Editor:HamNguyet
Ngân quang xuyên thấu qua cửa sổ thản nhiên chiếu vào,nàng rõ ràng nhìn đến,một nam tử hắc y thân hình cao lớn thon dài đang đứng bên giường của nàng,từ trên cao nhìn xuống nàng,ngũ quan thâm thúy,mày kiếm chếch lên,trong con ngươi đen lạnh như băng lại mang theo tà tứ hờ hững,toàn thân cao thấp lại tản ra một cỗ khí phách rung động lòng người.
Đoan Mộc Trường Thanh!
Đầu tiên nhìn đến ánh mắt nam nhân này,trực giác Tần Lạc Y cho rằng việc làm chính mình bị bại lộ, không nghĩ tới đã dịch dung,mà vẫn bị hắn tìm tới cửa...
Phút chốc ngồi thẳng dậy,dựa lưng vào đầu giường,đem chăn kéo che kín nội y mỏng đơn bạc (bộ đồ màu trắng mỏng mặc trong như xem trên TV đó),vẻ mặt lạnh lùng cảnh giác trừng mắt hắn,trong lòng còn tồn tại một tia may mắn,quát khẽ nói: Ngươi là ai,xông vào vương phủ muốn làm gì?
Một bên nói chuyện một bên trong lòng mặc niệm pháp quyết vận công,làm cho linh lực trong đan điền rất nhanh bắt đầu vận chuyển.
Con ngươi Đoan Mộc Trường Thanh thâm thúy u ám nguy hiểm híp lại,ánh mắt sắc bén hờ hững đánh giá thần sắc nữ tử trên giường bọc chăn bình tĩnh lại có chút quỷ dị.
Khuôn mặt thanh tú diễm lệ,da thịt mịn nhẵn nõn nà,ở dưới ánh trăng nhàn nhạt,lóe ra ánh sáng trong suốt,mày tựa trăng non,lông mi nồng đậm khiến cho cặp phượng mâu sâu thẳm kia càng thêm có thần,mái tóc tối đen rối tung trên đầu vai,làm nổi bật khuôn mặt mỹ lệ của nàng càng phát ra quyến rũ mê người.
Tuy rằng nội y trên người,bị chăn che lấp,nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn đến xương quai xanh tinh xảo trên cổ thon dài của nàng,còn có ngực hơi hơi phập phồng...
Mâu quang chợt lóe,trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh hiện lên một chút trào phúng mỉa mai,cho dù là hắn không thừa nhận cũng không được,Tần Lạc Y rất đẹp,so với những nữ nhân hắn từng gặp qua đều đẹp hơn!
Nữ nhân như vậy cư nhiên là đệ nhất xú nữ Sở quốc?
Thật sự là chê cười!
Bất quá Tần Lạc Y đẹp hay xấu đều cùng hắn không có nửa điểm quan hệ,nguyên nhân nàng che dấu dung mạo chân thật chính mình cũng cùng hắn không có quan hệ gì, hiện tại hắn muốn tới nơi này,là muốn trước khi rời đi tự mình đến xác nhận một lần.
Thời điểm ban ngày nhìn đến nữ nhân này,luôn ẩn ẩn cảm giác quen thuộc,tựa như chính mình từng gặp qua nàng,mấy ngày nay,toàn bộ kinh thành cũng bị hắn phái người đi điều tra rõ ràng,thậm chí bao gồm cả bên trong hoàng cung...Nhưng vẫn không tìm được bóng dáng nữ nhân chết tiệt kia!
Thật vất vả mới đụng tới một người làm cho tâm hắn sinh ra cảm giác khác thường,hắn tự nhiên không nghĩ dễ dàng buông tha,đặc biệt thời điểm nghe được Vô Ngân trở về nói, nàng cư nhiên chính là xú nữ kinh thành Sở quốc tiếng tăm lừng lẫy! Điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là thuật dịch dung...
Đáng tiếc hắn thất vọng rồi.
