A Lý Ước Đức cảm giác mình đang ở trong mơ, một phòng thí nghiệm mới toanh, mỗi một cỗ máy bên trong đều là thứ lão muốn có vô số lần trong mơ. Không chỉ như vậy, kinh phí dồi dào cũng đủ để bảo đảm lão có thể dư dả nghiệm chứng cách nghĩ của mình. Tuy trên hiệp nghị, hầu hết lợi ích của thành quả đều phải thuộc về đối phương, nhưng nếu như không có đầu tư của bọn họ, hiện giờ chỉ e mình vẫn đang vì sinh kế mà phát sầu.
Không chỉ như vậy, Thu Mạn còn vì lão mà bố trí một học sinh, tên là Tang Khảm.
Họ Tang ở khu hành tinh Dật Cúc là họ chói mắt nhất, bọn họ mới là kẻ thống trị chân chính ở chỗ này. Gần như tất cả cao tầng đều là họ của Tang tộc. Mà gia tộc từng chôn vùi trong lịch sử nhiều năm này lại thần bí xuất hiện một lần nữa, hoành không xuất thế, cho dù hiện giờ, Tang tộc ở trong mắt người ta vẫn tràn đầy thần bí. Còn quân đoàn tông ủi của bọn họ, danh động thiên hạ, được vinh dự cho là quân đoàn cường đại nhất.
Tang Khảm tuy danh là trợ thủ, thật ra càng giống một học sinh hơn, hắn không có chút cơ sở khoa học không gian nào, nhưng A Lý Ước Đức lại cực kỳ thích tên nhóc hơi thẹn thùng này. Trong mắt lão, Tang Khảm làm người chắc chắn, hiếu học, lại thông minh. Điều này đối với A Lý Ước Đức đã sắp tới gần sáu mươi tuổi mà nói, là một học sinh lý tưởng vô cùng. Lão hy vọng Tang Khảm có thể kế tục sở học của lão, cho nên mỗi lần khi Tang Khảm đưa ra nghi hoặc của mình, lão lại cực kỳ nhẫn nại truyền thụ tri thức trong đầu mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tang tộc đã thẩm thấu vào gần như mỗi một ngành nghề của hành tinh Dật Cúc, bọn họ có rất nhiều chỗ tương tự, trình độ không cao, nhưng mỗi người Tang tộc đều cực kỳ hiếu học, chịu cực chịu khổ. Mấy đại sư đó đều cực kỳ yêu thích con em Tang tộc, loại yêu thích hơn này thường làm mấy học sinh bình thường đó đố kỵ không thôi.
Sự phát triển mấy năm nay của Tang tộc cực nhanh, vô số dược phẩm, máy móc liên tục không dứt chuyển tới Tang gia thôn. Mấy năm trở lại đây, Tang gia thôn đã phát sinh thay đổi nghiêng trời lật đất, nhân khẩu mau chóng bành trước. Nhưng không có ai quên Diệp Trùng, uống nước nhớ nguồn, nếu như không phải tiểu tiên sinh, bọn họ hiện giờ vẫn ở mức độ nguyên thủy.
So với ba đại thế gia đã kiêu ngạo đã lâu, Tang tộc đã chịu quá nhiều cực khổ. Tang tộc hiện giờ, nhân khẩu di dời ra bên ngoài bắt đầu từ từ tăng lên, nhưng mấy người này phần lớn là một số thiếu niên. Bọn họ cần ở Thiên vực trì hoàn thành huấn luyện chiến đấu. Lão trưởng thôn rất rõ ràng. Đây là chỗ cơ bản nhất bọn họ giữ nguyên ưu thế về mặt quân sự. Đồng thời với việc này, bọn họ còn cần phải hoàn thành học tập cơ bản.
