìn đến trong mắt nàng giả vờ ghen tuông rõ ràng, nhịn không được nhếch môi một cái, dưới chân nhẹ nhàng dịch ra từng bước, Phong Văn Anh hướng trên người hắn dựa vào lảo đảo một cái, thiếu chút nữa chật vật té ngã.
Gặp qua Băng đại nhân. Nàng cắn môi, ai oán ẩn tình nhìn thoáng qua nam tử bên người, chỉ phải thu xếp vài phần tươi cười hướng Tần Lạc Y hành lễ. Nàng cũng là nữ nhân của Lam Chấn, nhưng tu vi không bằng Băng Mị, thời điểm Băng Mị ở trong cốc, nàng sợ Băng Mị ngáng chân, nên không dám quá phận dây dưa Lam Chấn.
Chấn ca ca. Tần Lạc Y hướng về phía Tần Thiên tươi cười, bước nhanh qua, thân mật kéo cánh tay hắn: Ta tìm chàng khắp nơi, nguyên lai chàng ở trong này. Không đáp lại nàng ta hành lễ, nhưng không quên liếc mắt nhìn nữ nhân õng ẹo làm dáng trước mặt Lam Chấn một cái.
Nàng tìm ta làm gì? Tần Thiên mỉm cười nhìn nàng, mặc nàng kéo tay áo chính mình, hướng về phía trước đi đến.
Vừa rồi Thiết đại nhân đến đây, nói có việc cùng ngài thương lượng, đang ở thư phòng chờ ngài. Mắt thấy bọn họ càng đi càng xa, Phong Văn Anh âm thầm cắn răng: Lam đại nhân, điểm tâm... Vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Tần Thiên sớm mẫn cảm phát giác quan hệ giữa Phong Văn Anh cùng Lam Chấn không bình thường, tựa như rõ ràng lời tiếp theo nàng ta muốn nói, cùng Tần Lạc Y nhìn nhau, lập tức quay đầu hướng nàng ta gật gật đầu nói: Đem điểm tâm đưa đến thư phòng đi.
Phong Văn Anh mừng rỡ, đứng dậy, bưng điểm tâm bước nhanh đến, theo sát phía sau bọn họ, trong thư phòng trừ bỏ Thiết đại nhân, còn có luyện đan sư họ Sử ở đây, thân phận nàng rất thấp, không dám ở trong thư phòng quá lâu, mâu quang chợt lóe, buông điểm tâm xuông bàn, lặng yên lui ra ngoài.
Hai người Sử-Thiết, chính vì chưa tìm được Hỗn Độn Chi Nguyên mà phạm sầu, nhưng lời nói giữa hai người đều suy đoán người Thác Bạt gia tộc đoạt Hỗn Độn Chi Nguyên đi, dù sao Hỏa Vực nằm trên địa bàn Thác Bạt gia. Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, lặng yên rũ mắt xuống.
Các ngươi cũng biết tu vi của ta nhất thời nửa khắc không thể khôi phục được, chưa tìm được đồ Tông chủ cần, các ngươi nghĩ biện pháp nhất định phải mau chóng đem Thác Bạt Nguyên Hủ mang về tông môn, Tần Lạc Y kia...Trước tiên đừng vội đuổi theo, cũng đừng đuổi theo những người khác đi qua Hỏa Vực. Tần Thiên cố ý âm trầm nói.
Hai người Sử-Thiết đều biết chuyện Đoan Mộc Trường Anh đến cốc, hai người đáp ứng xuống, Thiết đại nhân lại hỏi: Có muốn xử lý những người đã bắt về nhốt trong mật thất hay không? Lưu trữ những người đó cơ hồ vô dụng, đã đến Thiên Đạo Tông, không có khả năng thả bọn họ rời đi.
Tần Thiên nhìn chằm chằm hoa hải đường nở rộ ngoài cửa sổ, im lặng một lát, sau đó nói: Tạm thời giữ lại đi, có lẽ về sau còn hữu dụng.
Sau khi hai người Thiết-Sử rời khỏi, Tần Thiên thu hồi ánh mắt, vừa lúc nhìn đến ánh mắt Tần Lạc Y tối đen dừng vào hai đĩa điểm tâm trên bàn, không khỏi cong môi cười khẽ: Muội thích liền ăn đi.
