Hoàng Tuyền không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, bàn tay trong tay áo buông xuống nắm thành quyền.
Tên Lang Vương này, tuyệt đối không phải là đối tượng có thể giải quyết trong chốc lát. Nhìn hắn làm bộ dạng mỉm cười ôn hòa vô hại, sát khí trong đáy mắt lại không gạt được người. Là vì biết thực lực của y nên đặc biệt đuổi đến đây đối phó y sao. . . . . .
Hoàng Tuyền lạnh lùng nói: "Chúng ta chỉ đến tìm một người xâm nhập khác thôi, người kia bắt đồng bạn của chúng ta, mùi biến mất ở nơi đây. Ta cũng không có ý định đánh nhau với ngươi, nhưng nếu như ngươi cố ý ngăn trở, thì đừng trách ta không khách khí."
Tay áo của y giương lên, ánh sáng bạc ẩn hiện trong lòng bàn tay, vẻ mặt lạnh lẽo khắc nghiệt.
Lang Vương dần thu lại nụ cười, giọng điệu vẫn tựa như không quan tâm, vuốt tay áo rồi lười biếng nói: "Người nọ là khách của khách quý chúng ta, về phần người các ngươi gọi là đồng bạn mà hắn mang tới đây, cũng là khách của khách quý, đều là đối tượng ta cho phép tiến vào Yên Hồng Sơn. Còn các ngươi…". Ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua mặt Hoàng Tuyền và Tư Đồ, trầm giọng nói: "Các ngươi không nằm trong phạm vi cho phép của ta. Xà Yêu, đừng tưởng rằng mình có đạo hạnh ngàn năm thì thật sự đặc biệt hơn người . Yên Hồng sơn mặc dù không sánh được với Xạ Hương sơn, nhưng cũng không cho phép ngươi xông loạn."
Hoàng Tuyền cũng chẳn đôi co với hắn nữa. Trận đánh này, xem ra đã quyết định. Hắn quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Tư Đồ, ngươi đi trước đi. Ngươi là hồn phách, hắn không thể bắt ngươi được. Nhanh đi nhìn xem nha đầu kia rốt cuộc đang ở đâu, ta rất nhanh sẽ đuổi kịp."
Tư Đồ trầm tĩnh bay về phía trước, thân thể càng lúc càng trong suốt, cơ hồ ngay cả một đường nét cơ thể cũng không nhìn rõ. Hoàng Tuyền sau lưng hắn, nhìn thấy rõ ràng Lang Vương đang cười lạnh và hoa đào nở rộ ở đối diện. Mặc dù trước kia hắn cũng là hồn phách, nhưng chưa từng mỏng manh trong suốt đến thế. Hoàng Tuyền thầm cả kinh, tình huống này là… ?!
Ý nghĩ mới vừa xuất hiện, đã nghe Lang Vương kia cười hì hì, tay áo đen lật một cái, một dải băng tơ trắng như tuyết bay ra từ cổ tay áo, tựa như có mắt, nhắm thẳng vào Tư Đồ, tốc độ cực nhanh. truyện edit bởi mèo mạnh mẽ diễn đàn lê quý đôn Bóng dáng Tư Đồ thoáng động, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào, nhẹ nhàng tránh đi dải băng tơ. Thân thể từ phần eo trở xuống bỗng nhiên trở nên trong suốt! Giống như đã hoàn toàn tan biến!
Ánh mắt của hắn bình tĩnh khác thường, dường như không hề chú ý tới sự khác biệt của mình, cũng không thèm nhìn tới Lang Vương, nhẹ nhàng tiến về phía trước. Đôi mắt màu tím đậm không chút sóng gợn, tỉnh táo đến đáng sợ.
"Muốn đi đâu?!"
Lang Vương rống lên một tiếng, dải lụa kia quay ngoắt lại hệt như một con rắn, nhanh chóng vây lấy Tư Đồ, đột ngột thít lại, trói chặt hắn ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích!
Một tia sáng bạc bắn ra từ ngón tay Hoàng Tuyền, cắt đứt dải băng tơ, tơ lụa đứt ra. Y thu tay lại, lạnh nhạt nói: "Có cả Tỏa Hồn Tiêu của Thần giới cơ đấy! Xem ra Lang Vương đây là người không tầm thường đâu nhé!"
