Bởi vì Liễu lão tổ đến, hai ngày sau, Đoan Mộc Cẩm Ngọc cố ý làm một yến hội ở Hoa Thọ Đường vì Liễu lão tổ, phụ tử Thác Bạt Tiêu Dao đến Kỳ Long thành, đương nhiên cũng được mời, không chỉ bọn hắn, còn mời không ít tu sĩ có uy tín danh dự đến Kỳ Long thành.
Trời vừa tối, đã có rất nhiều tu sĩ cầm thiệp mời đến, toàn bộ phủ đệ đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, trong đại sảnh, tập hợp không ít khách nhân, tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, thấp giọng đàm tiếu.
Tần Lạc Y cũng được mời đến. Nàng là thập nhị giai luyện đan sư, tuổi tác còn trẻ như thế, được Đoan Mộc Cẩm Ngọc nhìn trúng, Đoan Mộc Trường Thanh thân là thiếu chủ Đoan Mộc gia, Đoan Mộc Cẩm Ngọc đương nhiên muốn chiêu đãi lai khách giữ bên người Đoan Mộc Trường Thanh, Đoan Mộc Trường Anh cũng cần có, hắn còn cố ý phân phó nữ nhi Đoan Mộc Vân hảo hảo tiếp đón Tần Lạc Y.
Tính cách Đoan Mộc Vân hoạt bát, không có loại ngạo nghễ của đệ tử thế gia cao cao tại thượng, tuổi tác hai người không sai biệt nhiều, càng kiêm nàng ẩn ẩn cảm thấy hai ca ca đều có hảo cảm với Tần Lạc Y, đối đãi Tần Lạc Y rất nhiệt tình, biết Tần Lạc Y đến Huyền Thiên đại lục không lâu, đối với người trên Huyền Thiên trên đại lục khẳng định không quen thuộc, mỗi khi có khách tới thăm, nàng đều không phiền hà lặng lẽ chỉ vào từng người giới thiệu tỉ mỉ kĩ càng cho Tần Lạc Y một phen.
Liễu gia lão tổ đến!
Sắc trời tối đen, thời điểm mọi người thu được thiệp mời đã tới không sai biệt lắm, cuối cùng Liễu lão tổ hiện thân, một thân cẩm bào màu xanh, tinh thần sáng láng, cả người tản ra khí thế không giận mà uy, theo sát bên người hắn, là Liễu Khuynh Thành được Liễu lão tổ sủng ái nhất.
Liễu Khuynh Thành nắm cánh tay Liễu lão tổ, đôi môi hàm chứa tươi cười trong suốt, một đầu tóc đen vấn cao thành mỹ nhân kế, bộ diêu trên đầu màu vàng tinh xảo chói mắt, thân mặc váy nịt màu đỏ thẫm, càng khiến thân thể kiều diễm quyến rũ, da thịt tuyết trắng, câu hồn phách người.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc đang cùng Thác Bạt Tiêu Dao nói chuyện mâu quang chợt lóe, hai người cùng nhau cười nghênh đón, Đoan Mộc Vân cùng Tần Lạc Y đứng một góc thấy Liễu Khuynh Thành đến, nhịn không được phiết phiết môi, trong mắt tối đen hiện lên mỉa mai.
Sách, thực nghĩ đến có Kinh Long quyết liền rất giỏi sao?
Tần Lạc Y nhìn Đoan Mộc Vân một cái, không khỏi mỉm cười.Nếu Kinh Long quyết kia là thật, thật đúng là Liễu Khuynh Thành nên khoe khoang, đáng tiếc...Nhất định Liễu Khuynh Thành sẽ không vui mừng quá lâu.
Tròng mắt Đoan Mộc Vân vừa chuyển, nhìn về phía Tần Lạc Y đột nhiên hì hì cười nói: Ngươi có biết Liễu lão nhân mang theo Liễu Khuynh Thành lần này đến Kỳ Long thành làm gì không?
Không biết. Tần Lạc Y lắc lắc đầu, nhìn Đoan Mộc Vân nói: Ngươi biết sao? Lần trước nàng hỏi Đoan Mộc Trường Anh, ngay cả Đoan Mộc Trường Anh cũng không biết mục đích Liễu lão tổ đến, nhưng nàng đoán tám phần cùng Kinh Long quyết có liên quan, Liễu gia mấy tháng nay vì Kinh Long quyết bị cường giả trên Huyền Thiên trên đại lục liên thủ đánh cướp.
Bọn họ muốn Liễu Khuynh Thành cùng ca ca ta liên hôn, chỉ cần đồng ý, không chỉ ca ca ta về sau có thể tu luyện Kinh Long quyết, hơn nữa phụ thân ta cũng có thể tu luyện. Thanh âm Đoan Mộc Vân ép xuống càng thấp.
Liên hôn? Tần Lạc Y giật mình.
