“Tống cá trê”, móng tay đưa lên gần miệng, chợt nhớ ra hôm nay mới làm móng, không được cắn.
“Vẫn đang xem ảnh à? Mấy giờ rồi sao chưa đi ngủ?”
…
“Tống cá trê?”
“Tối nay làm sao vậy? Trằn trọc không yên không giống tính em.”
“Là em muốn hỏi, em đưa ảnh cho mọi người xem có sao không? Anh có phản đối không?”, bồn chồn quá, bồn chồn không chịu được nữa! Hồi đầu lúc chụp ảnh nói không thích chụp ảnh, tạo kiểu đàn ông ngượng chín mặt, chụp xong hiệu quả đẹp xuất thần, đẹp trai điên đảo, đẹp đến mức nước miếng chảy ròng ròng, đẹp đến mức trở nên bất công với mọi người, thật xin lỗi nhân dân Tế Thành.
Đầu dây bên kia Tống Thư Ngu hỏi đưa cho ai xem.
Tuy người không ở trước mặt, Tâm My vẫn giả bộ ngây thơ, mắt chớp chớp: “Bạn, bạn bè thôi”.
Anh cười lanh lảnh, “Bắt đầu ngoan ngoãn từ bao giờ thế? Còn xin phép anh cơ à? Em thích thế nào thì cứ thế mà làm”.
Dập máy Tâm My cố kìm cơn phấn khích cười khanh khách, từ trên giường nhảy xuống đất, rồi bật máy tính.
Chị em ơi, thời khắc lay động lòng người đến rồi!
[Xin mời chị em đào hoa mơn mởn chưa có hay đã có bạn trai vào đê, mùng 9 tháng 9 đã đăng ký, lấy đăng ký xong tình sâu nghĩa nạng trọn đời trọn kiếp... Tiêu đề dài nhất trong lịch sử: É he he, tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc! Đang tường thuật trực tiếp album ảnh cưới...]
Em xin lỗi, Tống cá trê, phá hỏng hình ảnh huy hoàng của anh, em sám hối, em nhận tội.
Hoặc nói thế này: Tống cá trê, anh biết em phổi bò quen rồi. Tối hôm qua chỉ là bất cẩn, không để ý, tha thứ cho em nhé?
Hoặc giả bộ không có chuyện gì xảy ra? Tát nước theo mưa cho xong?
Tâm My rối trí, không biết phải xin lỗi Tống Thư Ngu thế nào. Hôm qua đăng hình lên diễn đàn, không cẩn thận đăng luôn cả ảnh khác lưu trong máy tính lên cũng nên ấy chứ. He he, trong đó có bức hình đứng cầm cờ trên vạch đi bộ. He he, tuy kịp thời phát hiện sai lầm tức tốc xóa đi, nhưng lượng truy cập trên diễn đàn quá lớn, vẫn có không ít người được chiêm ngưỡng và đối chiếu ảnh trước sau khác nhau hoàn toàn của tân lang.
Tâm My cúi gục, sao lại ngu đần thế này!
“Hà Tâm My, chuẩn bị làm phụ nữ đã có chồng rồi phải không, trong tòa soạn chuyện gì cũng không thèm quan tâm nữa phỏng?”
Đổ ập xuống đầu đều là búa rìu dư luận, Tâm My phát bực: “Chị Đỗ, tòa soạn xảy ra chuyện gì sao?”.
“Giả vờ, cố còn giả vờ! Giải thưởng bài viết xuất sắc nhất năm nay thuộc về ai cô không quan tâm tí gì?”
“Cái đó...”, Tâm My hoang mang, trước lễ Quốc khánh bài báo Chuyến đi tới Quý Tây chứa chan ân tình của cô đã từng lên tít trang đầu, nhưng cả năm trời những tin bài hay trong tòa soạn nhiều như lông bò, tính cạnh tranh quá cao, “Làm gì đến lượt cây nấm nhỏ là em? Anh tài trong tòa soạn đầy ra”.
