Tần Lạc Y tận lực không nhìn miệng hắn. Chỉ nhìn ánh mắt hắn. Chuyện Hỗn Nguyên Thiên Châu, nàng không muốn nói với ca ca, không phải nàng không tin tưởng hắn, mà việc này thiếu một người biết so với nhiều một người biết tốt hơn, huống chi tai vách mạch rừng, nàng không muốn ca ca lo lắng cho mình.
Huynh còn nhớ rõ lời Ma Kiêu nói không? Nàng ghé sát vào Tần Thiên cùng ca ca kề tai nói nhỏ, liếc ba người Phượng Phi Ly trong phòng, thanh âm nói chuyện nhỏ nhất: Tu vi của muội không thể tấn giai quá nhanh, một phần ba thời gian dùng để tu luyện, hai phần ba thời gian khác phải dùng hạt bồ đề tu luyện linh hồn lực trước, tu luyện linh hồn lực càng cao, đối với về sau càng tốt. Thiên Ma Tâm Kinh ngày đó là của hắn, nghe hắn tổng không sai.
Hơi thở rực thổi quét bên tai Tần Thiên, trên tai Tần Thiên hiện lên chút ửng đỏ khả nghi, chỉ là hai người đứng song song, không mặt đối mặt, Tần Lạc Y thật sự không chú ý tới.
Tần Thiên liếc mắt nhìn tiếu nhan nàng trắng nõn tuyệt mĩ một cái. Hắn cảm thấy thái độ Tần Lạc Y đối đãi Ma Kiêu rất kỳ quái, Ma Kiêu nói chuyện, nàng sẽ không lý do tin tưởng vững chắc, cũng không hoài nghi.
Tâm tư chuyển động, hắn nâng tay giữ bả vai Tần Lạc Y, Tần Thiên cười nói: Một khi đã như vậy, ta lưu trữ cho muội. Thanh âm trầm thấp réo rắt, mang theo sủng nịch.
Tần Lạc Y bị hắn đột nhiên giữ vai trong lòng kiềm hãm, có chút khóc không ra nước mắt, trước kia đều do nàng động thủ động cước với ca ca, hiện tại Tần Thiên bị nàng đồng hóa.
Khẽ nhếch cằm hướng hắn cười nói: Không cần, trên người muội có không ít thứ tốt, mấy đồ viết trên giấy, kỳ thật trên người muội đã có hơn phân nửa, nhưng có mấy thứ chưa gom đủ, đến lúc đó muội luyện chế ra một phần là được, huynh cứ cầm linh thủy dùng, còn vài thứ kia, về sau huynh phải nhớ kỹ hỏi thăm giúp muội, càng nhiều càng tốt, nếu có thể luyện nhiều thêm mấy phần linh thuỷ như vậy thì tốt rồi.
Nhìn bộ dáng nàng mặt mày hớn hở, thần sắc trên mặt Tần Thiên càng thêm nhu hòa.Cánh tay nhịn không được ôm chặt bả vai nàng, đáy lòng có một tia chua xót nhàn nhạt. Hắn không tiếp tục từ chối linh thủy.
Tần lão gia tử kêu Tần Thiên cùng Sở Dật Phong vào giờ Tuất một khắc chờ ở cửa thành Kỳ Long thành, thừa dịp còn một chút thời gian, Sở Dật Phong kéo Tần Lạc Y đến trong biệt viện Đoan Mộc Trường Thanh, đem toàn bộ đồ vật mang tới từ Thánh Long đại lục, đều cho Tần Lạc Y.
Lại đem trâm phượng màu thuỷ lam được làm từ lưu kim thạch lam lần trước cắm trên đầu Tần Lạc Y, trâm phượng tinh xảo trên đầu nàng lay động, tóc đen như mây, càng ánh lên da thịt nàng trắng nõn mịn màng như trứng gà, môi đỏ mọng như cây anh đào tiên diễm, cả người nàng dưới ánh hoàng hôn hiển lộ phong tình vô hạn, thiên kiều bá mị.
Y nhi, ta biết cây trâm này thích hợp với nàng. Sở Dật Phong cắm xong, trái phải đánh giá một phen, từ sau lưng ôm lấy thắt lưng nàng, cằm đặt lên vai nàng, nhìn phía trước, trên bàn án phía trước, là một mặt gương ngọc lưu ly thật to, đem bóng dáng hai người phản chiếu dị thường rõ ràng.
