Sự Mê Hoặc Của Yêu Hồ

Chương 24 (5)

/31


Y cắt đứt lời ngập ngừng của nàng, đột nhiên hỏi một vấn đề kinh thiên động địa. Chén trà trên tay nàng nhất thời rơi xuống đất, “xoảng” một tiếng vỡ tan, tạo ra tiếng vang thật lớn.

Nàng hốt hoảng, vừa muốn ngồi xổm xuống dọn dẹp lại muốn chạy đi thổi tắt nến trên bàn. Trời ạ! Nếu để cho những người khác biết được nửa đêm canh ba trong nhà còn có một yêu quái, nàng sẽ hoàn toàn xong đời!

Y nhẹ nhàng ngăn lại hành vi kích động của nàng, im lặng cắm đóa trâm hoa mới rồi vẫn con nắm trong tay lên tóc nàng, sau đó trầm giọng nói: “Như nàng thấy đó, ta chỉ là một yêu quái. Hơn nữa cũng không phải là đại yêu quái lợi hại gì, nếu như nàng thật sự nguyện ý theo ta, thì phải suy nghĩ cho kỹ càng”.

Nàng ngẩn ra một lúc, mới chợt hoàn hồn. Ngẫm nghĩ một lát, khóe môi hơi vểnh lên, nói nhỏ: “Như ngươi cũng thấy đó… Ta chỉ là một người phàm bình thường… hơn nữa sắp phải lập gia đình. Nếu như ngươi thật sự nguyện ý muốn ta, cũng phải suy nghĩ cho kỹ càng…”.

Y ngẩn ra, nhìn nàng cả buổi, chợt bật cười.

Nàng cắn môi, nhìn y một lúc, cũng cười.

Dường như tất cả đột nhiên trở nên rất đơn giản, thì ra người nàng vẫn luôn muốn chính là y.

Mỗi ngày nàng nhớ, nàng oán, nàng vui mừng, thì ra cũng đều là vì y.

Nàng không muốn gả cho người khác, cự tuyệt dứt khoát như vậy, thì ra lại cũng vì y.

Dường như cuối cùng nàng cũng đã nhận ra.

“Ta không muốn gả cho ai khác, người ta muốn là chàng”.

Nàng nói một cách nghiêm túc, sau đó mỉm cười với y. d,đ,l.q.đ. Thật lạ là sau khi nói những lời như vậy, nàng lại không hề cảm thấy ngượng ngùng, tựa như đó là chuyện hiển nhiên phải nói với y.

Y lại đưa tay rút trâm hoa trên tóc nàng xuống, cất vào tay áo.

“Nếu vậy, thì ta cũng không thể làm gì khác hơn là đồng ý với nàng. Thu tín vật của nàng trước rồi lại nói”.

Đáy mắt y có ý cười rất sâu, thoạt nhìn vừa dịu dàng lại vừa vui vẻ.

Tiểu Tứ nhi điên rồi!

Các tỷ tỷ đều vụng trộm kháo nhau như thế.

Không chỉ một lần họ nhìn thấy nàng độc thoại vô cùng vui vẻ, có khi còn cười ra tiếng. Thị nữ hầu hạ nàng cũng nói cứ hễ đến tối, nàng lại để đèn sáng suốt đêm, sau đó ngồi trước bàn nói chuyện đến sáng. Sáng hôm sau lúc bọn họ đến thu dọn, trên bàn chỉ có một ly trà, chưa từng được động tới.

Có lúc họ gặp phải nàng trong hoa viên hay trong đình viện, nàng đều là cười tủm tỉm, mặt đỏ ửng. Chờ đi từ xa lại gần nhìn kĩ, nàng vẫn còn đang ngẩng đầu dường như đang nói chuyện với ai đó, nhưng bốn phía xung quanh nàng một nửa người cũng không có. Vô cùng quỷ dị.

Phụ thân rốt cuộc cũng biết được tin tức đáng sợ này. Ông ta một mình đến phòng xem nàng một chút, không mang theo bất cứ ai, cũng không để cho ai biết.

