Lúc Tiền Sắt Sắt bị nữ thợ may ôm đi, thì vừa lúc nhìn thấy nữ nhân kia quấn lấy mỹ nhân sư phụ. Nàng trừng lớn hai mắt, lập tức nhảy xuống, dọa Chung Ly Tà hết hồn một trận, vội vàng nhào đến tiếp lấy. Tuy nói là nhào, nhưng động tác của Chung Ly Tà lại vô cùng tao nhã. Làm nữ tử đang đứng phía sau và nữ thợ may lập tức si mê.
Lúc Tiền SắtSắt nhảy lên không trung thì đã lập tức hối hận, tuy rằng sự trong sạch của mỹ nhân sư phụ rất quan trọng, nhưng nàng lại quên mất việc tính toán lộ trình, chỉ biết cắm đầu nhào về phía trước. Ngay lúc Tiền Sắt Sắt nghĩ mình sẽ chết một lần nữa, thì Chung Ly Tà cũng vừa tiếp được nàng.
Tiền Sắt Sắt chỉ cảm thấy một trận ấm áp, biết là đã trở về với vòng ôm ấm áp của Chung Ly Tà rồi, nàng mạnh mẽ cọ người vào hắn, nũng nịu nói: “Mỹ nhân sư phụ thật lợi hại.”
Nàng mặc kệ người khác có xem nàng là yêu quái mà bắt nàng đem đi thiêu hay không. Có người dám dụ dỗ mỹ nhân sư phụ ngay trước mắt nàng, su phụ có thể chịu, nhưng đồ nhi không thể nào chịu được.
Tuy rằng Tiền Sắt Sắt nàng sẽ không vì một mỹ nam mà buông tha cho cả rừng mỹ nam, nhưng cũng tuyệt đối không bỏ rơi một mỹ nam nào, tích tiểu thành đại chính là đạo lý mà Tiền Sắt Sắt nàng thông thạo nhất. Huống gì mỹ nhân sư phụ lại đang là mỹ nhân trong tay nàng, vậy thì hiển nhiên là mỹ nhân của riêng nàng rồi, nên đương nhiên nàng phải nắm thật chắc.
Tiền Sắt Sắt biết nói, điều đó chính xác là một trận sấm kinh hoàng, nữ thợ may và ông chủ cửa hàng lập tức mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Chung Ly Tà và thứ hắn đang ôm trong lòng – Tiền Sắt Sắt. Con thú cưng có thể nói chuyện, vậy thì chủ nhân của con thú cưng này phải có bản lĩnh phi thường rồi.
Dường như Chung Ly Tà rất không vui khi người khác chú ý đến Tiền Sắt Sắt, cũng bởi vì nữ nhân kia cứ dây dưa mà tâm tình hắn đã không được tốt, có Tiền Sắt Sắt nên tâm tình mới đỡ hơn một chút lại lập tức vì điều này mà bực mình hơn: “Còn không nhanh đi may xiêm y, đứng ngơ ra đó làm gì?”
Tuy giọng điệu của Chung Ly Tà bình thản, nhưng vẫn bao hàm khí thế không giận mà uy. Nữ thợ may và ông chủ hiệu vừa nghe thì lập tức quay đi, dùng tốc độ nhanh nhất để may quần áo. Không thể đắc tội với vị thần nhân (người tu hành đắc đạo) này được. Nữ thợ may và ông chủ cửa hàng đều có cùng ý nghĩ.
Tiền Sắt Sắt cũng gần như bị dọa, nói cho cùng thì bọn họ biết nhau cũng chỉ mấy ngày mà thôi, đương nhiên là nàng chưa từng gặp qua bộ dạng thế này của Chung Ly Tà rồi, tuy rằng trên mặt Chung Ly Tà không thể hiện điều gì, nhưng nàng vẫn cảm giác được rằng hắn đang tức giận. Cái đầu nhỏ của nàng rụt lại, rúc sâu vào lòng Chung Ly Tà, im lặng không nói tiếng nào.
Chung Ly Tà không nghe thấy Tiền Sắt Sắt nói gì, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy vật nhỏ không dám nhìn mình, bộ dạng rõ ràng bị dọa, Chung Ly Tà vội vàng an ủi, giọng điệu trái ngược hoàn toàn với trước đó: “Sắt Sắt sao vậy?”
