Sau tối đó, yêu khí trong cơ thể Nghệ Thanh tan hoàn toàn, thương thế cũng khỏi. Có thể vì ngày thường dùng toàn lực để chặn yêu khí lan ra, lúc này đã hết hẳn cảm nhận tu vi dãn ra tốc độ nhanh trước nay chưa từng thấy, mơ hồ sắp đột phá. Mà tất cả những điều này đều nhờ sư phụ cho hắn viên Yêu Đan mà thành, hắn lần nữa vui mừng, có thể bái được sư phụ hiền lương. Vì vậy dự định đến miệng, càng không thể nói ra.
“Híc…Bếp… Đệ… Chuyện này…?” Thẩm Huỳnh đẩy người đang xào thức ăn một cái, “Ngươi… Không sao đó chứ?”
Nghệ Thanh sững sờ, trên mặt càng thêm áy náy, thả xẻng cơm ra hướng về nàng cúi đầu một cái, “Ngài đã thấy được? Quả nhiên chuyện gì cũng không dối được ánh mắt của sư phụ.”
“…” Ách, chẳn qua nhìn thức ăn ngươi làm, đã thêm muối ba lần, muốn hỏi một chút mặn thế còn ăn được không?
Sắc mặt hắn càng khó xử, do dự một lúc mới cắn răng nói, “Đồ nhi quả thật có chuyện muốn thương lượng, còn mong sư phụ đồng ý!”
Thẩm Huỳnh liếc trong nồi, thuận miệng nói, “Có lời cứ nói ra.” Ừ, cũng may là cà rốt xào, không phải thịt.
“Đồ nhi biết sư phụ có tấm lòng lương thiện, nên mới thường xuyên ở biên giới này phòng ngựa Yêu tộc ra ngoài làm chuyện ác.”
“Ây…” Không, nàng đây dân mù đường nên không dám đi bậy mà thôi.
“Chỉ là, đồ nhi thật sự có một việc quan trọng trước mắt cần làm gấp.” Nói xong, tay chuyển một cái lấy ra Phệ Hồn Phiên đã được phong ấn, giải thích, “Cờ này là do Ma tu Nhuế Mi tạo ra. Hắn từng giết mấy trăm ngàn người, đem hồn phách nhốt toàn bộ trong cờ này, bên trong nuôi lệ khí bằng máu. Đám ác quỷ trong cờ chem. Giết lẫn nhau, mượn cơ hội này nuôi ra Quỷ Vương. Bây giờ trong cờ còn mấy chục ngàn ác quỷ, tùy tiện thả một con ra ngoài cũng sẽ làm sinh linh đồ than.” Nhớ tới Ma tu làm điều ác kia, bàn tay hắn cứng lại, hít sâu một hơi mới nói tiếp, “Bây giờ cờ này không có chủ nhân điều khiển, ác quỷ bên trong sẽ nhân cơ hội phá cờ mà ra. Tối qua ta mặc dù tạm thời phong ấn lại nó, nhưng cũng không phải là kế lâu dài, đợi ngày trăng rằm, lúc Âm khí mạnh nhất, ác quỷ nhất định sẽ phá phong ấn xông ra làm hại nhân gian.”
“Ồ…” Thẩm Huỳnh gật đầu, nghe không hiểu nói, “Ngươi cuối cùng muốn nói gì?”
“Một trăm ngàn ác quỷ, sợ là không thể dùng sức một người áp chế.” Hắn siết chặt lòng bàn tay, mặt kiên định nói, “Cho nên… Ta muốn đem cờ này đưa đến môn phái tu tiên, Huyền Thiên tông. Vị trí nơi đó trên linh mạch, có thể dùng linh khí tẩy đi ác khí của quỷ, nhờ đó siêu độ trằm ngàn vong hồn bên trong. Chẳng qua là…”
Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, do dự quay đầu nhìn Thẩm Huỳnh, ”Lần này đi Huyền Thiên Tông, đường xá xa xôi, đệ tử tài sơ học thiển, nếu cờ này có chuyện gì, sợ là có tâm không lực.”
Hắn chắp tay hướng về nàng quỳ xuống, “Đệ tử cả gan, có thể mời sư phụ đồng hành cùng ta hay không, đến Huyền Thiên tông.”
