Lạc thành buổi tối so với Lạc thành vào ban ngày thì càng thêm vài phần diễm lệ và xa hoa. Từ đủ loại kiểu dáng hoa đăng treo lên, toàn bộ Lạc thành bị bao phủ trong ánh sáng màu đỏ cam.
Oa, cái hoa đăng hình hoa sen này thật xinh đẹp! A, đây là hoa ngọc lan phải không? Oa, thật sự là rất đẹp đó! A Thập cảm thấy đôi mắt của mình cũng không đủ dùng: A Lăng, những hoa đăng này còn nhìn đẹp hơn tết Nguyên Tiêu* nữa! Y vừa nói vừa múa may cánh tay.
(*Tết Nguyên Tiêu hay Rằm Tháng Giêng là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 (đêm trước trăng rằm) trọn ngày 15 (ngày rằm) cho đến nửa đêm 15 (đêm trăng rằm) của tháng giêng Âm lịch.
Ở Trung Quốc và Đài Loan, Tết Nguyên Tiêu là Tết Thượng Nguyên, hay Tết Trạng nguyên, ngày xưa là dịp nhà vua hội họp các ông Trạng để thết tiệc và mời vào vườn Thượng Uyển thăm hoa, ngắm cảnh, làm thơ. Theo sách Trung Hoa, lễ Thượng Nguyên không phải là một ngày lễ Phật. Hiện nay, Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng, đêm rằm đầu tiên của năm mới) được coi là ngày lễ thiêng liêng nhất đầu năm mới và còn được gọi là “Lễ hội đèn hoa” hoặc “Hội hoa đăng”, có thể bắt nguồn từ tục cúng tế thời Hán Vũ Đế, với tập tục trưng đèn trên cây nêu trước cửa nhà, đốt đèn, chơi lồng đèn ngũ sắc, có thể kéo dài từ 13 đến 17 tháng giêng. Những lồng đèn có hình thù rồng, phượng, mười hai con giáp hoặc những nhân vật cổ trong truyền thuyết, cổ tích được yêu chuộng.
Ngoài ra còn những tập tục khác như cúng tế cầu an cầu phước, ăn bánh trôi (gọi là “thang viên” – viên tròn trong nước), thi đoán hình thù trên lồng đèn, ngâm thơ. Người Đài Loan còn ghi những câu ước nguyện của mình vào đèn lồng và thả bay lên trời. Nhiều người còn coi đây là mùa Valentine phương Đông, tương tự như lễ Thất Tịch. Thơ Đường xưa đã viết: Nguyên tiêu chi dạ hoa lộng nguyệt, mùa trăng tròn lung linh sắc màu hoa đăng rực rỡ cũng là dịp Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ se duyên.)
Mà Hoắc An Lăng vốn là nên trông coi A Thập mà nghe A Thập nói đến tết Nguyên Tiêu thì trong lòng lại có chút chột dạ, không có đi kéo cánh tay A Thập đang múa may.
Tết Nguyên Tiêu mặc dù không có đủ loại kiểu dáng hoa như vậy, nhưng mà kiểu dáng khác cũng rất nhiều, cho nên cũng vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa tết Nguyên Tiêu ngoại trừ mua hoa đăng còn có thể giải câu đố lấy được, cho nên mới tăng thêm nhiều tính thú vị.
Hoắc An Lăng còn nhớ rõ làm cho A Thập hào hứng bừng bừng, vẻ mặt chờ mong mà nhìn mình chằm chằm muốn giải câu đố lấy hoa đăng thì thật là cảm thấy áp lực rất lớn. Bởi vì hắn vốn là đối với thơ từ ca phú gì đó ở cổ đại không hiểu lắm, hơn nữa đối với những chữ phồn thể này cũng dừng lại ở trên đọc viết đơn giản. Cho nên đối với những văn tự hủy đi phân gì đó hoàn toàn chính xác vô năng.
Cũng may ngoại trừ đố chữ và thơ từ câu đố cũng còn có không ít đoán động vật, thực vật và đồ dùng hằng ngày gì đó. Cho nên lúc A Thập nhìn trúng một chiếc đèn hình con chó, Hoắc An Lăng mới sử dụng tất cả vốn liếng thắng được cái phần thưởng kia.
