Nhất thời, con ngươi Duẫn Ngọc nổi lên tia máu, hắn dùng lực xiết chặt cánh tay của nàng, cả người tỏa ra hơi lạnh lẽo, mang theo tức giận giống như là muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhan nhi, vì sao nàng luôn gạt ta?”
Nói cho ta biết… Vậy . . . Rốt cuộc người nọ là ai? Ta muốn giết hắn!
Đúng vậy, hắn muốn giết tên kia, nhất định phải chính tay giết hắn!
Cuối cùng vẫn để cho Duẫn Ngọc phát hiện, trong lòng Tuyết Nhan thở dài một tiếng, đối mặt với tức giận của hắn nàng không nói gì, dù sao, đây cũng là một người nam tử nghĩ một đằng nói một nẻo, lúc trước là ai bằng lòng đã nói cho tam phu bốn thị?
Là ai nói nguyện ý đón nhận tất cả, nhưng mà, như người khác. . . . . Tuy rằng nàng cùng nam nhân khác xảy ra quan hệ, nhưng là lòng của nàng cũng không có phản bội hắn, chẳng qua việc này đã đối với hắn tạo ra thương tổn thật lớn, hoàn toàn đập tan niềm kiêu ngạo của hắn, đúng vậy, nàng hiểu kiêu ngạo của nam nhân, càng là nam nhân kiêu ngạo, càng dễ ở trên mặt cảm tình bị thương tổn, nhưng mà nổi nóng, bây giờ nàng có thể nói cái gì?
Nàng biết chỉ có sau khi hai bên bình tĩnh, mới có thể giải quyết tất cả vấn đề. Hiện tại giải thích chính là thêm dầu vào lửa mà thôi!
“Hắn là ai vậy? Nàng muốn bao che hắn sao?” Duẫn Ngọc vẫn nghiến răng nghiến lợi hỏi nàng.
Chính là, bộ dáng Duẫn Ngọc như vậy. . . . . Rất xa lạ, Tuyết Nhan rũ mắt xuống, vuốt qua mặt, thản nhiên nói : “Chẳng qua là một người không quan trọng.”
Một người không quan trọng? Quả nhiên. . . Quả nhiên. . . Trong lòng nàng vẫn còn có người khác. . . . . Chân tướng việc này từ trong miệng nàng nói ra. Quả thực giống như là cầm lên một thanh đao cùn cắt lên hắn, làm hắn không chịu nổi, con ngươi Duẫn Ngọc trầm xuống, ngay lập tức trong lòng truyền đến một hồi đau nhói, hai tay run rẩy mãnh liệt, hai người không nói gì, qua hồi lâu. . . Hồi lâu không khí trong miệng giống như đông lại không thở nổi!
Cuối cùng Duẫn Ngọc dường như cũng dần dần tỉnh táo trở lại. Chậm rãi xoay người, con ngươi giống như bầu trời đêm thâm thúy lẳng lặng nhìn chăm chú nàng, xem cả người tuấn mỹ đến kinh tâm động phách nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì làm cho nàng cảm thấy một loại lạnh lùng và nghiêm túc. Tuyết Nhan nhìn chằm chằm hắn, rốt cục hắn thản nhiên nói: “Ta từng nghĩ sẽ có ngày này.”
Nhưng mà. . . . . Ta không có nghĩ tới tâm lại sẽ đau như vậy, ta không cách nào đối mặt với ngươi cũng những nam nhân khác, tựa như giết ta giống nhau, thực xin lỗi, ta nuốt lời, ta nghĩ ta tạm thời vẫn không còn cách nào hờ hững sống chung được! Bản thân ta cần yên tĩnh một chút.”
Nói xong, Duẫn Ngọc đứng dậy rời đi nơi này, trong phòng chỉ lưu lại một mình Tuyết Nhan, dưới ánh nến, môi Tuyết Nhan hơi hơi nhếch lên cười khổ một cái, chậm rãi nhặt y phục lên trên giường, từng cái từng cái mặc trên người, xem ra. . . . . Cuối cùng hắn vẫn không thể chấp nhận thực tế chuyện bảy người nam nhân ,mà nàng thật sự không có cách nào khác để giải trừ độc tính Mai Lan hương trên người, cho nên. . . Ngày này. . . . Sớm hay muộn đều cũng sẽ đến đau dài không bằng đau ngắn! Đau qua, thì sẽ tốt thôi!
