Chương 02: Bị bố dượng đưa về nhà
Phong Vũ nhìn dáng vẻ này của Kiều Nhiễm thì chỉ thấy đau đầu, bản thân là bố dượng của cô, nhưng anh hầu như không quản Kiều Nhiễm quá nhiều. Hơn nữa Kiều Nhiễm cũng không cần anh quản, học tập cho đến sinh hoạt đều không cần anh phải nhọc lòng. Cô là đứa bé ngoan, nhưng anh không nghĩ tới đứa bé ngoan này lại vừa làm một chuyện kinh người… ngang nhiên dám cùng đàn ông đến đây thuê phòng!
Tô Đường tưởng Kiều Nhiễm bị doạ sợ, anh ta vội chen vào: “Xin chào, chuyện là như thế
này, Nhiễm Nhiễm—”
“Cậu câm miệng cho tôi!”
Phong Vũ khó chịu khi người kia gọi cô là Nhiễm Nhiễm, cô gái nhỏ còn chưa lớn, ngày thường lại rất ngoan, chắc chắn bị tên khốn này dụ dỗ!
Tô Đường hoảng sợ vươn tay gãi gãi mũi, thương mà không giúp được gì nên chỉ đành nhún vai.
Sắc mặt người đàn ông càng đen thui, anh giữ hai cánh tay nhỏ xinh của cô gái nhỏ, sau đó nhìn cô rồi khẽ quát: “Kiều Nhiễm, trả lời tôi, cháu ở đây làm cái gì?!”
Kiều Nhiễm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong trí nhớ của cô anh luôn luôn bận rộn, thời gian cùng nhau ăn cơm cũng không có. Ngay cả tiền sinh hoạt cũng trực tiếp chuyển vào thẻ, thỉnh thoảng sẽ khen cô vài câu tượng trưng như “Thành tích tốt lắm, tiếp tục phát huy”… chứ cô chưa hề nhìn thấy anh tức giận.
Ánh mắt người đàn ông quá mức sắc bén, Kiều Nhiễm nhìn thẳng vào anh, nhỏ giọng nói bâng quơ: “Cháu thuê phòng để phá thân.”
Cảnh sát đứng xem ở bên cạnh bị lời này của Kiều Nhiễm làm cho ho sặc sụa.
Tô Đường cũng không dám nhìn thẳng vào cô, anh ta ôm mặt rồi thầm nghĩ: Cô gái nhỏ này đúng là…
Phong Vũ bị Kiều Nhiễm làm cho tức giận đến nỗi sắc mặt biến đổi từ đen sang đỏ, bàn tay anh nắm chặt cổ tay Kiều Nhiễm, lồng ngực vì tức giận mà không ngừng phập phồng. Cảnh sát đứng bên cạnh cũng không biết phải làm sao, anh ta vỗ vỗ vai Phong Vũ rồi nhỏ giọng gọi, “Anh Vũ?”
Phong Vũ hít một hơi thật sâu, anh nắm tay Kiều Nhiễm rồi xoay người rời đi. “Nhiệm vụ còn lại giao cho cậu, tôi có việc nên về nhà trước.”
Kiều Nhiễm bị anh kéo ra khỏi khách sạn. Buổi tối trời trở lạnh, trên người cô chỉ mặc chiếc váy trắng mỏng manh, có cơn gió thổi qua làm cô không nhịn được mà rùng mình một cái.
Phong Vũ nghiêng đầu nhìn Kiều Nhiễm, mặt lạnh lùng cởi áo ngoài khoác lên người cô.
Áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể cùng hương vị đặc trưng của đàn ông.
Kiều Nhiễm duỗi tay giữ chặt áo, mùi hương của Phong Vũ quanh quẩn chóp mũi cô.
Xe taxi đi đến, Phong Vũ lôi kéo cô gái nhỏ ngồi vào trong.
Cả đoạn đường anh không nói một lời, hơn nữa vẫn nắm chặt không buông cổ tay của Kiều Nhiễm.
Đoạn đường cũng không quá xa, chỉ hai mươi phút sau là hai người đã về đến nhà.
Vào đến cửa, Phong Vũ mới buông tay Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm cúi đầu nhìn cổ tay mình, trên da thịt trắng trẻo hiện lên dấu vết đỏ lừ. “Ngồi xuống!”
Phong Vũ chỉ chỉ ghế sô pha, Kiều Nhiễm nghe lời ngồi xuống, sau đó cởi áo khoác đặt ở bên cạnh.
Người đàn ông cao lớn kéo cái ghế dựa rồi ngồi xuống phía đối diện, chân dài tách ra, người hơi nghiêng về trước khiến trọng lượng thân trên dồn xuống dưới, động tác này của anh mang đến cảm giác áp bức nặng nề.
“Nói tôi nghe sao lại như thế này? Hôm nay không phải sinh nhật của cháu sao? Vì sao lại đến khách sạn?”
Lúc kiểm tra phòng nhìn thấy Kiều Nhiễm, tuy Phong Vũ tức giận nhưng anh lại thấy tự trách nhiều hơn, tại anh không làm tròn trách nhiệm của một người bố, suốt ngày bỏ bê đối phương. Ngay cả sinh nhật cũng không ở bên cạnh cô gái nhỏ, cuối cùng để cô đi cùng người ta đến khách sạn thuê phòng.
Phong Vũ không dám tưởng tượng nếu anh đi chậm một chút nữa thì sẽ xảy ra chuyện gì. Chẳng may Kiều Nhiễm thật sự tuỳ tiện lên giường cùng đàn ông, anh phải làm sao bây giờ? Anh thật sự có lỗi với cô gái nhỏ này.
Kiều Nhiễm không biết Phong Vũ đang áy náy trong lòng, cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của anh.
“Cháu đã đủ mười tám tuổi, cháu muốn tự tặng cho bản thân mình một lễ trưởng thành đáng nhớ, cho nên cháu đã tìm trai bao để phá thân.”
Vẻ mặt cô gái nhỏ cực kỳ bình tĩnh, nhưng lời nói lại không khác gì cục đá nện vào tâm người nghe.
Phong Vũ bị lý do này của cô làm cho nghẹn họng, anh hoàn toàn không nghĩ đến Kiều Nhiễm lại có ý định như vậy. Không phải người khác dụ dỗ cô đến khách sạn, mà là cô tự nguyện dùng tiền tìm đàn ông.
Người đàn ông đẹp trai phong trần không nói nên lời, anh chỉ nhìn chằm chằm Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm ngáp một cái, bây giờ là mười một giờ tối, ngày thường vào tầm thời gian này là cô đã làm xong bài tập rồi chuẩn bị đi ngủ.
------oOo------
/74
|