Hai người da thịt tiếp xúc thân mật, Tần Lạc Y xuyên thấu qua da thịt hắn nóng rực, nhận thấy linh lực trong cơ thể Tần Thiên càng thêm nóng nảy, nếu không giải độc, chỉ sợ nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma. Tần Lạc Y đương nhiên không muốn Tần Thiên tẩu hỏa nhập ma. Lần này không đẩy hắn ra.
Cảm giác được thân mình nàng nhu hòa xuống, trong mắt Tần Thiên sáng ngời, mặt mày phi vũ vô hình tăng thêm khí chất mị hoặc yêu nghiệt.
Động tác tháo đai lưng y phục trên người Tần Lạc Y cực nhanh, đang chuẩn bị cùng nàng triền miên một phen, đột nhiên ngoài viện truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Theo tiếng bước chân kia Tần Thiên nghe được người đến là Tần Mặc. Tên đã trên dây lại không thể phát, khiến hơi thở trên người Tần Thiên càng thêm hỗn loạn, hít sâu hai khẩu khí, Tần Thiên không muốn nhịn nữa.
Đương nhiên, hắn cũng không nhịn được, tiếp tục nhịn nữa, hắn sẽ phát điên, vì thế ghé sát vào bên tai Tần Lạc Y thấp giọng nói: Ta thiết trí một kết giới ngoài phòng, không cho Tần Mặc tiến vào.
Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, trong mắt khó nén ý cười. Thiết trí kết giới? Vô duyên vô cớ bày ra kết giới, hơn nữa nơi này là Tần phủ, cần phải bày ra kết giới sao? Ngăn đón ai? Rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.
Không cần. Nàng ngăn trở Tần Thiên. Ý niệm vừa động, thực dứt khoát dẫn theo Tần Thiên tiến vào vòng tay không gian.
Tần Thiên.
Lạc Y.
Bọn họ vừa mới tiến vào vòng tay không gian, bên ngoài liền vang lên thanh âm Tần Mặc. Không ai trả lời hắn. Tần Mặc lại kêu vài tiếng, thậm chí buông thần thức ra, cũng không phát hiện bóng dáng Tần Lạc Y cùng Tần Thiên trong viện.
Kỳ quái, không phải nói hôm nay Tần Thiên luôn ở trong phòng sao, vừa rồi rõ ràng nhìn đến Lạc Y tiến vào, tại sao trong nháy mắt công phu không thấy một người? Chẳng lẽ đã đi ra ngoài?
Nghe Tần Mặc thì thào tự nói, Tần Lạc Y ở trong vòng tay không gian nhịn không được sờ mũi, liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái. May mắn chính mình có dự kiến trước, bằng không thực sự để Tần Thiên thiết trí kết giới, khẳng định Tần Mặc sẽ khả nghi.
Tần Thiên ôm nàng từ phía sau chỉ cảm thấy cái liếc mắt kia mang theo ảo não, vô cùng quyến rũ, nhịn không được cắn lên vành tai nàng.
Hiện tại hai người ở trong vòng tay không gian, cách vòng tay không gian bọn họ vẫn nghe được thanh âm bên ngoài, nhưng bên ngoài không nghe được thanh âm bên trong, Tần Thiên không hề cố kỵ, động tác càng lúc càng lớn.
Vị trí hai người tiến vào vòng tay không gian không ở trong phòng, Tuyết Hồ xuất quan, Thanh Y khôi lỗi cũng ở bên ngoài, không sợ người khác nhìn thấy hoặc nghe thấy cái gì, Tần Thiên liếc mắt nhìn quanh bốn phía một cái, nhìn đến bàn đu dây treo cách đó không xa, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, dứt khoát không vào phòng, liền ôm tiểu nhân nhi trong lòng ngồi trên bàn đu dây, làm càn vọt vào.
Y phục trên người Tần Thiên hoàn hảo, y phục trên người Tần Lạc Y vừa rồi đã bị Tần Thiên tháo đai lưng, dù chưa cởi ra hết, cũng không che được cái gì, buông xuống trên người, hai đạo bóng dáng dưới ánh trăng thân mật chặt chẽ giao triền bên nhau.