Đó là điểm tâm do tiểu mỹ nhân tự mình làm cho huynh. Tần Lạc Y giương mắt trêu tức nhìn hắn, quả thật là tự mình làm, còn bỏ thêm thứ đặc thù, nàng không tiêu thụ nổi.
Tần Thiên bị nàng trêu ghẹo cố tình tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, lập tức bật cười, nhìn nàng cầm một khối, đưa lên mũi ngửi ngửi lại buông xuống, đáy mắt hiện lên chút quang mang khác thường...Trong lòng không khỏi vừa động.
Hắn cầm lấy một khối đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, sắc mặt phút chốc thay đổi, trong mùi điểm tâm nồng đậm có một loại hỗn hợp hương khí tử diệp lạc thúc giục tình, hương khí cực nhạt, nếu không phải cố ý ngửi, rất khó phát hiện.
Màn đêm buông xuống, Phong Văn Anh dò xét thời gian không sai biệt lắm, cố ý đem chính mình thu thập một phen, trong mắt lóe ra ánh sáng cực nóng, hướng tới vị trí trung tâm cốc đi đến, đi đến cửa phòng Lam Chấn, nàng đắc ý nhìn cách vách một cái, đang muốn gõ cửa phòng.
Chấn ca ca, tâm ta đau, gan đau, bụng đau...Khắp nơi trên người đều đau, khó chịu muốn chết. Một đạo thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên trong phòng.
Phong Văn Anh kinh ngạc hé miệng, không phải nữ nhân kia mỗi buổi tối đều ở trong phòng tu luyện chữa thương sao, bị thương cũng không an phận, còn muốn quyến rũ Lam đại nhân. Xứng đáng đau chết ả! Trong mắt phun ra lửa giận.
Thật sự? Ta nhìn xem. Thanh âm Lam Chấn vang lên, trong phòng truyền đến thanh âm hai người thân mật khe khẽ nói nhỏ, thanh âm rất thấp, không nghe rõ đang nói cái gì, chỉ có tiếng Băng Mị thỉnh thoảng cười duyên ra tiếng.
Phong Văn Anh cắn răng, bàn tay giơ lên thả xuống, trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết vậy nàng nên đến sớm một chút, sẽ không mất công may giá y cho nữ nhân kia, nàng thật vất vả mới tìm được tử diệp lạc, mặc dù tử diệp lạc không thể tu luyện, nhưng trên Huyền Thiên đại lục cực khó tìm, nam tử ăn tử diệp lạc, tiếp tục cùng nữ tử song tu, cơ dẫn nữ tử mang thai lớn hơn rất nhiều.
Lam Chấn phong lưu, nhưng ở trong Thiên Đạo Tông có quyền lợi thật lớn, khi cùng nàng hoan hảo từng đồng ý với nàng, chỉ cần nàng sinh cho hắn một nhi tử, hắn liền danh chính ngôn thuận cho nàng làm bạn lữ song tu của hắn.
Không nghĩ tới nàng tính kế hồi lâu, lại rơi vào khoảng không, sớm biết vậy nàng nên nhẫn nhịn thêm một chút, đợi thời điểm Băng Mị không ở đây mới động thủ, lại hối hận kỳ thật hai ngày trước nên động thủ, hai ngày trước nàng được đến tin tức, Băng Mị đang tu luyện, trong phòng Lam Chấn không có người, đều do chính mình quá nóng vội, chỉ nghĩ đến dùng tử diệp lạc càng tươi, hiệu quả càng tốt, càng dễ dàng hoài thai.
Nàng hiểu rõ tính tình Lam Chấn, hỉ nộ vô thường, cứ như vậy đi vào, nàng không dám, cuối cùng không cam lòng, lặng lẽ đứng ngoài phòng một lát, nghe đến trong phòng thân mật nói nhỏ, không có thanh âm ái muội khác, cuối cùng thoải mái yên lòng, xem ra Băng Mị kia bị thương so với nàng tưởng tượng còn nặng hơn.
Rốt cục đi rồi. Tần Lạc Y chỉ ngồi xếp bằng trên giường Tần Thiên, nâng mắt hướng ngoài cửa sổ, tươi cười khẽ hạ giọng nói: Đại ca, hiện tại muội có thể đi rồi?
