Mẫu Đơn không nhìn được bất cứ gì, chỉ cảm thấy hai cái chân đạp thật nhanh, cảnh sắc chung quanh như nước cấp tốc trôi ngược lại, tiếng gió gào thét bên tai. Lần này Tư Đồ chạy trốn còn nhanh hơn lần trước! Mắt nàng cơ hồ không thể mở ra được, chỉ thấy đầu đâm vào gió mà như đâm vào vách tường, đụng đến nỗi da mặt đau rát.
Sau lưng có tiếng bước chân tới gần, quay đầu nhìn lại, chính là Thủy yêu. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, dẫu có vắt chân lên cổ chạy trốn thì vẫn đẹp. Trừ xiêm áo bởi vì chạy vội mà xốc xếch một chút, tóc rối một chút, còn lại ngay cả đóa Mị ti lan bên tai cũng không thèm rớt xuống!
Tư Đồ bám trên người Mẫu Đơn, mở miệng hỏi: "Đám yêu quái kia đâu? Có đuổi theo không?"
Thủy yêu lắc đầu, "Tiếng hát của ta mê hoặc bọn chúng rồi, bây giờ tuyệt đối không đuổi kịp."
Vừa dứt lời, trước mắt lại ngập tràn sương mù. Hai người chỉ cảm thấy thân thể như bị kéo vào vòng xoáy thật lớn, không tự chủ được mà lui về phía sau. Thủy yêu kinh hoảng kêu lên, "Chẳng lẽ không là cho chúng ta ra khỏi kết giới Bách yêu trấn?!"
Tư Đồ bám trên người Mẫu Đơn, nhất thời không có cách thoát ra ngoài, hô lên, "Đừng để cho lực hút này kéo trở lại! Thủy yêu! Cố sức mà chạy!"
Hắn nhe răng trợn mắt liều mạng vươn chân về phía trước, hai tay gắng sức lần mò trước mặt, cứ như muốn nắm được thứ gì đó để cho mình không bị lực hút của kết giới kéo về, gân xanh trên trán cũng bắt đầu lộ ra ngoài.
Tiếc rằng trước mặt như có một bức tường vô hình, bất luận bọn họ có dùng sức thế nào, cũng không thể bước về phía trước dù chỉ một bước nhỏ. Mắt thấy hai người dần dần lại bị lực lượng kia lôi trở về, Tư Đồ gấp đến độ rống lớn!
"Đây là cái kết giới chết tiệt gì vậy?! Ta không tin không có biện pháp thoát ra!"
Mới vừa gào xong, trên người Mẫu Đơn chợt phát ra ánh sáng đỏ rực trời, khiến sương mù chung quanh cũng ánh lên màu sắc tươi đẹp. Thủy yêu khiếp sợ đến không nói nổi, chỉ thấy Mẫu Đơn lao ra khỏi kết giới như một mũi tên, sau đó nhanh chóng với tay kéo nàng. Nàng chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ truyền tới từ cổ tay bị nắm, sau đó cả người giống như cưỡi mây lướt gió, ung dung bay từ trong kết giới ra bên ngoài!
Nàng ngã trên bãi cỏ, khuỷu tay bị đụng tới phát đau. Thủy yêu không để ý đau đớn, chợt ngẩng đầu, lại thấy xung quanh có trăm hoa rực rỡ, núi xanh trập trùng, không phải là biển hoa Mị ti lan bọn họ vừa nhìn thấy sao? Bọn họ đã thoát khỏi kết giới rồi sao?!
Mẫu Đơn ở bên cạnh thở kịch liệt, Thủy yêu vội vàng đến gần, lớn tiếng hỏi: "Tư Đồ! Sao ngươi lại làm được?"
Vẻ mặt Tư Đồ khổ sở, dùng sức lắc đầu, nặng nề nằm ở trên đất, thở dài nói: "Thủy yêu, xin lỗi, ta bây giờ không còn hơi sức. Nên. . . . . . Không thể thoát ra khỏi người Mẫu Đơn. . . . . . Làm phiền ngươi cõng nàng được chứ?"
Ý thức của Mẫu Đơn ngay từ lúc Tư Đồ phát ra ánh sáng đỏ, đã bị ép chay đi đâu không biết. Tư Đồ ám trên người nàng, không nghe được chút âm thanh nào của nàng trong lòng, không khỏi có chút hoảng sợ.
"Thủy yêu! Ta vừa rồi đã làm sao vậy? Làm thế nào mà Mẫu Đơn lại hôn mê?!" Hắn bị Thủy yêu xốc lên lưng, kinh ngạc hỏi.
Thủy yêu lắc đầu, "Ta cũng không rõ lắm, mới nãy ngươi vừa rống lên một tiếng, sau đó ta liền thấy ngươi phát ra hồng quang ngất trời. Chờ tới lúc ta hoàn hồn, ngươi đã kéo ta ra khỏi kết giới. Tư Đồ, đó là pháp lực tiềm ẩn của ngươi sao? Thật là lợi hại!"
