Lại thấy Ưng Vương Dực hung hăng cười phá lên, điên cuồng khua tay, hét: “Nữ nhân kia đã chết! Chết thì tốt, Chết được thì thật tốt! Đều là nàng ta! Là nàng ta kéo ta xuống từ vị trí Thần quan! Nếu như không có nàng ta… Nếu như không có nàng ta…”.
Giọng gã càng về sau càng thê lương như tiếng sói tru, đã thế còn xen lẫn cả tiếng khóc, sắc mặt gã đỏ sậm đáng sợ, tròng trắng mắt cũng biến thành màu đỏ, cặp mắt vừa đáng sợ vừa buồn cười kia còn rơi lệ, phối với bộ dáng điên cuồng của gã, quả thật là cực kỳ khủng bố.
Tuế Tinh có chút khiếp sợ nhìn gã, nói không nên lời. Thật lâu sau mới thốt lên được một câu: “Ưng Vương… ngươi… lại có tâm ma ấn?!”.
Tâm ma ấn, vết tích của tâm ma hoang mang khốn hoặc. Như phàm đã thế biết, người biến chất, khi chết sẽ rơi vào mười tám tầng địa ngục, chịu hết hành hạ sau đó chuyển thế; còn Thần biến chất, sẽ bị tâm ma hấp dẫn phản bội Xạ Hương sơn, nhưng trên trán gã có tâm ma ấn lại là chuyện khác.
Tâm ma ấn vốn không phải là thứ mà bất cứ vị Thần nào bị tâm ma cám dỗ cũng đều có, có tâm ma ấn, thì đồng nghĩa với việc có pháp lực vô thượng của tâm ma, chỉ cần ai có một chút do dự thì sẽ không thể nào có được. Chỉ nàng ta mới biết, trong số các vị Thần sa đọa, trừ Ưng Vương Dực có tâm ma ấn, thì chỉ còn nữ nhân Thanh Từ đã quấy Thần giới đến đại loạn kia mới có. Khi ấy, trên trán Thanh Từ có tâm ma ấn đen nhánh, mỗi lời nói mỗi nụ cười như còn trước mắt. Tóc dài uốn lượn, mặt mày như vẽ, nói cười đều tà khí và tự nhiên đến rung động lòng người. Đó là nữ tử kỳ lạ đầu tiên nàng ta thấy, cho nên có ấn tượng rất sâu đậm với tâm ma ấn kì dị trên trán nàng ta. Giờ đây lại đột nhiên nhìn thấy trên người Ưng Vương Dực, chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Dường như Ưng Vương Dực hoàn toàn không nghe được lời nói của nàng ta…, hắn tập tễnh bước vào màn sương khói xanh nhạt, vừa khóc vừa cười, nói xằng nói bây. Lúc thì nói sự lựa chọn của hắn đúng đắn, Xạ Hương sơn đã sớm rữa nát bại hoại, giấc mộng của gã chính là vượt qua Huỳnh Hoặc, dùng đạo của mình lập nên một Thần giới mới; lúc thì lại nghiến răng nghiến lợi một cách hung tợn, nói nữ nhân Thanh Từ kia phá hủy toàn bộ mơ ước làm một Thần quan tốt của gã, nếu như gã gặp được nàng ta, thế nào cũng gặm thịt nàng ta, uống máu nàng ta…
Tuế Tinh thấy bộ dạng điên cuồng của gã thì không khỏi có chút hoảng hốt, Thanh từ lấy thân thể phàm nhân để triệu hoán tâm ma, lấy thân thể bán thần để chinh phục tâm ma, về sau có được pháp lực đáng sợ. Một bán thần đã đủ làm Thần giới đại loạn, huống chi Ưng Vương Dực đã từng là một vị thần chân chính! Nếu gã quả thật có được pháp lực cao thâm ấy, sức của một Tuế Tinh như nàng ta hoàn toàn không thể đối phó.
Giọng Tư Đồ chợt vang lên bên người nàng ta, “Ngươi sợ cái gì? Gã đã sớm trúng độc của ngươi, tâm thần đại loạn. Bây giờ không ra tay, ngươi còn muốn chờ đến lúc gã khôi phục thần trí sao?”.
