Nhìn dung nhan Phượng Phi Ly yêu nghiệt, ánh mắt nhíu mày đạm bạc đến cực điểm có chút không kiên nhẫn nhìn nàng, trong lòng Liễu Khuynh Nghiên nhảy dựng, cuối cùng tỉnh ngộ lại.
Phượng Phi Ly rõ ràng khinh thường cùng nàng giao hảo, muốn phủi sạch quan hệ với nàng...Làm sao giống nàng tưởng tượng lúc trước.
Ánh mắt quét qua mọi người chung quanh một lần, khuôn mặt kia phút chốc biến đỏ, không biết là thẹn quá hoá giận hay quẫn bách xấu hổ.
Trước mặt nhiều người như vậy, không nghĩ tới mặt mũi thật sự quét rác, tuy rằng nàng ở trước mặt Liễu lão tổ không nổi bật bằng Liễu Khuynh Thành, nhưng vẫn là thiên chi kiêu nữ chân chính, là nữ nhi của gia chủ Liễu gia-Liễu Hàn Phi.
Nàng há miệng muốn nói, ý đồ vãn hồi chút mặt mũi, trong mắt Liễu Huyền Dịch hiện lên chút tinh quang, ngăn cản lời nói của Liễu Khuynh Nghiên, cùng ba người Phượng Phi Ly nói vài lời khách sáo không đến nơi đến chốn, liền tiêu sái cáo từ mang theo Liễu Khuynh Nghiên cùng những người khác hướng phương hướng cửa thành.
Ba người Phượng Phi Ly nhanh chóng ngự thần hồng rời đi.
Liễu Khuynh Nghiên đi cuối cùng, cắn môi lưu luyến, cẩn thận mỗi bước đi.
Liễu Huyền Dịch liếc mắt nhìn nàng một cái, tuấn nhan lạnh xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn muội muội chính mình một cái, trong mắt ngầm có ý cảnh cáo, Liễu Khuynh Nghiên bị hắn nhìn trong lòng cả kinh, vội vàng bước nhanh theo.
Trở lại biệt viện, Tống Vô Ngân chờ ở cửa, nhìn một hàng Đoan Mộc Trường Thanh trở về, cung kính tiến lên thi lễ, không kiêng dè Tần Lạc Y cùng Phượng Phi Ly, trầm giọng nói: Đã tìm được người tự ý sửa lại trận pháp trong phủ.
Tần Lạc Y nhíu mày.
Nàng đã nghe Đoan Mộc Trường Thanh nói qua, nơi Thượng Quan Nam Tề tự biên tự diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, có một sát trận cực lợi hại do tiền bối Đoan Mộc gia lưu lại, trận pháp ẩn nấp hơi thở bọn họ, chính là từ sát trận kia biến hóa mà thành, phía dưới sát trận, còn có bí đạo Đoan Mộc gia dùng để thời khắc nguy cơ chạy trốn, trong toàn bộ Đoan Mộc phủ, có rất ít người biết.
Thượng Quan Nam Tề thiết kế vở diễn này, sau khi gặp chuyện không may, Đoan Mộc Trường Thanh cùng Đoan Mộc Cẩm Ngọc tự nhiên đều hoài nghi Thượng Quan gia động tay chân vào trận pháp, càng hoài nghi bí đạo phía dưới cũng bại lộ, phái rất nhiều người âm thầm điều tra việc này.
Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh tối đen trầm xuống, nguy hiểm híp mắt lại: Là ai?
Hàm Hương. Tống Vô Ngân nói.
Thì ra là nàng! Đoan Mộc Trường Thanh tức giận hừ một tiếng, hai tròng mắt phát ra đạo sát ý sắc bén, hắn tin tưởng năng lực Tống Vô Ngân, nếu hắn nói Hàm Hương, tất nhiên có chứng cứ vô cùng xác thực.
Ánh mắt Phượng Phi Ly rơi trên người Tần Lạc Y, trong khoảng thời gian này, hắn nhìn đến Hàm Hương kia vài lần, nguyên bản Hàm Hương là người của Đoan Mộc Trường Thanh, vì sao nàng ta bị Đoan Mộc Trường Thanh tiễn bước, hắn đương nhiên biết rõ ngọn nguồn, vài lần gặp Đoan Mộc Trường Thanh nhìn thấy nàng ta, nàng ta cẩn thủ bổn phận...Không nghĩ tới đều là biểu hiện giả dối.