Bất quá làm mài chết rất nhiều tế bào não, lúc Hoắc An Lăng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của A Thập thì cái gì cũng thấy đáng giá.
Chỉ tiếc hoa đăng hình con chó kia lúc ngày hôm sau bọn họ cầm về Tam Mao bởi vì cảm giác sâu sắc địa vị của mình nhận uy hiếp cho nên đã hủy thi diệt tích . Lúc đó A Thập còn tức đến khóc lên.
Nếu như A Thập thích thì chúng ta mua một cái về. Hoắc An Lăng cười tủm tỉm dò hỏi ý kiến của A Thập.
Ồ? Thật sự? Thật tốt quá... A Thập tay vung lên: Ta muốn cái kia...
Oa! Đau chết mất! A Thập vừa nói thì bị một giọng nói đột nhiên vang lên cắt đứt.
Hoắc An Lăng quay đầu nhìn lại thì chỉ nhìn thấy một người mặc y phục tơ lụa hoa màu xanh ngọc lớn lên cũng không tệ, chỉ là giữa gương mặt này có loại dáng vẻ lưu manh lỗ mảng phá hủy toàn bộ khí chất của thiếu niên.
Ta, ta cũng rất đau đấy... A Thập bĩu môi rất ủy khuất mà dựa vào trong ngực Hoắc An Lăng xoa ngón tay của mình.
... Bị ngọn đèn làm nổi bật nên thiếu niên y phục hoa kia vốn là muốn tức giận lại mở to hai mắt nhìn gương mặt A Thập lộ ra vẻ ủy khuất, sau đó cười một cái: Ta...
Tiểu tử thúi! Đánh trúng thiếu gia nhà chúng ta tại sao còn không xin lỗi! Tùy tùng giáp quát.
Đúng vậy, đúng vậy, biết thiếu gia nhà chúng ta là ai không? Tùy tùng ất vừa run chân vừa liếc mắt nhìn nhìn Hoắc An Lăng và A Thập.
Hai tên ngu xuẩn này! Lớn tiếng như vậy làm gì? Nếu như dọa đến tiểu mỹ nhân của ta làm sao bây giờ? Thiếu niên y phục hoa kia dùng cây quạt xếp trong tay mình gõ lên đầu hai người tùy tùng mỗi người một cái.
Gõ xong thiếu niên y phục hoa lại lộ ra nụ cười của một kẻ lưu manh chuyên dùng, cặp mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm vào A Thập: Ơ, tiểu mỹ nhân không cần sợ hãi, đến chỗ ca ca này, ca ca bảo vệ cho chàng!
A Thập nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của người này thì lui về sau. Tam Mao đi theo bên chân y ngược lại là lập tức nổi điên lên nhe răng thấp giọng gào thét thị uy.
Thiếu niên y phục hoa nhìn thấy dáng vẻ của Tam Mao thì không tự giác mà co rúm lại một cái. Sau đó lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng tròng trắng mắt nhìn Hoắc An Lăng: Tên kia thoạt nhìn là một bộ dáng nghèo kiết hủ lậu, đi theo bổn thiếu gia chàng nhất định có thể ăn ngon mặc đẹp! Thiếu niên kia nói đứt lời còn muốn lấy cây quạt xếp nâng cằm A Thập lên.
Bang ——! Hoắc An Lăng mặt không biểu tình mà làm mất cây quạt xếp của đối phương.
Thiếu niên y phục hoa có chút kinh ngạc mà nhìn cây quạt của mình bị đánh bay rồi nhìn Hoắc An Lăng. Trong đôi mắt tròn trịa lộ ra vài phần xấu hổ, vừa tức vừa nóng nảy, hắn lập tức ra lệnh cho một đám tùy tùng ở phía sau mình: Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lên cho ta! Đánh người này đến lão nương hắn cũng không nhận ra!
A Thập khẩn trương mà nắm lấy cánh tay của Hoắc An Lăng.
“Không có sao, A Thập không cần lo lắng, chàng ở một bên nhìn xem là được rồi. Tam Mao, đi theo bảo vệ A Thập. Hoắc An Lăng nhìn thấy người chung quanh tự động lui trống ra một mảnh, còn có một ít người xa xa vây quanh xem náo nhiệt mà đặt A Thập ở trong phạm vi an toàn.