Tuế Tinh vô cùng kinh hãi, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Tư Đồ ôm Mẫu Đơn, cười tủm tỉm đứng cách đó ba thước, toàn thân cao thấp đừng nói là quần áo, ngay cả một sợi tóc cũng không chút rối loạn Nàng ta nhất thời giận dữ, giơ tay lên muốn bắt lấy hắn. Nếu lần hàng yêu đoạt ngọc này không thành công, nàng làm sao còn mặt mũi trở về gặp người kia?! Ban đầu là nàng ta tranh giành nhiệm vụ của hắn, cứng rắn muốn đơn độc đến đây hàng yêu, hy vọng ánh mắt của hắn có thể dừng lại trên người mình một chút. Nàng ta sao có thể thất bại?!
Tư Đồ “Ôi chao” một tiếng, nhanh chóng tránh đi, vừa cười vừa nói: “Thần sa đọa ở ngay trước mắt cũng không đi lo, chỉ lo nhìn chằm chằm hồ yêu nho nhỏ như ta sao? Là ngươi không phân rõ nặng nhẹ hay là có ý đồ xấu khác đấy?”.
Tuế Tinh không đáp, chỉ để lo tấn công về phía hắn, ống tay áo xanh nhạt múa thành bươm bướm rực rỡ. Dáng vẻ của người kia dần dần hiện ra trong lòng nàng ta, mặc dù hắn là Hỏa Thần, thế nhưng còn lạnh lùng hơn băng tuyết, tựa như tất cả mọi thứ trên thế gian đều không lọt vào mắt hắn. Nàng ta nhớ mang máng, lúc mình chỉ là con gái của Xạ Hương Vương, còn chưa trở thành Tuế Tinh, lần đầu nhìn thấy bóng dáng cô độc ấy ở buổi lễ long trọng trên Thần giới, từ đó liền sa đọa.
Mấy ngàn năm nay, nàng ta không ngừng tự hỏi mình, yêu hắn vì cái gì? Thích hắn ở điểm nào? Có đáng giá không? Một vị thần giống hệt băng tuyết, một vị thần giống như nàng… Nàng biết, tất cả mọi thứ của hắn nàng đều yêu. Yêu mái tóc của hắn, yêu đôi mắt của hắn, yêu hàng mày của hắn, yêu mỗi tiếng nói mỗi cử động của hắn. Để hắn có thể nhìn mình lâu hơn một chút, nàng ta hao tốn bao tâm tư.
Tên hồ yêu kia nói đúng, hắn là Tu La, hắn hoàn toàn không hiểu yêu là gì. Mà yêu, lại là hành vi tội lỗi ở Thần giới. Thần có thể lấy vợ sinh con, có thể xuất giá theo chồng, nhưng không thể yêu! Chỉ vì đó là mê hoặc lòng người, là ý niệm tội lỗi.
Nàng ta đột nhiên lật người, thân thể nhẹ nhàng như phượng hoàng xanh sắp giương cánh bay.
Thế nhưng, Tu La lại có thể yêu, hắn sẽ cười, sẽ có cảm xúc của riêng mình, hắn không phải là khối băng. Mà người có được những cảm xúc tốt đẹp kia lại không phải nàng ta, mà là người… người kia… Nàng ta nghĩ cũng không muốn nghĩ tới nữ tử phàm nhân thấp hèn kia! Nhớ mang máng, trong Thần Hỏa cung, cây hoa đào khổng lồ, cô gái kia cười dịu dàng. Cả người khoác xiêm y màu hồng, giống như hòa quyện vào cây hoa đào, đến nở nụ cười cũng trở thành hoa đào thanh nhã. Mà bên cạnh nàng là Hỏa Thần Huỳnh Hoặc khiến trái tim nàng ta say mê, đang nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng. Một đôi người ngọc, vốn là hình ảnh hết sức tốt đẹp, nhưng đối với nàng ta thì nó còn đáng sợ hơn ngũ lôi oanh đỉnh.
Không công bằng! vốn là nàng ta biết hắn trước, nàng ta yêu hắn trước! Cứ đành để cho kẻ kia đoạt đi khát vọng lớn nhất đời như thế, làm sao nàng ta có thể cam tâm? Nàng ta rất hận! Ngày đêm đều nghĩ cách giết nữ nhân kia, khóc lên một trận sảng khoái. Nàng ta chịu đựng cảm giác ghen tỵ và khổ sở đến tê tâm liệt phế này đã đủ lắm rồi.