Về phần hắn có nguyện ý trở lại bên mình hay không. Đây là chuyện của hắn với nàng. Mà nàng nguyện ý cho hắn một thời gian khoảng một tháng để trở lại bình thường, nàng cho hắn thời gian một tháng, nếu như một tháng này hắn không thể tiếp nhận mà nói, đại khái bọn họ thật sự có duyên không phận, vĩnh viễn cũng không thể ở cùng một chỗ đi! Dù sao thực sự để một nam tử kiêu ngạo chấp nhận cùng nam nhân khác chia sẻ một nữ tử, là tàn khốc cỡ nào!
Tuyết Nhan không khỏi cười lạnh một tiếng, thương trường đắc ý, tình trường thất ý! Chẳng lẽ chính là ý tứ này ?
Cao cao trên cây ngoài cửa sổ, thi triển khinh công bay lên đứng ở ngọn cây, sau khi đi từ phòng đấu giá ra, hắn đã đi theo Tuyết Nhan được hai canh giờ rồi. Sau lúc nàng dịch dung cứu vị công tử kia. Liền bám theo nàng, không nghĩ tới gian trạch viện kia thế nhưng cơ quan trùng điệp, làm hại hắn không thể đi vào, cũng không biết nàng ở bên trong chuyện gì xảy ra?
Cũng may nàng rất nhanh liền đi ra, vì thế, hắn đi theo nàng vào khách điếm này, thời điểm lúc hắn chuẩn bị rời đi nơi này, không nghĩ tới thế nhưng nhìn thấy một màn rung động như vậy. Khụ, được rồi ngoài cửa sổ hắn nhìn không rõ cái gì lắm, nhưng cũng là nghe rõ rõ ràng ràng, tuyệt đối không ngờ rằng. . . Nam nhân chân chính có quan hệ với nàng không ngờ là Duẫn Ngọc ca ca của nàng, nam nhân kia thế nhưng xuống tay với muội muội ruột của mình, thật sự là không bằng cầm thú, không được. . . Hắn nhất định phải đem việc này nói cho Ngấn thiếu gia để thiếu gia nghĩ biện pháp làm cho Lâm tiểu thư mau chóng thoát khỏi biển khổ.
Kinh thành, bên trong lầu Hương
Trong phòng châm lên hương Bàn Long, tranh xanh lượn lờ, điệu nhạc uốn éo rủ xuống.
Nhưng mà trong huân hương xen lẫn mùi rượu nồng đậm, một nồng nàn một mãnh liệt, đan vào cùng một chỗ, giống như nói hết lên nỗi khổ biệt ly, chỉ thấy một vị mỹ nam tử sắc mặt tái nhợt ngửa mặt nằm ở trên băng ghế dài lạnh như băng, một tay bưng chén rượu, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú lên nóc nhà, tâm tư bị chia nhỏ thành từng mảnh, lạnh lẽo tận xương, đau triệt nội tâm. Đêm qua hắn đau nhức và phẫn nộ, thống khổ và bi phẫn trong lòng căn bản không cách nào kiềm chế, giống như gặp người yêu mình quay lưng phản bội. Nhưng hôm nay, hắn chỉ muốn dùng rượu để làm tê dại chính mình, làm chính mình quên hết tất cả thống khổ trong lòng, nhưng mà “rút đao đoạn thủy thủy càng lưu, mượn rượu tiêu sầu càng sầu*!(rút đao chém nước nước càng chảy, mượn rượu tiêu sầu càng thêm sầu)
“Làm sao? Nàng không nhớ ngươi sao?” Phượng U Trần liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt mỉm cười, hắn đến bồi Duẫn Ngọc, cả một đêm, hai người ngoại trừ ở ngoài uống rượu cái gì cũng chưa nói, có thể tâm tình hắn chán nản nhưng không cách nào che dấu được.
“. . . Đừng quản ta!” Duẫn Ngọc cố chấp uống một hớp rượu, giọng khô khan cứng ngắc.
