Sau khi dùng trà xong nàng và hắn lại ngồi cùng nhau tâm sự đôi ba lời, bao nhiêu kiến thức ngôn tình và ngữ văn suốt 16 năm thanh xuân đều bị hắn rút cạn không thương tiếc, nào là đạo lí, nào là tình cảm, nào là giáo thuyết. Nàng đối với hắn không chút bất kính, hắn đối với nàng ân cần hữu lễ. Gió thổi động mặt nước, trời đã xế chiều. Hắn rời đi phê duyệt tấu chương, nàng thì vẫn lặng lẽ ngồi đó, phần là suy ngẫm, phần là đi cũng không nổi vì hai chân tê rần. Những lúc thế này nàng lại nghĩ nhiều về song thân, về trường lớp, về bạn bè. Khi còn ở bên cạnh lại không thấy chút trân trọng đến khi mất đi mới nhận ra đều đáng quý. Bây giờ xa cách nhau không biết là bao nhiêu năm muốn tương phùng e là càng khó. Nàng yên lặng ngắm nhìn hoàng hôn dần buông lơi xuống, mặt hồ nhuốm màu đỏ tang thương như bỉ ngạn. Hai nô tỳ đã cầm đèn lồng ở đó chờ nàng, Hiên Nhược Tình chậm rãi đứng lên theo họ về tẩm cung. Hôm nay hắn không gọi nàng đến phòng hắn xem ra cũng tốt. Cứ như vậy suốt một tuần hắn đều không gặp nàng, một phần vì nàng ít khi rời khỏi cung, hai là hắn quá bận rộn với chính sự.Hôm nay bọn cung nữ không ngừng nhắc khéo nang chuyện lấy lòng hắn. Hiên Nhược Tình kêu thán trong lòng, giờ không muốn gặp hắn cũng được, trong cung này nếu không có ai chống lưng cũng khó mà sống tử tế. Nàng pha một tách trà theo bọn cung nữ dẫn đường đến thư phòng của hắn. Hai tên lính gác bên ngoài nhìn thấy nàng cũng không ngăn cản vì như bọn họ biết nàng là phi tử duy nhất của hắn, nếu cản đường cũng có chút không nể mặt. Nàng nâng vạt váy đi vào bên trong. Khi gần đến cửa phòng chỉ nghe tiếng nói của hắn:-Trần Tùy Văn? Trẫm hỏi ngươi, có người mật báo ngươi lén lút giấu đi tấu sớ vạch tội của ngươi? Là có hay không?
-Vi thân một lòng trung thành tuyệt không chút giấu diếm, xin hoàng thượng suy xét.
-Oh, suy xét_nàng nghe tiếng tách trà của hắn được nâng lên rồi khoan thai đặt xuống, sau đó mới là thanh âm đều đều của hắn_Tuyên triệu Lý Tuân.
Lúc này một thái giám nhắc lại nàng núp ở sau cửa chính thấy một quan viên nữa đi vào, vừa vào ttrong đó khấu đầu đấy sợ hãi:
-Vi Thần Lý Tuân, h=tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!
-Lý Tuân, ngươi là tâm phúc dưới trướng Trần Tùy Văn, vậy át hẳn là hiểu biết không ít.
-Vâng ạ.
-Vậy trẫm hỏi ngươi, hắn có làm chuyện xấu hay không?
