Hiên Nhược tình nghi ngờ nhìn hắn:-Ngươi cười vui vẻ như vậy, ôn nhu như vậy là có âm mưu gì? Khai ra mau!!!
-Nữ nhân này, ngươi thật không biết sống chết. dám nói chuyện với ta như vậy.
-Hiên Nhược Tình ta, chỉ sợ không có tiền và phụ mẫu thôi, nam nhân như ngươi ta không quân tâm.
Nghe xong những lời này của nàng, Tống Lạp Tư không khỏi một trận cười lớn mà là cực kì cao hứng vui vẻ khoái hoạt mà cười. Nàng nghi hoặc nhìn y lần nữa:
-Này này, có gì đáng cười???
Hắn cố gắng gìm lại không cười nữa nhìn nàng đầy hứng thú:
-Ta là cửu ngữu chí tôn, nắm trog tay sinh mệnh thiên hạ, mạng của cha mẹ ngươi ta cũng nắm, tiền bạc của ngươi cũng là do ta ban cho. Vậy ngươi nói xem, có nên sợ ta hay không?
Nàng suy nghĩ một lúc, sau đó mới ngộ ra vấn đề. Tên này là hoàng đế, là hoàng đế uy nghiêm nhất thiên hạ. vậy mà nãy đến giờ nàng nói chuyện với hắn rất chi là bình tĩnh, không hề quan tâm khuôn phép. Nếu hắn mà muốn, cái mạng nhỏ này của nàng không phải sẽ sớm bay theo gió sao? Hiên Nhược Tình nghĩ đến thãm cảnh đầu rơi khỏi cổ, máu chảy thành sông, đến lúc chết mắt vẫn mở thao láo ==" oa, nàng không dám nghĩ nữa. Lập tức nhìn hắn lần 3, nhưng lại thận trọng hơn:
-Ta.....ta sợ ngươi là được chứ gì, không được...chém...đầu ta!!!
-Chém đầu ngươi?_Tống Lạp Tư lại lần nữa cảm thấy nữ nhân như nàng tuyệt nhiên thú vị hơn bao người khác nha, suy nghĩ của nàng không bao giờ theo một quy luật nhất định, khi ngộ ra vấn đề hắn khẽ nhếch môi cười thỏa mãn. Nụ cười này của hắn làm Hiên Nhược Tình có chút lo lắng, đây rất giông biếu hiện của mấy nam chính phcus hắc trong ngôn tình, mà khi nam chính cười như vậy thì nữ chính hay phụ cũng khó mà sống yên._Hiên nhi, tội của ngươi thật sự rất đáng chém đầu nhưng mà nể tình ngươi là một nữ nhân rất đặt biệt vậy nên ta sẽ cho ngươi hai chọn lựa.
-Chọn lựa?
-Một là trở thành nữ nhân của ta, hai là trở thành nô tì. Ngươi chọn đi.
-Ta muốn làm quý phi!
Ngay khi hắn vừa đưa ra điều kiện nàng lập tức trả lời hắn, lí do, rất đơn giản. Làm quý phi có thể ức hiếp người khác, có trong tay quyền lực, còn có tiền hằng tháng, làm nô tì thì cực khổ hơn nhiều. Nề nào cũng là dưới quyền hắn chi bằng làm chức vụ to lớn một chút, như vậy sẽ đỡ mất mặt hơn. Tống Lạp Tư nhìn nàng cười hài lòng:
-Tiểu a đầu, xem ra cũng không phải quá ngu ngốc.
-Tức là ngươi đồng ý.
-Trình Liệt, mang chiếu chỉ đến, ta lập tức sắc phong nàng.
-Dạ!
Thái giám lúc nãy sau lưng hắn mang mới bắt đầu truyền lệnh đến thái giám thấp hơn đi lấy thánh chỉ. Lúc này nàng đã hiểu cái tuyệt kĩ gọi truyền trong trường học có lẽ là được bắt đầu từ thời xa xưa rồi. Một lúc sau tiểu thái giám kia manng thấy chỉ đưa cho Trình Liệt, hắn lại cung kính đưa cho tống Lạp Tư. Thánh chỉ viết ra, vô cùng là cao quý. Nàng vừa xuyên về là có ngay một thánh chỉ phong phi, cũng là có chút thành tích. Hiên Nhược Tình cầm lấy thánh chỉ vui vẻ cười đến tít cả mắt không để ý thấy tên nam nhân kia đang chăm chú quan sát mình.