Nữ nhân này, khi nào cùng người Thượng Quan gia cấu kết một chỗ?
Bằng nàng là một tu sĩ ngọc phủ, đối với trận pháp không phải thực tinh thông, tại sao nàng nhìn ra nơi đó có trận pháp, có thể dưới mí mắt đông đảo thị vệ, hơi cải biến một góc đã đem sát trận cực lợi hại biến thành trận pháp có thể ẩn nấp hơi thở, thậm chí che mắt tu sĩ tử phủ đỉnh nghe nhìn.
Đoan Mộc Trường Thanh cũng rất muốn biết.
Đoàn người ngự hồng đến Đoan Mộc Phủ trong Kỳ Long thành.
Ở địa phương Liễu Khuynh Thành bị ám sát lúc trước, Đoan Mộc Trường Anh một thân cẩm bào huyền sắc khoanh tay mà đứng, ánh trăng sáng ngời rơi trên người hắn tuấn dật, càng hiển lộ ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang.
Hàm Hương chật vật quỳ trên mặt đất, thần sắc hoảng sợ, mang theo một chút tuyệt vọng.
Tông Vô Ảnh đứng bên cạnh người Đoan Mộc Trường Anh, thần sắc lạnh lẽo, mâu quang mang sát, nhìn Tần Lạc Y lại đây, ánh mắt hắn trở nên thân thiết không ít.
Một đường đi tới, Tần Lạc Y biết người tra ra Hàm Hương, chính là Đoan Mộc Trường Anh. Mà hắn biết Hàm Hương động tay chân, đương nhiên không phải tìm được chứng cơ gì, là dùng nhiếp hồn thuật.
Lại nói tiếp Hàm Hương quá xui xẻo.
Sự tình quan trọng bí mật của Đoan Mộc gia, trong khoảng thời gian này Đoan Mộc Cẩm Ngọc cùng Đoan Mộc Trường Thanh phái rất nhiều người Đoan Mộc gia ngày đêm không ngừng tra tìm, nhưng trọng điểm bọn họ tra tìm đều là Thượng Quan gia, đáng tiếc tra xét ít ngày, đều không có đột phá gì.
Đoan Mộc Trường Anh đối với việc này rất để tâm.
Đối phương đã biết bí mật Đoan Mộc gia, trận pháp lợi hại phức tạp như vậy đều có thể tùy ý thay đổi, nếu không tìm ra người này, thực sự không thể làm cho người ta an tâm, huống chi bọn họ càng muốn biết đến tột cùng người nọ có biết rõ ràng chuyện dưới trận pháp có bí đạo hay không.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc cùng Đoan Mộc Trường Thanh đem tinh lực chủ yếu đặt trên Thượng Quan gia, lại kêu Đoan Mộc Trường Anh nghiêm tra người trong phủ, không buông tha một tia dấu vết để lại.
Đối tượng đầu tiên bị hoài nghi, đương nhiên là tu sĩ biết nơi này có trận pháp cùng bí đạo, đáng tiếc Đoan Mộc Trường Anh âm thầm quan sát một đoạn thời gian, không phát hiện cái gì không thoả đáng.
Hôm nay đột nhiên đến đây nơi này đứng một lát, lại đụng tới Hàm Hương, Hàm Hương bị hắn gọi lại, mâu quang hơi lóe ra, Đoan Mộc Trường Anh hỏi nàng mấy câu, nàng càng không tự nhiên, Đoan Mộc Trường Anh tâm huyết dâng trào, liền dùng nhiếp hồn thuật với nàng, hỏi nàng buổi tối ngày đó, có nhìn thấy ai sửa lại trận pháp nơi này hay không.
Hàm Hương bị nhiếp hồn thuật khống chế tự nhiên đối với hắn nói gì nghe nấy, mau chóng một năm một mười giao đãi chuyện nàng cùng Thượng Quan Nam Tề cấu kết với nhau làm việc xấu như thế nào.