Hai mắt Tiền Sắt Sắt ẩn chứa nước mắt, đôi mắt trong veo mở lớn, móng vuốt nhỏ bé túm lấy mép áo Chung Ly Tà, hắng giọng một cái, giọng nói vẫn còn sợ hãi: “Mỹ nhân sư phụ đừng tức giận được không? Mỹ nhân sư phụ tức giận nên Sắt Sắt mới lúng túng thôi, Sắt Sắt không muốn thế.”
Chung Ly Tà vừa nghe đã biết là nàng đang sợ hãi rồi, vậy mà còn nói là do mình tức giận nên nàng mới lúng túng, cái con tiểu hồ ly mạnh miệng này thật là. Chung Ly Tà thân thiết xoa đầu Tiền Sắt Sắt, tâm tình đang không tốt lập tức vì câu nói của nàng mà vui vẻ lên, vẻ mặt tươi cười, lại khiến cho nữ nhân bên cạnh càng thêm chảy nước miếng.
Âm thanh nuốt nước miếng truyền đến, Chung Ly Tà mới nhớ đến bên cạnh vẫn còn đang tồn tại một người khiến người khác chán ghét vô cùng. Tiền Sắt Sắt rướn cổ đánh giá cái kẻ đang tồn tại mà dám xưng là ngay cả Tiểu Ngũ (là ai thì ta bó tay) cũng không bằng, thấy xong thì lập tức chán ghét hất đầu qua một bên.
Vàng vòng đầy người, thô tục! Vô cùng thô tục.
Dáng người biến dạng nghiêm trọng, không được, tuyệt đối là không được, lỡ như trong lúc lời qua tiếng lại nàng ta lấy thịt đè chết mỹ nhân sư phụ, lấy ai làm sư phụ của nàng nữa đây?
Còn mặt mày thì tô vẽ như đít khỉ, lỡ như trong lúc hôn nhau lại làm dính cái màu đít khỉ này vào mặt mỹ nhân sư phụ của nàng rồi sao, như vậy thì xấu chết.
Tiền Sắt Sắt đánh giá xong thì lập tức cảm thấy nữ nhân này không có chỗ nào coi được cả. Vì vậy mới vươn móng vuốt chỉ vào nữ nhân đó nói: “Mỹ nhân sư phụ, nữ nhân này không đẹp, Sắt Sắt không muốn nàng ta làm sư nương đâu.”
Tiền Sắt Sắt nói với giọng điệu nũng nịu, như là đang làm nũng, làm trái tim Chung Ly Tà lập tức mềm đi một nửa: “Sắt Sắt, không được chỉ trỏ vào mặt cô nương khác như thế, cứ cho là thấy người ta xấu đi nữa, thì cũng nên để trong lòng thôi. Nói ra sẽ bị cho là không lễ phép đấy! Sao Sắt Sắt lại vì một người không quan trọng mà biến mình thành em bé không biết lễ phép chứ?”
Chung Ly Tà nói rất dịu dàng, giọng điệu mềm nhẹ, nhưng lời nói ra lại khiến người ta phải phun ra mấy búng máu. Nhưng nữ nhân kia lại đần khủng khiếp, cứ như là hoàn toàn không nghe thấy Chung Ly Tà nói gì, còn tiến lên, vẫn câu nói như trước đó: “Công tử năm nay bao tuổi? Đã đính hôn chưa?”
Tiền Sắt Sắt vừa nghe xong, lập tức cho rằng nữ nhân này bị ngốc, lời nói rõ ràng đến thế, ấy vậy mà nàng ta lại không hiểu. Chỉ nghĩ thôi đã thấy không được bình thường rồi, thật không ra làm sao hết.
Tuy rằng cảm thấy nữ nhân kia không ra làm sao, nhưng câu nói của nàng ta rất được, nàng tiếp thu, đợi sau này có người vừa mắt, có thể lấy ra để trêu ghẹo được.
Chung Ly Tà không biết suy nghĩ trong lòng của Tiền Sắt Sắt, nếu biết chắc chắc sẽ đè nàng ra, rồi đánh vào mông của nàng mấy cái mới hả giận được.
Chung Ly Tà biết tuy quần áo của Tiền Sắt Sắt nhỏ, nhưng muốn may xong cũng phải mất một khoảng thời gian, nên ôm Tiền Sắt Sắt ra ngoài.