A Thập thấy dáng vẻ này của Hoắc An Lăng chỉ có thể kéo tay của hắn: Huynh, huynh nhất định phải coi chừng! Ta... ta sẽ cùng Tam Mao cổ vũ cho huynh!
Mặc dù cảm thấy một đám người kia của thiếu niên y phục hoa thật không thể chọc, nhưng mà ở trong mắt A Thập thì Hoắc An Lăng mới là mạnh nhất —— Ừ, nhất định là mạnh nhất.
Quả nhiên Hoắc An Lăng có người trong lòng động viên nên sức chiến đấu kia không phải mạnh mẽ bình thường.
Phế... phế vật! Thiếu niên y phục hoa thấy thủ hạ của mình lần lượt bị đánh ngã giọng nói có chút bất ổn, vội vàng nhặt lên cây quạt xếp rơi trên đất động viên cho mình.
Nhìn không ra hắn vẫn là thật có thể đánh. Một người đứng ở bên trái A Thập rất kinh ngạc nói.
Đúng vậy, điệu bộ này cho dù là không có nội lực cũng rất là tài giỏi đó. Một người đứng ở bên phải A Thập nói.
Ồ? Đúng không, đúng không? Ta đã nói A Lăng có thể mà! A Lăng là lợi hại nhất! A Thập nghe thấy Hoắc An Lăng được khen ngợi so với mình được khen ngợi còn vui vẻ hơn, chỉ thiếu chút nữa bắt lấy tay áo đối phương nói đến ba ngày ba đêm.
Bất quá nghe được y nói như vậy hai người bên trái phải lại nhìn thấy trên mặt A Thập bày ra các loại hạnh phúc, các loại chân thành, đều cảm thấy thật đau dạ dày —— đây, đây nói thế nào cũng đều là dáng vẻ của Thẩm vương gia đó.
Nhưng mà nhìn thấy Thẩm vương gia lại lộ ra dáng vẻ này thật là vô cùng làm cho người không thể bình tĩnh mà! Quả nhiên là ở giữa đã xảy ra chuyện gì rồi.
Trước không nói Thẩm vương gia là dạng này, lại còn có trình độ thân mật của Thẩm vương gia bây giờ đối với nam nhân kia —— vẫn cảm thấy, vẫn cảm thấy nếu như không xử lý tốt thì kết quả có thể sẽ bị chết vô cùng thảm!
Cho nên vẫn là phải báo cáo chuyện này với Thái tử điện hạ thôi —— Tôn Dương và Mạnh Lương liếc nhau một cái đều đưa ra quyết định này.
Khốn... khốn kiếp! Lại, lại qua đây thì ta sẽ không khách khí! Thiếu niên y phục hoa thấy Hoắc An Lăng đánh cho thủ hạ của mình tất cả đều bầm dập mặt mũi, thật là ngay cả lão nương cũng không nhận ra . Trong lòng hắn lập tức luống cuống, mượn đám người che chở lập tức bắt giữ A Thập, mũi nhọn cây quạt trong tay gắt gao đâm vào cổ A Thập. Mặc dù bởi vì hắn lùn hơn A Thập cho nên thoạt nhìn rất buồn cười.
Không xong!
Trong lúc nhất thời trong lòng Hoắc An Lăng và Tôn Dương, Mạnh Lương đều dần hiện ra ý nghĩ này —— tuyệt đối không thể để cho hắn xúc phạm tới A Thập / Thẩm vương gia!
Bất quá động tác của Tam Mao còn nhanh hơn bọn họ, trên cơ bản khi thiếu niên y phục hoa bắt giữ A Thập thì trong chớp mắt Tam Mao đã anh dũng mà cắn một cái lên trên bắp chân của thiếu niên y phục hoa!
Aaaaaaa....! Thiếu niên y phục hoa phát ra một tiếng kêu rên, sau đó một chút cũng không có kiểm soát thân thể nghiêng một cái trực tiếp bổ nhào vào A Thập.
Đùng một tiếng đầu A Thập lập tức đập vào trên tảng đá xanh, phát ra một tiếng vang trầm đục.
A Thập! Hoắc An Lăng lập tức luống cuống, đặc biệt là nhìn thấy dưới đầu A Thập dần dần chảy ra chất lỏng màu đỏ.