Lang Vương không đáp, lộn người một vòng, ống tay áo lại phóng ra mấy dải băng tơ, bổ nhào vào Tư Đồ vốn đã bị quấn cứng cả người. Trong lúc nhất thời tiếng động của băng tơ đầy rẫy bên tai, băng tơ bay múa đầy trời, che kín nửa rừng hoa đào. Thần cụ trấn yêu Tỏa Hồn Tiêu của Thần giới mà lại để Lang vương dùng như miếng vải tầm thường, tung lên đầy trời như không cần tiền. Băng tơ chuyên khóa hồn phách hoàn toàn che lấp bóng dáng Tư Đồ, dẫu cho hắn có mọc cánh cũng khó thoát.
Sắc mặt Hoàng Tuyền biến đổi, bóng dáng chớp lóe, xông lên như ma quỷ, nâng chưởng lên, chiến đấu với Lang Vương ngay tại chỗ. Lang Vương không chút hoang mang giơ tay chống lại một chưởng của y, rồi đột nhiên lật người, lòng bàn tay phả ra một đốm lửa âm xanh biếc, bổ luôn chưởng ấy vào giữa bụng Hoàng Tuyền. Hoàng Tuyền vội nghiêng người tránh né, chỉ cảm thấy giữa ngực và bụng dâng lên một cơn đau nhức kịch liệt, cứ như vỡ ra. Bỗng nhiên y nhấc chân đạp một phát, đẩy Lang Vương ra xa. Cúi đầu kiểm tra, thấy giữa ngực và bụng đã bị chưởng phong của hắn đánh thủng, máu tươi chậm rãi thấm ra ngoài. May mà không có bị một chưởng kia đánh trúng, nếu không thì không biết sẽ bị thương đến nông nỗi nào. Tên Lang Vương này, quả nhiên lợi hại!
Lang Vương lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên từ từ xòe hai tay, chỉ thấy móng tay dần dần mọc dài, xanh lét bén nhọn, hệt như quỷ trảo. Hắn vừa động đậy mười ngón tay, đầu ngón tay lóe lên u quang, vừa dùng giọng điệu nhàn nhạt nói lời chế nhạo: "Giọng điệu lớn như vậy, mà chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?".
(*)Quỷ trảo: Móng quỷ.
Sắc mặt Hoàng Tuyền càng thêm âm trầm, đặt tay vào miệng vết thương, dùng sức lau xuống một tay máu. Xát mạnh hai tay, chỉ thấy ánh bạc lóe lên, đợi đến lúc y xòe bàn tay ra, số máu tươi kia chợt hóa thành một con mãng xà toàn thân đỏ rực. Chầm chậm uốn éo vặn vẹo trong tay y. Con rắn kia rất nhỏ, không bằng một nửa ngân mãng mà y từng phóng ra. Cái đầu tam giác mảnh khảnh, răng nanh cực kỳ sắc nhọn. Đôi mắt đỏ như lửa, sáng quắc nhìn Lang Vương. Đầu lưỡi dài phân nhánh rung “xì xì”, vảy đỏ thoạt nhìn có thể chảy máu tươi bất cứ lúc nào, thân thể nó dẻo dai vặn vẹo, cực kỳ đáng sợ.
"Đối phó với ngươi, chỉ cần nó là đủ rồi." Hoàng Tuyền thấp giọng nói.
Vừa dứt lời, con huyết xà kia đã biến mất trong nháy mắt. Lang Vương đang kinh ngạc thì thấy trước mắt chợt lóe hồng quang, con rắn kia đã nhào đến trước mặt hắn, nanh mọc dài ra, cũng đỏ như máu! Hắn vô cùng kinh hãi, vội vàng lui ra sau mấy bước, nhìn kỹ lại, con rắn kia đã biến mất!
"Bỏ đi, ngươi tuyệt đối không thấy được nó. Lúc nhìn thấy, cũng chính là lúc người bị nó cắn."
Hoàng Tuyền thản nhiên nói, xoay người đi về phía rừng hoa đào, ngón tay vẽ lên mớ băng tơ quấn quanh cây cối, số băng tơ mỏng như cánh ve kia lập tức nát vụn, rơi xuống ào ào. Y vừa phá nát băng tơ vừa tiến vào trong, tìm kiếm bóng dáng Tư Đồ. Hy vọng con hồ ly vô dụng kia còn có thể lưu lại hồn phách giữa Tỏa Hồn Tiêu khóa hồn này. Nếu bị Tỏa Hồn tiêu hút đi hồn phách, thì y thực sự không có cách cứu hắn ra ngoài.
