Nghe nói Duẫn Ngọc đi tìm nàng, Tuyết Nhan đột nhiên cảm thấy kinh hãi, buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Chẳng lẽ hắn nhớ tới cái gì? Cố ý chạy tới chất vấn nàng?
Nhưng nhớ lại đêm qua, đang lúc Hợp Hoan Tán phát tác ý thức của hắn hỗn loạn, mấy chỗ tử huyệt lại bị nàng dùng ngân châm đâm, đối với thân thể tiêu hao rất nhiều, dược hiệu tan ra, lập tức đã hôn mê, thần chí không rõ, đương nhiên không thể nhớ tất cả chân tướng mọi chuyện ! Cho dù muốn hỏi, nhiều lắm là hỏi nàng ban đêm đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ cần nàng tìm cớ đêm qua nhớ những gì, nhất định là không chê vào đâu được, giọt nước không lọt.
Nghĩ đến đây, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, thấy trên người nàng một mảnh hỗn độn, lão Nhị kêu lên một tiếng: "Lão đại, ngươi. . . . . . đêm qua ngươi bị con muỗi cắn sao?"
Tuyết nhan cau mày, khẽ gật đầu, cũng không cổ họng không thốt lên, không hoảng hốt bất loạn, nếu không thì sẽ giấu đầu lòi đuôi.
Nàng xưa nay làm việc đâu vào đấy, mặc dù đêm qua hốt hoảng, nhưng mỗi một chuyện cũng xử lý ngay ngắn rõ ràng, không lộ sơ hở.
Lúc rời đi, thậm chí còn giúp hắn thay xong áo, lạc hồng trên giường cũng dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng kể từ đêm qua sau khi nàng bị Duẫn Ngọc cường hôn, cổ nối tiếp tay áo trở xuống, nối thành một mảnh, vô cùng thê thảm, liền vội vã tìm một bộ quần áo cao cổ, lại lấy một khăn lụa trắng quấn quanh cổ, lấy gương soi mình, thấy sắc mặt cô gái trong kính tái nhợt, đôi môi hơi sưng, tiếp theo lấy son bôi một tí, trên cánh môi đỏ lên, mới có thể đi ra ngoài gặp người.
Lão Nhị kinh ngạc đứng ở một bên, mặc dù nàng không hiểu chuyện nam nữ, tâm tư đơn thuần, nhưng ý tưởng trong óc cổ quái lại như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, trong lòng thầm nghĩ nói: "Trước đó vài ngày lão đại thích Tam Sư Huynh, rồi sau đó tiếp theo theo đuổi Nhị Sư Huynh, hiện tại Ngũ Sư Huynh cũng xuất hiện, chẳng lẽ bây giờ lão đại chuẩn bị xức lưới lớn, câu cá lớn?"
Chậc! Biện pháp này không tệ, ngày sau nàng cũng phải thử xem.
Một chỗ khác, đã vạn toàn chuẩn bị xong, Tuyết Nhan mới từ trong phòng đi ra ngoài.
Ngẩng đầu, liền thấy mỹ nam lạnh lẽo tựa vào trên cây.
Trạch viện hỗn loạn, nhưng thấy nam tử Như Ngọc như mài, trường bào khép lại tôn lên thân thể thon dài, quần áo thăm thẳm, tạo thành một đạo cảnh trí mỹ lệ trong viện, nhìn bộ dáng hắn lành lạnh, thật sự rất khó phân biệt lúc hắn ý loạn tình mê vào ban đêm, mang theo bộ dáng mị hoặc thắt ở một chỗ. Nam nhân này bất luận mặc y phục nào, đều làm cho người ta thất thần không dời mắt được , mỗi người mỗi vẻ, nhưng là không biết có phải ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy ánh sáng dưới đáy mắt của nam tử trước mắt luôn u ám, cả người tản mát ra lạnh lẽo, so với bất cứ lúc nào cũng khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nàng không khỏi rùng mình.