Khuôn mặt trước mắt này, vô luận như thế nào cũng cùng nữ nhân đánh lén hắn ngày đó cũng liên hệ không dậy nổi, hơn nữa...Xem bộ dáng nàng hiện tại,nàng rõ ràng còn tu luyện có linh lực! Hơn nữa là tu vi luyện khí kì nhị giai đỉnh!
Nữ tử ngày đó,hắn tự mình thử qua,trong cơ thể ngay cả một chút linh lực cũng không có,nếu không phải như thế, từ lúc khoảnh khắc nàng nhào vào trong xe hắn,hắn đã sớm phất tay chụp chết nàng! Căn bản không có khả năng đến gần bên cạnh hắn.
Ngắn ngủn thời gian nửa tháng,cho dù là thiên tài thiên phú tu luyện vô cùng tốt,cũng không có biện pháp từ không hề có linh lực tu luyện đến luyện khí kì nhị giai đỉnh!
Tần Lạc Y cũng không phải nàng...Nghĩ đến đây,lãnh ý trong mắt hắn càng sâu, không để ý đến thanh âm Tần Lạc Y chất vấn,đột nhiên xoay người như làn khói nhẹ phóng ra ngoài.
Hỗn đản!
Tần Lạc Y trừng mắt nhìn phương hướng hắn biến mất, chớp chớp phượng mâu,thấp giọng nói ra tiếng.
Đoan Mộc Trường Thanh...
Hắn đây là ý tứ gì? Hắn nhận ra nàng nên đến đây hay chỉ là hoài nghi mà thôi?
Dựa ở trên giường nửa ngày cũng không nghĩ không ra được nguyên cớ,bị hắn dọa một trận như vậy,cũng không còn buồn ngủ,dứt khoát khoác y phục đứng dậy,ngồi ở trước bàn trang điểm.
Trong gương loáng thoáng chiếu rọi ra một gương mặt tuyệt mỹ.
Tần Lạc Y vươn ngón tay trắng nõn vỗ ở trên mặt,thì thào tự nói: Xem ra dịch dung trên mặt,ngay cả buổi tối cũng không thể tẩy a, ngày nào đó hai nha đầu kia,hoặc là người khác chạy vào,có thể bắt gặp! Ngoài cửa sổ một đạo bóng đen mờ ảo chợt lóe mà qua.
Tần Lạc Y hoàn toàn không nhận thấy được,xuất ra một viên dạ minh châu đến,chiếu vào gương,đem cao dịch dung đỏ tươi như son, điểm ở trên mặt,sau một lát,khuôn mặt nguyên bản minh diễm tuyệt mỹ,nháy mắt hiện lên không ít vết mẩn đỏ.
Cẩn thân nhìn chằm chằm khuôn mặt trong gương,khoé môi Tần Lạc Y gợi lên tươi cười vừa lòng, đem hết thảy trên bàn thu thập tốt,vỗ vỗ tay,lại một lần nữa lên trên giường nằm xuống.
Đoan Mộc Trường Thanh nguyên bản sớm đã rời đi lại ẩn thân ở một góc ngoài phòng...Theo phương hướng hắn đứng thẳng,có thể rõ ràng nhìn đến hết thảy trong phòng Tần Lạc Y.
Có chút đăm chiêu nhìn những vết mẩn đỏ trên mặt Tần Lạc Y,cuối cùng hiểu được xú danh Tần Lạc Y là như thế nào,trong lòng vốn dĩ còn có một tia nghi ngờ, lúc này đã hoàn toàn đánh mất.
Cao dịch dung màu đỏ kia,hoàn toàn chính là chu sa bình thường nhất mà thôi,đưa tay lau một cái sẽ mờ đi...Hẳn là Tần Lạc Y không có thuật dịch dung cao thâm gì.
Nơi xa truyền đến nhàn nhạt linh lực dao động, có người hướng tới phương hướng hắn đến đây.
Thân hình Đoan Mộc Trường Thanh vừa động, lại một lần nữa hoàn toàn biến mất tại chỗ,trong thời gian chớp mắt liền ra khỏi vương phủ...Xem ra hắn tìm lầm phương hướng, nữ nhân kia,hẳn là không phải người kinh thành.
