"Mẫu Đơn. . . . . . Mẫu Đơn?"
Bên tai có giọng nói đang khe khẽ gọi nàng, còn có một cái tay gấp gáp vỗ mặt nàng. Mẫu Đơn "Uhm" một tiếng, chợt giật mình, mở mắt thật nhanh.
Đập vào mắt là gương mặt tuyệt sắc của Thủy yêu, nàng ấy đang mừng rỡ nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dường như muốn nói chuyện, Thủy yêu vội vàng bụm miệng nàng lại.
"Suỵt, đừng nói chuyện. Bây giờ ta cởi dây thừng trên người ngươi ra, ngươi mau bỏ chạy!"
Trên cổ tay cảm giác được thứ gì đó ướt sũng lan tràn, sợi dây cột cổ tay chợt lỏng ra, cũng không biết Thủy yêu dùng cách gì mà mở được. Mẫu Đơn có chút kinh ngạc, vội vàng đánh giá chung quanh.
Nơi này giống như một gian miếu thờ trống không cũ nát, vách tường sứt mẻ loang lồ đầy mạng nhện, trên mặt đất tích một lớp bụi thật dày. Bọn họ bị trói vào một cây cột trong sảnh, phía sau là một cái bàn cao lớn trông như hương án, lại sạch sẽ mới tinh, đặt trong gian đại sảnh rách nát có vẻ chói mắt khác thường.
Trên hương án trống không chỉ bày một cái đỉnh bằng đồng xanh, bên trong không cắm hương mà lại cắm ba cây nến nhỏ dài, ngọn lửa cháy lên có màu đỏ như máu! Khói mù màu xanh nhạt đang từ từ bốc lên từ ngọn nến, tràn ngập đại sảnh vắng vẻ, mang theo mùi máu tanh tưởi, khiến ngực Mẫu Đơn có chút khó chịu.
"Đây. . . . . . Là nơi nào?" Mẫu Đơn nhỏ giọng hỏi, mắt thấy Thủy yêu lại làm đứt sợi dây trên chân nàng, nàng xoa xoa đôi chân mất cảm giác, quay đầu lại nhìn Thủy yêu bên cạnh.
Nàng đột nhiên hít vào một hơi! Trên dưới cả người Thủy yêu đều bị quấn xích sắt đen thùi, không có một chút khe hở, bị trói thật chặt trên cây cột, trừ tay và cổ có thể nhúc nhích một chút, còn thân thể căn bản không thể động đậy!
Thủy yêu cười khổ một tiếng, dịu dàng nói: "Mẫu Đơn, ngươi mau chạy đi! Cũng may bọn chúng thấy ngươi là người phàm, không dùng xích sắt lệ cốt này trói ngươi. Ta bây giờ đã bị trói cứng, không có cách nào đi cùng ngươi. Ngươi nhanh chạy xuống khỏi Lưu Hỏa sơn, tìm Hoàng Tuyền đến giải quyết chuyện này đi!"
Mẫu Đơn kinh hoảng nhìn về phía cửa đại sảnh khép hờ, giấy dán cửa sổ khắc hoa niên đại xa xưa đã sớm rách nát lẫn lộn, gió nóng từ khe hở thốc vào, từ nơi này nhìn ra ngoài, bầu trời hẳn là một mảng đỏ sậm! Giống như có vô số ánh lửa chiếu rọi.
"Ngươi chờ một chút đã! Thủy yêu! Là ai bắt bắt chúng ta? Lưu Hỏa sơn là gì? Tại sao muốn trói chúng ta đem tới đây? Ngươi để cho ta trốn một mình, vậy ngươi phải làm sao bây giờ?!"
Nàng vừa nói luôn miệng, vừa dùng sức kéo xích sắt trên người Thủy yêu, nhưng không thể kéo được. Xích sắt kia cứ như mọc ra từ người Thủy yêu, cách y phục dính ở trên da, không thể kéo ra dù chỉ là một chút.