Nàng ta đưa tay đoạt lấy Mẫu Đơn trong lòng Tư Đồ, tay áo rộng múa thành một vòng hoa lệ vì động tác quá nhanh, nàng ta ra tay ngay trong cái vòng xanh nhạt đó. Động tác ưu nhã xinh đẹp, nhưng chiêu chiêu đều ẩn giấu sát cơ. Muốn đoạt mệnh một cách ngoan độc.
Nàng ta cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, nàng ta là Thần, mặc dù nàng ta là nữ nhân duy nhất trong Ngũ Diệu, mặc dù bản lãnh của nàng ta là yếu nhất trong Ngũ Diệu. Nhưng nàng ta cũng là Thần! Vô duyên vô cớ chém giết người phàm thì sẽ bị đánh tan hồn phách, trọn đời không thể siêu sinh, nàng ta chỉ sợ Huỳnh Hoặc nhìn nàng ta bằng ánh mắt tràn đầy oán hận. Điều đó càng khiến nàng ta sợ hãi hơn bị đánh cho hồn phi phách tán.
Thân thể nàng ta đột nhiên lấy một loại đường cong không thể tưởng tượng nổi để đáp xuống, mềm mại như tơ lụa. Nghiêng người như say, như cúi người thành kính, ống tay áo bay cả lên, như một vũ điệu thực thụ. nhưng tay phải lại đột nhiên vươn từ dưới lên, mắt thấy sắp bắt được cổ tay buông thõng của Mẫu Đơn.
Tư Đồ “chậc” một tiếng, xoay người thật nhanh, xoay mấy vòng như con thoi, mới tránh được chiêu thức hoa lệ mà đáng sợ của nàng ta. Hắn thở dài một cái, cười khổ nói: “Tuế Tinh, ngươi thật đúng là ngoan cố. Gã đều đã đến sau lưng ngươi rồi!”.
Tuế tinh làm như không nghe thấy, vẫn muốn tiến lên cướp người. Bỗng nhiên cả người bị người ôm mạnh từ phía sau! Nàng ta lấy làm kinh hãi! Vội vã giãy giụa, nhưng sức lực người kia lớn kinh người, không thể động đậy chút nào. Nàng ta chợt quay đầu lại, lập tức đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng. Ưng Vương dực ở sau lưng túm chặt nàng ta, nghiến răng nghiến lợi.
“Thanh từ! Ngươi kéo ra vào chỗ vạn kiếp bất phục! Còn muốn ung dung rời đi sao?!”.
Gã khàn giọng hầm hừ, đột nhiên há miệng, để lộ hai hàm răng trắng hếu dữ tợn, ngoạm lên người nàng ta! Tuế Tinh kinh hãi, liều mạng giãy giụa, giương cổ tay, chụp thẳng xuống đỉnh đầu gã. Một chưởng đánh đi, hệt như đánh vào gỗ, không có chút phản ứng nào!
Ưng Vương Dực cười hung tợn, oán hận nói: ‘Thanh Từ! Nếu như không phải tại ngươi! Nếu như không phải tại ngươi cho ta thấy mấy thứ đáng sợ, nếu không phải tại ngươi dùng ngôn ngữ hấp dẫn ta sa đọa, ta… Ta vốn là một vị thần cao cao tại thượng! Một vị thần chân chính!”.
Tuế Tinh vừa giãy giụa, vừa thét to: “Ta không phải Thanh Từ! Ngươi cũng không còn là Thần nữa! Nhìn xem tâm ma ấn trên trán ngươi đi! Ngươi sa đọa đến không bằng cả Yêu quái! Mau buông ta ra! Nếu không ta sẽ bảo Trấn Minh và Huỳnh Hoặc tới thu phục ngươi!”.
Ưng Vương Dực dùng sức ôm lấy nàng ta, mặc cho nàng ta liều mạng giãy giụa đánh đấm vẫn không buông tay. Gã cười ha hả, tâm ma ấn trên trán càng đen sẫm hơn, mơ hồ chuyển động, đám hoa văn thon dài kia chợt mở ra, như vô số cái chân dài của loài côn trùng cổ quái nào đó.
