Sau khi ra khỏi thư phòng của lão đại, tên nhỏ con lén lút nhìn xung quanh, không nhìn thấy ai, liền mau chóng lủi ra từ cửa sau.
Tên nhỏ con càng đi càng xa, trên đường không ngừng quay đầu lại, vẻ mặt khẩn trương, cặp mắt gian xảo không ngớt đánh giá xung quanh, đến khi không thấy bóng người nào, liền nhanh chóng chui vào một con hẻm nhỏ.
- Ngươi nói cái gì? Một tên đại hán mặt đen đột nhiên đứng lên, cái đầu trọc bóng loáng có thể soi được dưới ánh đèn phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
- Bắc gia, tuyệt đối không sai. Tên Bách Lý Nam đó ta tận mắt nhìn thấy, chắc chắn không nhận lầm, hắn bây giờ đang ở Renault, nếu ngài không tin, phái thêm vài anh em ra ngoài lượn một vòng, chắc sẽ tìm thấy bọn họ. Đại ca chúng ta nói, bọn họ nhất định là xuyên qua vành đai toái thạch, từ trên đường đi bãi Xích tinh rẽ sang chỗ chúng ta!" Tên nhỏ con cung kính trả lời.
Ngay lúc này, có một tên thủ hạ chạy vào, chạy tới bên tai đại hán mặt đen, nhỏ giọng thì thầm vài câu, sắc mặt đại hán mặt đen lập tức trở nên vui mừng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Tiểu hầu tử, lần này làm rất tốt! Đại hán mặt đen khen ngợi, gật gật đầu, sau đó đánh mắt với tên thủ hạ đang nghiêm túc đứng bên cạnh. Tên thủ hạ từ trong lòng lấy ra một cái thẻ, đưa cho tiểu hầu tử: "Tiểu hầu tử, ngươi sau này phải làm cho tốt, yên tâm, chỗ tốt tự nhiên sẽ không thiếu phần ngươi!"
Tiểu hầu tử lia lịa gật đầu, 2 mắt phát sáng, tham lam nhìn vào tấm thẻ, hai tay cẩn thận nhận lấy.
Bắc gia phẩy phẩy tay, tiểu hầu tử cũng biết chuyện liền lui ra ngoài.
Đợi khi tiểu hầu tử đã ra ngoài, Bắc gia không khỏi ngẩng đầu cười to: "Ha ha, không ngờ ông trời thật là chiếu cố lão tử, đại ca vì tên thích khách này mà chạy tới bãi Xích tinh, không ngờ lão tử ở nhà ngược lại kiếm được chỗ tốt, kêu anh em chuẩn bị cho tốt, lão tử cũng đi nhìn xem tên gia hỏa 3 chiêu đã giết được Độc nhãn long, mọi người đều mang theo súng! hừ, hắn có nhanh hơn nữa thì có thể nhanh hơn súng sao?" Bắc gia đắc ý không ngừng dùng tay sờ cái đầu trọc bóng loáng của mình.
Bên cạnh có một tên thủ hạ do dự nói: "Nhị gia, anh nói việc này có cần hỏi ý kiến lão đại một chút không?"
Bắc gia chửi toáng lên: "Hỏi cái đít, đợi ngươi hỏi xong 2 tên đó đã sớm mất tăm mất tích rồi, đợi chúng ta bắt hắn về, cho lão đại một sự vui mừng, ha ha, còn ngây ra đó làm gì, còn không đi chuẩn bị!"
Hai người Diệp Trùng và Bách Lý Nam dạo chơi ở Renault. Bách Lý Nam bây giờ tinh thần chán nản không thôi, quỷ mới biết chủ nhân này là từ đâu chui ra, cái gì cũng không biết, một hồi hỏi cái này, một hồi hỏi cái kia, lúc đầu Bách Lý Nam hãy vô cùng hăng hái giải thích cho hắn, nhưng về sau vấn đề thật sự là quá nhiều, thường khi Bách Lý Nam vừa mới giải thích một vấn đề, chờ đón hắn chính là càng nhiều vấn đề hơn, hơn nữa những vấn đề này lại hiếm lạ, cổ quái, thật sự làm Bách Lý Nam không biết nói từ đâu.
Không ngờ vậy mà lại lụm được một chủ nhân như vậy, thật là bất hạnh a, Bách Lý Nam không khỏi ngước nhìn trời phẫn nộ. Điều làm hắn phẫn nộ nhất là cách nói loạn xạ của hắn (Diệp Trùng) đối với thần tượng Phượng Túc của mình, cái gì chân quá nhỏ, da dẻ quá mềm các loại, trời ơi, đây là lời nói của con người hay sao? Bách Lý Nam cảm thấy sự bất lực sâu sắc.