Thủy yêu thở dài một hơi, bàn tay cố sức nắm được vạt áo của nàng, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng phí sức nữa, Mẫu Đơn. Trên xích sắt này có pháp lực khóa ta lại, dùng sức mạnh căn bản không thể mở được. Ngươi hãy nghe ta nói, nơi này gọi Lưu Hỏa sơn, là máy tên Thần hạ đẳng phản bội núi Xạ Hương xây nên. Bọn chúng bị tâm ma đẳng cấp thấp cám dỗ, biến thành yêu tiên. Lúc dẫn chúng ta lên đây, ta mơ hồ nghe được chúng nói cần hai nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp để làm vật tế Tu La! Bây giờ ta trốn không thoát, chỉ có thể miễn cưỡng tháo sợi dây của ngươi, ngươi ra khỏi cái cửa này, đừng nhìn bất cứ chỗ nào! Ta đã hạ chút pháp lực lên người ngươi, ngươi chỉ cần đi về phía trước, thấy gì cũng đừng phản ứng, cứ đi thẳng là được! Xuống núi thì nhanh tới khách sạn tìm Hoàng Tuyền! Tối nay, bọn chúng sẽ cử hành lễ tế! Đi mau, đi mau!"
Mấy tiếng đi mau nghiêm khắc, khiến Mẫu Đơn không tự chủ được đứng lên chạy ra cửa. Đưa tay vừa muốn đẩy cửa, suy nghĩ một chút vẫn không yên lòng, lại vội vàng chạy trở về, dùng sức mà ôm Thủy yêu.
"Ta. . . . . . Ta đi rồi! Ngươi nhất định phải cố chịu đựng! Chờ chúng ta tới đây cứu ngươi!"
Nói nhỏ xong, Mẫu Đơn dùng tay áo quệt nước mắt, sau đó tông cửa chạy đi thật nhanh.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mặc dù Thủy yêu đã giải thích với nàng rồi, nhưng nàng không hiểu gì cả! Thần sao lại trở thành yêu tiên? Bọn họ không chút kiêng nể bắt nữ tử làm vật tế, hành động như vậy chẳng phải là còn ác liệt hơn cả yêu quái ư? Tu La là ai? Sao lại nghe quen như vậy? Có ai đã từng nói với nàng ư?
Mặc dù Thủy yêu đã cảnh báo nàng không được nhìn gì cả, phải đi thẳng. Nhưng nàng vẫn bị cảnh tượng bên ngoài làm cho chấn động! Lưu Hỏa sơn, quả nhiên là có lửa đang chảy! Đập vào mắt đều là lửa cháy, ánh lửa đỏ như máu, khiến bầu trời cũng trở nên đỏ sậm. Mặt đất cháy đen, từng đường lửa đỏ như máu lan tràn, trên đầu không ngừng có đốm lửa sáng rực rơi xuống, tất cả cây cối đều đã bị thiêu trụi, cháy cực kì sáng rỡ. Không khí nóng bỏng khô khốc, hít vào trong người, cảm giác cả thân thể cũng muốn bốc cháy lên như lửa nóng.
Quả thực là địa ngục Tu La! Nơi này thật sự là nơi Thần phản bội dựng nên sao? Thần đáng sợ như vậy sao?
Mẫu Đơn không dám nhìn lâu. Cũng không biết Thủy yêu hạ pháp thuật gì trên người nàng, trên trời rơi xuống nhiều đốm lửa lên người như vậy, mà một chút cảm giác cũng không có. Trên y phục dính một đốm lửa liền rách thành một lỗ, nàng vội vàng thật nhanh chạy. Ngàn vạn lần đừng để lúc xuống núi y phục đều bị đốt sạch!
Chạy rất lâu, cũng vẫn không có ai! Hơn nữa bất kể nàng chạy tới chỗ nào, đường cũng sẽ tự động mở ra vì nàng, tách bụi gai và cỏ dại bị thiêu đốt sang hai bên.
Thủy yêu!
