Tôi không biết những thứ mà tôi tặng Cổ gia rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền, theo tôi đoán thì có lẽ sẽ không quá nhiều, ít nhất sẽ không nhiều hơn so với lợi nhuận lúc ban đầu mà Trần Khả Kiều đã hứa hẹn. Dĩ nhiên Cổ gia không muốn vô thanh vô tức phải chịu thiệt, nhưng cũng sẽ không tự dưng chiếm lợi ích của người khác, ông đáp ứng giúp một tay, chủ yếu vẫn là do có hảo cảm đối với tôi, hậu bối biết điều.
Cổ gia thưởng thức từng cái từng cái một. Tôi nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, nghẹn trợn mắt lên nói: "Lão gia tử, món nào đắt tiền nhất vậy?"
Cổ gia cầm lên một cái chìa khóa hình cây gậy vuốt ve ở trong tay, nói: "Món nào cũng không quá đáng giá...." Cái chìa khóa nhẵn bóng kia, ở trong tay lão già vẫn còn sáng lấp lánh, dường như ngày hôm qua vẫn có người sử dụng. Cổ gia đột nhiên biến sắc nói, "Không đúng!"
"Sao vậy?" Tôi sợ hết hồn.
Cổ gia lại cầm kính lúp cẩn thận quan sát cái chìa khóa trong tay. Cuối cùng ông để xuống giường, lẩm bẩm nói: "Đúng là đồ từ thời Tống, nhưng mà......" Lão đột nhiên hỏi tôi, "Những món đồ này cậu lấy từ trong tay người nào thế? Tại sao lại có thể bảo quản tốt đến như vậy?"
Đúng thế, bất kể là chìa khóa bằng sắt hay là bằng đồng, trải qua 900 năm lịch sử, coi như là giữ gìn có tốt hơn nữa cũng không thể nào ngay cả một vết rỉ sét cũng không có, lại càng không thể sáng đến mức có thể làm gương soi.
Tôi úp úp mở mở suốt cả nửa ngày, cuối cùng nói: "Có thể nhà tiểu tử bán cho cháu thì chín kiếp đều là trộm, đây là một cái chìa khóa vạn năng được lưu truyền từ trên xuống?"
Cổ gia dường như căn bản chẳng nghe thấy tôi đang nói cái gì, ông có chút thất thần cầm lên một tờ giấy nhỏ, liếc mắt nhìn một cái, sợ hãi nói: "Hộ thân phù? Cái này nếu mà là cũng là đồ từ triều Tống thì quả thật là gặp quỷ rồi!" Tờ giấy kia màu hơi vàng vàng, chẳng qua là do chất liệu giấy cổ hủ, hơn nữa toàn bộ không có một chút hư hại, tôi đoán chừng ngay cả cho hán gian ngồi lên ghế hùm*, nhét nước ớt* hắn cũng xấu hổ khi nói đó là di vật ngàn năm.
(* Ghế hùm: Hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau).
* Nhét nước ớt: Giã ớt ra lấy nước cho người uống.)
Vấn đề là nó đúng là di vật ngàn năm! Khác biệt với bánh là cái mảnh giấy này tôi vừa rồi cũng đã nhìn thấy, nhưng trong tiềm thức liền lập tức đưa nó vào hàng ngũ không đáng bao nhiêu tiền. Cùng bọn Tần Thủy Hoàng, Hạng Vũ ở chung thời gian dài, trong đầu tôi căn bản là không có cái khái niệm gì về lịch sử cùng thời gian, cứ tiếp tục như vậy thì không thể không bị bại lộ.
Cái bánh thì có thể ăn hết, hộ thân phù thì làm sao bây giờ? Vấn đề cái chìa khóa còn chưa giải quyết xong. Các bạn không thể trông đợi vào sau này có vật nào không giải thích được tôi cũng cầm lên ăn hết chứ?
Cũng may là trên phương diện giám định tờ giấy Cổ gia không có lợi hại như vậy, tôi thừa dịp ông vẫn còn đang trong thời gian sững sờ liền nhanh trí nói: "Đó là vợ cháu thay cháu cầu bùa bình an, vừa nãy gấp quá nên cầm nhầm."
Cổ gia hoài nghi nhìn tôi, cũng không có ý định trả lại cho tôi.
"Nếu không tặng ngài làm kỷ niệm?" Tôi lấy lùi làm tiến.
"Tên cúng cơm của cậu là Nhị Cẩu Tử?"
"Cháu....Vâng đúng thế."