Lang Vương ở đàng kia né trái né phải, hệt như kẻ điên, chiến đấu với huyết xà không thể nhìn thấy. Mấy lần thấy con rắn kia muốn giơ tay ra bắt, lại chỉ có thể bắt được ảo ảnh. Động tác của nó quá nhanh, hắn chưa từng gặp qua loại yêu quái nào hành động nhanh nhẹn đến vậy. Sơ suất một chút, đã thấy cái bóng đỏ kia chiếm cứ ở bả vai phải, hắn hoảng hốt, vội vàng duỗi móng lên bắt. Chỉ cảm thấy bả vai đau đớn dữ dội, rốt cuộc lại tự cào xuống một mảng máu thịt của chính mình, mà con rắn đỏ kia thì không biết đã biến mất nơi đâu.
Lang Vương tức giận đến nỗi toàn thân phát run, rống lớn một tiếng, uổng cho một thân bản lĩnh, lại không hề có biện pháp đối phó với con rắn nhỏ tốc độ lạ thường, để cho nó chơi đùa cả buổi như một đứa ngốc mà đụng cũng không đụng được. Đột nhiên hắn niệm một câu chú, trên người phát ra ánh sáng xanh lét, hiện ra nguyên hình! Là một con sói đen xám khổng lồ, giữa trán có một nhúm lông trắng như tuyết, hai con mắt hệt như hai đốm lửa quỷ, lóe lên âm u. Hai hàng răng nanh trắng hếu nhe ra rữ tợn, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nguy hiểm, hung tợn nhìn chằm chằm vào Hoàng Tuyền đang đi sâu vào rùng hoa đào.
Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời rú một tiếng thật dài. Tiếng sói tru vốn thê lương, cộng thêm lòng hắn đang tràn đầy uất hận nên càng thêm kinh thiên động địa. Cả rừng hoa đào cũng bắt đầu rung động, rụng xuống vô số cánh hoa hồng nhạt. Hoàng Tuyền cười nhạt ngoảnh đầu, nhìn hắn một cách châm chọc, đôi mắt đỏ như lửa nhìn thoáng qua, giống như cười nhạo hắn tự cho là đúng.
Y chậm rãi nhấc tay lên, chỉ chỉ bả vai bên trái, nở nụ cười đồng tình với Lang Vương đang nhào về phía mình. Lang Vương vội vàng quay đầu, lại thấy trên bả vai trái, con rắn đỏ kia đang vững vàng nằm đó, đôi mắt đỏ rực sáng quắc ngó nhìn hắn, tựa như châm biếm sự lơ là của hắn. Hắn đang hoảng sợ thì chợt thấy con rắn kia cắn nhẹ một phát, không đau cũng không ngứa, chỉ thấy tê dại, thậm chí còn rất dễ chịu.
Hắn sững sờ, lúc nhìn lại thì con rắn kia đã biến mất rồi, lủi về trên tay Hoàng Tuyền, từ từ hóa thành một vũng máu, chảy xuống mặt đất. Hoàng Tuyền liền xoay người mà đi, chẳng thèm nhìn đến hắn một cái. truyện edit bởi mèo mạnh mẽ diễn đàn lê quý đôn Lang Vương đột nhiên rống lên, : "Đứng lại! Ngươi dám xem thường ta! Đây là Yên Hồng sơn! Há có thể cho phép ngươi láo xược như thế?!"
Hắn nhào thật nhanh về phía Hoàng Tuyền, nhe hàm răng trắng hếu, há mồm muốn cắn lên. Hoàng Tuyền vẫn không quay đầu, thở dài nói: "Trúng độc, còn chạy nhanh như vậy? Sợ chết không đủ nhanh hả?".
Vừa dứt lời, Lang Vương đã cảm thấy toàn thân tê dại, nhất thời không thể động đậy. Mà từ vết thương bị con rắn nhỏ kia cắn lại truyền đến từng cơn đau đớn khủng khiếp, cứ như muốn xé rách bả vai. Hắn chợt té ngã xuống đất, hiện ra hình người, sắc mặt trắng bệch, toàn thân co quắp, thở dốc nói: "Con rắn kia… của ngươi… Có kịch độc!"
Hoàng Tuyền "ừ" một tiếng, chân không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, dường như không chút hứng thú đối với hắn.
"Yên tâm, không chết được đâu, dầu gì ngươi cũng là đại yêu quái. Chẳng qua chỉ khổ sở ba ngày thôi. Cẩn thận đừng lộn xộn nữa, nếu không sẽ càng đau hơn."
Hoàng Tuyền thản nhiên nói, bỗng dưng chợt nhớ ra điều gì đó, mới quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lang Vương với bộ dạng chật vật, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.