Ánh mắt Hàm Hương tuyệt vọng nhìn về phía Đoan Mộc Trường Thanh, nhỏ giọng cầu xin tha thứ nói: Thiếu chủ, Hàm Hương hồ đồ, ngài tha thứ cho thuộc hạ lần này đi. Đáy mắt hiện lên chút ẩn ẩn chờ mong.
Không phải hiện tại Thượng Quan gia cùng Liễu gia đấu đá nhau rồi sao? Đối với kết quả như vậy, nàng biết chủ tử cùng thiếu chủ thực vừa lòng, huống chi tuy rằng nàng sửa lại trận pháp, trừ bỏ Liễu Khuynh Thành cùng Thượng Quan Nam Tề, cũng không xúc phạm tới người khác không phải sao? Hơn nữa nàng vẫn là nữ nhi Vân Hoành.
Hiện tại nàng thập phần ảo não chính mình hôm nay không nên đi qua, nếu không phải ham khoảng cách gần, làm sao đụng tới Đoan Mộc Trường Anh ở chỗ này, chuyện chính mình làm lúc trước sẽ không có người biết.
Nhiếp hồn thuật kia...Nếu không tất yếu, về sau ngươi không nên dễ dàng dùng mới tốt. Đoan Mộc Trường Thanh không để ý đến Hàm Hương hoa lê vũ đái cầu xin, mà đi đến bên người Đoan Mộc Trường Anh, thản nhiên nói. Đáy mắt tối đen thanh lãnh, che dấu một tia thân thiết, nhiếp hồn thuật cực kỳ hao tổn linh hồn lực, thường xuyên sử dụng bất lợi đến tu hành.
Thần sắc Đoan Mộc Trường Anh phức tạp nhìn hắn, trong mắt có ánh sáng ngọc lưu ly chớp động, sau đó cười gật gật đầu: Đã biết, về sau ta sẽ không dễ dàng sử dụng.
Đoan Mộc Trường Thanh đi hướng Hàm Hương.
Nhìn bóng dáng hắn cao ngất, thần sắc Đoan Mộc Trường Anh có chút ảm đạm, Tông Vô Ảnh không tiếng động thở dài một hơi. Bản thân chính mình cũng liền thôi, dù sao sống mấy ngàn năm, chết thì chết.
Nhưng Đoan Mộc Trường Anh trẻ tuổi như thế, nguyên bản là một người kinh tài tuyệt diễm, hiện nay chỉ còn lại hơn một năm sinh mệnh...Đáng tiếc.
Cũng may sau khi Đoan Mộc Trường Thanh biết Đoan Mộc Trường Anh mấy năm trước bị Kim Đông Nhan quản chế, đối với những chuyện Đoan Mộc Trường Anh đã làm, quan hệ huynh đệ hai người dịu đi rất nhiều.
Bằng tu vi của ngươi, ngươi không nhìn ra nơi này có trận pháp, lại càng không nói tới bày trận, ngươi nói cho ta biết, là ai bày trận cho ngươi như thế? Đoan Mộc Trường Thanh đứng trước mặt Hàm Hương, ánh mắt tối đen lãnh khốc sắc bén nhìn nàng.Hàm Hương đối với trận pháp không tinh thông.
Chẳng lẽ là phụ thân ngươi?
Không phải. Hàm Hương vội vàng lắc đầu phủ nhận: Hai năm trước có một người đến trong phủ, là hắn nói cho thuộc hạ biết. Nàng biết chính mình khẳng định sẽ bị phạt, còn trông cậy vào phụ thân Vân Hoành ở trước mặt chủ tử cầu tình, đương nhiên sẽ không đem phụ thân liên lụy vào.
Đoan Mộc Trường Thanh hỏi rõ ràng diện mạo người nọ.
Là Kim Đông Nhan. Đoan Mộc Trường Anh đi tới, mím bạc môi. Trong mắt khó nén sắc bén, Tần Lạc Y cũng theo Hàm Hương miêu tả, xác định người nọ chính là Tông chủ Thiên Đạo Tông trước kia-Kim Đông Nhan.
Trừ bỏ trận pháp nơi này, hắn còn nói với ngươi cái gì? Trong mắt Đoan Mộc Trường Anh ẩn ẩn hiện lên hào quang màu bạc.