Đột nhiên, trước mắt hỗn loạn một trận, một đám đại hán khí thế mạnh mẽ xông về phía bên này.
Ánh mắt Diệp Trùng ngưng trọng, lập tức gọi quang giáp ra.
Quang giáp Diệp Trùng thu được từ trong tàu buôn, đều là Tượng Diệp đoàn cực khổ nhiều năm gom góp lại để dùng làm dự bị trong trường hợp khẩn cấp, toàn bộ đều từ trung cấp trở lên, trong đó quang giáp cao cấp cũng có không ít, Quang giáp hình người Kim Mạch Lang mà Diệp Trùng hiện đang gọi ra chính là một quang giáp cao cấp.
Khi ở trên tàu, Bách Lý Nam nhìn thấy Diệp Trùng từ trong hầu bao trút ào ào ra một đống công tắc không gian, 2 con mắt lập tức trợn trừng tròn xoe, chỉ vào Diệp Trùng mà nói không nên lời. Tên này là buôn bán vũ khí à?
Diệp Trùng theo như đã học, đem mấy cái quang giáp cao cấp và quang giáp có công năng đặc thù tiến hành cài đặt, bây giờ làm một số việc chuẩn bị sẵn, khi gặp nguy hiểm thì sẽ không luống cuống tay chân, có thể mau chóng tiến vào trạng thái chiến đấu. Trên chiến trường, một giây thì đã có thể quyết định sống chết!
Trong mắt Bách Lý Nam, vị chủ nhân mới này của hắn không ngừng thay đổi quang giáp. Hắn muốn biểu diễn quang giáp à? Bách Lý Nam vô cùng nghi hoặc.
Đến khi hiểu rõ việc làm của Diệp Trùng, Bách Lý Nam không khỏi ngạc nhiên, chỉ vì nhu cầu khẩn cấp mà chuẩn bị nhiều quang giáp như vậy ư? Hắn trước giờ chưa từng thấy có ai mang theo bên mình hơn 2 quang giáp! Mà Diệp Trùng tiến hành cài đặt tổng cộng 5 cái quang giáp cao cấp, còn có 3 quang giáp đặc thù! Đây, đây thực là một kho quang giáp di động! Bách Lý Nam không thể tin được nhìn Diệp Trùng mang từng cái công tắc không gian đeo lên tay! Nếu như hắn biết trên người Diệp Trùng còn có một cái Phong Sa Trùng, trên cổ còn đeo Mục, không biết khi đó sẽ có tâm trạng thế nào...
Do công tắc không gian phần lớn đều làm thành hình dáng đồ trang sức để tiện mang theo, Diệp Trùng vì thế mà đeo 4 cái nhẫn, 2 cái vòng tay, còn có một cái công tắc không gian có dạng bông tai. Bách Lý Nam thấy Diệp Trùng không hề do dự đeo công tắc không gian hình dạng bông tai lên tai trái, lập tức như hóa đá, đến khi bình tĩnh lại, nhìn hình dạng Diệp Trùng không khỏi cười bò ra đất.
Diệp Trùng lại không hề để ý! Khó nhìn ư? Khó nhìn thì sao chứ? Chỉ cần có thể bảo vệ mạng sống, có khó nhìn hơn Diệp Trùng đều có thể chấp nhận! Đối với cách nói này của Bách Lý Nam, Diệp Trùng không nhịn được xì mũi coi thường. Điều duy nhất làm Diệp Trùng cảm thấy có chút không thoải mái là nhẫn trên tay làm giảm tính linh hoạt của hai tay, cảm giác tay đều có chút ảnh hưởng!
Diệp Trùng ngay khoảnh khắc đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm liền gọi ra Kim Mạch Lang trên ngón giữa tay trái.
Toàn thân Kim Mạch Lang tỏa ra ánh sáng màu hoàng kim, giống như thiên thần hạ phàm, uy vũ hùng tráng. Nhưng đây lại chính là điểm làm cho Diệp Trùng bất mãn nhất đối với quang giáp này, bắt mắt thế này, muốn lẩn trốn không làm người khác chú ý, căn bản có thể nói là không thể nào. Nếu như là màu than chì hoặc là màu lam đậm, thậm chí là màu nâu đều tốt hơn như thế này.