Tần Lạc Y vừa mới nằm xuống ngủ tiếp,phút chốc cảm thấy trong phòng lại nhiều thêm một người, trong lòng rùng mình,còn tưởng rằng Đoan Mộc Trường Thanh đi mà quay lại,mở mắt ra đến,lại phát hiện đứng ở trong phòng nàng là một đạo thân ảnh tử sắc thon dài.
Sở Dật Phong!
Thái tử điện hạ, nửa đêm,ngươi chạy đến nơi này của ta làm cái gì? Trong lòng Tần Lạc Y không hờn giận,lại một lần nữa bọc chăn ngồi dậy,phượng mâu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn nói.
Khoé môi Sở Dật Phong mỉm cười,nhìn khuôn mặt nàng giận dữ,còn có trên mặt nàng nhàn nhạt ửng đỏ,tao nhã tiêu sái lại đây, trong mắt lộ vẻ tà tứ mị hoặc: Y nhi, mộtngày không gặp,như cách ba thu,chúng ta vài ngày không gặp, ta nhớ ngươi!
Thanh âm tao nhã mê ly,phảng phất như thiên âm.
Vừa nói chuyện một bên thập phần tự nhiên ngồi xuống bên mép giường nàng,thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước, cách Tần Lạc Y khá gần, thậm chí gần đến mức Tần Lạc Y có thể ngửi được hương long tiên hương thản nhiên trên người hắn.
Khoé mắt Tần Lạc Y không nhịn được
co rút.
Nam tử trước mắt này cười đến lưu manh phong lưu, nàng như thế nào cũng vô pháp liên hệ một chỗ cùng người trong truyền thuyết tuấn lãng như ngọc,khiêm tốn nổi bật,mọi người sùng bái--Thái tử Sở Dật Phong!
Thái tử điện hạ,ngươi đi nhanh đi,nơi này chính là vương phủ, ngươi tiến vào như vậy,kinh động hộ vệ vương phủ sẽ có phiền toái lớn! Tần Lạc Y hơi hơi lui về phía sau một chút, nhắc nhở hắn nói.
Sở Dật Phong cười nhẹ ra tiếng,thân mình nghiêng thêm,lại lần nữa kéo gần khoảng cách hai người,hai mắt nhìn trên mặt nàng,trêu tức nói: Y nhi,ngươi đang lo lắng ta sao?
Tần Lạc Y tà nghễ liếc mắt hắn một cái,tựa tiếu phi tiếu nói: Ta đang lo lắng cho chính mình.
Hai người cách nhau thân cận quá,vừa rồi trên mặt nàng vẽ loạn lên,sợ Sở Dật Phong nhìn ra sơ hở,Tần Lạc Y đưa tay đem khăn lụa trắng đặt bên cạnh gối cầm ở trong tay,động tác nhanh nhẹn liền hướng trên mặt mang đi.
Trong mắt Sở Dật Phong chợt loé lên thương tiếc rồi biến mất.
Xuất thủ như gió,rất nhanh chặn lại bàn tay mềm mại trắng noãn như ngọc của nàng,đem khăn lụa trắng từ trong tay nàng cầm xuống,nâng cằm nàng tinh xảo lên,cúi đầu nói: Đừng che,Y nhi,để cho ta hảo hảo nhìn xem ngươi.
Tần Lạc Y âm thầm thấp giọng nguyền rủa một tiếng.
Nghiêng đầu né qua khuôn mặt tuấn tú của hắn càng ngày càng gần,khoảng cách hai người bọn họ thật sự quá thân cận,hơi thở Sở Dật Phong thở ra nóng rực,tất cả đều phun trên mặt nàng.
Sở Dật Phong thấy nàng trốn tránh chính mình,đầu tiên là muốn dùng khăn lụa trắng che mặt,sau đó lại nghiêng đầu,tránh đi chính mình nhìn thẳng,hiển nhiên là không nghĩ để cho chính mình nhìn đến khuôn mặt của nàng.Trong lòng thương tiếc càng sâu.