Chị Đỗ cười gian: “Có thật không quan tâm? Không quan tâm thì giải thưởng chị đi lĩnh hộ, đến lúc đấy đừng có làm ầm lên nhé”.
“Giải thưởng?”, bất thình lình mắt Tâm My như muốn rớt ra ngoài, “Chị nói... A a a, đừng nói là thật nhé, em không chịu được đâu, chị đợi em thở cái đã. Phù, phù... Là thật ư?”.
“Ha ha, là thật. Nha đầu chết tiệt, nhưng chị giúp cô lấy nhuận bút, nhớ phải khao chị đi ăn đấy nhé.”
“Thật ạ? Thật ạ?” Tâm My tay cầm điện thoại nhảy cẫng lên trong phòng, mẹ cô đi qua hành lang, thấy vậy mắng cô càng ngày càng hư.
“Tin chính thức chắc mai mới có, em đợi đấy mà mời khách đi nhé.”
“Nhất định, nhất định.”
“Vậy chị dập máy trước đây, chị bận.”
Tâm My đang định nói cảm ơn và tạm biệt thì chị Đỗ như nghĩ ra điều gì, đột nhiên lại mắng: “Nha đầu thúi, hóa ra em là Gấu hung bạo trên diễn đàn Tế Thành, chị á khẩu luôn, sao trước giờ không thấy kể?”.
Diễn đàn là căn cứ địa cuối cùng nơi Tâm My trút bầu tâm sự, sao có thể nói cho người quen và đồng nghiệp biết được? Chỉ là hôm qua sau khi xem ảnh cùng Tống Thư Ngu, về nhà thực sự không kìm được cảm giác hạnh phúc, trong lòng thấy khó chịu bồn chồn. Nhưng...
“Chị Đỗ, chị, chị cũng tham gia diễn đàn đó?”, mẹ kiếp, Tế Thành này bé thật.
“Chị thuộc thành phần ngồi hóng trường kỳ, có thời gian liền lên đó lướt sóng, xem xem cuộc sống tình cảm của mọi người ra sao.”
“…”
“Chị Đỗ đăng bài giúp cô không biết bao nhiêu lần, cô có biết không? Không ngờ cô lại là cô Gấu hung bạo, không ngờ em và lão Tống đều là thành viên diễn đàn đó. Nhắc tới mới nhớ, mấy tấm ảnh của em và lão Tống đáng yêu thật, hại chị hôm nay phải thay cả bàn phím.”
“Cái gì?”, ra đòn liên tiấp, Tâm My phản ứng không kịp.
“Nước miếng chảy ra ướt cả bàn phím”, chị Đỗ cười ha ha, “Nhưng mà, chị thích tấm cuối cùng nhất, bức lão Tống mặt mũi lấm lem cầm cờ đứng trên đường ấy, ha ha ha, quá hay quá buồn cười, xem xong chị cười suốt. Đến ông xã nhà chị cũng kêu kinh điển, còn nói hình tượng của Chín thanh đao sụp đổ hoàn toàn.”
Tâm My mếu máo cười ruồi, thê thảm rồi, sau này cả Tế Thành đều biết chuyện.
Còn đang mải phê bình tự kiểm điểm, nghe thấy câu cuối cùng đột nhiên mặt cười cứng đơ, Chín thanh đao? Shin? Liên quan gì đến anh ấy? Đợi đã... TRỜI ƠI, Chín thanh đao!
“Chị Đỗ? Chồng chị là...” Cô chỉ biết chồng chị Đỗ họ Tạ, làm trong ngành điện tín, cũng chính là thành viên ban quản trị diễn đàn Tế Thành. Không phải chứ, chính miệng chị Latte từng nhắc đến ông lớn họ Tạ trên diễn đàn chính là... Mẹ kiếp, Tế Thành này bé thật!
“Ông chồng chị phụ trách quản lý diễn đàn, nếu không sao chị lại ngồi hóng trường kỳ? Nếu chị gửi bài phàn nàn cái gì anh ấy biết ngay, em dám...?”
“... Thế Chín thanh đao?”