Tần Thiên hơi nghiêng người nhìn nàng, buổi tối hôm nay không có ánh trăng, nhưng hai người cách gần, ở trong bóng đêm lâu, vẫn thấy rõ ràng bóng người, bắt giữ phượng mâu nàng liễm diễm bỡn cợt, mâu quang hơi loé, cười nói: Bên ngoài có hộ vệ, không biết nữ nhân kia có trở về hay không, vì đại ca, muội ở đây thêm chốc lát đi.
Giải quyết Băng Mị xong, Tần Lạc Y không vội vã đi ra ngoài, mà đứng trong vòng tay không gian xem xét phương pháp khắc trận pháp, Ma Kiêu không tiếp tục ngồi xuống tu luyện, lấy nhuyễn tháp đặt phụ cận nàng, tay chống đầu, thích ý nhìn nàng trong chốc lát minh tư khổ tưởng, trong chốc lát lại dùng tay ở không trung khua tay múa chân một hồi...Trong mắt ẩn ẩn hiện lên tia hứng thú.
Một lát sau Tần Lạc Y phát hiện khắc trận pháp, cùng luyện chế phù chú có vài phần hiệu quả như nhau, cũng may nàng có vài phần bản lĩnh chế phù chú, không phải dùng đan dược chế phù, mà vẽ phù chú chân chính, mặc dù nàng vẽ phù chú phẩm giai không cao, nhưng vẫn hiểu được môn đạo bên trong.
Mất hơn một canh giờ, nàng hoàn toàn hiểu rõ. Kỳ thật trận pháp không quá khó khăn, huống chi Ma Kiêu dùng thủ đoạn từ trong miệng Băng Mị lấy được tin tức, nàng hoàn toàn không cần hoài nghi, chiếu theo nàng ta nói làm thành, thậm chí phương vị thông hướng nào nàng cũng hiểu rõ ràng.
Trừ bỏ vài cái thông hướng Thiên Đạo Tông, trên lãnh địa mỗi thế gia Huyền Thiên đại lục đều thành lập một truyền tống trận, toàn bộ tông môn phân chia thành bốn khu vực lớn, Tông chủ ở phía đông bắc, các đại trưởng lão ở khu vực tây bắc, phương hướng tây nam là đệ tử bình thường, Lam Chấn ở phía đông nam, nơi này trừ bỏ vài tên tu sĩ tử phủ sơ giai, sau đó chính là Thánh tử tông môn cùng Lam Chấn.
Phía tây bắc trưởng lão ở cũng có trận pháp, Băng Mị không biết trận pháp nơi đó đi thông nơi nào, Băng Mị được sử dụng trận pháp, chỉ có trận pháp nơi này cùng trận pháp phía tây nam của đệ tử bình thường.
Dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Ma Kiêu nằm ở nơi đó không có việc gì, nàng đề nghị lặng lẽ đến truyền tống trận trong mật thất, nàng muốn trực tiếp thử xem chính mình có thể khởi động truyền tống trận trong mật thất hay không.
Ma Kiêu mỉm cười nhìn nàng vài lần, ngay tại thời điểm nàng nghĩ đến hắn tám phần sẽ cự tuyệt, hắn đứng dậy, trực tiếp nhảy ra khỏi vòng tay không gian.
Tần Lạc Y theo sát phía sau hắn nhanh chóng phóng ra ngoài...Một đường thập phần thuận lợi vào mật thất, Tần Lạc Y thầm than một hơi, quả nhiên giống Bạch Y, Ma Kiêu muốn tránh đi thủ vệ nơi này, rất dễ dàng.
Hai người giữ cửa truyền tống trận trong mật thất bị Ma Kiêu làm nhiếp hồn thuật, bọn họ nghênh ngang đi qua trước mặt hai thủ vệ, hai gã thủ vệ làm như không thấy.
Biết được phương pháp khắc truyền tống trận, quả nhiên khởi động truyền tống trận cực dễ dàng, nàng đem tinh thạch chế tác đặc thù chuyên dùng cho truyền tống trận lấy được từ chỗ quản sự trước đó bỏ vào, trận pháp thuận lợi khởi động, tinh thạch bình thường vô dụng, linh lực trong tinh thạch đặc chế không nhiều, nên giá trị không thập phần sang quý.
Đáng tiếc truyền tống trận ở Thiên Long sơn mạch bị hủy, nàng cùng đại ca dịch dung thành Lam Chấn cùng Băng Mị cố tình hôn mê mấy ngày nay, người thiết trí tự mình dẫn người đem trận pháp hủy diệt, làm cho nàng muốn nhân cơ hội đi tìm Giản Ngọc Diễn cũng không được.