"Ta là Hoàng Tuyền, Xà tiên ngàn năm. Nhớ kỹ tên ta, về sau muốn báo thù, hoan nghênh đến tìm ta bất cứ lúc nào."
Lang Vương nổi giận trong lòng, nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích. Không chỉ vô lực tê dại, mà hắn vừa muốn cử động thử một cái, đã có cơn đau như xé truyền tới từ bả vai. Cái con rắn nhỏ kia, thật là lợi hại…
"Hoàng Tuyền!" Hắn gầm lên căm hận, "Nếu ta không giết ngươi, thì thề không làm Vương Yêu lang!"
Hoàng Tuyền cũng không ngoảnh đầu lại, lạnh nhạt nói: "Ta chờ ngươi."
Vừa dứt lời, bỗng cảm giác có một cơn kình phong thổi tới từ đằng sau, lòng y cả kinh, vội vàng quay đầu. Lại thấy Lang Vương kia ra sức giơ tay lên, một luồng sáng xanh lét cấp tốc bay vào rừng hoa đào. Y thầm kêu một tiếng không xong! Tên Lang Vương này hẳn là muốn đối phó với Tư Đồ đang bị nhốt trong Tỏa Hồn Tiêu!
Lang Vương ở sau lưng cười điên cuồng, "Ta có chết, cũng sẽ không để người đắc ý quá lâu! Hoàng Tuyền!"
Ánh sáng xen lẫn tiếng gió rít thê lương, trong nháy mắt đã chém đứt băng tơ quấn quanh, bay vào giữa. Hoàng Tuyền hoảng sợ, nhấc chân chạy theo như bay, muốn ngăn cản luồng yêu khí có tính chất phá hoại kia. Tiếc rằng yêu khí nọ vọt đi quá nhanh, gào rít bay sâu vào rừng, đập thẳng vào chỗ Tư Đồ bị nhốt!
Tư Đồ!
Hoàng Tuyền hoảng hốt, không nói nên lời, chỉ thấy luồng yêu khí bén nhọn kia hung hăng xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp băng tơ bao vây hồn phách, xuyên thấu cả cây hoa đào phía sau, vô số máu tươi trào ra, nhuộm đỏ băng tơ. Cây hoa đào ngã rầm xuống đất, chỗ bị cắt đứt phun ra máu tươi, chảy tràn mặt đất, thê thảm khác thường.
Lang Vương đột nhiên cười phá lên, cực kỳ vui vẻ, "Tất nhiên là hắn đã chết! Hồn phi phách tán! Ha ha ha!"
Hoàng Tuyền vừa giận vừa sợ, mạnh mẽ xoay người định dùng loạn đao chém chết Lang Vương! Hắn lại dám giết Tư Đồ?! Lại dám?!
Từng mảnh từng mảnh băng tơ đột ngột bay lên, dường như bị chọc tức mà đổ xô nhau bay bổng loạn xạ che lấp cả rừng hoa đào. Hồng quang lấp lánh, giống như núi đổ đất lở, hệt như một biển máu khổng lồ đột ngột xuất hiện, đổ ập xuống đầu. Cơ hồ là trong nháy mắt, cả rừng hoa đào đều chìm trong hồng quang. Yêu khí ngút trời.
(*)Hồng quang: Ánh sáng đỏ.
Hoàng Tuyền bị yêu khí bá đạo đẩy lùi mấy bước, nhất thời cũng không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ cảm thấy đã từng cảm thụ qua loại yêu khí này, bá đạo như thế, kiêu ngạo như thế. Mà lại kiêu ngạo một cách tự do tự tại, hồn nhiên trời sinh, trong đó còn xen lẫn một loại mê hoặc kể không nên lời nói không thể rõ, cực kỳ xinh đẹp.
Hắn không nhịn được mà nhìn qua một cách chăm chú, thấy ở giữa hồng quang kia, có một bóng người bình tĩnh đứng đó. Áo trắng tóc đen, mặt mày quyến rũ, đôi mắt hẹp dài màu tím có ánh sáng lưu chuyển, câu hồn dẫn phách, chẳng phải Tư Đồ đó sao?!
Hoàng Tuyền nhất thời đứng chết trân ở đó, một lúc lâu mới thấy yêu khí dần dần yếu đi, hồng quang biến mất. Tư Đồ chạy tới trước mặt hắn, vểnh lan hoa chỉ lên, yểu điệu nói: "Hoàng Tuyền, ngươi xem! Rốt cuộc ta cũng luyện thành nhất vĩ hồ rồi."