Đúng vậy, vì liên hôn, họ Liễu giết chết Hiệp Phi Phi, còn phái người tuyên truyền trên phi hành thuyền, Liễu Khuynh Thành cùng Hiệp Phi Phi một chỗ, đều do hái hoa đạo tặc Hiệp Phi Phi dùng mê dược lợi hại, tu vi Liễu Khuynh Thành quá thấp nên bị hắn hại, Hiệp Phi Phi kia do Liễu lão tổ tự mình giết chết...Sách, bọn họ coi những người này là ngốc tử sao? Vẻ mặt Đoan Mộc Vân khinh thường.
Ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên người Liễu Khuynh Thành phương xa giống như một con khổng tước, ánh mắt thanh lãnh, lại nhìn Đoan Mộc Cẩm Ngọc tươi cười đầy mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc cố ý vì Liễu lão nhân tổ chức yến hội này, chẳng lẽ hắn thật sự có lòng muốn cùng Liễu gia liên thủ? Vì Kinh Long quyết? Ánh mắt bất tri bất giác tìm kiếm trong đám người, dừng trên người Đoan Mộc Trường Thanh cùng Đoan Mộc Trường Anh, không biết trong hai người này, ai lọt vào mắt Liễu lão nhân.
Mẫn cảm nhận thấy trên mặt Tần Lạc Y biến sắc, trong mắt Đoan Mộc Vân hiện lên một chút vui mừng, nàng kéo kéo ống tay áo Tần Lạc Y, hì hì cười nói: Đừng lo lắng, tuy rằng Kinh Long quyết kia là thứ tốt, nhưng phụ thân ta không phải người hồ đồ, phụ thân đã hỏi qua hai ca ca ta, hai ca ca đều không nguyện ý, phụ thân ta liền cự tuyệt lão nhân kia.
Trong mắt Tần Lạc Y nhanh chóng hiện lên chút thoải mái. Hảo cảm trong lòng đối với Đoan Mộc Cẩm Ngọc tốt hơn không ít, không nghĩ tới hắn có thể kháng cự dụ hoặc Kinh Long quyết, đối mặt với dụ hoặc, còn tôn trọng lựa chọn của nhi tử, Đoan Mộc Cẩm Ngọc này là người trọng cảm tình, nàng nghe Đoan Mộc Trường Anh nói qua, kỳ thật tình cảm phụ mẫu hắn rất tốt.
Ở Bồng Lai tiên đảo cùng Huyền Thiên đại lục, tu sĩ danh môn đại tộc hoặc tông môn cường đại, trừ bỏ người như sư phụ nàng, vì theo đuổi tiên đạo trường sinh luôn độc thân một mình, rất nhiều người đều có mấy bạn lữ song tu, mà theo nàng mấy ngày nay quan sát cùng nghe nói đến, Đoan Mộc Cẩm Ngọc chỉ có một bạn lữ song tu.
Có phải ngươi thích đại ca ta hay không? Đoan Mộc Vân vẫn chú ý đến vẻ mặt Tần Lạc Y, nhìn ánh mắt nàng dừng trên người đại ca Đoan Mộc Trường Thanh nhu hòa rất nhiều, không khỏi hưng phấn.
Dường như hai ca ca chính mình đều thích Tần Lạc Y, nàng vẫn muốn làm rõ ràng người Tần Lạc Y thích là ca ca nào, lúc này quan sát ra một ít manh mối, không khỏi thay đại ca cao hứng, lại thay nhị ca buồn bã.
Tần Lạc Y thật không ngờ Đoan Mộc Vân mẫn cảm như thế, mâu quang chợt lóe, không thừa nhận, nhưng không phủ nhận, mà trực tiếp dời đề tài đi.
Đoan Mộc Vân còn tưởng rằng Tần Lạc Y bị chính mình chọc thủng tâm sự, thẹn thùng ngượng ngùng trả lời, ý cười khóe môi càng đậm, tuy rằng Tần Lạc Y là thập nhị giai luyện đan sư, lại không cậy tài khinh người, vài lần ở chung, hai người nói chuyện hoà hợp, nàng tuyệt không bài xích Tần Lạc Y làm tẩu tử chính mình.
Sách, đại ca chính mình không chỉ có thiên phú tu luyện tốt, ánh mắt kia cũng tốt đến mức không còn lời gì để nói, Tần Lạc Y tốt hơn gấp nhiều lần so với mấy nữ nhân nhìn đến hắn lạnh mặt còn phát hoa si.
Phượng thiếu chủ đến. Nơi xa truyền đến thanh âm thông dẫn vang dội, Phượng Phi Ly một thân cẩm bào màu đỏ từ ngoài phòng đi đến, Mạc Ngữ đi theo phía sau hắn, còn có hai tu sĩ tử phủ.
Hai người này hôm trước theo Phượng gia đến Kỳ Long thành, là hai gã trưởng lão trung tâm Phượng gia, bởi vì bọn họ đến, Phượng Phi Ly luôn xuất quỷ nhập thần bên người nàng cuối cùng yên tĩnh chút.
A...Là Phượng ca ca đến đây, chúng ta đi qua trò chuyện cùng Phượng ca ca. Trong mắt Đoan Mộc Vân sáng ngời, lôi kéo nàng hướng Phượng Phi Ly đi đến.