Tư Đồ vô lực tựa vào trên người nàng, thở dài nói: "Ta cũng không biết. . . . . .Lúc nãy chỉ nghĩ không thể để kết giới kéo về. Trong lòng gấp muốn chết, đột nhiên toàn thân phát ra sức lực. . . . . . Ta cũng không xảy ra biết chuyện gì. Có thể lực lượng linh hồn của ta đột nhiên tăng, mới chiếm hết ý thức của Mẫu Đơn. Hiện tại ta hoàn toàn không cảm giác được ý thức của nàng, hi vọng là không có gì nguy hiểm. . . . . ."
Thủy yêu nhìn xung quanh một chút, nào là sương mù, nào là thành trấn, tất cả vừa qua đều giống như ảo cảnh. Hiện giờ bọn họ vẫn còn đang ở trong mảnh rừng núi đi thế nào cũng không hết, biển hoa Mị ti lan sau lưng kia vẫn nở rộ rực rỡ, hương thơm hấp dẫn lòng người.
"Tư Đồ, ta nghe nói nếu như trong thân thể một phàm nhân tồn tại hai hồn phách, thì hồn phách yếu hơn sớm muộn gì cũng sẽ bị cái mạnh hơn nuốt mất. Sau này ngươi nên cố gắng ít nhập vào người nàng, cứ tiếp tục như vậy nữa, ý thức của nàng sẽ bị ngươi thâu tóm."
Thủy yêu nhẹ giọng nói, mặc dù cõng một người, vẫn đi lại hết sức ung dung nhanh nhẹn, không tốn chút sức lực.
Tư Đồ không nói gì, những việc này, sao hắn lại có thể không biết? Nhưng Mẫu Đơn dù sao cũng là người phàm, gặp phải rất nhiều nguy hiểm mà dựa vào chính nàng thì không thể nào có biện pháp thoát khỏi. Tựa như tình huống hôm nay, nếu như hắn không nhập vào thân, không ai trong bọn họ có thể chạy trốn. Vậy biết làm sao?
Thủy yêu chờ cả buổi chẳng thấy hắn phản ứng, không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái.
"Tính khí Mẫu Đơn nóng nảy như vậy, coi chừng sau khi nàng tỉnh lại lại mắng ngươi."
Ở chung lâu như vậy, nàng quá rõ ràng bản lĩnh mắng người của Mẫu Đơn. Nhưng trên cơ bản là chỉ cay độc với Tư Đồ mà nàng nhìn không vừa mắt, nàng có hàng đống từ để mắng, nhân yêu, ẻo lả, biến thái gì đó cũng là nhẹ rồi. Tiểu cô nương người phàm hung hãn như vậy, là lần đầu tiên nàng được thấy.
Tư Đồ cười khổ một tiếng, bình thường hắn bị mắng còn ít sao? Thật không biết chọc trúng cái xui xẻo gì, ám nhầm ai không ám, lại ám lên trên người cọp mẹ. Ở chung nhiều ngày như vậy, công phu nhẫn nại của hắn cũng đã luyện tới thuần thục, nghe nàng mắng người liền làm bộ không nghe.
Thật đúng là cọp mẹ khó ưa! Trong lòng hắn thầm oán trách một tiếng.
Chợt nhớ tới buổi tối bị cướp. Lúc hắn tỉ mỉ xắn ống quần lên, nhìn đôi chân trắng nõn tinh tế giấu dưới lớp quần áo, quả thật đã không thể dời ánh mắt đi. Loại mềm mại đáng yêu trời sinh đó, tựa như không cần nhấn mạnh, đã sớm khắc vào trái tim. Đột nhiên nghĩ đến bộ dạng nàng cười tủm tỉm, mắt cong lên , nàng sẽ dùng âm thanh mềm mại mà gọi hắn: Tư Đồ!
Tim của hắn chợt có một nơi bị cái loại âm thanh trong trẻo như chuông gió kia làm cho mềm nhũn, lại có chút ngấy ngấy, cũng không phải là rất đáng ghét. Len lén nhìn đôi tay đang đặt trên bả vai Thủy yêu kia, mười ngón nhỏ nhắn, khéo léo đáng yêu. Nàng dù sao cũng là một nữ tử mảnh mai. . . . . . Mặc dù lúc nàng tỉnh táo hoàn toàn không hợp với từ mảnh mai.
(Yêu rồi chăng =^_^= )
"Chỗ này. . . . . . Hình như có gì đó quái lạ. Tư Đồ, ngươi nhìn một chút!"