Sao... sao lại... Có đụng phải góc cục đá gì hay không, sao lại đổ máu như thế? Thiếu niên y phục hoa nhìn thấy trên đầu A Thập đang chảy ra một bãi chất lỏng màu đỏ cũng sợ ngây người, ngay cả trên đùi bị cắn đau đớn cũng quên đi —— giết... giết người? Hắn giết người?
Cút ngay! Hoắc An Lăng xốc thiếu niên y phục hoa lên một cái bối rối mà ôm lấy A Thập: A Thập, A Thập chàng thế nào... máu... máu... đúng, xe cứu thương, bệnh viện... không, đại phu! Mau gọi đại phu đến! Hoắc An Lăng thật cẩn thận mà bảo vệ đầu A Thập: Mau nói cho ta biết y quán gần đây... y quán ở chỗ nào? Nhanh!
Hoắc An Lăng sốt ruột đến độ giọng nói đều phát run.
Ta, ta biết, ở bên này! Mạnh Lương nhìn thấy tình hình này cũng biết chậm trễ không được nên vội vàng chỉ đường cho y.
A Thập, A Thập, chàng nhất định không thể có chuyện... Hoắc An Lăng sốt ruột đến độ bờ môi đều có chút trắng bệch. Không biết như thế nào dáng vẻ bây giờ của A Thập và bộ dáng hấp hối khi lần đầu tiên hắn gặp được lúc này lại nặng nề chồng lên nhau, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng Hoắc An Lăng bối rối không yên.
* * *
Chỉ là đầu bị dập mà thôi, cũng không có bị vết thương gì nặng. Đại phu râu tóc bạc trắng thu ngón tay bắt mạch về vuốt vuốt chòm râu thật dài nói.
Làm sao có thể không có việc gì? A Thập hắn, phía sau đầu hắn cũng chảy máu! Hơn nữa đến bây giờ cũng chưa có tỉnh! Hoắc An Lăng lớn tiếng hét lại, đôi mắt có chút đỏ lên như một con dã thú bị thương.
... Đây chẳng qua là dập đầu rách da, sau đó lại làm cho máu bầm trong đầu đột nhiên khơi thông! Đại phu thấy Hoắc An Lăng không tin mình hiểu y thuật như vậy cũng giận —— học y, đặc biệt là người có danh tiếng học y, trong lòng luôn có một chút kiêu ngạo như vậy —— Ông hung hăng mà quăng ra một câu: Nếu như hắn sau nửa đêm vẫn không có tỉnh lại thì lão sẽ tự đập phá bảng hiệu của mình!
Đại phu đã nói như vậy chắc hẳn Thẩm... vị công tử này cũng không có việc gì rồi, huynh đài cũng không cần phải sốt ruột. Mạnh Lương thấy dáng vẻ gấp gáp của Hoắc An Lăng thì vội vàng an ủi.
Bây giờ lão sẽ viết một đơn thuốc để cho hắn dưỡng thân thể. Lão nói chứ chỗ tụ máu bầm cũng rất ẩn nấp, nếu không phải lần này va chạm làm cho khối máu bầm tan chảy ra máu tươi thì lão cũng không phát hiện được... Đại phu vừa nói liên miên cằn nhằn, vừa băng bó quấn vải lên trên đầu cho A Thập: Được rồi, một người các ngươi tới cầm đơn thuốc.
Mạnh Lương và Tôn Dương ở một bên thấy Hoắc An Lăng đi theo đại phu đi ra ngoài mới liếc nhau một cái: Làm sao bây giờ?
Cái gì làm sao bây giờ?
Thẩm vương gia xảy ra vấn đề như vậy, nếu không chúng ta lập tức nói cho điện hạ biết?
Đúng, còn có cái tên thiếu gia gây phiền toái kia, thế nào cũng phải dạy dỗ cho hắn thật tốt mới được.
Hai người đang nói chuyện đột nhiên nghe được người nào đó nằm ở trên giường hừ hừ một tiếng.
Ngài thấy thế nào rồi? Mạnh Lương vội vàng đẩy Tôn Dương lại gần thật cẩn thận hỏi. Tôn Dương bị đẩy ra có chút ăn dấm chua vặt mà nhìn hành động của người mình yêu, tạch một cái mở miệng.