Nàng đem vài toà trận pháp thông ngoại vực thay đổi, cũng may truyền tống trận kiến tạo trong mật thất cung cấp cho nàng rất nhiều tiện lợi, nàng tới tới lui lui khởi động trận pháp, người khác vô pháp nhìn thấy.
Ra khỏi mật thất, trời còn chưa sáng, nàng lặng lẽ quay về gian phòng cách vách Tần Thiên, ngã xuống giường ngủ một giấc, trời sáng mới tỉnh lại.Thu thập thỏa đáng, nàng đi cách vách, cùng đại ca nói chuyện vài câu, ngoài phòng truyền đến một trận tiếng bước chân ngưng trọng.
Lam đại nhân, Băng đại nhân, Thánh tử đến đây, ở Lưu Thuỷ đình phía trước. Phương Hồng ở cửa bẩm báo.
Tần Lạc Y cùng đại ca nhìn nhau, hai người bước nhanh ra ngoài. Đoan Mộc Trường Anh đứng trong đình, khoanh tay nhìn hoa hải đường nở rộ ngoài đình, bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng dáng. Ở bên cạnh hắn, một thanh y lão giả tinh thần sáng láng đứng yên, đúng là Tông Vô Ảnh đem Tần Lạc Y từ Bồng Lai tiên đảo tới Huyền Thiên đại lục, trừ bỏ Tông Vô Ảnh, còn có vài thanh y nam tử bộ dáng xa lạ đứng cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nghe được Phương Hồng bẩm báo, lúc này Đoan Mộc Trường Anh mới quay đầu lại. Mái đình chặn nắng sớm, ở trên mặt hắn hạ chút bóng tối, trường thân ngọc lập đứng ở nơi đó, không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.Chỉ nhìn rõ ràng kim quan trên đầu hắn loé sáng ngọc lưu ly, quanh thân bao phủ quang hoa diễm diễm, trong lỗi lạc lộ ra cỗ hờ hững cùng sắc bén hiếm thấy.
Nghe nói các ngươi bị thương? Là một nữ tử tên Tần Lạc Y? Không phải các ngươi đang tìm Hỗn Độn Chi Nguyên sao, chẳng lẽ Hỗn Độn Chi Nguyên ở trên người nàng? Ánh mắt Đoan Mộc Trường Anh trực tiếp quét qua người Băng Mị, bình tĩnh dừng trên mặt Lam Chấn, mâu quang thâm thúy khó lường, giọng điệu lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe ra ý tứ hà xúc quan tâm.
Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên trào phúng cực nhạt, hắn nghe được tin Lam Chấn bắt nàng nên cố ý mang theo Tông Vô Ảnh tới đây?
Tần Thiên liếc mắt nhìn hắn ta, khoé môi âm nhu kéo kéo, hắn vốn là người cực thông minh, nhưng nói mấy câu liền nhìn ra quan hệ giữa Thánh tử Thiên Đạo Tông cùng Lam Chấn không bình thường, hơn nữa lúc trước được đến một ít tin tức, nhanh chóng có phương án ứng đối. Có Hỗn Độn Chi Nguyên hay không ta không biết, nhưng Tần Lạc Y từng đi qua Hỏa Vực.
Bởi vì nàng đi qua Hỏa Vực nên ngươi đem người bắt về? Đoan Mộc Trường Anh lạnh lùng nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng: Nghe nói ngươi không chỉ đi bắt nàng, còn bắt không ít người đoạn thời gian trước đi qua Hoả Vực...Như thế nào, ngươi nghĩ ở trên người đám người râu ria kia tìm được Hỗn Độn Chi Nguyên?
Người lấy Hỗn Độn Chi Nguyên không có khả năng vô thanh vô tức rời khỏi Hoả Vực, nói không chừng trong những người này có người nhìn đến. Nhìn đến nhóm người trong mật thất, thực dễ dàng có thể đoán được ý tưởng Lam Chấn lúc trước. Thà rằng giết nhầm một ngàn, cũng không chịu thả một người đi.