Giọng nói của Thủy yêu cắt đứt mạch trầm tư của hắn. Vội vã ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy một vách đá khổng lồ chắn ở trước mắt. Vách đá rất cao, u tối, chặn ngang con đường phía trước. Bên cạnh là một ít cỏ dại và bụi gai thấp, nối liền với vách đá, chính là mảnh rừng có kết giới vừa nãy.
"Không còn đường khác sao?" Tư Đồ kinh ngạc nhìn khối đá cản đường kia, vô cùng chặt chẽ, một khe hở cũng không thấy. Nếu không quay đầu đi ngược lại, sẽ phải đi vào khu rừng đó và đụng mặt trăm yêu đáng sợ kia. . . . . .
Thủy yêu thả Mẫu Đơn từ trên lưng xuống, chạy một vòng chung quanh, khi trở lại thì vẻ mặt nghiêm túc mà lắc đầu.
"Xem ra chúng ta chỉ có thể quay về lối cũ. Tuyệt đối không thể đi vào khu rừng đó nữa."
Nàng nói xong, đang muốn cõng Mẫu Đơn lên đi vòng lại, Mẫu Đơn lại chợt rên nhỏ một tiếng, ngón tay giật giật.
"Mẫu Đơn? Ngươi tỉnh rồi hả?" Thủy yêu vui mừng hỏi, đỡ lấy cổ của nàng, dìu nàng đứng lên.
Mẫu Đơn hừ một tiếng, mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói: "Chúng ta. . . . . . Trốn ra được không?"
Thủy yêu cười nói: "Dĩ nhiên trốn ra được. Yên tâm đi, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"
Nàng giơ tay lên dụi dụi mắt, "Sao ta lại thấy đầu óc choáng váng vậy ta? Trên người cũng không có chút sức lực. . . . . . Hồ ly nhân yêu kia lại chiếm lấy thân thể ta làm chuyện gì có phải không?"
(*)Nhân yêu: Gay ý
Tư Đồ cười khổ trong lòng, thử vận pháp lực của mình, thấy đã hơi khôi phục một chút. Hắn mới thoát ra khỏi người Mẫu Đơn, thở dài nói: "Nếu như mà ta không dùng thân thể của ngươi, thì bây giờ ngươi đã thành bữa trưa của những yêu quái kia rồi."
Mẫu Đơn cố hết sức ngồi ngay ngắn lại, nhìn chằm chằm Tư Đồ hồi lâu, trên mặt không có biểu hiện gì. Tư Đồ bị nàng nhìn đến lông măng sau lưng dựng đứng, tưởng nàng lại muốn mắng, đang tính che lỗ tai, lại thấy nàng nở nụ cười, má lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má, vừa ngọt ngào vừa hoạt bát.
"Cảm ơn ngươi nha." Nàng làm bộ vỗ vỗ lên vai hắn, mặc dù căn bản không thể đụng tới hắn. "Ngươi thật là lợi hại nha."
Tư Đồ có chút đờ đẫn, ngơ ngác nhìn nàng được Thủy yêu đỡ đứng lên, ra sức huơ tay lắc chân.
Chỉ có vậy thôi? Nàng không có mắng? Là Mẫu Đơn thật sao?
Mẫu Đơn quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn, hừ một tiếng, nói: "Còn ngẩn người ở đó làm gì? Đi mau đi! Ngu ngốc đúng là ngu ngốc!"
Tư Đồ chán nản cúi đầu xuống. Ai, Mẫu Đơn vẫn là Mẫu Đơn, muốn nàng dịu dàng đáng yêu quả thực là nằm mơ. . . . . .
Mẫu Đơn bước tới mảng vách đá kia, nhìn kỹ hồi lâu, chợt chỉ vào một khối gì đó nổi lên từ bùn đất dưới chân vách đá mà kêu: "Các ngươi mau đến xem! Đây là cái gì vậy?"
Thủy yêu và Tư Đồ vội vàng đi tới, cúi đầu xem xét, là một khối đá màu sắc kì dị nhô lên, phía trên hình như còn khắc một số chữ viết và hoa văn kì lạ. Thủy yêu thò tay chạm nhẹ một cái, lành lạnh, cảm giác cũng như hòn đá bình thường, không có gì đặc biệt.
"Kì lạ, đây rõ ràng không phải là hoa văn sẵn có. . . . . ." Tư Đồ nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ nổi rốt cuộc là vật gì.
Thủy yêu ngờ ngợ nói: "Cái này. . . . . . Hình như là chữ viết của Thần giới. . . . . . Nếu mà ta nhớ không lầm. . . . . . Thì chắc là phong ấn .... . . . . ."
Mẫu Đơn cũng thò tay đụng một cái, "Phong ấn? Phong ấn không phải đều bằng giấy sao? Vẽ vẽ lên trên, sau đó thì trấn áp Yêu quái."