Mẫu Đơn nghĩ tới đây là pháp lực của nàng ấy, lại nghĩ đến thân thể mảnh khảnh của nàng bị xích sắt buộc chặt lên cây cột, mũi đau xót kịch liệt, nước mắt lại không tự chủ mà trào ra. Trong lòng như có một con dã thú đang cắn xé hồn phách của nàng, đau đến nỗi muốn thét chói tai, muốn khóc rống lên. Nàng chưa từng đau đớn và căm hận sự bất lực của mình đến vậy, làm một người phàm yếu ớt, chuyện nàng làm được chỉ có thể tức giận và khóc thút thít thôi sao?
Nàng cắn răng tiếp tục chạy, chạy nhanh kịch liệt khiến cho ngực nàng vừa ngạt vừa đau, cơ hồ muốn vỡ ra. Trong đầu của nàng chỉ có ý nghĩ là phải chạy, đôi chân như có ý thức mà chuyển động cực nhanh. Nàng lại có chút buồn cười, chỉ nghĩ thì ra không có Tư Đồ nhập thân nàng cũng có thể chạy nhanh như vậy. . . . . . Đến lúc nào rồi, nàng sao còn có thể nghĩ loại chuyện nhàm chán này. . . . . .
Chợt, đối diện có bóng người chợt lóe, ba bốn nam tử cao lớn đang đi tới trước mặt! Mẫu Đơn kinh hãi, lại không biết nên chạy thẳng tới, hay là dứt khoát trốn đi để bọn họ qua trước. Dường như mấy người kia căn bản không phát hiện trước mặt có một người hoảng sợ nhìn bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc nói gì đó, đi thật nhanh về phía nàng.
Mẫu Đơn né ra theo bản năng, không ngờ mấy tên nam tử diện mạo quỷ dị kia lại xem nàng như không khí, thẳng tắp lướt qua cạnh nàng. Mẫu Đơn đang kinh ngạc, chợt nghe một người trong số đó nói: "Lần này chọn được vật tế tốt, nghe nói còn có một người là tuyệt sắc. Lần này chắc Ưng Vương Dực sẽ hài lòng thôi!"
Mẫu Đơn ngẩn ra, vội lặng lẽ bước theo, im lặng đi ở phía sau nghe bọn hắn nói chuyện, xem có thể thu chút đầu mối hay không.
Một nam tử khác sắc mặt như tuyết nở nụ cười, "Đáng tiếc, dáng dấp con Thủy yêu kia đẹp như vậy. Nói thật, dù là Thần giới khi ấy, cũng chỉ có Mặc Tuyết đại nhân là có thể sánh với nàng. Nếu như ta là Ưng Vương Dực, sẽ không nỡ đem mỹ nhân như vậy đi đốt làm vật tế. Dầu gì cũng phải nếm một phen mềm mại yêu kiều, qua cơn nghiện rồi lại nói."
Bọn người kia cười ha hả, Mẫu Đơn lại âm thầm kinh hãi. Thì ra làm vật tế là dùng lửa đốt tới chết để làm lễ tế sao?! Ưng Vương Dực là ai ? Mặc Tuyết lại là người nào?
"Mấy người các ngươi, không tới trông coi vật tế, ở chỗ này làm cái gì?"
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng, vang lên cách không tới ba bước sau lưng Mẫu Đơn, nàng sợ đến lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất, vội vàng vịn một gốc cây Dương cháy đen, ngoảnh đầu nhìn lại.
Đập vào mắt là một đôi con ngươi đen nhánh âm u, chẳng ngờ cặp mắt kia không nhìn những người khác, mà thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía nàng! Mẫu Đơn chỉ cảm thấy cả người đổ mồ hôi hột, động cũng không dám động, nín thở nhìn nam tử diện mạo u ám đi thẳng về phía nàng, thò tay mò đến mặt nàng.
Mẫu Đơn liều mạng ngửa đầu ra sau, căng thẳng nhìn chằm chằm năm ngón tay đang mò tới. Đầu ngón tay tản ra khí nóng hừng hực, nóng đau cả cái mũi của nàng. Nàng nhắm mắt lại, cả người run rẩy cố sức để cho mình không ngã quỵ về phía sau.
