Type-er: Phương Hin
Ta và Tiêu Dật Hàn cứ vậy nắm tay nhau lên đường.
một ngày ta ngự kiếm đi bốn năm trăm dặm không thành vấn đề, chắc là đối với Tiêu Dật Hàn càng không phải là gánh nặng gì, nhưng muốn tới núi Ngọc Tuyền ngoài tám trăm dạm vẫn phải mất hai ngày. Ta nóng lòng giục Tiêu Dật Hàn lên đường ngay hôm nay, vậy mà hắn nhìn sắc trời rồi lười nhác ngáp một cái, nói hôm nay đã trễ rồi, tạm thời tìm chỗ ngủ một đêm, ngày mai hẵng đi.
Ta mắng hắn: “Ngự kiếm cũng phải nhìn sắc trời sao? Bao nhiêu năm qua rồi mà bệnh lười triền miên của ngươi chẳng khá lên chút nào.”
Tiêu Dật Hàn nghe ta nói vậy cũng không giận, cúi đầu thật thấp, cười mấy tiếng: “Nhưng tính tình ngoan hiền của đồ đệ ta đã mất hết cả rồi.”
Trước đây có phải ta ngoan hiền đâu, mà là ta quen nhẫn nhịn, vì hắn là sư phụ của ta, là người ta tôn kính và luôn sợ mất đi.
Tiêu Dật Hàn nắm tay ta đi vào trong một rừng cây nhá nhem tối, lúc thì nhìn trái, lúc thì liếc phải. Ta không biết hắn muốn làm gì, định tiện tay chỉ một nơi kêu hắn dừng lại nghỉ ngơi, vì nếu Tiêu Dật Hàn không đồng ý, ta cũng không làm được gì hắn.
Tiêu Dật Hàn đặt tay lên môi “suỵt” một tiếng rồi đưa tay ra, một chuỷ thủ từ eo hắn bay ra, xuyên thẳng qua ngực một con gà rừng trên dốc núi, gà rừng rơi xuống. Tiêu Dật Hàn rất vui, quay đầu nhìn ta chớp mắt: “Tiểu đồ đệ, tối nay chúng ta có thức ăn rồi.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
Nhìn hắn chỉ dùng một bàn tay để vặt lông gà, lấy bỏ nội tạng rồi kẹp gà lên nướng trên lửa, sau đó quay đầu nhìn ta, mắt in ngọn lửa sáng lấp lánh, tựa như một đứa trẻ đang đòi được khen: “Lần ta và con xuống núi lúc trước, chẳng phải con vẫn than trách ta không chăm sóc con, để con tự tìm thức ăn sao, giờ chắc là không còn trách than nữa đâu nhỉ.”
Ta chỉ lạnh lùng đáp trả: “Ta đã kiêng ăn nhiều năm rồi, không đụng tới ngũ cốc lương thực, huống chi là đồ mặn.”
Biết bao nhiêu năm đã trôi qua, ta đã tu được tiên thân từ lâu rồi, vậy mà sư phụ này của ta lại chẳng hề hay biết.
Sau khi nghe ta nói câu này, đôi mắt lấp lánh ánh lửa của hắn như bị dập tắt, khẽ xìu xuống, hắn quay đầu, nở nụ cười trầm thấp như bất cần, “Ồ, đồ đệ của ta đã trưởng thành rồi.”
Ta không buồn để ý tới hắn.
Cuối cùng con gà rừng đó bị Tiêu Dật Hàn lỡ tay nướng cháy, ta và hắn đều không ai ăn cả, quả thật là lãng phí.
Buổi tối nghỉ ngơi, tay ta và Tiêu Dật Hàn vẫn không rời ra được, hắn đề nghị bọn ta ngủ chung, ta chỉ vào gốc cây bên cạnh nói: “Chúng ta quay lưng vào gốc cây ngủ. Ngươi ngủ một bên, ta ngủ một bên, tay đặt bên cạnh, buổi tối tỉnh dậy mở mắt không ai nhìn thấy nhau, đỡ phải bực mình.”
Tiêu Dật Hàn nghe vậy thì nhìn ta, ánh mắt lộ ra cảm xúc như đang bất lực dở khóc dở cười.
Ta không hiểu, có gì đâu mà bất lực, chia cách bao nhiêu năm gần như đã cắt đứt quan hệ sư đồ, cư xử như vậy chẳng phải thích hợp lắm sao?