Tông chủ hạ lệnh, phải nhanh chóng tìm Hỗn Độn Chi Nguyên, Lam Chấn, ngươi không cần tiếp tục lãng phí thời gian trên người đám người râu ria, có thời gian đi tìm nữ nhân của ngươi, không bằng nhanh chóng nghĩ biện pháp đem Thác Bạt Nguyên Hủ dẫn khỏi Ráng Sắc thành đưa về tông môn. Sau khi nói xong, hắn xoay người bước đi. Tông Vô Ảnh cùng mấy người đi theo hắn cũng rời đi.
Thánh tử này không đơn giản, chúng ta nhanh chóng chạy khỏi đây mới được. Trở lại thư phòng, Tần Thiên trầm ngâm nói, trong mắt tối đen hiện lên chút tinh quang thanh lãnh.
Ánh mắt Thánh tử quá mức thâm trầm, cùng hắn ta tiếp xúc vài lần, hắn thật sự sợ lộ ra sơ hở. Muội cách người này xa một chút, dù sao mọi người đều biết muội bị thương, dùng nhiều thời gian ở trong phòng tu luyện, nghĩ đến những người khác sẽ không cảm thấy bất thường.
Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, cười gật đầu, trong lòng nghĩ một chuyện khác.Ý tứ vừa rồi của Đoan Mộc Trường Anh...Là kêu Lam Chấn không cần tiếp tục đi tìm nàng sao?Không phải nên nhân cơ hội tạo áp lực làm cho Lam Chấn giết nàng? Hắn làm như vậy là có mục đích gì.
Dã tâm Thiên Đạo Tông không nhỏ, Đoan Mộc Trường Anh có thể cùng ca ca hắn phân cao thấp, hiển nhiên dựa vào thế lực Thiên Đạo Tông, không biết tại sao hắn không hảo hảo làm đệ tử thế gia, lại làm Thánh tử Thiên Đạo Tông, còn Kinh Long quyết kia, nàng có dự cảm thiên hạ tựa hồ muốn đại loạn.
Nàng đối với vị Tông chủ chuẩn bị linh thuỷ mấy ngàn năm cảm thấy thực hứng thú, đồ vật bị Tông chủ nhìn trúng, tất nhiên là thứ tốt, huống chi bên trong còn cần Hỗn Độn Chi Nguyên mới tính là đại viên mãn.
Nếu nàng có thể đoạt được linh thủy, nói không chừng có năng lực tấn mấy giai, nghĩ đến không có linh thủy, hắn sẽ an phận xuống, ngay cả không an phận, đối phó hắn không tấn giai, so với đối phó hắn dùng linh thủy tu vi khủng bố càng dễ dàng. Thiên Đạo Tông này quả thật khó lường.
Địa phương Tông chủ ẩn thân, tuy rằng biết được phương hướng, nhưng không ai biết cụ thể chỗ nào, thậm chí Ma Kiêu cũng không thể cảm ứng được, còn có linh thủy, dấu cực kỳ thỏa đáng, một chút hơi thở cũng không lộ ra.
Ma Kiêu từ truyền tống trận trong mật thất đi ra, đã không thấy bóng dáng tăm hơi, nói là đi tìm vị Tông chủ thần bí cùng linh thủy, trước khi đi còn tức giận nói nơi này có cỗ âm khí cực nồng đậm, là địa phương tu luyện tốt, hắn muốn ở trong này tu luyện một đoạn thời gian, khiến cho nàng thấy Thiên Đạo Tông này như thế nào cũng không được tự nhiên...Rõ ràng đáy lòng biết hắn nói âm khí không phải là thi khí gì, lại nhịn không được tưởng tượng.
Băng Mị chỉ nghe Tông chủ nhắc tới linh thủy mà thôi, nàng ta không biết ở địa phương nào, Lam Chấn ngày thường không truyền triệu, không thể đi gặp Tông chủ, chỉ có Đoan Mộc Trường Thanh thân là Thánh tử, nghe nói có thể tùy thời đi gặp Tông chủ, tuy rằng tu vi hắn là ngọc phủ, nhưng toàn bộ tông môn, trừ bỏ Tông chủ, hắn có quyền lợi lớn nhất, thậm chí trưởng lão tử phủ cũng phải nghe hắn điều khiển.
Nói không chừng Đoan Mộc Trường Anh biết linh thủy, cho dù hắn không biết, đi theo hắn cũng tìm được Tông chủ Thiên Đạo Tông. Ở thư phòng ngây người một lát, Tần Lạc Y rời đi, từ phía trước sơn cốc nhìn lại, liếc mắt một cái liền trông thấy đỉnh núi Đoan Mộc Trường Anh đứng ngày hôm qua.