Sự lưỡng lự của tôi lại càng tăng thêm lòng nghi ngờ của Cổ gia. Ông cầm tờ Hộ thân phù thả lại vào trong tờ báo, sau đó đứng dậy nói: "Ta sẽ giữ lại chơi hai ngày, lúc nào cậu muốn lấy lại thì tìm ta." Tôi cũng không nói gì, nếu không lại khiến ông ta phải nghi ngờ. Giấy 900 năm, thậm chí còn có thể bắn ra bột giấy, một khi bị người ta phát hiện, tôi thật sự không biết sẽ có hậu quả gì. Chỉ mong ông cụ suy nghĩ bình thường cho là không thể nào mà buông tha ý nghĩ đi tìm người giám định.
Cổ gia xé một góc tờ báo viết lên một dãy số đưa cho Trần Khả Kiều: "Nhanh đi tìm luật sư của ta, chúng ta hẹn thời gian hoàn thành chuyện này." Trần Khả Kiều trân trọng nhận lấy, sau đó chúng tôi liền chứng kiến lão Cổ cởi ra cái áo lót màu đen, đem cả một đống đồ kể cả tờ báo cũng bọc lại, trên người chỉ mặc mỗi cái áo 3 lỗ rời đi.
Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn theo bóng lưng Cổ gia tự lẩm bẩm nói: " Mặc dù mấy kẻ giang hồ bịp bợm chưa chắc đã là lão già, nhưng tại sao mấy lão già tôi gặp phải lại toàn giống như giang hồ bịp bợm vậy?" Tôi bất chợt muốn gặp lão Sáu Lưu, lại một tháng nữa trôi qua, không biết lần này lão có thể mang tới cho tôi vui mừng gì. Độc tâm thuật mặc dù không tệ, nhưng mỗi người mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần, phần lớn thời điểm là không chiếm được tin tức hữu dụng gì, tôi vẫn đang chờ nó lên level đây.
"Nói qua chuyện của chúng ta đi, Tiêu quản lý."
"Chúng ta.... Đúng vậy, nói một chút đi." Lúc này tôi mới kịp phản ứng, tôi dường như đã giúp nàng một chuyện rất lớn a. Vốn là vừa dồn vừa ép, lúc đầu chỉ là cái hữu danh vô thực nhân tình, kết quả là nói qua nói lại liền biến thành như vậy. Nếu đã như vậy, vậy thì xem xem nàng như thế nào cảm tạ tôi đi. Làm chuyện tốt không cầu hồi báo, tôi mới chỉ làm ở trong mơ, sau đó bị dọa tỉnh lại.
"Những thứ đồ cổ chú đưa ông ấy trị giá bao nhiêu tiền?"
Tôi làm gì biết? Không thể làm gì khác hơn là cao thâm khoát tay áo một cái. Trần Khả Kiều có chút lúng túng cười mấy tiếng nói: "Chị cũng biết không đơn giản chỉ là tiền như vậy, chú giúp chị một chuyện lớn như vậy, nhưng mà chị chả có gì có thể đưa cho chú...."
Nữ nhân nói những lời này thì chỉ có một loại kịch bản là "Chỉ có chính mình", nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nàng không phải là loại nữ nhân như vậy. Tôi rất muốn thống khoái mà nói với nàng: "Trần tiểu thư đừng tự gây khó dễ, chính là đơn giản chỉ là tiền...."
Trần Khả Kiều đứng bên cạnh tôi, nhìn ngoài cửa số nói: "Tại sao lại giúp chị?"
Tôi nên nói như thế nào? Bởi vì nàng cao ngạo quật cường đã đánh động dục vọng muốn bảo vệ của một người đàn ông? Thế này thì quá Hồng Kông rồi. Hay là dùng giọng trêu chọc của lưu manh quý tộc nâng cằm nàng lên rồi nói với nàng: Bộ ngực của chị rất đẹp? Hay là trực tiếp nói cho nàng biết: bởi vì meo meo (mông) của chị rất to?
Trần Khả Kiều nhìn vào mắt của tôi, dường như muốn từ bên trong tìm lần ra được chút gì. Nàng thấy tôi không nói lời nào, ôm lấy bả vai nói: "Yên tâm đi, chị sẽ không để chú phải chịu thiệt. Nghịch Thời Không từ lúc chú quản lý so với chị thì tốt hơn rất nhiều, chị sẽ trong vòng một hai ngày viết một cái hợp đồng chuyển nhượng quầy rượu cho chú, sau đó nó sẽ hoàn toàn mang họ Tiêu."