“Ngươi uống như vậy, thật sự là làm nhục rượu ngon! Đây chính là rượu ngon trăm năm trân quý!” Phượng U Trần thản nhiên cười cười.
Tựa ở trên giường, vẻ mặt lười nhác nói: “Yên tâm. . . Tiền bo. . . Ta ra được. Rượu này thật là. . . . . Không thể, không thể uống cũng không thể say người!
Gào thét . . . Chỉ riêng nhớ lại. . . . . Tâm tư chịu đựng nổi. Duẫn Ngọc tiếp tục uống hạ một chén rượu, trong con ngươi trong suốt dần dần trở nên mông lung, suy nghĩ muôn vàn trong lòng, thầm nghĩ thứ tình yêu này thật sự là không giải thích nổi, không nói rõ ràng được.
Lúc rời khỏi nàng muốn nổi điên, biết nàng cùng nam nhân khác chung một chỗ thì ghen tị phát điên. Không nghĩ tới hắn lần đầu tiên yêu một nữ nhân, thế nhưng sẽ yêu thống khổ không chịu nổi như thế! Chật vật không thôi!
Đúng vậy ! Đêm qua mới rời khỏi nàng, mà trong lòng bắt đầu điên cuồng tưởng niệm đến nàng!
Chính là yêu nàng. Sẽ phải cùng người khác chia sẻ tình yêu của nàng, lại cố tình muốn độc chiếm nàng!
Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn nàng cùng nam nhân khác triền miên lại đứng bên cạnh thờ ơ? Chẳng lẽ muốn hắn nhẫn nhịn cười khi nàng ở bên mỗi một người nam nhân khác? Chỉ sợ. . . Bất kỳ một nam nhân kiêu ngạo đều sẽ không như thế!
Lúc uống đến hơn nửa, ý thức Duẫn Ngọc bắt đầu dần dần mơ hồ, thậm chí quên mất Phượng U Trần ở bên cạnh, ngay cả lời nói cũng mơ hồ, nhịn không được nói ra bí mật đêm qua, thở dài: “Tối hôm qua. . . Nếu như xảy ra. . . .
Một giấc mộng thì tốt rồi! Khi tỉnh lại. . . . Nàng vẫn là . . . Nữ nhân của mình ta. Nàng không cùng nam nhân khác chung một chỗ. . . . . Sẽ có bao nhiêu tốt!”
“Làm sao? Nàng có nam nhân khác sao?” Phượng U Trần nâng mắt lên liếc hắn, trong lòng hơi kinh ngạc.
“Phải! Trên người nàng. . . . Thế nhưng đều là người nam nhân kia lưu lại.” Duẫn Ngọc bất tri bất giác xiết chặt hai nắm tay, cả người phát ra vẻ lạnh lẽo. Phượng U Trần nhíu mày, thầm nghĩ ngày hôm qua nàng luôn luôn ở cùng mình chung một chỗ, tới hội đấu giá, sau khi kết thúc hai người vừa mới tách ra, nữ nhân kia hình như đi tìm nam tử chụp được đàn ngọc, hay là trong lúc đó bọn họ. . . Sao có thể?
“Nàng thậm chí. . . Dấu diếm ta một tháng, cũng không để cho ta chạm nàng! Thì ra là. . . Mỗi ngày nàng đều cùng nam nhân khác. . . Chung một chỗ. Sợ bị ta phát hiên . . . Dấu tích sau khi nàng cũng người khác vui vẻ!”
Lúc này, Duẫn Ngọc tuy chưa có say đến mất đi ý thức, nhưng không biết chính mình lại đang làm trò trước mặt Phượng U Trần từ miệng nói ra chuyện bí ẩn như thế.
“Ngươi định làm sao đây?” Khóe miệng Phượng U Trần hàm chứa một tia cười yếu ớt, nói nhỏ.