Cuối cùng Tiêu Dật Hàn vẫn nghe lời ta, bọn ta tìm một gốc cây to, ta ngồi một bên, hắn ngồi một bên, cả hai tựa lưng vào cùng một gốc cây, nhưng mỗi người đều quay mặt về khu rừng tối tăm yên tĩnh, bàn tay vẫn nắm lấy nhau được đặt bên cạnh, lặng im thin thít.
“Tiểu đồ đệ.”
Trong đêm đen tĩnh mịch ta nghe thấy Tiêu Dật Hàn nhỏ giọng gọi ta, giọng điệu giống hệt như rất nhiều năm về trước, “Con ở núi Tiên Linh sống có tốt không?”
Ta không đáp, im lặng vờ như đã ngủ, Tiêu Dật Hàn không nghe thấy ta đáp thì cũng im lặng.
Ta nhắm mắt, hôm nay ta quả thật mệt mỏi, sáng mai còn phải đi một ngày đường, cần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Ta muốn đi nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, dùng tốc độ nhanh nhất để tới núi Ngọc Tuyền, ta rút bàn tay đang dính chặt với tay Tiêu Dật Hàn ra, không muốn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn nữa, hơi ấm của hắn luôn khiến ta bực bội bất an.
Đêm đó ta ngủ rất không yên, ta mơ một giấc mộng.
Trong mơ vẫn là tám mươi năm trước, Tiêu Dật Hàn vẫn còn ở núi Tiên Linh, ta vẫn còn là đồ đệ luôn cần mẫn hầu hạ hắn.
Dẫu rằng hắn đã nói với ta, “So với những đứa trẻ khác, con có khả năng đi theo ta nhất.” Dù hắn đã tự thừa nhận chuyện mình tư thông yêu nữ, dù hắn cho ta biết nếu ta vẫn theo hắn thì sẽ phải đối đầu với cả núi Tiên Linh, song ta vẫn không thể nào rời bỏ tiểu viện có hắn, không thể nào rời bỏ hắn.
Ta không lên lớp nữa, ngày nào cũng quét dọn thật sạch sẽ, ở trong tiểu viện nghiên cứu các sách Tiêu Dật Hàn cho ta. Mỗi ngày đều nhìn trời chờ sư phụ quay về, tuy nhiên mỗi lần hắn quay về đều chẳng buồn chào hỏi ta lấy một câu nào.
Hắn có thể quay về là đã an ủi ta lắm rồi.
Vậy mà ước vọng nhỏ bé này cuối cùng cũng kết thúc trong lần cuối cùng Tiêu Dật Hàn quay về núi Tiên Linh.
Hôm đó nửa đêm canh ba, lúc núi Tiên Linh hoàn toàn tĩnh lặng, hắn ngự kiếm trở về, lảo đảo loạng choạng, dáng vẻ luống cuống hơn bất kỳ lần say rượu nào ta từng thấy.
Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ chăm sóc hắn như thường lệ.
Ta kéo Tiêu Dật Hàn lên giường, chưa kịp kéo chăn đắp cho hắn thì Tiêu Dật Hàn bỗng ngồi bật dậy, nhìn ta chăm chú, khoảnh khắc đó hắn tỉnh táo như chưa hề uống rượu.
“Tiểu đồ đệ.” Hắn gọi ta.
Ta cất tiếng dạ.
“Người ta nói ta tư thông yêu nữ, con không tin, ta chê con xuất thân ăn mày, con không giận, con biết rõ chuyện ta làm là lỗi lầm tày trời, con cũng không bỏ đi.” Hắn đưa tay chạm vào má ta, “Tại sao?”
Nghe hắn nói vậy, lòng ta thầm hiểu ra, lúc ta tranh chấp với người ta trên lớp hôm đó, bóng người thấp thoáng ngoài cửa quả nhiên là Tiêu Dật Hàn.
Ta đáp: “Nhập môn không bao lâu con đã từng nói với sư phụ, con là người cô độc, sư phụ cũng vật, cho dù có thế nào con cũng sẽ ở bên người.”
Tiêu Dật Hàn bật cười, hắn rất hay cười, lúc mỉa mai cũng cười, lúc ăn vạ cũng cười, lúc đùa giỡn cũng cười, có điều ta chưa bao giờ thấy nụ cười của hắn như lúc này đây, có ba phần thoả mãn, ba phần bất lực, nhưng nhiều hơn hết là đau khổ không thể nói nên lời.
“Tiểu đồ đệ.” Tay kia của hắn cũng vuốt mặt ta, “Lẽ nào ta chưa từng nói với con, đừng dùng đôi mắt của con nhìn ta thế này sao?”