Nàng rời khỏi sơn cốc, men theo đường nhỏ, trong mắt mọi người trong cốc, tu vi của nàng mất hết, đương xuất môn phải chậm rãi đi bộ, thoạt nhìn đỉnh núi không cao, chờ nàng lên đến đỉnh núi, đã mất hơn một canh giờ, cũng may thời tiết nhập thu thập phần mát mẻ, cây cối trên núi cao lớn xanh tươi, một đường gió nhẹ thổi qua, vô cùng thích ý.
Một đường đi tới, trừ bỏ hộ vệ Thiên Đạo Tông, không nhìn đến những người khác, càng không nhìn thấy Đoan Mộc Trường Anh, nàng ở trên đỉnh núi chuyển động hai canh giờ, buông thần thức ra đem chung quanh cẩn thận đánh giá một phen sau, lại hướng dưới núi đi đến.
Giữa đỉnh núi một trận dao động, hai đạo bóng dáng đột nhiên xuất hiện trên chỗ nàng từng đi qua, một người trong đó nhìn phương hướng nàng rời đi, ánh mắt sâu thẳm ám trầm.
Thánh tử, thuộc hạ đã đi Thiên Long sơn mạch xem qua, không phát hiện hành tung Tần cô nương, sợ là đã rời khỏi. Tông Vô Ảnh nói.
Lam Chấn chết tiệt. Khuôn mặt Đoan Mộc Trường Anh tuấn dật căng thẳng, thấp chú một tiếng, trong mắt hiện lên lo lắng, nhưng tia lo lắng kia biến mất rất nhanh, hướng Tông Vô Ảnh gật gật đầu: Ta đã biết, ngươi đi xuống đi, phái vài người lưu ý động tĩnh Lam Chấn trong khoảng thời gian này, có gì khác thường, lập tức nói cho ta biết.
Xuống núi so với lên núi dễ dàng hơn, không đến một canh giờ, Tần Lạc Y trở về sơn cốc, trong thư phòng không thấy Tần Thiên, nàng buông thần thức ra, phát hiện bóng dáng Tần Thiên đứng chỗ yên lặng trong cốc, bên cạnh hắn, còn có một nữ đệ tử Thiên Đạo Tông.
Bộ dáng nữ tử kia có vài phần tư sắc, dáng người quyến rũ lả lướt, chính là một trong hai nữ tử trong cốc biết được Băng Mị bị thương, lén nguyền rủa nàng tốt nhất vĩnh viễn không tỉnh lại, tên là Phong Văn Anh, một người khác tên Vũ Văn Kiều.
Lam đại nhân, đây là điểm tâm hôm nay nô tỳ tự mình xuống bếp làm, là thứ ngài thích ăn nhất, đại nhân, ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không? Trên tay Phong Văn Anh cầm theo giỏ trúc, trong giỏ đặt hai đĩa điểm tâm, nàng cầm khối xảo tiếu thiến hề trong đó lên, ánh mắt hàm chứa mị quang câu nhân, để sát vào bên miệng Tần Thiên, thân mình không ngừng đến gần, bộ ngực cao ngất theo động tác nàng nói chuyện, hơi hơi run rẩy như hai con thỏ, dường như sẽ tùy thời nhảy ra, nàng mặc y phục trễ cổ cực thấp, chỉ cần ánh mắt Tần Thiên liếc qua, có thể đem phong cảnh trước ngực nàng thu hết vào đáy mắt.
Tần Lạc Y đứng dưới tàng cây, phượng mâu híp lại, hừ lạnh một tiếng, nữ nhân này muốn nhúng chàm đại ca nàng? Tưởng bở? Nàng cố ý phóng nặng cước bộ, từ dưới tàng cây đi ra ngoài.
Phong Văn Anh đang muốn thừa cơ dựa vào người Lam Chấn nhìn đến nàng, thân thể cứng đờ, sắc mặt biến đổi, cố tình có chút sợ hãi dựa vào người Tần Thiên.
Ánh mắt Tần Thiên dừng trên mặt Tần Lạc Y, nhìn đến trong mắt nàng giả vờ ghen tuông rõ ràng, nhịn không được nhếch môi một cái, dưới chân nhẹ nhàng dịch ra từng bước, Phong Văn Anh hướng trên người hắn dựa vào lảo đảo một cái, thiếu chút nữa chật vật té ngã.
