Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 340 - Ngọc Gia Truyền

/479


Trong viện Tần Thiên yên tĩnh không tiếng động.

Tần Lạc Y tính toán đi xem hắn một cái liền rời đi, bên người Tần Thiên có người Tần gia chiếu cố, huống chi hắn còn say đến bất tỉnh nhân sự, chờ thêm chút, tỉnh rượu là tốt rồi.

Đi vào phòng Tần Thiên, thấy mặt đất hỗn độn, sắc mặt nàng phút chốc thay đổi, trong phượng mâu hiện lên ánh lửa.

Chén ngọc uống nước vỡ nát, bình hoa tinh xảo đẹp đẽ quý giá gần bên giường cũng vỡ nát, ghế dựa đổ lung tung trên mặt đất.

Tần Thiên say rượu không nằm trên giường nghỉ ngơi, mà đứng trong phòng, lung lay một tay vỗ đầu, mi tâm nhíu chặt nhìn chằm chằm dưới chân.

Giày của hắn do Tần Lạc Y động thủ tháo giúp, lúc này chân trần đứng trên mặt đất, còn nhìn thấy máu tươi ghê người chảy ra từ lòng bàn chân, rõ ràng không cẩn thận dẫm trúng mảnh nhỏ trên đất. Mà thị vệ Tần gia nguyên bản canh giữ bên người hắn, hiện tại không thấy bóng dáng.

Mặt Tần Lạc Y bình tĩnh mím môi, ý niệm vừa động, đem mảnh nhỏ trên đất cuốn bay lên, ném vào trong góc, lại đem ghế dựa đỡ lên, thả lại chỗ cũ, lúc này mới đi đến bên người Tần Thiên.

Mặt Tần Thiên so với thời điểm nàng vừa rời đi, đỏ hơn một chút, hai tròng mắt liễm diễm mê ly nhìn nàng, nhìn chằm chằm vài lần, lại tiếp tục cúi đầu nhíu mi nhìn bàn chân chính mình nhiễm máu tươi.

Tần Lạc Y có chút buồn bực, người say rượu còn không an phận như vậy, một tu sĩ tử phủ, tự mình làm chính mình bị thương...Nàng vươn tay đỡ cánh tay hắn, trực tiếp dùng linh lực đem người chuyển qua giường.

Chính mình ngồi ở mép giường, nhìn về phía bàn chân Tần Thiên. Máu tươi đem chân nhiễm đỏ, mảnh bạch ngọc nhỏ đâm vào da thịt, cũng may không nhiều, nàng cẩn thận đem lòng bàn chân có mảnh nhỏ rửa sạch sẽ, lại đem vết máu xử lý tốt, bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương.

Say thành như vậy, phải nằm xuống nghỉ ngơi, còn đi loạn khắp nơi...Vừa rồi huynh muốn làm gì? Xử lý chân Tần Thiên tốt, Tần Lạc Y ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, vừa vặn nhìn vào hai tròng mắt thâm thuý yêu mị của hắn, trong ánh mắt nguyên bản men say mờ mịt như có u quang kỳ dị chợt lóe mà qua.

Nước... Tần Thiên chớp mắt nhìn nàng, rất nhanh đem tia u quang kia chớp đi, bởi vì say rượu, thanh âm hắn không réo rắt như ngày thường, mà khàn khàn mà khêu gợi.

Tần Lạc Y vỗ trán, có chút vô ngữ nhìn hắn, chỉ muốn uống nước, hắn có thể đem chính mình khiến cho chật vật như vậy.

Nàng đứng dậy rót một chén nước, đưa tới tay Tần Thiên, tay Tần Thiên cầm chén lay động, mắt thấy sắp đổ ra ngoài, nàng dứt khoát đem chén đoạt lại đây, để vào bên môi hắn, tự mình giúp hắn uống xong.

Thị vệ Tần gia bưng một chén canh nấm tuyết tiến vào. Lúc này nàng mới biết rằng ca ca chính mình muốn uống canh nấm tuyết, trong biệt viện không có, thị vệ phải tự mình đi tìm, nên mới bỏ một mình Tần Thiên bên trong.

Tần Lạc Y tiếp nhận canh nấm tuyết, nhiệt độ canh nấm tuyết vừa phải, hiển nhiên đã để nguội bớt. Vẫy lui thị vệ, nàng tự mình động thủ bưng bát cho Tần Thiên uống xong, nhìn Tần Thiên dựa vào đầu giường từ từ nhắm hai mắt, hai gò má càng thêm đỏ bừng, nàng buông bát đứng dậy, đi tới cúi người xuống, muốn giúp hắn nằm trên giường lần nữa.