“Thanh Từ, ta có chết cũng phải kéo ngươi theo! Ta hận ngươi! Ngươi đừng mong nhởn nhơ một mình!”.
Gã gầm lên một cách thê lương, trên người chợt xuất hiện ánh sáng màu đen, lượn lờ như khói mù, bọc lấy gã lẫn Tuế Tinh. Tuế Tinh hoảng hốt, chỉ cảm thấy trên người không còn chút sức lực, phát rét từng cơn. Nàng ta há to miệng, dùng hết hơi sức toàn thân để giơ cánh tay lên, trên mười đầu ngón tay chậm rãi tràn ra khói độc màu trắng ngà. Trắng đen trộn lẫn vào nhau, kịch liệt cắn nuốt đối phương, hiển nhiên là màu đen chiếm thế thượng phong, mắt thấy khói đen kia càng ngày càng đậm, phạm vi càng lúc càng lớn. Tuế Tinh đã không còn nhúc nhích được nữa, Ưng Vương Dực đang vây trên người nàng càng không ngừng thét chói tai.
Khói mù xanh nhạt dần dần tản ra, Thủy Yêu vẫn đang nóng nảy vì tình trạng không ngừng rơi lệ của Hoàng Tuyền, đang ra sức lôi kéo y, vội vã nói gì đó với y, đỡ lấy vai y ra sức lay động, thế nhưng Hoàng Tuyền không hề có chút phản ứng nào.
Nàng đang lúc gấp gáp hết cách, giơ tay lên định tát y một cái, để y tỉnh táo một chút. Chợt phát hiện cách đó không a, Ưng Vương Dực kéo chặt lấy Tuế Tinh, trên người phát ra ánh đen đáng sợ. Nàng sững sờ, chợt nghe thấy tiếng hô lo lắng của Tư Đồ từ phía đối diện!
"Thủy yêu! Hoàng Tuyền! Mau tránh ra! Hắn sắp tán hồn rồi !"
Vừa dứt lời, Thủy Yêu còn chưa kịp kinh hãi, đã thấy ánh đen kia chợt trở nên vô cùng mỏng manh, phảng phất như bên trong chứa thứ gì đó đang cấp tốc giãn nở ra, căng phồng thật to. Nàng thở hốc vì kinh ngạc, chỉ có thể ôm chặt lấy Hoàng Tuyền, trước mắt chợt có một vầng sáng chói mắt, còn chói lóa hơn cả mặt trời, hoàn toàn không thể mở mắt. Nàng nhắm chặt hai mắt lại theo bản năng, sau đó, một tầng khí lưu mạnh mẽ đập đến, nàng và Hoàng Tuyền lập tức không tự chủ được văng ra ngoài xa, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân đã bị kéo vào một vòng xoáy khủng khiếp, thân thể không khác gì phiến giấy rách, lộn mấy vòng trên không trung.
Nàng miễn cưỡng hé mắt ra, trong màn ánh sáng mãnh liệt, nàng chỉ thấy loáng thoáng một bóng dáng giống như Tư Đồ, hắn dường như đang hết sức che chở cho người nào đó, cong người lên, cũng bị tán hồn khí giằng xé như lá cây giống bọn họ.
Nàng chỉ biết liều mạng nắm lấy Hoàng Tuyền, mười đầu ngón tay nắm chặt đến sinh đau. Thân thể chợt chấn động, chỉ cảm thấy có thứ gì đó va mạnh vào ngực, nhất thời đau đớn vô cùng. Nàng hít một hơi, chỉ kịp nhìn thấy Tư Đồ bên kia bị khí lưu kéo xuống, văng đi xa ngược hướng nàng và Hoàng Tuyền. Nàng lo lắng, đang muốn hét lên, một làn hơi nóng hầm hập đã đập ngay vào mặt, nuốt hết tiếng kêu của nàng. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, nàng và Hoàng Tuyền bị tầng khí kia đánh văng ra ngoài, đụng phải vô số thứ cứng rắn chẳng biết là gì, cả người vô cùng đau đớn.
Đây chính là sức mạnh tán hồn của Thần sao?