Theo bản năng sửa lại áo một chút, Tuyết Nhan đi tới đối diện với Duẫn Ngọc, rũ hai mắt xuống, khẽ mỉm cười: "Duẫn Ngọc ca ca, sáng sớm như vậy tới tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì thế?"
Cúi thấp đầu, ánh mắt không dám nhìn hắn, đêm qua kích tình còn sờ sờ ở trước mắt, đến nay vẫn làm nàng đỏ mặt tim đập.
Tiếp đó, tuyết nhan đã chuẩn bị đợi câu hỏi của hắn.
Lại thấy Duẫn Ngọc ngưng mắt nhìn tuyết nhan, ánh mắt khó lường, một hồi lâu, từ trong tay lấy ra một cuộn thư màu trắng, đưa đến trước mắt Tuyết Nhan, lạnh nhạt nói: "Đây là thư của mẫu thân đưa tới."
Đưa thư cho nàng sao? vẻ mặt Tuyết nhan giật mình, là do nàng lo lắng quá!
Nhận thư từ trong tay hắn, màu xi [1] phía trên còn tươi, tựa như mới từ Thần Long cung đưa tới.
[1] xi: là cái nút đầu cuộn thư
Mở lá thư ra, lấy thư ra, phía trên có kiểu chữ rất xinh đẹp, chữ viết rậm rạp chằng chịt, đọc tỉ mỉ , Tuyết Nhan không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Không ngờ. . . . . . Lại có loại chuyện như vậy. . . . . . Gần đây, Tuyết Nhan hay giả bộ mất trí nhớ, dùng ngân châm thôi miên thị nữ, nói tất cả sự hiểu biết của thân thế này, sao không nghĩ đến, dù sao thị nữ biết rất ít, thân phận của nàng phức tạp như thế sao? Thì ra là, người thừa kế Thần Long Cung cũng không phải là từ nhiều nữ nhi trong số đông tuyển ra , mà là bẩm sinh có thể chất đặc biệt, sau khi sanh , sau bả vai có cái bớt hoa mai sáu cánh, dung nhan tuyệt mỹ, thân thể trúng độc mai lan hương, và dung nhan có thể mãi không già.
Mà độc Mai lan hương là đời đời tương truyền,sau khi sinh hạ Lâm Tuyết nhan, độc trên thân Phương Ngọc Dung cũng đã giải.
Nhưng nhiều người thừa kế đảm nhiệm Thần Long cung, lúc mười tám tuổi mai lan hương liền bắt đầu độc phát, mà lá thư nói dĩ nhiên cũng nói cách hóa giải độc tính mai lan hương.
Mặc dù tuyết nhan là quán chủ đệ nhất thiên hạ y quán, y thuật tuyệt luân, nhưng thiên hạ rộng lớn, có đủ những cái lạ.
Mai lan hương này có độc dược quỷ dị nhất mà nàng chưa bao giờ từng nghe tới từ trước đến giờ.
Độc này cần phải có bảy thứ Nguyên Dương khác nhau tới áp chế, cái gọi là bảy thứ Nguyên Dương, chính là một năm phải kết hợp cùng với bảy nam tử khác nhau, cho đến khi nàng mang thai sinh ra người thừa kế kế tiếp, độc tính mới có thể biến mất. Đây là loại chuyện liêm sỉ gì vậy, Tuyết Nhan không hề nghĩ đến chuyện này lại xảy ra!
Khó trách Thần Long Cung Cung chủ có thể có tam phu tứ thị, 3000 trai lơ, thì ra là là cái duyên cớ này!
Giờ phút này, sắc mặt của Tuyết Nhan thay đổi liên tục, trắng rồi lại xanh, xanh rồi lại đỏ, đỏ rồi lại trắng, may là tinh thần nàng mạnh mẽ, những cũng ko thể không bàn đến làm sao mà tiếp thụ nổi bảy nam nhân.