Tay của người kia đột nhiên quơ quơ ở chỗ cách mặt nàng không tới ba tấc, hình như là đang xác định xem có người hay không. Gió từ bàn tay quạt ra xẹt qua mặt nàng, mang theo cảm giác nóng bỏng. Người nọ dường như đã xác định trước mặt không có ai, vẻ mặt hơi buông lỏng một chút, quay đầu về phía mấy nam tử đang sợ tới mức mặt mày xanh lét mà lạnh lùng nói: "Tối nay sẽ phải cử hành lễ tế, các ngươi còn ở đâ hoảng cái gì? Nhanh đi trông coi vật tế, nếu như xảy ra tình huống gì, các ngươi ai cũng đừng hòng trốn tội."
Mấy tên nam tử lập tức cúi đầu cung kính nói: "Dạ, Ưng Vương Dực."
Ưng Vương Dực?! Chính là gã? Mẫu Đơn hoảng sợ nhìn chằm chằm nam tử âm trầm đối diện, gã nhìn qua chừng ba mươi tuổi, màu da ngăm đen, đôi mắt sâu thẳm sắc bén như chim ưng. Cái mũi rất cao, lại khoằm xuống như mũi ưng. Có lẽ chính bởi hình dáng quái dị của cái mũi mà khiến cho gương mặt gã thoạt nhìn luôn có cảm giác quỷ dị, giống như tính toán gì đấy. Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
Ưng Vương Dực chợt ngoảnh đầu lại, liếc mắt về phía nàng, dường như vẫn có chút nghi ngờ, không thể xác định có phải thật sự có người ở nơi đó hay không. Mẫu Đơn lặng lẽ giật giật thân thể, xê dịch từng bước từng bước. Hắn nhìn hồi lâu, hình như rốt cuộc cũng yên tâm, lúc này mới xoay người đi về phía cái đại sảnh rách nát mà nàng mới vọt ra.
Mẫu Đơn vội vã quay đầu bỏ chạy, không nhìn lại phía sau một lần nào nữa.
Ưng Vương Dực! Hắn là ai? Chẳng lẽ là thủ lĩnh của nhóm Thần tạo phản này sao? Hắn có phải từng là Thần hay không? Hắn bị tâm ma cám dỗ thành yêu tiên sao? Trước kia hắn là thần gì?
Những vấn đề này khiến Mẫu Đơn vừa hiếu kì vừa kinh sợ, mắt thấy mình đã chạy ra khỏi Lưu Hỏa sơn, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy đỉnh núi đen kịt, lửa đỏ sậm lóe lên trong ánh hoàng hôn, cực kì đang sợ. Quả thật giống như liệt hỏa từ địa ngục.
Xuống núi, dưới chân núi là mảng rừng lớn. Mẫu Đơn hoàn toàn không biết đường, cũng may nàng chạy tới nơi đâu, nơi đó liền tức khắc xuất hiện một con đường rộng rãi, đi đường rất thuận lợi. Sắc trời dần dần tối xuống, tim Mẫu Đơn cũng thót lên tới cổ họng! Đáng chết! Thị trấn rốt cuộc ở nơi nào?! Nàng chạy lâu như vậy, sao vẫn không thể ra khỏi rừng cây đáng ghét này? Nếu không nhanh lên một chút, Thủy yêu. . . . . . Thủy yêu nàng ấy sẽ thành vật tế chết cháy mất!
Mẫu Đơn gấp đến độ trước mắt có một đống sao vàng bay tán loạn, trong lòng vô cùng bi thương, dưới chân lảo đảo một cái, hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống!
Cũng không biết từ đâu xuất hiện môt cái tay, không khách khí chút nào chặn ngang lưn nàng, kéo nàng dậy. Sau đó, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Các ngươi đi đâu vậy? Thủy yêu đâu?"
Mẫu Đơn vội vàng ngẩng đầu, lại thấy được một đôi mắt đỏ lạnh lẽo! Là Hoàng Tuyền!
Nàng chợt trở nên kích động, túm lấy hắn y phục hắn mà la lên!
"Mau! Mau tới Lưu Hỏa sơn! Thủy yêu sắp bị đốt cháy làm vật tế rồi!"