Đột nhiên, đầu nàng va phải thứ gì đó cứng như đá tảng, trước mắt bỗng tối sầm, nhất thời ngất đi. Trong nháy mắt trước khi hôn mê, ý thức nói cho nàng biết rằng, nàng và Hoàng Tuyền, chỉ sợ phải thất lạc bọn Tư Đồ.
Giọng gã càng về sau càng thê lương như tiếng sói tru, đã thế còn xen lẫn cả tiếng khóc, sắc mặt gã đỏ sậm đáng sợ, tròng trắng mắt cũng biến thành màu đỏ, cặp mắt vừa đáng sợ vừa buồn cười kia còn rơi lệ, phối với bộ dáng điên cuồng của gã, quả thật là cực kỳ khủng bố.
Tuế Tinh có chút khiếp sợ nhìn gã, nói không nên lời. Thật lâu sau mới thốt lên được một câu: “Ưng Vương… ngươi… lại có tâm ma ấn?!”.
Tâm ma ấn, vết tích của tâm ma hoang mang khốn hoặc. Như phàm đã thế biết, người biến chất, khi chết sẽ rơi vào mười tám tầng địa ngục, chịu hết hành hạ sau đó chuyển thế; còn Thần biến chất, sẽ bị tâm ma hấp dẫn phản bội Xạ Hương sơn, nhưng trên trán gã có tâm ma ấn lại là chuyện khác.
Tâm ma ấn vốn không phải là thứ mà bất cứ vị Thần nào bị tâm ma cám dỗ cũng đều có, có tâm ma ấn, thì đồng nghĩa với việc có pháp lực vô thượng của tâm ma, chỉ cần ai có một chút do dự thì sẽ không thể nào có được. Chỉ nàng ta mới biết, trong số các vị Thần sa đọa, trừ Ưng Vương Dực có tâm ma ấn, thì chỉ còn nữ nhân Thanh Từ đã quấy Thần giới đến đại loạn kia mới có. Khi ấy, trên trán Thanh Từ có tâm ma ấn đen nhánh, mỗi lời nói mỗi nụ cười như còn trước mắt. Tóc dài uốn lượn, mặt mày như vẽ, nói cười đều tà khí và tự nhiên đến rung động lòng người. Đó là nữ tử kỳ lạ đầu tiên nàng ta thấy, cho nên có ấn tượng rất sâu đậm với tâm ma ấn kì dị trên trán nàng ta. Giờ đây lại đột nhiên nhìn thấy trên người Ưng Vương Dực, chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Dường như Ưng Vương Dực hoàn toàn không nghe được lời nói của nàng ta…, hắn tập tễnh bước vào màn sương khói xanh nhạt, vừa khóc vừa cười, nói xằng nói bây. Lúc thì nói sự lựa chọn của hắn đúng đắn, Xạ Hương sơn đã sớm rữa nát bại hoại, giấc mộng của gã chính là vượt qua Huỳnh Hoặc, dùng đạo của mình lập nên một Thần giới mới; lúc thì lại nghiến răng nghiến lợi một cách hung tợn, nói nữ nhân Thanh Từ kia phá hủy toàn bộ mơ ước làm một Thần quan tốt của gã, nếu như gã gặp được nàng ta, thế nào cũng gặm thịt nàng ta, uống máu nàng ta…
Tuế Tinh thấy bộ dạng điên cuồng của gã thì không khỏi có chút hoảng hốt, Thanh từ lấy thân thể phàm nhân để triệu hoán tâm ma, lấy thân thể bán thần để chinh phục tâm ma, về sau có được pháp lực đáng sợ. Một bán thần đã đủ làm Thần giới đại loạn, huống chi Ưng Vương Dực đã từng là một vị thần chân chính! Nếu gã quả thật có được pháp lực cao thâm ấy, sức của một Tuế Tinh như nàng ta hoàn toàn không thể đối phó.
Giọng Tư Đồ chợt vang lên bên người nàng ta, “Ngươi sợ cái gì? Gã đã sớm trúng độc của ngươi, tâm thần đại loạn. Bây giờ không ra tay, ngươi còn muốn chờ đến lúc gã khôi phục thần trí sao?”.