“Haizzz, ông chồng chị hỏi lão Tống nhà em lập bao nhiêu nick, tiền phòng thân tiết kiệm được bao nhiêu, lão không hề nói một câu thật lòng! Tối qua thấy ảnh của bọn em mới biết lão Tống nhà em chính là Thần Đao mà hắn luôn mồm nhắc đến, chị cấu thâm cả tay cũng không cho chị biết lão Tống kiếm được bao nhiêu tiền?”
Ta “cắn”! Tống cá trê, Ta cắn đứt “búp cải” nhà ngươi!
“Tống cá trê!”
Tống Thư Ngu vừa bước vào đã nghe thấy tiếng réo gọi ưỡn ẹo, chợt thấy lạnh gáy, cả người nổi hết da gà, một lần nữa xác định người ngồi khoanh chân trên sofa chính là vợ mình. “Chẳng phải bảo họ hàng đến nhà em ăn cơm nên hôm nay không tới sao? Biết trước em ở đây, anh đã không để Tiểu Ngũ rót nhiều rượu đến thế.”
“Em nhớ anh”, cô chớp chớp mắt.
Tống Thư Ngu bắt đầu thấy tay run, mặt không biến sắc bỏ chìa khóa vào trong bát sứ chỗ cửa vào. Đi tới nhìn thật kỹ, quả nhiên đang chớp mắt phát tia lửa điện, anh đưa tay sờ lên trán cô hỏi: “Không ngủ được? Mắt bị rút gân hả?”.
Cô nện một phát gạt phăng tay anh, “Có mắt anh mới bị rút gân!”, nghĩ thấy không đúng lại đổi giọng, nói, “Nhớ anh thật mà”. Thật đấy, mong cả tối, mong đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh cúi mặt ghé sát cô, cười dâm đãng, giọng nói lả lướt: “Giờ mấy giờ rồi còn đến tận cửa đón? Không phải nói đợi động phòng mới cho anh đụng vào người sao?”.
Hôn lên má cô, hơi rượu phả vào mặt. Cặn bã! Gắn cái đuôi to tướng giả làm người tốt lừa gạt thiếu nữ ngây thơ trong sáng, suýt chút nữa bị lừa hôn thành công. Tâm My tiếc lộn ruột lộn gan, chỉ muốn phát tiết ra ngoài, nhưng cố nhịn lại, miệng cười tươi như hoa. “Đột nhiên nhớ ra có lẽ anh còn có điều gì chưa nói cho em biết.”
Anh nhướng mày, không nói gì.
“Đã nghĩ ra chưa?”, thấy anh không nói tiếng nào, cô nghiến răng kèn kẹt, siết mạnh chiếc gối trong tay đoạn nói: “Em nhớ ra còn có lời quên chưa nói với anh, ‘Shin, chúc anh hạnh phúc’!”.
Tống Thư Ngu thần sắc như thường, còn có vẻ cười cợt: “Em biết rồi à?”.
Còn dám cười! Tâm My kiềm chế để khỏi bốc hỏa, cầm chiếc gối trên tay đập tới tấp vào mặt anh: “Ai bảo anh giở trò mèo vờn chuột trêu chọc em, thấy em ngu đần quay mòng mòng thích lắm phải không?”.
“Xem anh còn dám làm ‘nhà ngói’ tình ái, ‘gọi thú’ ái tình nữa không, vòng vo tam quốc thăm dò bí mật của em, bóc trần thân thế người khác hòng thỏa mãn mong muốn xấu xa. Anh chính là tên khùng chuyên nhìn lén ở hang chuột góc tường, ở cống rãnh hôi thối, ở hố tiêu nhà cầu, mãi mãi không thấy được ánh sáng!”
“Anh còn dám chín thanh đao? Em đây cho một nhát đứt người giờ!”
“Tống Thư Ngu, hôm nay em không đánh cho anh tơi bời khói lửa để mẹ anh cũng không nhận ra, thì sau này em sẽ mang họ anh!” Đánh nữa, đánh mạnh! “Không đúng, hôm nay em không đánh cho anh tơi bời khói lửa mặt như đầu heo khiến mẹ anh cũng không nhận ra thì sau này có chết em cũng không theo họ anh!”
