Editor:HamNguyet
Đồng tử Kim Đông Nhan co rụt lại, đáy mắt nhất thời nảy lên một chút ám trầm, ánh mắt yêu dị gắt gao nhìn Tần Lạc Y, một lát sau cắn răng cả giận nói: Ngươi không phải Băng Mị!
Da thịt tuyết trắng, mặt trứng ngỗng, mắt xếch, mày lá liễu, miệng anh đào nhỏ nhắn...Rõ ràng chính là khuôn mặt dị thường quen thuộc, nhưng ánh mắt kia, không giống dĩ vãng, lúc này trong trẻo lạnh lùng, mà lúc trước nàng nhìn đến hắn, trong mắt đều là khó nén kinh diễm cùng sùng bái.
Tần Lạc Y nhíu mi cười khẽ: Cuối cùng ngươi đã nhìn ra.
Kim Đông Nhan giận dữ.Mọi việc hôm nay không thuận: Ngươi dám giả mạo Băng Mị, lẫn vào Thiên Đạo Tông ta, ha ha, ta xem ngươi đến tìm chết, vào Thiên Đạo Tông môn ta, mơ tưởng còn sống đi ra ngoài.
Đoan Mộc Trường Anh lẳng lặng đứng một bên, thần sắc thâm thúy khó lường, bàn tay trong tay áo nắm chặt khối linh hồn ngọc giản màu trắng.
Các ngươi cùng nhau trà trộn vào? Ánh mắt Kim Đông Nhan yêu dị nhìn nàng, lại nhìn Tần Thiên trong thủy tinh quan đã sớm mở mắt ra, sắc mặt âm trầm, ánh mắt nảy lên hoả hoa rào rạt, hung ác nham hiểm cười: Tới vừa lúc, giảm bớt công sức bản Tông chủ đi bắt người Tần gia.
Thủy tinh quan bị tu sĩ ngọc phủ chiếm, bên trong có linh thuỷ do hắn mất mấy ngàn năm thu thập linh bảo thiên địa luyện chế thành, tuy rằng không có Hỗn Độn Chi Nguyên, cho dù hắn ta ở trong không gian phong bế tấn giai, cũng chỉ tấn nhiều nhất một giai mà thôi, không có khả năng hao hết linh lực bên trong, nhưng trong lòng hắn khó chịu đến cực điểm, vừa rồi tâm tư đều suy nghĩ nên làm thế nào để hắn ta đi ra, nên xem nhẹ Băng Mị cũng bị người thay thế.Khi nào Thiên Đạo Tông hắn có thể mặc người đến đi?
Dâm quang yêu dị trong mắt đại thịnh, một cỗ hơi thở khủng bố lấy thế che trời lấp đất từ trong cơ thể bạo dũng ra, cái bàn bên cạnh, cơ hồ như muốn biến thành bột phấn, sát ý cường đại nhất thời làm cho nhiệt độ trong không gian lạnh lẽo.
Lại đây. Hắn đứng phía trước, híp ánh mắt dài nhỏ bễ nghễ nhìn Tần Lạc Y, ánh mắt tà ác nhìn hai mắt nàng, sau đó di chuyển xuống dưới, dừng trên ngực nàng đầy đặn, trong mắt hiện lên sắc thái vừa lòng.
Lại đây, hảo hảo nói cho ta biết các ngươi vì cái gì lại chạy đến Thiên Đạo Tông ta, nói có lý, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Tần Lạc Y bị ánh mắt dâm tà của hắn nhìn chằm chằm như muốn đem y phục nàng lột ra, buồn nôn từ đáy lòng, mím chặt môi đỏ mọng, nàng liếc mắt nhìn thoáng qua mảnh nhỏ bàn ghế trên mặt đất một cái, dưới chân vừa động, nhẹ nhàng bước ra nửa bước.
Kim Đông Nhan đắc ý nở nụ cười. Nhìn nàng dùng khuôn mặt Băng Mị đi tới, ánh mắt kia lúc này không mảy may che lấp, linh động như ngọc lưu ly, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền cảm thấy nhiệt huyết toàn thân sôi trào, có một cỗ xúc động muốn đem nàng đặt dưới thân hung hăng chà đạp, mà xúc động như vậy, hắn đã hồi lâu không có.
Tần Thiên theo dõi hắn, ánh mắt trở nên dị thường lạnh lẽo, lập tức dời đi, lặng yên dừng trên cơ quan trong thủy tinh quan.
Không cần đi. Tần Lạc Y bước nửa bước, đã bị Đoan Mộc Trường Anh gắt gao mắm chặt tay, ngăn cản nàng tiếp tục đi về phía trước.
Tần Lạc Y ngẩn ra.Hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn. Đoan Mộc Trường Anh khí vũ hiên ngang đứng bên người nàng, ngũ quan tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, mi như quỳnh đại, mắt đen như mực, sáng tựa hàn tinh, nhìn thẳng Kim Đông Nhan, dáng người cao lớn thon dài lộ ra lạnh lùng.
Nhận thấy được ánh mắt nàng nhìn hướng chính mình, Đoan Mộc Trường Anh cầm tay nàng, hướng về phía nàng nhẹ nhàng cười: Đừng đi qua, ta sẽ không để người khác thương tổn nàng. Cầm tay nàng hơi hơi dùng sức, cầm thật chặt.
Trong lòng Tần Lạc Y ngũ vị tạp trần, nói không nên lời là cảm thụ phức tạp gì...Hắn đang muốn che chở nàng sao? Vì cái gì. Tu vi Tông chủ này không yếu, vừa rồi trên người phát ra hơi thở khủng bố, đó là hơi thở chỉ có tu sĩ tử phủ cường đại mới có, thân là người đứng đầu một tông, khẳng định trên người có rất nhiều thủ đoạn cùng pháp bảo lợi hại.Hắn mới là ngọc phủ sơ giai, cùng Kim Đông Nhan chống lại không khác gì lấy trứng chọi đá.
Phượng mâu Tần Lạc Y nhẹ loé, đôi mi thanh tú không dấu vết nhíu lại, sắc mặt không thay đổi, nàng nghĩ như thế nào cũng không thông hắn vì cái gì phải làm như vậy. Vì thực cốt đan? Hay là hắn lại diễn trò đùa giỡn thủ đoạn?