Tuế Tinh vô cùng kinh hãi, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Tư Đồ ôm Mẫu Đơn, cười tủm tỉm đứng cách đó ba thước, toàn thân cao thấp đừng nói là quần áo, ngay cả một sợi tóc cũng không chút rối loạn Nàng ta nhất thời giận dữ, giơ tay lên muốn bắt lấy hắn. Nếu lần hàng yêu đoạt ngọc này không thành công, nàng làm sao còn mặt mũi trở về gặp người kia?! Ban đầu là nàng ta tranh giành nhiệm vụ của hắn, cứng rắn muốn đơn độc đến đây hàng yêu, hy vọng ánh mắt của hắn có thể dừng lại trên người mình một chút. Nàng ta sao có thể thất bại?!
Tư Đồ “Ôi chao” một tiếng, nhanh chóng tránh đi, vừa cười vừa nói: “Thần sa đọa ở ngay trước mắt cũng không đi lo, chỉ lo nhìn chằm chằm hồ yêu nho nhỏ như ta sao? Là ngươi không phân rõ nặng nhẹ hay là có ý đồ xấu khác đấy?”.
Tuế Tinh không đáp, chỉ để lo tấn công về phía hắn, ống tay áo xanh nhạt múa thành bươm bướm rực rỡ. Dáng vẻ của người kia dần dần hiện ra trong lòng nàng ta, mặc dù hắn là Hỏa Thần, thế nhưng còn lạnh lùng hơn băng tuyết, tựa như tất cả mọi thứ trên thế gian đều không lọt vào mắt hắn. Nàng ta nhớ mang máng, lúc mình chỉ là con gái của Xạ Hương Vương, còn chưa trở thành Tuế Tinh, lần đầu nhìn thấy bóng dáng cô độc ấy ở buổi lễ long trọng trên Thần giới, từ đó liền sa đọa.
Mấy ngàn năm nay, nàng ta không ngừng tự hỏi mình, yêu hắn vì cái gì? Thích hắn ở điểm nào? Có đáng giá không? Một vị thần giống hệt băng tuyết, một vị thần giống như nàng… Nàng biết, tất cả mọi thứ của hắn nàng đều yêu. Yêu mái tóc của hắn, yêu đôi mắt của hắn, yêu hàng mày của hắn, yêu mỗi tiếng nói mỗi cử động của hắn. Để hắn có thể nhìn mình lâu hơn một chút, nàng ta hao tốn bao tâm tư.
Tên hồ yêu kia nói đúng, hắn là Tu La, hắn hoàn toàn không hiểu yêu là gì. Mà yêu, lại là hành vi tội lỗi ở Thần giới. Thần có thể lấy vợ sinh con, có thể xuất giá theo chồng, nhưng không thể yêu! Chỉ vì đó là mê hoặc lòng người, là ý niệm tội lỗi.
Nàng ta đột nhiên lật người, thân thể nhẹ nhàng như phượng hoàng xanh sắp giương cánh bay.
Thế nhưng, Tu La lại có thể yêu, hắn sẽ cười, sẽ có cảm xúc của riêng mình, hắn không phải là khối băng. Mà người có được những cảm xúc tốt đẹp kia lại không phải nàng ta, mà là người… người kia… Nàng ta nghĩ cũng không muốn nghĩ tới nữ tử phàm nhân thấp hèn kia! Nhớ mang máng, trong Thần Hỏa cung, cây hoa đào khổng lồ, cô gái kia cười dịu dàng. Cả người khoác xiêm y màu hồng, giống như hòa quyện vào cây hoa đào, đến nở nụ cười cũng trở thành hoa đào thanh nhã. Mà bên cạnh nàng là Hỏa Thần Huỳnh Hoặc khiến trái tim nàng ta say mê, đang nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng. Một đôi người ngọc, vốn là hình ảnh hết sức tốt đẹp, nhưng đối với nàng ta thì nó còn đáng sợ hơn ngũ lôi oanh đỉnh.
Không công bằng! vốn là nàng ta biết hắn trước, nàng ta yêu hắn trước! Cứ đành để cho kẻ kia đoạt đi khát vọng lớn nhất đời như thế, làm sao nàng ta có thể cam tâm? Nàng ta rất hận! Ngày đêm đều nghĩ cách giết nữ nhân kia, khóc lên một trận sảng khoái. Nàng ta chịu đựng cảm giác ghen tỵ và khổ sở đến tê tâm liệt phế này đã đủ lắm rồi.
