Thân thủ chỉ vào nữ tử trong lòng hắn, muốn để biểu ca giúp nàng trút giận.
Từ nhỏ đến lớn, biểu ca đều rất đau nàng,yêu cầu của nàng,lần nào hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Tuy rằng không nghĩ ra vì cái gì hôm nay hắn không có giữ chặt chính mình, ngược lại giữ chặt nữ tử xa lạ kia...Không, khẳng định không phải biểu ca chủ động đến giúp nàng, biểu ca khẳng định là muốn kéo nàng lại, kết quả nữ tử kia lại không muốn đánh tiếp, mượn cơ hội dính trên người biểu ca.
Trước mặt nhiều người như vậy, biểu ca thân là hoàng tử, nên không thể đẩy nàng ra...Nghĩ đến đây, Đỗ Ngữ Điệp đối với Tần Lạc Y càng thêm oán hận!Ngón trỏ chỉ vào Tần Lạc Y không nhịn được run run lên.
Hồ ly tinh chết tiệt!
Cư nhiên ở trước mặt bao nhiêu người,đối với biểu ca yêu thương nhung nhớ!
Câu dẫn biểu ca của nàng!
Trên mặt Tần Lạc Y hiện lên ngơ ngác, nhìn ngón tay run run chỉ vào chính mình, vẻ mặt Đỗ Ngữ Điệp oán hận ủy khuất, sắc mặt hết trắng lại xanh,hết xanh lại đen, mê mang nói: Ta đá ngươi sao? Ai, ta không nhớ rõ, vừa rồi...Ta nhớ rõ ràng ta muốn xuống lầu, lại không biết bị vấp phải cái gì, tâm hoảng hốt...Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra...Chẳng lẽ thật sự vừa rồi trong lúc ta lơ đãng đã đá ngươi một cước?
Ánh mắt mê mang,ngữ khí ảo não,lại xứng với dung nhan tuyệt mĩ kia,phượng mâu tối đen liễm diễm,nháy mắt làm cho những người còn lại ở Tiên Linh phường cảm thấy nàng vô tội, cho dù đá người khác một cước, cũng là cử chỉ vô tâm lúc bối rối.
Còn có...
Nàng nói lúc xuống lầu liền bị vấp phải vật gì đó...
Vô duyên vô cớ như thế nào sẽ bị vấp ngã?
Trên thang lầu kia cái gì cũng không có!
Cũng không có người lên lầu.
Người có thể đến bên trong Tiên Linh phường này bên,thiên phú tu luyện đều không sai, bọn họ sớm đã nhìn ra đến,trên người nữ tử hạnh y không có linh lực, căn bản không phải tu luyện giả, mà nữ tử bạch y kia,lại là luyện khí kỳ cửu giai đỉnh!Tiếp tục liên tưởng đến việc tranh chấp tử thảo linh chi vừa rồi...Không khó tưởng tượng, đến tột cùng là ai ở phía sau phá rối.
Còn có, rõ ràng là tu vi luyện khí kì cửu giai đỉnh, còn có thể bị một người không có linh lực đá xuống dưới?
Này căn bản chính là chuyện chê cười!
Tu vi luyện khí kì, tuy rằng không thể nói là tu vi cường đại có thể ngự kiếm mà đi, nhưng thân thủ đem so với người bình thường linh hoạt hơn không ít,từ trên lầu ba nhảy xuống còn được,nói gì từ lầu hai...Như thế nào có khả năng chật vật như vậy, còn phải để Tam hoàng tử gọi người ra cứu?
Rõ ràng chính là rắp tâm bất lương.
Nghĩ thông suốt điểm này, hơn mười đạo ánh mắt,thời điểm nhìn về phía Đỗ Ngữ Điệp, đều mang theo ẩn ẩn hèn mọn cùng khinh thường.
Ác nhân cáo trạng trước,chính là nói người như thế!
Trách không được người ta nói độc nhất là lòng dạ phụ nhân,biểu muội này của Tam hoàng tử điện hạ, thoạt nhìn ôn nhu nhược nhược,bộ dáng tuyệt mỹ khuynh thành, không nghĩ tới tâm tư lại ác độc như thế.
Còn có người lặng lẽ khe khẽ nói nhỏ hỏi thăm nhau, đây là tiểu thư nào của Đỗ gia.
Ngoại thích Đỗ gia của Tam hoàng tử, tuy rằng không ở kinh thành,nhưng trong Sở quốc cũng là một đại gia tộc hào môn, trong gia tộc có nhiều người trong giới tu luyện rất có danh khí. Không nghĩ tới hiện tại lại có một hậu bối có thù tất báo,lòng dạ hẹp hòi như vậy...
Đỗ Ngữ Điệp cảm giác được người chung quanh đều dùng ánh mắt khinh miệt khinh thường nhìn nàng,tức giận càng thêm lợi hại,trong mắt tức giận càng sâu, há miệng thở dốc,sinh khí tới mức ngay cả nói cũng nói không nên lời một câu đầy đủ.
Tần Lạc Y trên mặt ảo não càng đậm, trong lòng lại cười đến đắc ý.
Nữ tử này, tuổi còn nhỏ, lại tâm ngoan thủ lạt, nếu chính mình thật sự là một người bình thường trên người không hề có linh lực, vừa rồi nàng ngầm hạ ngáng chân, chính mình ngã xuống đi, dọa người không nói,nói không chừng còn có thể bị chấn động đại não đến nửa sống nửa chết!
Nàng không muốn làm cho chính mình quá, chính mình đương nhiên cũng không muốn cho nàng quá, nguyên bản là muốn đem nàng cùng nhau ngã xuống lầu, biến nàng thành đệm thịt cấp chính mình....Như vậy vừa có thể báo thù việc nàng âm thầm phá rối nàng, cũng sẽ không dẫn người chú ý!