Thân thể Tần Thiên vừa động, thuận lợi lảo đảo trở về giường, cũng đem Tần Lạc Y kéo xuống.

Tần Lạc Y bị Tần Thiên đặt dưới thân, thậm chí không biết sao xui xẻo, môi hai người ngoài ý muốn chạm vào nhau. Tần Thiên kêu lên một tiếng. Trong đầu Tần Lạc Y ầm ầm kịch vang một trận. Lông mi thật dài chớp một chút, dưới ánh mắt tạo thành vòng bóng tối.

Khuôn mặt Tần Thiên như bạch ngọc tinh xảo tuyệt luân, gần trong gang tấc. Ánh trăng thanh thiển, đem da thịt trong suốt như tuyết độ lên vầng sáng nhàn nhạt oánh nhuận, hình thành loại cao nhã thanh quý kinh tâm động phách.

Môi hai người gắt gao dán vào nhau. Môi Tần Thiên ấm áp còn mang theo mùi rượu nồng đậm, cặp con ngươi tối đen thanh minh ngày thường lúc này càng thêm mờ mịt ám trầm, há miệng cắn lên môi Tần Lạc Y hai cái, thừa dịp Tần Lạc Y khiếp sợ hơi hơi mở môi, xâm nhập vào.

Tần Lạc Y trừng lớn mắt nhìn Tần Thiên đè trên người, một lát sau cuối cùng tỉnh táo lại, trong lòng thấp chú một tiếng, đưa tay muốn đẩy hắn ra...Tần Thiên một bên hôn cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của nàng, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm nước.

Đáng chết.... Khoé mắt Tần Lạc Y hung hăng co rút, không lẽ hắn muốn tìm nước uống trong miệng nàng? Sau một lúc ảo não, nàng có chút dở khóc dở cười.

Thân mình Tần Thiên lửa nóng, hô hấp nóng rực phun lên cổ nàng, tim Tần Lạc Y nhịn không được đập nhanh hơn, trong đầu lại nghĩ tới thời điểm lúc trước chính mình rời đi, nhìn đến bức Mỹ nhân say rượu đồ , tiếu nhan trắng nõn trở nên hồng hồng, nàng cảm thấy chính mình quả thực tà ác.

Tần Thiên say.

Nhưng nàng không say. Không dám trì hoãn dùng sức đẩy Tần Thiên ra, sau đó nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống.

Nguồn nước rời đi, Tần Thiên rõ ràng bất mãn, híp mắt lại trừng nàng, Tần Lạc Y có vô ngữ trực tiếp đem chén nước trên bàn án lại đây, ghé sát vào bên miệng hắn.

Dùng sức uống một ngụm nước, lúc này Tần Thiên mới im lặng xuống, nhắm mắt ngủ say.

Buổi tối Tần Thiên muốn uống nước hai lần, sau đó hoàn toàn an tĩnh lại, đợi đến bình minh, Tần Lạc Y mới rời khỏi sân Tần Thiên, trở về phòng chính mình.

Ngồi trước bàn án, sợi tóc có chút hỗn độn, nàng tản tóc ra chải đầu lần nữa, trong lúc lơ đãng, nhìn đến tiếu nhan tuyết trắng trong gương, trên môi có vết đỏ tươi phá lệ dễ thấy.

Động tác Tần Lạc Y chải đầu ngừng lại một chút, trong lòng đập nhỡ một nhịp, lông mi thon dài run rẩy, lại nhìn phía sân Tần Thiên, trong lòng âm thầm suy đoán, đêm qua Tần Thiên như vậy, rõ ràng say lợi hại, mới mơ hồ đè nặng nàng, việc này trời biết đất biết, chính mình tự biết, nhất định phải giấu trong bụng, Tần Thiên luôn đối với chính mình trân trọng có thêm, nếu biết chuyện đêm qua hắn mơ hồ làm ra, còn không áy náy chết?

Sáng sớm, Giản Ngọc Diễn vội vàng rời đi. Tình huống Hoàng Phủ gia nghiêm trọng ngoài dự đoán, Tiêu Văn Bác tự mình ngự bạch ngọc đài đến tìm hắn, Giản Ngọc Diễn còn có rất nhiều lời muốn nói với Tần Lạc Y, nhưng Tiêu Văn Bác đến đây, hắn chỉ có thể vội vàng cùng nàng cáo biệt một tiếng, liền đi.