Tần Lạc Y cũng nhìn trong gương. Khuôn mặt Sở Dật Phong góc cạnh rõ ràng, con ngươi đen như mực. Mũi cao thẳng, bạc môi hoàn mỹ. Cằm kiên nghị tinh xảo, đường cong khuôn mặt khắc sâu mà không mất nhu hòa, trong khí chất tao nhã càng tuyệt đại cao quý.
Bởi vì cằm hắn đặt trên bả vai chính mình, từ trong gương nhìn lại, mặt hai người gắt gao dán vào nhau, dị thường thân mật, hai người đều nhìn trong gương, ánh mắt Sở Dật Phong sầu triền miên cùng nàng quấn quýt si mê, làm cho tâm nàng đập gia tốc.
Nàng trở về Bồng Lai tiên đảo...Ta phải về Tần gia, không biết khi nào mới có thể nhìn thấy nàng. Sở Dật Phong thở dài một tiếng, vẻ mặt lưu luyến nói giọng khàn khàn.
Thời điểm Tần lão gia tử đại thọ, ta sẽ đến Tần gia. Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn một cái, chịu đựng xúc động trợn mắt trắng: Nhiều nhất hai tháng mà thôi.
Một ngày không gặp, như cách ba thu. Sở Dật Phong có chút rầu rĩ nói, ánh mắt sáng lấp lánh như ánh sao trên bầu trời đêm, lóe ra ánh sáng ngọc từ trong gương chuyển qua sườn mặt nàng, hung hăng hôn lên mặt nàng một cái: Ta sẽ nhớ nàng.
Sau khi nói xong, lại hung hăng hôn trên mặt hai cái, ái muội ngậm lấy vành tai nàng. Trong lòng mềm mại, hôn mấy cái, dần dần làm cho huyết mạch hắn sôi sục, tâm thần kích động lên.
Động tác hắn, còn có trong mắt dần dần dâng lên tình dục cực nóng, Tần Lạc Y nhìn thấy rõ ràng trong gương, cánh tay ôm chính mình cùng thân mình, cũng nóng rực không ít. Không khí chung quanh trở nên ái muội, Tần Lạc Y hiểu rõ, mâu quang chợt lóe, muốn đẩy hắn ra.
Sở Dật Phong luyến tiếc buông tay. Ở nàng bên tai nói rất nhiều lời tâm tình triền miên, cánh môi càng trở lên bừa bãi trên mặt nàng, bàn tay giữ thắt lưng nàng bắt đầu không nặng không nhẹ vuốt ve chung quanh,Tần Lạc Y cảm giác tê dại mãnh ở chỗ sâu nhất trong cơ thể từng đợt chạy khắp người nàng.
Tuy rằng Sở Dật Phong làm càn trên người nàng, nhưng không quên quan sát phản ứng của nàng, mấy ngày nay hắn sợ chọc nàng sinh khí, cho dù trong lòng khát vọng, muốn ôm nàng, muốn thân nàng, cũng thật cẩn thận không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ lại chọc giận nàng.
Chỉ là lúc này hai người phân biệt đã lâu, hiện tại hai người bọn họ ở đây, hắn quả thật có chút nhịn không được, chỉ hôn một cái, liền gợi lên dục niệm hắn giấu chỗ sâu nhất trong đáy lòng, càng hôn càng càng nóng rực, dần dần không khống chế được.
Tần Lạc Y bị hắn vừa hôn vừa sờ biến thành thở dốc, từ trong gương nhìn đến khuôn mặt nguyên bản tuyết trắng, nổi lên tầng ửng hồng như hoa đào, nâng tay cầm bàn tay Sở Dật Phong đang làm càn trước ngực nàng, đẩy xuống một cái, ánh mắt hàm chứa tức giận trừng mắt nhìn hắn: Sắp đến giờ Tuất, buông ta ra, trì hoãn đã lâu, nói không chừng trong chốc lát ca ca ta sẽ tới đây tìm chàng.
Sẽ không. Sở Dật Phong hơi hơi ngẩng đầu lên, tình dục mờ mịt trong mắt, nói giọng khàn khàn: Nàng yên tâm, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đang ở cùng hắn, chúng ta chưa đi ra ngoài, bọn họ sẽ luôn ở cùng hắn.