Nhưng trang bị của quang giáp này làm Diệp Trùng vô cùng mãn ý, thân giáp thanh thoát tự nhiên, hệ số cản gió vô cùng nhỏ, hơn nữa vỏ giáp hai lớp phức hợp, nhẹ nhưng kiên cố. Binh khí công kích chủ yếu là dao từ trường siêu tần, uy lực của dao từ trường lớn hay nhỏ có quan hệ trực tiếp với tần suất rung động của nó, uy lực của dao từ trường siêu tần cực kỳ kinh người, rung động siêu tần mà nó mang theo sẽ làm cho vỏ ngoài bằng kim loại của quang giáp trong nháy mắt tan rã, hóa thành mảnh vụn, nhưng nó lại không có ánh sáng rực rỡ, bắt mắt như kiếm laser, nên không được mọi người ưa thích, nhưng Diệp Trùng đối với điểm này vô cùng vừa ý.
Khác với quang giáp cận chiến bình thường khác, Mạch Kim Lang này không hề trang bị khiên, mà lại trang bị hai cái gai chặn đòn, ngược lại bên tay phải lại gắn một miếng khiên bảo vệ tay nhỏ. Tốc độ, mặt mà Diệp Trùng coi trọng nhất, ở quang giáp này cũng giống vậy, được đánh giá cao, động cơ Quang Lăng có thể cung cấp động lực tuyệt đối là mạnh mẽ. Mà động cơ hỗ trợ lên tới 8 cái làm nó thay đổi phương hướng càng thêm linh hoạt, nhưng đồng thời, điều này làm cho độ khó thao tác của nó đạt tới mức độ vô cùng khó. Ngoài ra, có đầy đủ mọi thứ như trủy thủ gì đó chẳng hạn. Chỉ là về mặt xạ kích tầm xa lại rất yếu, chỉ là trên vai trái có một súng xạ kích ngầm, cũng chỉ trang bị một súng tản quang 5 vạn cấp, trong đám quang giáp có thể nói rõ ràng là quá đơn giản đi!
Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, loại quang giáp cận chiến này không nghi ngờ gì là thứ hắn am tường nhất, là loại hắn thích nhất! Cho nên khi gặp phải nguy hiểm, Diệp Trùng đầu tiên chính là nghĩ tới nó!
Một tầng ánh sáng màu vàng kim thoáng qua con mắt điện tử của Kim Mạch Lang, lạnh lùng nhìn đám người không có ý tốt mà tới này!
Tên nhỏ con càng đi càng xa, trên đường không ngừng quay đầu lại, vẻ mặt khẩn trương, cặp mắt gian xảo không ngớt đánh giá xung quanh, đến khi không thấy bóng người nào, liền nhanh chóng chui vào một con hẻm nhỏ.
- Ngươi nói cái gì? Một tên đại hán mặt đen đột nhiên đứng lên, cái đầu trọc bóng loáng có thể soi được dưới ánh đèn phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
- Bắc gia, tuyệt đối không sai. Tên Bách Lý Nam đó ta tận mắt nhìn thấy, chắc chắn không nhận lầm, hắn bây giờ đang ở Renault, nếu ngài không tin, phái thêm vài anh em ra ngoài lượn một vòng, chắc sẽ tìm thấy bọn họ. Đại ca chúng ta nói, bọn họ nhất định là xuyên qua vành đai toái thạch, từ trên đường đi bãi Xích tinh rẽ sang chỗ chúng ta!" Tên nhỏ con cung kính trả lời.
Ngay lúc này, có một tên thủ hạ chạy vào, chạy tới bên tai đại hán mặt đen, nhỏ giọng thì thầm vài câu, sắc mặt đại hán mặt đen lập tức trở nên vui mừng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Tiểu hầu tử, lần này làm rất tốt! Đại hán mặt đen khen ngợi, gật gật đầu, sau đó đánh mắt với tên thủ hạ đang nghiêm túc đứng bên cạnh. Tên thủ hạ từ trong lòng lấy ra một cái thẻ, đưa cho tiểu hầu tử: "Tiểu hầu tử, ngươi sau này phải làm cho tốt, yên tâm, chỗ tốt tự nhiên sẽ không thiếu phần ngươi!"
Tiểu hầu tử lia lịa gật đầu, 2 mắt phát sáng, tham lam nhìn vào tấm thẻ, hai tay cẩn thận nhận lấy.
Bắc gia phẩy phẩy tay, tiểu hầu tử cũng biết chuyện liền lui ra ngoài.
