Type-er: ngocsasuke
Hắn bật cười, “Máu thần đại bổ.”
Đâu có được, nếu hắn ăn thịt ta chẳng phải hỏng chuyện lớn sao. Tuy ta là một Chiến thần Bắc Đẩu tuổi cao, song tốt xấu gì cũng là Chiến thần, lòng luôn nghĩ cho thiên hạ.
Tuy vừa rồi trong lòng ta có một ý nghĩ, vẫn muốn đi hỏi người đó một số chuyện, nhưng xem ra hiện giờ hình như không còn cơ hội hỏi nữa. Hay phải nói là không cần thiết hỏi nữa. Ta vốn là người sắp chết, hỏi cũng có ích gì? Nói cũng có ích gì? Chỉ cần biết hắn đã sống lại, còn có thể tiếp tục sống bình yên, tâm nguyện của ta cũng kết liễu hơn một nửa rồi, cho dù hắn dùng cơ thể của Ma Vương, trong lòng ta cũng rất vui.
Trước khi Ma Vương cắn cổ ta, ta bật cười với hắn, khiến kẻ như dã thú này nhìn ta đến sửng sốt.
Hắn dùng đôi mắt thuộc về Thanh Hàn âm u quỷ quyệt nhìn ta, ta nhớ đôi mắt này đã nhiều năm rồi, cho dù giờ đây ánh mắt nhìn ta không còn là của người xưa nữa song ta vẫn thích, vậy là ta cười càng vui hơn: “Ta già rồi, ngươi thấy ta đưa ngươi đi có được không?”
Ma Vương lại ngây nguòi, tiếp đó nhe răng ra, lúc răng hắn chạm vào cổ ta, kiếm của ta từ phía sau đâm xuyên qua tim hắn.
Ta dùng chính thần kiếm từng theo ta nhiều năm đã bị Thanh Hàn trộm đi báo thù. Chuyển chuyển dời dời, thần kiếm này vẫn quay về tay ta, lão chiến hữu rốt cuộc cũng cùng ta đánh xong trận chiến cuối cùng.
Ở dưới Ma Uyên nhiều năm, vậy mà thanh kiếm này vẫn luôn đeo trên cơ thể này, có thể thấy được năm xưa Thanh Hàn đã buộc kiếm vào người mình chặt đến dường nào.
Thần kiếm đâm xuyên tim cơ thể Ma Vương, uống máu Ma Vương, hào quang lập tức bùng lên. Ma Vương vừa quay về, sức mạnh chưa hồi phục nên lập tức toàn thân rã rời, có điều như vậy cũng không giết chết được hắn, vì hiện tại ta vốn không còn bao nhiêu thần lực.
Vai ta chống lên ngực hắn, đẩy hắn về phía Ma Uyên. Ma Vương túm chặt tay ta không buông: “Một mụ già nhỏ nhoi mà lại dám ra tay giết bổn vương…”
Hắn tưởng túm chặt ta thì ta sẽ không dám đẩy hắn xuống à…
Ta bĩu môi, cùng Ma Vương lao xuống vách núi, cảm giác nhẹ tênh ập tới, Ma Vương với gương mặt Thanh Hàn hiển hiện vẻ kinh ngạc không cam.
Sau đó bóng tối trong Ma Uyên từ bốn phương tám hướng ùa đến, ta cười nói: “Ngươi xem, ta nói đưa ngươi đi là sẽ đưa, quyết không nuốt lời.”
Bóng tối lấy đi thị lực, đoạt đi xúc giác của ta, gượng mặt Thanh Hàn từ từ biến mất, ta tựa như nói vào trong một hang tối trống rỗng không đáy, không biết mình sống hay chết, nhưng ở nơi như vậy, ta bỗng nghe thấy sau lưng có người đau đớn gào thét. Y hét lên: “Sư phụ…sư phụ…” Tiếng gọi tuyệt vọng mà đầy ắp thâm tình. Ta đột nhiên nhớ lại lúc trước nam nhân này hỏi ta: “Nếu con câu người thì người có cắn câu không?”
Nói sớm đi chứ, biết y là Thanh Hàn, ta cũng như cá trong Kính Hồ, đừng nói là không dùng mồi, cho dù không có lưỡi câu ta cũng sẽ nghĩ cách nhảy lên người y.