Ngân quang xuyên thấu qua cửa sổ thản nhiên chiếu vào,nàng rõ ràng nhìn đến,một nam tử hắc y thân hình cao lớn thon dài đang đứng bên giường của nàng,từ trên cao nhìn xuống nàng,ngũ quan thâm thúy,mày kiếm chếch lên,trong con ngươi đen lạnh như băng lại mang theo tà tứ hờ hững,toàn thân cao thấp lại tản ra một cỗ khí phách rung động lòng người.
Đoan Mộc Trường Thanh!
Đầu tiên nhìn đến ánh mắt nam nhân này,trực giác Tần Lạc Y cho rằng việc làm chính mình bị bại lộ, không nghĩ tới đã dịch dung,mà vẫn bị hắn tìm tới cửa...
Phút chốc ngồi thẳng dậy,dựa lưng vào đầu giường,đem chăn kéo che kín nội y mỏng đơn bạc (bộ đồ màu trắng mỏng mặc trong như xem trên TV đó),vẻ mặt lạnh lùng cảnh giác trừng mắt hắn,trong lòng còn tồn tại một tia may mắn,quát khẽ nói: Ngươi là ai,xông vào vương phủ muốn làm gì?
Một bên nói chuyện một bên trong lòng mặc niệm pháp quyết vận công,làm cho linh lực trong đan điền rất nhanh bắt đầu vận chuyển.
Con ngươi Đoan Mộc Trường Thanh thâm thúy u ám nguy hiểm híp lại,ánh mắt sắc bén hờ hững đánh giá thần sắc nữ tử trên giường bọc chăn bình tĩnh lại có chút quỷ dị.
Khuôn mặt thanh tú diễm lệ,da thịt mịn nhẵn nõn nà,ở dưới ánh trăng nhàn nhạt,lóe ra ánh sáng trong suốt,mày tựa trăng non,lông mi nồng đậm khiến cho cặp phượng mâu sâu thẳm kia càng thêm có thần,mái tóc tối đen rối tung trên đầu vai,làm nổi bật khuôn mặt mỹ lệ của nàng càng phát ra quyến rũ mê người.
Tuy rằng nội y trên người,bị chăn che lấp,nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn đến xương quai xanh tinh xảo trên cổ thon dài của nàng,còn có ngực hơi hơi phập phồng...
Mâu quang chợt lóe,trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh hiện lên một chút trào phúng mỉa mai,cho dù là hắn không thừa nhận cũng không được,Tần Lạc Y rất đẹp,so với những nữ nhân hắn từng gặp qua đều đẹp hơn!
Nữ nhân như vậy cư nhiên là đệ nhất xú nữ Sở quốc?
Thật sự là chê cười!
Bất quá Tần Lạc Y đẹp hay xấu đều cùng hắn không có nửa điểm quan hệ,nguyên nhân nàng che dấu dung mạo chân thật chính mình cũng cùng hắn không có quan hệ gì, hiện tại hắn muốn tới nơi này,là muốn trước khi rời đi tự mình đến xác nhận một lần.
Thời điểm ban ngày nhìn đến nữ nhân này,luôn ẩn ẩn cảm giác quen thuộc,tựa như chính mình từng gặp qua nàng,mấy ngày nay,toàn bộ kinh thành cũng bị hắn phái người đi điều tra rõ ràng,thậm chí bao gồm cả bên trong hoàng cung...Nhưng vẫn không tìm được bóng dáng nữ nhân chết tiệt kia!
Thật vất vả mới đụng tới một người làm cho tâm hắn sinh ra cảm giác khác thường,hắn tự nhiên không nghĩ dễ dàng buông tha,đặc biệt thời điểm nghe được Vô Ngân trở về nói, nàng cư nhiên chính là xú nữ kinh thành Sở quốc tiếng tăm lừng lẫy! Điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là thuật dịch dung...
Đáng tiếc hắn thất vọng rồi.