Y chậm rãi mở to mắt trong mắt hiện lên một tia mê mang, nhưng lập tức trở nên rõ ràng và đề phòng: Các ngươi là ai? Còn có, bổn vương đang ở chỗ nào?
Oa, cái hoa đăng hình hoa sen này thật xinh đẹp! A, đây là hoa ngọc lan phải không? Oa, thật sự là rất đẹp đó! A Thập cảm thấy đôi mắt của mình cũng không đủ dùng: A Lăng, những hoa đăng này còn nhìn đẹp hơn tết Nguyên Tiêu* nữa! Y vừa nói vừa múa may cánh tay.
(*Tết Nguyên Tiêu hay Rằm Tháng Giêng là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 (đêm trước trăng rằm) trọn ngày 15 (ngày rằm) cho đến nửa đêm 15 (đêm trăng rằm) của tháng giêng Âm lịch.
Ở Trung Quốc và Đài Loan, Tết Nguyên Tiêu là Tết Thượng Nguyên, hay Tết Trạng nguyên, ngày xưa là dịp nhà vua hội họp các ông Trạng để thết tiệc và mời vào vườn Thượng Uyển thăm hoa, ngắm cảnh, làm thơ. Theo sách Trung Hoa, lễ Thượng Nguyên không phải là một ngày lễ Phật. Hiện nay, Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng, đêm rằm đầu tiên của năm mới) được coi là ngày lễ thiêng liêng nhất đầu năm mới và còn được gọi là “Lễ hội đèn hoa” hoặc “Hội hoa đăng”, có thể bắt nguồn từ tục cúng tế thời Hán Vũ Đế, với tập tục trưng đèn trên cây nêu trước cửa nhà, đốt đèn, chơi lồng đèn ngũ sắc, có thể kéo dài từ 13 đến 17 tháng giêng. Những lồng đèn có hình thù rồng, phượng, mười hai con giáp hoặc những nhân vật cổ trong truyền thuyết, cổ tích được yêu chuộng.
Ngoài ra còn những tập tục khác như cúng tế cầu an cầu phước, ăn bánh trôi (gọi là “thang viên” – viên tròn trong nước), thi đoán hình thù trên lồng đèn, ngâm thơ. Người Đài Loan còn ghi những câu ước nguyện của mình vào đèn lồng và thả bay lên trời. Nhiều người còn coi đây là mùa Valentine phương Đông, tương tự như lễ Thất Tịch. Thơ Đường xưa đã viết: Nguyên tiêu chi dạ hoa lộng nguyệt, mùa trăng tròn lung linh sắc màu hoa đăng rực rỡ cũng là dịp Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ se duyên.)
Mà Hoắc An Lăng vốn là nên trông coi A Thập mà nghe A Thập nói đến tết Nguyên Tiêu thì trong lòng lại có chút chột dạ, không có đi kéo cánh tay A Thập đang múa may.
Tết Nguyên Tiêu mặc dù không có đủ loại kiểu dáng hoa như vậy, nhưng mà kiểu dáng khác cũng rất nhiều, cho nên cũng vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa tết Nguyên Tiêu ngoại trừ mua hoa đăng còn có thể giải câu đố lấy được, cho nên mới tăng thêm nhiều tính thú vị.
Hoắc An Lăng còn nhớ rõ làm cho A Thập hào hứng bừng bừng, vẻ mặt chờ mong mà nhìn mình chằm chằm muốn giải câu đố lấy hoa đăng thì thật là cảm thấy áp lực rất lớn. Bởi vì hắn vốn là đối với thơ từ ca phú gì đó ở cổ đại không hiểu lắm, hơn nữa đối với những chữ phồn thể này cũng dừng lại ở trên đọc viết đơn giản. Cho nên đối với những văn tự hủy đi phân gì đó hoàn toàn chính xác vô năng.
Cũng may ngoại trừ đố chữ và thơ từ câu đố cũng còn có không ít đoán động vật, thực vật và đồ dùng hằng ngày gì đó. Cho nên lúc A Thập nhìn trúng một chiếc đèn hình con chó, Hoắc An Lăng mới sử dụng tất cả vốn liếng thắng được cái phần thưởng kia.
Bất quá làm mài chết rất nhiều tế bào não, lúc Hoắc An Lăng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của A Thập thì cái gì cũng thấy đáng giá.