Đoan Mộc Trường Anh, ngươi muốn làm gì? Tần Lạc Y không mở miệng nói chuyện, Kim Đông Nhan nhìn tay Đoan Mộc Trường Anh lôi kéo Tần Lạc Y, thần sắc biến đổi, âm nhu nói: Để cho nàng lại đây, chuyện vừa rồi ta có thể coi như không thấy.
Trong lòng sinh khí. Ngay cả Đoan Mộc Trường Anh cũng dám làm trái hắn, không muốn sống chăng!
Đoan Mộc Trường Anh vẫn không buông tay, gắt gao nắm tay Tần Lạc Y, ánh mắt thanh lãnh nhìn Kim Đông Nhan, cong môi cười trào phúng: Ta sẽ không để nàng đi tới. Ngọc giản trong bàn tay, hắn đã sớm bất động thanh sắc bóp nát.
Sắc mặt Kim Đông Nhan nháy mắt trở nên xanh mét, gương mặt yêu dị bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Trường Anh, lập tức cười nhạo nói: Ngươi thích nữ nhân này? Vì nữ nhân này mà ngươi muốn đối nghịch với ta, muốn phản bội ta...Ha ha, Đoan Mộc Trường Anh, ngươi hiểu rõ rồi chứ, hậu quả phản bội ta, không phải ngươi có thể gánh vác.
Mâu quang Đoan Mộc Trường Anh loé ra, không để ý đến Kim Đông Nhan uy hiếp, bàn tay nắm chặt tay Tần Lạc Y, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụ trong lòng bàn tay, làm cho tươi cười trên khoé môi hắn trở nên ôn nhuận.
Tiểu tử ngươi, ái mộ người khác mà cũng gạt, bất quá là một nữ nhân mà thôi, nếu ngươi thích, để cho nàng đi theo ngươi là được. Kim Đông Nhan nhìn mặt Đoan Mộc Trường Anh, nhịn không được lộ ra tươi cười ôn nhu, thở dài một hơi, cười lắc lắc đầu, thần sắc nguyên bản hung ác nham hiểm rút đi, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Trường Anh mang theo sủng nịch khác thường: Ta biết ngươi cùng Lam Chấn, Băng Mị bọn họ không hợp, nhưng không cần phải đem người ngươi ái mộ phẫn thành bộ dáng bọn họ mang vào a, may mắn chỉ là một hồi hiểu lầm, như vậy đi, hai người các ngươi gọi hắn ta ra, nếu là người một nhà, sự tình hôm nay bỏ qua, về sau các ngươi không được xằng bậy như vậy nữa.
Hắn ngồi xuống ghế da hổ tinh xảo, hướng về phía bọn họ phất phất tay, ý bảo bọn họ đem Tần Thiên trong thủy tinh quan thả ra.
Tần Lạc Y kéo kéo khóe môi, dưới chân chưa động, trên tay tránh tránh, muốn từ trong tay Đoan Mộc Trường Anh tránh ra, Đoan Mộc Trường Anh không buông tay, cúi đầu ghé sát vào bên tai nàng ôn nhu nói: Đừng nghe hắn, đại ca nàng ở bên trong rất an toàn, không thể đi ra.
Tần Lạc Y tựa như lần đầu tiên nhận thức hắn, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua lần nữa, trong lòng hồ nghi không thôi, chẳng lẽ hắn thật sự muốn cùng Kim Đông Nhan nháo lớn? Sẽ không sợ đến lúc đó cho dù lấy được giải dược thực cốt đan của nàng, cũng không có mạng ăn sao?
Về phần Kim Đông Nhan nói hắn thích chính mình, nàng hoàn toàn không có để trong lòng...Đoan Mộc Trường Anh sẽ không thích nàng, chỉ hận không thể giết nàng đi.
Nhớ rõ chính mình không chỉ cho hắn ăn độc dược, còn đâm hắn không ít châm che tu vi lại, thậm chí lúc ban đầu còn không lưu tình chút nào đâm hắn một đao, thời điểm ở Thiên Long sơn mạch đánh hắn một gậy.
Bất quá lúc này nàng nghĩ như thế nào, cũng nghĩ không thông mục đích của Đoan Mộc Trường Anh, nàng dứt khoát không nghĩ nữa, ánh mắt nhìn về phía Kim Đông Nhan ngồi trên ghế da hổ. Kim Đông Nhan tu cái gì?
Tuy rằng lời nói Đoan Mộc Trường Anh rất nhỏ, nhưng hắn đã sớm nghe rõ ràng, trong lòng áp lực lửa giận xông ra, sắc mặt phút chốc lạnh lùng, hung ác nham hiểm nhìn bọn họ nói: Đoan Mộc Trường Anh, mang người ra cho ta, đừng để ta nói lần thứ hai, nếu không...Ngươi có biết hậu quả làm trái ý ta.
Đoan Mộc Trường Anh vẫn đứng im bất động, mâu quang thanh lãnh như nước: Ta mang hắn ra, ngươi sẽ thả bọn họ? Còn bỏ qua tất cả chuyện tình hôm nay ta làm sao?
Đương nhiên. Kim Đông Nhan nghĩ đến hắn nghĩ thông suốt, chính mình uy hiếp có hiệu quả, sắc mặt hoà hoacn: Ta nói chuyện giữ lời.
Con ngươi Đoan Mộc Trường Anh hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn hắn: Kim Đông Nhan, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao?
Không ai so với hắn càng hiểu biết Kim Đông Nhan, Tần Lạc Y cùng đại ca nàng vào Thiên Đạo Tông, còn bị hắn ta phát hiện, tuyệt đối khó ra khỏi tông môn, không đem bọn họ tra tấn đến chết, hắn ta sẽ không chịu để yên.
Mà chính mình. Chưa từng không tuân theo hắn ta, hôm nay không làm theo lời hắn ta nói...Hắn ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho chính mình, Thánh tử Thiên Đạo Tông, hắn chỉ là một con rối mà thôi, hắn ta muốn đổi liền đổi.
Kim Đông Nhan nghĩ đến bản thân làm bí ẩn, không nghĩ tới hắn đã sớm biết, mấy Thánh tử lúc trước, thậm chí còn có Thánh nữ, rất nhiều đều chết trong tay Kim Đông Nhan.
Trường Anh, hôm nay ngươi làm sao vậy? Sắc mặt Kim Đông Nhan vừa mới dịu đi, lại trở nên xanh mét, trong lòng giận dữ, hắn áp lực lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: Trong toàn bộ tông môn, ngươi biết người ta tín nhiệm nhất chính là ngươi, linh thủy kia...Cũng sớm nói qua với ngươi, chỉ cần ta gom đủ linh thực, đến lúc đó cho ngươi đi ngâm linh thuỷ, tu vi sẽ tăng tiến nhanh, Thiên Đạo Tông chúng ta sắp xưng bá thiên hạ.