Thần sắc Hàm Hương biến đổi, nhìn ánh mắt hắn mâu quang nháy mắt trở nên mờ mịt, hiển nhiên bị nhiếp hồn thuật của Đoan Mộc Trường Anh khống chế: Không có, hắn chỉ nói cho ta trận pháp nơi này, còn nói nơi này là địa phương thú vị nhất trong toàn bộ Đoan Mộc gia, trận pháp có thể tùy ý thay đổi.
Kim Đông Nhan dạy nàng gần mười loại trận pháp, đều từ trận pháp nguyên bản nơi này biến hóa thành, về phần nguyên nhân Kim Đông Nhan dạy nàng, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết.
Hiện tại Kim Đông Nhan đã chết, mục đích lúc trước của hắn ta, không có người biết được, nhưng đám người Đoan Mộc Trường Anh cùng Tông Vô Ảnh, lại trực giác người này không có hảo tâm gì.
Biết Hàm Hương cùng Thượng Quan Nam Tề hợp tác, vì Thượng Quan Nam Tề vẫn cao điệu theo đuổi Liễu Khuynh Thành, mà nàng muốn mượn Liễu Khuynh Thành cùng Thượng Quan Nam Tề đối phó Tần Lạc Y, Đoan Mộc Trường Thanh giận dữ: Ngươi cấu kết ngoại nhân, bất nghĩa hãm hại Đoan Mộc gia ta, tội này tru sát!
Không...Thiếu chủ, thuộc hạ sai rồi, ngài tha thứ cho thuộc hạ lần này đi. Hàm Hương từ trong hoảng hốt tỉnh lại nghe được Đoan Mộc Trường Thanh lãnh khốc mở miệng muốn giết nàng, rốt cục hoảng hốt.
Đoan Mộc Trường Thanh phất tay, để Tống Vô Ngân bịt miệng nàng áp giải xuống. Ánh mắt dừng trên người Tần Lạc Y, trong mắt xẹt qua chút áy náy. Hàm Hương...Hắn tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.
Miệng Hàm Hương bị chặn không nói ra lời càng hoảng, nhưng tu vi nàng không bằng Tống Vô Ngân, giãy dụa cũng vô dụng, quay đầu, đôi mắt ẩn hàm oán độc trừng hướng Tần Lạc Y.
Phượng Phi Ly cũng nổi giận. Sư huynh đệ hai người nhìn nhau, trong lòng đều có ăn ý. Hàm Hương này phải chết.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc trở lại Kỳ Long thành, biết người sửa trận pháp là Hàm Hương, phẫn nộ đến tột đỉnh, trực tiếp cho người đưa Vân Hoành còn bên trong bí địa luyện khí ra.
Vân Hoành biết nữ nhi phạm đại sai, không chỉ tìm Đoan Mộc Cẩm Ngọc cầu tình, thậm chí còn cầu đến danh nghĩa Đoan Mộc Trường Thanh, nhưng cuối cùng Hàm Hương vẫn bị xử tử, bởi vì quan hệ Vân Hoành, nàng chết thực rõ ràng, không chịu khổ sở gì. Đương nhiên, đây đều là nói sau.
Vào lúc ban đêm, từ trong Đoan Mộc phủ rời đi, Tần Lạc Y xé rách không gian, rời khỏi Kỳ Long thành, trước khi rời đi, nàng đem hạt bồ đề còn sót lại đưa cho Đoan Mộc Trường Anh.
Nàng nhìn ra, tuy rằng Đoan Mộc Trường Anh cố ý che dấu, nhưng ở chỗ sâu nhất linh hồn lộ ra suy yếu, vẫn bị nàng nhận ra, trừ bỏ Hàm Hương, chỉ sợ mấy ngày nay, hắn còn sử dụng nhiếp hồn thuật với rất nhiều người. Hơn nữa không chút cố kỵ cạn kiệt linh hồn lực trong cơ thể, nguyên nhân rất lớn là hắn cảm thấy sinh mệnh chính mình không còn nhiều.