Khoé môi Phượng Phi Ly mỉm cười, cả người tản ra quý khí tao nhã, vừa tiến đến, liền thành tiêu điểm bắt mắt, có không ít người nghênh đón cùng hắn hàn huyên. Liễu Khuynh Thành cũng đi qua.
Sắc mặt Đoan Mộc Vân biến đổi, hừ nhẹ một tiếng: Liễu Khuynh Thành chết tiệt, nàng ta còn ở đây mơ tưởng Phượng ca ca đi? Trong giọng nói tràn đầy không hờn giận.
Thần sắc Tần Lạc Y thản nhiên, liếc nhìn Liễu Khuynh Thành một cái, lại nhịn không được nhìn Đoan Mộc Vân một cái, chỉ thấy trong mắt Đoan Mộc Vân tràn đầy tức giận bất bình.
Miệng cong cao như vậy...Ai chọc giận muội sinh khí? Đoan Mộc Trường Anh cười đi tới, nhìn Đoan Mộc Vân tức giận, không khỏi đưa tay nhéo khuôn mặt nàng đang tức giận, trêu ghẹo nói.
Nhị ca, sao huynh lại nhéo muội!Muội trưởng thành như vậy rồi, về sau huynh không được nhéo mặt muội nữa! Đoan Mộc Vân vuốt mặt chính mình bị nhéo, cố tình tức giận trừng mắt Đoan Mộc Trường Anh, còn hướng về phía hắn hung hăng giơ nắm tay.
Đoan Mộc Trường Anh cười to ra tiếng. Một bên cười một bên duỗi tay nhéo mặt nàng: Muội trưởng thành? Tại sao miệng còn cong cao như vậy...
Không để ý tới huynh, đi, chúng ta tìm Phượng ca ca, Phượng ca ca sẽ không giống huynh khi dễ muội như vậy. Đoan Mộc Vân hung hăng dậm chân, lôi kéo Tần Lạc Y đi.
Bộ dáng nàng khi còn nhỏ mũm mĩm, đặc biệt trên mặt, toàn thịt, nhị ca từ nhỏ thích nhéo mặt nàng, nàng trưởng thành mặt gầy đi, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn, vẫn sẽ bị hắn nhéo, kháng nghị như thế nào cũng vô dụng, vì chuyện này nên nàng mấy năm nay cố gắng tu luyện, chờ nàng cường đại rồi nhất định phải nhéo mặt nhị ca, để hắn nếm thử tư vị bị nhéo.
Muốn tìm Phượng ca ca, tự muội đi đi, ta cùng Tần cô nương có chuyện cần nói. Dưới chân Đoan Mộc Trường Anh vừa động, ngăn trước mặt nàng, nhìn Tần Lạc Y cười nói.
Lúc này Tần Lạc Y không muốn đi tìm Phượng Phi Ly, nàng cố ý chọn một góc không quá dẫn người chú ý, mà Phượng Phi Ly là vật sáng thiên nhiên, còn là thiếu chủ Phượng gia, mặc kệ đi đến nơi nào, đều là tiêu điểm mọi người chú mục.
Lúc này rất nhiều người tiến đến trước mặt hắn, nàng không muốn đi vào giúp vui. Buông tay Đoan Mộc Vân ra, cười nói: Ngươi đi trước, trong chốc lát ta lại đây tìm ngươi.
Được rồi. Đoan Mộc Vân trừng mắt nhìn nhị ca chính mình một cái, xoay người nhanh chóng rời đi, nhìn bóng dáng nàng rời đi, mâu quang Đoan Mộc Trường Anh ám ám.
Tần Lạc Y nhìn dáng vẻ hắn, biết hắn cực thích muội muội này, thời gian hắn không nhiều, đáng tiếc độc trên người hắn nàng vẫn không nghiên cứu ra đến tột cùng là loại độc gì.
Chỉ còn hơn một năm, thời điểm không nắm chắc, nàng sẽ không hứa hẹn chính mình sẽ vì hắn giải độc, cho hắn hy vọng, cuối cùng lại trơ mắt nhìn hy vọng vỡ tan, nàng biết tư vị kia khổ sở cỡ nào.
Đoan Mộc Trường Anh cười đưa Tần Lạc Y hướng chỗ thưa người, đứng bên cạnh núi giả, nhìn chung quanh không ai, mới hạ giọng mở miệng nói: Ta đã thuyết phục phụ thân ta, ngày mai rời Kỳ Long thành, cùng ta đi một chuyến Thục Hán thành.
Thục Hán thành cách Kỳ Long thành mấy chục vạn dặm, Đoan Mộc Cẩm Ngọc ở nơi đó vừa lúc có một tòa biệt viện, muốn giải nhiếp hồn thuật, nơi đó là một nơi vô cùng tốt.
Ta đã biết. Tần Lạc Y gật đầu nói: Ngày mai ta sẽ đi qua. Phượng mâu liếc mắt nhìn Đoan Mộc Trường Anh một cái, nhịn không được âm thầm suy nghĩ, không biết hắn thật sự thuyết phục hay dùng nhiếp hồn thuật.