Tính toán, từ đêm qua đến bây giờ, chuyện đã xảy ra hình như quá nhiều, không ngờ đến nàng có thể thừa nhận hạn độ ngoài mức tưởng tượng.
Hít một hơi thật sâu, Tuyết Nhan tính toán một chút, hôm nay nàng mới đầy mười sáu tuổi, còn có hai năm nữa mai lan hương mới bắt đầu phát tác, trong khoảng thời gian này nàng phải tìm đủ cách để giải trừ độc tính mai lan hương , dù sao, nàng tự tin trong thiên hạ này không có cách giải được độc, có lẽ chuyện cũng không gay go như nàng nghĩ !
"Nhan nhi, tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?" Giờ phút này, Duẫn Ngọc đột nhiên hỏi.
"À? Cái gì?" Tuyết nhan bị hắn hỏi thình lình, làm cho nàng hoàn hồn lại.
"Chúng ta có làm chuyện vợ chồng hay không?" Duẫn Ngọc đứng ở một bên, ánh mắt lúc sáng lúc tắt.
Cái gì. . . . . . Sinh hoạt vợ chồng? Tuyết nhan bị lời của hắn của cả kinh ho khan liên tiếp mấy tiếng, đuôi lông mày nhảy lên, người này không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nói một câu giật gân làm mình hết hồn! Cuống quít xua tay, lúc trước chuẩn bị mấy câu giải thích kia đều đã quên mất không còn một mống, vẻ mặt sợ hãi nói: "Không có, tuyệt đối không có."
"Thật ko?"
"Thật." Tuyết nhan gật đầu như bằm tỏi.
Đôi tay Duẫn Ngọc ôm vai, không nói một lời, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt nhìn chăm chú, tóc gáy Tuyết Nhan dựng đứng.
Không khí trong núi mang theo hương cánh hoa nhàn nhạt, sáng sớm ánh sáng chiếu xuống , da thịt thiếu nữ bóng loáng như ngọc, phiếm nhàn nhạt trơn bóng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm rối loạn tóc mai bên tai của nàng.
Duẫn Ngọc vươn tay ra, nhẹ nhàng vén mái tóc nàng ở sau tai, mà động tác của hắn vô cùng êm ái, giống như giữa người tình vuốt ve dịu dàng với nhau.
Chợt, hắn cúi đầu hôn môi nàng, giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng lướt qua rồi dừng, làm trong lòng áy náy của Tuyết Nhan khẽ động, nội tâm đã bị hắn hoàn toàn mở rộng.
Hắn hôn nàng, lúc còn đang tỉnh táo hôn nàng, đây là ý gì? Chẳng lẽ hắn thích mình?
Còn chưa phục hồi tinh thần sau khi hôn, lại thấy Duẫn Ngọc từ trên thân lấy ra một phần thư khác, phía trên xi cũng đã bị mở ra, đây là lá thư bí mật của Phương Ngọc nửa năm trước giao cho Duẫn Ngọc, hắn ở trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Đây là một lá thư của một người quan trọng khác, ngươi nhớ xem hết rồi trả ta."
Dứt lời, hắn đã đi ra ngoài viện, bóng dáng ánh lên màu vàng kim nhàn nhạt của tia nắng ban mai, sương trắng tản đi, người cũng đã đi mất.
Sợ run trong chốc lát, Tuyết Nhan mở thư ra, cẩn thận cuốn lên.
Nào biết sắc mặt dần dần càng ngày càng chìm, càng ngày càng nặng nề.
Không ngờ. . . . . . Đây nên cái chết do độc của mai lan hương, nếu thân xử nữ bị phá vào lúc đó, sẽ phát tác trước thời hạn.
Nói như thế, đêm qua sau khi nàng và Duẫn Ngọc xảy ra quan hệ, độc mai lan hương trong cơ thể sắp bắt đầu xảy ra.