“Không biết. . . . . Không rõ lắm!” Duẫn Ngọc dùng sức lắc đầu. . . Nàng là cung chủ tương lai của Thần Long cung, thân trúng kịch độc Mai Lan hương, cuộc đời này vĩnh viễn không có khả năng chỉ có một nam nhân! Ta nghĩ việc này. . . Ngươi so với ta còn rõ ràng hơn mới phải!” vẻ mặt Phượng U Trần thản nhiên, giọng nói giống như giễu cợt lại không phải diễu cợt, hắn biết chờ Duẫn Ngọc tỉnh lại, tất cả chuyện xảy ra hiện tại, cái gì cũng đều không nhớ rõ. Nhưng mà tâm Duẫn Ngọc cũng không có say, hiện tại đúng là thời cơ tốt khuyên bảo hắn!
“Ta biết, nhưng mà . . . Không chấp nhận được!” Trong lòng Duẫn Ngọc nặng trịch.
“Vì sao không chấp nhân được? Chẳng lẽ ngươi không thích nàng? Chỉ có điều. . . . . Chân trời nơi nào không có cỏ thơm! Thế gian này cô gái tốt còn có rất nhiều!” Trong mắt Phượng U Trần hiện lên một vẻ thúc giục: ” Lựa chọn rời khỏi nàng là được!”
“Cuối cùng ta vẫn hẹp hòi, rời khỏi nàng nói dễ hơn làm!” Duẫn Ngọc bất đắc dĩ nói.
“Hay cho câu cuối cùng vẫn hẹp hòi! Bộ dáng ngươi khổ vì tình như vậy làm sao có thể giống như công tử Duẫn Ngọc lạnh nhạt vô tình trong chốn giang hồ đồn đại đây?” Khóe miệng Phượng U Trần hàm chứa nụ cười, trong mắt cũng là ý cười, không nhịn được vô tâm chế giễu hắn nói.
“Công tử Duẫn Ngọc cái gì. . . Tình yêu ở trước mặt ta. . . Cái gì cũng không phải! Ta chỉ là một nam nhân bình thường!” Duẫn Ngọc tự giễu cười, rõ ràng là nàng che giấu hắn, thế nhưng nhớ tới lúc nàng tựa vào trong lòng lại có một tia cười ngọt ngào nhàn nhạt, rõ ràng là tức giận, vì sao muốn tìm ra các loại lý do giải vây thay nàng?
Có phải nàng lo lắng sau khi mình biết sẽ oán giận hay không?
Nói cho ta biết… Vậy . . . Rốt cuộc người nọ là ai? Ta muốn giết hắn!
Đúng vậy, hắn muốn giết tên kia, nhất định phải chính tay giết hắn!
Cuối cùng vẫn để cho Duẫn Ngọc phát hiện, trong lòng Tuyết Nhan thở dài một tiếng, đối mặt với tức giận của hắn nàng không nói gì, dù sao, đây cũng là một người nam tử nghĩ một đằng nói một nẻo, lúc trước là ai bằng lòng đã nói cho tam phu bốn thị?
Là ai nói nguyện ý đón nhận tất cả, nhưng mà, như người khác. . . . . Tuy rằng nàng cùng nam nhân khác xảy ra quan hệ, nhưng là lòng của nàng cũng không có phản bội hắn, chẳng qua việc này đã đối với hắn tạo ra thương tổn thật lớn, hoàn toàn đập tan niềm kiêu ngạo của hắn, đúng vậy, nàng hiểu kiêu ngạo của nam nhân, càng là nam nhân kiêu ngạo, càng dễ ở trên mặt cảm tình bị thương tổn, nhưng mà nổi nóng, bây giờ nàng có thể nói cái gì?
Nàng biết chỉ có sau khi hai bên bình tĩnh, mới có thể giải quyết tất cả vấn đề. Hiện tại giải thích chính là thêm dầu vào lửa mà thôi!
“Hắn là ai vậy? Nàng muốn bao che hắn sao?” Duẫn Ngọc vẫn nghiến răng nghiến lợi hỏi nàng.
Chính là, bộ dáng Duẫn Ngọc như vậy. . . . . Rất xa lạ, Tuyết Nhan rũ mắt xuống, vuốt qua mặt, thản nhiên nói : “Chẳng qua là một người không quan trọng.”