Câu hỏi này nghe thì như hỏi trẻ con nhưng thanh âm lại vô cùng huyễn hoặc làm gười ta kinh hãi không ít. Kẻ tên Lý Tuân ấy liền từ đầu chí cuối kể ra bao nhiêu là tội của Trần Tùy Văn, còn không ngừng cho người mang chứng cứ vào trong thư phòng, không ở bên trong nàng cũng biết vị Trần đại nhân kia sắc mặt bây giờ khó coi như thế nào. Hắn ta không ngừng kêu oan, dập đầu nghe rõ thành tiếng, kết quả thế nào? Một đạo thành chỉ chém đầu thị chúng được ban ra. Đơn giản như vậy là kết thúc một sinh mạng, trái tim nàng dường như thắt lại.Có lẽ nếu nàng sinh ra và lớn lên ở thời đại này sẽ không mấy bất ngờ trước những chuyện này nhưng nàng sống ở thời đại của phép luật, mọi chuyện đều phải phân xử rõ ràng, nay chỉ như vậy mà một người còn sống lại phải chết đi. Người nguy hiểm như Tống Lạp Tư lại là kẻ mà nàng phải ở bên cạnh sao? Khẽ ổn định hơi thở, nàng bắt đầu đi vào trong:
-Tham kiến hoàng thượng
-Hiên nhi? Sao nàng lại đến đây?
Hắn nhìn thấy nàng cũng có chút kinh ngạc sau đó liền ôn nhu nở một nụ cười. Vẫn là dáng vẻ ôn thuần như ngọc đã làm nàng từng say đắm lần đâu gặp mặt, nhưng bên trong đó không đơn giản như vậy. Hắn như viên kim cương, chạy bao đau khổ, bao mài dũa mới có thể thành hình, bề ngoài tựa như long lanh trong suốt lại cứng rắn khó gần. Nàng dịu giọng trả lời:
-Chỉ là gần đây hoàng thượng quá bận với chính sự, sợ lại quên Hiên nhi.
-Nàng là thật lòng quan tâm ta, hay là có âm mưu nào đây.
-Mỗi thứ đều có một nửa.
Nàng không nói dối hắn, thứ nhất chính là hắn hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của nữ tử như nàng, hai là cho hắn có lòng tin vào sự chân thật của mình. Nàng đặt tách trà đã nguôi xuống bàn, mắt lại vô tình nhìn sang một tấu sớ đang mở ra. Bên trong đó chính là nói về khí hậu khô cằn, đất đai đều nút nẻ, đời sống nhân dân khó khắn xin cầu viện trợ. Chuyện này nếu nói ra cũng quá đau đầu, trong một tuần ở trong cung nàng cũng tìm hiểu không ít về thế giới này. Hiện tại cả năm cường quốc là Lạc Chu, Suy Vũ, Sái Phu, Thái Yên và Thụy Kì đều đang là chiến sự không ngớt. Nơi nàng sống là đệ nhị cường quốc Lạc Chu, còn quốc gia đứng đầu hiện này là Thụy Kì đang có chiên tranh với nhau. Tính ra thì cũng mấy trăm năm trước, khi mà hai vị thái tử của Thụy Kì và Lạc Chu từ nhỏ đã căm thù nhau, luôn tranh ngôi vị đệ nhât thái tử thời bấy giờ, cho đến khi họ lên ngôi liền phát động chiến tranh xem ai sẽ chiến thắng, kết quả là bước đầu tiên họ tiêu diệt toàn bộ quốc gia xung quanh để bành trướng sức mạnh, cuộc đấu đá này như ăn vào xướng máu cho đến tận hậu thế vẫn tiếp tục. Bây giờ trong ngoài đếu bất ổn, một tấu sớ xin viện trợ lại thêm chút đâu đầu. Hắn thấy nàng ngây ra trước tấu chương liền phì cười một cái kéo nàng áp vào hắn giọng ôn nhu:
-Sao vậy? Thay ta suy tư à.
Nàng lúc này mới kinh hãi, nữ nhân không thể biết quá nhiều chính sự liền quỳ rạp người xuống, tâm tình hắn xem ra rất tốt không chút trách móc liền cho nàng đứng lên.
-Hoàng thượng, thứ tội ta mạo muội nhưng ta có thể xem hệ thống đê điều hiện tại hay không?
Hắn có chút bất ngờ sau đó liền cho người lấy ra hệ thống đê đều hiện tại. Nàng xem qua một lượt liền lấy giấy bút ra vẽ lại một lượt, loay hoay một liền thay đôi hương chảy của các dòng sông.