Anh không tránh không né, vẫn đứng nguyên trước mặt, chỉ thấy hai vai hơi run. Tâm My đánh rát tay, lại sợ tua rua trên gối bay vào mắt anh, dừng một lúc mới phát hiện quái lạ sao vai rung rung, hóa ra vẫn đang cười! Mẹ kiếp! Cơn giận này không kìm được nữa, cô bước một chân tới.
Tống Thư Ngu không kịp phản ứng, ngã ngửa trên thảm, vẫn giữ nguyên tư thế khuỷu tay chống đất, nhìn cô cười hì hì: “Ranh con, đăng ký rồi, có muốn không theo họ cũng không kịp nữa đâu”.
“Không kịp cái đầu anh, cùng lắm giấy đỏ thành giấy tím”, điệu cười không chút sợ sệt của anh càng khiến cô nhảy dựng lên, tiếp tục hùng hổ, “Tiệc rượu em sẽ mời bạn bè họ hàng thân thích ăn dần, áo cưới em xé nửa dưới tạo thành váy juýp, kẹo mừng em cố ăn nửa năm cũng phải hết, còn anh, cút! Đứng sang một bên!”. [Giấy đỏ: Giấy đăng ký kết hôn.]
Nói xong liền hối hận, Tâm My nghĩ cả buổi chiều cả buổi tối, ngoài việc nghiến răng ra cũng chưa biết phải làm gì ngoài cách ầm ĩ tam bành, nhưng lời lỡ nói ra không thể thu lại được.
Nhiệt độ trong phòng hạ xuống, không khí như ngưng tụ, nét mặt cô nghiêm lại, anh cũng thu dần nụ cười.
“Anh xin lỗi”, lúc Tâm My không kìm nổi chỉ muốn đấm ngực thì nghe thấy anh nói, “Anh xin lỗi, ngay từ đầu không cố ý gạt em”.
Tính cô ưa ngọt, vừa nghe ba chữ anh xin lỗi lập tức hạ hỏa, làu bàu: “Không cố ý tạo sao không nói cho em? Còn nói cái gì ‘Gấu à, chúc cô hạnh phúc’. Mẹ kiếp, có biết câu nói đó khiến em nghĩ ngợi bao lâu không? Em còn tưởng...”.
“Tưởng gì?”, anh tò mò.
Tưởng Shin vì biết cô sắp kết hôn nên mới mất tích, hại cô vừa mừng vừa tiếc. Hóa ra... Nghĩ đến hành động hèn hạ của hắn, nghĩ đến những câu nói ngô nghê của cô và Shin. Cô từng hào hứng kể hết chuyện của Tống Thư Ngu cho Shin, còn ngốc nghếch nói không thích anh, còn nói muốn lấy để ăn cho anh sạt nghiệp, để chia gia tài của anh...
Hà Tâm My, mày đúng là đồ con heo...
Con giận trên mặt Tâm My ngùn ngụt bốc, hận một nỗi không thể tìm một hốc băng vùi đầu vào đó. Cô ngồi chình ình một chỗ trên sofa, mặt mũi vênh váo nhìn tên tiểu tử đáng ghét nằm dưới đất, sau khi phát tức vì ngượng, cô nghiêm mặt hỏi: “Tò mò gì? Liên quan gì đến anh? Nói ngay vào vấn đề chính đi! Tại sao anh cũng chui lên diễn đàn đó? Tại sao lại dùng nick Shin để lừa tôi? Bắt đầu từ khi nào? Động cơ, quá trình, một chữ không được sót!”.
Tống Thư Ngu thở phào, vừa định đứng dậy chuẩn bị lén ngồi cạnh cô liền bị cô trợn mắt đành ngồi yên tại chỗ.
“Tống cá trê, điểm số của anh còn nhớ không? Mãi mới về được điểm dương, lần này, he he! Trừ một nghìn điểm cũng không hết!”