Bên tai có giọng nói đang khe khẽ gọi nàng, còn có một cái tay gấp gáp vỗ mặt nàng. Mẫu Đơn "Uhm" một tiếng, chợt giật mình, mở mắt thật nhanh.
Đập vào mắt là gương mặt tuyệt sắc của Thủy yêu, nàng ấy đang mừng rỡ nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dường như muốn nói chuyện, Thủy yêu vội vàng bụm miệng nàng lại.
"Suỵt, đừng nói chuyện. Bây giờ ta cởi dây thừng trên người ngươi ra, ngươi mau bỏ chạy!"
Trên cổ tay cảm giác được thứ gì đó ướt sũng lan tràn, sợi dây cột cổ tay chợt lỏng ra, cũng không biết Thủy yêu dùng cách gì mà mở được. Mẫu Đơn có chút kinh ngạc, vội vàng đánh giá chung quanh.
Nơi này giống như một gian miếu thờ trống không cũ nát, vách tường sứt mẻ loang lồ đầy mạng nhện, trên mặt đất tích một lớp bụi thật dày. Bọn họ bị trói vào một cây cột trong sảnh, phía sau là một cái bàn cao lớn trông như hương án, lại sạch sẽ mới tinh, đặt trong gian đại sảnh rách nát có vẻ chói mắt khác thường.
Trên hương án trống không chỉ bày một cái đỉnh bằng đồng xanh, bên trong không cắm hương mà lại cắm ba cây nến nhỏ dài, ngọn lửa cháy lên có màu đỏ như máu! Khói mù màu xanh nhạt đang từ từ bốc lên từ ngọn nến, tràn ngập đại sảnh vắng vẻ, mang theo mùi máu tanh tưởi, khiến ngực Mẫu Đơn có chút khó chịu.
"Đây. . . . . . Là nơi nào?" Mẫu Đơn nhỏ giọng hỏi, mắt thấy Thủy yêu lại làm đứt sợi dây trên chân nàng, nàng xoa xoa đôi chân mất cảm giác, quay đầu lại nhìn Thủy yêu bên cạnh.
Nàng đột nhiên hít vào một hơi! Trên dưới cả người Thủy yêu đều bị quấn xích sắt đen thùi, không có một chút khe hở, bị trói thật chặt trên cây cột, trừ tay và cổ có thể nhúc nhích một chút, còn thân thể căn bản không thể động đậy!
Thủy yêu cười khổ một tiếng, dịu dàng nói: "Mẫu Đơn, ngươi mau chạy đi! Cũng may bọn chúng thấy ngươi là người phàm, không dùng xích sắt lệ cốt này trói ngươi. Ta bây giờ đã bị trói cứng, không có cách nào đi cùng ngươi. Ngươi nhanh chạy xuống khỏi Lưu Hỏa sơn, tìm Hoàng Tuyền đến giải quyết chuyện này đi!"
Mẫu Đơn kinh hoảng nhìn về phía cửa đại sảnh khép hờ, giấy dán cửa sổ khắc hoa niên đại xa xưa đã sớm rách nát lẫn lộn, gió nóng từ khe hở thốc vào, từ nơi này nhìn ra ngoài, bầu trời hẳn là một mảng đỏ sậm! Giống như có vô số ánh lửa chiếu rọi.
"Ngươi chờ một chút đã! Thủy yêu! Là ai bắt bắt chúng ta? Lưu Hỏa sơn là gì? Tại sao muốn trói chúng ta đem tới đây? Ngươi để cho ta trốn một mình, vậy ngươi phải làm sao bây giờ?!"
Nàng vừa nói luôn miệng, vừa dùng sức kéo xích sắt trên người Thủy yêu, nhưng không thể kéo được. Xích sắt kia cứ như mọc ra từ người Thủy yêu, cách y phục dính ở trên da, không thể kéo ra dù chỉ là một chút.
