Chương 04: Mẹ đẻ
Đến đơn vị, Tiểu Lưu — người đi cùng Phong Vũ kiểm tra phòng ngày hôm qua vui vẻ tiến lại gần rồi hưng phấn nói: “Anh Vũ, tìm được rồi!” Phong Vũ gật đầu tiếp nhận tài liệu trong tay cậu ta.
Là cảnh sát nên Phong Vũ thật sự rất bận, nhưng chuyện ngày hôm qua đã cho anh một đòn cảnh cáo, anh bỗng nhiên ý thức được mình không thể lập tức uốn nắn cô gái nhỏ, việc cần thiết bây giờ là phải dành thời gian làm bạn với cô.
Để Kiều Nhiễm có thể bình yên trưởng thành, Phong Vũ quyết định giảm thời gian làm việc xuống một chút.
Không khí trong lớp học rất căng thẳng, thành tích kiểm tra thử đã có, lần này có nhiều người làm bài thi không được tốt. Thầy giáo đang điểm danh từng người để phê bình những người có bài thi kém. Nhưng mà chuyện này không liên quan đến Kiều Nhiễm, thành tích của cô luôn ổn định, lúc nào cũng duy trì ở vị trí thứ ba trở lên.
Kiều Nhiễm cúi đầu nhìn sách vở trước mặt, trông thì có vẻ nghiêm túc đọc sách, thực ra cô đang thất thần, trong đầu óc đều là chuyện liên quan đến Phong Vũ.
Khi Kiều Nhiễm mười tuổi, cô đã theo người mẹ trẻ của mình đến nhà Phong Vũ, khi ấy mẹ cô hai lăm tuổi, còn Phong Vũ mới hai ba.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phong Vũ, trong đầu Kiều Nhiễm chỉ hiện lên một ý nghĩ đó là người đàn ông này không cùng một thế giới với mẹ mình.
Tuy mới mười tuổi nhưng suy nghĩ của Kiều Nhiễm lại trưởng thành trước tuổi, có lẽ do hoàn cảnh gia đình khác biệt với bạn học cùng trang lứa, cho nên cô nhìn thấu được rất nhiều chuyện.
Sau này đã xảy ra một loạt chuyện chứng minh cho ý nghĩ của cô là hoàn toàn đúng.
Bố ruột của Kiều Nhiễm là tội phạm buôn bán chất ma tuý, ông bị Phong Vũ đưa vào tù — khi ấy anh mới chỉ là cảnh sát ưu tú vừa tốt nghiệp. Mẹ đẻ của Kiều Nhiễm — Vương Phương, mười ba tuổi đã đi theo bố của cô, một năm sau thì mang thai Kiều Nhiễm.
Lúc ba ruột của cô xảy ra chuyện, Vương Phương đã đến gây chuyện ở cục cảnh sát, bất ngờ nhận ra Phong Vũ chính là hàng xóm bên cạnh nhà mình từ nhỏ.
Khi ấy quan hệ giữa hai nhà bọn họ rất tốt, Phong Vũ vẫn luôn ngoan ngoãn gọi cô một
tiếng chị. Nhưng đến thời kỳ phản nghịch, Vương Phương đã bỏ nhà đi theo bố ruột của
Kiều Nhiễm, mọi người trong nhà vì tức giận đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với cô ta. Vương Phương lớn lên không chỉ xinh đẹp mà da mặt cũng dày hơn, cô ta lôi kéo kể lể với Phong Vũ rằng cuộc sống mấy năm gần đây của mình khổ cực như thế nào, đã thế còn khóc lóc như mưa, cầu xin Phong Vũ cho cô ta và con gái một gia đình.
Phong Vũ nhớ lại tình xưa nghĩa cũ giữa hai nhà, anh đồng ý kết hôn giả với Vương Phương nhưng phải đi kèm với ba điều kiện.
Anh sẽ nuôi hai mẹ con bọn họ, tuy nhiên sẽ không chạm vào cô ta và cũng không cho phép cô ta vượt rào.