Vĩnh viễn không có một ngày như vậy. Khoé môi Đoan Mộc Trường Anh mang theo tươi cười châm chọc, hai tròng mắt sâu thẳm như hàn đàm: Xưng bá thiên hạ...Ta sẽ không cho ngươi có một ngày như vậy.
Thứ hỗn trướng. Kim Đông Nhan rốt cuộc không áp lực được lửa giận trong lòng, đột nhiên đứng lên, gương mặt yêu dị trở nên dị thường dữ tợn, lực lương khủng bố trong cơ thể bạo dũng mà ra, hướng tới trên người Đoan Mộc Trường Anh mãnh liệt đánh lại.
Oanh! Một tiếng kịch vang, công kích tàn nhẫn của Kim Đông Nhan không rơi xuống người Đoan Mộc Trường Anh. Tông Vô Ảnh đột nhiên trống rỗng xuất hiện, chắn trước mặt Đoan Mộc Trường Anh cùng Tần Lạc Y, cùng Kim Đông Nhan cứng đối cứng tiếp một chưởng, cỗ năng lượng kinh người dao động, từ trên người hai người bạo dũng mà ra, cùng tử quang chói mắt.
Mà trong nháy mắt kia, Đoan Mộc Trường Anh đã sớm lôi kéo Tần Lạc Y thối lui đến một góc, trên người nhanh chóng thêm vào đạo phòng ngự ngọc phủ rất mạnh.
Tần Lạc Y tránh tay hắn ra lần nữa, ý niệm vừa động, ở ngoài tầng ngọc phủ thêm vào đạo phòng ngự thật dày.
Ngay cả như vậy, thời điểm cỗ năng lượng kinh người dao động đánh sâu vào, hai đạo phòng ngự vẫn không chống đỡ được lực lượng công kích, ầm một tiếng, hai đạo phòng ngự bị vỡ vụn.
Cũng may sau khi cỗ lực lượng kia đánh nát phòng ngự, lực công kích yếu đi không ít, trong bọn họ có một người là tu sĩ tử phủ, một người là tu sĩ ngọc phủ, phòng ngự thân thể cực kỳ kinh người, hai người đều không bị thương.
Thuỷ tinh quan màu lam trên dàn tế, thậm chí đều không chớp lên một chút, Tần Thiên ở bên trong tự nhiên không có việc gì, tay hắn đã đặt lên cơ quan. Vừa rồi đạo công kích kia, tâm hắn nhấc lên tới cổ họng, nếu không phải nhìn đến Tông Vô Ảnh đúng lúc xuất hiện, hắn đã sớm lao ra...Thừa dịp Tần Lạc Y nhìn về phía hắn, hắn lặng lẽ hướng nàng chớp mắt ý bảo.
Tông Vô Ảnh, không nghĩ tới không gian thuật của ngươi càng ngày càng xuất thần đẹp như tranh. Kim Đông Nhan nhìn Tông Vô Ảnh đứng trước mắt chính mình, khinh thường cười lạnh: Như thế nào, ngay cả ngươi cũng muốn phản ta sao? Tử phủ cửu giai đỉnh, chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng tu vi của ngươi, giết chết được ta? Không cần ta động thủ, hai khôi lỗi kia cũng có thể đem ngươi bóp chết.
Tông Vô Ảnh cười hắc hắc, chỉ là ánh mắt thập phần thê lương: Ngươi nói đúng, hôm nay ta muốn phản ngươi, còn muốn giết ngươi, một ngày này ta đã đợi hồi lâu.
Không tự lượng sức mình! Kim Đông Nhan gầm lên, khuôn mặt yêu dị trở nên càng thêm vặn vẹo: Đừng nói bằng một mình ngươi, căn bản không giết được ta...Ha ha, cho dù ngươi giết ta, ngươi cũng không sống được, không có giải dược ta chế cho ngươi, ngươi sống không quá hai năm! Đoan Mộc Trường Anh, ngươi cũng sống không quá hai năm, còn có nương ngươi, ta nhớ rõ độc trong cơ nàng đã sắp phát tác đi...Mang người trong thủy tinh quan ra, ta sẽ đúng hạn cho nương ngươi giải dược, nếu không bà ta nhất định phải chết.
Kim Đông Nhan trên cao nhìn xuống bọn họ, càng nói càng cao hứng, thần sắc hung ác nham hiểm đắc ý.
Cằm Đoan Mộc Trường Anh căng thẳng, ánh mắt lãnh khốc nhìn hắn: Giải dược? Ngươi còn muốn gạt ta! Ngươi cho bà độc dược mới đúng, dùng loại độc dược của ngươi giảm bớt một loại độc dược khác trên người bà, như uống rượu độc giải khát, làm cho độc trên người bà càng ngày càng nặng, nhưng ta còn rất bội phục ngươi, độc dược kia của ngươi thật sự rất tốt, nếu không phải một lần ngẫu nhiên...Ta căn bản không biết độc trên người bà chưa từng được giải, giống như chúng ta.
Đồng tử Kim Đông Nhan co rụt lại, thần sắc phức tạp nhìn Đoan Mộc Trường Anh, không nghĩ tới hắn ta đã biết, hắn thản nhiên nói: Tuy rằng là độc dược, nhưng nếu nương ngươi tiếp tục ăn dược của ta, sống thêm mấy trăm năm đều không thành vấn đề, nếu ngươi tiếp tục sai lầm, bà ta sống không quá mấy tháng.
Cái này không nhọc ngươi lo lắng. Đoan Mộc Trường Anh hừ lạnh: Ta biết ngươi cho bà ăn băng phách tán, đã sắp gom đủ linh thực chế giải dược, chỉ kém một thứ, đáng tiếc vị giải dược kia chưa thành thục, đợi thêm vài thập niên nữa.
Băng phách tán rất khó luyện chế, giải dược là thập tứ giai đan dược...Tần Lạc Y mím môi đỏ mọng, phượng mâu hơi loé.
Vậy mà ngươi có thể gom đủ linh thực luyện chế giải dược băng phách tán? Ta đã coi thường ngươi, bất quá...Nương ngươi còn chờ được vài thập niên sao? Đừng nói vài thập niên, cho dù vài năm, bà ta cũng biến thành đống xương trắng. Kim Đông Nhan không có hảo ý cười to.