“Vẫn đang xem ảnh à? Mấy giờ rồi sao chưa đi ngủ?”
…
“Tống cá trê?”
“Tối nay làm sao vậy? Trằn trọc không yên không giống tính em.”
“Là em muốn hỏi, em đưa ảnh cho mọi người xem có sao không? Anh có phản đối không?”, bồn chồn quá, bồn chồn không chịu được nữa! Hồi đầu lúc chụp ảnh nói không thích chụp ảnh, tạo kiểu đàn ông ngượng chín mặt, chụp xong hiệu quả đẹp xuất thần, đẹp trai điên đảo, đẹp đến mức nước miếng chảy ròng ròng, đẹp đến mức trở nên bất công với mọi người, thật xin lỗi nhân dân Tế Thành.
Đầu dây bên kia Tống Thư Ngu hỏi đưa cho ai xem.
Tuy người không ở trước mặt, Tâm My vẫn giả bộ ngây thơ, mắt chớp chớp: “Bạn, bạn bè thôi”.
Anh cười lanh lảnh, “Bắt đầu ngoan ngoãn từ bao giờ thế? Còn xin phép anh cơ à? Em thích thế nào thì cứ thế mà làm”.
Dập máy Tâm My cố kìm cơn phấn khích cười khanh khách, từ trên giường nhảy xuống đất, rồi bật máy tính.
Chị em ơi, thời khắc lay động lòng người đến rồi!
[Xin mời chị em đào hoa mơn mởn chưa có hay đã có bạn trai vào đê, mùng 9 tháng 9 đã đăng ký, lấy đăng ký xong tình sâu nghĩa nạng trọn đời trọn kiếp... Tiêu đề dài nhất trong lịch sử: É he he, tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc! Đang tường thuật trực tiếp album ảnh cưới...]
Em xin lỗi, Tống cá trê, phá hỏng hình ảnh huy hoàng của anh, em sám hối, em nhận tội.
Hoặc nói thế này: Tống cá trê, anh biết em phổi bò quen rồi. Tối hôm qua chỉ là bất cẩn, không để ý, tha thứ cho em nhé?
Hoặc giả bộ không có chuyện gì xảy ra? Tát nước theo mưa cho xong?
Tâm My rối trí, không biết phải xin lỗi Tống Thư Ngu thế nào. Hôm qua đăng hình lên diễn đàn, không cẩn thận đăng luôn cả ảnh khác lưu trong máy tính lên cũng nên ấy chứ. He he, trong đó có bức hình đứng cầm cờ trên vạch đi bộ. He he, tuy kịp thời phát hiện sai lầm tức tốc xóa đi, nhưng lượng truy cập trên diễn đàn quá lớn, vẫn có không ít người được chiêm ngưỡng và đối chiếu ảnh trước sau khác nhau hoàn toàn của tân lang.
Tâm My cúi gục, sao lại ngu đần thế này!
“Hà Tâm My, chuẩn bị làm phụ nữ đã có chồng rồi phải không, trong tòa soạn chuyện gì cũng không thèm quan tâm nữa phỏng?”
Đổ ập xuống đầu đều là búa rìu dư luận, Tâm My phát bực: “Chị Đỗ, tòa soạn xảy ra chuyện gì sao?”.
“Giả vờ, cố còn giả vờ! Giải thưởng bài viết xuất sắc nhất năm nay thuộc về ai cô không quan tâm tí gì?”
“Cái đó...”, Tâm My hoang mang, trước lễ Quốc khánh bài báo Chuyến đi tới Quý Tây chứa chan ân tình của cô đã từng lên tít trang đầu, nhưng cả năm trời những tin bài hay trong tòa soạn nhiều như lông bò, tính cạnh tranh quá cao, “Làm gì đến lượt cây nấm nhỏ là em? Anh tài trong tòa soạn đầy ra”.
Chị Đỗ cười gian: “Có thật không quan tâm? Không quan tâm thì giải thưởng chị đi lĩnh hộ, đến lúc đấy đừng có làm ầm lên nhé”.