Hắn uống không ít tuý thần tiên, thời điểm đêm qua trở về, còn bất tỉnh nhân sự, chỉ một buổi tối, liền giống như không có việc gì, người trong biệt viện nhìn thấy, càng thêm khiếp sợ tu vi hắn cường đại, cư nhiên mau chóng tỉnh lại như thế, thật sự không có người hoài nghi hắn căn bản không say.

Nguyên bản để lại cho hắn một hạt bồ đề, nhưng Giản Ngọc Diễn như bây giờ, rõ ràng không thể tu luyện, Tần Lạc Y vẫn không nói đến chuyện hạt bồ đề.

Tần Thiên cũng tỉnh rượu rất nhanh, buổi chiều ngày thứ ba liền tỉnh lại, thời điểm Tần Lạc Y đi qua nhìn hắn, hắn đang đứng trước cửa sổ, ánh nắng màu vàng từ cửa sổ nghiêng nghiêng rơi trên người hắn, ánh lên thân thể hắn vốn ngọc thụ lâm phong càng thêm khí vũ hiên ngang, tuấn nhã xuất trần.

Trên tay hắn, cầm khối Tiên Ngọc phiếm màu đỏ do Sở Dật Phong mang tớ từ Thánh Long đại lục. Ánh mặt trời chiếu xuống Tiên Ngọc, văn lạc màu đỏ bên trong tựa hồ lưu động kỳ dị, lóe ra quang mang khác thường.

Bỏ qua một bên chuyện khối ngọc cùng thành tiên có liên quan, chỉ nhìn một cách đơn thuần, khối ngọc này cũng là một khối ngọc tuyệt hảo, chất ngọc nhẵn nhụi, trong suốt trơn bóng.

Nghe được động tĩnh, Tần Thiên quay đầu, nhìn đến là nàng, mâu quang ám trầm, nhanh chóng quét qua tiếu nhan nàng trắng nõn tuyệt mỹ một vòng, lập tức tươi cười hướng nàng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đi qua.

Hắn cầm khối Tiên Ngọc kia trên người so đo, cười nói cho Tần Lạc Y biết hắn chuẩn bị đục một lỗ trên khối ngọc, đeo trên người, nguyên lai khối ngọc cũ của hắn thời điểm buổi tối hai ngày trước từ Tuý Tửu lâu trở về, không cẩn thận bị vỡ.

Đồng tử Tần Lạc Y mạnh mẽ co rụt lại, nhìn tuấn nhan Tần Thiên vân đạm phong khinh, trên người không khỏi toát ra một trận mồ hôi lạnh, cũng may chính mình tới kịp lúc...Khối ngọc trân quý như vậy, hắn muốn đục một lỗ đeo trên đai lưng, còn muốn nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài.

Trên Huyền Thiên đại lục khẳng định có người nhận biết khối ngọc này, hơn nữa bên trong khối ngọc có bí mật, hắn thật sự muốn đục một lỗ, ngọc liền không hoàn chỉnh, nói không chừng bởi vì cái lỗi kia mà bí mật Tiên Ngọc sẽ vĩnh viễn bị phủ đầy bụi.

Không được, khối ngọc này là phụ vương để lại cho huynh, là đồ gia truyền của Tần gia, huynh muốn đem nó đeo trên người, nếu bị hỏng thì làm sao bây giờ? Vê mặt Tần Lạc Y không đồng ý.

Trên Huyền Thiên đại lục lưu hành nam tử, nữ tử đeo ngọc sức trên người, nhưng không thể dùng khối ngọc này a, nàng quyết định phải kiên quyết đánh mất ý tưởng này của Tần Thiên.

Tần Thiên không cho là đúng.

Bất quá là một khối ngọc mà thôi, hơn nữa ta đã thử qua, khối ngọc này rắn chắc, bình thường không dễ vỡ, muội yên tâm, nếu thực sự đeo trên người, ta sẽ cẩn thận, không làm vỡ...Mặc kệ là ngọc gia truyền, hay ngọc gì, dù cho ngọc tốt cũng lấy đến thưởng thức sử dụng, không nên áp đáy hòm. Nói xong, hắn nâng tay lên, một cỗ linh lực cường đại ngưng tụ trên tay hắn, sau đó đem cỗ lực lượng ngưng tụ thành một tia, thực sự chuẩn bị đục một lỗi trên ngọc thạch.

Tần Lạc Y đoạt ngọc lại đây, phượng mâu trừng lớn thập phần kiên quyết nhìn hắn nói: Không được, huynh muốn đeo trên người, đổi một khối khác là được, khối ngọc này tuyệt đối không được.