Ta không hiểu, đúng vào lúc này, Tiêu Dật Hàn bỗng nhiên đứng dậy, nâng mặt ta lên, sau đó đặt môi hắn lên môi ta.
Đôi môi chạm nhau, cảm giác ấm nóng từ cánh môi truyền đến tận tim, rồi như nổ tung trong ngực ta. Ta vừa kinh sợ, hoang mang, vừa ngạc nhiên cực độ, cả người như chết lặng trong một thoáng, nhưng chỉ sau giây lát, ta đột nhiên phản ứng lại được, vội đưa tay đẩy hắn ra.
Chỉ là không đẩy được Tiêu Dật Hàn ra.
Hắn ngang ngược bá đạo ôm lấy ta, giữ chặt gáy ta lại, khiến ta không thể tránh, không thể né, cứ vậy mà xâm chiếm cả tâm trí ta, hương rượu trên môi hắn khiến đầu óc ta váng vất.
Ta như người uống say, sau phút giây vùng vẫy ngắn ngủi thì không thể nào kháng cự Tiêu Dật Hàn được nữa.
Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều hình ảnh bao nhiêu năm chung sống với Tiêu Dật Hàn hiện ra trong đầu ta. Nhất thời ta đột nhiên hiểu ra, tại sao lúc xưa sau khi biết hắn đi tìm yêu nữ kia, trong lòng ta lại chua xót nhiều hơn phẫn nộ, tại sao lúc này ta thà đối đầu với cả thế giới cũng phải ở bên hắn.
Thì ra đối với sư phụ luôn cợt nhả không đứng đắn của mình, ngoài dựa dẫm, ngoài tôn kính, ta còn vấn vương rất nhiều tình yêu mà ngay cả bản thân ta cũng không nhìn rõ.
Ta không biết bắt đầu từ lúc nào, có thể là bắt đầu từ ngày đầu tiên hắn nhặt ta về, cũng có thể là từ một ngày nào đó khi nhìn thấy nụ cười thoả lòng đắc chí của hắn, cũng có lẽ là bắt đầu từ lúc hắn chắn trước mặt ta lúc xuống núi rèn luyện.
Song cho dù là bắt đầu từ lúc nào, mãi đến khoảnh khắc khi hắn hôn ta, ta biết, từ lâu ta đã khắc sâu hình bóng người trước mặt này vào tim, đã cất chứa hắn sâu thẳm trong tâm trí mình.
Lưng đau nhói, là Tiêu Dật Hàn đẩy ta lên giường.
Ta cảm giác được nụ hôn của hắn rơi trên cổ ta. Ta nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lòng rối bời không biết phải làm sao, đầu óc mù mờ.
Mãi đến khi một tiếng “keng” giòn giã vang lên, là vật đeo trên eo Tiêu Dật Hàn rơi xuống đất.
Âm thanh nhẹ bẫng nhưng tựa như tiếng chuông sớm mai, thức tỉnh ta và hắn.
Tiêu Dật Hàn quay đầu nhìn vật dưới đất, cả người đờ ra. Ta cũng nhìn theo ánh mắt hắn, thấy vật dưới đất hơi quen mắt, ta nghĩ kĩ lại. Đây chẳng phải là vật tuỳ thân của yêu nữ mà ta và hắn đã gặp trong mê trận lúc ra ngoài rèn luyện năm xưa đó sao?
Lúc đó Tiêu Dật Hàn đã giật lấy sợi dây chuyền đó trên cổ yêu nữ…
Ta nhìn vật đó hồi lâu, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Dật Hàn đang sửng sốt nhìn ta.
Hắn chỉ nhìn ta, im lặng không nói.
Ta nhìn thấy mình trong đôi mắt đen tuyền của hắn, vạt áo hé mở, đôi má đỏ bừng, đầu tóc rối bời. Vô cùng mờ ám, hơn nữa ta và hắn có quan hệ sư đồ, như thế này càng trở nên đáng sợ hơn.
Vẻ mặt hắn cứ như một thanh kiếm đâm vào ta, hắn đang hối hận sao? Hối hận vì đã mượn men rượu hôn ta? Vì hắn cảm thấy có lỗi với yêu nữ hắn yêu, hay vì hắn cảm thấy có lỗi với đệ tử là ta đây. Thậm chí… trong lòng hắn có lẽ đang kinh ngạc, vì ta không hề phản kháng.
Ta không thể suy nghĩ tiếp tục nữa liền bật dậy, đẩy Tiêu Dật Hàn ra, tung cửa chạy về phòng mình.