Thủy yêu nở nụ cười, "Phàm nhân các ngươi cũng cho là như vậy sao? Làm sao có thể? Nếu như dùng giấy để làm phong ấn, ngộ nhỡ trời mưa thì sao? Ngộ nhỡ có người đi ngang không biết nên xé bỏ thì làm thế nào? Phong ấn là khí cụ phức tạp lắm, sao có thể dùng giấy làm?"
Nàng cẩn thận nhìn khối phong ấn kia, nhỏ giọng nói: "Cái phong ấn này có vẻ rất cổ xưa, đoán chừng có lịch sử mấy trăm năm. Hơn nữa nhiều chữ viết như vậy, xem ra là để phong ấn một yêu quái rất nguy hiểm!"
Mẫu Đơn vỗ vỗ cái khối nổi lên, đang muốn nói đùa mấy câu, cái khối đó lại bị nàng vỗ nứt ra! Mẫu Đơn sợ hết hồn! Há to miệng, hoảng sợ nhìn thứ nghe nói là phong ấn kia rớt ra từng mảnh từng mảnh, rơi xuống mặt đất lập tức hóa thành bụi, gió vừa thổi tới liền tiêu tán, không sót lại chút dấu vết.
"Ta. . . . . . Nó. . . . . ." Mẫu Đơn cà lăm, không nói được gì. Thủy yêu và Tư Đồ cũng giật mình nhìn nàng, dường như nàng đã làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa .
Mặt đất bỗng chấn động kịch liệt, vách đá trước mặt vỡ nát tan tành, phát ra âm thanh dữ dội. Mẫu Đơn hét lên một tiếng, lập tức bị Thủy yêu cắp lấy chạy đi, núp đằng sau một gốc cây khổng lồ!
Bụi đất tung bay, sau một tiếng vang chấn động lòng người, phạm vi trăm dặm xung quanh đều yên lặng. Chim không còn hót, ve cũng không còn rền rã, trong lúc nhất thời, chỉ còn lại ánh mặt trời tháng bảy nóng bỏng rực rỡ chiếu xuống. Không khí quỷ dị kinh khủng. Thủy yêu chợt run lên, sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Yêu khí. . . . . . !" Trong đôi mắt trong suốt uyển chuyển ngập tràn sợ hãi, thậm chí còn không dám nhìn về phía kia một cái, Mẫu Đơn phát hiện ngay cả ngón tay của nàng cũng run rẩy.
Tư Đồ cũng nhíu mày, "Đây là loại yêu khí gì vậy? Cảm giác rất không tốt!"
Mẫu Đơn không cảm giác được gì, không nhịn được mà duỗi cổ ra nhìn, chỉ thấy toàn bộ vách tường đá kia đã sụp đổ, đá tảng gãy lìa nằm lẻ tẻ ở chỗ cũ, dưới vách đá, lộ ra một cái động lớn tối đen. Tiếng gió như tiếng xé lụa, rít gào từ trong động truyền ra
"Ở. . . . . . Ở dưới đó. . . . . . Có một cái động!" Mẫu Đơn hoảng hồn cà lăm, ngay cả ngón tay cũng không dám chỉ qua. "Lão yêu sắp ra tới rồi!" Nàng sợ đến nước mắt cũng trào ra ngoài, lời nói không còn mạch lạc.
Tư Đồ đang muốn mở miệng, chợt một tiếng sáo thê lương vang lên trong không trung.
Ba người đều ngây dại.
Tiếng sáo lượn lờ không dứt, âm điệu vô cùng triền miên uyển chuyển. Đột nhiên dâng lên, lưu luyến mãi trên cao, giống như tiếng khóc rấm rứt tỉ tê, đau khổ khó tả. Sau đó từ từ hạ xuống, âm điệu mềm mại đáng yêu, giống như thân mật cười duyên trước hoa dưới trăng. Âm sắc cũng không phức tạp, lặp đi lặp lại chỉ vài âm, nhưng lúc cao lúc thấp. Cao đến tận cùng thì như muốn tan vỡ ra, rồi lại có thể thoải mái mà hợp lại; thấp tận cùng thì nhỏ đến tưởng như khó có thể nghe, lại kịch liệt dâng trào, khiến người nghe thấy nhiệt huyết sôi sục.
Tâm tư Mẫu Đơn bị tiếng sáo kia quấy cho lúc lên lúc xuống, hết sức khó chịu. Tiếng sáo thê lương thảm thiết, nàng lại cảm thấy đáy lòng mình cũng có hối hận và thịnh nộ vô hạn, không có chỗ phát tiết, trái tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng sáo dần dần nhỏ đi, lại lượn lờ không tiêu tán, sâu kín, giống như nước mắt giắt trong hốc mắt, nhưng lại không rớt xuống. Vô cùng rung động tâm can.