Ta tìm được khối hàn băng ngọc vạn năm, làm thành băng quan, có hàn băng ngọc vạn năm bảo vệ bà, đừng nói vài thập niên, cho dù mấy trăm năm, mấy ngàn năm bà cũng chờ được. Thần sắc Đoan Mộc Trường Anh bình tĩnh.
Ngươi thật đúng là có tâm. Thần sắc Kim Đông Nhan xanh mét: Còn ngươi, bảo hộ nương ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ chết? Còn có ngươi, Tông Vô Ảnh, ngươi cũng không sợ chết? Ta nói rồi, chờ tìm được Hỗn Độn Chi Nguyên, đến lúc đó tu vi bản tông chủ tiến nhanh, ta liền luyện chế giải dược chân chính cho các ngươi, đến lúc đó Thiên Đạo Tông chúng ta độc bá thiên hạ, các ngươi hưởng không hết vinh hoa phú quý...Ngay cả chút thời gian ấy đều không chờ được.
Trong mắt Tông Vô Ảnh lộ vẻ khinh thường, nhìn thoáng qua Đoan Mộc Trường Anh: Nếu không phải vì che chở hắn lớn lên, ta đã sớm liều mạng với ngươi, hùng bá thiên hạ cái gì, ngươi đừng nằm mơ, vĩnh viễn không có một ngày như vậy, ngươi không có mệnh lấy được Hỗn Độn Chi Nguyên.
Kim Đông Nhan ngửa mặt lên trời cuồng tiếu: Bằng hai người các ngươi đã nghĩ cản trở ta xưng bá thiên hạ? Thật sự là ý nghĩ kỳ lạ...Tông Vô Ảnh, ngươi đi tìm chết đi.
Nâng tay ấn xuống cơ quan, triệu hồi khôi lỗi ngoài cửa đá tiến vào, cửa đá vừa mở ra, hai khôi lỗi ầm ầm ngã xuống đất, vài tên hắc y tu sĩ từ cửa nhanh chóng tiến vào, đứng bên cạnh Tông Vô Ảnh, đem Đoan Mộc Trường Anh cùng Tần Lạc Y bảo hộ phía sau.
Kim Đông Nhan nhìn khôi lỗi chia năm xẻ bảy ngã xuống đất, còn có vài tên trưởng lão ngày thường nể trọng chính mình, còn có cái gì không rõ: Các ngươi đều phản bội ta, không muốn sống có phải hay không...Một khi đã như vậy, ta thành toàn cho các ngươi!
Một cỗ hơi thở cuồng bạo hung ác nham hiểm từ trên người hắn xuất hiện lần nữa, ánh mắt Kim Đông Nhan yêu dị, lộ ra âm lãnh không thể che dấu, ánh mắt như độc xà, cỗ hơi thở âm lãnh kia hướng tới đoàn người bên cạnh Đoan Mộc Trường Anh vọt tới.
Ngăn trở hắn. Đoan Mộc Trường Anh khẽ quát một tiếng, bao gồm Tông Vô Ảnh cùng đám người nhanh chóng vọt lên.
Tám người đều là tu sĩ tử phủ, trừ bỏ Tông Vô Ảnh, còn có hai gã tu sĩ tử phủ đỉnh, tu vi những người khác không yếu, đều là tu sĩ tử phủ cao giai, tử quang chói mắt trên người bọn họ bạo dũng mà ra, tám người vọt lên, đứng thành hình dạng kỳ dị, đem Kim Đông Nhan vây quanh, trong tay cầm các loại pháp khí pháp bảo phủ đệ, hướng trên người hắn ta.
Cửu tượng Càn Khôn trận. Kim Đông Nhan thấy rõ ràng vị trí bọn họ đứng, đồng tử mạnh mẽ co rụt lại, hơi thở âm lãnh trên người bị cửu tượng Càn Khôn trận kia ngăn trở hoàn toàn: Vì đối phó bản Tông chủ, ngay cả này trận pháp đều bị các ngươi tìm ra, nhưng tìm ra thì như thế nào? Cửu tượng Càn Khôn trận không hoàn chỉnh, cũng muốn lấy đến đối phó ta?
Oanh! Hắn nâng bàn tay lên, hơi thở trên người càng thêm cường đại, lấy một địch tám, cư nhiên không rơi xuống thế hạ phong.
Đoan Mộc Trường Anh xoay người giữ chặt tay Tần Lạc Y: Ta mang nàng vào thủy tinh quan, bên ngoài không an toàn, nàng cùng đại ca nàng ở bên trong, chờ bọn hắn đánh xong trở ra.
Tần Lạc Y nghiêng đầu nhìn hắn, nàng thật không ngờ, Đoan Mộc Trường Anh thật sự cùng Kim Đông Nhan chống lại, còn xách động đám trưởng lão, rõ ràng đã sớm có tâm này, càng làm cho nàng thật không ngờ là....Trên người hắn bị hạ độc, hai năm không có giải dược sẽ chết.Còn có nương hắn.
Đây là nguyên nhân hắn một lần lại một lần đuổi giết Đoan Mộc Trường Thanh, làm Thánh tử Thiên Đạo Tông sao? Nhớ rõ Đoan Mộc Trường Thanh nói qua, mười năm trước, kỳ thật quan hệ giữa hai huynh đệ bọn họ rất tốt. Chỉ là.
Nàng nhìn hướng Kim Đông Nhan bị cửu tượng Càn Khôn trận vây quanh, hắn ta vẫn không bị thua, tám trưởng lão Thiên Đạo Tông cùng nhau đối phó, thần sắc phá lệ ngưng trọng.Muốn giết Kim Đông Nhan kia, chỉ sợ rất khó.
Đoan Mộc Trường Anh đã đưa Tần Lạc Y lên phía trên dàn tế, thần sắc nhẹ nhàng trước nay chưa có: Y nhi, vào đi thôi.
Tần Thiên ấn mở cơ quan, đem nàng kéo vào, Đoan Mộc Trường Anh đứng chỗ thủy tinh quan màu lam mở ra, nhìn thuỷ tinh quan nhẹ nhàng khép lại.
Kim Đông Nhan vẫn chú ý động tác bên này, thấy thế trong mắt sáng ngời, nhanh chóng vọt lại đây, muốn đem Tần Lạc Y cùng Tần Thiên kéo ra ngoài, lại bị mấy người Tông Vô Ảnh ngăn lại, không thể thoát thân.