Đoan Mộc Trường Anh cũng đang nhìn nàng, cặp ánh mắt xinh đẹp có chút phức tạp không rõ, lo lắng không biết nhiếp hồn thuật trên người phụ thân có thể giải trừ hay không, lại lo lắng Tần Lạc Y.
Hắn vươn hai tay dùng sức đem nàng ôm vào trong lòng, đôi môi nhanh chóng chạm nhẹ trên trán nàng, ở thời điểm Tần Lạc Y giận tái mặt muốn dùng lực đẩy hắn ra, hắn chủ động buông lỏng tay.Cúi đầu nói giọng khàn khàn. Y nhi, giải nhiếp hồn thuật, nàng tận lực là được, trăm ngàn lần không thể miễn cưỡng, không cần khiến bản thân bị thương.
Kim Đông Nhan hạ nhiếp hồn thuật, mà chính mình góp một phần...Không phải linh hồn lực đặc biệt cường đại, căn bản không có khả năng giải trừ, nếu mạnh mẽ giải trừ, dễ dàng dẫn phát phản phệ. Phụ thân không thể giải nhiếp hồn thuật, sẽ không mất mạng, chỉ mất trí nhớ mà thôi, hắn không thể để Y nhi vì thế mà bị thương.
Động tác Đoan Mộc Trường Anh đột nhiên làm càn như thế, Tần Lạc Y vốn có chút sinh khí, nhìn đến trong mắt hắn lo lắng, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, xoay người hướng ngoài núi giả đi đến.
Y nhi, ta thích nàng. Phía sau truyền đến một tiếng nỉ non thản nhiên, trong thanh âm mang theo thâm tình cùng buồn bã không dấu được: Thật sự thích nàng, đáng tiếc ta hiểu được quá muộn, ta thật sự hâm mộ đại ca cùng Phượng Phi Ly, còn có Sở Dật Phong, hâm mộ bọn họ có thể có được nàng.
Tần Lạc Y không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ câu nói nhẹ nhàng nỉ non tiêu tán trong gió, đáy lòng có một chỗ chua xót không thôi, còn ẩn ẩn nhói đau.
Tần cô nương, nguyên lai ngươi ở trong này a, ha ha, cuối cùng ta tìm được ngươi. Đi không xa, mấy đạo bóng dáng màu xanh đột nhiên từ đường nhỏ một bên đi ra, ánh mắt nhìn đến nàng không khỏi sáng ngời, sau đó hướng nàng đi tới.
Tần Lạc Y giương mắt vừa thấy. Người đến đều là luyện đan đại sư Đoan Mộc gia, những người này hai ngày nay chỉ cần đụng tới nàng sẽ lôi kéo nàng thảo luận luyện đan thuật một hồi, ở trong mắt nàng đây là đám người cuồng luyện đan, đối với đan dược có một loại chấp nhất biến thái.
Nhịn không được có chút đau đầu. Vẫn tươi cười theo chân bọn họ nhất nhất chào hỏi, trong dự kiến bị bọn họ lôi kéo thảo luận luyện đan thuật một trận, thật vất vả mới tìm được cơ hội thoát thân rời đi.
Đoan Mộc Trường Anh sớm rời đi, Phượng Phi Ly đang ở xa xa nói chuyện cùng Đoan Mộc Trường Thanh, vẻ mặt Liễu Khuynh Thành ngạo nghễ, mâu quang có chút âm lãnh, đứng bên người nàng, là Thượng Quan Vô Ưu cùng Thượng Quan Nam Tề.
Thượng Quan Nam Tề rốt cục đến đây. Nhìn đến Thượng Quan Nam Tề, Tần Lạc Y nhịn không được nhíu mày, nghĩ đến hai ngày trước ở trên núi nghe được Thượng Quan Nam Tề nói nhất định phải lấy được Kinh Long quyết, nàng nở nụ cười. Buổi tối hôm nay, hẳn là có một hồi trò hay.
Phượng Phi Ly đang nói chuyện cùng Đoan Mộc Trường Thanh thấy được nàng, trong mắt sáng ngời, bỏ Đoan Mộc Trường Thanh hướng nàng tiêu sái lại đây, hắn cùng Đoan Mộc Trường Thanh vốn là tiêu điểm, đặc biệt tu sĩ trẻ tuổi, tùy thời đều chú ý động tĩnh bọn họ.
Tần Lạc Y không muốn dẫn người chú mục, nàng cũng không muốn giống như khi vừa tới, bị người vây quanh hỏi đông hỏi tây, nửa ngày không thoát thân. Nàng xoay người bước đi, trong nháy mắt liền biến mất, đi đến hồ sen cạnh hậu viện, chỉ là nàng vừa mới đứng yên, liền có một đạo bóng dáng màu đen xuất hiện trước mắt nàng, đánh giá nàng nhân tiện nói.
Ngươi chính là Tần Lạc Y? Thanh âm trầm thấp trong trẻo lạnh lùng, mang theo một cỗ hương vị bức người.