Tên Lang Vương này, tuyệt đối không phải là đối tượng có thể giải quyết trong chốc lát. Nhìn hắn làm bộ dạng mỉm cười ôn hòa vô hại, sát khí trong đáy mắt lại không gạt được người. Là vì biết thực lực của y nên đặc biệt đuổi đến đây đối phó y sao. . . . . .
Hoàng Tuyền lạnh lùng nói: "Chúng ta chỉ đến tìm một người xâm nhập khác thôi, người kia bắt đồng bạn của chúng ta, mùi biến mất ở nơi đây. Ta cũng không có ý định đánh nhau với ngươi, nhưng nếu như ngươi cố ý ngăn trở, thì đừng trách ta không khách khí."
Tay áo của y giương lên, ánh sáng bạc ẩn hiện trong lòng bàn tay, vẻ mặt lạnh lẽo khắc nghiệt.
Lang Vương dần thu lại nụ cười, giọng điệu vẫn tựa như không quan tâm, vuốt tay áo rồi lười biếng nói: "Người nọ là khách của khách quý chúng ta, về phần người các ngươi gọi là đồng bạn mà hắn mang tới đây, cũng là khách của khách quý, đều là đối tượng ta cho phép tiến vào Yên Hồng Sơn. Còn các ngươi…". Ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua mặt Hoàng Tuyền và Tư Đồ, trầm giọng nói: "Các ngươi không nằm trong phạm vi cho phép của ta. Xà Yêu, đừng tưởng rằng mình có đạo hạnh ngàn năm thì thật sự đặc biệt hơn người . Yên Hồng sơn mặc dù không sánh được với Xạ Hương sơn, nhưng cũng không cho phép ngươi xông loạn."
Hoàng Tuyền cũng chẳn đôi co với hắn nữa. Trận đánh này, xem ra đã quyết định. Hắn quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Tư Đồ, ngươi đi trước đi. Ngươi là hồn phách, hắn không thể bắt ngươi được. Nhanh đi nhìn xem nha đầu kia rốt cuộc đang ở đâu, ta rất nhanh sẽ đuổi kịp."
Tư Đồ trầm tĩnh bay về phía trước, thân thể càng lúc càng trong suốt, cơ hồ ngay cả một đường nét cơ thể cũng không nhìn rõ. Hoàng Tuyền sau lưng hắn, nhìn thấy rõ ràng Lang Vương đang cười lạnh và hoa đào nở rộ ở đối diện. Mặc dù trước kia hắn cũng là hồn phách, nhưng chưa từng mỏng manh trong suốt đến thế. Hoàng Tuyền thầm cả kinh, tình huống này là… ?!
Ý nghĩ mới vừa xuất hiện, đã nghe Lang Vương kia cười hì hì, tay áo đen lật một cái, một dải băng tơ trắng như tuyết bay ra từ cổ tay áo, tựa như có mắt, nhắm thẳng vào Tư Đồ, tốc độ cực nhanh. truyện edit bởi mèo mạnh mẽ diễn đàn lê quý đôn Bóng dáng Tư Đồ thoáng động, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào, nhẹ nhàng tránh đi dải băng tơ. Thân thể từ phần eo trở xuống bỗng nhiên trở nên trong suốt! Giống như đã hoàn toàn tan biến!
Ánh mắt của hắn bình tĩnh khác thường, dường như không hề chú ý tới sự khác biệt của mình, cũng không thèm nhìn tới Lang Vương, nhẹ nhàng tiến về phía trước. Đôi mắt màu tím đậm không chút sóng gợn, tỉnh táo đến đáng sợ.
"Muốn đi đâu?!"
Lang Vương rống lên một tiếng, dải lụa kia quay ngoắt lại hệt như một con rắn, nhanh chóng vây lấy Tư Đồ, đột ngột thít lại, trói chặt hắn ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích!
Một tia sáng bạc bắn ra từ ngón tay Hoàng Tuyền, cắt đứt dải băng tơ, tơ lụa đứt ra. Y thu tay lại, lạnh nhạt nói: "Có cả Tỏa Hồn Tiêu của Thần giới cơ đấy! Xem ra Lang Vương đây là người không tầm thường đâu nhé!"