Thủy yêu thở dài một hơi, bàn tay cố sức nắm được vạt áo của nàng, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng phí sức nữa, Mẫu Đơn. Trên xích sắt này có pháp lực khóa ta lại, dùng sức mạnh căn bản không thể mở được. Ngươi hãy nghe ta nói, nơi này gọi Lưu Hỏa sơn, là máy tên Thần hạ đẳng phản bội núi Xạ Hương xây nên. Bọn chúng bị tâm ma đẳng cấp thấp cám dỗ, biến thành yêu tiên. Lúc dẫn chúng ta lên đây, ta mơ hồ nghe được chúng nói cần hai nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp để làm vật tế Tu La! Bây giờ ta trốn không thoát, chỉ có thể miễn cưỡng tháo sợi dây của ngươi, ngươi ra khỏi cái cửa này, đừng nhìn bất cứ chỗ nào! Ta đã hạ chút pháp lực lên người ngươi, ngươi chỉ cần đi về phía trước, thấy gì cũng đừng phản ứng, cứ đi thẳng là được! Xuống núi thì nhanh tới khách sạn tìm Hoàng Tuyền! Tối nay, bọn chúng sẽ cử hành lễ tế! Đi mau, đi mau!"
Mấy tiếng đi mau nghiêm khắc, khiến Mẫu Đơn không tự chủ được đứng lên chạy ra cửa. Đưa tay vừa muốn đẩy cửa, suy nghĩ một chút vẫn không yên lòng, lại vội vàng chạy trở về, dùng sức mà ôm Thủy yêu.
"Ta. . . . . . Ta đi rồi! Ngươi nhất định phải cố chịu đựng! Chờ chúng ta tới đây cứu ngươi!"
Nói nhỏ xong, Mẫu Đơn dùng tay áo quệt nước mắt, sau đó tông cửa chạy đi thật nhanh.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mặc dù Thủy yêu đã giải thích với nàng rồi, nhưng nàng không hiểu gì cả! Thần sao lại trở thành yêu tiên? Bọn họ không chút kiêng nể bắt nữ tử làm vật tế, hành động như vậy chẳng phải là còn ác liệt hơn cả yêu quái ư? Tu La là ai? Sao lại nghe quen như vậy? Có ai đã từng nói với nàng ư?
Mặc dù Thủy yêu đã cảnh báo nàng không được nhìn gì cả, phải đi thẳng. Nhưng nàng vẫn bị cảnh tượng bên ngoài làm cho chấn động! Lưu Hỏa sơn, quả nhiên là có lửa đang chảy! Đập vào mắt đều là lửa cháy, ánh lửa đỏ như máu, khiến bầu trời cũng trở nên đỏ sậm. Mặt đất cháy đen, từng đường lửa đỏ như máu lan tràn, trên đầu không ngừng có đốm lửa sáng rực rơi xuống, tất cả cây cối đều đã bị thiêu trụi, cháy cực kì sáng rỡ. Không khí nóng bỏng khô khốc, hít vào trong người, cảm giác cả thân thể cũng muốn bốc cháy lên như lửa nóng.
Quả thực là địa ngục Tu La! Nơi này thật sự là nơi Thần phản bội dựng nên sao? Thần đáng sợ như vậy sao?
Mẫu Đơn không dám nhìn lâu. Cũng không biết Thủy yêu hạ pháp thuật gì trên người nàng, trên trời rơi xuống nhiều đốm lửa lên người như vậy, mà một chút cảm giác cũng không có. Trên y phục dính một đốm lửa liền rách thành một lỗ, nàng vội vàng thật nhanh chạy. Ngàn vạn lần đừng để lúc xuống núi y phục đều bị đốt sạch!
Chạy rất lâu, cũng vẫn không có ai! Hơn nữa bất kể nàng chạy tới chỗ nào, đường cũng sẽ tự động mở ra vì nàng, tách bụi gai và cỏ dại bị thiêu đốt sang hai bên.
Thủy yêu!