Khuôn mặt trước mắt này, vô luận như thế nào cũng cùng nữ nhân đánh lén hắn ngày đó cũng liên hệ không dậy nổi, hơn nữa...Xem bộ dáng nàng hiện tại,nàng rõ ràng còn tu luyện có linh lực! Hơn nữa là tu vi luyện khí kì nhị giai đỉnh!
Nữ tử ngày đó,hắn tự mình thử qua,trong cơ thể ngay cả một chút linh lực cũng không có,nếu không phải như thế, từ lúc khoảnh khắc nàng nhào vào trong xe hắn,hắn đã sớm phất tay chụp chết nàng! Căn bản không có khả năng đến gần bên cạnh hắn.
Ngắn ngủn thời gian nửa tháng,cho dù là thiên tài thiên phú tu luyện vô cùng tốt,cũng không có biện pháp từ không hề có linh lực tu luyện đến luyện khí kì nhị giai đỉnh!
Tần Lạc Y cũng không phải nàng...Nghĩ đến đây,lãnh ý trong mắt hắn càng sâu, không để ý đến thanh âm Tần Lạc Y chất vấn,đột nhiên xoay người như làn khói nhẹ phóng ra ngoài.
Hỗn đản!
Tần Lạc Y trừng mắt nhìn phương hướng hắn biến mất, chớp chớp phượng mâu,thấp giọng nói ra tiếng.
Đoan Mộc Trường Thanh...
Hắn đây là ý tứ gì? Hắn nhận ra nàng nên đến đây hay chỉ là hoài nghi mà thôi?
Dựa ở trên giường nửa ngày cũng không nghĩ không ra được nguyên cớ,bị hắn dọa một trận như vậy,cũng không còn buồn ngủ,dứt khoát khoác y phục đứng dậy,ngồi ở trước bàn trang điểm.
Trong gương loáng thoáng chiếu rọi ra một gương mặt tuyệt mỹ.
Tần Lạc Y vươn ngón tay trắng nõn vỗ ở trên mặt,thì thào tự nói: Xem ra dịch dung trên mặt,ngay cả buổi tối cũng không thể tẩy a, ngày nào đó hai nha đầu kia,hoặc là người khác chạy vào,có thể bắt gặp! Ngoài cửa sổ một đạo bóng đen mờ ảo chợt lóe mà qua.
Tần Lạc Y hoàn toàn không nhận thấy được,xuất ra một viên dạ minh châu đến,chiếu vào gương,đem cao dịch dung đỏ tươi như son, điểm ở trên mặt,sau một lát,khuôn mặt nguyên bản minh diễm tuyệt mỹ,nháy mắt hiện lên không ít vết mẩn đỏ.
Cẩn thân nhìn chằm chằm khuôn mặt trong gương,khoé môi Tần Lạc Y gợi lên tươi cười vừa lòng, đem hết thảy trên bàn thu thập tốt,vỗ vỗ tay,lại một lần nữa lên trên giường nằm xuống.
Đoan Mộc Trường Thanh nguyên bản sớm đã rời đi lại ẩn thân ở một góc ngoài phòng...Theo phương hướng hắn đứng thẳng,có thể rõ ràng nhìn đến hết thảy trong phòng Tần Lạc Y.
Có chút đăm chiêu nhìn những vết mẩn đỏ trên mặt Tần Lạc Y,cuối cùng hiểu được xú danh Tần Lạc Y là như thế nào,trong lòng vốn dĩ còn có một tia nghi ngờ, lúc này đã hoàn toàn đánh mất.
Cao dịch dung màu đỏ kia,hoàn toàn chính là chu sa bình thường nhất mà thôi,đưa tay lau một cái sẽ mờ đi...Hẳn là Tần Lạc Y không có thuật dịch dung cao thâm gì.
Nơi xa truyền đến nhàn nhạt linh lực dao động, có người hướng tới phương hướng hắn đến đây.
Thân hình Đoan Mộc Trường Thanh vừa động, lại một lần nữa hoàn toàn biến mất tại chỗ,trong thời gian chớp mắt liền ra khỏi vương phủ...Xem ra hắn tìm lầm phương hướng, nữ nhân kia,hẳn là không phải người kinh thành.