Một người không quan trọng? Quả nhiên. . . Quả nhiên. . . Trong lòng nàng vẫn còn có người khác. . . . . Chân tướng việc này từ trong miệng nàng nói ra. Quả thực giống như là cầm lên một thanh đao cùn cắt lên hắn, làm hắn không chịu nổi, con ngươi Duẫn Ngọc trầm xuống, ngay lập tức trong lòng truyền đến một hồi đau nhói, hai tay run rẩy mãnh liệt, hai người không nói gì, qua hồi lâu. . . Hồi lâu không khí trong miệng giống như đông lại không thở nổi!
Cuối cùng Duẫn Ngọc dường như cũng dần dần tỉnh táo trở lại. Chậm rãi xoay người, con ngươi giống như bầu trời đêm thâm thúy lẳng lặng nhìn chăm chú nàng, xem cả người tuấn mỹ đến kinh tâm động phách nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì làm cho nàng cảm thấy một loại lạnh lùng và nghiêm túc. Tuyết Nhan nhìn chằm chằm hắn, rốt cục hắn thản nhiên nói: “Ta từng nghĩ sẽ có ngày này.”
Nhưng mà. . . . . Ta không có nghĩ tới tâm lại sẽ đau như vậy, ta không cách nào đối mặt với ngươi cũng những nam nhân khác, tựa như giết ta giống nhau, thực xin lỗi, ta nuốt lời, ta nghĩ ta tạm thời vẫn không còn cách nào hờ hững sống chung được! Bản thân ta cần yên tĩnh một chút.”
Nói xong, Duẫn Ngọc đứng dậy rời đi nơi này, trong phòng chỉ lưu lại một mình Tuyết Nhan, dưới ánh nến, môi Tuyết Nhan hơi hơi nhếch lên cười khổ một cái, chậm rãi nhặt y phục lên trên giường, từng cái từng cái mặc trên người, xem ra. . . . . Cuối cùng hắn vẫn không thể chấp nhận thực tế chuyện bảy người nam nhân ,mà nàng thật sự không có cách nào khác để giải trừ độc tính Mai Lan hương trên người, cho nên. . . Ngày này. . . . Sớm hay muộn đều cũng sẽ đến đau dài không bằng đau ngắn! Đau qua, thì sẽ tốt thôi!
Về phần hắn có nguyện ý trở lại bên mình hay không. Đây là chuyện của hắn với nàng. Mà nàng nguyện ý cho hắn một thời gian khoảng một tháng để trở lại bình thường, nàng cho hắn thời gian một tháng, nếu như một tháng này hắn không thể tiếp nhận mà nói, đại khái bọn họ thật sự có duyên không phận, vĩnh viễn cũng không thể ở cùng một chỗ đi! Dù sao thực sự để một nam tử kiêu ngạo chấp nhận cùng nam nhân khác chia sẻ một nữ tử, là tàn khốc cỡ nào!
Tuyết Nhan không khỏi cười lạnh một tiếng, thương trường đắc ý, tình trường thất ý! Chẳng lẽ chính là ý tứ này ?
Cao cao trên cây ngoài cửa sổ, thi triển khinh công bay lên đứng ở ngọn cây, sau khi đi từ phòng đấu giá ra, hắn đã đi theo Tuyết Nhan được hai canh giờ rồi. Sau lúc nàng dịch dung cứu vị công tử kia. Liền bám theo nàng, không nghĩ tới gian trạch viện kia thế nhưng cơ quan trùng điệp, làm hại hắn không thể đi vào, cũng không biết nàng ở bên trong chuyện gì xảy ra?
Cũng may nàng rất nhanh liền đi ra, vì thế, hắn đi theo nàng vào khách điếm này, thời điểm lúc hắn chuẩn bị rời đi nơi này, không nghĩ tới thế nhưng nhìn thấy một màn rung động như vậy. Khụ, được rồi ngoài cửa sổ hắn nhìn không rõ cái gì lắm, nhưng cũng là nghe rõ rõ ràng ràng, tuyệt đối không ngờ rằng. . . Nam nhân chân chính có quan hệ với nàng không ngờ là Duẫn Ngọc ca ca của nàng, nam nhân kia thế nhưng xuống tay với muội muội ruột của mình, thật sự là không bằng cầm thú, không được. . . Hắn nhất định phải đem việc này nói cho Ngấn thiếu gia để thiếu gia nghĩ biện pháp làm cho Lâm tiểu thư mau chóng thoát khỏi biển khổ.