Chỉ tiếc hoa đăng hình con chó kia lúc ngày hôm sau bọn họ cầm về Tam Mao bởi vì cảm giác sâu sắc địa vị của mình nhận uy hiếp cho nên đã hủy thi diệt tích . Lúc đó A Thập còn tức đến khóc lên.
Nếu như A Thập thích thì chúng ta mua một cái về. Hoắc An Lăng cười tủm tỉm dò hỏi ý kiến của A Thập.
Ồ? Thật sự? Thật tốt quá... A Thập tay vung lên: Ta muốn cái kia...
Oa! Đau chết mất! A Thập vừa nói thì bị một giọng nói đột nhiên vang lên cắt đứt.
Hoắc An Lăng quay đầu nhìn lại thì chỉ nhìn thấy một người mặc y phục tơ lụa hoa màu xanh ngọc lớn lên cũng không tệ, chỉ là giữa gương mặt này có loại dáng vẻ lưu manh lỗ mảng phá hủy toàn bộ khí chất của thiếu niên.
Ta, ta cũng rất đau đấy... A Thập bĩu môi rất ủy khuất mà dựa vào trong ngực Hoắc An Lăng xoa ngón tay của mình.
... Bị ngọn đèn làm nổi bật nên thiếu niên y phục hoa kia vốn là muốn tức giận lại mở to hai mắt nhìn gương mặt A Thập lộ ra vẻ ủy khuất, sau đó cười một cái: Ta...
Tiểu tử thúi! Đánh trúng thiếu gia nhà chúng ta tại sao còn không xin lỗi! Tùy tùng giáp quát.
Đúng vậy, đúng vậy, biết thiếu gia nhà chúng ta là ai không? Tùy tùng ất vừa run chân vừa liếc mắt nhìn nhìn Hoắc An Lăng và A Thập.
Hai tên ngu xuẩn này! Lớn tiếng như vậy làm gì? Nếu như dọa đến tiểu mỹ nhân của ta làm sao bây giờ? Thiếu niên y phục hoa kia dùng cây quạt xếp trong tay mình gõ lên đầu hai người tùy tùng mỗi người một cái.
Gõ xong thiếu niên y phục hoa lại lộ ra nụ cười của một kẻ lưu manh chuyên dùng, cặp mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm vào A Thập: Ơ, tiểu mỹ nhân không cần sợ hãi, đến chỗ ca ca này, ca ca bảo vệ cho chàng!
A Thập nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của người này thì lui về sau. Tam Mao đi theo bên chân y ngược lại là lập tức nổi điên lên nhe răng thấp giọng gào thét thị uy.
Thiếu niên y phục hoa nhìn thấy dáng vẻ của Tam Mao thì không tự giác mà co rúm lại một cái. Sau đó lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng tròng trắng mắt nhìn Hoắc An Lăng: Tên kia thoạt nhìn là một bộ dáng nghèo kiết hủ lậu, đi theo bổn thiếu gia chàng nhất định có thể ăn ngon mặc đẹp! Thiếu niên kia nói đứt lời còn muốn lấy cây quạt xếp nâng cằm A Thập lên.
Bang ——! Hoắc An Lăng mặt không biểu tình mà làm mất cây quạt xếp của đối phương.
Thiếu niên y phục hoa có chút kinh ngạc mà nhìn cây quạt của mình bị đánh bay rồi nhìn Hoắc An Lăng. Trong đôi mắt tròn trịa lộ ra vài phần xấu hổ, vừa tức vừa nóng nảy, hắn lập tức ra lệnh cho một đám tùy tùng ở phía sau mình: Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lên cho ta! Đánh người này đến lão nương hắn cũng không nhận ra!
A Thập khẩn trương mà nắm lấy cánh tay của Hoắc An Lăng.
“Không có sao, A Thập không cần lo lắng, chàng ở một bên nhìn xem là được rồi. Tam Mao, đi theo bảo vệ A Thập. Hoắc An Lăng nhìn thấy người chung quanh tự động lui trống ra một mảnh, còn có một ít người xa xa vây quanh xem náo nhiệt mà đặt A Thập ở trong phạm vi an toàn.
A Thập thấy dáng vẻ này của Hoắc An Lăng chỉ có thể kéo tay của hắn: Huynh, huynh nhất định phải coi chừng! Ta... ta sẽ cùng Tam Mao cổ vũ cho huynh!