Mấy thiếu niên Tang tộc đạt chuẩn kiểm tra mới theo hạm đội vận chuyển tới hành tinh Dật Cúc, ở chỗ đó, bọn họ sẽ bị bố trí tới các ngành nghề, các khoa học làm học sinh và học đồ. Mà thầy giáo của bọn họ phần lớn đều là nhân vật cấp đại sư thành danh đã lâu trong một nghề, đây là đãi ngộ mà học sinh phổ thông đỏ mắt vô bì.
Bọn họ tuân theo phong cách của Diệp Trùng, toàn bộ đồng nhất đều đi theo khoa học đại loại như là chế tạo cơ giới, chế tạo quang giáp, còn loại nhân văn ở trong Tang tộc, hoàn toàn không ai đoái hoài.
Mỗi một vị Tang tộc đều có cảm giác cấp bách cực kỳ mạnh mẽ, bọn họ lạc hậu thời đại quá lâu, cần gấp rút đuổi theo. Trong dòng máu của bọn họ phảng phất như trời sinh hàm chứa tinh thần chiến đấu không ngừng, một điểm này rất giống Diệp Trùng. Cuộc sống hiện giờ, Tang tộc bọn họ lúc trước nghĩ cũng không dám nghĩ, không muốn mất đi thì chỉ có nỗ lực tiến tới trước!
Hành tinh Dật Cúc hiện nay, tên của Diệp Trùng đã bị người ta từ từ quên đi. Nhưng trong lòng mỗi người Tang tộc, đều ghi nhớ một nhiệm vụ chí cao, đó chính là tìm kiếm lãnh tụ tinh thần của bọn họ, Diệp Trùng.
Mấy năm gần đây, công tác tìm kiếm Diệp Trùng vẫn luôn không ngừng nghỉ, tốn nhân lực vật lực khổng lồ. Nhưng Diệp Trùng vẫn cứ không chút tin tức, làm mấy người Tang tộc chán nản không thôi.
Bọn họ không hề biết, ở một nơi xa xôi khác, Diệp Trùng hiện đang rất đau đầu.
Buổi sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài trang viên của Diệp Trùng liền đầy nhóc người. Toàn bộ mấy người này đều là một số con em quý tộc, bọn họ hoặc là nhìn thấy quyết đấu hôm đó, sinh ra sự hứng thú cực lớn với loại phương thức chiến đấu này, tới để bái sư. Mấy con em này xuất thân cao quý, ở Tô thành là một lực lượng cực kỳ to lớn. Bọn họ cùng ký tên gởi lên, hy vọng bệ hạ có thể cho phép bọn họ bái sư Diệp Trùng.
Đây là tình huống Tô Môn Tây Gia Hoa nguyện ý nhìn thấy nhất, lập tức tâm tình cực kỳ vui vẻ phết một nét lớn, cho phép!
Do đó mà xuất hiện tình trạng trước mắt. Thù Mạc Nhi và Thù Mạn Nhi cũng xuất hiện giữa đám người này, hai người lúc này nhìn không ra chút vẻ tiều tụy nào, hoàn thân hai đóa hoa tỷ muội lành lạnh, hấp dẫn ánh mắt của vô số thanh niên tuấn kiệt.
Đúng như dự liệu của Tô Môn Tây Gia Hoa, trận quyết đấu tối qua đó đã truyền đi khắp Tô thành. Kết quả càng truyền về sau càng lợi hại, Diệp Trùng cũng thoáng cái biến đổi, trở thành ma quỷ tà ác. Mà mấy quý tộc có tầm nhìn lại từ trong đó nhìn thấy được thời cơ. Nhìn thấy quyết tâm muốn mở rộng cận chiến, do đó bọn họ nhao nhao phái con em trong tộc tham gia lần náo động này.
Học tập thần niệm và thiên phú có liên hệ cực kỳ trực tiếp. Không phải mỗi người đều có loại thiên phú này, trong con em quý tộc cũng có rất nhiều người trẻ tuổi không có thiên phú thần niệm. Bọn họ thường chịu sự chế giễu và coi thường của mấy con em quý tộc có thân phận xạ thủ đó. Bây giờ bọn họ nghe nói trên đời này lại còn có người hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh nhục thể thì có thể đánh bại mười hai xạ thủ cấp sáu, từng trái tim nguội lạnh đã lâu, lúc này đều hoàn toàn bừng cháy lên.