Tần Lạc Y vừa mới nằm xuống ngủ tiếp,phút chốc cảm thấy trong phòng lại nhiều thêm một người, trong lòng rùng mình,còn tưởng rằng Đoan Mộc Trường Thanh đi mà quay lại,mở mắt ra đến,lại phát hiện đứng ở trong phòng nàng là một đạo thân ảnh tử sắc thon dài.
Sở Dật Phong!
Thái tử điện hạ, nửa đêm,ngươi chạy đến nơi này của ta làm cái gì? Trong lòng Tần Lạc Y không hờn giận,lại một lần nữa bọc chăn ngồi dậy,phượng mâu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn nói.
Khoé môi Sở Dật Phong mỉm cười,nhìn khuôn mặt nàng giận dữ,còn có trên mặt nàng nhàn nhạt ửng đỏ,tao nhã tiêu sái lại đây, trong mắt lộ vẻ tà tứ mị hoặc: Y nhi, mộtngày không gặp,như cách ba thu,chúng ta vài ngày không gặp, ta nhớ ngươi!
Thanh âm tao nhã mê ly,phảng phất như thiên âm.
Vừa nói chuyện một bên thập phần tự nhiên ngồi xuống bên mép giường nàng,thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước, cách Tần Lạc Y khá gần, thậm chí gần đến mức Tần Lạc Y có thể ngửi được hương long tiên hương thản nhiên trên người hắn.
Khoé mắt Tần Lạc Y không nhịn được
co rút.
Nam tử trước mắt này cười đến lưu manh phong lưu, nàng như thế nào cũng vô pháp liên hệ một chỗ cùng người trong truyền thuyết tuấn lãng như ngọc,khiêm tốn nổi bật,mọi người sùng bái--Thái tử Sở Dật Phong!
Thái tử điện hạ,ngươi đi nhanh đi,nơi này chính là vương phủ, ngươi tiến vào như vậy,kinh động hộ vệ vương phủ sẽ có phiền toái lớn! Tần Lạc Y hơi hơi lui về phía sau một chút, nhắc nhở hắn nói.
Sở Dật Phong cười nhẹ ra tiếng,thân mình nghiêng thêm,lại lần nữa kéo gần khoảng cách hai người,hai mắt nhìn trên mặt nàng,trêu tức nói: Y nhi,ngươi đang lo lắng ta sao?
Tần Lạc Y tà nghễ liếc mắt hắn một cái,tựa tiếu phi tiếu nói: Ta đang lo lắng cho chính mình.
Hai người cách nhau thân cận quá,vừa rồi trên mặt nàng vẽ loạn lên,sợ Sở Dật Phong nhìn ra sơ hở,Tần Lạc Y đưa tay đem khăn lụa trắng đặt bên cạnh gối cầm ở trong tay,động tác nhanh nhẹn liền hướng trên mặt mang đi.
Trong mắt Sở Dật Phong chợt loé lên thương tiếc rồi biến mất.
Xuất thủ như gió,rất nhanh chặn lại bàn tay mềm mại trắng noãn như ngọc của nàng,đem khăn lụa trắng từ trong tay nàng cầm xuống,nâng cằm nàng tinh xảo lên,cúi đầu nói: Đừng che,Y nhi,để cho ta hảo hảo nhìn xem ngươi.
Tần Lạc Y âm thầm thấp giọng nguyền rủa một tiếng.
Nghiêng đầu né qua khuôn mặt tuấn tú của hắn càng ngày càng gần,khoảng cách hai người bọn họ thật sự quá thân cận,hơi thở Sở Dật Phong thở ra nóng rực,tất cả đều phun trên mặt nàng.
Sở Dật Phong thấy nàng trốn tránh chính mình,đầu tiên là muốn dùng khăn lụa trắng che mặt,sau đó lại nghiêng đầu,tránh đi chính mình nhìn thẳng,hiển nhiên là không nghĩ để cho chính mình nhìn đến khuôn mặt của nàng.Trong lòng thương tiếc càng sâu.
/479
|