Cách cửa sổ, ông ta tận mắt chứng kiến nàng bưng ly trà độc thoại rất vui vẻ, dường như thật sự có người đang tiếp lời nàng. Mấy ngày không thấy, sắc mặt nàng vốn u sầu nay lại trở nên hồng hào, khí sắc cực tốt.

Ông ta không khỏi nhíu mày.

Sự tình quá cổ quái, chẳng lẽ là có gì không sạch sẽ hay sao? Mắt thấy lập tức sẽ phải đưa đến phủ người ta làm vợ rồi, bộ dạng trúng tà này phải làm sao bây giờ?

Nghe nói lúc làm hỉ sự thường dễ gặp phải ít thứ hung tà ô uế, hẳn là Tiểu Tứ nhi đã bị chúng nó ám, phải mời pháp sư đến trừ tà mới được.

“Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền, chàng thật sự đã sống đến bốn trăm năm rồi sao?”.

“Hoàng Tuyền, sao mắt chàng lại là màu đỏ?”.

“Hoàng Tuyền ta rất yêu mến chàng”.

“Hoàng Tuyền, ta muốn nghe chàng thổi sáo, có được hay không?”.

"Hoàng Tuyền. . . . . ."

Nàng cứ như chú chim sẻ, mấy ngày nay ngủ cũng không yên, cơm cũng không muốn ăn, giống như chỉ sợ y sẽ biến mất, liều mạng trò chuyện với y.

Lời của y kì thật rất ít, hơn phân nửa là lắng nghe nàng nói, thỉnh thoảng mới nói đôi câu, rất ngắn gọn.

Nàng cũng không hỏi y bao giờ mang nàng đi, cũng không hỏi y tại sao lại thích nàng. Nàng chỉ tán gẫu chuyện trên trời dưới đất với y, cái gì là dáng vẻ khuê các, cái gì là dè dặt hào phóng, tất cả đều bị nàng ném ra sau đầu. Nàng chỉ cần y là đủ rồi, chỉ cần y.

Y cũng chưa bao giờ nói về sau bọn họ sẽ thế nào, chỉ dịu dàng nhìn nàng nói chuyện, ríu rít lôi kéo y, ánh mắt vô cùng cưng chiều.

Những ngày vui luôn qua đi rất nhanh, chỉ còn năm ngày nữa nàng sẽ phải lập gia đình. Y vẫn không đi, vẫn ở bên cạnh nàng.

Nàng dường như đã quên mất chuyện phải gả đi, chỉ hy vọng vĩnh viễn tiếp tục như thế này.

Chỉ hai người họ, vĩnh viễn.

Phụ thân mời tới vô số pháp sư, mỗi ngày làm phép bên ngoài nhà nàng. Ban đầu nàng còn sợ hãi y sẽ bị người ta thu đi mất, sau lại thấy y vốn chẳng quan tấm đến, mấy thứ kinh văn chú ngữ kia không có chút tác dụng nào với y. d đl.q.đ. Vậy nên nàng cũng an tâm, liền dứt khoát không ra khỏi cửa, mỗi ngày lôi kéo hắn ngồi bên bàn tán gẫu.

“Hoàng Tuyền, chàng thật lợi hại. Thật sự không sợ mấy pháp sư kia sao?”.

Nàng cách cửa sổ nhìn ra ngoài, một đám pháp sư ăn mặc cổ quái. Có kẻ cầm kinh thư mà đọc, có kẻ bày bàn lên đồng, có kẻ cầm pháp khí cổ quái miệng đọc lẩm nhẩm, có kẻ dứt khoát ngồi xếp bằng dưới cửa sổ, mắt nhắm lại như đang ngủ.

Hoàng Tuyền cười lạnh một tiếng, “Nào loạn suốt ba ngày, bọn họ không biết mệt mỏi thì ta cũng thấy phiền”.