Nữ nhân kia ở phía sau muốn đuổi theo, nhưng vừa ra cửa đã không thấy bóng dáng họ đâu nữa, tuy rằng không cam lòng, nhưng dường như vẫn hiểu được nam nhân này bản thân mình không thể cưỡng ép được, đành phải mang theo tiếc nuối rời đi.
Lúc Chung Ly Tà ôm Tiền Sắt Sắt ra ngoài dường như vô tình liếc nhìn qua một góc trong cửa hàng, rồi nở một nụ cười nhạt, sau đó cúi đầu dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn Tiền Sắt Sắt trong lòng, nhanh chóng biến mất trong biển người.
Lúc này từ góc phòng có một nam tử bước ra, trên mặt là nụ cười phóng túng ngang ngạnh, ánh mắt chất chứa quyền lợi và dục vọng.
Nam tử nhìn theo hướng Chung Ly Tà rời đi, nói: “Tinh La, tra xem người kia là ai? Nếu chúng ta có thể dùng được, thì lưu lại, còn không, thì làm hắn biến mất đi.”
Lúc này từ phía sau nam tử truyền đến một tiếng “Dạ”, một trận gió mát thổi qua, trong không khí dường như đã thiếu mất một thứ gì, nhưng khi nhìn lại thì thứ gì cũng không thiếu cả.
“Hồ ly biết nói sao? Chủ nhân của nó ta nhất định phải dùng được, còn không cứ thế mà bị hủy đi, thật đáng tiếc.” Nam tử lẩm bẩm một mình, rồi nhúng người một cái, cũng biến mất trên đường cái.
Lúc này cửa sổ bên cạnh hiệu vải lộ ra một cái đầu, là một nam tử khác, hắn nhìn về phía hiệu vải nói: “Hồ ly biết nói sao? Thú vị thật thú vị thật.” Nói xong thì đóng cửa sổ lại.
Bấy giờ Chung Ly Tà ôm tiền Sắt Sắt đứng trên nóc hiệu vải mới hiện thân ra, Chung Ly Tà vuốt đầu Tiền Sắt Sắt nói: “Sắt Sắt, đây gọi là “bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau” đấy.” (*)
(*) Nguyên văn: “是螳螂捕蝉黄雀在后” – thị đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu: bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau: nghĩa là thấy cái lợi trước mắt mà không chú ý nguy hiểm sau lưng.
Thấy Tiền Sắt Sắt không có phản ứng, mới phát hiện vật nhỏ đã ngủ mất rồi, hắn đành nở nụ cười bất đắc dĩ, xem ra hôm nay phải ở lại đây rồi.
Lúc Tiền SắtSắt nhảy lên không trung thì đã lập tức hối hận, tuy rằng sự trong sạch của mỹ nhân sư phụ rất quan trọng, nhưng nàng lại quên mất việc tính toán lộ trình, chỉ biết cắm đầu nhào về phía trước. Ngay lúc Tiền Sắt Sắt nghĩ mình sẽ chết một lần nữa, thì Chung Ly Tà cũng vừa tiếp được nàng.
Tiền Sắt Sắt chỉ cảm thấy một trận ấm áp, biết là đã trở về với vòng ôm ấm áp của Chung Ly Tà rồi, nàng mạnh mẽ cọ người vào hắn, nũng nịu nói: “Mỹ nhân sư phụ thật lợi hại.”
Nàng mặc kệ người khác có xem nàng là yêu quái mà bắt nàng đem đi thiêu hay không. Có người dám dụ dỗ mỹ nhân sư phụ ngay trước mắt nàng, su phụ có thể chịu, nhưng đồ nhi không thể nào chịu được.
Tuy rằng Tiền Sắt Sắt nàng sẽ không vì một mỹ nam mà buông tha cho cả rừng mỹ nam, nhưng cũng tuyệt đối không bỏ rơi một mỹ nam nào, tích tiểu thành đại chính là đạo lý mà Tiền Sắt Sắt nàng thông thạo nhất. Huống gì mỹ nhân sư phụ lại đang là mỹ nhân trong tay nàng, vậy thì hiển nhiên là mỹ nhân của riêng nàng rồi, nên đương nhiên nàng phải nắm thật chắc.
Tiền Sắt Sắt biết nói, điều đó chính xác là một trận sấm kinh hoàng, nữ thợ may và ông chủ cửa hàng lập tức mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Chung Ly Tà và thứ hắn đang ôm trong lòng – Tiền Sắt Sắt. Con thú cưng có thể nói chuyện, vậy thì chủ nhân của con thú cưng này phải có bản lĩnh phi thường rồi.