Trong Tô thành, ngọn lửa này làm vô số trái tim tuổi trẻ trở nên rối loạn.
Mà khi chị em Thù Mạc Nhi đồng thời xuất hiện ở ngoài cửa trang viên Diệp Trùng thì giống như tưới lên ngọn lửa mạnh hừng hực này một gáo dầu.
- Thù Mạn Nhi lại có một người chị?
- Tin tức này của ngươi cũng quá lạc hậu rồi, hai người bọn họ đều là xạ thủ cấp sáu, cùng từ một thầy, chỉ là Thù Mạc Nhi vẫn luôn ở bên ngoài tôi luyện, không cho người ta biết mà thôi!
- Chậc chậc, đây thật sự là một cặp tỷ muội hoa a! Ta nói này, điều này sẽ làm chết bao nhiêu người a!
- Thôi bỏ đi, không biết sao? Hai chị em người ta hiện giờ cùng muốn bái làm môn hạ của Diệp đại sư. Muốn nhìn thấy mặt, ngươi phải nhanh lên. Ta nghe nói, Diệp đại sư người ta hoàn toàn không muốn nhận đồ đệ. Tại sao? Ngươi nghĩ đi, Diệp đại sư người ta là nhân vật gì. Chính là kỹ sư chế tạo vũ khí đứng đầu nước Đông Vân chúng ta, tùy tiện làm một món đồ chơi, đó đều là giá trên trời, sẽ thiếu tiền sao? Trận quyết đấu lần trước, Diệp đại sư tùy tiện thì đã thắng một trăm năm mươi triệu, ở trước mặt y, ngươi cũng xấu hổ nhắc tới tiền. Lại nghĩ xem, chỉ cái danh hiệu kỹ sư chế tạo vũ khí đứng đầu này của người ta thì không có ai nguyện ý đắc tội, ngay cả bệ hạ cũng khách khí đối với hắn. Thiếu thế? Cái đó cũng không thiếu a. Cho nên, nhận đồ đệ, đối với Diệp đại sư người ta mà nói, hoàn toàn là việc tốn sức không được gì, chính là một việc phiền phức, đổi người khác ai nguyện ý chứ? Việc này nếu như không phải bệ hạ mở lời, Diệp đại sư căn bản sẽ không nhận, bất quá, Diệp đại sư người ta đã nói, nhiều nhất chỉ nhận hai mươi người, đi trễ, vậy thì may mắn của ngươi không tốt. Chậc chậc, còn có thể học chung với tỷ muội hoa, điều này mới đẹp làm sao. Này này này, đừng chạy a, ta vẫn chưa nói xong mà…
Đủ loại đủ kiểu tin đồn lan truyền ở Tô thành, vô số phiên bản, lộn xộn lung tung.
Ngoài trang viên của Diệp Trùng, một đám người đen kịt. Diệp Trùng đã có chút đau đầu, vốn dĩ theo hiệp nghị của hắn và Tô Môn Tây Gia Hoa, hắn chỉ cần thu vài quý tộc làm học sinh thì được rồi, ai ngờ lại tới nhiều người thế này. Hơi nhìn sơ một cái, Diệp Trùng ước chừng không dưới ba ngàn người, mà không ngừng có người kéo tới đây.
Bỗng, một cái chiến cơ không có bất cứ ký hiệu nào bay thẳng tới trang viên của Diệp Trùng. Diệp Trùng vừa nhìn liền nhận ra, đây là chiến cơ của Tô Môn Tây Gia Hoa.
Chiến cơ rất mau liền đáp xuống bãi đáp của trang viên Diệp Trùng, đi ra quả nhiên là Tô Môn Tây Gia Hoa. Lần này Tô Môn Tây Gia Hoa khkoong mang theo bất cứ thị vệ nào, tới một mình.