“Giải thưởng?”, bất thình lình mắt Tâm My như muốn rớt ra ngoài, “Chị nói... A a a, đừng nói là thật nhé, em không chịu được đâu, chị đợi em thở cái đã. Phù, phù... Là thật ư?”.
“Ha ha, là thật. Nha đầu chết tiệt, nhưng chị giúp cô lấy nhuận bút, nhớ phải khao chị đi ăn đấy nhé.”
“Thật ạ? Thật ạ?” Tâm My tay cầm điện thoại nhảy cẫng lên trong phòng, mẹ cô đi qua hành lang, thấy vậy mắng cô càng ngày càng hư.
“Tin chính thức chắc mai mới có, em đợi đấy mà mời khách đi nhé.”
“Nhất định, nhất định.”
“Vậy chị dập máy trước đây, chị bận.”
Tâm My đang định nói cảm ơn và tạm biệt thì chị Đỗ như nghĩ ra điều gì, đột nhiên lại mắng: “Nha đầu thúi, hóa ra em là Gấu hung bạo trên diễn đàn Tế Thành, chị á khẩu luôn, sao trước giờ không thấy kể?”.
Diễn đàn là căn cứ địa cuối cùng nơi Tâm My trút bầu tâm sự, sao có thể nói cho người quen và đồng nghiệp biết được? Chỉ là hôm qua sau khi xem ảnh cùng Tống Thư Ngu, về nhà thực sự không kìm được cảm giác hạnh phúc, trong lòng thấy khó chịu bồn chồn. Nhưng...
“Chị Đỗ, chị, chị cũng tham gia diễn đàn đó?”, mẹ kiếp, Tế Thành này bé thật.
“Chị thuộc thành phần ngồi hóng trường kỳ, có thời gian liền lên đó lướt sóng, xem xem cuộc sống tình cảm của mọi người ra sao.”
“…”
“Chị Đỗ đăng bài giúp cô không biết bao nhiêu lần, cô có biết không? Không ngờ cô lại là cô Gấu hung bạo, không ngờ em và lão Tống đều là thành viên diễn đàn đó. Nhắc tới mới nhớ, mấy tấm ảnh của em và lão Tống đáng yêu thật, hại chị hôm nay phải thay cả bàn phím.”
“Cái gì?”, ra đòn liên tiấp, Tâm My phản ứng không kịp.
“Nước miếng chảy ra ướt cả bàn phím”, chị Đỗ cười ha ha, “Nhưng mà, chị thích tấm cuối cùng nhất, bức lão Tống mặt mũi lấm lem cầm cờ đứng trên đường ấy, ha ha ha, quá hay quá buồn cười, xem xong chị cười suốt. Đến ông xã nhà chị cũng kêu kinh điển, còn nói hình tượng của Chín thanh đao sụp đổ hoàn toàn.”
Tâm My mếu máo cười ruồi, thê thảm rồi, sau này cả Tế Thành đều biết chuyện.
Còn đang mải phê bình tự kiểm điểm, nghe thấy câu cuối cùng đột nhiên mặt cười cứng đơ, Chín thanh đao? Shin? Liên quan gì đến anh ấy? Đợi đã... TRỜI ƠI, Chín thanh đao!
“Chị Đỗ? Chồng chị là...” Cô chỉ biết chồng chị Đỗ họ Tạ, làm trong ngành điện tín, cũng chính là thành viên ban quản trị diễn đàn Tế Thành. Không phải chứ, chính miệng chị Latte từng nhắc đến ông lớn họ Tạ trên diễn đàn chính là... Mẹ kiếp, Tế Thành này bé thật!
“Ông chồng chị phụ trách quản lý diễn đàn, nếu không sao chị lại ngồi hóng trường kỳ? Nếu chị gửi bài phàn nàn cái gì anh ấy biết ngay, em dám...?”
“... Thế Chín thanh đao?”