Gặp qua Băng đại nhân. Nàng cắn môi, ai oán ẩn tình nhìn thoáng qua nam tử bên người, chỉ phải thu xếp vài phần tươi cười hướng Tần Lạc Y hành lễ. Nàng cũng là nữ nhân của Lam Chấn, nhưng tu vi không bằng Băng Mị, thời điểm Băng Mị ở trong cốc, nàng sợ Băng Mị ngáng chân, nên không dám quá phận dây dưa Lam Chấn.
Chấn ca ca. Tần Lạc Y hướng về phía Tần Thiên tươi cười, bước nhanh qua, thân mật kéo cánh tay hắn: Ta tìm chàng khắp nơi, nguyên lai chàng ở trong này. Không đáp lại nàng ta hành lễ, nhưng không quên liếc mắt nhìn nữ nhân õng ẹo làm dáng trước mặt Lam Chấn một cái.
Nàng tìm ta làm gì? Tần Thiên mỉm cười nhìn nàng, mặc nàng kéo tay áo chính mình, hướng về phía trước đi đến.
Vừa rồi Thiết đại nhân đến đây, nói có việc cùng ngài thương lượng, đang ở thư phòng chờ ngài. Mắt thấy bọn họ càng đi càng xa, Phong Văn Anh âm thầm cắn răng: Lam đại nhân, điểm tâm... Vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Tần Thiên sớm mẫn cảm phát giác quan hệ giữa Phong Văn Anh cùng Lam Chấn không bình thường, tựa như rõ ràng lời tiếp theo nàng ta muốn nói, cùng Tần Lạc Y nhìn nhau, lập tức quay đầu hướng nàng ta gật gật đầu nói: Đem điểm tâm đưa đến thư phòng đi.
Phong Văn Anh mừng rỡ, đứng dậy, bưng điểm tâm bước nhanh đến, theo sát phía sau bọn họ, trong thư phòng trừ bỏ Thiết đại nhân, còn có luyện đan sư họ Sử ở đây, thân phận nàng rất thấp, không dám ở trong thư phòng quá lâu, mâu quang chợt lóe, buông điểm tâm xuông bàn, lặng yên lui ra ngoài.
Hai người Sử-Thiết, chính vì chưa tìm được Hỗn Độn Chi Nguyên mà phạm sầu, nhưng lời nói giữa hai người đều suy đoán người Thác Bạt gia tộc đoạt Hỗn Độn Chi Nguyên đi, dù sao Hỏa Vực nằm trên địa bàn Thác Bạt gia. Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, lặng yên rũ mắt xuống.
Các ngươi cũng biết tu vi của ta nhất thời nửa khắc không thể khôi phục được, chưa tìm được đồ Tông chủ cần, các ngươi nghĩ biện pháp nhất định phải mau chóng đem Thác Bạt Nguyên Hủ mang về tông môn, Tần Lạc Y kia...Trước tiên đừng vội đuổi theo, cũng đừng đuổi theo những người khác đi qua Hỏa Vực. Tần Thiên cố ý âm trầm nói.
Hai người Sử-Thiết đều biết chuyện Đoan Mộc Trường Anh đến cốc, hai người đáp ứng xuống, Thiết đại nhân lại hỏi: Có muốn xử lý những người đã bắt về nhốt trong mật thất hay không? Lưu trữ những người đó cơ hồ vô dụng, đã đến Thiên Đạo Tông, không có khả năng thả bọn họ rời đi.
Tần Thiên nhìn chằm chằm hoa hải đường nở rộ ngoài cửa sổ, im lặng một lát, sau đó nói: Tạm thời giữ lại đi, có lẽ về sau còn hữu dụng.
Sau khi hai người Thiết-Sử rời khỏi, Tần Thiên thu hồi ánh mắt, vừa lúc nhìn đến ánh mắt Tần Lạc Y tối đen dừng vào hai đĩa điểm tâm trên bàn, không khỏi cong môi cười khẽ: Muội thích liền ăn đi.
Đó là điểm tâm do tiểu mỹ nhân tự mình làm cho huynh. Tần Lạc Y giương mắt trêu tức nhìn hắn, quả thật là tự mình làm, còn bỏ thêm thứ đặc thù, nàng không tiêu thụ nổi.