“Hay lắm!”
“Ta biết sư phụ ở chỗ này, là vì tu hành. Đột ngột rời đi, sợ là đúng… Ồ? Ồ? Sư… Sư phụ, người đồng ý!” Nghệ Thanh không dám tin trợn to hai mắt, cảm giác như đang nghe nhầm. Dù sao lựa chọn ở Yêu Giới này, nhất định là vì tu vi có trở ngại nên phải bất đắc dĩ ở. Mà việc tu hành này kỵ nhất bỏ dở nửa chừng. Nàng lại có thể dễ dàng đồng ý rời đi như vậy!
“Đứng lên đứng lên.” Thẩm Huỳnh kéo người kên, không nói sớm ngươi biết đường a. Ở núi này mấy tháng, nếu không phải thợ săn kia sống chết không chịu dẫn nàng ra ngoài, cộng thêm tính mù đường nghiêm trọng, sợ ra ngoài rồi ngay cả nhà lá cũng không tìm về ngủ được, sớm đã muốn ra ngoài. Quả nhiên nhận đệ tử vẫn có chỗ tốt.
“Chúng ta khi nào thì đi? Nói nhiều không bằng bạo lực, nếu muốn ngay bây giờ đi thôi, cơm trưa bỏ túi mang theo.”
“Sư phụ…” Nghệ Thanh mũi đau xót, lòng tràn đầy cảm động, sư phụ đúng là người lương thiện, cuộc đời này không hối tiếc khi vào sư môn.
“Ngớ ra làm gì?” Thẩm Huỳnh xoay người đi ra khỏi phòng bếp, vẫy vẫy tay, “Nhanh, đem cơm trưa bỏ vào túi, chúng ta vừa đi vừa ăn. Thời gian gấp gáp, thức ăn trong nồi thôi là được.” Vậy là tốt rồi.
“Vâng!” Nghệ Thanh xoa mũi, đè xuống con tim cảm động, xoay người tắt lửa, đứng thẳng sãi bước đi ra ngoài, mơ hồ có cảm giác ‘Sư môn kiêu ngạo’ tuôn ra ngoài.
Cuối cùng có thể rời đi địa phương rách này, Thẩm Huỳnh có chút hưng phấn, chạy vào nhà muốn thu dọn một chút lại phát hiện mình không có gì để dọn. Suy nghĩ một hồi mới xoay người đi để lại cho Thỏ tờ giấy. Ra ngoài nhìn thử, học trò đầu bếp đã bỏ xong cơm trưa vào túi, đang chờ nàng rồi.
“Ta xong rồi.” Nàng đi tới, thuận miệng hỏi, “Đi bên nào?”
Nghệ Thanh đưa tay chỉ bên phải, “Đi về phía nam là tới.”
“Vậy đi thôi!”
“Ừ” Hắn theo thói quen đưa tay một cái, giây lát một thanh kiếm trống rỗng xuất hiện trước mắt, hắn bước một bước về trước, ngự kiếm nhảy lên. Đang định tăng tốc, quay đầu nhìn lại phát hiện người nào đó còn đứng tại chỗ, vì vậy nhắc nhở, “Sư phụ? Huyền Thiên tông đường xa, cần ngự kiếm đi cho nhanh.”
Thẩm Huỳnh: “…” Ngự kiếm là công nghệ cao gì? Nàng nếu bay được, còn ở đây mệt nhọc bốn tháng sao?
“Sư phụ?”
“Ta không biết.”
“A!?” Nghệ Thanh suýt nữa tưởng mình nghe lầm, thấy nàng không giống đang đùa, mới thử hỏi, “Sư phụ… Có thói quen dùng khí bay đi?”
“Cũng sẽ không.”
“Vậy đạp gió?”
“Chưa từng nghe qua.”
“Thế độn thổ?”
“Không biết.”
“…”
Nghệ Thanh trầm mặt suốt một phút, vẻ mặt phức tạp bay vòng trở lại, dơ dự đưa tay cho nàng nói, “Vậy… Ta có thể chở sư phụ một đoạn đường không?”
“Hay lắm!” Đối phương lập tức chạy lại, xoay người nhảy lên tới trên kiếm của hắn, “Cảm ơn ngươi, ta đứng vững rồi, lái xe đi.”