-Hoàng thượng, không biết như thế này đã được hay chưa?
Hắn xem qua một lúc liền cảm thấy vô cùng có lí, chẳng mấy chốc tờ giấy vẽ nguệch ngoạc của nàng đã được vẽ lại chi tiết lại còn được vẽ thêm vài chi tiết cho hoàn chỉnh. Hắn vô cùng vui vẻ sau khi giải quyết xong hạn hắn trước mắt, ngả lưng vào ghế định nhấp ít trà tay liền khựng lại một chút rồi dời sang tách trà mà nàng đem đến.
-Hiên nhi, nàng quả thật vô cùng thông minh, những chuyện mà nam nhân làm được nàng cũng có thể làm, còn có thể tài giỏi hơn bọn họ.
-Là nô tỳ đã mạo phạm.
May là khi đi học nàng khá hứng thú với môn địa lí, có lần nhìn qua các hệ thống sông ngòi nên nhớ được chút ít từ đó mà áp dụng vào.
-Nàng thì mạo phạm gì chứ, hôm nay có lẽ nàng đã mệt rôi, về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cùng ta đi dạo.
-Nô tỳ cáo lui.
Nàng khẽ xoay người rời đi, lần này xem ra đã đánh cược lớn quá rồi. Khi nàng chưa thấy bản tấu sớ kia có lẽ vẫn nghĩ chuyện của Trần Tùy Văn chỉ là phạm tội nhưng khi nghĩ kĩ lại kinh hãi không ít, trong số các tội Lý Tuân liệt kê nhắc đến nhiều nhất chính là tham ô, mà thống kê gia sản của Trần Tùy Văn liền có không ít, khi nãy dường như nghe nói hắn cũng là quan tam phẩm. Khi nãy Tống Lạp Tư bắt hắn chém đầu thị chúng, tư sản lại sung vào công quỹ, hành động đó không khác gì cướp của bằng pháp luật, chưa kể đây cũng là giết gà dọa khỉ, quan tam phẩm tham ô còn bị chém đầu vậy thì những quan viên tham ô khác ắt cũng sẽ ói hết số tiền đen kia ra. Như vậy quốc khố liền trở về đơn giản như vậy, tên Lý Tuân kia tuy là tâm phúc nhưng chủ tử gặp nạn bản thân lại không sao e cũng laftay chân mà Tống Lạp Tư sắp xếp trước.Chưa kể đến quan tam phẩm ắt quan hệ không ít, từ đó mà suy ra thêm vài người đồng lõa ắt cũng vô cùng đơn giản. Nếu hiện tại ai có lòng khác hắn lại mạnh tay ép thêm vào vậy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó rửa sách tội, nếu nghĩ xa hơn còn là chấm dứt chuyện kết bè kết đảng trong triều. Càng nghĩ nàng lại thêm sợ hãi, đây chính là hoàng cung! Không biết do suy nghĩ quá nhiều hay không mà từ lúc nào nàng đã về đến phòng mình không hay. Nàng trứt bỏ xêm y sau đó leo lên giường ngủ một giấc, đúng vậy, sáng mai nàng phải gặp hắn, gặp hoàng đế của Lạc Chu.
-Vi thân một lòng trung thành tuyệt không chút giấu diếm, xin hoàng thượng suy xét.
-Oh, suy xét_nàng nghe tiếng tách trà của hắn được nâng lên rồi khoan thai đặt xuống, sau đó mới là thanh âm đều đều của hắn_Tuyên triệu Lý Tuân.
Lúc này một thái giám nhắc lại nàng núp ở sau cửa chính thấy một quan viên nữa đi vào, vừa vào ttrong đó khấu đầu đấy sợ hãi:
-Vi Thần Lý Tuân, h=tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!
-Lý Tuân, ngươi là tâm phúc dưới trướng Trần Tùy Văn, vậy át hẳn là hiểu biết không ít.