Dường như Chung Ly Tà rất không vui khi người khác chú ý đến Tiền Sắt Sắt, cũng bởi vì nữ nhân kia cứ dây dưa mà tâm tình hắn đã không được tốt, có Tiền Sắt Sắt nên tâm tình mới đỡ hơn một chút lại lập tức vì điều này mà bực mình hơn: “Còn không nhanh đi may xiêm y, đứng ngơ ra đó làm gì?”
Tuy giọng điệu của Chung Ly Tà bình thản, nhưng vẫn bao hàm khí thế không giận mà uy. Nữ thợ may và ông chủ hiệu vừa nghe thì lập tức quay đi, dùng tốc độ nhanh nhất để may quần áo. Không thể đắc tội với vị thần nhân (người tu hành đắc đạo) này được. Nữ thợ may và ông chủ cửa hàng đều có cùng ý nghĩ.
Tiền Sắt Sắt cũng gần như bị dọa, nói cho cùng thì bọn họ biết nhau cũng chỉ mấy ngày mà thôi, đương nhiên là nàng chưa từng gặp qua bộ dạng thế này của Chung Ly Tà rồi, tuy rằng trên mặt Chung Ly Tà không thể hiện điều gì, nhưng nàng vẫn cảm giác được rằng hắn đang tức giận. Cái đầu nhỏ của nàng rụt lại, rúc sâu vào lòng Chung Ly Tà, im lặng không nói tiếng nào.
Chung Ly Tà không nghe thấy Tiền Sắt Sắt nói gì, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy vật nhỏ không dám nhìn mình, bộ dạng rõ ràng bị dọa, Chung Ly Tà vội vàng an ủi, giọng điệu trái ngược hoàn toàn với trước đó: “Sắt Sắt sao vậy?”
Hai mắt Tiền Sắt Sắt ẩn chứa nước mắt, đôi mắt trong veo mở lớn, móng vuốt nhỏ bé túm lấy mép áo Chung Ly Tà, hắng giọng một cái, giọng nói vẫn còn sợ hãi: “Mỹ nhân sư phụ đừng tức giận được không? Mỹ nhân sư phụ tức giận nên Sắt Sắt mới lúng túng thôi, Sắt Sắt không muốn thế.”
Chung Ly Tà vừa nghe đã biết là nàng đang sợ hãi rồi, vậy mà còn nói là do mình tức giận nên nàng mới lúng túng, cái con tiểu hồ ly mạnh miệng này thật là. Chung Ly Tà thân thiết xoa đầu Tiền Sắt Sắt, tâm tình đang không tốt lập tức vì câu nói của nàng mà vui vẻ lên, vẻ mặt tươi cười, lại khiến cho nữ nhân bên cạnh càng thêm chảy nước miếng.
Âm thanh nuốt nước miếng truyền đến, Chung Ly Tà mới nhớ đến bên cạnh vẫn còn đang tồn tại một người khiến người khác chán ghét vô cùng. Tiền Sắt Sắt rướn cổ đánh giá cái kẻ đang tồn tại mà dám xưng là ngay cả Tiểu Ngũ (là ai thì ta bó tay) cũng không bằng, thấy xong thì lập tức chán ghét hất đầu qua một bên.
Vàng vòng đầy người, thô tục! Vô cùng thô tục.
Dáng người biến dạng nghiêm trọng, không được, tuyệt đối là không được, lỡ như trong lúc lời qua tiếng lại nàng ta lấy thịt đè chết mỹ nhân sư phụ, lấy ai làm sư phụ của nàng nữa đây?
Còn mặt mày thì tô vẽ như đít khỉ, lỡ như trong lúc hôn nhau lại làm dính cái màu đít khỉ này vào mặt mỹ nhân sư phụ của nàng rồi sao, như vậy thì xấu chết.
Tiền Sắt Sắt đánh giá xong thì lập tức cảm thấy nữ nhân này không có chỗ nào coi được cả. Vì vậy mới vươn móng vuốt chỉ vào nữ nhân đó nói: “Mỹ nhân sư phụ, nữ nhân này không đẹp, Sắt Sắt không muốn nàng ta làm sư nương đâu.”