- Đây chính là phản ứng nho nhỏ mà ngươi nói? Diệp Trùng hướng về ngoài cửa ra dấu.
Tô Môn Tây Gia Hoa cười khan hai tiếng: "Ngoài ý muốn, đơn thuần là ngoài ý muốn, ta cũng không ngờ mấy tên này lại nhiệt tình như vậy."
Diệp Trùng mặt không cảm xúc nói: "Theo hiệp nghị của chúng ta, ta tuy đồng ý phối hợp với ngươi, nhưng đây rõ ràng vượt ra ngoài hiệp nghị của chúng ta."
Tô Môn Tây Gia Hoa cũng có chút không biết làm sao nói: "Ta cũng không ngờ, vốn dĩ ta cho rằng ít nhất phải đợi sau khi ngươi tham gia cuộc thi đấu toàn quốc mới có thể có hiệu ứng này, nào biết lại nhanh như vậy. Nhưng trước mắt cự tuyệt cũng không phải là một biện pháp, chi bằng nhân cơ hội này mở rộng thu môn đồ, điều này đều có chỗ tốt đối với ngươi cũng như đối với ta mà."
- Điều này nằm ngoài nội dung hiệp nghị. Diệp Trùng lắc đầu.
- Vậy ngươi nói làm sao đây. Tô Môn Tây Gia Hoa bây giờ không dám coi thường Diệp Trùng, tên tiểu tử tuy bề ngoài trông là người thành thật, thật ra trong tối lại là một gian thương không hơn không kém. Với lại, hắn còn không lời nào để nói, vô luận là pháo trận hai mươi triệu hay là hiệp nghị lần này, điều Diệp Trùng làm đều không có chỗ bắt bẻ. Tô Môn Tây Gia Hoa lại không có chỗ lựa chọn, điều này làm vị bệ hạ cao cao tại thượng này cảm thấy vô cùng tệ hại.
- Đã là ngoài nội dung hiệp nghị, ngươi cần phải trả giá khác. Diệp Trùng bắt đầu ra giá: "Nhận mấy người này không thành vấn đề, nhưng ta có vài yêu cầu."
- Ngươi nói. Tô Môn Tây Gia Hoa giật giật mi, ra dấu Diệp Trùng tiếp tục.
- Thứ nhất, theo xu thế trước mắt, ta không cần thiết tham gia cuộc thi đấu toàn quốc, ta sẽ bỏ cuộc thi đấu toàn quốc.
Tô Môn Tây Gia Hoa trầm ngâm một chút nói: "Điểm này không có vấn đề gì. Nhưng thi đấu toàn quốc, người phải lộ một chút, ừm, cùng một vị xạ thủ cấp tám biểu diễn một trận quyết đấu là được rồi. Nhưng ngày lễ mừng đó của ta, ngươi phải tới tham gia, chút mặt mũi này ngươi vẫn phải nể đó."
- Được. Diệp Trùng đồng ý. Như vậy thì hắn có thể không cần tốn nhiều thời gian như thế cho cuộc thi đấu toàn quốc mà đối với hắn hoàn toàn không có chỗ tốt gì. Hắn vẫn luôn cảm thấy thời gian rất quý báu.
Sắp xếp lại suy nghĩ, Diệp Trùng tiếp tục nói: "Thứ hai, ta đối với bọn họ có bất cứ quyền xử quyết nào."
- Không thành vấn đề! Ha ha, điểm này ngươi yên tâm, cứ cho là người giết mấy tên cũng không có vấn đề gì lớn. Mấy tên này đều là mấy tên con em không có tư cách kế tục gia nghiệp, không ai vì một hai tên trẻ tuổi như vậy mà trở mặt với người. Tô Môn Tây Gia Hoa thoải mái nói.
- Thứ ba, mấy người này một khi huấn luyện thành công, ta có quyền ưu tiên lựa chọn. Mà mấy bước khác trong hiệp nghị ban đầu không đổi, quyền lợi ta có cũng không đổi.