Vương Phương vô cùng đội ơn, cô ta đồng ý rồi mang theo con gái nhỏ dọn vào nhà Phong Vũ.
Ban đầu vẫn còn tốt, ba người chung sống dưới một mái nhà cũng được tính là hài hoà. Thời gian lâu dần, Vương Phương lo sợ sau này Phong Vũ sẽ ly hôn với mình, cho nên cô ta muốn có danh phận thật với anh.
Vương Phương bắt đầu quyến rũ Phong Vũ từ trong tối đến ngoài sáng, tuy nhiên Phong Vũ lại không để cô ta vào mắt, hơn nữa công việc lại bận rộn nên thời gian về nhà rất ít, chính vì thế mà Vương Phương vẫn không thực hiện được ý đồ của mình.
Nhưng người phụ nữ như Vương Phương không đạt được mục đích chắc chắn không bỏ qua, cô ta trang điểm loè loẹt lộng lẫy chạy tới cục cảnh sát để đưa cơm cho Phong Vũ. Vẻ ngoài lố bịch khiến người ta phải mất mặt xấu hổ còn chưa tính, cô ta còn bị mọi người chế nhạo khi thích Phong Vũ – một bông hoa của sở cảnh sát.
Phong Vũ hoàn toàn nổi giận, anh không thích Vương Phương vượt mặt mình, cho nên anh đã nổi giận đùng đùng cảnh cáo cô ta thu lại những tâm tư không an phận, nếu còn tái phạm một lần nữa thì ly hôn và biến đi.
Vương Phương thật sự bị doạ sợ, cô ta ngừng lại và không dám trêu chọc Phong Vũ. Nhưng người đàn bà này vốn không an phận từ trong xương tuỷ, không đến một năm đã vụng trộm với đàn ông ở bên ngoài.
Phong Vũ biết rõ nhưng mặc kệ, miễn cô ta không mang trai về nhà là được.
Vương Phương cũng đủ tàn nhẫn, cô ta cảm thấy rất nhàm chán khi mình và Phong Vũ chỉ hữu danh vô thực. Dưới sự xúi dục của người tình, Vương Phương đã thu dọn hành lý, sau đó vơ vét hết tiền mặt trong phòng Phong Vũ rồi ném cô con gái nhỏ ở lại để chạy trốn cùng người tình. Do thân phận cảnh sát của Phong Vũ, cô ta sợ anh sẽ tìm mình để trả thù nên đã cố tình mai danh ẩn tích, chạy tới một thành phố rất xa, ngay cả Kiều Nhiễm cũng không tiết lộ.
Thân phận của Kiều Nhiễm trở nên cực kỳ xấu hổ, một cô gái nhỏ mười ba tuổi có bố ruột bị giam trong tù không có ngày ra, mẹ ruột thì bỏ trốn cùng tình nhân rồi ném cô ở lại, để cô cho bố dượng mà ngay đến số điện thoại cô cũng không biết, người lớn hai bên nội ngoại lại không ai nhận cô, Kiều Nhiễm hoàn toàn thành trẻ mồ côi.
Cũng may Phong Vũ là người rất có ý thức trách nhiệm, anh cho rằng mình chính là người giám hộ hợp pháp trên giấy tờ, có nghĩa vụ nuôi nấng cô gái nhỏ lớn lên.
Kể từ đó đến nay, người đàn ông hai mươi sáu tuổi đã kết hôn nhưng vẫn còn là xử nam đã tự mình nuôi đứa con riêng mười ba tuổi.
Vương Phương bỏ đi, Kiều Nhiễm nhẹ nhàng thở phào, cô không hề có tình cảm gì với mẹ đẻ của mình, hoặc có thể nói bản tính lạnh nhạt trời sinh khiến cô không coi trọng cái gọi là tình thân trong gia đình. Hơn nữa cô cũng chướng mắt cái đức hạnh lăng loàn của mẹ, được sống chung với Phong Vũ, một người cực ít khi về nhà là rất đúng với ý cô.
------oOo------
/74
|