Chất tiệt! Đúng là chết tiệt!
Chẳng lẽ hắn nhớ tới cái gì? Cố ý chạy tới chất vấn nàng?
Nhưng nhớ lại đêm qua, đang lúc Hợp Hoan Tán phát tác ý thức của hắn hỗn loạn, mấy chỗ tử huyệt lại bị nàng dùng ngân châm đâm, đối với thân thể tiêu hao rất nhiều, dược hiệu tan ra, lập tức đã hôn mê, thần chí không rõ, đương nhiên không thể nhớ tất cả chân tướng mọi chuyện ! Cho dù muốn hỏi, nhiều lắm là hỏi nàng ban đêm đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ cần nàng tìm cớ đêm qua nhớ những gì, nhất định là không chê vào đâu được, giọt nước không lọt.
Nghĩ đến đây, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, thấy trên người nàng một mảnh hỗn độn, lão Nhị kêu lên một tiếng: "Lão đại, ngươi. . . . . . đêm qua ngươi bị con muỗi cắn sao?"
Tuyết nhan cau mày, khẽ gật đầu, cũng không cổ họng không thốt lên, không hoảng hốt bất loạn, nếu không thì sẽ giấu đầu lòi đuôi.
Nàng xưa nay làm việc đâu vào đấy, mặc dù đêm qua hốt hoảng, nhưng mỗi một chuyện cũng xử lý ngay ngắn rõ ràng, không lộ sơ hở.
Lúc rời đi, thậm chí còn giúp hắn thay xong áo, lạc hồng trên giường cũng dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng kể từ đêm qua sau khi nàng bị Duẫn Ngọc cường hôn, cổ nối tiếp tay áo trở xuống, nối thành một mảnh, vô cùng thê thảm, liền vội vã tìm một bộ quần áo cao cổ, lại lấy một khăn lụa trắng quấn quanh cổ, lấy gương soi mình, thấy sắc mặt cô gái trong kính tái nhợt, đôi môi hơi sưng, tiếp theo lấy son bôi một tí, trên cánh môi đỏ lên, mới có thể đi ra ngoài gặp người.
Lão Nhị kinh ngạc đứng ở một bên, mặc dù nàng không hiểu chuyện nam nữ, tâm tư đơn thuần, nhưng ý tưởng trong óc cổ quái lại như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, trong lòng thầm nghĩ nói: "Trước đó vài ngày lão đại thích Tam Sư Huynh, rồi sau đó tiếp theo theo đuổi Nhị Sư Huynh, hiện tại Ngũ Sư Huynh cũng xuất hiện, chẳng lẽ bây giờ lão đại chuẩn bị xức lưới lớn, câu cá lớn?"
Chậc! Biện pháp này không tệ, ngày sau nàng cũng phải thử xem.
Một chỗ khác, đã vạn toàn chuẩn bị xong, Tuyết Nhan mới từ trong phòng đi ra ngoài.
Ngẩng đầu, liền thấy mỹ nam lạnh lẽo tựa vào trên cây.
Trạch viện hỗn loạn, nhưng thấy nam tử Như Ngọc như mài, trường bào khép lại tôn lên thân thể thon dài, quần áo thăm thẳm, tạo thành một đạo cảnh trí mỹ lệ trong viện, nhìn bộ dáng hắn lành lạnh, thật sự rất khó phân biệt lúc hắn ý loạn tình mê vào ban đêm, mang theo bộ dáng mị hoặc thắt ở một chỗ. Nam nhân này bất luận mặc y phục nào, đều làm cho người ta thất thần không dời mắt được , mỗi người mỗi vẻ, nhưng là không biết có phải ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy ánh sáng dưới đáy mắt của nam tử trước mắt luôn u ám, cả người tản mát ra lạnh lẽo, so với bất cứ lúc nào cũng khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nàng không khỏi rùng mình.