Kinh thành, bên trong lầu Hương
Trong phòng châm lên hương Bàn Long, tranh xanh lượn lờ, điệu nhạc uốn éo rủ xuống.
Nhưng mà trong huân hương xen lẫn mùi rượu nồng đậm, một nồng nàn một mãnh liệt, đan vào cùng một chỗ, giống như nói hết lên nỗi khổ biệt ly, chỉ thấy một vị mỹ nam tử sắc mặt tái nhợt ngửa mặt nằm ở trên băng ghế dài lạnh như băng, một tay bưng chén rượu, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú lên nóc nhà, tâm tư bị chia nhỏ thành từng mảnh, lạnh lẽo tận xương, đau triệt nội tâm. Đêm qua hắn đau nhức và phẫn nộ, thống khổ và bi phẫn trong lòng căn bản không cách nào kiềm chế, giống như gặp người yêu mình quay lưng phản bội. Nhưng hôm nay, hắn chỉ muốn dùng rượu để làm tê dại chính mình, làm chính mình quên hết tất cả thống khổ trong lòng, nhưng mà “rút đao đoạn thủy thủy càng lưu, mượn rượu tiêu sầu càng sầu*!(rút đao chém nước nước càng chảy, mượn rượu tiêu sầu càng thêm sầu)
“Làm sao? Nàng không nhớ ngươi sao?” Phượng U Trần liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt mỉm cười, hắn đến bồi Duẫn Ngọc, cả một đêm, hai người ngoại trừ ở ngoài uống rượu cái gì cũng chưa nói, có thể tâm tình hắn chán nản nhưng không cách nào che dấu được.
“. . . Đừng quản ta!” Duẫn Ngọc cố chấp uống một hớp rượu, giọng khô khan cứng ngắc.
“Ngươi uống như vậy, thật sự là làm nhục rượu ngon! Đây chính là rượu ngon trăm năm trân quý!” Phượng U Trần thản nhiên cười cười.
Tựa ở trên giường, vẻ mặt lười nhác nói: “Yên tâm. . . Tiền bo. . . Ta ra được. Rượu này thật là. . . . . Không thể, không thể uống cũng không thể say người!
Gào thét . . . Chỉ riêng nhớ lại. . . . . Tâm tư chịu đựng nổi. Duẫn Ngọc tiếp tục uống hạ một chén rượu, trong con ngươi trong suốt dần dần trở nên mông lung, suy nghĩ muôn vàn trong lòng, thầm nghĩ thứ tình yêu này thật sự là không giải thích nổi, không nói rõ ràng được.
Lúc rời khỏi nàng muốn nổi điên, biết nàng cùng nam nhân khác chung một chỗ thì ghen tị phát điên. Không nghĩ tới hắn lần đầu tiên yêu một nữ nhân, thế nhưng sẽ yêu thống khổ không chịu nổi như thế! Chật vật không thôi!
Đúng vậy ! Đêm qua mới rời khỏi nàng, mà trong lòng bắt đầu điên cuồng tưởng niệm đến nàng!
Chính là yêu nàng. Sẽ phải cùng người khác chia sẻ tình yêu của nàng, lại cố tình muốn độc chiếm nàng!
Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn nàng cùng nam nhân khác triền miên lại đứng bên cạnh thờ ơ? Chẳng lẽ muốn hắn nhẫn nhịn cười khi nàng ở bên mỗi một người nam nhân khác? Chỉ sợ. . . Bất kỳ một nam nhân kiêu ngạo đều sẽ không như thế!
Lúc uống đến hơn nửa, ý thức Duẫn Ngọc bắt đầu dần dần mơ hồ, thậm chí quên mất Phượng U Trần ở bên cạnh, ngay cả lời nói cũng mơ hồ, nhịn không được nói ra bí mật đêm qua, thở dài: “Tối hôm qua. . . Nếu như xảy ra. . . .