-Vâng ạ.
-Vậy trẫm hỏi ngươi, hắn có làm chuyện xấu hay không?
Câu hỏi này nghe thì như hỏi trẻ con nhưng thanh âm lại vô cùng huyễn hoặc làm gười ta kinh hãi không ít. Kẻ tên Lý Tuân ấy liền từ đầu chí cuối kể ra bao nhiêu là tội của Trần Tùy Văn, còn không ngừng cho người mang chứng cứ vào trong thư phòng, không ở bên trong nàng cũng biết vị Trần đại nhân kia sắc mặt bây giờ khó coi như thế nào. Hắn ta không ngừng kêu oan, dập đầu nghe rõ thành tiếng, kết quả thế nào? Một đạo thành chỉ chém đầu thị chúng được ban ra. Đơn giản như vậy là kết thúc một sinh mạng, trái tim nàng dường như thắt lại.Có lẽ nếu nàng sinh ra và lớn lên ở thời đại này sẽ không mấy bất ngờ trước những chuyện này nhưng nàng sống ở thời đại của phép luật, mọi chuyện đều phải phân xử rõ ràng, nay chỉ như vậy mà một người còn sống lại phải chết đi. Người nguy hiểm như Tống Lạp Tư lại là kẻ mà nàng phải ở bên cạnh sao? Khẽ ổn định hơi thở, nàng bắt đầu đi vào trong:
-Tham kiến hoàng thượng
-Hiên nhi? Sao nàng lại đến đây?
Hắn nhìn thấy nàng cũng có chút kinh ngạc sau đó liền ôn nhu nở một nụ cười. Vẫn là dáng vẻ ôn thuần như ngọc đã làm nàng từng say đắm lần đâu gặp mặt, nhưng bên trong đó không đơn giản như vậy. Hắn như viên kim cương, chạy bao đau khổ, bao mài dũa mới có thể thành hình, bề ngoài tựa như long lanh trong suốt lại cứng rắn khó gần. Nàng dịu giọng trả lời:
-Chỉ là gần đây hoàng thượng quá bận với chính sự, sợ lại quên Hiên nhi.
-Nàng là thật lòng quan tâm ta, hay là có âm mưu nào đây.
-Mỗi thứ đều có một nửa.
Nàng không nói dối hắn, thứ nhất chính là hắn hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của nữ tử như nàng, hai là cho hắn có lòng tin vào sự chân thật của mình. Nàng đặt tách trà đã nguôi xuống bàn, mắt lại vô tình nhìn sang một tấu sớ đang mở ra. Bên trong đó chính là nói về khí hậu khô cằn, đất đai đều nút nẻ, đời sống nhân dân khó khắn xin cầu viện trợ. Chuyện này nếu nói ra cũng quá đau đầu, trong một tuần ở trong cung nàng cũng tìm hiểu không ít về thế giới này. Hiện tại cả năm cường quốc là Lạc Chu, Suy Vũ, Sái Phu, Thái Yên và Thụy Kì đều đang là chiến sự không ngớt. Nơi nàng sống là đệ nhị cường quốc Lạc Chu, còn quốc gia đứng đầu hiện này là Thụy Kì đang có chiên tranh với nhau. Tính ra thì cũng mấy trăm năm trước, khi mà hai vị thái tử của Thụy Kì và Lạc Chu từ nhỏ đã căm thù nhau, luôn tranh ngôi vị đệ nhât thái tử thời bấy giờ, cho đến khi họ lên ngôi liền phát động chiến tranh xem ai sẽ chiến thắng, kết quả là bước đầu tiên họ tiêu diệt toàn bộ quốc gia xung quanh để bành trướng sức mạnh, cuộc đấu đá này như ăn vào xướng máu cho đến tận hậu thế vẫn tiếp tục. Bây giờ trong ngoài đếu bất ổn, một tấu sớ xin viện trợ lại thêm chút đâu đầu. Hắn thấy nàng ngây ra trước tấu chương liền phì cười một cái kéo nàng áp vào hắn giọng ôn nhu:
-Sao vậy? Thay ta suy tư à.
