Ô ô...Do nô tỳ không hoàn thành chuyện tình công đạo tiểu thư giao phó, nguyên lai muốn bù lại, nô tỳ...Nô tỳ thầm nghĩ xô Tam tiểu thư xuống nước... Hai tay Tuyết Nhi bấu chặt,ánh mắt vô thần, thân thể đau đến lợi hại, nhưng lại cực lực biện giải, nàng biết,nếu hôm nay không cầu tiểu thư tha thứ, nàng cũng chỉ còn con đường chết!
Vì trị thương,số bạc nàng làm nha đầu tích tụ nhiều năm, đã dùng hết toàn bộ...Hai ngày này không dùng dược, miệng vết thương lại chuyển biến xấu, thậm chí ẩn ẩn tản ra mùi hôi thối...
Hừ,nếu ngươi đem nàng xô xuống nước cũng liền thôi...Đắc tội ta cũng đáng, nhưng là...Ngươi quả thực chính là kẻ thành việc không đủ bại sự có thừa! Tần Lạc Hàn lớn tiếng quát, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng chính mình chật vật như vậy bị Tam hoàng tử thấy được, nàng liền buồn bực đến cực điểm!
Còn có Tần Lạc Y!
Nữ nhân chết tiệt kia...Nàng cư nhiên mỗi ngày đều chạy đến Thấm Hương viên, nói là đến thăn nàng, nhưng nàng(Tần Lạc Hàn)cảm thấy nàng(Tần Lạc Y) rõ ràng chính là đến chê cười nàng(Tần Lạc Hàn)!
Ô ô...
Tuyết Nhi nói không ra lời, chính là khóc, còn không dám khóc quá lớn, sợ kinh động người bên ngoài.
Tần Lạc Hàn mân mê môi đỏ mọng,ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt lóe ra hàn quang bén nhọn: Ngươi cũng đừng nghĩ ta không tốt, không để ý niệm tình chủ tớ nhiều năm, không thỉnh đại phu cho ngươi...Lần trước ta đi tướng phủ, Uyển Tình cùng Khinh La đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ muốn kêu ta đem ngươi đánh chết,phát tiết mối hận trong lòng! Sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên, thương thế của ngươi liền tự cầu nhiều phúc đi, nếu hồi phục tốt lắm,cũng là do mạng ngươi chưa tuyệt,sau này ta sẽ tiếp tục dùng ngươi, cùng trước kia giống hệt nhau,cũng đối với Uyển Tình cùng Khinh La có giao cho...Nếu là ngươi đã chết, yên tâm, xem một hồi phân lượng chủ tớ chúng ta nhiều năm, ta sẽ không cho để ngươi phơi thây nơi hoang dã!
Sau khi nói xong,liền xoay người rời đi.
Rầm!
Nhìn bóng dáng chủ tử nhà mình quyết tuyệt rời đi, Tuyết Nhi tuyệt vọng, giãy dụa từ trên giường ngã nhào xuống dưới, vươn bàn tay gầy nhom xấu xí giữ chặt lấy làn váy nàng.
Tiểu thư...
Tần Lạc Hàn chán ghét trừng mắt nhìn tay nàng, cũng không xoay người, tao nhã đưa tay đem làn váy từ trong tay nàng giật ra,không thèm nhìn tới vẻ mặt nàng tràn ngập cầu xin,bước chân tiêu sái ra ngoài.
Nhìn ngoài phòng tối đen, còn có thân ảnh tiểu thư nhà mình càng đi càng xa, Tuyết Nhi tuyệt vọng xụi lơ trên mặt đất...Trọng thương như vậy, không có dược, không có đại phu, như thế nào có khả năng tự mình hồi phục tốt được?
Trong mắt hiện lên một chút thần sắc nồng đậm oán độc.
Tần Lạc Hàn...Không nghĩ tới chính mình một lòng vì nàng...Cuối cùng lại có kết cục như thế!
Tự cầu nhiều phúc?
Mạnh Uyển Tình cùng Vân Khinh La muốn giết nàng?
Nói cho cùng đều là lấy cớ!
Chỉ sợ không chỉ có các nàng muốn giết chính mình...Tiểu thư cùng phu nhân càng muốn giết chính mình đi! Bởi vì bản thân đã biết quá nhiều bí mật của bọn họ!
Tuyết Nhi che miệng lại thê lương
nở nụ cười, nguyên bản ánh mắt tuyệt vọng, đột nhiên trở nên sáng ngời hữu thần, liền như người sắp chết hồi quang phản chiếu bình thường, nhìn phương hướng Ánh Tuyết viên,thanh âm hung ác nham hiểm thì thào: Tần Lạc Hàn,ngươi muốn diệt ta, ta cũng sẽ không cho ngươi được như ý nguyện...Ha ha, trước khi chết, ta sẽ đi qua, đem hết thảy sự tình thiếu đạo đức của ngươi nói cho Vương phi, còn có Tam tiểu thư, ha ha, ta chờ nhìn kết cục của ngươi như thế nào!
Nói xong lại không thể ức chế ngửa đầu nở nụ cười.
Sự tình thiếu đạo đức?Sự tình thiếu đạo đức gì? Ha ha, ta đến đây, ngươi cũng không cần mất công đi qua... Đột nhiên, một đạo thanh âm dễ nghe đến cực điểm ở bên tai của nàng vang lên.
Tuyết Nhi cả kinh, vội vàng xoay người lại, vừa lúc chống lại ánh mắt sắc bén mỉm cười của Tần Lạc Y, không khỏi đổ hút một ngụm khí lạnh: Quận...Quận...Quận chúa...