Theo bản năng sửa lại áo một chút, Tuyết Nhan đi tới đối diện với Duẫn Ngọc, rũ hai mắt xuống, khẽ mỉm cười: "Duẫn Ngọc ca ca, sáng sớm như vậy tới tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì thế?"
Cúi thấp đầu, ánh mắt không dám nhìn hắn, đêm qua kích tình còn sờ sờ ở trước mắt, đến nay vẫn làm nàng đỏ mặt tim đập.
Tiếp đó, tuyết nhan đã chuẩn bị đợi câu hỏi của hắn.
Lại thấy Duẫn Ngọc ngưng mắt nhìn tuyết nhan, ánh mắt khó lường, một hồi lâu, từ trong tay lấy ra một cuộn thư màu trắng, đưa đến trước mắt Tuyết Nhan, lạnh nhạt nói: "Đây là thư của mẫu thân đưa tới."
Đưa thư cho nàng sao? vẻ mặt Tuyết nhan giật mình, là do nàng lo lắng quá!
Nhận thư từ trong tay hắn, màu xi [1] phía trên còn tươi, tựa như mới từ Thần Long cung đưa tới.
[1] xi: là cái nút đầu cuộn thư
Mở lá thư ra, lấy thư ra, phía trên có kiểu chữ rất xinh đẹp, chữ viết rậm rạp chằng chịt, đọc tỉ mỉ , Tuyết Nhan không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Không ngờ. . . . . . Lại có loại chuyện như vậy. . . . . . Gần đây, Tuyết Nhan hay giả bộ mất trí nhớ, dùng ngân châm thôi miên thị nữ, nói tất cả sự hiểu biết của thân thế này, sao không nghĩ đến, dù sao thị nữ biết rất ít, thân phận của nàng phức tạp như thế sao? Thì ra là, người thừa kế Thần Long Cung cũng không phải là từ nhiều nữ nhi trong số đông tuyển ra , mà là bẩm sinh có thể chất đặc biệt, sau khi sanh , sau bả vai có cái bớt hoa mai sáu cánh, dung nhan tuyệt mỹ, thân thể trúng độc mai lan hương, và dung nhan có thể mãi không già.
Mà độc Mai lan hương là đời đời tương truyền,sau khi sinh hạ Lâm Tuyết nhan, độc trên thân Phương Ngọc Dung cũng đã giải.
Nhưng nhiều người thừa kế đảm nhiệm Thần Long cung, lúc mười tám tuổi mai lan hương liền bắt đầu độc phát, mà lá thư nói dĩ nhiên cũng nói cách hóa giải độc tính mai lan hương.
Mặc dù tuyết nhan là quán chủ đệ nhất thiên hạ y quán, y thuật tuyệt luân, nhưng thiên hạ rộng lớn, có đủ những cái lạ.
Mai lan hương này có độc dược quỷ dị nhất mà nàng chưa bao giờ từng nghe tới từ trước đến giờ.
Độc này cần phải có bảy thứ Nguyên Dương khác nhau tới áp chế, cái gọi là bảy thứ Nguyên Dương, chính là một năm phải kết hợp cùng với bảy nam tử khác nhau, cho đến khi nàng mang thai sinh ra người thừa kế kế tiếp, độc tính mới có thể biến mất. Đây là loại chuyện liêm sỉ gì vậy, Tuyết Nhan không hề nghĩ đến chuyện này lại xảy ra!
Khó trách Thần Long Cung Cung chủ có thể có tam phu tứ thị, 3000 trai lơ, thì ra là là cái duyên cớ này!
Giờ phút này, sắc mặt của Tuyết Nhan thay đổi liên tục, trắng rồi lại xanh, xanh rồi lại đỏ, đỏ rồi lại trắng, may là tinh thần nàng mạnh mẽ, những cũng ko thể không bàn đến làm sao mà tiếp thụ nổi bảy nam nhân.