Cái dáng vẻ vội vàng kia, thấy thế nào đều giống… Quá mức vui vẻ? Cực kỳ giống các đệ tử nhỏ lần đầu tiên ngự kiếm trong môn phái.
Nghệ Thanh lắc đầu, ném đi suy nghĩ hoang đường này, lần nữa ngự kiếm bay lên. Sư phụ lợi hại như vậy, làm sao có thể không biết ngự kiếm? Nhất định có nguyên nhân khác. Chẳng lẽ vì tối qua lúc trừ yêu khí cho hắn, bị nội thương gì? Để tránh cho hắn lo lắng mới chưa nói cho hắn biết?
Hắn càng nghĩ càng thấy đúng, không nhịn được liên tục quay đầu nhìn Thẩm Huỳnh, sư phụ.. Thật là quá lương thiện.
Sự thật, Thẩm Huỳnh lần đầu bay trên trời cao: “…” Ách, đầu bếp tiện nghi có ánh mắt đầy yêu mến là quỷ gì? Không phải là bay nhờ ngươi một cái thôi sao?
_ _ _ _ _ _ _ _
Hai người vừa bay, tốn hết hai ngày. Ra khỏi rừng rậm bao phủ yêu khí còn xuyên qua một cánh đồng hoang vu, mãi đến chiều ngày thứ ba, bọn họ mới thấy phía trước có một thành trì nhỏ, mơ hồ còn nghe được tiếng người ồn ào.
“Sư phụ, đến rồi.” Nghệ Thanh ngừng lại, thu hồi Linh Kiếm.
“Đây là Huyền Thiên Tông?” Thẩm Huỳnh ngẩng đầu nhìn chữ trước cửa thành, phát hiện nhìn không rõ lắm.
“Không phải.” Nghệ Thanh lắc đầu, “Đây là thành trì gần nhất, thuận với Thành. Huyền Thiên Tông đường xá quá xa, nếu ngự kiếm phải nửa tháng mới đến cửa. Trong thành này có trận pháp truyền tống, trực tiếp đưa chúng ta tới Huyền Thiên Tông.”
“Ồ.” Mặc dù nghe không hiểu, nhưng đại khái chắc nói nơi này có đường tắt.
Nghệ Thanh mang người đi vào thành, xuyên qua đường phố ồn ào, hướng về nơi trung tâm mà đi. Mãi đến chỗ nhiều người nhất trên quảng trường nhỏ, mới ngừng lại. Người ở đây rất nhiều, có tụ ba tụ năm, cũng có một mình độc hành, từng người tiên phong đạo cốt, xếp thành hàng, như đang đợi cái gì.
Nghệ Thanh mang theo Thẩm Huỳnh xếp sau cùng đội ngũ, chỉ chỉ trước mặt nói, “Sư phụ, trận truyền tống ở trước, chút nữa chúng ta có thể đến Huyền Thiên Tông.”
“Ừm.” Thẩm Huỳnh gật đầu, mệt rã rời, không có sức quan sát xung quanh.
Đội ngũ đi rất nhanh, không tới một lát liền tới bọn họ. Thẩm Huỳnh lúc này mới hấy rõ, ở trên đất chính giữa có một đồ án sáng lên, giống với một ít hoạt họa (animation) bên trong vẽ trận pháp, bốn phía có bốn cột đá thẳng, trên đó đều viết những chữ nàng không biết. Người chỉ cần đi vào bên trong hình vẽ đó, liền biết mất.
Thì ra, đây chính là truyền tống trận à! Thẩm Huỳnh giờ mới bất ngờ có cảm giác đã chuyển kiếp.
“Năm mơi linh châu một vị!” tu sĩ canh giữ trước trận truyền tống, chìa tay ra trước hai người.
Nghệ Thanh thói quen sờ túi trữ đồ bên người, lại không có gì, thân thể cứng đờ, vẻ mặt liếc liếc.
“Sao?” Thẩm Huỳnh nhìn hắn một cái.
Trên mặt Nghệ Thanh xanh càng xanh, nhẹ giọng nói, “Ta quên túi trữ đồ lúc cùng Nhuế Mi đánh nhau đã mất rồi, sư phụ… Có mang theo linh châu?”