Thật nực cười, những lúc như vậy ta không còn nơi nào khác để đi, vì đời ta chỉ dựa dẫm vào Tiêu Dật Hàn mà sống.
Ta chỉnh trang lại mình trong phòng rồi ngồi thơ thẩn suốt đêm đến khi trời sáng.
Sáng hôm sau, ta đè nén tất cả cảm xúc, tuy chuyện này khó mở lời, nhưng vì hôm qua hắn uống quá say nên ta có thể tìm được một lý do làm cớ, ta không định từ nay về sau không nói chuyện với Tiêu Dật Hàn nữa, ta cũng chẳng thể không nói lời nào với hắn, do đó trời vừa tờ mờ sáng ta vội đi tìm Tiêu Dật Hàn nói chuyện.
Nhưng ta gõ cửa phòng Tiêu Dật Hàn hồi lâu mà bên trong vẫn lặng thinh.
Lại xuống núi tìm rượu uống rồi sao?
Ta cụp mắt, đẩy cửa vào phòng, định quét dọn phòng hắn, có điều vừa vào cửa đã thấy trong phòng được thu dọn sạch sẽ, bội kiếm của hắn đã mang đi, hồ lô rượu cũng bị mang đi, trên bàn chỉ còn lại một ngọn nến đã tắt, đè lên một tờ giấy trắng:
Chuyến này đi vi sư sẽ không về nữa, mong tiểu đồ đệ bảo trọng, đừng mong nhớ.
một câu ngắn ngủi, chỉ có mười mấy chữ, tuy nhiên chữ nào cũng đâm vào tim, khiến ta hoa mắt chóng mặt, nhất thời cảm thấy cả thế giới đều đảo lộn.
Ta không biết lúc này Tiêu Dật Hàn đang ở đâu, cũng không biết sau này hắn sẽ đi đâu, ta chỉ dựa vào trực giác, xông thẳng về phía cửa núi, lòng thầm cầu nguyện vô số lần, hi vọng Tiêu Dật Hàn vẫn còn ở đó.
Thật may mắn, lúc ta tới trước cửa núi vừa khéo nhìn thấy hắn đang từ biệt sư tổ, lưng đeo tay nải, tay xách hồ lô rượu, không mang theo kiếm, không mặc áo của phái Tiên Linh, cứ vậy từng bước từng bước đi xuống bậc thanh dài.
“Sư phụ!” Ta gần như bổ nhào từ trên kiếm xuống, đuổi tới bên cạnh Tiêu Dật Hàn, “Sư phụ!”
Ta đưa tay kéo hắn, lúc ngón tay còn chưa chạm vào cánh tay hắn liền bị một kết giới đẩy mạnh ra, ta không hề đề phòng, bị kết giới hất ra ba trượng, lưng va vào bậc thềm sau lưng, lăn xuống thêm mấy bậc nữa, khí huyết trong cơ thể nhộn nhạp, tay ta truyền tới đau đớn như xương nứt gãy. Sau khi nhếch nhác đứng dậy, ta còn định đuổi theo hắn nhưng bị sư tổ cản lại.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, sư tổ tóc bạc phơ thở dài lắc đầu: “Nó đã quyết ý ra đi. Tiểu đồ tôn, đừng làm mình bị thương nữa.”
Ta mắt lệ lưng tròng quay đầu nhìn Tiêu Dật Hàn, thấy hắn đi từng bước từng bước, càng đi càng xa, phóng khoáng tựa như không chút lưu luyến những năm tháng trên núi Tiên Linh, cũng không hề lưu luyến ta dù chỉ thoáng chốc.
Mãi đến lúc cuối cùng, ta cũng nghẹn ngào nói: “Sư phụ, con nguyện theo người cùng đi, người đi đâu cũng được.” Ta quỳ trên bậc thềm lê theo mấy bước, gọi hắn, “Con thế nào cũng được, người đối với con thế nào cũng được, người đừng bỏ rơi con!”
Giọng nói khản đặc của ta vang vọng khắp đường núi chật hẹp, tựa như tiếng oán quỷ cầu xin: “Người đừng bỏ rơi con.”
Vậy mà mãi đến khi ta khóc đến mức không nhìn thấy gì nữa, Tiêu Dật Hàn vẫn chẳng quay đầu lại.