Tính toán, từ đêm qua đến bây giờ, chuyện đã xảy ra hình như quá nhiều, không ngờ đến nàng có thể thừa nhận hạn độ ngoài mức tưởng tượng.
Hít một hơi thật sâu, Tuyết Nhan tính toán một chút, hôm nay nàng mới đầy mười sáu tuổi, còn có hai năm nữa mai lan hương mới bắt đầu phát tác, trong khoảng thời gian này nàng phải tìm đủ cách để giải trừ độc tính mai lan hương , dù sao, nàng tự tin trong thiên hạ này không có cách giải được độc, có lẽ chuyện cũng không gay go như nàng nghĩ !
"Nhan nhi, tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?" Giờ phút này, Duẫn Ngọc đột nhiên hỏi.
"À? Cái gì?" Tuyết nhan bị hắn hỏi thình lình, làm cho nàng hoàn hồn lại.
"Chúng ta có làm chuyện vợ chồng hay không?" Duẫn Ngọc đứng ở một bên, ánh mắt lúc sáng lúc tắt.
Cái gì. . . . . . Sinh hoạt vợ chồng? Tuyết nhan bị lời của hắn của cả kinh ho khan liên tiếp mấy tiếng, đuôi lông mày nhảy lên, người này không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nói một câu giật gân làm mình hết hồn! Cuống quít xua tay, lúc trước chuẩn bị mấy câu giải thích kia đều đã quên mất không còn một mống, vẻ mặt sợ hãi nói: "Không có, tuyệt đối không có."
"Thật ko?"
"Thật." Tuyết nhan gật đầu như bằm tỏi.
Đôi tay Duẫn Ngọc ôm vai, không nói một lời, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt nhìn chăm chú, tóc gáy Tuyết Nhan dựng đứng.
Không khí trong núi mang theo hương cánh hoa nhàn nhạt, sáng sớm ánh sáng chiếu xuống , da thịt thiếu nữ bóng loáng như ngọc, phiếm nhàn nhạt trơn bóng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm rối loạn tóc mai bên tai của nàng.
Duẫn Ngọc vươn tay ra, nhẹ nhàng vén mái tóc nàng ở sau tai, mà động tác của hắn vô cùng êm ái, giống như giữa người tình vuốt ve dịu dàng với nhau.
Chợt, hắn cúi đầu hôn môi nàng, giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng lướt qua rồi dừng, làm trong lòng áy náy của Tuyết Nhan khẽ động, nội tâm đã bị hắn hoàn toàn mở rộng.
Hắn hôn nàng, lúc còn đang tỉnh táo hôn nàng, đây là ý gì? Chẳng lẽ hắn thích mình?
Còn chưa phục hồi tinh thần sau khi hôn, lại thấy Duẫn Ngọc từ trên thân lấy ra một phần thư khác, phía trên xi cũng đã bị mở ra, đây là lá thư bí mật của Phương Ngọc nửa năm trước giao cho Duẫn Ngọc, hắn ở trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Đây là một lá thư của một người quan trọng khác, ngươi nhớ xem hết rồi trả ta."
Dứt lời, hắn đã đi ra ngoài viện, bóng dáng ánh lên màu vàng kim nhàn nhạt của tia nắng ban mai, sương trắng tản đi, người cũng đã đi mất.
Sợ run trong chốc lát, Tuyết Nhan mở thư ra, cẩn thận cuốn lên.
Nào biết sắc mặt dần dần càng ngày càng chìm, càng ngày càng nặng nề.
Không ngờ. . . . . . Đây nên cái chết do độc của mai lan hương, nếu thân xử nữ bị phá vào lúc đó, sẽ phát tác trước thời hạn.
Nói như thế, đêm qua sau khi nàng và Duẫn Ngọc xảy ra quan hệ, độc mai lan hương trong cơ thể sắp bắt đầu xảy ra.
Chất tiệt! Đúng là chết tiệt!
/110
|