Tiếng sáo vừa dứt, Mẫu Đơn cảm thấy rốt cuộc cũng có thể thở mạnh một hơi, đang định lên tiếng, chợt một giọng nói vô cùng trong trẻo và lạnh lùng vang lên sau lưng.
"Các ngươi là ai? Là các ngươi đánh vỡ phong ấn ta sao?"
Sau lưng có tiếng bước chân tới gần, quay đầu nhìn lại, chính là Thủy yêu. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, dẫu có vắt chân lên cổ chạy trốn thì vẫn đẹp. Trừ xiêm áo bởi vì chạy vội mà xốc xếch một chút, tóc rối một chút, còn lại ngay cả đóa Mị ti lan bên tai cũng không thèm rớt xuống!
Tư Đồ bám trên người Mẫu Đơn, mở miệng hỏi: "Đám yêu quái kia đâu? Có đuổi theo không?"
Thủy yêu lắc đầu, "Tiếng hát của ta mê hoặc bọn chúng rồi, bây giờ tuyệt đối không đuổi kịp."
Vừa dứt lời, trước mắt lại ngập tràn sương mù. Hai người chỉ cảm thấy thân thể như bị kéo vào vòng xoáy thật lớn, không tự chủ được mà lui về phía sau. Thủy yêu kinh hoảng kêu lên, "Chẳng lẽ không là cho chúng ta ra khỏi kết giới Bách yêu trấn?!"
Tư Đồ bám trên người Mẫu Đơn, nhất thời không có cách thoát ra ngoài, hô lên, "Đừng để cho lực hút này kéo trở lại! Thủy yêu! Cố sức mà chạy!"
Hắn nhe răng trợn mắt liều mạng vươn chân về phía trước, hai tay gắng sức lần mò trước mặt, cứ như muốn nắm được thứ gì đó để cho mình không bị lực hút của kết giới kéo về, gân xanh trên trán cũng bắt đầu lộ ra ngoài.
Tiếc rằng trước mặt như có một bức tường vô hình, bất luận bọn họ có dùng sức thế nào, cũng không thể bước về phía trước dù chỉ một bước nhỏ. Mắt thấy hai người dần dần lại bị lực lượng kia lôi trở về, Tư Đồ gấp đến độ rống lớn!
"Đây là cái kết giới chết tiệt gì vậy?! Ta không tin không có biện pháp thoát ra!"
Mới vừa gào xong, trên người Mẫu Đơn chợt phát ra ánh sáng đỏ rực trời, khiến sương mù chung quanh cũng ánh lên màu sắc tươi đẹp. Thủy yêu khiếp sợ đến không nói nổi, chỉ thấy Mẫu Đơn lao ra khỏi kết giới như một mũi tên, sau đó nhanh chóng với tay kéo nàng. Nàng chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ truyền tới từ cổ tay bị nắm, sau đó cả người giống như cưỡi mây lướt gió, ung dung bay từ trong kết giới ra bên ngoài!
Nàng ngã trên bãi cỏ, khuỷu tay bị đụng tới phát đau. Thủy yêu không để ý đau đớn, chợt ngẩng đầu, lại thấy xung quanh có trăm hoa rực rỡ, núi xanh trập trùng, không phải là biển hoa Mị ti lan bọn họ vừa nhìn thấy sao? Bọn họ đã thoát khỏi kết giới rồi sao?!
Mẫu Đơn ở bên cạnh thở kịch liệt, Thủy yêu vội vàng đến gần, lớn tiếng hỏi: "Tư Đồ! Sao ngươi lại làm được?"
Vẻ mặt Tư Đồ khổ sở, dùng sức lắc đầu, nặng nề nằm ở trên đất, thở dài nói: "Thủy yêu, xin lỗi, ta bây giờ không còn hơi sức. Nên. . . . . . Không thể thoát ra khỏi người Mẫu Đơn. . . . . . Làm phiền ngươi cõng nàng được chứ?"
Ý thức của Mẫu Đơn ngay từ lúc Tư Đồ phát ra ánh sáng đỏ, đã bị ép chay đi đâu không biết. Tư Đồ ám trên người nàng, không nghe được chút âm thanh nào của nàng trong lòng, không khỏi có chút hoảng sợ.
"Thủy yêu! Ta vừa rồi đã làm sao vậy? Làm thế nào mà Mẫu Đơn lại hôn mê?!" Hắn bị Thủy yêu xốc lên lưng, kinh ngạc hỏi.
Thủy yêu lắc đầu, "Ta cũng không rõ lắm, mới nãy ngươi vừa rống lên một tiếng, sau đó ta liền thấy ngươi phát ra hồng quang ngất trời. Chờ tới lúc ta hoàn hồn, ngươi đã kéo ta ra khỏi kết giới. Tư Đồ, đó là pháp lực tiềm ẩn của ngươi sao? Thật là lợi hại!"