Y đi tới, nhặt lấy một phiến lá cây rơi trên cửa sổ, ngón tay xát nhẹ. Chỉ thấy ánh bạc lóe lên, đột nhiên xuất hiện một mãng xã khổng lồ! Miệng giương to như chậu máu, răng nanh chìa ra, gào thét lao về phía các pháp sư đang kinh hoảng.

Trong lúc nhất thời bên ngoài trở nên đại loạn, gào thét, khóc lóc, trốn chạy, khắp nơi là tiếng người huyên náo.

Nàng há to miệng, nói cũng nói không nên lời, lại thấy hắn búng tay một cái, mãng xà kia chỉ trong phút chốc đã hóa thành tro bụi, để gió thổi tan đi.

Y mở cửa sổ ra, đôi mắt lửa đỏ lạnh lẽo quét một vòng, những kẻ nhếch nhác kia đều hoảng sợ nhìn y, ai cũng không dám động đậy dù chỉ một chút.

“Trở về học pháp thuật cho tinh thông đi rồi trở lại. Kinh văn chú ngữ đều đọc sai, bộ pháp lên đồng không đúng, pháp khí không thích hợp, linh thể không thể xuất khiếu. Tài nghệ như vậy mà muốn khoe khoang trước mặt ta sao”.

“Rầm” một tiếng, cửa sổ khép lại, để lại vô số pháp sư sợ run bên ngoài, và Tần viên ngoại giận muốn chết.

Nàng kéo tay áo y, nâng tay y lên liều mạng nhìn, nhìn cả buổi trời cũng không tìm ra chỗ nào kì lạ. Ngón tay thon dài có lực, bàn tay sạch sẽ bóng loáng, một đôi tay như vậy, làm thế nào mà đột nhiên có thể biến ảo ra cự mãng đáng sợ như thế?

Hoàng Tuyền giơ tay vỗ vỗ đầu nàng, dịu dàng nói: “Nhìn cái gì? Cho là ta sẽ mọc ra thêm mấy tay sao?”.

Nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ yên tâm thôi, bọn họ không có cách nào đối phó được chàng, ta rất an tâm. Ta thật sự sợ có người thu chàng đi mất”.

Hoàng Tuyền ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về mái đầu nàng, thở dài nói: “Mấy tên pháp sư kia đều là giả, tất nhiên không thể làm gì ta được”.

Nàng áp mặt vào ngực y, nói nhỏ: “Ta tình nguyện tin tưởng là không ai có thể thu phục chàng”.

Y trầm mặc một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Nàng không biết sao? Yêu sợ nhất, chính là thần. Chỉ là bọn hắn rất ít đi lại ở trần thế, nếu như mời được bọn họ, ta sẽ bị thu phục.

Nàng khẽ run lên, không nói gì. Hoàng Tuyền chờ một lát, mới nói: “Đừng sợ, ta vĩnh viễn sẽ không bị bắt, dù là thần, ta cũng sẽ không để cho hắn khiến chúng ta…”.

Y không nói tiếp, chỉ ôm nàng thật chặt, gần như muốn khảm nàng vào trong thân thể.

“Tiểu Tứ, ta biết nàng sợ cái gì. Yên tâm, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau”.

Nàng thì thào: “Hoàng Tuyền… ta… năm ngày sau sẽ phải gã đi…”.

Nàng không hề oán trách hay gấp gáp, nàng chỉ nói ra sự thật mà thôi, thế nhưng sao mũi lại chua xót như vậy? Cổ họng cũng phát khô, nàng rất muốn khóc.

Tương lai mỹ lệ hư ảo kia, là trăng trong nước, hoa trong gương ư? Vẫn có thể giơ tay chạm lấy ư? Mấy hôm nay nàng liều mạng vất chuyện này ra sau đầu, điên cuồng hưởng thụ niềm vui sướng khi được ở cùng một chỗ với y, nhưng y biết chăng? Nàng có bao nhiêu gấp, có bao nhiêu khổ sở. Nàng xa xỉ tiêu xài thời gian bên cạnh với y, chính là vì sợ về sau sẽ không còn cách nào được gần nhau nữa.