Đợi khi tiểu hầu tử đã ra ngoài, Bắc gia không khỏi ngẩng đầu cười to: "Ha ha, không ngờ ông trời thật là chiếu cố lão tử, đại ca vì tên thích khách này mà chạy tới bãi Xích tinh, không ngờ lão tử ở nhà ngược lại kiếm được chỗ tốt, kêu anh em chuẩn bị cho tốt, lão tử cũng đi nhìn xem tên gia hỏa 3 chiêu đã giết được Độc nhãn long, mọi người đều mang theo súng! hừ, hắn có nhanh hơn nữa thì có thể nhanh hơn súng sao?" Bắc gia đắc ý không ngừng dùng tay sờ cái đầu trọc bóng loáng của mình.
Bên cạnh có một tên thủ hạ do dự nói: "Nhị gia, anh nói việc này có cần hỏi ý kiến lão đại một chút không?"
Bắc gia chửi toáng lên: "Hỏi cái đít, đợi ngươi hỏi xong 2 tên đó đã sớm mất tăm mất tích rồi, đợi chúng ta bắt hắn về, cho lão đại một sự vui mừng, ha ha, còn ngây ra đó làm gì, còn không đi chuẩn bị!"
Hai người Diệp Trùng và Bách Lý Nam dạo chơi ở Renault. Bách Lý Nam bây giờ tinh thần chán nản không thôi, quỷ mới biết chủ nhân này là từ đâu chui ra, cái gì cũng không biết, một hồi hỏi cái này, một hồi hỏi cái kia, lúc đầu Bách Lý Nam hãy vô cùng hăng hái giải thích cho hắn, nhưng về sau vấn đề thật sự là quá nhiều, thường khi Bách Lý Nam vừa mới giải thích một vấn đề, chờ đón hắn chính là càng nhiều vấn đề hơn, hơn nữa những vấn đề này lại hiếm lạ, cổ quái, thật sự làm Bách Lý Nam không biết nói từ đâu.
Không ngờ vậy mà lại lụm được một chủ nhân như vậy, thật là bất hạnh a, Bách Lý Nam không khỏi ngước nhìn trời phẫn nộ. Điều làm hắn phẫn nộ nhất là cách nói loạn xạ của hắn (Diệp Trùng) đối với thần tượng Phượng Túc của mình, cái gì chân quá nhỏ, da dẻ quá mềm các loại, trời ơi, đây là lời nói của con người hay sao? Bách Lý Nam cảm thấy sự bất lực sâu sắc.
Đột nhiên, trước mắt hỗn loạn một trận, một đám đại hán khí thế mạnh mẽ xông về phía bên này.
Ánh mắt Diệp Trùng ngưng trọng, lập tức gọi quang giáp ra.
Quang giáp Diệp Trùng thu được từ trong tàu buôn, đều là Tượng Diệp đoàn cực khổ nhiều năm gom góp lại để dùng làm dự bị trong trường hợp khẩn cấp, toàn bộ đều từ trung cấp trở lên, trong đó quang giáp cao cấp cũng có không ít, Quang giáp hình người Kim Mạch Lang mà Diệp Trùng hiện đang gọi ra chính là một quang giáp cao cấp.
Khi ở trên tàu, Bách Lý Nam nhìn thấy Diệp Trùng từ trong hầu bao trút ào ào ra một đống công tắc không gian, 2 con mắt lập tức trợn trừng tròn xoe, chỉ vào Diệp Trùng mà nói không nên lời. Tên này là buôn bán vũ khí à?
Diệp Trùng theo như đã học, đem mấy cái quang giáp cao cấp và quang giáp có công năng đặc thù tiến hành cài đặt, bây giờ làm một số việc chuẩn bị sẵn, khi gặp nguy hiểm thì sẽ không luống cuống tay chân, có thể mau chóng tiến vào trạng thái chiến đấu. Trên chiến trường, một giây thì đã có thể quyết định sống chết!
Trong mắt Bách Lý Nam, vị chủ nhân mới này của hắn không ngừng thay đổi quang giáp. Hắn muốn biểu diễn quang giáp à? Bách Lý Nam vô cùng nghi hoặc.
Đến khi hiểu rõ việc làm của Diệp Trùng, Bách Lý Nam không khỏi ngạc nhiên, chỉ vì nhu cầu khẩn cấp mà chuẩn bị nhiều quang giáp như vậy ư? Hắn trước giờ chưa từng thấy có ai mang theo bên mình hơn 2 quang giáp! Mà Diệp Trùng tiến hành cài đặt tổng cộng 5 cái quang giáp cao cấp, còn có 3 quang giáp đặc thù! Đây, đây thực là một kho quang giáp di động! Bách Lý Nam không thể tin được nhìn Diệp Trùng mang từng cái công tắc không gian đeo lên tay! Nếu như hắn biết trên người Diệp Trùng còn có một cái Phong Sa Trùng, trên cổ còn đeo Mục, không biết khi đó sẽ có tâm trạng thế nào...