Trên người Tần Lạc Y truyền đến từng đợt thanh u, hương thơm kia giống như phát ra từ trong xương, dị thường hoặc nhân. Tần Thiên ngửi được hương thơm dục sắc trong mắt càng đậm, động tác càng thêm cuồng mãnh lên.
Tần Mặc ở bên ngoài còn chưa đi.Hai gò má Tần Lạc Y đã sớm đỏ ửng, một đôi phượng mâu híp lại, mâu quang liễm diễm mờ mịt. Mái tóc đen nhánh bóng loáng như tơ lụa chải thành búi tóc xinh đẹp sau đầu, bộ trâm tinh xảo phức tạp theo động tác hai người lay động, phong tình vô hạn, thiên kiều bá mị.
Bàn đu dây kêu kẽo kẹt không ngừng đung đua, thật lâu sau, mới bình ổn xuống. Tần Thiên gắt gao ôm tiểu nhân nhi trong lòng, vẻ mặt thoả mãn.
Mái tóc Tần Lạc Y do vừa rồi vận động kịch liệt rối tung ra, buông xuống trên vai, thân thể còn mềm nhũn, nàng lẳng lặng mặc Tần Thiên ôm nàng vào trong ngực, dù sao hai người đã sớm làm qua chuyện tình thân mật, lúc này nàng lười biếng không muốn động.
Hai tròng mắt nhắm chặt, gò má dưới ánh trăng mông lung có vẻ càng thêm trắng nõn mê người. Đầu dựa trên vai Tần Thiên, lộ ra cổ tuyết trắng, như đoá hoa nở rộ ngày xuân, xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm.
Mặc Tần Thiên dán lên mặt nàng, hôn môi nàng đỏ mọng. Tần Lạc Y mở mắt ra nhìn hắn một cái, lại nhắm mắt lại.
Tần Mặc bên ngoài đã sớm rời khỏi. Tần Thiên còn luyến tiếc đi ra ngoài. Một tay ôm nàng, một tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng vô cùng mềm mại, nhìn khuôn mặt nàng trắng nõn, đột nhiên ghé sát bên tai kêu tên nàng.
Lạc Y.
Ừ. Lần này Tần Lạc Y không mở mắt ra, chỉ khẽ lên tiếng.
Tay Tần Thiên không quá quy củ di động trên lưng nàng, không ngừng lưu luyến.
Muội...Còn muốn trở về không? Trở về thế giới trước kia của muội? Thanh âm Tần Thiên khàn khàn, ánh mắt không chớp nhìn nàng.
Tần Lạc Y im lặng. Thời điểm ngày đó nàng cùng Kim Thụy Hoàng nói chuyện, Tần Thiên ngay ở một bên. Tuy rằng chính mình cùng thân thể bản tôn là cùng một linh hồn, nhưng nàng quả thật không có trí nhớ của bản tôn, bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng bất đồng, cho dù các nàng là một người kiếp trước, một người là đời sau, nhưng hoàn toàn là hai người khác nhau.
Tần Thiên thích nàng, hai người trong vòng tay không gian thân mật ở chung lâu như vậy, hơn nữa từ khi nàng biết tiên ngọc kia là Tần Lăng Vân đưa hắn giao cho thê tử tương lai, thời điểm đối mặt Tần Thiên nàng đương nhiên để tâm.
Chỉ là. Tần Thiên thích nàng trước khi Kim Thụy Hoàng nói toạc ra thân thế nàng, nàng không biết Tần Thiên thích nàng đến tột cùng là từ khi nào, lần trước hắn nói qua, hắn đã sớm biết chính mình không phải thân muội muội hắn, từ khi bị Thiên Ngộ hòa thượng đưa tới Thánh Long đại lục, hắn đã biết.
Nàng không quay đầu nhìn Tần Thiên, đương nhiên không nhìn thấy biểu tình trên mặt Tần Thiên, sau một lát mới mở miệng nói: Nếu có khả năng muội đương nhiên muốn trở về, thời điểm muội đi...Cha nương muội còn sống trên đời, nếu bọn họ biết muội còn sống, nhất định sẽ vô cùng cao hứng.