Tư Đồ vô lực tựa vào trên người nàng, thở dài nói: "Ta cũng không biết. . . . . .Lúc nãy chỉ nghĩ không thể để kết giới kéo về. Trong lòng gấp muốn chết, đột nhiên toàn thân phát ra sức lực. . . . . . Ta cũng không xảy ra biết chuyện gì. Có thể lực lượng linh hồn của ta đột nhiên tăng, mới chiếm hết ý thức của Mẫu Đơn. Hiện tại ta hoàn toàn không cảm giác được ý thức của nàng, hi vọng là không có gì nguy hiểm. . . . . ."
Thủy yêu nhìn xung quanh một chút, nào là sương mù, nào là thành trấn, tất cả vừa qua đều giống như ảo cảnh. Hiện giờ bọn họ vẫn còn đang ở trong mảnh rừng núi đi thế nào cũng không hết, biển hoa Mị ti lan sau lưng kia vẫn nở rộ rực rỡ, hương thơm hấp dẫn lòng người.
"Tư Đồ, ta nghe nói nếu như trong thân thể một phàm nhân tồn tại hai hồn phách, thì hồn phách yếu hơn sớm muộn gì cũng sẽ bị cái mạnh hơn nuốt mất. Sau này ngươi nên cố gắng ít nhập vào người nàng, cứ tiếp tục như vậy nữa, ý thức của nàng sẽ bị ngươi thâu tóm."
Thủy yêu nhẹ giọng nói, mặc dù cõng một người, vẫn đi lại hết sức ung dung nhanh nhẹn, không tốn chút sức lực.
Tư Đồ không nói gì, những việc này, sao hắn lại có thể không biết? Nhưng Mẫu Đơn dù sao cũng là người phàm, gặp phải rất nhiều nguy hiểm mà dựa vào chính nàng thì không thể nào có biện pháp thoát khỏi. Tựa như tình huống hôm nay, nếu như hắn không nhập vào thân, không ai trong bọn họ có thể chạy trốn. Vậy biết làm sao?
Thủy yêu chờ cả buổi chẳng thấy hắn phản ứng, không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái.
"Tính khí Mẫu Đơn nóng nảy như vậy, coi chừng sau khi nàng tỉnh lại lại mắng ngươi."
Ở chung lâu như vậy, nàng quá rõ ràng bản lĩnh mắng người của Mẫu Đơn. Nhưng trên cơ bản là chỉ cay độc với Tư Đồ mà nàng nhìn không vừa mắt, nàng có hàng đống từ để mắng, nhân yêu, ẻo lả, biến thái gì đó cũng là nhẹ rồi. Tiểu cô nương người phàm hung hãn như vậy, là lần đầu tiên nàng được thấy.
Tư Đồ cười khổ một tiếng, bình thường hắn bị mắng còn ít sao? Thật không biết chọc trúng cái xui xẻo gì, ám nhầm ai không ám, lại ám lên trên người cọp mẹ. Ở chung nhiều ngày như vậy, công phu nhẫn nại của hắn cũng đã luyện tới thuần thục, nghe nàng mắng người liền làm bộ không nghe.
Thật đúng là cọp mẹ khó ưa! Trong lòng hắn thầm oán trách một tiếng.
Chợt nhớ tới buổi tối bị cướp. Lúc hắn tỉ mỉ xắn ống quần lên, nhìn đôi chân trắng nõn tinh tế giấu dưới lớp quần áo, quả thật đã không thể dời ánh mắt đi. Loại mềm mại đáng yêu trời sinh đó, tựa như không cần nhấn mạnh, đã sớm khắc vào trái tim. Đột nhiên nghĩ đến bộ dạng nàng cười tủm tỉm, mắt cong lên , nàng sẽ dùng âm thanh mềm mại mà gọi hắn: Tư Đồ!
Tim của hắn chợt có một nơi bị cái loại âm thanh trong trẻo như chuông gió kia làm cho mềm nhũn, lại có chút ngấy ngấy, cũng không phải là rất đáng ghét. Len lén nhìn đôi tay đang đặt trên bả vai Thủy yêu kia, mười ngón nhỏ nhắn, khéo léo đáng yêu. Nàng dù sao cũng là một nữ tử mảnh mai. . . . . . Mặc dù lúc nàng tỉnh táo hoàn toàn không hợp với từ mảnh mai.
(Yêu rồi chăng =^_^= )
"Chỗ này. . . . . . Hình như có gì đó quái lạ. Tư Đồ, ngươi nhìn một chút!"
Giọng nói của Thủy yêu cắt đứt mạch trầm tư của hắn. Vội vã ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy một vách đá khổng lồ chắn ở trước mắt. Vách đá rất cao, u tối, chặn ngang con đường phía trước. Bên cạnh là một ít cỏ dại và bụi gai thấp, nối liền với vách đá, chính là mảnh rừng có kết giới vừa nãy.