- Được, không thành vấn đề. Tô Môn Tây Gia Hoa sảng khoái đồng ý. Lần này Diệp Trùng không có sư tử mở to miệng, tâm tình Tô Môn Tây Gia Hoa rất tốt.
Sư sĩ truyền thuyết
Không chỉ như vậy, Thu Mạn còn vì lão mà bố trí một học sinh, tên là Tang Khảm.
Họ Tang ở khu hành tinh Dật Cúc là họ chói mắt nhất, bọn họ mới là kẻ thống trị chân chính ở chỗ này. Gần như tất cả cao tầng đều là họ của Tang tộc. Mà gia tộc từng chôn vùi trong lịch sử nhiều năm này lại thần bí xuất hiện một lần nữa, hoành không xuất thế, cho dù hiện giờ, Tang tộc ở trong mắt người ta vẫn tràn đầy thần bí. Còn quân đoàn tông ủi của bọn họ, danh động thiên hạ, được vinh dự cho là quân đoàn cường đại nhất.
Tang Khảm tuy danh là trợ thủ, thật ra càng giống một học sinh hơn, hắn không có chút cơ sở khoa học không gian nào, nhưng A Lý Ước Đức lại cực kỳ thích tên nhóc hơi thẹn thùng này. Trong mắt lão, Tang Khảm làm người chắc chắn, hiếu học, lại thông minh. Điều này đối với A Lý Ước Đức đã sắp tới gần sáu mươi tuổi mà nói, là một học sinh lý tưởng vô cùng. Lão hy vọng Tang Khảm có thể kế tục sở học của lão, cho nên mỗi lần khi Tang Khảm đưa ra nghi hoặc của mình, lão lại cực kỳ nhẫn nại truyền thụ tri thức trong đầu mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tang tộc đã thẩm thấu vào gần như mỗi một ngành nghề của hành tinh Dật Cúc, bọn họ có rất nhiều chỗ tương tự, trình độ không cao, nhưng mỗi người Tang tộc đều cực kỳ hiếu học, chịu cực chịu khổ. Mấy đại sư đó đều cực kỳ yêu thích con em Tang tộc, loại yêu thích hơn này thường làm mấy học sinh bình thường đó đố kỵ không thôi.
Sự phát triển mấy năm nay của Tang tộc cực nhanh, vô số dược phẩm, máy móc liên tục không dứt chuyển tới Tang gia thôn. Mấy năm trở lại đây, Tang gia thôn đã phát sinh thay đổi nghiêng trời lật đất, nhân khẩu mau chóng bành trước. Nhưng không có ai quên Diệp Trùng, uống nước nhớ nguồn, nếu như không phải tiểu tiên sinh, bọn họ hiện giờ vẫn ở mức độ nguyên thủy.
So với ba đại thế gia đã kiêu ngạo đã lâu, Tang tộc đã chịu quá nhiều cực khổ. Tang tộc hiện giờ, nhân khẩu di dời ra bên ngoài bắt đầu từ từ tăng lên, nhưng mấy người này phần lớn là một số thiếu niên. Bọn họ cần ở Thiên vực trì hoàn thành huấn luyện chiến đấu. Lão trưởng thôn rất rõ ràng. Đây là chỗ cơ bản nhất bọn họ giữ nguyên ưu thế về mặt quân sự. Đồng thời với việc này, bọn họ còn cần phải hoàn thành học tập cơ bản.
Mấy thiếu niên Tang tộc đạt chuẩn kiểm tra mới theo hạm đội vận chuyển tới hành tinh Dật Cúc, ở chỗ đó, bọn họ sẽ bị bố trí tới các ngành nghề, các khoa học làm học sinh và học đồ. Mà thầy giáo của bọn họ phần lớn đều là nhân vật cấp đại sư thành danh đã lâu trong một nghề, đây là đãi ngộ mà học sinh phổ thông đỏ mắt vô bì.