Hắn cứ vậy biến mất trong tầm mắt ta, mãi đến hôm nay, tám mươi năm, một mình ta ở núi Tiên Linh, lẻ loi cô độc, tu được tiên thân, nhưng cũng luyện được trái tim trống rỗng
Ta và Tiêu Dật Hàn cứ vậy nắm tay nhau lên đường.
một ngày ta ngự kiếm đi bốn năm trăm dặm không thành vấn đề, chắc là đối với Tiêu Dật Hàn càng không phải là gánh nặng gì, nhưng muốn tới núi Ngọc Tuyền ngoài tám trăm dạm vẫn phải mất hai ngày. Ta nóng lòng giục Tiêu Dật Hàn lên đường ngay hôm nay, vậy mà hắn nhìn sắc trời rồi lười nhác ngáp một cái, nói hôm nay đã trễ rồi, tạm thời tìm chỗ ngủ một đêm, ngày mai hẵng đi.
Ta mắng hắn: “Ngự kiếm cũng phải nhìn sắc trời sao? Bao nhiêu năm qua rồi mà bệnh lười triền miên của ngươi chẳng khá lên chút nào.”
Tiêu Dật Hàn nghe ta nói vậy cũng không giận, cúi đầu thật thấp, cười mấy tiếng: “Nhưng tính tình ngoan hiền của đồ đệ ta đã mất hết cả rồi.”
Trước đây có phải ta ngoan hiền đâu, mà là ta quen nhẫn nhịn, vì hắn là sư phụ của ta, là người ta tôn kính và luôn sợ mất đi.
Tiêu Dật Hàn nắm tay ta đi vào trong một rừng cây nhá nhem tối, lúc thì nhìn trái, lúc thì liếc phải. Ta không biết hắn muốn làm gì, định tiện tay chỉ một nơi kêu hắn dừng lại nghỉ ngơi, vì nếu Tiêu Dật Hàn không đồng ý, ta cũng không làm được gì hắn.
Tiêu Dật Hàn đặt tay lên môi “suỵt” một tiếng rồi đưa tay ra, một chuỷ thủ từ eo hắn bay ra, xuyên thẳng qua ngực một con gà rừng trên dốc núi, gà rừng rơi xuống. Tiêu Dật Hàn rất vui, quay đầu nhìn ta chớp mắt: “Tiểu đồ đệ, tối nay chúng ta có thức ăn rồi.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
Nhìn hắn chỉ dùng một bàn tay để vặt lông gà, lấy bỏ nội tạng rồi kẹp gà lên nướng trên lửa, sau đó quay đầu nhìn ta, mắt in ngọn lửa sáng lấp lánh, tựa như một đứa trẻ đang đòi được khen: “Lần ta và con xuống núi lúc trước, chẳng phải con vẫn than trách ta không chăm sóc con, để con tự tìm thức ăn sao, giờ chắc là không còn trách than nữa đâu nhỉ.”
Ta chỉ lạnh lùng đáp trả: “Ta đã kiêng ăn nhiều năm rồi, không đụng tới ngũ cốc lương thực, huống chi là đồ mặn.”
Biết bao nhiêu năm đã trôi qua, ta đã tu được tiên thân từ lâu rồi, vậy mà sư phụ này của ta lại chẳng hề hay biết.
Sau khi nghe ta nói câu này, đôi mắt lấp lánh ánh lửa của hắn như bị dập tắt, khẽ xìu xuống, hắn quay đầu, nở nụ cười trầm thấp như bất cần, “Ồ, đồ đệ của ta đã trưởng thành rồi.”
Ta không buồn để ý tới hắn.
Cuối cùng con gà rừng đó bị Tiêu Dật Hàn lỡ tay nướng cháy, ta và hắn đều không ai ăn cả, quả thật là lãng phí.
Buổi tối nghỉ ngơi, tay ta và Tiêu Dật Hàn vẫn không rời ra được, hắn đề nghị bọn ta ngủ chung, ta chỉ vào gốc cây bên cạnh nói: “Chúng ta quay lưng vào gốc cây ngủ. Ngươi ngủ một bên, ta ngủ một bên, tay đặt bên cạnh, buổi tối tỉnh dậy mở mắt không ai nhìn thấy nhau, đỡ phải bực mình.”
Tiêu Dật Hàn nghe vậy thì nhìn ta, ánh mắt lộ ra cảm xúc như đang bất lực dở khóc dở cười.
Ta không hiểu, có gì đâu mà bất lực, chia cách bao nhiêu năm gần như đã cắt đứt quan hệ sư đồ, cư xử như vậy chẳng phải thích hợp lắm sao?