Nàng lúc này mới kinh hãi, nữ nhân không thể biết quá nhiều chính sự liền quỳ rạp người xuống, tâm tình hắn xem ra rất tốt không chút trách móc liền cho nàng đứng lên.
-Hoàng thượng, thứ tội ta mạo muội nhưng ta có thể xem hệ thống đê điều hiện tại hay không?
Hắn có chút bất ngờ sau đó liền cho người lấy ra hệ thống đê đều hiện tại. Nàng xem qua một lượt liền lấy giấy bút ra vẽ lại một lượt, loay hoay một liền thay đôi hương chảy của các dòng sông.
-Hoàng thượng, không biết như thế này đã được hay chưa?
Hắn xem qua một lúc liền cảm thấy vô cùng có lí, chẳng mấy chốc tờ giấy vẽ nguệch ngoạc của nàng đã được vẽ lại chi tiết lại còn được vẽ thêm vài chi tiết cho hoàn chỉnh. Hắn vô cùng vui vẻ sau khi giải quyết xong hạn hắn trước mắt, ngả lưng vào ghế định nhấp ít trà tay liền khựng lại một chút rồi dời sang tách trà mà nàng đem đến.
-Hiên nhi, nàng quả thật vô cùng thông minh, những chuyện mà nam nhân làm được nàng cũng có thể làm, còn có thể tài giỏi hơn bọn họ.
-Là nô tỳ đã mạo phạm.
May là khi đi học nàng khá hứng thú với môn địa lí, có lần nhìn qua các hệ thống sông ngòi nên nhớ được chút ít từ đó mà áp dụng vào.
-Nàng thì mạo phạm gì chứ, hôm nay có lẽ nàng đã mệt rôi, về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cùng ta đi dạo.
-Nô tỳ cáo lui.
Nàng khẽ xoay người rời đi, lần này xem ra đã đánh cược lớn quá rồi. Khi nàng chưa thấy bản tấu sớ kia có lẽ vẫn nghĩ chuyện của Trần Tùy Văn chỉ là phạm tội nhưng khi nghĩ kĩ lại kinh hãi không ít, trong số các tội Lý Tuân liệt kê nhắc đến nhiều nhất chính là tham ô, mà thống kê gia sản của Trần Tùy Văn liền có không ít, khi nãy dường như nghe nói hắn cũng là quan tam phẩm. Khi nãy Tống Lạp Tư bắt hắn chém đầu thị chúng, tư sản lại sung vào công quỹ, hành động đó không khác gì cướp của bằng pháp luật, chưa kể đây cũng là giết gà dọa khỉ, quan tam phẩm tham ô còn bị chém đầu vậy thì những quan viên tham ô khác ắt cũng sẽ ói hết số tiền đen kia ra. Như vậy quốc khố liền trở về đơn giản như vậy, tên Lý Tuân kia tuy là tâm phúc nhưng chủ tử gặp nạn bản thân lại không sao e cũng laftay chân mà Tống Lạp Tư sắp xếp trước.Chưa kể đến quan tam phẩm ắt quan hệ không ít, từ đó mà suy ra thêm vài người đồng lõa ắt cũng vô cùng đơn giản. Nếu hiện tại ai có lòng khác hắn lại mạnh tay ép thêm vào vậy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó rửa sách tội, nếu nghĩ xa hơn còn là chấm dứt chuyện kết bè kết đảng trong triều. Càng nghĩ nàng lại thêm sợ hãi, đây chính là hoàng cung! Không biết do suy nghĩ quá nhiều hay không mà từ lúc nào nàng đã về đến phòng mình không hay. Nàng trứt bỏ xêm y sau đó leo lên giường ngủ một giấc, đúng vậy, sáng mai nàng phải gặp hắn, gặp hoàng đế của Lạc Chu.
/5
|