Bọn họ tuân theo phong cách của Diệp Trùng, toàn bộ đồng nhất đều đi theo khoa học đại loại như là chế tạo cơ giới, chế tạo quang giáp, còn loại nhân văn ở trong Tang tộc, hoàn toàn không ai đoái hoài.
Mỗi một vị Tang tộc đều có cảm giác cấp bách cực kỳ mạnh mẽ, bọn họ lạc hậu thời đại quá lâu, cần gấp rút đuổi theo. Trong dòng máu của bọn họ phảng phất như trời sinh hàm chứa tinh thần chiến đấu không ngừng, một điểm này rất giống Diệp Trùng. Cuộc sống hiện giờ, Tang tộc bọn họ lúc trước nghĩ cũng không dám nghĩ, không muốn mất đi thì chỉ có nỗ lực tiến tới trước!
Hành tinh Dật Cúc hiện nay, tên của Diệp Trùng đã bị người ta từ từ quên đi. Nhưng trong lòng mỗi người Tang tộc, đều ghi nhớ một nhiệm vụ chí cao, đó chính là tìm kiếm lãnh tụ tinh thần của bọn họ, Diệp Trùng.
Mấy năm gần đây, công tác tìm kiếm Diệp Trùng vẫn luôn không ngừng nghỉ, tốn nhân lực vật lực khổng lồ. Nhưng Diệp Trùng vẫn cứ không chút tin tức, làm mấy người Tang tộc chán nản không thôi.
Bọn họ không hề biết, ở một nơi xa xôi khác, Diệp Trùng hiện đang rất đau đầu.
Buổi sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài trang viên của Diệp Trùng liền đầy nhóc người. Toàn bộ mấy người này đều là một số con em quý tộc, bọn họ hoặc là nhìn thấy quyết đấu hôm đó, sinh ra sự hứng thú cực lớn với loại phương thức chiến đấu này, tới để bái sư. Mấy con em này xuất thân cao quý, ở Tô thành là một lực lượng cực kỳ to lớn. Bọn họ cùng ký tên gởi lên, hy vọng bệ hạ có thể cho phép bọn họ bái sư Diệp Trùng.
Đây là tình huống Tô Môn Tây Gia Hoa nguyện ý nhìn thấy nhất, lập tức tâm tình cực kỳ vui vẻ phết một nét lớn, cho phép!
Do đó mà xuất hiện tình trạng trước mắt. Thù Mạc Nhi và Thù Mạn Nhi cũng xuất hiện giữa đám người này, hai người lúc này nhìn không ra chút vẻ tiều tụy nào, hoàn thân hai đóa hoa tỷ muội lành lạnh, hấp dẫn ánh mắt của vô số thanh niên tuấn kiệt.
Đúng như dự liệu của Tô Môn Tây Gia Hoa, trận quyết đấu tối qua đó đã truyền đi khắp Tô thành. Kết quả càng truyền về sau càng lợi hại, Diệp Trùng cũng thoáng cái biến đổi, trở thành ma quỷ tà ác. Mà mấy quý tộc có tầm nhìn lại từ trong đó nhìn thấy được thời cơ. Nhìn thấy quyết tâm muốn mở rộng cận chiến, do đó bọn họ nhao nhao phái con em trong tộc tham gia lần náo động này.
Học tập thần niệm và thiên phú có liên hệ cực kỳ trực tiếp. Không phải mỗi người đều có loại thiên phú này, trong con em quý tộc cũng có rất nhiều người trẻ tuổi không có thiên phú thần niệm. Bọn họ thường chịu sự chế giễu và coi thường của mấy con em quý tộc có thân phận xạ thủ đó. Bây giờ bọn họ nghe nói trên đời này lại còn có người hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh nhục thể thì có thể đánh bại mười hai xạ thủ cấp sáu, từng trái tim nguội lạnh đã lâu, lúc này đều hoàn toàn bừng cháy lên.
Trong Tô thành, ngọn lửa này làm vô số trái tim tuổi trẻ trở nên rối loạn.