Tay Tần Thiên đặt trên người nàng dừng lại, nhìn khuôn mặt nàng, trong mắt tối đen hiện lên một chút ám sắc.
Nói với ta chuyện trước kia của muội đi...Địa phương trước kia muội ở như thế nào, là dạng gì? Tên gọi là gì? Để ta suy đoán, muội không quen thuộc Huyền Thiên đại lục, đối với Bồng Lai tiên đảo cũng không quen thuộc, chẳng lẽ trước kia muội sinh hoạt tại Thánh Long đại lục? Kim Thụy Hoàng nói linh hồn muội đã ly thể, tại sao lại như vậy?
Nhiều vấn đề như vậy, huynh muốn muội trả lời chuyện nào trước? Tần Lạc Y mở mắt ra, liếc mắt nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu nói.
Tùy tiện, muội trả lời chuyện nào trước đều được... Tần Thiên cười cười, nhịn không được vươn ngón tay thon dài như ngọc nhéo khuôn mặt nàng trắng mịn nõn nà: Dù sao hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta có thời gian cả đêm, muội chậm rãi nói. Tần Lạc Y cùng Tần Thiên hai mắt nhìn nhau, lúc này mới dời ánh mắt, nhìn hư không rộng lớn lại có vẻ vô cùng hoang vu phía trước, trong phượng mâu hiện lên tưởng niệm nồng đậm.
Trong lòng Tần Thiên căng thẳng. Bàn tay ôm nàng nhịn không được buộc chặt, tựa như làm như vậy, Tần Lạc Y có thể vĩnh viễn ở bên người hắn không rời đi.
Đia phương muội sinh sống trước, kỳ thật huynh đều đoán sai, muội không quen thuộc Huyền Thiên đại lục, không quen thuộc Bồng Lai tiên đảo, đối với Thánh Long đại lục đồng dạng không quen thuộc, Kim Thụy Hoàng nói nơi đó là thế giới tương lai, nhưng...Trên lịch sử nơi đó không có Thánh Long đại lục, cho dù nơi đó là tương lai, cũng không phải tương lai Thánh Long đại lục.
Sắc mặt Tần Thiên biến đổi.
Không phải tương lai phiến đại lục nàu? Thanh âm có chút khàn khàn.
Hắn nghĩ đến Kim Thụy Hoàng kéo nàng tới đây, nữ nhân kia bây giờ còn chưa chết, nếu ngày nào đó nàng ta đột nhiên toát ra đem Tần Lạc Y đi, ngay cả địa phương tìm nàng đều không có?
Đúng vậy, không phải tương lai phiến đại lục này, tuy rằng nơi đó cũng có tu sĩ, nhưng tu sĩ không nhiều, linh khí không nồng đậm như nơi này, nhưng nơi đó khoa học kỹ thuật thực phát triển.
Tần Lạc Y đắm chìm trong tưởng niệm không phát hiện Tần Thiên khác thường, nàng rất có hưng trí nói trong thế giới trước kia có phi cơ, xe lửa, ca-nô...Nói cho Tần Thiên cho dù người nơi đó không tu luyện ra linh lực, không có linh thú thay đi bộ, bọn họ vẫn có thể thực hiện nguyện vọng ngày đi ngàn dặm, lên trời xuống đất.
Tần Thiên lẳng lặng nghe, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Trong miệng Tần Lạc Y miêu tả là một thế giới hắn hoàn toàn xa lạ, không cần tinh thạch, không cần linh lực có thể bay trên trời, bơi trong nước, máy móc chuyển động, cho dù Tần Lạc Y miêu tả thật sự cẩn thận, hắn cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng ra hình dạng vài thứ kia.
......
Thời điểm buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Tần Lạc Y phát hiện chính mình còn trong vòng tay không gian, nhưng không ở trên bàn đu dây bên ngoài, hai người đều ở trong phòng.