Tần Thiên bị nàng trêu ghẹo cố tình tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, lập tức bật cười, nhìn nàng cầm một khối, đưa lên mũi ngửi ngửi lại buông xuống, đáy mắt hiện lên chút quang mang khác thường...Trong lòng không khỏi vừa động.
Hắn cầm lấy một khối đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, sắc mặt phút chốc thay đổi, trong mùi điểm tâm nồng đậm có một loại hỗn hợp hương khí tử diệp lạc thúc giục tình, hương khí cực nhạt, nếu không phải cố ý ngửi, rất khó phát hiện.
Màn đêm buông xuống, Phong Văn Anh dò xét thời gian không sai biệt lắm, cố ý đem chính mình thu thập một phen, trong mắt lóe ra ánh sáng cực nóng, hướng tới vị trí trung tâm cốc đi đến, đi đến cửa phòng Lam Chấn, nàng đắc ý nhìn cách vách một cái, đang muốn gõ cửa phòng.
Chấn ca ca, tâm ta đau, gan đau, bụng đau...Khắp nơi trên người đều đau, khó chịu muốn chết. Một đạo thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên trong phòng.
Phong Văn Anh kinh ngạc hé miệng, không phải nữ nhân kia mỗi buổi tối đều ở trong phòng tu luyện chữa thương sao, bị thương cũng không an phận, còn muốn quyến rũ Lam đại nhân. Xứng đáng đau chết ả! Trong mắt phun ra lửa giận.
Thật sự? Ta nhìn xem. Thanh âm Lam Chấn vang lên, trong phòng truyền đến thanh âm hai người thân mật khe khẽ nói nhỏ, thanh âm rất thấp, không nghe rõ đang nói cái gì, chỉ có tiếng Băng Mị thỉnh thoảng cười duyên ra tiếng.
Phong Văn Anh cắn răng, bàn tay giơ lên thả xuống, trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết vậy nàng nên đến sớm một chút, sẽ không mất công may giá y cho nữ nhân kia, nàng thật vất vả mới tìm được tử diệp lạc, mặc dù tử diệp lạc không thể tu luyện, nhưng trên Huyền Thiên đại lục cực khó tìm, nam tử ăn tử diệp lạc, tiếp tục cùng nữ tử song tu, cơ dẫn nữ tử mang thai lớn hơn rất nhiều.
Lam Chấn phong lưu, nhưng ở trong Thiên Đạo Tông có quyền lợi thật lớn, khi cùng nàng hoan hảo từng đồng ý với nàng, chỉ cần nàng sinh cho hắn một nhi tử, hắn liền danh chính ngôn thuận cho nàng làm bạn lữ song tu của hắn.
Không nghĩ tới nàng tính kế hồi lâu, lại rơi vào khoảng không, sớm biết vậy nàng nên nhẫn nhịn thêm một chút, đợi thời điểm Băng Mị không ở đây mới động thủ, lại hối hận kỳ thật hai ngày trước nên động thủ, hai ngày trước nàng được đến tin tức, Băng Mị đang tu luyện, trong phòng Lam Chấn không có người, đều do chính mình quá nóng vội, chỉ nghĩ đến dùng tử diệp lạc càng tươi, hiệu quả càng tốt, càng dễ dàng hoài thai.
Nàng hiểu rõ tính tình Lam Chấn, hỉ nộ vô thường, cứ như vậy đi vào, nàng không dám, cuối cùng không cam lòng, lặng lẽ đứng ngoài phòng một lát, nghe đến trong phòng thân mật nói nhỏ, không có thanh âm ái muội khác, cuối cùng thoải mái yên lòng, xem ra Băng Mị kia bị thương so với nàng tưởng tượng còn nặng hơn.
Rốt cục đi rồi. Tần Lạc Y chỉ ngồi xếp bằng trên giường Tần Thiên, nâng mắt hướng ngoài cửa sổ, tươi cười khẽ hạ giọng nói: Đại ca, hiện tại muội có thể đi rồi?
Tần Thiên hơi nghiêng người nhìn nàng, buổi tối hôm nay không có ánh trăng, nhưng hai người cách gần, ở trong bóng đêm lâu, vẫn thấy rõ ràng bóng người, bắt giữ phượng mâu nàng liễm diễm bỡn cợt, mâu quang hơi loé, cười nói: Bên ngoài có hộ vệ, không biết nữ nhân kia có trở về hay không, vì đại ca, muội ở đây thêm chốc lát đi.
/479
|