Lang Vương không đáp, lộn người một vòng, ống tay áo lại phóng ra mấy dải băng tơ, bổ nhào vào Tư Đồ vốn đã bị quấn cứng cả người. Trong lúc nhất thời tiếng động của băng tơ đầy rẫy bên tai, băng tơ bay múa đầy trời, che kín nửa rừng hoa đào. Thần cụ trấn yêu Tỏa Hồn Tiêu của Thần giới mà lại để Lang vương dùng như miếng vải tầm thường, tung lên đầy trời như không cần tiền. Băng tơ chuyên khóa hồn phách hoàn toàn che lấp bóng dáng Tư Đồ, dẫu cho hắn có mọc cánh cũng khó thoát.
Sắc mặt Hoàng Tuyền biến đổi, bóng dáng chớp lóe, xông lên như ma quỷ, nâng chưởng lên, chiến đấu với Lang Vương ngay tại chỗ. Lang Vương không chút hoang mang giơ tay chống lại một chưởng của y, rồi đột nhiên lật người, lòng bàn tay phả ra một đốm lửa âm xanh biếc, bổ luôn chưởng ấy vào giữa bụng Hoàng Tuyền. Hoàng Tuyền vội nghiêng người tránh né, chỉ cảm thấy giữa ngực và bụng dâng lên một cơn đau nhức kịch liệt, cứ như vỡ ra. Bỗng nhiên y nhấc chân đạp một phát, đẩy Lang Vương ra xa. Cúi đầu kiểm tra, thấy giữa ngực và bụng đã bị chưởng phong của hắn đánh thủng, máu tươi chậm rãi thấm ra ngoài. May mà không có bị một chưởng kia đánh trúng, nếu không thì không biết sẽ bị thương đến nông nỗi nào. Tên Lang Vương này, quả nhiên lợi hại!
Lang Vương lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên từ từ xòe hai tay, chỉ thấy móng tay dần dần mọc dài, xanh lét bén nhọn, hệt như quỷ trảo. Hắn vừa động đậy mười ngón tay, đầu ngón tay lóe lên u quang, vừa dùng giọng điệu nhàn nhạt nói lời chế nhạo: "Giọng điệu lớn như vậy, mà chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?".
(*)Quỷ trảo: Móng quỷ.
Sắc mặt Hoàng Tuyền càng thêm âm trầm, đặt tay vào miệng vết thương, dùng sức lau xuống một tay máu. Xát mạnh hai tay, chỉ thấy ánh bạc lóe lên, đợi đến lúc y xòe bàn tay ra, số máu tươi kia chợt hóa thành một con mãng xà toàn thân đỏ rực. Chầm chậm uốn éo vặn vẹo trong tay y. Con rắn kia rất nhỏ, không bằng một nửa ngân mãng mà y từng phóng ra. Cái đầu tam giác mảnh khảnh, răng nanh cực kỳ sắc nhọn. Đôi mắt đỏ như lửa, sáng quắc nhìn Lang Vương. Đầu lưỡi dài phân nhánh rung “xì xì”, vảy đỏ thoạt nhìn có thể chảy máu tươi bất cứ lúc nào, thân thể nó dẻo dai vặn vẹo, cực kỳ đáng sợ.
"Đối phó với ngươi, chỉ cần nó là đủ rồi." Hoàng Tuyền thấp giọng nói.
Vừa dứt lời, con huyết xà kia đã biến mất trong nháy mắt. Lang Vương đang kinh ngạc thì thấy trước mắt chợt lóe hồng quang, con rắn kia đã nhào đến trước mặt hắn, nanh mọc dài ra, cũng đỏ như máu! Hắn vô cùng kinh hãi, vội vàng lui ra sau mấy bước, nhìn kỹ lại, con rắn kia đã biến mất!
"Bỏ đi, ngươi tuyệt đối không thấy được nó. Lúc nhìn thấy, cũng chính là lúc người bị nó cắn."
Hoàng Tuyền thản nhiên nói, xoay người đi về phía rừng hoa đào, ngón tay vẽ lên mớ băng tơ quấn quanh cây cối, số băng tơ mỏng như cánh ve kia lập tức nát vụn, rơi xuống ào ào. Y vừa phá nát băng tơ vừa tiến vào trong, tìm kiếm bóng dáng Tư Đồ. Hy vọng con hồ ly vô dụng kia còn có thể lưu lại hồn phách giữa Tỏa Hồn Tiêu khóa hồn này. Nếu bị Tỏa Hồn tiêu hút đi hồn phách, thì y thực sự không có cách cứu hắn ra ngoài.