-Xem ra ngươi rất vui vẻ, Hiên nhi.
-Tất nhiên. Hiên Phi, danh hiệu này nghe cũng thật kêu nha.
-Tại sao ngươi lại không làm Hoàng hẫu mà chỉ muốn làm một quý phi?
-Làm Hoàng hậu, ta muốn ngươi có đồng ý hay không. Ta không xinh đẹ, không tài hoa, không có điểm hơn người, lại có lai lịch bất minh trên trời rơi xuống, nếu là ta là ngươi ta sẽ không bao giờ chấp thuận.
-Nhưng ngươi cũng không phải là ta.
Nàng ngẩn người nhìn hắn, hàm ý của câu nói nãy chẳng phải muốn nói "Ta đống ý cho ngươi làm Hoàng hậu" ư? Hiên Nhược Tình suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
-Làm Hoàng hậu thật sự cũng rất phiền, sau này làm gì cũng sẽ bị kẻ khác soi mói, mấy phi tần khác của ngươi mà cãi nhau lại lôi ta ra làm người hòa giải, thất sự rất phiền nha.
-Nhưng ta không hề có phi tần nào khác ngoài ngươi.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, tàn hoa đào rơi rợp kín cả nền trời. Lần "nhưng" này của hắn là trái tim bé nhỏ của nàng đập loạng liên hồi. Dưới trời hoa ấy, đôi mắt của hắn trong veo thanh tao như hồ nước, bờ môi cong nhẹ tuyệt mi, nước da thanh thuần như tuyết. Hắn tựa người vào thành bàn, để mặc cho gió thổi tung những lọn tóc màu đen tuyền. Lại nói ra một câu "Ta không có phi tần nào khác ngoài ngươi" thật sự là làm cho nàng phải đờ người. cứ như chớp mắt mình đã biến thành nữ chính và sau này sẽ cùng hắn tạo nên nhũng giai thoại tình yêu đầy bi đát.
-Tống Lạp Tư.....ngươi....
-Nữ nhân này, ngươi thật không biết sống chết. dám nói chuyện với ta như vậy.
-Hiên Nhược Tình ta, chỉ sợ không có tiền và phụ mẫu thôi, nam nhân như ngươi ta không quân tâm.
Nghe xong những lời này của nàng, Tống Lạp Tư không khỏi một trận cười lớn mà là cực kì cao hứng vui vẻ khoái hoạt mà cười. Nàng nghi hoặc nhìn y lần nữa:
-Này này, có gì đáng cười???
Hắn cố gắng gìm lại không cười nữa nhìn nàng đầy hứng thú:
-Ta là cửu ngữu chí tôn, nắm trog tay sinh mệnh thiên hạ, mạng của cha mẹ ngươi ta cũng nắm, tiền bạc của ngươi cũng là do ta ban cho. Vậy ngươi nói xem, có nên sợ ta hay không?
Nàng suy nghĩ một lúc, sau đó mới ngộ ra vấn đề. Tên này là hoàng đế, là hoàng đế uy nghiêm nhất thiên hạ. vậy mà nãy đến giờ nàng nói chuyện với hắn rất chi là bình tĩnh, không hề quan tâm khuôn phép. Nếu hắn mà muốn, cái mạng nhỏ này của nàng không phải sẽ sớm bay theo gió sao? Hiên Nhược Tình nghĩ đến thãm cảnh đầu rơi khỏi cổ, máu chảy thành sông, đến lúc chết mắt vẫn mở thao láo ==" oa, nàng không dám nghĩ nữa. Lập tức nhìn hắn lần 3, nhưng lại thận trọng hơn:
-Ta.....ta sợ ngươi là được chứ gì, không được...chém...đầu ta!!!