Sau khi nói xong liền cúi thấp đầu xuống, lần này trực tiếp tìm kiếm môi nàng đỏ mọng, bàn tay gắt gao ôm chặt thắt lưng nàng, hai thân mình dán vào nhau, thậm chí Tần Lạc Y cảm giác rõ ràng giữa hai chân hắn cực nóng.
Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh cùng ca ca, bọn họ chưa đi ra ngoài sẽ luôn bồi...Tần Lạc Y đầu tiên khó hiểu, lập tức giật mình, đưa tay hung hăng nhéo trên lưng Sở Dật Phong một phen, hoá ra hắn có dự mưu? Hai người kia bây giờ còn che dấu cho hắn?
Ngô. Sở Dật Phong kêu lên một tiếng.
Nhưng vẫn không buông tay. Ánh mắt cực nóng tà tứ nhìn nàng chăm chú, triền miên say mê. Trên tay dùng lực một chút, ôm lấy người trong lòng thuận thế ngã xuống nhuyễn tháp một bên, hôn như mưa trên mặt, trên môi, cùng trên cổ nàng, vạt áo trước ngực nhanh chóng trở nên hỗn độn.
Bất quá tu vi Tần Lạc Y hiện tại, so với Sở Dật Phong cao hơn không ít, nàng muốn đẩy Sở Dật Phong ra, Sở Dật Phong tất nhiên không có biện pháp tiếp tục làm càn đốt lửa, nháy mắt bị đẩy ngã, nguyên bản nàng muốn đẩy hắn ra, nhìn đến bộ dáng Sở Dật Phong thật cẩn thận e sợ chọc giận nàng, thở dài một tiếng, cuối cùng thay đổi chủ ý. Hai tay vòng trên lưng Sở Dật Phong, chủ động hôn hắn, gò má trong suốt nổi lên tầng đỏ ửng mê người.
Y nhi. Cảm giác được nàng biến hóa, mâu quang Sở Dật Phong càng thêm cực nóng sâu thẳm, trong miệng động tình lẩm bẩm gọi nhẹ tên nàng, nâng tay muốn cởi y phục nàng. Dục vọng trong cơ thể, giống như mãnh thú, đã rít gào tràn ra.
Không được thoát. Tần Lạc Y đè tay hắn lại, phượng mâu liễm diễm mờ mịt, liếc mắt hoàng hôn nhiễm đỏ nửa bầu trời ngoài cửa sổ một cái...Ban ngày tuyên dâm, thật đúng là không có cảm giác an toàn gì.
Sở Dật Phong hiểu ý, cúi đầu cười cười, sau đó ghé sát lỗ tai nàng, thổi khí vào lỗ tai khiêu khích, nói giọng dị thường ái muội: Được, không thoát bên trên.
Giống như sợ nàng hối hận, nhấc góc váy nàng lên, sau đó đem tiết khố bên trong kéo xuống dưới, tốc độ cực nhanh.
Tần Lạc Y đầu tiên ngẩn ra, lập tức vui vẻ, trong phượng mâu hiện lên ánh sáng ngọc lưu ly, cười ra tiếng.
Xem chính mình không chọc nàng sinh khí, Sở Dật Phong hoàn toàn yên lòng, hắn biết Tần Lạc Y cố kỵ cái gì, nhanh chóng động thủ, đem chính mình giống Tần Lạc Y, sau đó nhào lại đây, đặt Tần Lạc Y dưới thân, cảm giác nàng có thể tiếp thu chính mình, liền nâng hai chân nàng công thành chiếm đất.
Tần Lạc Y xoa xoa đầu tóc chính mình, phượng mâu hiện lên thần sắc giảo hoạt, nhấc chân đá một cái, Sở Dật Phong lùi về phía sau, nàng nhảy lên rất nhanh, đem Sở Dật Phong đặt dưới thân chính mình.
Da thịt dán da thịt, làn váy Tần Lạc Y to rộng rải tung, che khuất chân nàng, khẽ nhếch cằm, từ trên cao nhìn xuống Sở Dật Phong, hừ một tiếng rất khí phách nói: Ta muốn ở bên trên.
Thân mình Sở Dật Phong mạnh mẽ chấn động, hơi hơi giật mình, lập tức nở nụ cười, từ vị trí hắn nhìn lại, tiếu nhan Tần Lạc Y tuyết trắng, y phục trước người hơi hỗn độn, cực kỳ quyến rũ mê người.