Đồng tử Kim Đông Nhan co rụt lại, đáy mắt nhất thời nảy lên một chút ám trầm, ánh mắt yêu dị gắt gao nhìn Tần Lạc Y, một lát sau cắn răng cả giận nói: Ngươi không phải Băng Mị!
Da thịt tuyết trắng, mặt trứng ngỗng, mắt xếch, mày lá liễu, miệng anh đào nhỏ nhắn...Rõ ràng chính là khuôn mặt dị thường quen thuộc, nhưng ánh mắt kia, không giống dĩ vãng, lúc này trong trẻo lạnh lùng, mà lúc trước nàng nhìn đến hắn, trong mắt đều là khó nén kinh diễm cùng sùng bái.
Tần Lạc Y nhíu mi cười khẽ: Cuối cùng ngươi đã nhìn ra.
Kim Đông Nhan giận dữ.Mọi việc hôm nay không thuận: Ngươi dám giả mạo Băng Mị, lẫn vào Thiên Đạo Tông ta, ha ha, ta xem ngươi đến tìm chết, vào Thiên Đạo Tông môn ta, mơ tưởng còn sống đi ra ngoài.
Đoan Mộc Trường Anh lẳng lặng đứng một bên, thần sắc thâm thúy khó lường, bàn tay trong tay áo nắm chặt khối linh hồn ngọc giản màu trắng.
Các ngươi cùng nhau trà trộn vào? Ánh mắt Kim Đông Nhan yêu dị nhìn nàng, lại nhìn Tần Thiên trong thủy tinh quan đã sớm mở mắt ra, sắc mặt âm trầm, ánh mắt nảy lên hoả hoa rào rạt, hung ác nham hiểm cười: Tới vừa lúc, giảm bớt công sức bản Tông chủ đi bắt người Tần gia.
Thủy tinh quan bị tu sĩ ngọc phủ chiếm, bên trong có linh thuỷ do hắn mất mấy ngàn năm thu thập linh bảo thiên địa luyện chế thành, tuy rằng không có Hỗn Độn Chi Nguyên, cho dù hắn ta ở trong không gian phong bế tấn giai, cũng chỉ tấn nhiều nhất một giai mà thôi, không có khả năng hao hết linh lực bên trong, nhưng trong lòng hắn khó chịu đến cực điểm, vừa rồi tâm tư đều suy nghĩ nên làm thế nào để hắn ta đi ra, nên xem nhẹ Băng Mị cũng bị người thay thế.Khi nào Thiên Đạo Tông hắn có thể mặc người đến đi?
Dâm quang yêu dị trong mắt đại thịnh, một cỗ hơi thở khủng bố lấy thế che trời lấp đất từ trong cơ thể bạo dũng ra, cái bàn bên cạnh, cơ hồ như muốn biến thành bột phấn, sát ý cường đại nhất thời làm cho nhiệt độ trong không gian lạnh lẽo.
Lại đây. Hắn đứng phía trước, híp ánh mắt dài nhỏ bễ nghễ nhìn Tần Lạc Y, ánh mắt tà ác nhìn hai mắt nàng, sau đó di chuyển xuống dưới, dừng trên ngực nàng đầy đặn, trong mắt hiện lên sắc thái vừa lòng.
Lại đây, hảo hảo nói cho ta biết các ngươi vì cái gì lại chạy đến Thiên Đạo Tông ta, nói có lý, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Tần Lạc Y bị ánh mắt dâm tà của hắn nhìn chằm chằm như muốn đem y phục nàng lột ra, buồn nôn từ đáy lòng, mím chặt môi đỏ mọng, nàng liếc mắt nhìn thoáng qua mảnh nhỏ bàn ghế trên mặt đất một cái, dưới chân vừa động, nhẹ nhàng bước ra nửa bước.
Kim Đông Nhan đắc ý nở nụ cười. Nhìn nàng dùng khuôn mặt Băng Mị đi tới, ánh mắt kia lúc này không mảy may che lấp, linh động như ngọc lưu ly, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền cảm thấy nhiệt huyết toàn thân sôi trào, có một cỗ xúc động muốn đem nàng đặt dưới thân hung hăng chà đạp, mà xúc động như vậy, hắn đã hồi lâu không có.
Tần Thiên theo dõi hắn, ánh mắt trở nên dị thường lạnh lẽo, lập tức dời đi, lặng yên dừng trên cơ quan trong thủy tinh quan.
Không cần đi. Tần Lạc Y bước nửa bước, đã bị Đoan Mộc Trường Anh gắt gao mắm chặt tay, ngăn cản nàng tiếp tục đi về phía trước.
Tần Lạc Y ngẩn ra.Hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn. Đoan Mộc Trường Anh khí vũ hiên ngang đứng bên người nàng, ngũ quan tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, mi như quỳnh đại, mắt đen như mực, sáng tựa hàn tinh, nhìn thẳng Kim Đông Nhan, dáng người cao lớn thon dài lộ ra lạnh lùng.
Nhận thấy được ánh mắt nàng nhìn hướng chính mình, Đoan Mộc Trường Anh cầm tay nàng, hướng về phía nàng nhẹ nhàng cười: Đừng đi qua, ta sẽ không để người khác thương tổn nàng. Cầm tay nàng hơi hơi dùng sức, cầm thật chặt.
Trong lòng Tần Lạc Y ngũ vị tạp trần, nói không nên lời là cảm thụ phức tạp gì...Hắn đang muốn che chở nàng sao? Vì cái gì. Tu vi Tông chủ này không yếu, vừa rồi trên người phát ra hơi thở khủng bố, đó là hơi thở chỉ có tu sĩ tử phủ cường đại mới có, thân là người đứng đầu một tông, khẳng định trên người có rất nhiều thủ đoạn cùng pháp bảo lợi hại.Hắn mới là ngọc phủ sơ giai, cùng Kim Đông Nhan chống lại không khác gì lấy trứng chọi đá.
Phượng mâu Tần Lạc Y nhẹ loé, đôi mi thanh tú không dấu vết nhíu lại, sắc mặt không thay đổi, nàng nghĩ như thế nào cũng không thông hắn vì cái gì phải làm như vậy. Vì thực cốt đan? Hay là hắn lại diễn trò đùa giỡn thủ đoạn?
Đoan Mộc Trường Anh, ngươi muốn làm gì? Tần Lạc Y không mở miệng nói chuyện, Kim Đông Nhan nhìn tay Đoan Mộc Trường Anh lôi kéo Tần Lạc Y, thần sắc biến đổi, âm nhu nói: Để cho nàng lại đây, chuyện vừa rồi ta có thể coi như không thấy.