Mà khi chị em Thù Mạc Nhi đồng thời xuất hiện ở ngoài cửa trang viên Diệp Trùng thì giống như tưới lên ngọn lửa mạnh hừng hực này một gáo dầu.
- Thù Mạn Nhi lại có một người chị?
- Tin tức này của ngươi cũng quá lạc hậu rồi, hai người bọn họ đều là xạ thủ cấp sáu, cùng từ một thầy, chỉ là Thù Mạc Nhi vẫn luôn ở bên ngoài tôi luyện, không cho người ta biết mà thôi!
- Chậc chậc, đây thật sự là một cặp tỷ muội hoa a! Ta nói này, điều này sẽ làm chết bao nhiêu người a!
- Thôi bỏ đi, không biết sao? Hai chị em người ta hiện giờ cùng muốn bái làm môn hạ của Diệp đại sư. Muốn nhìn thấy mặt, ngươi phải nhanh lên. Ta nghe nói, Diệp đại sư người ta hoàn toàn không muốn nhận đồ đệ. Tại sao? Ngươi nghĩ đi, Diệp đại sư người ta là nhân vật gì. Chính là kỹ sư chế tạo vũ khí đứng đầu nước Đông Vân chúng ta, tùy tiện làm một món đồ chơi, đó đều là giá trên trời, sẽ thiếu tiền sao? Trận quyết đấu lần trước, Diệp đại sư tùy tiện thì đã thắng một trăm năm mươi triệu, ở trước mặt y, ngươi cũng xấu hổ nhắc tới tiền. Lại nghĩ xem, chỉ cái danh hiệu kỹ sư chế tạo vũ khí đứng đầu này của người ta thì không có ai nguyện ý đắc tội, ngay cả bệ hạ cũng khách khí đối với hắn. Thiếu thế? Cái đó cũng không thiếu a. Cho nên, nhận đồ đệ, đối với Diệp đại sư người ta mà nói, hoàn toàn là việc tốn sức không được gì, chính là một việc phiền phức, đổi người khác ai nguyện ý chứ? Việc này nếu như không phải bệ hạ mở lời, Diệp đại sư căn bản sẽ không nhận, bất quá, Diệp đại sư người ta đã nói, nhiều nhất chỉ nhận hai mươi người, đi trễ, vậy thì may mắn của ngươi không tốt. Chậc chậc, còn có thể học chung với tỷ muội hoa, điều này mới đẹp làm sao. Này này này, đừng chạy a, ta vẫn chưa nói xong mà…
Đủ loại đủ kiểu tin đồn lan truyền ở Tô thành, vô số phiên bản, lộn xộn lung tung.
Ngoài trang viên của Diệp Trùng, một đám người đen kịt. Diệp Trùng đã có chút đau đầu, vốn dĩ theo hiệp nghị của hắn và Tô Môn Tây Gia Hoa, hắn chỉ cần thu vài quý tộc làm học sinh thì được rồi, ai ngờ lại tới nhiều người thế này. Hơi nhìn sơ một cái, Diệp Trùng ước chừng không dưới ba ngàn người, mà không ngừng có người kéo tới đây.
Bỗng, một cái chiến cơ không có bất cứ ký hiệu nào bay thẳng tới trang viên của Diệp Trùng. Diệp Trùng vừa nhìn liền nhận ra, đây là chiến cơ của Tô Môn Tây Gia Hoa.
Chiến cơ rất mau liền đáp xuống bãi đáp của trang viên Diệp Trùng, đi ra quả nhiên là Tô Môn Tây Gia Hoa. Lần này Tô Môn Tây Gia Hoa khkoong mang theo bất cứ thị vệ nào, tới một mình.
- Đây chính là phản ứng nho nhỏ mà ngươi nói? Diệp Trùng hướng về ngoài cửa ra dấu.
Tô Môn Tây Gia Hoa cười khan hai tiếng: "Ngoài ý muốn, đơn thuần là ngoài ý muốn, ta cũng không ngờ mấy tên này lại nhiệt tình như vậy."