Lang Vương ở đàng kia né trái né phải, hệt như kẻ điên, chiến đấu với huyết xà không thể nhìn thấy. Mấy lần thấy con rắn kia muốn giơ tay ra bắt, lại chỉ có thể bắt được ảo ảnh. Động tác của nó quá nhanh, hắn chưa từng gặp qua loại yêu quái nào hành động nhanh nhẹn đến vậy. Sơ suất một chút, đã thấy cái bóng đỏ kia chiếm cứ ở bả vai phải, hắn hoảng hốt, vội vàng duỗi móng lên bắt. Chỉ cảm thấy bả vai đau đớn dữ dội, rốt cuộc lại tự cào xuống một mảng máu thịt của chính mình, mà con rắn đỏ kia thì không biết đã biến mất nơi đâu.
Lang Vương tức giận đến nỗi toàn thân phát run, rống lớn một tiếng, uổng cho một thân bản lĩnh, lại không hề có biện pháp đối phó với con rắn nhỏ tốc độ lạ thường, để cho nó chơi đùa cả buổi như một đứa ngốc mà đụng cũng không đụng được. Đột nhiên hắn niệm một câu chú, trên người phát ra ánh sáng xanh lét, hiện ra nguyên hình! Là một con sói đen xám khổng lồ, giữa trán có một nhúm lông trắng như tuyết, hai con mắt hệt như hai đốm lửa quỷ, lóe lên âm u. Hai hàng răng nanh trắng hếu nhe ra rữ tợn, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nguy hiểm, hung tợn nhìn chằm chằm vào Hoàng Tuyền đang đi sâu vào rùng hoa đào.
Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời rú một tiếng thật dài. Tiếng sói tru vốn thê lương, cộng thêm lòng hắn đang tràn đầy uất hận nên càng thêm kinh thiên động địa. Cả rừng hoa đào cũng bắt đầu rung động, rụng xuống vô số cánh hoa hồng nhạt. Hoàng Tuyền cười nhạt ngoảnh đầu, nhìn hắn một cách châm chọc, đôi mắt đỏ như lửa nhìn thoáng qua, giống như cười nhạo hắn tự cho là đúng.
Y chậm rãi nhấc tay lên, chỉ chỉ bả vai bên trái, nở nụ cười đồng tình với Lang Vương đang nhào về phía mình. Lang Vương vội vàng quay đầu, lại thấy trên bả vai trái, con rắn đỏ kia đang vững vàng nằm đó, đôi mắt đỏ rực sáng quắc ngó nhìn hắn, tựa như châm biếm sự lơ là của hắn. Hắn đang hoảng sợ thì chợt thấy con rắn kia cắn nhẹ một phát, không đau cũng không ngứa, chỉ thấy tê dại, thậm chí còn rất dễ chịu.
Hắn sững sờ, lúc nhìn lại thì con rắn kia đã biến mất rồi, lủi về trên tay Hoàng Tuyền, từ từ hóa thành một vũng máu, chảy xuống mặt đất. Hoàng Tuyền liền xoay người mà đi, chẳng thèm nhìn đến hắn một cái. truyện edit bởi mèo mạnh mẽ diễn đàn lê quý đôn Lang Vương đột nhiên rống lên, : "Đứng lại! Ngươi dám xem thường ta! Đây là Yên Hồng sơn! Há có thể cho phép ngươi láo xược như thế?!"
Hắn nhào thật nhanh về phía Hoàng Tuyền, nhe hàm răng trắng hếu, há mồm muốn cắn lên. Hoàng Tuyền vẫn không quay đầu, thở dài nói: "Trúng độc, còn chạy nhanh như vậy? Sợ chết không đủ nhanh hả?".
Vừa dứt lời, Lang Vương đã cảm thấy toàn thân tê dại, nhất thời không thể động đậy. Mà từ vết thương bị con rắn nhỏ kia cắn lại truyền đến từng cơn đau đớn khủng khiếp, cứ như muốn xé rách bả vai. Hắn chợt té ngã xuống đất, hiện ra hình người, sắc mặt trắng bệch, toàn thân co quắp, thở dốc nói: "Con rắn kia… của ngươi… Có kịch độc!"
Hoàng Tuyền "ừ" một tiếng, chân không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, dường như không chút hứng thú đối với hắn.
"Yên tâm, không chết được đâu, dầu gì ngươi cũng là đại yêu quái. Chẳng qua chỉ khổ sở ba ngày thôi. Cẩn thận đừng lộn xộn nữa, nếu không sẽ càng đau hơn."
Hoàng Tuyền thản nhiên nói, bỗng dưng chợt nhớ ra điều gì đó, mới quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lang Vương với bộ dạng chật vật, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.