Cuối cùng Tiêu Dật Hàn vẫn nghe lời ta, bọn ta tìm một gốc cây to, ta ngồi một bên, hắn ngồi một bên, cả hai tựa lưng vào cùng một gốc cây, nhưng mỗi người đều quay mặt về khu rừng tối tăm yên tĩnh, bàn tay vẫn nắm lấy nhau được đặt bên cạnh, lặng im thin thít.
“Tiểu đồ đệ.”
Trong đêm đen tĩnh mịch ta nghe thấy Tiêu Dật Hàn nhỏ giọng gọi ta, giọng điệu giống hệt như rất nhiều năm về trước, “Con ở núi Tiên Linh sống có tốt không?”
Ta không đáp, im lặng vờ như đã ngủ, Tiêu Dật Hàn không nghe thấy ta đáp thì cũng im lặng.
Ta nhắm mắt, hôm nay ta quả thật mệt mỏi, sáng mai còn phải đi một ngày đường, cần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Ta muốn đi nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, dùng tốc độ nhanh nhất để tới núi Ngọc Tuyền, ta rút bàn tay đang dính chặt với tay Tiêu Dật Hàn ra, không muốn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn nữa, hơi ấm của hắn luôn khiến ta bực bội bất an.
Đêm đó ta ngủ rất không yên, ta mơ một giấc mộng.
Trong mơ vẫn là tám mươi năm trước, Tiêu Dật Hàn vẫn còn ở núi Tiên Linh, ta vẫn còn là đồ đệ luôn cần mẫn hầu hạ hắn.
Dẫu rằng hắn đã nói với ta, “So với những đứa trẻ khác, con có khả năng đi theo ta nhất.” Dù hắn đã tự thừa nhận chuyện mình tư thông yêu nữ, dù hắn cho ta biết nếu ta vẫn theo hắn thì sẽ phải đối đầu với cả núi Tiên Linh, song ta vẫn không thể nào rời bỏ tiểu viện có hắn, không thể nào rời bỏ hắn.
Ta không lên lớp nữa, ngày nào cũng quét dọn thật sạch sẽ, ở trong tiểu viện nghiên cứu các sách Tiêu Dật Hàn cho ta. Mỗi ngày đều nhìn trời chờ sư phụ quay về, tuy nhiên mỗi lần hắn quay về đều chẳng buồn chào hỏi ta lấy một câu nào.
Hắn có thể quay về là đã an ủi ta lắm rồi.
Vậy mà ước vọng nhỏ bé này cuối cùng cũng kết thúc trong lần cuối cùng Tiêu Dật Hàn quay về núi Tiên Linh.
Hôm đó nửa đêm canh ba, lúc núi Tiên Linh hoàn toàn tĩnh lặng, hắn ngự kiếm trở về, lảo đảo loạng choạng, dáng vẻ luống cuống hơn bất kỳ lần say rượu nào ta từng thấy.
Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ chăm sóc hắn như thường lệ.
Ta kéo Tiêu Dật Hàn lên giường, chưa kịp kéo chăn đắp cho hắn thì Tiêu Dật Hàn bỗng ngồi bật dậy, nhìn ta chăm chú, khoảnh khắc đó hắn tỉnh táo như chưa hề uống rượu.
“Tiểu đồ đệ.” Hắn gọi ta.
Ta cất tiếng dạ.
“Người ta nói ta tư thông yêu nữ, con không tin, ta chê con xuất thân ăn mày, con không giận, con biết rõ chuyện ta làm là lỗi lầm tày trời, con cũng không bỏ đi.” Hắn đưa tay chạm vào má ta, “Tại sao?”
Nghe hắn nói vậy, lòng ta thầm hiểu ra, lúc ta tranh chấp với người ta trên lớp hôm đó, bóng người thấp thoáng ngoài cửa quả nhiên là Tiêu Dật Hàn.
Ta đáp: “Nhập môn không bao lâu con đã từng nói với sư phụ, con là người cô độc, sư phụ cũng vật, cho dù có thế nào con cũng sẽ ở bên người.”
Tiêu Dật Hàn bật cười, hắn rất hay cười, lúc mỉa mai cũng cười, lúc ăn vạ cũng cười, lúc đùa giỡn cũng cười, có điều ta chưa bao giờ thấy nụ cười của hắn như lúc này đây, có ba phần thoả mãn, ba phần bất lực, nhưng nhiều hơn hết là đau khổ không thể nói nên lời.
“Tiểu đồ đệ.” Tay kia của hắn cũng vuốt mặt ta, “Lẽ nào ta chưa từng nói với con, đừng dùng đôi mắt của con nhìn ta thế này sao?”