“Linh châu là cái gì?”
Nghệ Thanh: “…”
Người canh gác: “…”
Sau khi xuyên qua, Thẩm Huỳnh gặp phải nguy cơ đầu tiên - - không có tiền!
“Híc…Bếp… Đệ… Chuyện này…?” Thẩm Huỳnh đẩy người đang xào thức ăn một cái, “Ngươi… Không sao đó chứ?”
Nghệ Thanh sững sờ, trên mặt càng thêm áy náy, thả xẻng cơm ra hướng về nàng cúi đầu một cái, “Ngài đã thấy được? Quả nhiên chuyện gì cũng không dối được ánh mắt của sư phụ.”
“…” Ách, chẳn qua nhìn thức ăn ngươi làm, đã thêm muối ba lần, muốn hỏi một chút mặn thế còn ăn được không?
Sắc mặt hắn càng khó xử, do dự một lúc mới cắn răng nói, “Đồ nhi quả thật có chuyện muốn thương lượng, còn mong sư phụ đồng ý!”
Thẩm Huỳnh liếc trong nồi, thuận miệng nói, “Có lời cứ nói ra.” Ừ, cũng may là cà rốt xào, không phải thịt.
“Đồ nhi biết sư phụ có tấm lòng lương thiện, nên mới thường xuyên ở biên giới này phòng ngựa Yêu tộc ra ngoài làm chuyện ác.”
“Ây…” Không, nàng đây dân mù đường nên không dám đi bậy mà thôi.
“Chỉ là, đồ nhi thật sự có một việc quan trọng trước mắt cần làm gấp.” Nói xong, tay chuyển một cái lấy ra Phệ Hồn Phiên đã được phong ấn, giải thích, “Cờ này là do Ma tu Nhuế Mi tạo ra. Hắn từng giết mấy trăm ngàn người, đem hồn phách nhốt toàn bộ trong cờ này, bên trong nuôi lệ khí bằng máu. Đám ác quỷ trong cờ chem. Giết lẫn nhau, mượn cơ hội này nuôi ra Quỷ Vương. Bây giờ trong cờ còn mấy chục ngàn ác quỷ, tùy tiện thả một con ra ngoài cũng sẽ làm sinh linh đồ than.” Nhớ tới Ma tu làm điều ác kia, bàn tay hắn cứng lại, hít sâu một hơi mới nói tiếp, “Bây giờ cờ này không có chủ nhân điều khiển, ác quỷ bên trong sẽ nhân cơ hội phá cờ mà ra. Tối qua ta mặc dù tạm thời phong ấn lại nó, nhưng cũng không phải là kế lâu dài, đợi ngày trăng rằm, lúc Âm khí mạnh nhất, ác quỷ nhất định sẽ phá phong ấn xông ra làm hại nhân gian.”
“Ồ…” Thẩm Huỳnh gật đầu, nghe không hiểu nói, “Ngươi cuối cùng muốn nói gì?”
“Một trăm ngàn ác quỷ, sợ là không thể dùng sức một người áp chế.” Hắn siết chặt lòng bàn tay, mặt kiên định nói, “Cho nên… Ta muốn đem cờ này đưa đến môn phái tu tiên, Huyền Thiên tông. Vị trí nơi đó trên linh mạch, có thể dùng linh khí tẩy đi ác khí của quỷ, nhờ đó siêu độ trằm ngàn vong hồn bên trong. Chẳng qua là…”
Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, do dự quay đầu nhìn Thẩm Huỳnh, ”Lần này đi Huyền Thiên Tông, đường xá xa xôi, đệ tử tài sơ học thiển, nếu cờ này có chuyện gì, sợ là có tâm không lực.”
Hắn chắp tay hướng về nàng quỳ xuống, “Đệ tử cả gan, có thể mời sư phụ đồng hành cùng ta hay không, đến Huyền Thiên tông.”
“Hay lắm!”