Xe đến trước núi ắt có đường, không đến thời điểm cuối cùng, ngươi không được từ bỏ dễ dàng... Khi đem hạt bồ đề giao cho Đoan Mộc Trường Anh, nàng thận trọng nói với hắn.
Phượng Phi Ly rõ ràng khinh thường cùng nàng giao hảo, muốn phủi sạch quan hệ với nàng...Làm sao giống nàng tưởng tượng lúc trước.
Ánh mắt quét qua mọi người chung quanh một lần, khuôn mặt kia phút chốc biến đỏ, không biết là thẹn quá hoá giận hay quẫn bách xấu hổ.
Trước mặt nhiều người như vậy, không nghĩ tới mặt mũi thật sự quét rác, tuy rằng nàng ở trước mặt Liễu lão tổ không nổi bật bằng Liễu Khuynh Thành, nhưng vẫn là thiên chi kiêu nữ chân chính, là nữ nhi của gia chủ Liễu gia-Liễu Hàn Phi.
Nàng há miệng muốn nói, ý đồ vãn hồi chút mặt mũi, trong mắt Liễu Huyền Dịch hiện lên chút tinh quang, ngăn cản lời nói của Liễu Khuynh Nghiên, cùng ba người Phượng Phi Ly nói vài lời khách sáo không đến nơi đến chốn, liền tiêu sái cáo từ mang theo Liễu Khuynh Nghiên cùng những người khác hướng phương hướng cửa thành.
Ba người Phượng Phi Ly nhanh chóng ngự thần hồng rời đi.
Liễu Khuynh Nghiên đi cuối cùng, cắn môi lưu luyến, cẩn thận mỗi bước đi.
Liễu Huyền Dịch liếc mắt nhìn nàng một cái, tuấn nhan lạnh xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn muội muội chính mình một cái, trong mắt ngầm có ý cảnh cáo, Liễu Khuynh Nghiên bị hắn nhìn trong lòng cả kinh, vội vàng bước nhanh theo.
Trở lại biệt viện, Tống Vô Ngân chờ ở cửa, nhìn một hàng Đoan Mộc Trường Thanh trở về, cung kính tiến lên thi lễ, không kiêng dè Tần Lạc Y cùng Phượng Phi Ly, trầm giọng nói: Đã tìm được người tự ý sửa lại trận pháp trong phủ.
Tần Lạc Y nhíu mày.
Nàng đã nghe Đoan Mộc Trường Thanh nói qua, nơi Thượng Quan Nam Tề tự biên tự diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, có một sát trận cực lợi hại do tiền bối Đoan Mộc gia lưu lại, trận pháp ẩn nấp hơi thở bọn họ, chính là từ sát trận kia biến hóa mà thành, phía dưới sát trận, còn có bí đạo Đoan Mộc gia dùng để thời khắc nguy cơ chạy trốn, trong toàn bộ Đoan Mộc phủ, có rất ít người biết.
Thượng Quan Nam Tề thiết kế vở diễn này, sau khi gặp chuyện không may, Đoan Mộc Trường Thanh cùng Đoan Mộc Cẩm Ngọc tự nhiên đều hoài nghi Thượng Quan gia động tay chân vào trận pháp, càng hoài nghi bí đạo phía dưới cũng bại lộ, phái rất nhiều người âm thầm điều tra việc này.
Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh tối đen trầm xuống, nguy hiểm híp mắt lại: Là ai?
Hàm Hương. Tống Vô Ngân nói.
Thì ra là nàng! Đoan Mộc Trường Thanh tức giận hừ một tiếng, hai tròng mắt phát ra đạo sát ý sắc bén, hắn tin tưởng năng lực Tống Vô Ngân, nếu hắn nói Hàm Hương, tất nhiên có chứng cứ vô cùng xác thực.
Ánh mắt Phượng Phi Ly rơi trên người Tần Lạc Y, trong khoảng thời gian này, hắn nhìn đến Hàm Hương kia vài lần, nguyên bản Hàm Hương là người của Đoan Mộc Trường Thanh, vì sao nàng ta bị Đoan Mộc Trường Thanh tiễn bước, hắn đương nhiên biết rõ ngọn nguồn, vài lần gặp Đoan Mộc Trường Thanh nhìn thấy nàng ta, nàng ta cẩn thủ bổn phận...Không nghĩ tới đều là biểu hiện giả dối.