Mẫu Đơn nghĩ tới đây là pháp lực của nàng ấy, lại nghĩ đến thân thể mảnh khảnh của nàng bị xích sắt buộc chặt lên cây cột, mũi đau xót kịch liệt, nước mắt lại không tự chủ mà trào ra. Trong lòng như có một con dã thú đang cắn xé hồn phách của nàng, đau đến nỗi muốn thét chói tai, muốn khóc rống lên. Nàng chưa từng đau đớn và căm hận sự bất lực của mình đến vậy, làm một người phàm yếu ớt, chuyện nàng làm được chỉ có thể tức giận và khóc thút thít thôi sao?
Nàng cắn răng tiếp tục chạy, chạy nhanh kịch liệt khiến cho ngực nàng vừa ngạt vừa đau, cơ hồ muốn vỡ ra. Trong đầu của nàng chỉ có ý nghĩ là phải chạy, đôi chân như có ý thức mà chuyển động cực nhanh. Nàng lại có chút buồn cười, chỉ nghĩ thì ra không có Tư Đồ nhập thân nàng cũng có thể chạy nhanh như vậy. . . . . . Đến lúc nào rồi, nàng sao còn có thể nghĩ loại chuyện nhàm chán này. . . . . .
Chợt, đối diện có bóng người chợt lóe, ba bốn nam tử cao lớn đang đi tới trước mặt! Mẫu Đơn kinh hãi, lại không biết nên chạy thẳng tới, hay là dứt khoát trốn đi để bọn họ qua trước. Dường như mấy người kia căn bản không phát hiện trước mặt có một người hoảng sợ nhìn bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc nói gì đó, đi thật nhanh về phía nàng.
Mẫu Đơn né ra theo bản năng, không ngờ mấy tên nam tử diện mạo quỷ dị kia lại xem nàng như không khí, thẳng tắp lướt qua cạnh nàng. Mẫu Đơn đang kinh ngạc, chợt nghe một người trong số đó nói: "Lần này chọn được vật tế tốt, nghe nói còn có một người là tuyệt sắc. Lần này chắc Ưng Vương Dực sẽ hài lòng thôi!"
Mẫu Đơn ngẩn ra, vội lặng lẽ bước theo, im lặng đi ở phía sau nghe bọn hắn nói chuyện, xem có thể thu chút đầu mối hay không.
Một nam tử khác sắc mặt như tuyết nở nụ cười, "Đáng tiếc, dáng dấp con Thủy yêu kia đẹp như vậy. Nói thật, dù là Thần giới khi ấy, cũng chỉ có Mặc Tuyết đại nhân là có thể sánh với nàng. Nếu như ta là Ưng Vương Dực, sẽ không nỡ đem mỹ nhân như vậy đi đốt làm vật tế. Dầu gì cũng phải nếm một phen mềm mại yêu kiều, qua cơn nghiện rồi lại nói."
Bọn người kia cười ha hả, Mẫu Đơn lại âm thầm kinh hãi. Thì ra làm vật tế là dùng lửa đốt tới chết để làm lễ tế sao?! Ưng Vương Dực là ai ? Mặc Tuyết lại là người nào?
"Mấy người các ngươi, không tới trông coi vật tế, ở chỗ này làm cái gì?"
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng, vang lên cách không tới ba bước sau lưng Mẫu Đơn, nàng sợ đến lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất, vội vàng vịn một gốc cây Dương cháy đen, ngoảnh đầu nhìn lại.
Đập vào mắt là một đôi con ngươi đen nhánh âm u, chẳng ngờ cặp mắt kia không nhìn những người khác, mà thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía nàng! Mẫu Đơn chỉ cảm thấy cả người đổ mồ hôi hột, động cũng không dám động, nín thở nhìn nam tử diện mạo u ám đi thẳng về phía nàng, thò tay mò đến mặt nàng.
Mẫu Đơn liều mạng ngửa đầu ra sau, căng thẳng nhìn chằm chằm năm ngón tay đang mò tới. Đầu ngón tay tản ra khí nóng hừng hực, nóng đau cả cái mũi của nàng. Nàng nhắm mắt lại, cả người run rẩy cố sức để cho mình không ngã quỵ về phía sau.