Ta không hiểu, đúng vào lúc này, Tiêu Dật Hàn bỗng nhiên đứng dậy, nâng mặt ta lên, sau đó đặt môi hắn lên môi ta.
Đôi môi chạm nhau, cảm giác ấm nóng từ cánh môi truyền đến tận tim, rồi như nổ tung trong ngực ta. Ta vừa kinh sợ, hoang mang, vừa ngạc nhiên cực độ, cả người như chết lặng trong một thoáng, nhưng chỉ sau giây lát, ta đột nhiên phản ứng lại được, vội đưa tay đẩy hắn ra.
Chỉ là không đẩy được Tiêu Dật Hàn ra.
Hắn ngang ngược bá đạo ôm lấy ta, giữ chặt gáy ta lại, khiến ta không thể tránh, không thể né, cứ vậy mà xâm chiếm cả tâm trí ta, hương rượu trên môi hắn khiến đầu óc ta váng vất.
Ta như người uống say, sau phút giây vùng vẫy ngắn ngủi thì không thể nào kháng cự Tiêu Dật Hàn được nữa.
Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều hình ảnh bao nhiêu năm chung sống với Tiêu Dật Hàn hiện ra trong đầu ta. Nhất thời ta đột nhiên hiểu ra, tại sao lúc xưa sau khi biết hắn đi tìm yêu nữ kia, trong lòng ta lại chua xót nhiều hơn phẫn nộ, tại sao lúc này ta thà đối đầu với cả thế giới cũng phải ở bên hắn.
Thì ra đối với sư phụ luôn cợt nhả không đứng đắn của mình, ngoài dựa dẫm, ngoài tôn kính, ta còn vấn vương rất nhiều tình yêu mà ngay cả bản thân ta cũng không nhìn rõ.
Ta không biết bắt đầu từ lúc nào, có thể là bắt đầu từ ngày đầu tiên hắn nhặt ta về, cũng có thể là từ một ngày nào đó khi nhìn thấy nụ cười thoả lòng đắc chí của hắn, cũng có lẽ là bắt đầu từ lúc hắn chắn trước mặt ta lúc xuống núi rèn luyện.
Song cho dù là bắt đầu từ lúc nào, mãi đến khoảnh khắc khi hắn hôn ta, ta biết, từ lâu ta đã khắc sâu hình bóng người trước mặt này vào tim, đã cất chứa hắn sâu thẳm trong tâm trí mình.
Lưng đau nhói, là Tiêu Dật Hàn đẩy ta lên giường.
Ta cảm giác được nụ hôn của hắn rơi trên cổ ta. Ta nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lòng rối bời không biết phải làm sao, đầu óc mù mờ.
Mãi đến khi một tiếng “keng” giòn giã vang lên, là vật đeo trên eo Tiêu Dật Hàn rơi xuống đất.
Âm thanh nhẹ bẫng nhưng tựa như tiếng chuông sớm mai, thức tỉnh ta và hắn.
Tiêu Dật Hàn quay đầu nhìn vật dưới đất, cả người đờ ra. Ta cũng nhìn theo ánh mắt hắn, thấy vật dưới đất hơi quen mắt, ta nghĩ kĩ lại. Đây chẳng phải là vật tuỳ thân của yêu nữ mà ta và hắn đã gặp trong mê trận lúc ra ngoài rèn luyện năm xưa đó sao?
Lúc đó Tiêu Dật Hàn đã giật lấy sợi dây chuyền đó trên cổ yêu nữ…
Ta nhìn vật đó hồi lâu, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Dật Hàn đang sửng sốt nhìn ta.
Hắn chỉ nhìn ta, im lặng không nói.
Ta nhìn thấy mình trong đôi mắt đen tuyền của hắn, vạt áo hé mở, đôi má đỏ bừng, đầu tóc rối bời. Vô cùng mờ ám, hơn nữa ta và hắn có quan hệ sư đồ, như thế này càng trở nên đáng sợ hơn.
Vẻ mặt hắn cứ như một thanh kiếm đâm vào ta, hắn đang hối hận sao? Hối hận vì đã mượn men rượu hôn ta? Vì hắn cảm thấy có lỗi với yêu nữ hắn yêu, hay vì hắn cảm thấy có lỗi với đệ tử là ta đây. Thậm chí… trong lòng hắn có lẽ đang kinh ngạc, vì ta không hề phản kháng.
Ta không thể suy nghĩ tiếp tục nữa liền bật dậy, đẩy Tiêu Dật Hàn ra, tung cửa chạy về phòng mình.