Đáng tiếc… bọn ta luôn bỏ lỡ nhau.
Trong bóng tối không cảm giác được thời gian, cũng không có gì rõ ràng, không có thứ gì cả, ta tưởng mình chết rồi. Nhưng dần dần ta có thể phác giác được chút động tĩnh nho nhỏ, đây là động tĩnh mà lúc ngũ quan vẫn còn cũng không cảm giác được.
Khí tức kỳ lạ chuyển động, nhỏ đến mức mang theo gió nhưng không thổi lay được tóc, còn có giọng nói thỉnh thoảng truyền vào tai ta: “Sư phụ, ở đây không phải là vùng đất chết.”
Y nói: “Ở đây sống được.”
Ta càng ngày càng cảm giác được nhiều động tĩnh hơn, ở đây có không khí, có phảp lực, còn có … Thanh Hàn. Ta có thể cảm giác được sự tồn tại của y, có điều ta không nhìn thấy hay sờ được y, thậm chí không thể nào nghe được giọng y một cách chân thực, nhưng ta có thể cảm giác được tiếng lòng của y.
Đây là một trải nghiệm vô cùng kỳ lạ. Ta có thể cảm nhận được y đang nói với ta: “Làm theo con, con có thể đưa người ra khỏi đây.”
Khi ta lại nhìn thấy mặt trời thì đã không biết là bao nhiêu năm sau, bên Ma Uyên vẫn không có người, ta không nhìn thấy Thanh Hàn, ta tìm kiếm xung quanh vách núi vẫn không tìm thấy, y không đợi ta ở đây, vậy…
Ta quay đầu thì phát hiện có một người khác cũng vừa ra khỏi Ma Uyên.
Là đội mắt lạ lẫm, nhưng ánh mắt này ta rất đỗi quen thuộc.
Cơ thể của y là Lưu Nguyệt, nhưng ta biết người này tên là Thanh Hàn. Y cùng ta nhảy xuống Ma Uyên, cùng ở bên ta dưới đó không biết bao nhiêu năm.
Hắn bật cười, “Máu thần đại bổ.”
Đâu có được, nếu hắn ăn thịt ta chẳng phải hỏng chuyện lớn sao. Tuy ta là một Chiến thần Bắc Đẩu tuổi cao, song tốt xấu gì cũng là Chiến thần, lòng luôn nghĩ cho thiên hạ.
Tuy vừa rồi trong lòng ta có một ý nghĩ, vẫn muốn đi hỏi người đó một số chuyện, nhưng xem ra hiện giờ hình như không còn cơ hội hỏi nữa. Hay phải nói là không cần thiết hỏi nữa. Ta vốn là người sắp chết, hỏi cũng có ích gì? Nói cũng có ích gì? Chỉ cần biết hắn đã sống lại, còn có thể tiếp tục sống bình yên, tâm nguyện của ta cũng kết liễu hơn một nửa rồi, cho dù hắn dùng cơ thể của Ma Vương, trong lòng ta cũng rất vui.
Trước khi Ma Vương cắn cổ ta, ta bật cười với hắn, khiến kẻ như dã thú này nhìn ta đến sửng sốt.
Hắn dùng đôi mắt thuộc về Thanh Hàn âm u quỷ quyệt nhìn ta, ta nhớ đôi mắt này đã nhiều năm rồi, cho dù giờ đây ánh mắt nhìn ta không còn là của người xưa nữa song ta vẫn thích, vậy là ta cười càng vui hơn: “Ta già rồi, ngươi thấy ta đưa ngươi đi có được không?”
Ma Vương lại ngây nguòi, tiếp đó nhe răng ra, lúc răng hắn chạm vào cổ ta, kiếm của ta từ phía sau đâm xuyên qua tim hắn.
Ta dùng chính thần kiếm từng theo ta nhiều năm đã bị Thanh Hàn trộm đi báo thù. Chuyển chuyển dời dời, thần kiếm này vẫn quay về tay ta, lão chiến hữu rốt cuộc cũng cùng ta đánh xong trận chiến cuối cùng.