Nàng thích là tốt rồi. Hắn gợi lên khóe môi, mâu quang thâm thúy sâu thẳm, nâng một bàn tay xoa thắt lưng nàng, thanh âm khàn khàn gợi cảm: Y nhi, nàng có nhớ hay không, thời điểm lần đầu tiên của chúng ta, nàng cũng như vậy ngồi trên người ta... Mà tâm hắn, có lẽ từ thời điểm kia, liền dừng trên người nàng, từ đó không thể tự kềm chế.
Tần Lạc Y nghĩ đến chuyện cũ chính mình lúc trước vừa xuyên đến nơi này, phát hiện trúng mị dược, liền không khỏi phân trần tính kế hắn giải độc cho chính mình, tâm lập tức mềm mại.
Nhớ ngày đó, thời điểm xuyên đến, gương mặt kia không coi là xinh đẹp, hắn không chỉ vì chính mình giải độc, cuối cùng còn cố gắng đền bù, muốn nghênh thú chính mình, thậm chí bây giờ còn đuổi tới Bồng Lai tiên đảo cách Thánh Long đại lục trăm ngàn vạn dặm.
Ta đương nhiên nhớ rõ. Tần Lạc Y nhịn không được cúi người xuống cho hắn một nụ hôn dài nóng rực, Sở Dật Phong sớm nhịn không được, trong lòng vốn căng chặt, lúc này bị tiểu nhân nhi âu yếm hôn, làm sao còn nhịn được?
Một bên cùng nàng hôn nồng nhiệt, một bên đỡ thắt lưng nàng, rốt cục thành công hợp làm một, cảm giác tốt đẹp đã lâu, khiến cho hắn nhịn không được ngâm khẽ ra tiếng, bàn tay giữ thắt lưng nàng càng thêm dùng sức, Tần Lạc Y ngồi thẳng dậy, mâu quang liễm diễm, hướng về phía hắn tươi cười, nắm giữ quyền chủ động.
Nam tử trầm thấp thở dốc cùng nữ tử kiều mỵ than nhẹ, nháy mắt đan thành một đoạn giai điệu động lòng người, Sở Dật Phong cảm thấy Tần Lạc Y hôm nay, giống như yêu tinh, làm cho hắn muốn ngừng mà không được, chỉ hận thời gian không thể dừng lại như vậy.
Nhưng Tần Lạc Y nhớ rõ trong chốc lát hắn còn phải đến cửa thành, cùng Tần lão gia tử trở về Tần gia, không thể trì hoãn thời gian, cố ý dùng chút thủ đoạn, khiến Sở Dật Phong mau chóng chước giới, dựa trong ngực hắn thoáng bình phục tim đập kịch liệt một phen, nàng từ trên giường đứng dậy, sửa sang lại y phục, nhìn tóc không tán loạn, nàng rất vừa lòng.
Chải tóc trì hoãn rất nhiều thời gian. Cũng không thể đổi y phục, không chỉ nàng không thể đổi, Sở Dật Phong cũng không thể đổi, bằng không vừa đi ra, khẳng định người khác sẽ nghi hoặc.
Xoay người đang muốn kêu Sở Dật Phong dậy, nào biết Sở Dật Phong đã đi tới phía sau người nàng, ánh mắt tình tứ so với vừa rồi càng thêm nồng đậm, trong lòng nàng nhảy dựng, thân mình bị Sở Dật Phong vừa vặn kéo đi, Sở Dật Phong hung hăng hôn nàng hai cái, sau đó trực tiếp đặt nàng trên bàn án trước gương, lại điên loan đảo phượng một hồi.
Chờ vân đình vũ nghỉ, chân Tần Lạc Y có chút mềm, quay đầu trừng mắt nhìn nam nhân vẻ mặt thoả mãn một cái...
Lần sau, ta sẽ tìm một mặt gương trang điểm lớn đặt trong phòng ta. Sở Dật Phong vuốt tóc nàng, cười đến tà tứ.
Khoé mắt Tần Lạc Y hung hăng co rút. Vừa rồi trong gương, hoàn toàn có thể nhìn đến từ thắt lưng hai người trở lên, hắn còn muốn tìm mặt gương lớn...
Thời điểm đi ra ngoài, hai người đều thu thập thỏa đáng, ở trên người sử dụng tẩy thân thuật, Tần Lạc Y đợi trên mặt không đỏ, lúc này mới đi ra ngoài, cũng may hai lần đều tốc chiến tốc thắng, không trì hoãn quá nhiều thời gian.
Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh quả nhiên đang nói chuyện cùng Tần Thiên, nhìn bọn họ tiến vào, hai người không nói gì thêm, nhưng Tần Thiên nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt Tần Lạc Y, tổng cảm thấy trên người nàng có chỗ nào bất đồng.
Huynh còn nhớ rõ lời Ma Kiêu nói không? Nàng ghé sát vào Tần Thiên cùng ca ca kề tai nói nhỏ, liếc ba người Phượng Phi Ly trong phòng, thanh âm nói chuyện nhỏ nhất: Tu vi của muội không thể tấn giai quá nhanh, một phần ba thời gian dùng để tu luyện, hai phần ba thời gian khác phải dùng hạt bồ đề tu luyện linh hồn lực trước, tu luyện linh hồn lực càng cao, đối với về sau càng tốt. Thiên Ma Tâm Kinh ngày đó là của hắn, nghe hắn tổng không sai.
Hơi thở rực thổi quét bên tai Tần Thiên, trên tai Tần Thiên hiện lên chút ửng đỏ khả nghi, chỉ là hai người đứng song song, không mặt đối mặt, Tần Lạc Y thật sự không chú ý tới.
Tần Thiên liếc mắt nhìn tiếu nhan nàng trắng nõn tuyệt mĩ một cái. Hắn cảm thấy thái độ Tần Lạc Y đối đãi Ma Kiêu rất kỳ quái, Ma Kiêu nói chuyện, nàng sẽ không lý do tin tưởng vững chắc, cũng không hoài nghi.
Tâm tư chuyển động, hắn nâng tay giữ bả vai Tần Lạc Y, Tần Thiên cười nói: Một khi đã như vậy, ta lưu trữ cho muội. Thanh âm trầm thấp réo rắt, mang theo sủng nịch.
Tần Lạc Y bị hắn đột nhiên giữ vai trong lòng kiềm hãm, có chút khóc không ra nước mắt, trước kia đều do nàng động thủ động cước với ca ca, hiện tại Tần Thiên bị nàng đồng hóa.
Khẽ nhếch cằm hướng hắn cười nói: Không cần, trên người muội có không ít thứ tốt, mấy đồ viết trên giấy, kỳ thật trên người muội đã có hơn phân nửa, nhưng có mấy thứ chưa gom đủ, đến lúc đó muội luyện chế ra một phần là được, huynh cứ cầm linh thủy dùng, còn vài thứ kia, về sau huynh phải nhớ kỹ hỏi thăm giúp muội, càng nhiều càng tốt, nếu có thể luyện nhiều thêm mấy phần linh thuỷ như vậy thì tốt rồi.
Nhìn bộ dáng nàng mặt mày hớn hở, thần sắc trên mặt Tần Thiên càng thêm nhu hòa.Cánh tay nhịn không được ôm chặt bả vai nàng, đáy lòng có một tia chua xót nhàn nhạt. Hắn không tiếp tục từ chối linh thủy.
Tần lão gia tử kêu Tần Thiên cùng Sở Dật Phong vào giờ Tuất một khắc chờ ở cửa thành Kỳ Long thành, thừa dịp còn một chút thời gian, Sở Dật Phong kéo Tần Lạc Y đến trong biệt viện Đoan Mộc Trường Thanh, đem toàn bộ đồ vật mang tới từ Thánh Long đại lục, đều cho Tần Lạc Y.
Lại đem trâm phượng màu thuỷ lam được làm từ lưu kim thạch lam lần trước cắm trên đầu Tần Lạc Y, trâm phượng tinh xảo trên đầu nàng lay động, tóc đen như mây, càng ánh lên da thịt nàng trắng nõn mịn màng như trứng gà, môi đỏ mọng như cây anh đào tiên diễm, cả người nàng dưới ánh hoàng hôn hiển lộ phong tình vô hạn, thiên kiều bá mị.
Y nhi, ta biết cây trâm này thích hợp với nàng. Sở Dật Phong cắm xong, trái phải đánh giá một phen, từ sau lưng ôm lấy thắt lưng nàng, cằm đặt lên vai nàng, nhìn phía trước, trên bàn án phía trước, là một mặt gương ngọc lưu ly thật to, đem bóng dáng hai người phản chiếu dị thường rõ ràng.
Tần Lạc Y cũng nhìn trong gương. Khuôn mặt Sở Dật Phong góc cạnh rõ ràng, con ngươi đen như mực. Mũi cao thẳng, bạc môi hoàn mỹ. Cằm kiên nghị tinh xảo, đường cong khuôn mặt khắc sâu mà không mất nhu hòa, trong khí chất tao nhã càng tuyệt đại cao quý.