Tần Thiên ôm nàng nằm bên người nàng, tay chân hai người giao triền. Đêm qua Tần Thiên lôi kéo nàng nói chuyện hồi lâu, luôn hỏi nàng về thế giới trước kia, cuối cùng hắn lại hưng trí, lôi kéo nàng điên cuồng một phen, thẳng đến khi khiến người nàng như nhũn ra, cổ họng có chút khàn khàn, mới chịu buông ra nàng. Sau đó nàng liền mơ mơ màng màng ngủ say.
Lúc này Tần Thiên còn chưa tỉnh lại. Tần Lạc Y lấy tay chống cằm, có chút đăm chiêu nhìn tuấn nhan Tần Thiên ngủ say. Khuôn mặt Tần Thiên tuấn mỹ, phượng vĩ như kiếm. Mũi cao thẳng như núi, ngũ quan hoàn mỹ bất khả tư nghị, vành tai thái dương đều tinh xảo như khắc ra. Nhìn nhìn, ngón tay nàng lơ đãng phác hoạ khuôn mặt hắn.
Tần Thiên mở mắt ra. Đồng tử sâu thẳm, sáng ngời như mặc ngọc, trong mắt có quang hoa lưu chuyển, trong hỗn loạn hiện ý cười trêu đùa: Y nhi, nói cho ca ca, ca ca đẹp mắt không?
Trên tay Tần Lạc Y dừng một chút. Lúc này bộ dáng Tần Thiên nơi nào giống vừa mới tỉnh lại...Rõ ràng đã sớm tỉnh lại, còn cố ý chậm hô hấp, khiến nàng nghĩ lầm hắn còn chưa tỉnh.
Ngăn ý cười khóe môi, gật đầu nói: Ừ, là một tiểu mỹ nhân... Lại nhân cơ hội sờ soạng trên mặt hắn một phen, vẻ mặt trêu tức.
Ý cười trên mặt Tần Thiên cứng đờ, ánh mắt híp lại, đáy hiện lên tinh quang, luôn cảm thấy chính mình bị đùa giỡn. Hắn chống người dậy, nhìn Tần Lạc Y cười nói: Nếu Y nhi cảm thấy ca ca đẹp mắt, vậy ca ca cho muội xem toàn diện. Nâng tay muốn đem y phục trên người rút đi.
Tần Lạc Y thấy thế, khóe mắt hung hăng co rút, nâng tay muốn ngăn cản, trong lúc hai người dây dưa nàng bị Tần Thiên đặt dưới thân.
Cảm giác được thân mình nàng nhu hòa xuống, trong mắt Tần Thiên sáng ngời, mặt mày phi vũ vô hình tăng thêm khí chất mị hoặc yêu nghiệt.
Động tác tháo đai lưng y phục trên người Tần Lạc Y cực nhanh, đang chuẩn bị cùng nàng triền miên một phen, đột nhiên ngoài viện truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Theo tiếng bước chân kia Tần Thiên nghe được người đến là Tần Mặc. Tên đã trên dây lại không thể phát, khiến hơi thở trên người Tần Thiên càng thêm hỗn loạn, hít sâu hai khẩu khí, Tần Thiên không muốn nhịn nữa.
Đương nhiên, hắn cũng không nhịn được, tiếp tục nhịn nữa, hắn sẽ phát điên, vì thế ghé sát vào bên tai Tần Lạc Y thấp giọng nói: Ta thiết trí một kết giới ngoài phòng, không cho Tần Mặc tiến vào.
Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, trong mắt khó nén ý cười. Thiết trí kết giới? Vô duyên vô cớ bày ra kết giới, hơn nữa nơi này là Tần phủ, cần phải bày ra kết giới sao? Ngăn đón ai? Rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.
Không cần. Nàng ngăn trở Tần Thiên. Ý niệm vừa động, thực dứt khoát dẫn theo Tần Thiên tiến vào vòng tay không gian.
Tần Thiên.
Lạc Y.
Bọn họ vừa mới tiến vào vòng tay không gian, bên ngoài liền vang lên thanh âm Tần Mặc. Không ai trả lời hắn. Tần Mặc lại kêu vài tiếng, thậm chí buông thần thức ra, cũng không phát hiện bóng dáng Tần Lạc Y cùng Tần Thiên trong viện.