Tần Lạc Y nâng mắt đánh giá nam tử xa lạ xuất hiện trước người, ánh trăng thanh lãnh chiếu vào mặt nam tử. Dung nhan nam tử tuấn dật, ánh mắt nhìn nàng thanh u, lạnh như băng, lại mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt kia tựa hồ có thể nhìn thấu nhân tính.
Trời vừa tối, đã có rất nhiều tu sĩ cầm thiệp mời đến, toàn bộ phủ đệ đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, trong đại sảnh, tập hợp không ít khách nhân, tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, thấp giọng đàm tiếu.
Tần Lạc Y cũng được mời đến. Nàng là thập nhị giai luyện đan sư, tuổi tác còn trẻ như thế, được Đoan Mộc Cẩm Ngọc nhìn trúng, Đoan Mộc Trường Thanh thân là thiếu chủ Đoan Mộc gia, Đoan Mộc Cẩm Ngọc đương nhiên muốn chiêu đãi lai khách giữ bên người Đoan Mộc Trường Thanh, Đoan Mộc Trường Anh cũng cần có, hắn còn cố ý phân phó nữ nhi Đoan Mộc Vân hảo hảo tiếp đón Tần Lạc Y.
Tính cách Đoan Mộc Vân hoạt bát, không có loại ngạo nghễ của đệ tử thế gia cao cao tại thượng, tuổi tác hai người không sai biệt nhiều, càng kiêm nàng ẩn ẩn cảm thấy hai ca ca đều có hảo cảm với Tần Lạc Y, đối đãi Tần Lạc Y rất nhiệt tình, biết Tần Lạc Y đến Huyền Thiên đại lục không lâu, đối với người trên Huyền Thiên trên đại lục khẳng định không quen thuộc, mỗi khi có khách tới thăm, nàng đều không phiền hà lặng lẽ chỉ vào từng người giới thiệu tỉ mỉ kĩ càng cho Tần Lạc Y một phen.
Liễu gia lão tổ đến!
Sắc trời tối đen, thời điểm mọi người thu được thiệp mời đã tới không sai biệt lắm, cuối cùng Liễu lão tổ hiện thân, một thân cẩm bào màu xanh, tinh thần sáng láng, cả người tản ra khí thế không giận mà uy, theo sát bên người hắn, là Liễu Khuynh Thành được Liễu lão tổ sủng ái nhất.
Liễu Khuynh Thành nắm cánh tay Liễu lão tổ, đôi môi hàm chứa tươi cười trong suốt, một đầu tóc đen vấn cao thành mỹ nhân kế, bộ diêu trên đầu màu vàng tinh xảo chói mắt, thân mặc váy nịt màu đỏ thẫm, càng khiến thân thể kiều diễm quyến rũ, da thịt tuyết trắng, câu hồn phách người.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc đang cùng Thác Bạt Tiêu Dao nói chuyện mâu quang chợt lóe, hai người cùng nhau cười nghênh đón, Đoan Mộc Vân cùng Tần Lạc Y đứng một góc thấy Liễu Khuynh Thành đến, nhịn không được phiết phiết môi, trong mắt tối đen hiện lên mỉa mai.
Sách, thực nghĩ đến có Kinh Long quyết liền rất giỏi sao?
Tần Lạc Y nhìn Đoan Mộc Vân một cái, không khỏi mỉm cười.Nếu Kinh Long quyết kia là thật, thật đúng là Liễu Khuynh Thành nên khoe khoang, đáng tiếc...Nhất định Liễu Khuynh Thành sẽ không vui mừng quá lâu.
Tròng mắt Đoan Mộc Vân vừa chuyển, nhìn về phía Tần Lạc Y đột nhiên hì hì cười nói: Ngươi có biết Liễu lão nhân mang theo Liễu Khuynh Thành lần này đến Kỳ Long thành làm gì không?
Không biết. Tần Lạc Y lắc lắc đầu, nhìn Đoan Mộc Vân nói: Ngươi biết sao? Lần trước nàng hỏi Đoan Mộc Trường Anh, ngay cả Đoan Mộc Trường Anh cũng không biết mục đích Liễu lão tổ đến, nhưng nàng đoán tám phần cùng Kinh Long quyết có liên quan, Liễu gia mấy tháng nay vì Kinh Long quyết bị cường giả trên Huyền Thiên trên đại lục liên thủ đánh cướp.
Bọn họ muốn Liễu Khuynh Thành cùng ca ca ta liên hôn, chỉ cần đồng ý, không chỉ ca ca ta về sau có thể tu luyện Kinh Long quyết, hơn nữa phụ thân ta cũng có thể tu luyện. Thanh âm Đoan Mộc Vân ép xuống càng thấp.
Liên hôn? Tần Lạc Y giật mình.
Đúng vậy, vì liên hôn, họ Liễu giết chết Hiệp Phi Phi, còn phái người tuyên truyền trên phi hành thuyền, Liễu Khuynh Thành cùng Hiệp Phi Phi một chỗ, đều do hái hoa đạo tặc Hiệp Phi Phi dùng mê dược lợi hại, tu vi Liễu Khuynh Thành quá thấp nên bị hắn hại, Hiệp Phi Phi kia do Liễu lão tổ tự mình giết chết...Sách, bọn họ coi những người này là ngốc tử sao? Vẻ mặt Đoan Mộc Vân khinh thường.
Ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên người Liễu Khuynh Thành phương xa giống như một con khổng tước, ánh mắt thanh lãnh, lại nhìn Đoan Mộc Cẩm Ngọc tươi cười đầy mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc cố ý vì Liễu lão nhân tổ chức yến hội này, chẳng lẽ hắn thật sự có lòng muốn cùng Liễu gia liên thủ? Vì Kinh Long quyết? Ánh mắt bất tri bất giác tìm kiếm trong đám người, dừng trên người Đoan Mộc Trường Thanh cùng Đoan Mộc Trường Anh, không biết trong hai người này, ai lọt vào mắt Liễu lão nhân.
Mẫn cảm nhận thấy trên mặt Tần Lạc Y biến sắc, trong mắt Đoan Mộc Vân hiện lên một chút vui mừng, nàng kéo kéo ống tay áo Tần Lạc Y, hì hì cười nói: Đừng lo lắng, tuy rằng Kinh Long quyết kia là thứ tốt, nhưng phụ thân ta không phải người hồ đồ, phụ thân đã hỏi qua hai ca ca ta, hai ca ca đều không nguyện ý, phụ thân ta liền cự tuyệt lão nhân kia.
Trong mắt Tần Lạc Y nhanh chóng hiện lên chút thoải mái. Hảo cảm trong lòng đối với Đoan Mộc Cẩm Ngọc tốt hơn không ít, không nghĩ tới hắn có thể kháng cự dụ hoặc Kinh Long quyết, đối mặt với dụ hoặc, còn tôn trọng lựa chọn của nhi tử, Đoan Mộc Cẩm Ngọc này là người trọng cảm tình, nàng nghe Đoan Mộc Trường Anh nói qua, kỳ thật tình cảm phụ mẫu hắn rất tốt.
Ở Bồng Lai tiên đảo cùng Huyền Thiên đại lục, tu sĩ danh môn đại tộc hoặc tông môn cường đại, trừ bỏ người như sư phụ nàng, vì theo đuổi tiên đạo trường sinh luôn độc thân một mình, rất nhiều người đều có mấy bạn lữ song tu, mà theo nàng mấy ngày nay quan sát cùng nghe nói đến, Đoan Mộc Cẩm Ngọc chỉ có một bạn lữ song tu.
Có phải ngươi thích đại ca ta hay không? Đoan Mộc Vân vẫn chú ý đến vẻ mặt Tần Lạc Y, nhìn ánh mắt nàng dừng trên người đại ca Đoan Mộc Trường Thanh nhu hòa rất nhiều, không khỏi hưng phấn.
Dường như hai ca ca chính mình đều thích Tần Lạc Y, nàng vẫn muốn làm rõ ràng người Tần Lạc Y thích là ca ca nào, lúc này quan sát ra một ít manh mối, không khỏi thay đại ca cao hứng, lại thay nhị ca buồn bã.
Tần Lạc Y thật không ngờ Đoan Mộc Vân mẫn cảm như thế, mâu quang chợt lóe, không thừa nhận, nhưng không phủ nhận, mà trực tiếp dời đề tài đi.
Đoan Mộc Vân còn tưởng rằng Tần Lạc Y bị chính mình chọc thủng tâm sự, thẹn thùng ngượng ngùng trả lời, ý cười khóe môi càng đậm, tuy rằng Tần Lạc Y là thập nhị giai luyện đan sư, lại không cậy tài khinh người, vài lần ở chung, hai người nói chuyện hoà hợp, nàng tuyệt không bài xích Tần Lạc Y làm tẩu tử chính mình.
Sách, đại ca chính mình không chỉ có thiên phú tu luyện tốt, ánh mắt kia cũng tốt đến mức không còn lời gì để nói, Tần Lạc Y tốt hơn gấp nhiều lần so với mấy nữ nhân nhìn đến hắn lạnh mặt còn phát hoa si.
Phượng thiếu chủ đến. Nơi xa truyền đến thanh âm thông dẫn vang dội, Phượng Phi Ly một thân cẩm bào màu đỏ từ ngoài phòng đi đến, Mạc Ngữ đi theo phía sau hắn, còn có hai tu sĩ tử phủ.
Hai người này hôm trước theo Phượng gia đến Kỳ Long thành, là hai gã trưởng lão trung tâm Phượng gia, bởi vì bọn họ đến, Phượng Phi Ly luôn xuất quỷ nhập thần bên người nàng cuối cùng yên tĩnh chút.
A...Là Phượng ca ca đến đây, chúng ta đi qua trò chuyện cùng Phượng ca ca. Trong mắt Đoan Mộc Vân sáng ngời, lôi kéo nàng hướng Phượng Phi Ly đi đến.
Khoé môi Phượng Phi Ly mỉm cười, cả người tản ra quý khí tao nhã, vừa tiến đến, liền thành tiêu điểm bắt mắt, có không ít người nghênh đón cùng hắn hàn huyên. Liễu Khuynh Thành cũng đi qua.