Mặc dù cảm thấy một đám người kia của thiếu niên y phục hoa thật không thể chọc, nhưng mà ở trong mắt A Thập thì Hoắc An Lăng mới là mạnh nhất —— Ừ, nhất định là mạnh nhất.
Quả nhiên Hoắc An Lăng có người trong lòng động viên nên sức chiến đấu kia không phải mạnh mẽ bình thường.
Phế... phế vật! Thiếu niên y phục hoa thấy thủ hạ của mình lần lượt bị đánh ngã giọng nói có chút bất ổn, vội vàng nhặt lên cây quạt xếp rơi trên đất động viên cho mình.
Nhìn không ra hắn vẫn là thật có thể đánh. Một người đứng ở bên trái A Thập rất kinh ngạc nói.
Đúng vậy, điệu bộ này cho dù là không có nội lực cũng rất là tài giỏi đó. Một người đứng ở bên phải A Thập nói.
Ồ? Đúng không, đúng không? Ta đã nói A Lăng có thể mà! A Lăng là lợi hại nhất! A Thập nghe thấy Hoắc An Lăng được khen ngợi so với mình được khen ngợi còn vui vẻ hơn, chỉ thiếu chút nữa bắt lấy tay áo đối phương nói đến ba ngày ba đêm.
Bất quá nghe được y nói như vậy hai người bên trái phải lại nhìn thấy trên mặt A Thập bày ra các loại hạnh phúc, các loại chân thành, đều cảm thấy thật đau dạ dày —— đây, đây nói thế nào cũng đều là dáng vẻ của Thẩm vương gia đó.
Nhưng mà nhìn thấy Thẩm vương gia lại lộ ra dáng vẻ này thật là vô cùng làm cho người không thể bình tĩnh mà! Quả nhiên là ở giữa đã xảy ra chuyện gì rồi.
Trước không nói Thẩm vương gia là dạng này, lại còn có trình độ thân mật của Thẩm vương gia bây giờ đối với nam nhân kia —— vẫn cảm thấy, vẫn cảm thấy nếu như không xử lý tốt thì kết quả có thể sẽ bị chết vô cùng thảm!
Cho nên vẫn là phải báo cáo chuyện này với Thái tử điện hạ thôi —— Tôn Dương và Mạnh Lương liếc nhau một cái đều đưa ra quyết định này.
Khốn... khốn kiếp! Lại, lại qua đây thì ta sẽ không khách khí! Thiếu niên y phục hoa thấy Hoắc An Lăng đánh cho thủ hạ của mình tất cả đều bầm dập mặt mũi, thật là ngay cả lão nương cũng không nhận ra . Trong lòng hắn lập tức luống cuống, mượn đám người che chở lập tức bắt giữ A Thập, mũi nhọn cây quạt trong tay gắt gao đâm vào cổ A Thập. Mặc dù bởi vì hắn lùn hơn A Thập cho nên thoạt nhìn rất buồn cười.
Không xong!
Trong lúc nhất thời trong lòng Hoắc An Lăng và Tôn Dương, Mạnh Lương đều dần hiện ra ý nghĩ này —— tuyệt đối không thể để cho hắn xúc phạm tới A Thập / Thẩm vương gia!
Bất quá động tác của Tam Mao còn nhanh hơn bọn họ, trên cơ bản khi thiếu niên y phục hoa bắt giữ A Thập thì trong chớp mắt Tam Mao đã anh dũng mà cắn một cái lên trên bắp chân của thiếu niên y phục hoa!
Aaaaaaa....! Thiếu niên y phục hoa phát ra một tiếng kêu rên, sau đó một chút cũng không có kiểm soát thân thể nghiêng một cái trực tiếp bổ nhào vào A Thập.
Đùng một tiếng đầu A Thập lập tức đập vào trên tảng đá xanh, phát ra một tiếng vang trầm đục.
A Thập! Hoắc An Lăng lập tức luống cuống, đặc biệt là nhìn thấy dưới đầu A Thập dần dần chảy ra chất lỏng màu đỏ.
Sao... sao lại... Có đụng phải góc cục đá gì hay không, sao lại đổ máu như thế? Thiếu niên y phục hoa nhìn thấy trên đầu A Thập đang chảy ra một bãi chất lỏng màu đỏ cũng sợ ngây người, ngay cả trên đùi bị cắn đau đớn cũng quên đi —— giết... giết người? Hắn giết người?