Kỳ quái, không phải nói hôm nay Tần Thiên luôn ở trong phòng sao, vừa rồi rõ ràng nhìn đến Lạc Y tiến vào, tại sao trong nháy mắt công phu không thấy một người? Chẳng lẽ đã đi ra ngoài?
Nghe Tần Mặc thì thào tự nói, Tần Lạc Y ở trong vòng tay không gian nhịn không được sờ mũi, liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái. May mắn chính mình có dự kiến trước, bằng không thực sự để Tần Thiên thiết trí kết giới, khẳng định Tần Mặc sẽ khả nghi.
Tần Thiên ôm nàng từ phía sau chỉ cảm thấy cái liếc mắt kia mang theo ảo não, vô cùng quyến rũ, nhịn không được cắn lên vành tai nàng.
Hiện tại hai người ở trong vòng tay không gian, cách vòng tay không gian bọn họ vẫn nghe được thanh âm bên ngoài, nhưng bên ngoài không nghe được thanh âm bên trong, Tần Thiên không hề cố kỵ, động tác càng lúc càng lớn.
Vị trí hai người tiến vào vòng tay không gian không ở trong phòng, Tuyết Hồ xuất quan, Thanh Y khôi lỗi cũng ở bên ngoài, không sợ người khác nhìn thấy hoặc nghe thấy cái gì, Tần Thiên liếc mắt nhìn quanh bốn phía một cái, nhìn đến bàn đu dây treo cách đó không xa, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, dứt khoát không vào phòng, liền ôm tiểu nhân nhi trong lòng ngồi trên bàn đu dây, làm càn vọt vào.
Y phục trên người Tần Thiên hoàn hảo, y phục trên người Tần Lạc Y vừa rồi đã bị Tần Thiên tháo đai lưng, dù chưa cởi ra hết, cũng không che được cái gì, buông xuống trên người, hai đạo bóng dáng dưới ánh trăng thân mật chặt chẽ giao triền bên nhau.
Trên người Tần Lạc Y truyền đến từng đợt thanh u, hương thơm kia giống như phát ra từ trong xương, dị thường hoặc nhân. Tần Thiên ngửi được hương thơm dục sắc trong mắt càng đậm, động tác càng thêm cuồng mãnh lên.
Tần Mặc ở bên ngoài còn chưa đi.Hai gò má Tần Lạc Y đã sớm đỏ ửng, một đôi phượng mâu híp lại, mâu quang liễm diễm mờ mịt. Mái tóc đen nhánh bóng loáng như tơ lụa chải thành búi tóc xinh đẹp sau đầu, bộ trâm tinh xảo phức tạp theo động tác hai người lay động, phong tình vô hạn, thiên kiều bá mị.
Bàn đu dây kêu kẽo kẹt không ngừng đung đua, thật lâu sau, mới bình ổn xuống. Tần Thiên gắt gao ôm tiểu nhân nhi trong lòng, vẻ mặt thoả mãn.
Mái tóc Tần Lạc Y do vừa rồi vận động kịch liệt rối tung ra, buông xuống trên vai, thân thể còn mềm nhũn, nàng lẳng lặng mặc Tần Thiên ôm nàng vào trong ngực, dù sao hai người đã sớm làm qua chuyện tình thân mật, lúc này nàng lười biếng không muốn động.
Hai tròng mắt nhắm chặt, gò má dưới ánh trăng mông lung có vẻ càng thêm trắng nõn mê người. Đầu dựa trên vai Tần Thiên, lộ ra cổ tuyết trắng, như đoá hoa nở rộ ngày xuân, xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm.
Mặc Tần Thiên dán lên mặt nàng, hôn môi nàng đỏ mọng. Tần Lạc Y mở mắt ra nhìn hắn một cái, lại nhắm mắt lại.
Tần Mặc bên ngoài đã sớm rời khỏi. Tần Thiên còn luyến tiếc đi ra ngoài. Một tay ôm nàng, một tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng vô cùng mềm mại, nhìn khuôn mặt nàng trắng nõn, đột nhiên ghé sát bên tai kêu tên nàng.
Lạc Y.
Ừ. Lần này Tần Lạc Y không mở mắt ra, chỉ khẽ lên tiếng.