Từ nhỏ đến lớn, biểu ca đều rất đau nàng,yêu cầu của nàng,lần nào hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Tuy rằng không nghĩ ra vì cái gì hôm nay hắn không có giữ chặt chính mình, ngược lại giữ chặt nữ tử xa lạ kia...Không, khẳng định không phải biểu ca chủ động đến giúp nàng, biểu ca khẳng định là muốn kéo nàng lại, kết quả nữ tử kia lại không muốn đánh tiếp, mượn cơ hội dính trên người biểu ca.
Trước mặt nhiều người như vậy, biểu ca thân là hoàng tử, nên không thể đẩy nàng ra...Nghĩ đến đây, Đỗ Ngữ Điệp đối với Tần Lạc Y càng thêm oán hận!Ngón trỏ chỉ vào Tần Lạc Y không nhịn được run run lên.
Hồ ly tinh chết tiệt!
Cư nhiên ở trước mặt bao nhiêu người,đối với biểu ca yêu thương nhung nhớ!
Câu dẫn biểu ca của nàng!
Trên mặt Tần Lạc Y hiện lên ngơ ngác, nhìn ngón tay run run chỉ vào chính mình, vẻ mặt Đỗ Ngữ Điệp oán hận ủy khuất, sắc mặt hết trắng lại xanh,hết xanh lại đen, mê mang nói: Ta đá ngươi sao? Ai, ta không nhớ rõ, vừa rồi...Ta nhớ rõ ràng ta muốn xuống lầu, lại không biết bị vấp phải cái gì, tâm hoảng hốt...Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra...Chẳng lẽ thật sự vừa rồi trong lúc ta lơ đãng đã đá ngươi một cước?
Ánh mắt mê mang,ngữ khí ảo não,lại xứng với dung nhan tuyệt mĩ kia,phượng mâu tối đen liễm diễm,nháy mắt làm cho những người còn lại ở Tiên Linh phường cảm thấy nàng vô tội, cho dù đá người khác một cước, cũng là cử chỉ vô tâm lúc bối rối.
Còn có...
Nàng nói lúc xuống lầu liền bị vấp phải vật gì đó...
Vô duyên vô cớ như thế nào sẽ bị vấp ngã?
Trên thang lầu kia cái gì cũng không có!
Cũng không có người lên lầu.
Người có thể đến bên trong Tiên Linh phường này bên,thiên phú tu luyện đều không sai, bọn họ sớm đã nhìn ra đến,trên người nữ tử hạnh y không có linh lực, căn bản không phải tu luyện giả, mà nữ tử bạch y kia,lại là luyện khí kỳ cửu giai đỉnh!Tiếp tục liên tưởng đến việc tranh chấp tử thảo linh chi vừa rồi...Không khó tưởng tượng, đến tột cùng là ai ở phía sau phá rối.
Còn có, rõ ràng là tu vi luyện khí kì cửu giai đỉnh, còn có thể bị một người không có linh lực đá xuống dưới?
Này căn bản chính là chuyện chê cười!
Tu vi luyện khí kì, tuy rằng không thể nói là tu vi cường đại có thể ngự kiếm mà đi, nhưng thân thủ đem so với người bình thường linh hoạt hơn không ít,từ trên lầu ba nhảy xuống còn được,nói gì từ lầu hai...Như thế nào có khả năng chật vật như vậy, còn phải để Tam hoàng tử gọi người ra cứu?
Rõ ràng chính là rắp tâm bất lương.
Nghĩ thông suốt điểm này, hơn mười đạo ánh mắt,thời điểm nhìn về phía Đỗ Ngữ Điệp, đều mang theo ẩn ẩn hèn mọn cùng khinh thường.
Ác nhân cáo trạng trước,chính là nói người như thế!
Trách không được người ta nói độc nhất là lòng dạ phụ nhân,biểu muội này của Tam hoàng tử điện hạ, thoạt nhìn ôn nhu nhược nhược,bộ dáng tuyệt mỹ khuynh thành, không nghĩ tới tâm tư lại ác độc như thế.
Còn có người lặng lẽ khe khẽ nói nhỏ hỏi thăm nhau, đây là tiểu thư nào của Đỗ gia.
Ngoại thích Đỗ gia của Tam hoàng tử, tuy rằng không ở kinh thành,nhưng trong Sở quốc cũng là một đại gia tộc hào môn, trong gia tộc có nhiều người trong giới tu luyện rất có danh khí. Không nghĩ tới hiện tại lại có một hậu bối có thù tất báo,lòng dạ hẹp hòi như vậy...
Đỗ Ngữ Điệp cảm giác được người chung quanh đều dùng ánh mắt khinh miệt khinh thường nhìn nàng,tức giận càng thêm lợi hại,trong mắt tức giận càng sâu, há miệng thở dốc,sinh khí tới mức ngay cả nói cũng nói không nên lời một câu đầy đủ.
Tần Lạc Y trên mặt ảo não càng đậm, trong lòng lại cười đến đắc ý.
Nữ tử này, tuổi còn nhỏ, lại tâm ngoan thủ lạt, nếu chính mình thật sự là một người bình thường trên người không hề có linh lực, vừa rồi nàng ngầm hạ ngáng chân, chính mình ngã xuống đi, dọa người không nói,nói không chừng còn có thể bị chấn động đại não đến nửa sống nửa chết!
Nàng không muốn làm cho chính mình quá, chính mình đương nhiên cũng không muốn cho nàng quá, nguyên bản là muốn đem nàng cùng nhau ngã xuống lầu, biến nàng thành đệm thịt cấp chính mình....Như vậy vừa có thể báo thù việc nàng âm thầm phá rối nàng, cũng sẽ không dẫn người chú ý!
/479
|