Sắc mặt Đoan Mộc Vân biến đổi, hừ nhẹ một tiếng: Liễu Khuynh Thành chết tiệt, nàng ta còn ở đây mơ tưởng Phượng ca ca đi? Trong giọng nói tràn đầy không hờn giận.
Thần sắc Tần Lạc Y thản nhiên, liếc nhìn Liễu Khuynh Thành một cái, lại nhịn không được nhìn Đoan Mộc Vân một cái, chỉ thấy trong mắt Đoan Mộc Vân tràn đầy tức giận bất bình.
Miệng cong cao như vậy...Ai chọc giận muội sinh khí? Đoan Mộc Trường Anh cười đi tới, nhìn Đoan Mộc Vân tức giận, không khỏi đưa tay nhéo khuôn mặt nàng đang tức giận, trêu ghẹo nói.
Nhị ca, sao huynh lại nhéo muội!Muội trưởng thành như vậy rồi, về sau huynh không được nhéo mặt muội nữa! Đoan Mộc Vân vuốt mặt chính mình bị nhéo, cố tình tức giận trừng mắt Đoan Mộc Trường Anh, còn hướng về phía hắn hung hăng giơ nắm tay.
Đoan Mộc Trường Anh cười to ra tiếng. Một bên cười một bên duỗi tay nhéo mặt nàng: Muội trưởng thành? Tại sao miệng còn cong cao như vậy...
Không để ý tới huynh, đi, chúng ta tìm Phượng ca ca, Phượng ca ca sẽ không giống huynh khi dễ muội như vậy. Đoan Mộc Vân hung hăng dậm chân, lôi kéo Tần Lạc Y đi.
Bộ dáng nàng khi còn nhỏ mũm mĩm, đặc biệt trên mặt, toàn thịt, nhị ca từ nhỏ thích nhéo mặt nàng, nàng trưởng thành mặt gầy đi, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn, vẫn sẽ bị hắn nhéo, kháng nghị như thế nào cũng vô dụng, vì chuyện này nên nàng mấy năm nay cố gắng tu luyện, chờ nàng cường đại rồi nhất định phải nhéo mặt nhị ca, để hắn nếm thử tư vị bị nhéo.
Muốn tìm Phượng ca ca, tự muội đi đi, ta cùng Tần cô nương có chuyện cần nói. Dưới chân Đoan Mộc Trường Anh vừa động, ngăn trước mặt nàng, nhìn Tần Lạc Y cười nói.
Lúc này Tần Lạc Y không muốn đi tìm Phượng Phi Ly, nàng cố ý chọn một góc không quá dẫn người chú ý, mà Phượng Phi Ly là vật sáng thiên nhiên, còn là thiếu chủ Phượng gia, mặc kệ đi đến nơi nào, đều là tiêu điểm mọi người chú mục.
Lúc này rất nhiều người tiến đến trước mặt hắn, nàng không muốn đi vào giúp vui. Buông tay Đoan Mộc Vân ra, cười nói: Ngươi đi trước, trong chốc lát ta lại đây tìm ngươi.
Được rồi. Đoan Mộc Vân trừng mắt nhìn nhị ca chính mình một cái, xoay người nhanh chóng rời đi, nhìn bóng dáng nàng rời đi, mâu quang Đoan Mộc Trường Anh ám ám.
Tần Lạc Y nhìn dáng vẻ hắn, biết hắn cực thích muội muội này, thời gian hắn không nhiều, đáng tiếc độc trên người hắn nàng vẫn không nghiên cứu ra đến tột cùng là loại độc gì.
Chỉ còn hơn một năm, thời điểm không nắm chắc, nàng sẽ không hứa hẹn chính mình sẽ vì hắn giải độc, cho hắn hy vọng, cuối cùng lại trơ mắt nhìn hy vọng vỡ tan, nàng biết tư vị kia khổ sở cỡ nào.
Đoan Mộc Trường Anh cười đưa Tần Lạc Y hướng chỗ thưa người, đứng bên cạnh núi giả, nhìn chung quanh không ai, mới hạ giọng mở miệng nói: Ta đã thuyết phục phụ thân ta, ngày mai rời Kỳ Long thành, cùng ta đi một chuyến Thục Hán thành.
Thục Hán thành cách Kỳ Long thành mấy chục vạn dặm, Đoan Mộc Cẩm Ngọc ở nơi đó vừa lúc có một tòa biệt viện, muốn giải nhiếp hồn thuật, nơi đó là một nơi vô cùng tốt.
Ta đã biết. Tần Lạc Y gật đầu nói: Ngày mai ta sẽ đi qua. Phượng mâu liếc mắt nhìn Đoan Mộc Trường Anh một cái, nhịn không được âm thầm suy nghĩ, không biết hắn thật sự thuyết phục hay dùng nhiếp hồn thuật.
Đoan Mộc Trường Anh cũng đang nhìn nàng, cặp ánh mắt xinh đẹp có chút phức tạp không rõ, lo lắng không biết nhiếp hồn thuật trên người phụ thân có thể giải trừ hay không, lại lo lắng Tần Lạc Y.