Nữ nhân này, khi nào cùng người Thượng Quan gia cấu kết một chỗ?
Bằng nàng là một tu sĩ ngọc phủ, đối với trận pháp không phải thực tinh thông, tại sao nàng nhìn ra nơi đó có trận pháp, có thể dưới mí mắt đông đảo thị vệ, hơi cải biến một góc đã đem sát trận cực lợi hại biến thành trận pháp có thể ẩn nấp hơi thở, thậm chí che mắt tu sĩ tử phủ đỉnh nghe nhìn.
Đoan Mộc Trường Thanh cũng rất muốn biết.
Đoàn người ngự hồng đến Đoan Mộc Phủ trong Kỳ Long thành.
Ở địa phương Liễu Khuynh Thành bị ám sát lúc trước, Đoan Mộc Trường Anh một thân cẩm bào huyền sắc khoanh tay mà đứng, ánh trăng sáng ngời rơi trên người hắn tuấn dật, càng hiển lộ ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang.
Hàm Hương chật vật quỳ trên mặt đất, thần sắc hoảng sợ, mang theo một chút tuyệt vọng.
Tông Vô Ảnh đứng bên cạnh người Đoan Mộc Trường Anh, thần sắc lạnh lẽo, mâu quang mang sát, nhìn Tần Lạc Y lại đây, ánh mắt hắn trở nên thân thiết không ít.
Một đường đi tới, Tần Lạc Y biết người tra ra Hàm Hương, chính là Đoan Mộc Trường Anh. Mà hắn biết Hàm Hương động tay chân, đương nhiên không phải tìm được chứng cơ gì, là dùng nhiếp hồn thuật.
Lại nói tiếp Hàm Hương quá xui xẻo.
Sự tình quan trọng bí mật của Đoan Mộc gia, trong khoảng thời gian này Đoan Mộc Cẩm Ngọc cùng Đoan Mộc Trường Thanh phái rất nhiều người Đoan Mộc gia ngày đêm không ngừng tra tìm, nhưng trọng điểm bọn họ tra tìm đều là Thượng Quan gia, đáng tiếc tra xét ít ngày, đều không có đột phá gì.
Đoan Mộc Trường Anh đối với việc này rất để tâm.
Đối phương đã biết bí mật Đoan Mộc gia, trận pháp lợi hại phức tạp như vậy đều có thể tùy ý thay đổi, nếu không tìm ra người này, thực sự không thể làm cho người ta an tâm, huống chi bọn họ càng muốn biết đến tột cùng người nọ có biết rõ ràng chuyện dưới trận pháp có bí đạo hay không.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc cùng Đoan Mộc Trường Thanh đem tinh lực chủ yếu đặt trên Thượng Quan gia, lại kêu Đoan Mộc Trường Anh nghiêm tra người trong phủ, không buông tha một tia dấu vết để lại.
Đối tượng đầu tiên bị hoài nghi, đương nhiên là tu sĩ biết nơi này có trận pháp cùng bí đạo, đáng tiếc Đoan Mộc Trường Anh âm thầm quan sát một đoạn thời gian, không phát hiện cái gì không thoả đáng.
Hôm nay đột nhiên đến đây nơi này đứng một lát, lại đụng tới Hàm Hương, Hàm Hương bị hắn gọi lại, mâu quang hơi lóe ra, Đoan Mộc Trường Anh hỏi nàng mấy câu, nàng càng không tự nhiên, Đoan Mộc Trường Anh tâm huyết dâng trào, liền dùng nhiếp hồn thuật với nàng, hỏi nàng buổi tối ngày đó, có nhìn thấy ai sửa lại trận pháp nơi này hay không.
Hàm Hương bị nhiếp hồn thuật khống chế tự nhiên đối với hắn nói gì nghe nấy, mau chóng một năm một mười giao đãi chuyện nàng cùng Thượng Quan Nam Tề cấu kết với nhau làm việc xấu như thế nào.