Trong lòng sinh khí. Ngay cả Đoan Mộc Trường Anh cũng dám làm trái hắn, không muốn sống chăng!
Đoan Mộc Trường Anh vẫn không buông tay, gắt gao nắm tay Tần Lạc Y, ánh mắt thanh lãnh nhìn Kim Đông Nhan, cong môi cười trào phúng: Ta sẽ không để nàng đi tới. Ngọc giản trong bàn tay, hắn đã sớm bất động thanh sắc bóp nát.
Sắc mặt Kim Đông Nhan nháy mắt trở nên xanh mét, gương mặt yêu dị bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Trường Anh, lập tức cười nhạo nói: Ngươi thích nữ nhân này? Vì nữ nhân này mà ngươi muốn đối nghịch với ta, muốn phản bội ta...Ha ha, Đoan Mộc Trường Anh, ngươi hiểu rõ rồi chứ, hậu quả phản bội ta, không phải ngươi có thể gánh vác.
Mâu quang Đoan Mộc Trường Anh loé ra, không để ý đến Kim Đông Nhan uy hiếp, bàn tay nắm chặt tay Tần Lạc Y, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụ trong lòng bàn tay, làm cho tươi cười trên khoé môi hắn trở nên ôn nhuận.
Tiểu tử ngươi, ái mộ người khác mà cũng gạt, bất quá là một nữ nhân mà thôi, nếu ngươi thích, để cho nàng đi theo ngươi là được. Kim Đông Nhan nhìn mặt Đoan Mộc Trường Anh, nhịn không được lộ ra tươi cười ôn nhu, thở dài một hơi, cười lắc lắc đầu, thần sắc nguyên bản hung ác nham hiểm rút đi, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Trường Anh mang theo sủng nịch khác thường: Ta biết ngươi cùng Lam Chấn, Băng Mị bọn họ không hợp, nhưng không cần phải đem người ngươi ái mộ phẫn thành bộ dáng bọn họ mang vào a, may mắn chỉ là một hồi hiểu lầm, như vậy đi, hai người các ngươi gọi hắn ta ra, nếu là người một nhà, sự tình hôm nay bỏ qua, về sau các ngươi không được xằng bậy như vậy nữa.
Hắn ngồi xuống ghế da hổ tinh xảo, hướng về phía bọn họ phất phất tay, ý bảo bọn họ đem Tần Thiên trong thủy tinh quan thả ra.
Tần Lạc Y kéo kéo khóe môi, dưới chân chưa động, trên tay tránh tránh, muốn từ trong tay Đoan Mộc Trường Anh tránh ra, Đoan Mộc Trường Anh không buông tay, cúi đầu ghé sát vào bên tai nàng ôn nhu nói: Đừng nghe hắn, đại ca nàng ở bên trong rất an toàn, không thể đi ra.
Tần Lạc Y tựa như lần đầu tiên nhận thức hắn, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua lần nữa, trong lòng hồ nghi không thôi, chẳng lẽ hắn thật sự muốn cùng Kim Đông Nhan nháo lớn? Sẽ không sợ đến lúc đó cho dù lấy được giải dược thực cốt đan của nàng, cũng không có mạng ăn sao?
Về phần Kim Đông Nhan nói hắn thích chính mình, nàng hoàn toàn không có để trong lòng...Đoan Mộc Trường Anh sẽ không thích nàng, chỉ hận không thể giết nàng đi.
Nhớ rõ chính mình không chỉ cho hắn ăn độc dược, còn đâm hắn không ít châm che tu vi lại, thậm chí lúc ban đầu còn không lưu tình chút nào đâm hắn một đao, thời điểm ở Thiên Long sơn mạch đánh hắn một gậy.
Bất quá lúc này nàng nghĩ như thế nào, cũng nghĩ không thông mục đích của Đoan Mộc Trường Anh, nàng dứt khoát không nghĩ nữa, ánh mắt nhìn về phía Kim Đông Nhan ngồi trên ghế da hổ. Kim Đông Nhan tu cái gì?
Tuy rằng lời nói Đoan Mộc Trường Anh rất nhỏ, nhưng hắn đã sớm nghe rõ ràng, trong lòng áp lực lửa giận xông ra, sắc mặt phút chốc lạnh lùng, hung ác nham hiểm nhìn bọn họ nói: Đoan Mộc Trường Anh, mang người ra cho ta, đừng để ta nói lần thứ hai, nếu không...Ngươi có biết hậu quả làm trái ý ta.
Đoan Mộc Trường Anh vẫn đứng im bất động, mâu quang thanh lãnh như nước: Ta mang hắn ra, ngươi sẽ thả bọn họ? Còn bỏ qua tất cả chuyện tình hôm nay ta làm sao?
Đương nhiên. Kim Đông Nhan nghĩ đến hắn nghĩ thông suốt, chính mình uy hiếp có hiệu quả, sắc mặt hoà hoacn: Ta nói chuyện giữ lời.
Con ngươi Đoan Mộc Trường Anh hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn hắn: Kim Đông Nhan, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao?
Không ai so với hắn càng hiểu biết Kim Đông Nhan, Tần Lạc Y cùng đại ca nàng vào Thiên Đạo Tông, còn bị hắn ta phát hiện, tuyệt đối khó ra khỏi tông môn, không đem bọn họ tra tấn đến chết, hắn ta sẽ không chịu để yên.
Mà chính mình. Chưa từng không tuân theo hắn ta, hôm nay không làm theo lời hắn ta nói...Hắn ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho chính mình, Thánh tử Thiên Đạo Tông, hắn chỉ là một con rối mà thôi, hắn ta muốn đổi liền đổi.
Kim Đông Nhan nghĩ đến bản thân làm bí ẩn, không nghĩ tới hắn đã sớm biết, mấy Thánh tử lúc trước, thậm chí còn có Thánh nữ, rất nhiều đều chết trong tay Kim Đông Nhan.
Trường Anh, hôm nay ngươi làm sao vậy? Sắc mặt Kim Đông Nhan vừa mới dịu đi, lại trở nên xanh mét, trong lòng giận dữ, hắn áp lực lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: Trong toàn bộ tông môn, ngươi biết người ta tín nhiệm nhất chính là ngươi, linh thủy kia...Cũng sớm nói qua với ngươi, chỉ cần ta gom đủ linh thực, đến lúc đó cho ngươi đi ngâm linh thuỷ, tu vi sẽ tăng tiến nhanh, Thiên Đạo Tông chúng ta sắp xưng bá thiên hạ.