Cư nhiên còn thử qua, biết rắn chắc, nếu rơi vỡ...Cho dù Tần Lạc Y nhìn quen bảo vật cũng có chút đau lòng, khối ngọc này còn chưa vỡ, thật sự là vận khí tốt, không biết lúc trước hắn lăn lộn khối ngọc này như thế nào.

Trừ bỏ khối ngọc này, trên người ta không có ngọc. Con ngươi Tần Thiên trong trẻo hiện lên chút ánh sáng nhạt, sau đó nói lời nói thật.

Huynh không có, ta có. Ý niệm Tần Lạc Y vừa động, trực tiếp lấy từ trong trữ vật, triệu ra một khối dương chi bạch ngọc thượng đẳng, ngọc thạch trong suốt trong sáng, hơn nữa thủ công thập phần tinh xảo.

Nàng đem khối ngọc kia trực tiếp nhét vào tay Tần Thiên: Huynh dùng khối này đi, nếu huynh không thích khối này, muội ra cửa hàng ngọc thạch chọn cho huynh.

Tay Tần Thiên nắm ngọc căng thẳng, lập tức buông lỏng ra, cúi đầu nhìn khối dương chi bạch ngọc trong tay, ánh mắt nhanh chóng hiện lên quang mang nóng rực phức tạp, khi ngẩng đầu lên, trong mắt hắn đã khôi phục bình thường, mang theo nhiều điểm ám trầm, gật đầu khen: Khối ngọc này tự nhiên vô cùng tốt, muội bỏ được cho ta?

Khối ngọc này do Tần Lạc Y mua trong Kỳ Long thành, lần đầu tiên nhìn đến, liền yêu thích, sau khi mua về, còn từng như hiến vật quý đưa cho Tần Thiên xem qua.

Nếu huynh thích, cứ cầm lấy là được, chúng ta có quan hệ gì? Của muội là của huynh, nào có gì luyến tiếc? Tần Lạc Y kéo khóe môi, chỉ cần hắn không nghĩ cách đem khối Tiên Ngọc đeo trên người, đừng nói một khối ngọc, cho dù mười khối ngọc, trăm khối ngọc nàng cũng bỏ được.

Của muội chính là của ta...Ha ha, của ta tự nhiên cũng là của muội. Thanh âm Tần Thiên trầm thấp mà ý tứ hàm xúc sâu thẳm: Một khi đã như vậy, muội tặng ta một khối ngọc, khối ngọc gia truyền này liền cho muội đi.

Tần Lạc Y lắc đầu. Hơi trầm ngâm, nàng trực tiếp đem chuyện chính mình được hai khối Tiên Ngọc nói ra, để hắn nhìn xem trên hai khối ngọc ẩn ẩn tiên tự, lại đem lời sư phụ cùng sư thúc nói với nàng lúc trước ra, cuối cùng nói: Khối ngọc này cùng thành tiên có liên quan, hơn nữa có thêm một khối này của huynh, chúng ta đã có ba khối, tuy rằng bây giờ chưa nhìn ra cái gì, nhưng về sau chúng ta có rất nhiều thời gian tìm hiểu bí mật bên trong, huynh hảo hảo thu lại, đây là đồ gia truyền Tần gia, về sau đừng nghĩ đem nó đục một lỗ đeo trên người. Thật sự là phí phạm của trời a.

Tần Thiên có chút kinh ngạc lấy ba khối ngọc trên tay nàng qua, đem ba khối hợp cùng một chỗ, vừa hay kín kẽ, không thừa thiếu chút nào, trầm ngâm nói: Không nghĩ tới địa vị khối ngọc này lớn như vậy. Xác thật không thích hợp đeo trên người.

Tần Lạc Y nhanh chóng gật đầu phụ họa. Phí rất nhiều sức lực, mới vất vả nhịn xuống không hỏi hắn đến tột cùng tại sao biết khối ngọc rắn chắc, còn ném ra kết quả.

Xem ra, khối ngọc này ít nhất còn thiếu một khối. Tần Thiên đem ba khối ngọc đưa cho Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y tiếp nhận hai khối trong đó, đem một khối Sở Dật Phong mang tới trả lại cho hắn: Muội đem khối ngọc này hảo hảo thu vào, về sau thời điểm cần dùng tới ta sẽ nói với muội là được.

Đồ gia truyền Tần gia, tự nhiên nên để trong tay Tần Thiên, nàng chiếm khối thân thể này, có phụ mẫu cùng ca ca yêu thương, đã thực thấy đủ, không thể tham lam ngay cả đồ gia truyền Tần gia đều muốn giữ lấy.