Ở dưới Ma Uyên nhiều năm, vậy mà thanh kiếm này vẫn luôn đeo trên cơ thể này, có thể thấy được năm xưa Thanh Hàn đã buộc kiếm vào người mình chặt đến dường nào.
Thần kiếm đâm xuyên tim cơ thể Ma Vương, uống máu Ma Vương, hào quang lập tức bùng lên. Ma Vương vừa quay về, sức mạnh chưa hồi phục nên lập tức toàn thân rã rời, có điều như vậy cũng không giết chết được hắn, vì hiện tại ta vốn không còn bao nhiêu thần lực.
Vai ta chống lên ngực hắn, đẩy hắn về phía Ma Uyên. Ma Vương túm chặt tay ta không buông: “Một mụ già nhỏ nhoi mà lại dám ra tay giết bổn vương…”
Hắn tưởng túm chặt ta thì ta sẽ không dám đẩy hắn xuống à…
Ta bĩu môi, cùng Ma Vương lao xuống vách núi, cảm giác nhẹ tênh ập tới, Ma Vương với gương mặt Thanh Hàn hiển hiện vẻ kinh ngạc không cam.
Sau đó bóng tối trong Ma Uyên từ bốn phương tám hướng ùa đến, ta cười nói: “Ngươi xem, ta nói đưa ngươi đi là sẽ đưa, quyết không nuốt lời.”
Bóng tối lấy đi thị lực, đoạt đi xúc giác của ta, gượng mặt Thanh Hàn từ từ biến mất, ta tựa như nói vào trong một hang tối trống rỗng không đáy, không biết mình sống hay chết, nhưng ở nơi như vậy, ta bỗng nghe thấy sau lưng có người đau đớn gào thét. Y hét lên: “Sư phụ…sư phụ…” Tiếng gọi tuyệt vọng mà đầy ắp thâm tình. Ta đột nhiên nhớ lại lúc trước nam nhân này hỏi ta: “Nếu con câu người thì người có cắn câu không?”
Nói sớm đi chứ, biết y là Thanh Hàn, ta cũng như cá trong Kính Hồ, đừng nói là không dùng mồi, cho dù không có lưỡi câu ta cũng sẽ nghĩ cách nhảy lên người y.
Đáng tiếc… bọn ta luôn bỏ lỡ nhau.
Trong bóng tối không cảm giác được thời gian, cũng không có gì rõ ràng, không có thứ gì cả, ta tưởng mình chết rồi. Nhưng dần dần ta có thể phác giác được chút động tĩnh nho nhỏ, đây là động tĩnh mà lúc ngũ quan vẫn còn cũng không cảm giác được.
Khí tức kỳ lạ chuyển động, nhỏ đến mức mang theo gió nhưng không thổi lay được tóc, còn có giọng nói thỉnh thoảng truyền vào tai ta: “Sư phụ, ở đây không phải là vùng đất chết.”
Y nói: “Ở đây sống được.”
Ta càng ngày càng cảm giác được nhiều động tĩnh hơn, ở đây có không khí, có phảp lực, còn có … Thanh Hàn. Ta có thể cảm giác được sự tồn tại của y, có điều ta không nhìn thấy hay sờ được y, thậm chí không thể nào nghe được giọng y một cách chân thực, nhưng ta có thể cảm giác được tiếng lòng của y.
Đây là một trải nghiệm vô cùng kỳ lạ. Ta có thể cảm nhận được y đang nói với ta: “Làm theo con, con có thể đưa người ra khỏi đây.”
Khi ta lại nhìn thấy mặt trời thì đã không biết là bao nhiêu năm sau, bên Ma Uyên vẫn không có người, ta không nhìn thấy Thanh Hàn, ta tìm kiếm xung quanh vách núi vẫn không tìm thấy, y không đợi ta ở đây, vậy…
Ta quay đầu thì phát hiện có một người khác cũng vừa ra khỏi Ma Uyên.
Là đội mắt lạ lẫm, nhưng ánh mắt này ta rất đỗi quen thuộc.
Cơ thể của y là Lưu Nguyệt, nhưng ta biết người này tên là Thanh Hàn. Y cùng ta nhảy xuống Ma Uyên, cùng ở bên ta dưới đó không biết bao nhiêu năm.
/36
|