“Ta biết sư phụ ở chỗ này, là vì tu hành. Đột ngột rời đi, sợ là đúng… Ồ? Ồ? Sư… Sư phụ, người đồng ý!” Nghệ Thanh không dám tin trợn to hai mắt, cảm giác như đang nghe nhầm. Dù sao lựa chọn ở Yêu Giới này, nhất định là vì tu vi có trở ngại nên phải bất đắc dĩ ở. Mà việc tu hành này kỵ nhất bỏ dở nửa chừng. Nàng lại có thể dễ dàng đồng ý rời đi như vậy!
“Đứng lên đứng lên.” Thẩm Huỳnh kéo người kên, không nói sớm ngươi biết đường a. Ở núi này mấy tháng, nếu không phải thợ săn kia sống chết không chịu dẫn nàng ra ngoài, cộng thêm tính mù đường nghiêm trọng, sợ ra ngoài rồi ngay cả nhà lá cũng không tìm về ngủ được, sớm đã muốn ra ngoài. Quả nhiên nhận đệ tử vẫn có chỗ tốt.
“Chúng ta khi nào thì đi? Nói nhiều không bằng bạo lực, nếu muốn ngay bây giờ đi thôi, cơm trưa bỏ túi mang theo.”
“Sư phụ…” Nghệ Thanh mũi đau xót, lòng tràn đầy cảm động, sư phụ đúng là người lương thiện, cuộc đời này không hối tiếc khi vào sư môn.
“Ngớ ra làm gì?” Thẩm Huỳnh xoay người đi ra khỏi phòng bếp, vẫy vẫy tay, “Nhanh, đem cơm trưa bỏ vào túi, chúng ta vừa đi vừa ăn. Thời gian gấp gáp, thức ăn trong nồi thôi là được.” Vậy là tốt rồi.
“Vâng!” Nghệ Thanh xoa mũi, đè xuống con tim cảm động, xoay người tắt lửa, đứng thẳng sãi bước đi ra ngoài, mơ hồ có cảm giác ‘Sư môn kiêu ngạo’ tuôn ra ngoài.
Cuối cùng có thể rời đi địa phương rách này, Thẩm Huỳnh có chút hưng phấn, chạy vào nhà muốn thu dọn một chút lại phát hiện mình không có gì để dọn. Suy nghĩ một hồi mới xoay người đi để lại cho Thỏ tờ giấy. Ra ngoài nhìn thử, học trò đầu bếp đã bỏ xong cơm trưa vào túi, đang chờ nàng rồi.
“Ta xong rồi.” Nàng đi tới, thuận miệng hỏi, “Đi bên nào?”
Nghệ Thanh đưa tay chỉ bên phải, “Đi về phía nam là tới.”
“Vậy đi thôi!”
“Ừ” Hắn theo thói quen đưa tay một cái, giây lát một thanh kiếm trống rỗng xuất hiện trước mắt, hắn bước một bước về trước, ngự kiếm nhảy lên. Đang định tăng tốc, quay đầu nhìn lại phát hiện người nào đó còn đứng tại chỗ, vì vậy nhắc nhở, “Sư phụ? Huyền Thiên tông đường xa, cần ngự kiếm đi cho nhanh.”
Thẩm Huỳnh: “…” Ngự kiếm là công nghệ cao gì? Nàng nếu bay được, còn ở đây mệt nhọc bốn tháng sao?
“Sư phụ?”
“Ta không biết.”
“A!?” Nghệ Thanh suýt nữa tưởng mình nghe lầm, thấy nàng không giống đang đùa, mới thử hỏi, “Sư phụ… Có thói quen dùng khí bay đi?”
“Cũng sẽ không.”
“Vậy đạp gió?”
“Chưa từng nghe qua.”
“Thế độn thổ?”
“Không biết.”
“…”
Nghệ Thanh trầm mặt suốt một phút, vẻ mặt phức tạp bay vòng trở lại, dơ dự đưa tay cho nàng nói, “Vậy… Ta có thể chở sư phụ một đoạn đường không?”
“Hay lắm!” Đối phương lập tức chạy lại, xoay người nhảy lên tới trên kiếm của hắn, “Cảm ơn ngươi, ta đứng vững rồi, lái xe đi.”
Cái dáng vẻ vội vàng kia, thấy thế nào đều giống… Quá mức vui vẻ? Cực kỳ giống các đệ tử nhỏ lần đầu tiên ngự kiếm trong môn phái.