Nguyên bản khuôn mặt nhỏ gầy trắng bệch không chút huyết sắc, càng thêm tái nhợt. Thân thể không ngừng run rẩy...Trong lòng kinh nghi bất định,thời điểm quận chúa đến vì cái gì nàng hoàn toàn không nhận thấy được?
Vì trị thương,số bạc nàng làm nha đầu tích tụ nhiều năm, đã dùng hết toàn bộ...Hai ngày này không dùng dược, miệng vết thương lại chuyển biến xấu, thậm chí ẩn ẩn tản ra mùi hôi thối...
Hừ,nếu ngươi đem nàng xô xuống nước cũng liền thôi...Đắc tội ta cũng đáng, nhưng là...Ngươi quả thực chính là kẻ thành việc không đủ bại sự có thừa! Tần Lạc Hàn lớn tiếng quát, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng chính mình chật vật như vậy bị Tam hoàng tử thấy được, nàng liền buồn bực đến cực điểm!
Còn có Tần Lạc Y!
Nữ nhân chết tiệt kia...Nàng cư nhiên mỗi ngày đều chạy đến Thấm Hương viên, nói là đến thăn nàng, nhưng nàng(Tần Lạc Hàn)cảm thấy nàng(Tần Lạc Y) rõ ràng chính là đến chê cười nàng(Tần Lạc Hàn)!
Ô ô...
Tuyết Nhi nói không ra lời, chính là khóc, còn không dám khóc quá lớn, sợ kinh động người bên ngoài.
Tần Lạc Hàn mân mê môi đỏ mọng,ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt lóe ra hàn quang bén nhọn: Ngươi cũng đừng nghĩ ta không tốt, không để ý niệm tình chủ tớ nhiều năm, không thỉnh đại phu cho ngươi...Lần trước ta đi tướng phủ, Uyển Tình cùng Khinh La đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ muốn kêu ta đem ngươi đánh chết,phát tiết mối hận trong lòng! Sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên, thương thế của ngươi liền tự cầu nhiều phúc đi, nếu hồi phục tốt lắm,cũng là do mạng ngươi chưa tuyệt,sau này ta sẽ tiếp tục dùng ngươi, cùng trước kia giống hệt nhau,cũng đối với Uyển Tình cùng Khinh La có giao cho...Nếu là ngươi đã chết, yên tâm, xem một hồi phân lượng chủ tớ chúng ta nhiều năm, ta sẽ không cho để ngươi phơi thây nơi hoang dã!
Sau khi nói xong,liền xoay người rời đi.
Rầm!
Nhìn bóng dáng chủ tử nhà mình quyết tuyệt rời đi, Tuyết Nhi tuyệt vọng, giãy dụa từ trên giường ngã nhào xuống dưới, vươn bàn tay gầy nhom xấu xí giữ chặt lấy làn váy nàng.
Tiểu thư...
Tần Lạc Hàn chán ghét trừng mắt nhìn tay nàng, cũng không xoay người, tao nhã đưa tay đem làn váy từ trong tay nàng giật ra,không thèm nhìn tới vẻ mặt nàng tràn ngập cầu xin,bước chân tiêu sái ra ngoài.
Nhìn ngoài phòng tối đen, còn có thân ảnh tiểu thư nhà mình càng đi càng xa, Tuyết Nhi tuyệt vọng xụi lơ trên mặt đất...Trọng thương như vậy, không có dược, không có đại phu, như thế nào có khả năng tự mình hồi phục tốt được?
Trong mắt hiện lên một chút thần sắc nồng đậm oán độc.
Tần Lạc Hàn...Không nghĩ tới chính mình một lòng vì nàng...Cuối cùng lại có kết cục như thế!
Tự cầu nhiều phúc?
Mạnh Uyển Tình cùng Vân Khinh La muốn giết nàng?
Nói cho cùng đều là lấy cớ!
Chỉ sợ không chỉ có các nàng muốn giết chính mình...Tiểu thư cùng phu nhân càng muốn giết chính mình đi! Bởi vì bản thân đã biết quá nhiều bí mật của bọn họ!
Tuyết Nhi che miệng lại thê lương
nở nụ cười, nguyên bản ánh mắt tuyệt vọng, đột nhiên trở nên sáng ngời hữu thần, liền như người sắp chết hồi quang phản chiếu bình thường, nhìn phương hướng Ánh Tuyết viên,thanh âm hung ác nham hiểm thì thào: Tần Lạc Hàn,ngươi muốn diệt ta, ta cũng sẽ không cho ngươi được như ý nguyện...Ha ha, trước khi chết, ta sẽ đi qua, đem hết thảy sự tình thiếu đạo đức của ngươi nói cho Vương phi, còn có Tam tiểu thư, ha ha, ta chờ nhìn kết cục của ngươi như thế nào!
Nói xong lại không thể ức chế ngửa đầu nở nụ cười.
Sự tình thiếu đạo đức?Sự tình thiếu đạo đức gì? Ha ha, ta đến đây, ngươi cũng không cần mất công đi qua... Đột nhiên, một đạo thanh âm dễ nghe đến cực điểm ở bên tai của nàng vang lên.
Tuyết Nhi cả kinh, vội vàng xoay người lại, vừa lúc chống lại ánh mắt sắc bén mỉm cười của Tần Lạc Y, không khỏi đổ hút một ngụm khí lạnh: Quận...Quận...Quận chúa...
Nguyên bản khuôn mặt nhỏ gầy trắng bệch không chút huyết sắc, càng thêm tái nhợt. Thân thể không ngừng run rẩy...Trong lòng kinh nghi bất định,thời điểm quận chúa đến vì cái gì nàng hoàn toàn không nhận thấy được?
/479
|