Tay Tần Thiên không quá quy củ di động trên lưng nàng, không ngừng lưu luyến.
Muội...Còn muốn trở về không? Trở về thế giới trước kia của muội? Thanh âm Tần Thiên khàn khàn, ánh mắt không chớp nhìn nàng.
Tần Lạc Y im lặng. Thời điểm ngày đó nàng cùng Kim Thụy Hoàng nói chuyện, Tần Thiên ngay ở một bên. Tuy rằng chính mình cùng thân thể bản tôn là cùng một linh hồn, nhưng nàng quả thật không có trí nhớ của bản tôn, bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng bất đồng, cho dù các nàng là một người kiếp trước, một người là đời sau, nhưng hoàn toàn là hai người khác nhau.
Tần Thiên thích nàng, hai người trong vòng tay không gian thân mật ở chung lâu như vậy, hơn nữa từ khi nàng biết tiên ngọc kia là Tần Lăng Vân đưa hắn giao cho thê tử tương lai, thời điểm đối mặt Tần Thiên nàng đương nhiên để tâm.
Chỉ là. Tần Thiên thích nàng trước khi Kim Thụy Hoàng nói toạc ra thân thế nàng, nàng không biết Tần Thiên thích nàng đến tột cùng là từ khi nào, lần trước hắn nói qua, hắn đã sớm biết chính mình không phải thân muội muội hắn, từ khi bị Thiên Ngộ hòa thượng đưa tới Thánh Long đại lục, hắn đã biết.
Nàng không quay đầu nhìn Tần Thiên, đương nhiên không nhìn thấy biểu tình trên mặt Tần Thiên, sau một lát mới mở miệng nói: Nếu có khả năng muội đương nhiên muốn trở về, thời điểm muội đi...Cha nương muội còn sống trên đời, nếu bọn họ biết muội còn sống, nhất định sẽ vô cùng cao hứng.
Tay Tần Thiên đặt trên người nàng dừng lại, nhìn khuôn mặt nàng, trong mắt tối đen hiện lên một chút ám sắc.
Nói với ta chuyện trước kia của muội đi...Địa phương trước kia muội ở như thế nào, là dạng gì? Tên gọi là gì? Để ta suy đoán, muội không quen thuộc Huyền Thiên đại lục, đối với Bồng Lai tiên đảo cũng không quen thuộc, chẳng lẽ trước kia muội sinh hoạt tại Thánh Long đại lục? Kim Thụy Hoàng nói linh hồn muội đã ly thể, tại sao lại như vậy?
Nhiều vấn đề như vậy, huynh muốn muội trả lời chuyện nào trước? Tần Lạc Y mở mắt ra, liếc mắt nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu nói.
Tùy tiện, muội trả lời chuyện nào trước đều được... Tần Thiên cười cười, nhịn không được vươn ngón tay thon dài như ngọc nhéo khuôn mặt nàng trắng mịn nõn nà: Dù sao hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta có thời gian cả đêm, muội chậm rãi nói. Tần Lạc Y cùng Tần Thiên hai mắt nhìn nhau, lúc này mới dời ánh mắt, nhìn hư không rộng lớn lại có vẻ vô cùng hoang vu phía trước, trong phượng mâu hiện lên tưởng niệm nồng đậm.
Trong lòng Tần Thiên căng thẳng. Bàn tay ôm nàng nhịn không được buộc chặt, tựa như làm như vậy, Tần Lạc Y có thể vĩnh viễn ở bên người hắn không rời đi.
Đia phương muội sinh sống trước, kỳ thật huynh đều đoán sai, muội không quen thuộc Huyền Thiên đại lục, không quen thuộc Bồng Lai tiên đảo, đối với Thánh Long đại lục đồng dạng không quen thuộc, Kim Thụy Hoàng nói nơi đó là thế giới tương lai, nhưng...Trên lịch sử nơi đó không có Thánh Long đại lục, cho dù nơi đó là tương lai, cũng không phải tương lai Thánh Long đại lục.
Sắc mặt Tần Thiên biến đổi.
Không phải tương lai phiến đại lục nàu? Thanh âm có chút khàn khàn.