-Chém đầu ngươi?_Tống Lạp Tư lại lần nữa cảm thấy nữ nhân như nàng tuyệt nhiên thú vị hơn bao người khác nha, suy nghĩ của nàng không bao giờ theo một quy luật nhất định, khi ngộ ra vấn đề hắn khẽ nhếch môi cười thỏa mãn. Nụ cười này của hắn làm Hiên Nhược Tình có chút lo lắng, đây rất giông biếu hiện của mấy nam chính phcus hắc trong ngôn tình, mà khi nam chính cười như vậy thì nữ chính hay phụ cũng khó mà sống yên._Hiên nhi, tội của ngươi thật sự rất đáng chém đầu nhưng mà nể tình ngươi là một nữ nhân rất đặt biệt vậy nên ta sẽ cho ngươi hai chọn lựa.
-Chọn lựa?
-Một là trở thành nữ nhân của ta, hai là trở thành nô tì. Ngươi chọn đi.
-Ta muốn làm quý phi!
Ngay khi hắn vừa đưa ra điều kiện nàng lập tức trả lời hắn, lí do, rất đơn giản. Làm quý phi có thể ức hiếp người khác, có trong tay quyền lực, còn có tiền hằng tháng, làm nô tì thì cực khổ hơn nhiều. Nề nào cũng là dưới quyền hắn chi bằng làm chức vụ to lớn một chút, như vậy sẽ đỡ mất mặt hơn. Tống Lạp Tư nhìn nàng cười hài lòng:
-Tiểu a đầu, xem ra cũng không phải quá ngu ngốc.
-Tức là ngươi đồng ý.
-Trình Liệt, mang chiếu chỉ đến, ta lập tức sắc phong nàng.
-Dạ!
Thái giám lúc nãy sau lưng hắn mang mới bắt đầu truyền lệnh đến thái giám thấp hơn đi lấy thánh chỉ. Lúc này nàng đã hiểu cái tuyệt kĩ gọi truyền trong trường học có lẽ là được bắt đầu từ thời xa xưa rồi. Một lúc sau tiểu thái giám kia manng thấy chỉ đưa cho Trình Liệt, hắn lại cung kính đưa cho tống Lạp Tư. Thánh chỉ viết ra, vô cùng là cao quý. Nàng vừa xuyên về là có ngay một thánh chỉ phong phi, cũng là có chút thành tích. Hiên Nhược Tình cầm lấy thánh chỉ vui vẻ cười đến tít cả mắt không để ý thấy tên nam nhân kia đang chăm chú quan sát mình.
-Xem ra ngươi rất vui vẻ, Hiên nhi.
-Tất nhiên. Hiên Phi, danh hiệu này nghe cũng thật kêu nha.
-Tại sao ngươi lại không làm Hoàng hẫu mà chỉ muốn làm một quý phi?
-Làm Hoàng hậu, ta muốn ngươi có đồng ý hay không. Ta không xinh đẹ, không tài hoa, không có điểm hơn người, lại có lai lịch bất minh trên trời rơi xuống, nếu là ta là ngươi ta sẽ không bao giờ chấp thuận.
-Nhưng ngươi cũng không phải là ta.
Nàng ngẩn người nhìn hắn, hàm ý của câu nói nãy chẳng phải muốn nói "Ta đống ý cho ngươi làm Hoàng hậu" ư? Hiên Nhược Tình suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
-Làm Hoàng hậu thật sự cũng rất phiền, sau này làm gì cũng sẽ bị kẻ khác soi mói, mấy phi tần khác của ngươi mà cãi nhau lại lôi ta ra làm người hòa giải, thất sự rất phiền nha.
-Nhưng ta không hề có phi tần nào khác ngoài ngươi.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, tàn hoa đào rơi rợp kín cả nền trời. Lần "nhưng" này của hắn là trái tim bé nhỏ của nàng đập loạng liên hồi. Dưới trời hoa ấy, đôi mắt của hắn trong veo thanh tao như hồ nước, bờ môi cong nhẹ tuyệt mi, nước da thanh thuần như tuyết. Hắn tựa người vào thành bàn, để mặc cho gió thổi tung những lọn tóc màu đen tuyền. Lại nói ra một câu "Ta không có phi tần nào khác ngoài ngươi" thật sự là làm cho nàng phải đờ người. cứ như chớp mắt mình đã biến thành nữ chính và sau này sẽ cùng hắn tạo nên nhũng giai thoại tình yêu đầy bi đát.
-Tống Lạp Tư.....ngươi....
/5
|