Tay của người kia đột nhiên quơ quơ ở chỗ cách mặt nàng không tới ba tấc, hình như là đang xác định xem có người hay không. Gió từ bàn tay quạt ra xẹt qua mặt nàng, mang theo cảm giác nóng bỏng. Người nọ dường như đã xác định trước mặt không có ai, vẻ mặt hơi buông lỏng một chút, quay đầu về phía mấy nam tử đang sợ tới mức mặt mày xanh lét mà lạnh lùng nói: "Tối nay sẽ phải cử hành lễ tế, các ngươi còn ở đâ hoảng cái gì? Nhanh đi trông coi vật tế, nếu như xảy ra tình huống gì, các ngươi ai cũng đừng hòng trốn tội."
Mấy tên nam tử lập tức cúi đầu cung kính nói: "Dạ, Ưng Vương Dực."
Ưng Vương Dực?! Chính là gã? Mẫu Đơn hoảng sợ nhìn chằm chằm nam tử âm trầm đối diện, gã nhìn qua chừng ba mươi tuổi, màu da ngăm đen, đôi mắt sâu thẳm sắc bén như chim ưng. Cái mũi rất cao, lại khoằm xuống như mũi ưng. Có lẽ chính bởi hình dáng quái dị của cái mũi mà khiến cho gương mặt gã thoạt nhìn luôn có cảm giác quỷ dị, giống như tính toán gì đấy. Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
Ưng Vương Dực chợt ngoảnh đầu lại, liếc mắt về phía nàng, dường như vẫn có chút nghi ngờ, không thể xác định có phải thật sự có người ở nơi đó hay không. Mẫu Đơn lặng lẽ giật giật thân thể, xê dịch từng bước từng bước. Hắn nhìn hồi lâu, hình như rốt cuộc cũng yên tâm, lúc này mới xoay người đi về phía cái đại sảnh rách nát mà nàng mới vọt ra.
Mẫu Đơn vội vã quay đầu bỏ chạy, không nhìn lại phía sau một lần nào nữa.
Ưng Vương Dực! Hắn là ai? Chẳng lẽ là thủ lĩnh của nhóm Thần tạo phản này sao? Hắn có phải từng là Thần hay không? Hắn bị tâm ma cám dỗ thành yêu tiên sao? Trước kia hắn là thần gì?
Những vấn đề này khiến Mẫu Đơn vừa hiếu kì vừa kinh sợ, mắt thấy mình đã chạy ra khỏi Lưu Hỏa sơn, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy đỉnh núi đen kịt, lửa đỏ sậm lóe lên trong ánh hoàng hôn, cực kì đang sợ. Quả thật giống như liệt hỏa từ địa ngục.
Xuống núi, dưới chân núi là mảng rừng lớn. Mẫu Đơn hoàn toàn không biết đường, cũng may nàng chạy tới nơi đâu, nơi đó liền tức khắc xuất hiện một con đường rộng rãi, đi đường rất thuận lợi. Sắc trời dần dần tối xuống, tim Mẫu Đơn cũng thót lên tới cổ họng! Đáng chết! Thị trấn rốt cuộc ở nơi nào?! Nàng chạy lâu như vậy, sao vẫn không thể ra khỏi rừng cây đáng ghét này? Nếu không nhanh lên một chút, Thủy yêu. . . . . . Thủy yêu nàng ấy sẽ thành vật tế chết cháy mất!
Mẫu Đơn gấp đến độ trước mắt có một đống sao vàng bay tán loạn, trong lòng vô cùng bi thương, dưới chân lảo đảo một cái, hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống!
Cũng không biết từ đâu xuất hiện môt cái tay, không khách khí chút nào chặn ngang lưn nàng, kéo nàng dậy. Sau đó, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Các ngươi đi đâu vậy? Thủy yêu đâu?"
Mẫu Đơn vội vàng ngẩng đầu, lại thấy được một đôi mắt đỏ lạnh lẽo! Là Hoàng Tuyền!
Nàng chợt trở nên kích động, túm lấy hắn y phục hắn mà la lên!
"Mau! Mau tới Lưu Hỏa sơn! Thủy yêu sắp bị đốt cháy làm vật tế rồi!"
/31
|