Bởi vì cằm hắn đặt trên bả vai chính mình, từ trong gương nhìn lại, mặt hai người gắt gao dán vào nhau, dị thường thân mật, hai người đều nhìn trong gương, ánh mắt Sở Dật Phong sầu triền miên cùng nàng quấn quýt si mê, làm cho tâm nàng đập gia tốc.
Nàng trở về Bồng Lai tiên đảo...Ta phải về Tần gia, không biết khi nào mới có thể nhìn thấy nàng. Sở Dật Phong thở dài một tiếng, vẻ mặt lưu luyến nói giọng khàn khàn.
Thời điểm Tần lão gia tử đại thọ, ta sẽ đến Tần gia. Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn một cái, chịu đựng xúc động trợn mắt trắng: Nhiều nhất hai tháng mà thôi.
Một ngày không gặp, như cách ba thu. Sở Dật Phong có chút rầu rĩ nói, ánh mắt sáng lấp lánh như ánh sao trên bầu trời đêm, lóe ra ánh sáng ngọc từ trong gương chuyển qua sườn mặt nàng, hung hăng hôn lên mặt nàng một cái: Ta sẽ nhớ nàng.
Sau khi nói xong, lại hung hăng hôn trên mặt hai cái, ái muội ngậm lấy vành tai nàng. Trong lòng mềm mại, hôn mấy cái, dần dần làm cho huyết mạch hắn sôi sục, tâm thần kích động lên.
Động tác hắn, còn có trong mắt dần dần dâng lên tình dục cực nóng, Tần Lạc Y nhìn thấy rõ ràng trong gương, cánh tay ôm chính mình cùng thân mình, cũng nóng rực không ít. Không khí chung quanh trở nên ái muội, Tần Lạc Y hiểu rõ, mâu quang chợt lóe, muốn đẩy hắn ra.
Sở Dật Phong luyến tiếc buông tay. Ở nàng bên tai nói rất nhiều lời tâm tình triền miên, cánh môi càng trở lên bừa bãi trên mặt nàng, bàn tay giữ thắt lưng nàng bắt đầu không nặng không nhẹ vuốt ve chung quanh,Tần Lạc Y cảm giác tê dại mãnh ở chỗ sâu nhất trong cơ thể từng đợt chạy khắp người nàng.
Tuy rằng Sở Dật Phong làm càn trên người nàng, nhưng không quên quan sát phản ứng của nàng, mấy ngày nay hắn sợ chọc nàng sinh khí, cho dù trong lòng khát vọng, muốn ôm nàng, muốn thân nàng, cũng thật cẩn thận không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ lại chọc giận nàng.
Chỉ là lúc này hai người phân biệt đã lâu, hiện tại hai người bọn họ ở đây, hắn quả thật có chút nhịn không được, chỉ hôn một cái, liền gợi lên dục niệm hắn giấu chỗ sâu nhất trong đáy lòng, càng hôn càng càng nóng rực, dần dần không khống chế được.
Tần Lạc Y bị hắn vừa hôn vừa sờ biến thành thở dốc, từ trong gương nhìn đến khuôn mặt nguyên bản tuyết trắng, nổi lên tầng ửng hồng như hoa đào, nâng tay cầm bàn tay Sở Dật Phong đang làm càn trước ngực nàng, đẩy xuống một cái, ánh mắt hàm chứa tức giận trừng mắt nhìn hắn: Sắp đến giờ Tuất, buông ta ra, trì hoãn đã lâu, nói không chừng trong chốc lát ca ca ta sẽ tới đây tìm chàng.
Sẽ không. Sở Dật Phong hơi hơi ngẩng đầu lên, tình dục mờ mịt trong mắt, nói giọng khàn khàn: Nàng yên tâm, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đang ở cùng hắn, chúng ta chưa đi ra ngoài, bọn họ sẽ luôn ở cùng hắn.
Sau khi nói xong liền cúi thấp đầu xuống, lần này trực tiếp tìm kiếm môi nàng đỏ mọng, bàn tay gắt gao ôm chặt thắt lưng nàng, hai thân mình dán vào nhau, thậm chí Tần Lạc Y cảm giác rõ ràng giữa hai chân hắn cực nóng.
Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh cùng ca ca, bọn họ chưa đi ra ngoài sẽ luôn bồi...Tần Lạc Y đầu tiên khó hiểu, lập tức giật mình, đưa tay hung hăng nhéo trên lưng Sở Dật Phong một phen, hoá ra hắn có dự mưu? Hai người kia bây giờ còn che dấu cho hắn?
Ngô. Sở Dật Phong kêu lên một tiếng.
Nhưng vẫn không buông tay. Ánh mắt cực nóng tà tứ nhìn nàng chăm chú, triền miên say mê. Trên tay dùng lực một chút, ôm lấy người trong lòng thuận thế ngã xuống nhuyễn tháp một bên, hôn như mưa trên mặt, trên môi, cùng trên cổ nàng, vạt áo trước ngực nhanh chóng trở nên hỗn độn.
Bất quá tu vi Tần Lạc Y hiện tại, so với Sở Dật Phong cao hơn không ít, nàng muốn đẩy Sở Dật Phong ra, Sở Dật Phong tất nhiên không có biện pháp tiếp tục làm càn đốt lửa, nháy mắt bị đẩy ngã, nguyên bản nàng muốn đẩy hắn ra, nhìn đến bộ dáng Sở Dật Phong thật cẩn thận e sợ chọc giận nàng, thở dài một tiếng, cuối cùng thay đổi chủ ý. Hai tay vòng trên lưng Sở Dật Phong, chủ động hôn hắn, gò má trong suốt nổi lên tầng đỏ ửng mê người.
Y nhi. Cảm giác được nàng biến hóa, mâu quang Sở Dật Phong càng thêm cực nóng sâu thẳm, trong miệng động tình lẩm bẩm gọi nhẹ tên nàng, nâng tay muốn cởi y phục nàng. Dục vọng trong cơ thể, giống như mãnh thú, đã rít gào tràn ra.
Không được thoát. Tần Lạc Y đè tay hắn lại, phượng mâu liễm diễm mờ mịt, liếc mắt hoàng hôn nhiễm đỏ nửa bầu trời ngoài cửa sổ một cái...Ban ngày tuyên dâm, thật đúng là không có cảm giác an toàn gì.
Sở Dật Phong hiểu ý, cúi đầu cười cười, sau đó ghé sát lỗ tai nàng, thổi khí vào lỗ tai khiêu khích, nói giọng dị thường ái muội: Được, không thoát bên trên.
Giống như sợ nàng hối hận, nhấc góc váy nàng lên, sau đó đem tiết khố bên trong kéo xuống dưới, tốc độ cực nhanh.
Tần Lạc Y đầu tiên ngẩn ra, lập tức vui vẻ, trong phượng mâu hiện lên ánh sáng ngọc lưu ly, cười ra tiếng.
Xem chính mình không chọc nàng sinh khí, Sở Dật Phong hoàn toàn yên lòng, hắn biết Tần Lạc Y cố kỵ cái gì, nhanh chóng động thủ, đem chính mình giống Tần Lạc Y, sau đó nhào lại đây, đặt Tần Lạc Y dưới thân, cảm giác nàng có thể tiếp thu chính mình, liền nâng hai chân nàng công thành chiếm đất.
Tần Lạc Y xoa xoa đầu tóc chính mình, phượng mâu hiện lên thần sắc giảo hoạt, nhấc chân đá một cái, Sở Dật Phong lùi về phía sau, nàng nhảy lên rất nhanh, đem Sở Dật Phong đặt dưới thân chính mình.
Da thịt dán da thịt, làn váy Tần Lạc Y to rộng rải tung, che khuất chân nàng, khẽ nhếch cằm, từ trên cao nhìn xuống Sở Dật Phong, hừ một tiếng rất khí phách nói: Ta muốn ở bên trên.
Thân mình Sở Dật Phong mạnh mẽ chấn động, hơi hơi giật mình, lập tức nở nụ cười, từ vị trí hắn nhìn lại, tiếu nhan Tần Lạc Y tuyết trắng, y phục trước người hơi hỗn độn, cực kỳ quyến rũ mê người.
Nàng thích là tốt rồi. Hắn gợi lên khóe môi, mâu quang thâm thúy sâu thẳm, nâng một bàn tay xoa thắt lưng nàng, thanh âm khàn khàn gợi cảm: Y nhi, nàng có nhớ hay không, thời điểm lần đầu tiên của chúng ta, nàng cũng như vậy ngồi trên người ta... Mà tâm hắn, có lẽ từ thời điểm kia, liền dừng trên người nàng, từ đó không thể tự kềm chế.