"Không còn đường khác sao?" Tư Đồ kinh ngạc nhìn khối đá cản đường kia, vô cùng chặt chẽ, một khe hở cũng không thấy. Nếu không quay đầu đi ngược lại, sẽ phải đi vào khu rừng đó và đụng mặt trăm yêu đáng sợ kia. . . . . .
Thủy yêu thả Mẫu Đơn từ trên lưng xuống, chạy một vòng chung quanh, khi trở lại thì vẻ mặt nghiêm túc mà lắc đầu.
"Xem ra chúng ta chỉ có thể quay về lối cũ. Tuyệt đối không thể đi vào khu rừng đó nữa."
Nàng nói xong, đang muốn cõng Mẫu Đơn lên đi vòng lại, Mẫu Đơn lại chợt rên nhỏ một tiếng, ngón tay giật giật.
"Mẫu Đơn? Ngươi tỉnh rồi hả?" Thủy yêu vui mừng hỏi, đỡ lấy cổ của nàng, dìu nàng đứng lên.
Mẫu Đơn hừ một tiếng, mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói: "Chúng ta. . . . . . Trốn ra được không?"
Thủy yêu cười nói: "Dĩ nhiên trốn ra được. Yên tâm đi, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"
Nàng giơ tay lên dụi dụi mắt, "Sao ta lại thấy đầu óc choáng váng vậy ta? Trên người cũng không có chút sức lực. . . . . . Hồ ly nhân yêu kia lại chiếm lấy thân thể ta làm chuyện gì có phải không?"
(*)Nhân yêu: Gay ý
Tư Đồ cười khổ trong lòng, thử vận pháp lực của mình, thấy đã hơi khôi phục một chút. Hắn mới thoát ra khỏi người Mẫu Đơn, thở dài nói: "Nếu như mà ta không dùng thân thể của ngươi, thì bây giờ ngươi đã thành bữa trưa của những yêu quái kia rồi."
Mẫu Đơn cố hết sức ngồi ngay ngắn lại, nhìn chằm chằm Tư Đồ hồi lâu, trên mặt không có biểu hiện gì. Tư Đồ bị nàng nhìn đến lông măng sau lưng dựng đứng, tưởng nàng lại muốn mắng, đang tính che lỗ tai, lại thấy nàng nở nụ cười, má lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má, vừa ngọt ngào vừa hoạt bát.
"Cảm ơn ngươi nha." Nàng làm bộ vỗ vỗ lên vai hắn, mặc dù căn bản không thể đụng tới hắn. "Ngươi thật là lợi hại nha."
Tư Đồ có chút đờ đẫn, ngơ ngác nhìn nàng được Thủy yêu đỡ đứng lên, ra sức huơ tay lắc chân.
Chỉ có vậy thôi? Nàng không có mắng? Là Mẫu Đơn thật sao?
Mẫu Đơn quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn, hừ một tiếng, nói: "Còn ngẩn người ở đó làm gì? Đi mau đi! Ngu ngốc đúng là ngu ngốc!"
Tư Đồ chán nản cúi đầu xuống. Ai, Mẫu Đơn vẫn là Mẫu Đơn, muốn nàng dịu dàng đáng yêu quả thực là nằm mơ. . . . . .
Mẫu Đơn bước tới mảng vách đá kia, nhìn kỹ hồi lâu, chợt chỉ vào một khối gì đó nổi lên từ bùn đất dưới chân vách đá mà kêu: "Các ngươi mau đến xem! Đây là cái gì vậy?"
Thủy yêu và Tư Đồ vội vàng đi tới, cúi đầu xem xét, là một khối đá màu sắc kì dị nhô lên, phía trên hình như còn khắc một số chữ viết và hoa văn kì lạ. Thủy yêu thò tay chạm nhẹ một cái, lành lạnh, cảm giác cũng như hòn đá bình thường, không có gì đặc biệt.
"Kì lạ, đây rõ ràng không phải là hoa văn sẵn có. . . . . ." Tư Đồ nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ nổi rốt cuộc là vật gì.
Thủy yêu ngờ ngợ nói: "Cái này. . . . . . Hình như là chữ viết của Thần giới. . . . . . Nếu mà ta nhớ không lầm. . . . . . Thì chắc là phong ấn .... . . . . ."
Mẫu Đơn cũng thò tay đụng một cái, "Phong ấn? Phong ấn không phải đều bằng giấy sao? Vẽ vẽ lên trên, sau đó thì trấn áp Yêu quái."
Thủy yêu nở nụ cười, "Phàm nhân các ngươi cũng cho là như vậy sao? Làm sao có thể? Nếu như dùng giấy để làm phong ấn, ngộ nhỡ trời mưa thì sao? Ngộ nhỡ có người đi ngang không biết nên xé bỏ thì làm thế nào? Phong ấn là khí cụ phức tạp lắm, sao có thể dùng giấy làm?"