Diệp Trùng mặt không cảm xúc nói: "Theo hiệp nghị của chúng ta, ta tuy đồng ý phối hợp với ngươi, nhưng đây rõ ràng vượt ra ngoài hiệp nghị của chúng ta."
Tô Môn Tây Gia Hoa cũng có chút không biết làm sao nói: "Ta cũng không ngờ, vốn dĩ ta cho rằng ít nhất phải đợi sau khi ngươi tham gia cuộc thi đấu toàn quốc mới có thể có hiệu ứng này, nào biết lại nhanh như vậy. Nhưng trước mắt cự tuyệt cũng không phải là một biện pháp, chi bằng nhân cơ hội này mở rộng thu môn đồ, điều này đều có chỗ tốt đối với ngươi cũng như đối với ta mà."
- Điều này nằm ngoài nội dung hiệp nghị. Diệp Trùng lắc đầu.
- Vậy ngươi nói làm sao đây. Tô Môn Tây Gia Hoa bây giờ không dám coi thường Diệp Trùng, tên tiểu tử tuy bề ngoài trông là người thành thật, thật ra trong tối lại là một gian thương không hơn không kém. Với lại, hắn còn không lời nào để nói, vô luận là pháo trận hai mươi triệu hay là hiệp nghị lần này, điều Diệp Trùng làm đều không có chỗ bắt bẻ. Tô Môn Tây Gia Hoa lại không có chỗ lựa chọn, điều này làm vị bệ hạ cao cao tại thượng này cảm thấy vô cùng tệ hại.
- Đã là ngoài nội dung hiệp nghị, ngươi cần phải trả giá khác. Diệp Trùng bắt đầu ra giá: "Nhận mấy người này không thành vấn đề, nhưng ta có vài yêu cầu."
- Ngươi nói. Tô Môn Tây Gia Hoa giật giật mi, ra dấu Diệp Trùng tiếp tục.
- Thứ nhất, theo xu thế trước mắt, ta không cần thiết tham gia cuộc thi đấu toàn quốc, ta sẽ bỏ cuộc thi đấu toàn quốc.
Tô Môn Tây Gia Hoa trầm ngâm một chút nói: "Điểm này không có vấn đề gì. Nhưng thi đấu toàn quốc, người phải lộ một chút, ừm, cùng một vị xạ thủ cấp tám biểu diễn một trận quyết đấu là được rồi. Nhưng ngày lễ mừng đó của ta, ngươi phải tới tham gia, chút mặt mũi này ngươi vẫn phải nể đó."
- Được. Diệp Trùng đồng ý. Như vậy thì hắn có thể không cần tốn nhiều thời gian như thế cho cuộc thi đấu toàn quốc mà đối với hắn hoàn toàn không có chỗ tốt gì. Hắn vẫn luôn cảm thấy thời gian rất quý báu.
Sắp xếp lại suy nghĩ, Diệp Trùng tiếp tục nói: "Thứ hai, ta đối với bọn họ có bất cứ quyền xử quyết nào."
- Không thành vấn đề! Ha ha, điểm này ngươi yên tâm, cứ cho là người giết mấy tên cũng không có vấn đề gì lớn. Mấy tên này đều là mấy tên con em không có tư cách kế tục gia nghiệp, không ai vì một hai tên trẻ tuổi như vậy mà trở mặt với người. Tô Môn Tây Gia Hoa thoải mái nói.
- Thứ ba, mấy người này một khi huấn luyện thành công, ta có quyền ưu tiên lựa chọn. Mà mấy bước khác trong hiệp nghị ban đầu không đổi, quyền lợi ta có cũng không đổi.
- Được, không thành vấn đề. Tô Môn Tây Gia Hoa sảng khoái đồng ý. Lần này Diệp Trùng không có sư tử mở to miệng, tâm tình Tô Môn Tây Gia Hoa rất tốt.
Sư sĩ truyền thuyết
/606
|