Tần Lạc Y nghĩ đến chuyện cũ chính mình lúc trước vừa xuyên đến nơi này, phát hiện trúng mị dược, liền không khỏi phân trần tính kế hắn giải độc cho chính mình, tâm lập tức mềm mại.
Nhớ ngày đó, thời điểm xuyên đến, gương mặt kia không coi là xinh đẹp, hắn không chỉ vì chính mình giải độc, cuối cùng còn cố gắng đền bù, muốn nghênh thú chính mình, thậm chí bây giờ còn đuổi tới Bồng Lai tiên đảo cách Thánh Long đại lục trăm ngàn vạn dặm.
Ta đương nhiên nhớ rõ. Tần Lạc Y nhịn không được cúi người xuống cho hắn một nụ hôn dài nóng rực, Sở Dật Phong sớm nhịn không được, trong lòng vốn căng chặt, lúc này bị tiểu nhân nhi âu yếm hôn, làm sao còn nhịn được?
Một bên cùng nàng hôn nồng nhiệt, một bên đỡ thắt lưng nàng, rốt cục thành công hợp làm một, cảm giác tốt đẹp đã lâu, khiến cho hắn nhịn không được ngâm khẽ ra tiếng, bàn tay giữ thắt lưng nàng càng thêm dùng sức, Tần Lạc Y ngồi thẳng dậy, mâu quang liễm diễm, hướng về phía hắn tươi cười, nắm giữ quyền chủ động.
Nam tử trầm thấp thở dốc cùng nữ tử kiều mỵ than nhẹ, nháy mắt đan thành một đoạn giai điệu động lòng người, Sở Dật Phong cảm thấy Tần Lạc Y hôm nay, giống như yêu tinh, làm cho hắn muốn ngừng mà không được, chỉ hận thời gian không thể dừng lại như vậy.
Nhưng Tần Lạc Y nhớ rõ trong chốc lát hắn còn phải đến cửa thành, cùng Tần lão gia tử trở về Tần gia, không thể trì hoãn thời gian, cố ý dùng chút thủ đoạn, khiến Sở Dật Phong mau chóng chước giới, dựa trong ngực hắn thoáng bình phục tim đập kịch liệt một phen, nàng từ trên giường đứng dậy, sửa sang lại y phục, nhìn tóc không tán loạn, nàng rất vừa lòng.
Chải tóc trì hoãn rất nhiều thời gian. Cũng không thể đổi y phục, không chỉ nàng không thể đổi, Sở Dật Phong cũng không thể đổi, bằng không vừa đi ra, khẳng định người khác sẽ nghi hoặc.
Xoay người đang muốn kêu Sở Dật Phong dậy, nào biết Sở Dật Phong đã đi tới phía sau người nàng, ánh mắt tình tứ so với vừa rồi càng thêm nồng đậm, trong lòng nàng nhảy dựng, thân mình bị Sở Dật Phong vừa vặn kéo đi, Sở Dật Phong hung hăng hôn nàng hai cái, sau đó trực tiếp đặt nàng trên bàn án trước gương, lại điên loan đảo phượng một hồi.
Chờ vân đình vũ nghỉ, chân Tần Lạc Y có chút mềm, quay đầu trừng mắt nhìn nam nhân vẻ mặt thoả mãn một cái...
Lần sau, ta sẽ tìm một mặt gương trang điểm lớn đặt trong phòng ta. Sở Dật Phong vuốt tóc nàng, cười đến tà tứ.
Khoé mắt Tần Lạc Y hung hăng co rút. Vừa rồi trong gương, hoàn toàn có thể nhìn đến từ thắt lưng hai người trở lên, hắn còn muốn tìm mặt gương lớn...
Thời điểm đi ra ngoài, hai người đều thu thập thỏa đáng, ở trên người sử dụng tẩy thân thuật, Tần Lạc Y đợi trên mặt không đỏ, lúc này mới đi ra ngoài, cũng may hai lần đều tốc chiến tốc thắng, không trì hoãn quá nhiều thời gian.
Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh quả nhiên đang nói chuyện cùng Tần Thiên, nhìn bọn họ tiến vào, hai người không nói gì thêm, nhưng Tần Thiên nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt Tần Lạc Y, tổng cảm thấy trên người nàng có chỗ nào bất đồng.
/479
|