Vĩnh viễn không có một ngày như vậy. Khoé môi Đoan Mộc Trường Anh mang theo tươi cười châm chọc, hai tròng mắt sâu thẳm như hàn đàm: Xưng bá thiên hạ...Ta sẽ không cho ngươi có một ngày như vậy.
Thứ hỗn trướng. Kim Đông Nhan rốt cuộc không áp lực được lửa giận trong lòng, đột nhiên đứng lên, gương mặt yêu dị trở nên dị thường dữ tợn, lực lương khủng bố trong cơ thể bạo dũng mà ra, hướng tới trên người Đoan Mộc Trường Anh mãnh liệt đánh lại.
Oanh! Một tiếng kịch vang, công kích tàn nhẫn của Kim Đông Nhan không rơi xuống người Đoan Mộc Trường Anh. Tông Vô Ảnh đột nhiên trống rỗng xuất hiện, chắn trước mặt Đoan Mộc Trường Anh cùng Tần Lạc Y, cùng Kim Đông Nhan cứng đối cứng tiếp một chưởng, cỗ năng lượng kinh người dao động, từ trên người hai người bạo dũng mà ra, cùng tử quang chói mắt.
Mà trong nháy mắt kia, Đoan Mộc Trường Anh đã sớm lôi kéo Tần Lạc Y thối lui đến một góc, trên người nhanh chóng thêm vào đạo phòng ngự ngọc phủ rất mạnh.
Tần Lạc Y tránh tay hắn ra lần nữa, ý niệm vừa động, ở ngoài tầng ngọc phủ thêm vào đạo phòng ngự thật dày.
Ngay cả như vậy, thời điểm cỗ năng lượng kinh người dao động đánh sâu vào, hai đạo phòng ngự vẫn không chống đỡ được lực lượng công kích, ầm một tiếng, hai đạo phòng ngự bị vỡ vụn.
Cũng may sau khi cỗ lực lượng kia đánh nát phòng ngự, lực công kích yếu đi không ít, trong bọn họ có một người là tu sĩ tử phủ, một người là tu sĩ ngọc phủ, phòng ngự thân thể cực kỳ kinh người, hai người đều không bị thương.
Thuỷ tinh quan màu lam trên dàn tế, thậm chí đều không chớp lên một chút, Tần Thiên ở bên trong tự nhiên không có việc gì, tay hắn đã đặt lên cơ quan. Vừa rồi đạo công kích kia, tâm hắn nhấc lên tới cổ họng, nếu không phải nhìn đến Tông Vô Ảnh đúng lúc xuất hiện, hắn đã sớm lao ra...Thừa dịp Tần Lạc Y nhìn về phía hắn, hắn lặng lẽ hướng nàng chớp mắt ý bảo.
Tông Vô Ảnh, không nghĩ tới không gian thuật của ngươi càng ngày càng xuất thần đẹp như tranh. Kim Đông Nhan nhìn Tông Vô Ảnh đứng trước mắt chính mình, khinh thường cười lạnh: Như thế nào, ngay cả ngươi cũng muốn phản ta sao? Tử phủ cửu giai đỉnh, chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng tu vi của ngươi, giết chết được ta? Không cần ta động thủ, hai khôi lỗi kia cũng có thể đem ngươi bóp chết.
Tông Vô Ảnh cười hắc hắc, chỉ là ánh mắt thập phần thê lương: Ngươi nói đúng, hôm nay ta muốn phản ngươi, còn muốn giết ngươi, một ngày này ta đã đợi hồi lâu.
Không tự lượng sức mình! Kim Đông Nhan gầm lên, khuôn mặt yêu dị trở nên càng thêm vặn vẹo: Đừng nói bằng một mình ngươi, căn bản không giết được ta...Ha ha, cho dù ngươi giết ta, ngươi cũng không sống được, không có giải dược ta chế cho ngươi, ngươi sống không quá hai năm! Đoan Mộc Trường Anh, ngươi cũng sống không quá hai năm, còn có nương ngươi, ta nhớ rõ độc trong cơ nàng đã sắp phát tác đi...Mang người trong thủy tinh quan ra, ta sẽ đúng hạn cho nương ngươi giải dược, nếu không bà ta nhất định phải chết.
Kim Đông Nhan trên cao nhìn xuống bọn họ, càng nói càng cao hứng, thần sắc hung ác nham hiểm đắc ý.
Cằm Đoan Mộc Trường Anh căng thẳng, ánh mắt lãnh khốc nhìn hắn: Giải dược? Ngươi còn muốn gạt ta! Ngươi cho bà độc dược mới đúng, dùng loại độc dược của ngươi giảm bớt một loại độc dược khác trên người bà, như uống rượu độc giải khát, làm cho độc trên người bà càng ngày càng nặng, nhưng ta còn rất bội phục ngươi, độc dược kia của ngươi thật sự rất tốt, nếu không phải một lần ngẫu nhiên...Ta căn bản không biết độc trên người bà chưa từng được giải, giống như chúng ta.
Đồng tử Kim Đông Nhan co rụt lại, thần sắc phức tạp nhìn Đoan Mộc Trường Anh, không nghĩ tới hắn ta đã biết, hắn thản nhiên nói: Tuy rằng là độc dược, nhưng nếu nương ngươi tiếp tục ăn dược của ta, sống thêm mấy trăm năm đều không thành vấn đề, nếu ngươi tiếp tục sai lầm, bà ta sống không quá mấy tháng.
Cái này không nhọc ngươi lo lắng. Đoan Mộc Trường Anh hừ lạnh: Ta biết ngươi cho bà ăn băng phách tán, đã sắp gom đủ linh thực chế giải dược, chỉ kém một thứ, đáng tiếc vị giải dược kia chưa thành thục, đợi thêm vài thập niên nữa.
Băng phách tán rất khó luyện chế, giải dược là thập tứ giai đan dược...Tần Lạc Y mím môi đỏ mọng, phượng mâu hơi loé.
Vậy mà ngươi có thể gom đủ linh thực luyện chế giải dược băng phách tán? Ta đã coi thường ngươi, bất quá...Nương ngươi còn chờ được vài thập niên sao? Đừng nói vài thập niên, cho dù vài năm, bà ta cũng biến thành đống xương trắng. Kim Đông Nhan không có hảo ý cười to.