"Ta là Hoàng Tuyền, Xà tiên ngàn năm. Nhớ kỹ tên ta, về sau muốn báo thù, hoan nghênh đến tìm ta bất cứ lúc nào."
Lang Vương nổi giận trong lòng, nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích. Không chỉ vô lực tê dại, mà hắn vừa muốn cử động thử một cái, đã có cơn đau như xé truyền tới từ bả vai. Cái con rắn nhỏ kia, thật là lợi hại…
"Hoàng Tuyền!" Hắn gầm lên căm hận, "Nếu ta không giết ngươi, thì thề không làm Vương Yêu lang!"
Hoàng Tuyền cũng không ngoảnh đầu lại, lạnh nhạt nói: "Ta chờ ngươi."
Vừa dứt lời, bỗng cảm giác có một cơn kình phong thổi tới từ đằng sau, lòng y cả kinh, vội vàng quay đầu. Lại thấy Lang Vương kia ra sức giơ tay lên, một luồng sáng xanh lét cấp tốc bay vào rừng hoa đào. Y thầm kêu một tiếng không xong! Tên Lang Vương này hẳn là muốn đối phó với Tư Đồ đang bị nhốt trong Tỏa Hồn Tiêu!
Lang Vương ở sau lưng cười điên cuồng, "Ta có chết, cũng sẽ không để người đắc ý quá lâu! Hoàng Tuyền!"
Ánh sáng xen lẫn tiếng gió rít thê lương, trong nháy mắt đã chém đứt băng tơ quấn quanh, bay vào giữa. Hoàng Tuyền hoảng sợ, nhấc chân chạy theo như bay, muốn ngăn cản luồng yêu khí có tính chất phá hoại kia. Tiếc rằng yêu khí nọ vọt đi quá nhanh, gào rít bay sâu vào rừng, đập thẳng vào chỗ Tư Đồ bị nhốt!
Tư Đồ!
Hoàng Tuyền hoảng hốt, không nói nên lời, chỉ thấy luồng yêu khí bén nhọn kia hung hăng xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp băng tơ bao vây hồn phách, xuyên thấu cả cây hoa đào phía sau, vô số máu tươi trào ra, nhuộm đỏ băng tơ. Cây hoa đào ngã rầm xuống đất, chỗ bị cắt đứt phun ra máu tươi, chảy tràn mặt đất, thê thảm khác thường.
Lang Vương đột nhiên cười phá lên, cực kỳ vui vẻ, "Tất nhiên là hắn đã chết! Hồn phi phách tán! Ha ha ha!"
Hoàng Tuyền vừa giận vừa sợ, mạnh mẽ xoay người định dùng loạn đao chém chết Lang Vương! Hắn lại dám giết Tư Đồ?! Lại dám?!
Từng mảnh từng mảnh băng tơ đột ngột bay lên, dường như bị chọc tức mà đổ xô nhau bay bổng loạn xạ che lấp cả rừng hoa đào. Hồng quang lấp lánh, giống như núi đổ đất lở, hệt như một biển máu khổng lồ đột ngột xuất hiện, đổ ập xuống đầu. Cơ hồ là trong nháy mắt, cả rừng hoa đào đều chìm trong hồng quang. Yêu khí ngút trời.
(*)Hồng quang: Ánh sáng đỏ.
Hoàng Tuyền bị yêu khí bá đạo đẩy lùi mấy bước, nhất thời cũng không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ cảm thấy đã từng cảm thụ qua loại yêu khí này, bá đạo như thế, kiêu ngạo như thế. Mà lại kiêu ngạo một cách tự do tự tại, hồn nhiên trời sinh, trong đó còn xen lẫn một loại mê hoặc kể không nên lời nói không thể rõ, cực kỳ xinh đẹp.
Hắn không nhịn được mà nhìn qua một cách chăm chú, thấy ở giữa hồng quang kia, có một bóng người bình tĩnh đứng đó. Áo trắng tóc đen, mặt mày quyến rũ, đôi mắt hẹp dài màu tím có ánh sáng lưu chuyển, câu hồn dẫn phách, chẳng phải Tư Đồ đó sao?!
Hoàng Tuyền nhất thời đứng chết trân ở đó, một lúc lâu mới thấy yêu khí dần dần yếu đi, hồng quang biến mất. Tư Đồ chạy tới trước mặt hắn, vểnh lan hoa chỉ lên, yểu điệu nói: "Hoàng Tuyền, ngươi xem! Rốt cuộc ta cũng luyện thành nhất vĩ hồ rồi."
/31
|