Ánh mắt Hàm Hương tuyệt vọng nhìn về phía Đoan Mộc Trường Thanh, nhỏ giọng cầu xin tha thứ nói: Thiếu chủ, Hàm Hương hồ đồ, ngài tha thứ cho thuộc hạ lần này đi. Đáy mắt hiện lên chút ẩn ẩn chờ mong.
Không phải hiện tại Thượng Quan gia cùng Liễu gia đấu đá nhau rồi sao? Đối với kết quả như vậy, nàng biết chủ tử cùng thiếu chủ thực vừa lòng, huống chi tuy rằng nàng sửa lại trận pháp, trừ bỏ Liễu Khuynh Thành cùng Thượng Quan Nam Tề, cũng không xúc phạm tới người khác không phải sao? Hơn nữa nàng vẫn là nữ nhi Vân Hoành.
Hiện tại nàng thập phần ảo não chính mình hôm nay không nên đi qua, nếu không phải ham khoảng cách gần, làm sao đụng tới Đoan Mộc Trường Anh ở chỗ này, chuyện chính mình làm lúc trước sẽ không có người biết.
Nhiếp hồn thuật kia...Nếu không tất yếu, về sau ngươi không nên dễ dàng dùng mới tốt. Đoan Mộc Trường Thanh không để ý đến Hàm Hương hoa lê vũ đái cầu xin, mà đi đến bên người Đoan Mộc Trường Anh, thản nhiên nói. Đáy mắt tối đen thanh lãnh, che dấu một tia thân thiết, nhiếp hồn thuật cực kỳ hao tổn linh hồn lực, thường xuyên sử dụng bất lợi đến tu hành.
Thần sắc Đoan Mộc Trường Anh phức tạp nhìn hắn, trong mắt có ánh sáng ngọc lưu ly chớp động, sau đó cười gật gật đầu: Đã biết, về sau ta sẽ không dễ dàng sử dụng.
Đoan Mộc Trường Thanh đi hướng Hàm Hương.
Nhìn bóng dáng hắn cao ngất, thần sắc Đoan Mộc Trường Anh có chút ảm đạm, Tông Vô Ảnh không tiếng động thở dài một hơi. Bản thân chính mình cũng liền thôi, dù sao sống mấy ngàn năm, chết thì chết.
Nhưng Đoan Mộc Trường Anh trẻ tuổi như thế, nguyên bản là một người kinh tài tuyệt diễm, hiện nay chỉ còn lại hơn một năm sinh mệnh...Đáng tiếc.
Cũng may sau khi Đoan Mộc Trường Thanh biết Đoan Mộc Trường Anh mấy năm trước bị Kim Đông Nhan quản chế, đối với những chuyện Đoan Mộc Trường Anh đã làm, quan hệ huynh đệ hai người dịu đi rất nhiều.
Bằng tu vi của ngươi, ngươi không nhìn ra nơi này có trận pháp, lại càng không nói tới bày trận, ngươi nói cho ta biết, là ai bày trận cho ngươi như thế? Đoan Mộc Trường Thanh đứng trước mặt Hàm Hương, ánh mắt tối đen lãnh khốc sắc bén nhìn nàng.Hàm Hương đối với trận pháp không tinh thông.
Chẳng lẽ là phụ thân ngươi?
Không phải. Hàm Hương vội vàng lắc đầu phủ nhận: Hai năm trước có một người đến trong phủ, là hắn nói cho thuộc hạ biết. Nàng biết chính mình khẳng định sẽ bị phạt, còn trông cậy vào phụ thân Vân Hoành ở trước mặt chủ tử cầu tình, đương nhiên sẽ không đem phụ thân liên lụy vào.
Đoan Mộc Trường Thanh hỏi rõ ràng diện mạo người nọ.
Là Kim Đông Nhan. Đoan Mộc Trường Anh đi tới, mím bạc môi. Trong mắt khó nén sắc bén, Tần Lạc Y cũng theo Hàm Hương miêu tả, xác định người nọ chính là Tông chủ Thiên Đạo Tông trước kia-Kim Đông Nhan.
Trừ bỏ trận pháp nơi này, hắn còn nói với ngươi cái gì? Trong mắt Đoan Mộc Trường Anh ẩn ẩn hiện lên hào quang màu bạc.