Nghệ Thanh lắc đầu, ném đi suy nghĩ hoang đường này, lần nữa ngự kiếm bay lên. Sư phụ lợi hại như vậy, làm sao có thể không biết ngự kiếm? Nhất định có nguyên nhân khác. Chẳng lẽ vì tối qua lúc trừ yêu khí cho hắn, bị nội thương gì? Để tránh cho hắn lo lắng mới chưa nói cho hắn biết?
Hắn càng nghĩ càng thấy đúng, không nhịn được liên tục quay đầu nhìn Thẩm Huỳnh, sư phụ.. Thật là quá lương thiện.
Sự thật, Thẩm Huỳnh lần đầu bay trên trời cao: “…” Ách, đầu bếp tiện nghi có ánh mắt đầy yêu mến là quỷ gì? Không phải là bay nhờ ngươi một cái thôi sao?
_ _ _ _ _ _ _ _
Hai người vừa bay, tốn hết hai ngày. Ra khỏi rừng rậm bao phủ yêu khí còn xuyên qua một cánh đồng hoang vu, mãi đến chiều ngày thứ ba, bọn họ mới thấy phía trước có một thành trì nhỏ, mơ hồ còn nghe được tiếng người ồn ào.
“Sư phụ, đến rồi.” Nghệ Thanh ngừng lại, thu hồi Linh Kiếm.
“Đây là Huyền Thiên Tông?” Thẩm Huỳnh ngẩng đầu nhìn chữ trước cửa thành, phát hiện nhìn không rõ lắm.
“Không phải.” Nghệ Thanh lắc đầu, “Đây là thành trì gần nhất, thuận với Thành. Huyền Thiên Tông đường xá quá xa, nếu ngự kiếm phải nửa tháng mới đến cửa. Trong thành này có trận pháp truyền tống, trực tiếp đưa chúng ta tới Huyền Thiên Tông.”
“Ồ.” Mặc dù nghe không hiểu, nhưng đại khái chắc nói nơi này có đường tắt.
Nghệ Thanh mang người đi vào thành, xuyên qua đường phố ồn ào, hướng về nơi trung tâm mà đi. Mãi đến chỗ nhiều người nhất trên quảng trường nhỏ, mới ngừng lại. Người ở đây rất nhiều, có tụ ba tụ năm, cũng có một mình độc hành, từng người tiên phong đạo cốt, xếp thành hàng, như đang đợi cái gì.
Nghệ Thanh mang theo Thẩm Huỳnh xếp sau cùng đội ngũ, chỉ chỉ trước mặt nói, “Sư phụ, trận truyền tống ở trước, chút nữa chúng ta có thể đến Huyền Thiên Tông.”
“Ừm.” Thẩm Huỳnh gật đầu, mệt rã rời, không có sức quan sát xung quanh.
Đội ngũ đi rất nhanh, không tới một lát liền tới bọn họ. Thẩm Huỳnh lúc này mới hấy rõ, ở trên đất chính giữa có một đồ án sáng lên, giống với một ít hoạt họa (animation) bên trong vẽ trận pháp, bốn phía có bốn cột đá thẳng, trên đó đều viết những chữ nàng không biết. Người chỉ cần đi vào bên trong hình vẽ đó, liền biết mất.
Thì ra, đây chính là truyền tống trận à! Thẩm Huỳnh giờ mới bất ngờ có cảm giác đã chuyển kiếp.
“Năm mơi linh châu một vị!” tu sĩ canh giữ trước trận truyền tống, chìa tay ra trước hai người.
Nghệ Thanh thói quen sờ túi trữ đồ bên người, lại không có gì, thân thể cứng đờ, vẻ mặt liếc liếc.
“Sao?” Thẩm Huỳnh nhìn hắn một cái.
Trên mặt Nghệ Thanh xanh càng xanh, nhẹ giọng nói, “Ta quên túi trữ đồ lúc cùng Nhuế Mi đánh nhau đã mất rồi, sư phụ… Có mang theo linh châu?”
“Linh châu là cái gì?”
Nghệ Thanh: “…”
Người canh gác: “…”
Sau khi xuyên qua, Thẩm Huỳnh gặp phải nguy cơ đầu tiên - - không có tiền!
/333
|