Nàng cẩn thận nhìn khối phong ấn kia, nhỏ giọng nói: "Cái phong ấn này có vẻ rất cổ xưa, đoán chừng có lịch sử mấy trăm năm. Hơn nữa nhiều chữ viết như vậy, xem ra là để phong ấn một yêu quái rất nguy hiểm!"
Mẫu Đơn vỗ vỗ cái khối nổi lên, đang muốn nói đùa mấy câu, cái khối đó lại bị nàng vỗ nứt ra! Mẫu Đơn sợ hết hồn! Há to miệng, hoảng sợ nhìn thứ nghe nói là phong ấn kia rớt ra từng mảnh từng mảnh, rơi xuống mặt đất lập tức hóa thành bụi, gió vừa thổi tới liền tiêu tán, không sót lại chút dấu vết.
"Ta. . . . . . Nó. . . . . ." Mẫu Đơn cà lăm, không nói được gì. Thủy yêu và Tư Đồ cũng giật mình nhìn nàng, dường như nàng đã làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa .
Mặt đất bỗng chấn động kịch liệt, vách đá trước mặt vỡ nát tan tành, phát ra âm thanh dữ dội. Mẫu Đơn hét lên một tiếng, lập tức bị Thủy yêu cắp lấy chạy đi, núp đằng sau một gốc cây khổng lồ!
Bụi đất tung bay, sau một tiếng vang chấn động lòng người, phạm vi trăm dặm xung quanh đều yên lặng. Chim không còn hót, ve cũng không còn rền rã, trong lúc nhất thời, chỉ còn lại ánh mặt trời tháng bảy nóng bỏng rực rỡ chiếu xuống. Không khí quỷ dị kinh khủng. Thủy yêu chợt run lên, sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Yêu khí. . . . . . !" Trong đôi mắt trong suốt uyển chuyển ngập tràn sợ hãi, thậm chí còn không dám nhìn về phía kia một cái, Mẫu Đơn phát hiện ngay cả ngón tay của nàng cũng run rẩy.
Tư Đồ cũng nhíu mày, "Đây là loại yêu khí gì vậy? Cảm giác rất không tốt!"
Mẫu Đơn không cảm giác được gì, không nhịn được mà duỗi cổ ra nhìn, chỉ thấy toàn bộ vách tường đá kia đã sụp đổ, đá tảng gãy lìa nằm lẻ tẻ ở chỗ cũ, dưới vách đá, lộ ra một cái động lớn tối đen. Tiếng gió như tiếng xé lụa, rít gào từ trong động truyền ra
"Ở. . . . . . Ở dưới đó. . . . . . Có một cái động!" Mẫu Đơn hoảng hồn cà lăm, ngay cả ngón tay cũng không dám chỉ qua. "Lão yêu sắp ra tới rồi!" Nàng sợ đến nước mắt cũng trào ra ngoài, lời nói không còn mạch lạc.
Tư Đồ đang muốn mở miệng, chợt một tiếng sáo thê lương vang lên trong không trung.
Ba người đều ngây dại.
Tiếng sáo lượn lờ không dứt, âm điệu vô cùng triền miên uyển chuyển. Đột nhiên dâng lên, lưu luyến mãi trên cao, giống như tiếng khóc rấm rứt tỉ tê, đau khổ khó tả. Sau đó từ từ hạ xuống, âm điệu mềm mại đáng yêu, giống như thân mật cười duyên trước hoa dưới trăng. Âm sắc cũng không phức tạp, lặp đi lặp lại chỉ vài âm, nhưng lúc cao lúc thấp. Cao đến tận cùng thì như muốn tan vỡ ra, rồi lại có thể thoải mái mà hợp lại; thấp tận cùng thì nhỏ đến tưởng như khó có thể nghe, lại kịch liệt dâng trào, khiến người nghe thấy nhiệt huyết sôi sục.
Tâm tư Mẫu Đơn bị tiếng sáo kia quấy cho lúc lên lúc xuống, hết sức khó chịu. Tiếng sáo thê lương thảm thiết, nàng lại cảm thấy đáy lòng mình cũng có hối hận và thịnh nộ vô hạn, không có chỗ phát tiết, trái tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng sáo dần dần nhỏ đi, lại lượn lờ không tiêu tán, sâu kín, giống như nước mắt giắt trong hốc mắt, nhưng lại không rớt xuống. Vô cùng rung động tâm can.
Tiếng sáo vừa dứt, Mẫu Đơn cảm thấy rốt cuộc cũng có thể thở mạnh một hơi, đang định lên tiếng, chợt một giọng nói vô cùng trong trẻo và lạnh lùng vang lên sau lưng.
"Các ngươi là ai? Là các ngươi đánh vỡ phong ấn ta sao?"
/31
|