Ta tìm được khối hàn băng ngọc vạn năm, làm thành băng quan, có hàn băng ngọc vạn năm bảo vệ bà, đừng nói vài thập niên, cho dù mấy trăm năm, mấy ngàn năm bà cũng chờ được. Thần sắc Đoan Mộc Trường Anh bình tĩnh.
Ngươi thật đúng là có tâm. Thần sắc Kim Đông Nhan xanh mét: Còn ngươi, bảo hộ nương ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ chết? Còn có ngươi, Tông Vô Ảnh, ngươi cũng không sợ chết? Ta nói rồi, chờ tìm được Hỗn Độn Chi Nguyên, đến lúc đó tu vi bản tông chủ tiến nhanh, ta liền luyện chế giải dược chân chính cho các ngươi, đến lúc đó Thiên Đạo Tông chúng ta độc bá thiên hạ, các ngươi hưởng không hết vinh hoa phú quý...Ngay cả chút thời gian ấy đều không chờ được.
Trong mắt Tông Vô Ảnh lộ vẻ khinh thường, nhìn thoáng qua Đoan Mộc Trường Anh: Nếu không phải vì che chở hắn lớn lên, ta đã sớm liều mạng với ngươi, hùng bá thiên hạ cái gì, ngươi đừng nằm mơ, vĩnh viễn không có một ngày như vậy, ngươi không có mệnh lấy được Hỗn Độn Chi Nguyên.
Kim Đông Nhan ngửa mặt lên trời cuồng tiếu: Bằng hai người các ngươi đã nghĩ cản trở ta xưng bá thiên hạ? Thật sự là ý nghĩ kỳ lạ...Tông Vô Ảnh, ngươi đi tìm chết đi.
Nâng tay ấn xuống cơ quan, triệu hồi khôi lỗi ngoài cửa đá tiến vào, cửa đá vừa mở ra, hai khôi lỗi ầm ầm ngã xuống đất, vài tên hắc y tu sĩ từ cửa nhanh chóng tiến vào, đứng bên cạnh Tông Vô Ảnh, đem Đoan Mộc Trường Anh cùng Tần Lạc Y bảo hộ phía sau.
Kim Đông Nhan nhìn khôi lỗi chia năm xẻ bảy ngã xuống đất, còn có vài tên trưởng lão ngày thường nể trọng chính mình, còn có cái gì không rõ: Các ngươi đều phản bội ta, không muốn sống có phải hay không...Một khi đã như vậy, ta thành toàn cho các ngươi!
Một cỗ hơi thở cuồng bạo hung ác nham hiểm từ trên người hắn xuất hiện lần nữa, ánh mắt Kim Đông Nhan yêu dị, lộ ra âm lãnh không thể che dấu, ánh mắt như độc xà, cỗ hơi thở âm lãnh kia hướng tới đoàn người bên cạnh Đoan Mộc Trường Anh vọt tới.
Ngăn trở hắn. Đoan Mộc Trường Anh khẽ quát một tiếng, bao gồm Tông Vô Ảnh cùng đám người nhanh chóng vọt lên.
Tám người đều là tu sĩ tử phủ, trừ bỏ Tông Vô Ảnh, còn có hai gã tu sĩ tử phủ đỉnh, tu vi những người khác không yếu, đều là tu sĩ tử phủ cao giai, tử quang chói mắt trên người bọn họ bạo dũng mà ra, tám người vọt lên, đứng thành hình dạng kỳ dị, đem Kim Đông Nhan vây quanh, trong tay cầm các loại pháp khí pháp bảo phủ đệ, hướng trên người hắn ta.
Cửu tượng Càn Khôn trận. Kim Đông Nhan thấy rõ ràng vị trí bọn họ đứng, đồng tử mạnh mẽ co rụt lại, hơi thở âm lãnh trên người bị cửu tượng Càn Khôn trận kia ngăn trở hoàn toàn: Vì đối phó bản Tông chủ, ngay cả này trận pháp đều bị các ngươi tìm ra, nhưng tìm ra thì như thế nào? Cửu tượng Càn Khôn trận không hoàn chỉnh, cũng muốn lấy đến đối phó ta?
Oanh! Hắn nâng bàn tay lên, hơi thở trên người càng thêm cường đại, lấy một địch tám, cư nhiên không rơi xuống thế hạ phong.
Đoan Mộc Trường Anh xoay người giữ chặt tay Tần Lạc Y: Ta mang nàng vào thủy tinh quan, bên ngoài không an toàn, nàng cùng đại ca nàng ở bên trong, chờ bọn hắn đánh xong trở ra.
Tần Lạc Y nghiêng đầu nhìn hắn, nàng thật không ngờ, Đoan Mộc Trường Anh thật sự cùng Kim Đông Nhan chống lại, còn xách động đám trưởng lão, rõ ràng đã sớm có tâm này, càng làm cho nàng thật không ngờ là....Trên người hắn bị hạ độc, hai năm không có giải dược sẽ chết.Còn có nương hắn.
Đây là nguyên nhân hắn một lần lại một lần đuổi giết Đoan Mộc Trường Thanh, làm Thánh tử Thiên Đạo Tông sao? Nhớ rõ Đoan Mộc Trường Thanh nói qua, mười năm trước, kỳ thật quan hệ giữa hai huynh đệ bọn họ rất tốt. Chỉ là.
Nàng nhìn hướng Kim Đông Nhan bị cửu tượng Càn Khôn trận vây quanh, hắn ta vẫn không bị thua, tám trưởng lão Thiên Đạo Tông cùng nhau đối phó, thần sắc phá lệ ngưng trọng.Muốn giết Kim Đông Nhan kia, chỉ sợ rất khó.
Đoan Mộc Trường Anh đã đưa Tần Lạc Y lên phía trên dàn tế, thần sắc nhẹ nhàng trước nay chưa có: Y nhi, vào đi thôi.
Tần Thiên ấn mở cơ quan, đem nàng kéo vào, Đoan Mộc Trường Anh đứng chỗ thủy tinh quan màu lam mở ra, nhìn thuỷ tinh quan nhẹ nhàng khép lại.
Kim Đông Nhan vẫn chú ý động tác bên này, thấy thế trong mắt sáng ngời, nhanh chóng vọt lại đây, muốn đem Tần Lạc Y cùng Tần Thiên kéo ra ngoài, lại bị mấy người Tông Vô Ảnh ngăn lại, không thể thoát thân.
/479
|