Cút ngay! Hoắc An Lăng xốc thiếu niên y phục hoa lên một cái bối rối mà ôm lấy A Thập: A Thập, A Thập chàng thế nào... máu... máu... đúng, xe cứu thương, bệnh viện... không, đại phu! Mau gọi đại phu đến! Hoắc An Lăng thật cẩn thận mà bảo vệ đầu A Thập: Mau nói cho ta biết y quán gần đây... y quán ở chỗ nào? Nhanh!
Hoắc An Lăng sốt ruột đến độ giọng nói đều phát run.
Ta, ta biết, ở bên này! Mạnh Lương nhìn thấy tình hình này cũng biết chậm trễ không được nên vội vàng chỉ đường cho y.
A Thập, A Thập, chàng nhất định không thể có chuyện... Hoắc An Lăng sốt ruột đến độ bờ môi đều có chút trắng bệch. Không biết như thế nào dáng vẻ bây giờ của A Thập và bộ dáng hấp hối khi lần đầu tiên hắn gặp được lúc này lại nặng nề chồng lên nhau, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng Hoắc An Lăng bối rối không yên.
* * *
Chỉ là đầu bị dập mà thôi, cũng không có bị vết thương gì nặng. Đại phu râu tóc bạc trắng thu ngón tay bắt mạch về vuốt vuốt chòm râu thật dài nói.
Làm sao có thể không có việc gì? A Thập hắn, phía sau đầu hắn cũng chảy máu! Hơn nữa đến bây giờ cũng chưa có tỉnh! Hoắc An Lăng lớn tiếng hét lại, đôi mắt có chút đỏ lên như một con dã thú bị thương.
... Đây chẳng qua là dập đầu rách da, sau đó lại làm cho máu bầm trong đầu đột nhiên khơi thông! Đại phu thấy Hoắc An Lăng không tin mình hiểu y thuật như vậy cũng giận —— học y, đặc biệt là người có danh tiếng học y, trong lòng luôn có một chút kiêu ngạo như vậy —— Ông hung hăng mà quăng ra một câu: Nếu như hắn sau nửa đêm vẫn không có tỉnh lại thì lão sẽ tự đập phá bảng hiệu của mình!
Đại phu đã nói như vậy chắc hẳn Thẩm... vị công tử này cũng không có việc gì rồi, huynh đài cũng không cần phải sốt ruột. Mạnh Lương thấy dáng vẻ gấp gáp của Hoắc An Lăng thì vội vàng an ủi.
Bây giờ lão sẽ viết một đơn thuốc để cho hắn dưỡng thân thể. Lão nói chứ chỗ tụ máu bầm cũng rất ẩn nấp, nếu không phải lần này va chạm làm cho khối máu bầm tan chảy ra máu tươi thì lão cũng không phát hiện được... Đại phu vừa nói liên miên cằn nhằn, vừa băng bó quấn vải lên trên đầu cho A Thập: Được rồi, một người các ngươi tới cầm đơn thuốc.
Mạnh Lương và Tôn Dương ở một bên thấy Hoắc An Lăng đi theo đại phu đi ra ngoài mới liếc nhau một cái: Làm sao bây giờ?
Cái gì làm sao bây giờ?
Thẩm vương gia xảy ra vấn đề như vậy, nếu không chúng ta lập tức nói cho điện hạ biết?
Đúng, còn có cái tên thiếu gia gây phiền toái kia, thế nào cũng phải dạy dỗ cho hắn thật tốt mới được.
Hai người đang nói chuyện đột nhiên nghe được người nào đó nằm ở trên giường hừ hừ một tiếng.
Ngài thấy thế nào rồi? Mạnh Lương vội vàng đẩy Tôn Dương lại gần thật cẩn thận hỏi. Tôn Dương bị đẩy ra có chút ăn dấm chua vặt mà nhìn hành động của người mình yêu, tạch một cái mở miệng.
Y chậm rãi mở to mắt trong mắt hiện lên một tia mê mang, nhưng lập tức trở nên rõ ràng và đề phòng: Các ngươi là ai? Còn có, bổn vương đang ở chỗ nào?
/35
|