Tiền Sắt Sắt nói với giọng điệu nũng nịu, như là đang làm nũng, làm trái tim Chung Ly Tà lập tức mềm đi một nửa: “Sắt Sắt, không được chỉ trỏ vào mặt cô nương khác như thế, cứ cho là thấy người ta xấu đi nữa, thì cũng nên để trong lòng thôi. Nói ra sẽ bị cho là không lễ phép đấy! Sao Sắt Sắt lại vì một người không quan trọng mà biến mình thành em bé không biết lễ phép chứ?”
Chung Ly Tà nói rất dịu dàng, giọng điệu mềm nhẹ, nhưng lời nói ra lại khiến người ta phải phun ra mấy búng máu. Nhưng nữ nhân kia lại đần khủng khiếp, cứ như là hoàn toàn không nghe thấy Chung Ly Tà nói gì, còn tiến lên, vẫn câu nói như trước đó: “Công tử năm nay bao tuổi? Đã đính hôn chưa?”
Tiền Sắt Sắt vừa nghe xong, lập tức cho rằng nữ nhân này bị ngốc, lời nói rõ ràng đến thế, ấy vậy mà nàng ta lại không hiểu. Chỉ nghĩ thôi đã thấy không được bình thường rồi, thật không ra làm sao hết.
Tuy rằng cảm thấy nữ nhân kia không ra làm sao, nhưng câu nói của nàng ta rất được, nàng tiếp thu, đợi sau này có người vừa mắt, có thể lấy ra để trêu ghẹo được.
Chung Ly Tà không biết suy nghĩ trong lòng của Tiền Sắt Sắt, nếu biết chắc chắc sẽ đè nàng ra, rồi đánh vào mông của nàng mấy cái mới hả giận được.
Chung Ly Tà biết tuy quần áo của Tiền Sắt Sắt nhỏ, nhưng muốn may xong cũng phải mất một khoảng thời gian, nên ôm Tiền Sắt Sắt ra ngoài.
Nữ nhân kia ở phía sau muốn đuổi theo, nhưng vừa ra cửa đã không thấy bóng dáng họ đâu nữa, tuy rằng không cam lòng, nhưng dường như vẫn hiểu được nam nhân này bản thân mình không thể cưỡng ép được, đành phải mang theo tiếc nuối rời đi.
Lúc Chung Ly Tà ôm Tiền Sắt Sắt ra ngoài dường như vô tình liếc nhìn qua một góc trong cửa hàng, rồi nở một nụ cười nhạt, sau đó cúi đầu dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn Tiền Sắt Sắt trong lòng, nhanh chóng biến mất trong biển người.
Lúc này từ góc phòng có một nam tử bước ra, trên mặt là nụ cười phóng túng ngang ngạnh, ánh mắt chất chứa quyền lợi và dục vọng.
Nam tử nhìn theo hướng Chung Ly Tà rời đi, nói: “Tinh La, tra xem người kia là ai? Nếu chúng ta có thể dùng được, thì lưu lại, còn không, thì làm hắn biến mất đi.”
Lúc này từ phía sau nam tử truyền đến một tiếng “Dạ”, một trận gió mát thổi qua, trong không khí dường như đã thiếu mất một thứ gì, nhưng khi nhìn lại thì thứ gì cũng không thiếu cả.
“Hồ ly biết nói sao? Chủ nhân của nó ta nhất định phải dùng được, còn không cứ thế mà bị hủy đi, thật đáng tiếc.” Nam tử lẩm bẩm một mình, rồi nhúng người một cái, cũng biến mất trên đường cái.
Lúc này cửa sổ bên cạnh hiệu vải lộ ra một cái đầu, là một nam tử khác, hắn nhìn về phía hiệu vải nói: “Hồ ly biết nói sao? Thú vị thật thú vị thật.” Nói xong thì đóng cửa sổ lại.
Bấy giờ Chung Ly Tà ôm tiền Sắt Sắt đứng trên nóc hiệu vải mới hiện thân ra, Chung Ly Tà vuốt đầu Tiền Sắt Sắt nói: “Sắt Sắt, đây gọi là “bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau” đấy.” (*)
(*) Nguyên văn: “是螳螂捕蝉黄雀在后” – thị đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu: bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau: nghĩa là thấy cái lợi trước mắt mà không chú ý nguy hiểm sau lưng.
Thấy Tiền Sắt Sắt không có phản ứng, mới phát hiện vật nhỏ đã ngủ mất rồi, hắn đành nở nụ cười bất đắc dĩ, xem ra hôm nay phải ở lại đây rồi.
/30
|