“Haizzz, ông chồng chị hỏi lão Tống nhà em lập bao nhiêu nick, tiền phòng thân tiết kiệm được bao nhiêu, lão không hề nói một câu thật lòng! Tối qua thấy ảnh của bọn em mới biết lão Tống nhà em chính là Thần Đao mà hắn luôn mồm nhắc đến, chị cấu thâm cả tay cũng không cho chị biết lão Tống kiếm được bao nhiêu tiền?”
Ta “cắn”! Tống cá trê, Ta cắn đứt “búp cải” nhà ngươi!
“Tống cá trê!”
Tống Thư Ngu vừa bước vào đã nghe thấy tiếng réo gọi ưỡn ẹo, chợt thấy lạnh gáy, cả người nổi hết da gà, một lần nữa xác định người ngồi khoanh chân trên sofa chính là vợ mình. “Chẳng phải bảo họ hàng đến nhà em ăn cơm nên hôm nay không tới sao? Biết trước em ở đây, anh đã không để Tiểu Ngũ rót nhiều rượu đến thế.”
“Em nhớ anh”, cô chớp chớp mắt.
Tống Thư Ngu bắt đầu thấy tay run, mặt không biến sắc bỏ chìa khóa vào trong bát sứ chỗ cửa vào. Đi tới nhìn thật kỹ, quả nhiên đang chớp mắt phát tia lửa điện, anh đưa tay sờ lên trán cô hỏi: “Không ngủ được? Mắt bị rút gân hả?”.
Cô nện một phát gạt phăng tay anh, “Có mắt anh mới bị rút gân!”, nghĩ thấy không đúng lại đổi giọng, nói, “Nhớ anh thật mà”. Thật đấy, mong cả tối, mong đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh cúi mặt ghé sát cô, cười dâm đãng, giọng nói lả lướt: “Giờ mấy giờ rồi còn đến tận cửa đón? Không phải nói đợi động phòng mới cho anh đụng vào người sao?”.
Hôn lên má cô, hơi rượu phả vào mặt. Cặn bã! Gắn cái đuôi to tướng giả làm người tốt lừa gạt thiếu nữ ngây thơ trong sáng, suýt chút nữa bị lừa hôn thành công. Tâm My tiếc lộn ruột lộn gan, chỉ muốn phát tiết ra ngoài, nhưng cố nhịn lại, miệng cười tươi như hoa. “Đột nhiên nhớ ra có lẽ anh còn có điều gì chưa nói cho em biết.”
Anh nhướng mày, không nói gì.
“Đã nghĩ ra chưa?”, thấy anh không nói tiếng nào, cô nghiến răng kèn kẹt, siết mạnh chiếc gối trong tay đoạn nói: “Em nhớ ra còn có lời quên chưa nói với anh, ‘Shin, chúc anh hạnh phúc’!”.
Tống Thư Ngu thần sắc như thường, còn có vẻ cười cợt: “Em biết rồi à?”.
Còn dám cười! Tâm My kiềm chế để khỏi bốc hỏa, cầm chiếc gối trên tay đập tới tấp vào mặt anh: “Ai bảo anh giở trò mèo vờn chuột trêu chọc em, thấy em ngu đần quay mòng mòng thích lắm phải không?”.
“Xem anh còn dám làm ‘nhà ngói’ tình ái, ‘gọi thú’ ái tình nữa không, vòng vo tam quốc thăm dò bí mật của em, bóc trần thân thế người khác hòng thỏa mãn mong muốn xấu xa. Anh chính là tên khùng chuyên nhìn lén ở hang chuột góc tường, ở cống rãnh hôi thối, ở hố tiêu nhà cầu, mãi mãi không thấy được ánh sáng!”
“Anh còn dám chín thanh đao? Em đây cho một nhát đứt người giờ!”
“Tống Thư Ngu, hôm nay em không đánh cho anh tơi bời khói lửa để mẹ anh cũng không nhận ra, thì sau này em sẽ mang họ anh!” Đánh nữa, đánh mạnh! “Không đúng, hôm nay em không đánh cho anh tơi bời khói lửa mặt như đầu heo khiến mẹ anh cũng không nhận ra thì sau này có chết em cũng không theo họ anh!”