Hắn vươn hai tay dùng sức đem nàng ôm vào trong lòng, đôi môi nhanh chóng chạm nhẹ trên trán nàng, ở thời điểm Tần Lạc Y giận tái mặt muốn dùng lực đẩy hắn ra, hắn chủ động buông lỏng tay.Cúi đầu nói giọng khàn khàn. Y nhi, giải nhiếp hồn thuật, nàng tận lực là được, trăm ngàn lần không thể miễn cưỡng, không cần khiến bản thân bị thương.
Kim Đông Nhan hạ nhiếp hồn thuật, mà chính mình góp một phần...Không phải linh hồn lực đặc biệt cường đại, căn bản không có khả năng giải trừ, nếu mạnh mẽ giải trừ, dễ dàng dẫn phát phản phệ. Phụ thân không thể giải nhiếp hồn thuật, sẽ không mất mạng, chỉ mất trí nhớ mà thôi, hắn không thể để Y nhi vì thế mà bị thương.
Động tác Đoan Mộc Trường Anh đột nhiên làm càn như thế, Tần Lạc Y vốn có chút sinh khí, nhìn đến trong mắt hắn lo lắng, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, xoay người hướng ngoài núi giả đi đến.
Y nhi, ta thích nàng. Phía sau truyền đến một tiếng nỉ non thản nhiên, trong thanh âm mang theo thâm tình cùng buồn bã không dấu được: Thật sự thích nàng, đáng tiếc ta hiểu được quá muộn, ta thật sự hâm mộ đại ca cùng Phượng Phi Ly, còn có Sở Dật Phong, hâm mộ bọn họ có thể có được nàng.
Tần Lạc Y không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ câu nói nhẹ nhàng nỉ non tiêu tán trong gió, đáy lòng có một chỗ chua xót không thôi, còn ẩn ẩn nhói đau.
Tần cô nương, nguyên lai ngươi ở trong này a, ha ha, cuối cùng ta tìm được ngươi. Đi không xa, mấy đạo bóng dáng màu xanh đột nhiên từ đường nhỏ một bên đi ra, ánh mắt nhìn đến nàng không khỏi sáng ngời, sau đó hướng nàng đi tới.
Tần Lạc Y giương mắt vừa thấy. Người đến đều là luyện đan đại sư Đoan Mộc gia, những người này hai ngày nay chỉ cần đụng tới nàng sẽ lôi kéo nàng thảo luận luyện đan thuật một hồi, ở trong mắt nàng đây là đám người cuồng luyện đan, đối với đan dược có một loại chấp nhất biến thái.
Nhịn không được có chút đau đầu. Vẫn tươi cười theo chân bọn họ nhất nhất chào hỏi, trong dự kiến bị bọn họ lôi kéo thảo luận luyện đan thuật một trận, thật vất vả mới tìm được cơ hội thoát thân rời đi.
Đoan Mộc Trường Anh sớm rời đi, Phượng Phi Ly đang ở xa xa nói chuyện cùng Đoan Mộc Trường Thanh, vẻ mặt Liễu Khuynh Thành ngạo nghễ, mâu quang có chút âm lãnh, đứng bên người nàng, là Thượng Quan Vô Ưu cùng Thượng Quan Nam Tề.
Thượng Quan Nam Tề rốt cục đến đây. Nhìn đến Thượng Quan Nam Tề, Tần Lạc Y nhịn không được nhíu mày, nghĩ đến hai ngày trước ở trên núi nghe được Thượng Quan Nam Tề nói nhất định phải lấy được Kinh Long quyết, nàng nở nụ cười. Buổi tối hôm nay, hẳn là có một hồi trò hay.
Phượng Phi Ly đang nói chuyện cùng Đoan Mộc Trường Thanh thấy được nàng, trong mắt sáng ngời, bỏ Đoan Mộc Trường Thanh hướng nàng tiêu sái lại đây, hắn cùng Đoan Mộc Trường Thanh vốn là tiêu điểm, đặc biệt tu sĩ trẻ tuổi, tùy thời đều chú ý động tĩnh bọn họ.
Tần Lạc Y không muốn dẫn người chú mục, nàng cũng không muốn giống như khi vừa tới, bị người vây quanh hỏi đông hỏi tây, nửa ngày không thoát thân. Nàng xoay người bước đi, trong nháy mắt liền biến mất, đi đến hồ sen cạnh hậu viện, chỉ là nàng vừa mới đứng yên, liền có một đạo bóng dáng màu đen xuất hiện trước mắt nàng, đánh giá nàng nhân tiện nói.
Ngươi chính là Tần Lạc Y? Thanh âm trầm thấp trong trẻo lạnh lùng, mang theo một cỗ hương vị bức người.
Tần Lạc Y nâng mắt đánh giá nam tử xa lạ xuất hiện trước người, ánh trăng thanh lãnh chiếu vào mặt nam tử. Dung nhan nam tử tuấn dật, ánh mắt nhìn nàng thanh u, lạnh như băng, lại mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt kia tựa hồ có thể nhìn thấu nhân tính.
/479
|