Nàng là một người phàm rất đỗi bình thường, bình thường đến mức chỉ có chút dũng khí phản kháng áp bức của gia tộc. Mà y đang bên cạnh, chính là nguồn gốc của dũng khí đó, nàng quả thật không thể tưởng tượng nổi nếu như y biến mất, nàng phải làm sao để sống nữa.

Thật ra thì nàng rất yếu ớt không chịu nổi một kích.

Y im lặng thật lâu, mới giỏ giọng nói: “Tiểu Tứ, nàng là của ta. Yên tâm đi, tất cả đều sẽ thuận lợi qua đi”.

Bọn họ hẹn ước ba ngày sau gặp mặt tại trung đình, bởi vì y cần rời đi ba ngày.

Y vốn phải nên rời đi sớm một chút, đi an bài chuyện sau này, nhưng y lại không bỏ được nàng.

Nàng đáng thương như vậy, ngày đêm không ngừng lôi kéo y, chỉ vì để nhìn thấy y lâu hơn, y thật sự không có cách nào rời khỏi một nữ tử thật tâm cần y như thế.

Cho nên y lưu lại lâu như vậy, hôm nay mới nói phải đi.

Nàng xoay người sang nơi khác, không dám nhìn cảnh y biến mất. Dẫu cho hết sức không nỡ, hết sức lo lắng, nàng vẫn để y tạm thời lìa xa.

Bởi vì y nói không muốn về sau nàng theo y phải ăn gió nằm sương, y cần phải trở về chuẩn bị rất nhiều thứ.

Có lẽ lúc ấy còn chưa để cho y đi mới tốt… Ít nhất, bọn họ cũng còn có thể có được thời gian ba ngày vui vẻ.

Tần viên ngoại thần tình nghiêm túc nhìn nam tử đột nhiên đi tới trước mặt này.

Sáng sớm người này chợt xuất hiện trước mặt ông ta, nói cho ông ta biết trong tòa nhà này có yêu khí ngất trời, sau đó hỏi ông ta có phải gần đây có người nào có hành vi quái lạ hay không.

Tần viên ngoại nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen tuấn mỹ nọ hồi lâu, hắn trẻ tuổi khác thường, toàn thân y phục đen kiểu dáng cổ xưa, lại hết sức cao quý. Mái tóc đen nhánh xõa trên lưng, sáng bóng khác thường. Gương mặt kia lại càng thêm phong thần tuấn tú, thần thái phấn chấn.

Thấy thế nào cũng giống nhân vật… quý công tử, thiếu niên như vầy thật sự có thể hàng yêu ư?

Người nọ nhìn bốn phía chung quanh một lúc, rồi quay đầu lại mỉm cười, giọng điệu trầm nhẹ.

“Xem ra chỉ là tiểu yêu mấy trăm năm, tu vi cũng tinh thuần. Như vậy mà thu đi thì cũng đáng tiếc, nói không chừng ngày sau có thể tiến nhập thần giới. Đã như vậy, ta sẽ không nhúng tay vào. Viên ngoại, cáo từ”.

Hắn nói xong thì xoay lưng bước đi, ngay cả lễ cũng không bái, Tần viên ngoại kinh ngạc một lúc mới vội vàng hô: “Chờ một chút! Đại tiên xin dừng bước!”.

Người nọ đột nhiên dừng lại, hoàn toàn thu lại nụ cười trên mặt vừa nãy, biến thành vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo.

“Ta không phải là Đại tiên gì cả, viên ngoại đừng có gọi nhầm”.

Tần viên ngoại bị khí chất cao quý của hắn làm chấn động, vội vàng cười xòa mà nói: “Vậy… tôn giá xưng hô như thế nào?”.

(*)Tôn giá: Tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện.

Người nọ cười nhạt, ngạo khí hiện ra giữa đôi mày.

Ta là thần, Ngũ diệu Thái Bạch”.

/31

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status