Anh không tránh không né, vẫn đứng nguyên trước mặt, chỉ thấy hai vai hơi run. Tâm My đánh rát tay, lại sợ tua rua trên gối bay vào mắt anh, dừng một lúc mới phát hiện quái lạ sao vai rung rung, hóa ra vẫn đang cười! Mẹ kiếp! Cơn giận này không kìm được nữa, cô bước một chân tới.
Tống Thư Ngu không kịp phản ứng, ngã ngửa trên thảm, vẫn giữ nguyên tư thế khuỷu tay chống đất, nhìn cô cười hì hì: “Ranh con, đăng ký rồi, có muốn không theo họ cũng không kịp nữa đâu”.
“Không kịp cái đầu anh, cùng lắm giấy đỏ thành giấy tím”, điệu cười không chút sợ sệt của anh càng khiến cô nhảy dựng lên, tiếp tục hùng hổ, “Tiệc rượu em sẽ mời bạn bè họ hàng thân thích ăn dần, áo cưới em xé nửa dưới tạo thành váy juýp, kẹo mừng em cố ăn nửa năm cũng phải hết, còn anh, cút! Đứng sang một bên!”. [Giấy đỏ: Giấy đăng ký kết hôn.]
Nói xong liền hối hận, Tâm My nghĩ cả buổi chiều cả buổi tối, ngoài việc nghiến răng ra cũng chưa biết phải làm gì ngoài cách ầm ĩ tam bành, nhưng lời lỡ nói ra không thể thu lại được.
Nhiệt độ trong phòng hạ xuống, không khí như ngưng tụ, nét mặt cô nghiêm lại, anh cũng thu dần nụ cười.
“Anh xin lỗi”, lúc Tâm My không kìm nổi chỉ muốn đấm ngực thì nghe thấy anh nói, “Anh xin lỗi, ngay từ đầu không cố ý gạt em”.
Tính cô ưa ngọt, vừa nghe ba chữ anh xin lỗi lập tức hạ hỏa, làu bàu: “Không cố ý tạo sao không nói cho em? Còn nói cái gì ‘Gấu à, chúc cô hạnh phúc’. Mẹ kiếp, có biết câu nói đó khiến em nghĩ ngợi bao lâu không? Em còn tưởng...”.
“Tưởng gì?”, anh tò mò.
Tưởng Shin vì biết cô sắp kết hôn nên mới mất tích, hại cô vừa mừng vừa tiếc. Hóa ra... Nghĩ đến hành động hèn hạ của hắn, nghĩ đến những câu nói ngô nghê của cô và Shin. Cô từng hào hứng kể hết chuyện của Tống Thư Ngu cho Shin, còn ngốc nghếch nói không thích anh, còn nói muốn lấy để ăn cho anh sạt nghiệp, để chia gia tài của anh...
Hà Tâm My, mày đúng là đồ con heo...
Con giận trên mặt Tâm My ngùn ngụt bốc, hận một nỗi không thể tìm một hốc băng vùi đầu vào đó. Cô ngồi chình ình một chỗ trên sofa, mặt mũi vênh váo nhìn tên tiểu tử đáng ghét nằm dưới đất, sau khi phát tức vì ngượng, cô nghiêm mặt hỏi: “Tò mò gì? Liên quan gì đến anh? Nói ngay vào vấn đề chính đi! Tại sao anh cũng chui lên diễn đàn đó? Tại sao lại dùng nick Shin để lừa tôi? Bắt đầu từ khi nào? Động cơ, quá trình, một chữ không được sót!”.
Tống Thư Ngu thở phào, vừa định đứng dậy chuẩn bị lén ngồi cạnh cô liền bị cô trợn mắt đành ngồi yên tại chỗ.
“Tống cá trê, điểm số của anh còn nhớ không? Mãi mới về được điểm dương, lần này, he he! Trừ một nghìn điểm cũng không hết!”
/52
|