Nàng ta đưa tay đoạt lấy Mẫu Đơn trong lòng Tư Đồ, tay áo rộng múa thành một vòng hoa lệ vì động tác quá nhanh, nàng ta ra tay ngay trong cái vòng xanh nhạt đó. Động tác ưu nhã xinh đẹp, nhưng chiêu chiêu đều ẩn giấu sát cơ. Muốn đoạt mệnh một cách ngoan độc.
Nàng ta cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, nàng ta là Thần, mặc dù nàng ta là nữ nhân duy nhất trong Ngũ Diệu, mặc dù bản lãnh của nàng ta là yếu nhất trong Ngũ Diệu. Nhưng nàng ta cũng là Thần! Vô duyên vô cớ chém giết người phàm thì sẽ bị đánh tan hồn phách, trọn đời không thể siêu sinh, nàng ta chỉ sợ Huỳnh Hoặc nhìn nàng ta bằng ánh mắt tràn đầy oán hận. Điều đó càng khiến nàng ta sợ hãi hơn bị đánh cho hồn phi phách tán.
Thân thể nàng ta đột nhiên lấy một loại đường cong không thể tưởng tượng nổi để đáp xuống, mềm mại như tơ lụa. Nghiêng người như say, như cúi người thành kính, ống tay áo bay cả lên, như một vũ điệu thực thụ. nhưng tay phải lại đột nhiên vươn từ dưới lên, mắt thấy sắp bắt được cổ tay buông thõng của Mẫu Đơn.
Tư Đồ “chậc” một tiếng, xoay người thật nhanh, xoay mấy vòng như con thoi, mới tránh được chiêu thức hoa lệ mà đáng sợ của nàng ta. Hắn thở dài một cái, cười khổ nói: “Tuế Tinh, ngươi thật đúng là ngoan cố. Gã đều đã đến sau lưng ngươi rồi!”.
Tuế tinh làm như không nghe thấy, vẫn muốn tiến lên cướp người. Bỗng nhiên cả người bị người ôm mạnh từ phía sau! Nàng ta lấy làm kinh hãi! Vội vã giãy giụa, nhưng sức lực người kia lớn kinh người, không thể động đậy chút nào. Nàng ta chợt quay đầu lại, lập tức đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng. Ưng Vương dực ở sau lưng túm chặt nàng ta, nghiến răng nghiến lợi.
“Thanh từ! Ngươi kéo ra vào chỗ vạn kiếp bất phục! Còn muốn ung dung rời đi sao?!”.
Gã khàn giọng hầm hừ, đột nhiên há miệng, để lộ hai hàm răng trắng hếu dữ tợn, ngoạm lên người nàng ta! Tuế Tinh kinh hãi, liều mạng giãy giụa, giương cổ tay, chụp thẳng xuống đỉnh đầu gã. Một chưởng đánh đi, hệt như đánh vào gỗ, không có chút phản ứng nào!
Ưng Vương Dực cười hung tợn, oán hận nói: ‘Thanh Từ! Nếu như không phải tại ngươi! Nếu như không phải tại ngươi cho ta thấy mấy thứ đáng sợ, nếu không phải tại ngươi dùng ngôn ngữ hấp dẫn ta sa đọa, ta… Ta vốn là một vị thần cao cao tại thượng! Một vị thần chân chính!”.
Tuế Tinh vừa giãy giụa, vừa thét to: “Ta không phải Thanh Từ! Ngươi cũng không còn là Thần nữa! Nhìn xem tâm ma ấn trên trán ngươi đi! Ngươi sa đọa đến không bằng cả Yêu quái! Mau buông ta ra! Nếu không ta sẽ bảo Trấn Minh và Huỳnh Hoặc tới thu phục ngươi!”.
Ưng Vương Dực dùng sức ôm lấy nàng ta, mặc cho nàng ta liều mạng giãy giụa đánh đấm vẫn không buông tay. Gã cười ha hả, tâm ma ấn trên trán càng đen sẫm hơn, mơ hồ chuyển động, đám hoa văn thon dài kia chợt mở ra, như vô số cái chân dài của loài côn trùng cổ quái nào đó.
“Thanh Từ, ta có chết cũng phải kéo ngươi theo! Ta hận ngươi! Ngươi đừng mong nhởn nhơ một mình!”.