Thật nực cười, những lúc như vậy ta không còn nơi nào khác để đi, vì đời ta chỉ dựa dẫm vào Tiêu Dật Hàn mà sống.
Ta chỉnh trang lại mình trong phòng rồi ngồi thơ thẩn suốt đêm đến khi trời sáng.
Sáng hôm sau, ta đè nén tất cả cảm xúc, tuy chuyện này khó mở lời, nhưng vì hôm qua hắn uống quá say nên ta có thể tìm được một lý do làm cớ, ta không định từ nay về sau không nói chuyện với Tiêu Dật Hàn nữa, ta cũng chẳng thể không nói lời nào với hắn, do đó trời vừa tờ mờ sáng ta vội đi tìm Tiêu Dật Hàn nói chuyện.
Nhưng ta gõ cửa phòng Tiêu Dật Hàn hồi lâu mà bên trong vẫn lặng thinh.
Lại xuống núi tìm rượu uống rồi sao?
Ta cụp mắt, đẩy cửa vào phòng, định quét dọn phòng hắn, có điều vừa vào cửa đã thấy trong phòng được thu dọn sạch sẽ, bội kiếm của hắn đã mang đi, hồ lô rượu cũng bị mang đi, trên bàn chỉ còn lại một ngọn nến đã tắt, đè lên một tờ giấy trắng:
Chuyến này đi vi sư sẽ không về nữa, mong tiểu đồ đệ bảo trọng, đừng mong nhớ.
một câu ngắn ngủi, chỉ có mười mấy chữ, tuy nhiên chữ nào cũng đâm vào tim, khiến ta hoa mắt chóng mặt, nhất thời cảm thấy cả thế giới đều đảo lộn.
Ta không biết lúc này Tiêu Dật Hàn đang ở đâu, cũng không biết sau này hắn sẽ đi đâu, ta chỉ dựa vào trực giác, xông thẳng về phía cửa núi, lòng thầm cầu nguyện vô số lần, hi vọng Tiêu Dật Hàn vẫn còn ở đó.
Thật may mắn, lúc ta tới trước cửa núi vừa khéo nhìn thấy hắn đang từ biệt sư tổ, lưng đeo tay nải, tay xách hồ lô rượu, không mang theo kiếm, không mặc áo của phái Tiên Linh, cứ vậy từng bước từng bước đi xuống bậc thanh dài.
“Sư phụ!” Ta gần như bổ nhào từ trên kiếm xuống, đuổi tới bên cạnh Tiêu Dật Hàn, “Sư phụ!”
Ta đưa tay kéo hắn, lúc ngón tay còn chưa chạm vào cánh tay hắn liền bị một kết giới đẩy mạnh ra, ta không hề đề phòng, bị kết giới hất ra ba trượng, lưng va vào bậc thềm sau lưng, lăn xuống thêm mấy bậc nữa, khí huyết trong cơ thể nhộn nhạp, tay ta truyền tới đau đớn như xương nứt gãy. Sau khi nhếch nhác đứng dậy, ta còn định đuổi theo hắn nhưng bị sư tổ cản lại.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, sư tổ tóc bạc phơ thở dài lắc đầu: “Nó đã quyết ý ra đi. Tiểu đồ tôn, đừng làm mình bị thương nữa.”
Ta mắt lệ lưng tròng quay đầu nhìn Tiêu Dật Hàn, thấy hắn đi từng bước từng bước, càng đi càng xa, phóng khoáng tựa như không chút lưu luyến những năm tháng trên núi Tiên Linh, cũng không hề lưu luyến ta dù chỉ thoáng chốc.
Mãi đến lúc cuối cùng, ta cũng nghẹn ngào nói: “Sư phụ, con nguyện theo người cùng đi, người đi đâu cũng được.” Ta quỳ trên bậc thềm lê theo mấy bước, gọi hắn, “Con thế nào cũng được, người đối với con thế nào cũng được, người đừng bỏ rơi con!”
Giọng nói khản đặc của ta vang vọng khắp đường núi chật hẹp, tựa như tiếng oán quỷ cầu xin: “Người đừng bỏ rơi con.”
Vậy mà mãi đến khi ta khóc đến mức không nhìn thấy gì nữa, Tiêu Dật Hàn vẫn chẳng quay đầu lại.
Hắn cứ vậy biến mất trong tầm mắt ta, mãi đến hôm nay, tám mươi năm, một mình ta ở núi Tiên Linh, lẻ loi cô độc, tu được tiên thân, nhưng cũng luyện được trái tim trống rỗng
/36
|