Một giấc mộng thì tốt rồi! Khi tỉnh lại. . . . Nàng vẫn là . . . Nữ nhân của mình ta. Nàng không cùng nam nhân khác chung một chỗ. . . . . Sẽ có bao nhiêu tốt!”
“Làm sao? Nàng có nam nhân khác sao?” Phượng U Trần nâng mắt lên liếc hắn, trong lòng hơi kinh ngạc.
“Phải! Trên người nàng. . . . Thế nhưng đều là người nam nhân kia lưu lại.” Duẫn Ngọc bất tri bất giác xiết chặt hai nắm tay, cả người phát ra vẻ lạnh lẽo. Phượng U Trần nhíu mày, thầm nghĩ ngày hôm qua nàng luôn luôn ở cùng mình chung một chỗ, tới hội đấu giá, sau khi kết thúc hai người vừa mới tách ra, nữ nhân kia hình như đi tìm nam tử chụp được đàn ngọc, hay là trong lúc đó bọn họ. . . Sao có thể?
“Nàng thậm chí. . . Dấu diếm ta một tháng, cũng không để cho ta chạm nàng! Thì ra là. . . Mỗi ngày nàng đều cùng nam nhân khác. . . Chung một chỗ. Sợ bị ta phát hiên . . . Dấu tích sau khi nàng cũng người khác vui vẻ!”
Lúc này, Duẫn Ngọc tuy chưa có say đến mất đi ý thức, nhưng không biết chính mình lại đang làm trò trước mặt Phượng U Trần từ miệng nói ra chuyện bí ẩn như thế.
“Ngươi định làm sao đây?” Khóe miệng Phượng U Trần hàm chứa một tia cười yếu ớt, nói nhỏ.
“Không biết. . . . . Không rõ lắm!” Duẫn Ngọc dùng sức lắc đầu. . . Nàng là cung chủ tương lai của Thần Long cung, thân trúng kịch độc Mai Lan hương, cuộc đời này vĩnh viễn không có khả năng chỉ có một nam nhân! Ta nghĩ việc này. . . Ngươi so với ta còn rõ ràng hơn mới phải!” vẻ mặt Phượng U Trần thản nhiên, giọng nói giống như giễu cợt lại không phải diễu cợt, hắn biết chờ Duẫn Ngọc tỉnh lại, tất cả chuyện xảy ra hiện tại, cái gì cũng đều không nhớ rõ. Nhưng mà tâm Duẫn Ngọc cũng không có say, hiện tại đúng là thời cơ tốt khuyên bảo hắn!
“Ta biết, nhưng mà . . . Không chấp nhận được!” Trong lòng Duẫn Ngọc nặng trịch.
“Vì sao không chấp nhân được? Chẳng lẽ ngươi không thích nàng? Chỉ có điều. . . . . Chân trời nơi nào không có cỏ thơm! Thế gian này cô gái tốt còn có rất nhiều!” Trong mắt Phượng U Trần hiện lên một vẻ thúc giục: ” Lựa chọn rời khỏi nàng là được!”
“Cuối cùng ta vẫn hẹp hòi, rời khỏi nàng nói dễ hơn làm!” Duẫn Ngọc bất đắc dĩ nói.
“Hay cho câu cuối cùng vẫn hẹp hòi! Bộ dáng ngươi khổ vì tình như vậy làm sao có thể giống như công tử Duẫn Ngọc lạnh nhạt vô tình trong chốn giang hồ đồn đại đây?” Khóe miệng Phượng U Trần hàm chứa nụ cười, trong mắt cũng là ý cười, không nhịn được vô tâm chế giễu hắn nói.
“Công tử Duẫn Ngọc cái gì. . . Tình yêu ở trước mặt ta. . . Cái gì cũng không phải! Ta chỉ là một nam nhân bình thường!” Duẫn Ngọc tự giễu cười, rõ ràng là nàng che giấu hắn, thế nhưng nhớ tới lúc nàng tựa vào trong lòng lại có một tia cười ngọt ngào nhàn nhạt, rõ ràng là tức giận, vì sao muốn tìm ra các loại lý do giải vây thay nàng?
Có phải nàng lo lắng sau khi mình biết sẽ oán giận hay không?
/110
|