Hắn nghĩ đến Kim Thụy Hoàng kéo nàng tới đây, nữ nhân kia bây giờ còn chưa chết, nếu ngày nào đó nàng ta đột nhiên toát ra đem Tần Lạc Y đi, ngay cả địa phương tìm nàng đều không có?
Đúng vậy, không phải tương lai phiến đại lục này, tuy rằng nơi đó cũng có tu sĩ, nhưng tu sĩ không nhiều, linh khí không nồng đậm như nơi này, nhưng nơi đó khoa học kỹ thuật thực phát triển.
Tần Lạc Y đắm chìm trong tưởng niệm không phát hiện Tần Thiên khác thường, nàng rất có hưng trí nói trong thế giới trước kia có phi cơ, xe lửa, ca-nô...Nói cho Tần Thiên cho dù người nơi đó không tu luyện ra linh lực, không có linh thú thay đi bộ, bọn họ vẫn có thể thực hiện nguyện vọng ngày đi ngàn dặm, lên trời xuống đất.
Tần Thiên lẳng lặng nghe, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Trong miệng Tần Lạc Y miêu tả là một thế giới hắn hoàn toàn xa lạ, không cần tinh thạch, không cần linh lực có thể bay trên trời, bơi trong nước, máy móc chuyển động, cho dù Tần Lạc Y miêu tả thật sự cẩn thận, hắn cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng ra hình dạng vài thứ kia.
......
Thời điểm buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Tần Lạc Y phát hiện chính mình còn trong vòng tay không gian, nhưng không ở trên bàn đu dây bên ngoài, hai người đều ở trong phòng.
Tần Thiên ôm nàng nằm bên người nàng, tay chân hai người giao triền. Đêm qua Tần Thiên lôi kéo nàng nói chuyện hồi lâu, luôn hỏi nàng về thế giới trước kia, cuối cùng hắn lại hưng trí, lôi kéo nàng điên cuồng một phen, thẳng đến khi khiến người nàng như nhũn ra, cổ họng có chút khàn khàn, mới chịu buông ra nàng. Sau đó nàng liền mơ mơ màng màng ngủ say.
Lúc này Tần Thiên còn chưa tỉnh lại. Tần Lạc Y lấy tay chống cằm, có chút đăm chiêu nhìn tuấn nhan Tần Thiên ngủ say. Khuôn mặt Tần Thiên tuấn mỹ, phượng vĩ như kiếm. Mũi cao thẳng như núi, ngũ quan hoàn mỹ bất khả tư nghị, vành tai thái dương đều tinh xảo như khắc ra. Nhìn nhìn, ngón tay nàng lơ đãng phác hoạ khuôn mặt hắn.
Tần Thiên mở mắt ra. Đồng tử sâu thẳm, sáng ngời như mặc ngọc, trong mắt có quang hoa lưu chuyển, trong hỗn loạn hiện ý cười trêu đùa: Y nhi, nói cho ca ca, ca ca đẹp mắt không?
Trên tay Tần Lạc Y dừng một chút. Lúc này bộ dáng Tần Thiên nơi nào giống vừa mới tỉnh lại...Rõ ràng đã sớm tỉnh lại, còn cố ý chậm hô hấp, khiến nàng nghĩ lầm hắn còn chưa tỉnh.
Ngăn ý cười khóe môi, gật đầu nói: Ừ, là một tiểu mỹ nhân... Lại nhân cơ hội sờ soạng trên mặt hắn một phen, vẻ mặt trêu tức.
Ý cười trên mặt Tần Thiên cứng đờ, ánh mắt híp lại, đáy hiện lên tinh quang, luôn cảm thấy chính mình bị đùa giỡn. Hắn chống người dậy, nhìn Tần Lạc Y cười nói: Nếu Y nhi cảm thấy ca ca đẹp mắt, vậy ca ca cho muội xem toàn diện. Nâng tay muốn đem y phục trên người rút đi.
Tần Lạc Y thấy thế, khóe mắt hung hăng co rút, nâng tay muốn ngăn cản, trong lúc hai người dây dưa nàng bị Tần Thiên đặt dưới thân.
/479
|