Do công tắc không gian phần lớn đều làm thành hình dáng đồ trang sức để tiện mang theo, Diệp Trùng vì thế mà đeo 4 cái nhẫn, 2 cái vòng tay, còn có một cái công tắc không gian có dạng bông tai. Bách Lý Nam thấy Diệp Trùng không hề do dự đeo công tắc không gian hình dạng bông tai lên tai trái, lập tức như hóa đá, đến khi bình tĩnh lại, nhìn hình dạng Diệp Trùng không khỏi cười bò ra đất.
Diệp Trùng lại không hề để ý! Khó nhìn ư? Khó nhìn thì sao chứ? Chỉ cần có thể bảo vệ mạng sống, có khó nhìn hơn Diệp Trùng đều có thể chấp nhận! Đối với cách nói này của Bách Lý Nam, Diệp Trùng không nhịn được xì mũi coi thường. Điều duy nhất làm Diệp Trùng cảm thấy có chút không thoải mái là nhẫn trên tay làm giảm tính linh hoạt của hai tay, cảm giác tay đều có chút ảnh hưởng!
Diệp Trùng ngay khoảnh khắc đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm liền gọi ra Kim Mạch Lang trên ngón giữa tay trái.
Toàn thân Kim Mạch Lang tỏa ra ánh sáng màu hoàng kim, giống như thiên thần hạ phàm, uy vũ hùng tráng. Nhưng đây lại chính là điểm làm cho Diệp Trùng bất mãn nhất đối với quang giáp này, bắt mắt thế này, muốn lẩn trốn không làm người khác chú ý, căn bản có thể nói là không thể nào. Nếu như là màu than chì hoặc là màu lam đậm, thậm chí là màu nâu đều tốt hơn như thế này.
Nhưng trang bị của quang giáp này làm Diệp Trùng vô cùng mãn ý, thân giáp thanh thoát tự nhiên, hệ số cản gió vô cùng nhỏ, hơn nữa vỏ giáp hai lớp phức hợp, nhẹ nhưng kiên cố. Binh khí công kích chủ yếu là dao từ trường siêu tần, uy lực của dao từ trường lớn hay nhỏ có quan hệ trực tiếp với tần suất rung động của nó, uy lực của dao từ trường siêu tần cực kỳ kinh người, rung động siêu tần mà nó mang theo sẽ làm cho vỏ ngoài bằng kim loại của quang giáp trong nháy mắt tan rã, hóa thành mảnh vụn, nhưng nó lại không có ánh sáng rực rỡ, bắt mắt như kiếm laser, nên không được mọi người ưa thích, nhưng Diệp Trùng đối với điểm này vô cùng vừa ý.
Khác với quang giáp cận chiến bình thường khác, Mạch Kim Lang này không hề trang bị khiên, mà lại trang bị hai cái gai chặn đòn, ngược lại bên tay phải lại gắn một miếng khiên bảo vệ tay nhỏ. Tốc độ, mặt mà Diệp Trùng coi trọng nhất, ở quang giáp này cũng giống vậy, được đánh giá cao, động cơ Quang Lăng có thể cung cấp động lực tuyệt đối là mạnh mẽ. Mà động cơ hỗ trợ lên tới 8 cái làm nó thay đổi phương hướng càng thêm linh hoạt, nhưng đồng thời, điều này làm cho độ khó thao tác của nó đạt tới mức độ vô cùng khó. Ngoài ra, có đầy đủ mọi thứ như trủy thủ gì đó chẳng hạn. Chỉ là về mặt xạ kích tầm xa lại rất yếu, chỉ là trên vai trái có một súng xạ kích ngầm, cũng chỉ trang bị một súng tản quang 5 vạn cấp, trong đám quang giáp có thể nói rõ ràng là quá đơn giản đi!
Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, loại quang giáp cận chiến này không nghi ngờ gì là thứ hắn am tường nhất, là loại hắn thích nhất! Cho nên khi gặp phải nguy hiểm, Diệp Trùng đầu tiên chính là nghĩ tới nó!
Một tầng ánh sáng màu vàng kim thoáng qua con mắt điện tử của Kim Mạch Lang, lạnh lùng nhìn đám người không có ý tốt mà tới này!
/606
|