Thần sắc Hàm Hương biến đổi, nhìn ánh mắt hắn mâu quang nháy mắt trở nên mờ mịt, hiển nhiên bị nhiếp hồn thuật của Đoan Mộc Trường Anh khống chế: Không có, hắn chỉ nói cho ta trận pháp nơi này, còn nói nơi này là địa phương thú vị nhất trong toàn bộ Đoan Mộc gia, trận pháp có thể tùy ý thay đổi.
Kim Đông Nhan dạy nàng gần mười loại trận pháp, đều từ trận pháp nguyên bản nơi này biến hóa thành, về phần nguyên nhân Kim Đông Nhan dạy nàng, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết.
Hiện tại Kim Đông Nhan đã chết, mục đích lúc trước của hắn ta, không có người biết được, nhưng đám người Đoan Mộc Trường Anh cùng Tông Vô Ảnh, lại trực giác người này không có hảo tâm gì.
Biết Hàm Hương cùng Thượng Quan Nam Tề hợp tác, vì Thượng Quan Nam Tề vẫn cao điệu theo đuổi Liễu Khuynh Thành, mà nàng muốn mượn Liễu Khuynh Thành cùng Thượng Quan Nam Tề đối phó Tần Lạc Y, Đoan Mộc Trường Thanh giận dữ: Ngươi cấu kết ngoại nhân, bất nghĩa hãm hại Đoan Mộc gia ta, tội này tru sát!
Không...Thiếu chủ, thuộc hạ sai rồi, ngài tha thứ cho thuộc hạ lần này đi. Hàm Hương từ trong hoảng hốt tỉnh lại nghe được Đoan Mộc Trường Thanh lãnh khốc mở miệng muốn giết nàng, rốt cục hoảng hốt.
Đoan Mộc Trường Thanh phất tay, để Tống Vô Ngân bịt miệng nàng áp giải xuống. Ánh mắt dừng trên người Tần Lạc Y, trong mắt xẹt qua chút áy náy. Hàm Hương...Hắn tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.
Miệng Hàm Hương bị chặn không nói ra lời càng hoảng, nhưng tu vi nàng không bằng Tống Vô Ngân, giãy dụa cũng vô dụng, quay đầu, đôi mắt ẩn hàm oán độc trừng hướng Tần Lạc Y.
Phượng Phi Ly cũng nổi giận. Sư huynh đệ hai người nhìn nhau, trong lòng đều có ăn ý. Hàm Hương này phải chết.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc trở lại Kỳ Long thành, biết người sửa trận pháp là Hàm Hương, phẫn nộ đến tột đỉnh, trực tiếp cho người đưa Vân Hoành còn bên trong bí địa luyện khí ra.
Vân Hoành biết nữ nhi phạm đại sai, không chỉ tìm Đoan Mộc Cẩm Ngọc cầu tình, thậm chí còn cầu đến danh nghĩa Đoan Mộc Trường Thanh, nhưng cuối cùng Hàm Hương vẫn bị xử tử, bởi vì quan hệ Vân Hoành, nàng chết thực rõ ràng, không chịu khổ sở gì. Đương nhiên, đây đều là nói sau.
Vào lúc ban đêm, từ trong Đoan Mộc phủ rời đi, Tần Lạc Y xé rách không gian, rời khỏi Kỳ Long thành, trước khi rời đi, nàng đem hạt bồ đề còn sót lại đưa cho Đoan Mộc Trường Anh.
Nàng nhìn ra, tuy rằng Đoan Mộc Trường Anh cố ý che dấu, nhưng ở chỗ sâu nhất linh hồn lộ ra suy yếu, vẫn bị nàng nhận ra, trừ bỏ Hàm Hương, chỉ sợ mấy ngày nay, hắn còn sử dụng nhiếp hồn thuật với rất nhiều người. Hơn nữa không chút cố kỵ cạn kiệt linh hồn lực trong cơ thể, nguyên nhân rất lớn là hắn cảm thấy sinh mệnh chính mình không còn nhiều.
Xe đến trước núi ắt có đường, không đến thời điểm cuối cùng, ngươi không được từ bỏ dễ dàng... Khi đem hạt bồ đề giao cho Đoan Mộc Trường Anh, nàng thận trọng nói với hắn.
/479
|