Tần Thiên không nói tiếp, ánh mắt thanh nhuận liếc nhìn nàng một cái, giơ khối dương chi bạch ngọc nàng cấp chính mình lên, tựa tiếu phi tiếu nói: Muội không luyến tiếc đem khối ngọc này cho ta? Một khi đã như vậy, ta cho muội là được. Đem ngọc đưa tới trước mặt nàng.

Tần Lạc Y hướng về phía hắn cười đến sáng lạn, phượng mâu cong cong: Như thế nào lại luyến tiếc? Khối ngọc này cho huynh, còn ngọc gia truyền huynh cũng hảo hảo thu vào.

Tần Thiên không đồng ý.

Tần Lạc Y không lấy khối Tiên Ngọc kia, hắn liền kiên quyết không cần dương chi bạch ngọc của nàng, cuối cùng Tần Lạc Y không nói được hắn, suy nghĩ, dứt khoát quyết định đem khối dương chi bạch ngọc thu hồi, Tần Thiên hiện tại đã biết khối ngọc kia quan trọng, chắc hẳn sẽ đánh mất ý tưởng đem nó đục lỗ đeo trên người. Nàng thỏa hiệp. Sau đó đưa tay tiếp nhận khối dương chi bạch ngọc của chính mình.

Nhìn nàng đưa bàn tay trắng nõn oánh nhuận tới, sắc mặt Tần Thiên thay đổi, có chút âm trầm nhìn nàng nói: Còn nói cái gì mà của muội chính là của ta, nguyên lai muội vẫn luyến tiếc đưa ta khối ngọc này...Những lời này đều nói gạt ta, dỗ ta vui vẻ sao?

Khoé mắt Tần Lạc Y hung hăng co rút.Hoàn toàn có chút không biết nói gì.

Không phải huynh nói huynh không thu sao? Nàng tức giận nói, lần đầu tiên kiến thức vị ca ca này, cư nhiên đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa.

Đồ vật tặng cho ta, muội đừng tiếp tục nhớ thương muốn thu hồi. Tần Thiên đối với nàng oán giận trực tiếp không nhìn, cũng không tiếp Tiên Ngọc, trên ngón tay ngưng tụ một cỗ rất linh lực nhỏ, trực tiếp đem ngọc thạch đục ra cái lỗ nhỏ, đeo trên đai lưng chính mình, sau đó trực tiếp từ cửa sổ tiêu sái phóng ra ngoài, đảo mắt không thấy bóng người.

Lưu lại một mình Tần Lạc Y phía sau cửa sổ, rối rắm nhìn khối Tiên Ngọc bị lưu lại một lát, chỉ phải thu lại. Quên đi, nàng tạm thời giúp hắn thu vào là được, về sau trả lại cho hắn, nếu hắn không thu, nàng liền trả lại phụ mẫu.

Thời điểm chạng vạng, Sở Dật Phong đến nói cho hắn, Tần lão gia tử muốn trở về Tần gia, cách thời gian Tần lão gia tử đại thọ còn hai tháng, hắn cùng Tần Thiên thân là đệ tử đích truyền Tần gia, lúc này phải trở về.

Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh cũng biết nàng tính đi theo Tần Thiên trở về, hiện tại không còn Thiên Đạo Tông tác loạn, hai người hoàn toàn thanh nhàn, Tần Lạc Y muốn đi, tự nhiên bọn họ cũng quyết định đi theo.

Thật vất vả bởi vì Đoan Mộc Trường Thanh tẩu hỏa nhập ma, Tần Lạc Y mềm lòng xuống, liên quan đến Sở Dật Phong cùng Phượng Phi Ly cũng mềm lòng, bọn họ đương nhiên muốn rèn sắt khi còn nóng, nắm chặt cơ hội cùng nàng bồi dưỡng cảm tình, tốt nhất khiến nàng sớm ngày đáp ứng theo chân bọn họ cử hành nghi thức song tu, ngay cả trong Kỳ Long thành, nam tu trẻ tuổi tâm tồn ái mộ Tần Lạc Y không ít.

Tần Lạc Y nguyên bản muốn theo chân bọn họ cùng đi, vừa lúc cùng Tần Thiên một chỗ, còn có Tần Mặc, nhưng...Chuyện buổi tối ngày đó cùng Tần Thiên té ngã một chỗ, khiến cho nàng sửa lại chủ ý.

/479

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status