Gã gầm lên một cách thê lương, trên người chợt xuất hiện ánh sáng màu đen, lượn lờ như khói mù, bọc lấy gã lẫn Tuế Tinh. Tuế Tinh hoảng hốt, chỉ cảm thấy trên người không còn chút sức lực, phát rét từng cơn. Nàng ta há to miệng, dùng hết hơi sức toàn thân để giơ cánh tay lên, trên mười đầu ngón tay chậm rãi tràn ra khói độc màu trắng ngà. Trắng đen trộn lẫn vào nhau, kịch liệt cắn nuốt đối phương, hiển nhiên là màu đen chiếm thế thượng phong, mắt thấy khói đen kia càng ngày càng đậm, phạm vi càng lúc càng lớn. Tuế Tinh đã không còn nhúc nhích được nữa, Ưng Vương Dực đang vây trên người nàng càng không ngừng thét chói tai.
Khói mù xanh nhạt dần dần tản ra, Thủy Yêu vẫn đang nóng nảy vì tình trạng không ngừng rơi lệ của Hoàng Tuyền, đang ra sức lôi kéo y, vội vã nói gì đó với y, đỡ lấy vai y ra sức lay động, thế nhưng Hoàng Tuyền không hề có chút phản ứng nào.
Nàng đang lúc gấp gáp hết cách, giơ tay lên định tát y một cái, để y tỉnh táo một chút. Chợt phát hiện cách đó không a, Ưng Vương Dực kéo chặt lấy Tuế Tinh, trên người phát ra ánh đen đáng sợ. Nàng sững sờ, chợt nghe thấy tiếng hô lo lắng của Tư Đồ từ phía đối diện!
"Thủy yêu! Hoàng Tuyền! Mau tránh ra! Hắn sắp tán hồn rồi !"
Vừa dứt lời, Thủy Yêu còn chưa kịp kinh hãi, đã thấy ánh đen kia chợt trở nên vô cùng mỏng manh, phảng phất như bên trong chứa thứ gì đó đang cấp tốc giãn nở ra, căng phồng thật to. Nàng thở hốc vì kinh ngạc, chỉ có thể ôm chặt lấy Hoàng Tuyền, trước mắt chợt có một vầng sáng chói mắt, còn chói lóa hơn cả mặt trời, hoàn toàn không thể mở mắt. Nàng nhắm chặt hai mắt lại theo bản năng, sau đó, một tầng khí lưu mạnh mẽ đập đến, nàng và Hoàng Tuyền lập tức không tự chủ được văng ra ngoài xa, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân đã bị kéo vào một vòng xoáy khủng khiếp, thân thể không khác gì phiến giấy rách, lộn mấy vòng trên không trung.
Nàng miễn cưỡng hé mắt ra, trong màn ánh sáng mãnh liệt, nàng chỉ thấy loáng thoáng một bóng dáng giống như Tư Đồ, hắn dường như đang hết sức che chở cho người nào đó, cong người lên, cũng bị tán hồn khí giằng xé như lá cây giống bọn họ.
Nàng chỉ biết liều mạng nắm lấy Hoàng Tuyền, mười đầu ngón tay nắm chặt đến sinh đau. Thân thể chợt chấn động, chỉ cảm thấy có thứ gì đó va mạnh vào ngực, nhất thời đau đớn vô cùng. Nàng hít một hơi, chỉ kịp nhìn thấy Tư Đồ bên kia bị khí lưu kéo xuống, văng đi xa ngược hướng nàng và Hoàng Tuyền. Nàng lo lắng, đang muốn hét lên, một làn hơi nóng hầm hập đã đập ngay vào mặt, nuốt hết tiếng kêu của nàng. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, nàng và Hoàng Tuyền bị tầng khí kia đánh văng ra ngoài, đụng phải vô số thứ cứng rắn chẳng biết là gì, cả người vô cùng đau đớn.
Đây chính là sức mạnh tán hồn của Thần sao?
Đột nhiên, đầu nàng va phải thứ gì đó cứng như đá tảng, trước mắt bỗng tối sầm, nhất thời ngất đi. Trong nháy mắt trước khi hôn mê, ý thức nói cho nàng biết rằng, nàng và Hoàng Tuyền, chỉ sợ phải thất lạc bọn Tư Đồ.
/31
|