Lời của nàng lại đưa quan hệ của chúng tôi lên mặt lợi ích, tôi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở nàng: "Hiện nay Nghịch Thời Không kiếm tiền rất tốt."
"Đó cũng là vì chú kinh doanh thích đáng, còn có rượu Đỗ Tùng Năm Sao. Thật ra thì nó chỉ là chị mở chơi thôi, sau này chị lại càng không có thời gian để quản lý, chuyển cho chú là thích hợp nhất." Nàng nhìn tôi, nói thêm, "Chờ sau khi chị cùng lão Cổ đạt thành hiệp nghị rồi suy nghĩ lại xem phải cảm tạ chú như thế nào nhé."
Nàng rất thông minh, khi ước lượng một quầy rượu có thể không so sánh được với những thứ đồ cổ tôi đưa Cổ gia chơi, nàng liền bỏ ra nhiều hơn. Nàng không muốn đắc tội tôi, là bởi vì cảm thấy tôi còn có giá trị lợi dụng. Tôi nhìn chằm chằm mặt của nàng một lúc, đột nhiên phát hiện ra nàng thật ra thì còn rất trẻ, người khác dùng mỹ phẩm là vì đẹp, nhưng nàng lại là vì khiến cho mình nhìn qua thành thục hơn một chút giống hệt như những nhân vật trên thượng tầng. Tôi kỳ quái hỏi nàng: "Chị bao tuổi rồi?"
"A a, chú không biết là hỏi tuổi con gái rất là không lịch sự à?" Nàng dùng những lời này để ngăn cản, nói rõ nàng cũng có chút hoảng loạn.
"Em lịch sự lúc nào à? Bây giờ chị phải nói cho em biết chị là cái dạng gì đi?"
".....chị sắp 25 rồi." Trần Khả Kiều xem ra đã từ từ thích ứng cách nên nói chuyện với tôi như thế nào rồi.
Tôi kinh ngạc nói: "Em cho là chị trên 30 rồi."
Trần Khả Kiều bất đắc dĩ nói: "Đấy rõ ràng là chị thành thục."
Tôi tiếp tục chọc tức nàng: "Không phải thế, nhìn mặt mà giống như trên 30 thì thật là cũng là trên 40 rồi. Chị cứ nhìn Lưu Hiểu Khánh 40 tuổi mà xem, thật ra thì bà năm nay đã 50 mấy rồi."
Trần Khả Kiều ôm bả vai lạnh lùng nói: "Chú đã nói xong chưa?"
Tôi nói: "Em mới chỉ nói đùa thôi, mà chị đã có thể coi em như kẻ bội tình bạc nghĩa rồi."
Tôi nhìn thấy khóe miệng nàng hơi nhếch lên, nói với tôi lần gặp lại sau không thể quay đầu bước vào lộ trình của nàng. Thấy nàng có vẻ bận bịu nhiều việc, 400 triệu đại khái còn chưa đủ để cứu vớt một công ty huy hoàng trên lĩnh vực bất động sản, việc này từ trên kỳ hạn 10 năm cũng có thể tìm được manh mối.
400 triệu, 10 năm, trọng trách trên vai nữ nhân này dường như không nhẹ.
…
Vào thời điểm khi tất cả các trận tranh tài buổi chiều cũng đều tiến hành xong, cái loa phát thanh của đại hội vang lên, để cho những đoàn thể có tham gia thi đấu vào ngày thứ 2 phái đại biểu đi rút thăm, như vậy tiện cho sáng mai lập tức bắt đầu thi đấu.
Đội chúng tôi vẫn do Lâm Xung đại biểu. Ở trên đường từ chủ tịch đài đi về, tôi thấy Lâm Xung nắm tờ giấy không ngừng bật cười. Một người bình thường trầm ổn thì chuyện gì có thể khiến như vậy? Kể cả không phải thi đấu cũng không đến nỗi cao hứng như vậy chứ?
Chờ anh ta trở lại tôi cầm lấy tờ giấy liếc qua cũng không nhịn được cười lớn: Đối thủ ngày mai của chúng tôi, vẫn như cũ là Tinh Võ Tự Do Bác Kích Hội. Lần trước coi như là oan gia ngõ hẹp, lần này thật sự có chút dở khóc dở cười. Bọn họ lần trước thua, vất vất vả vả mới tái đấu được thì trận đấu lại diễn ra, kết quả lại chạm mặt bọn Lâm Xung, tôi cũng có chút không nỡ.
Buổi tối ở khách sạn, hội trưởng Tinh Võ hội dẫn một đám người tới gõ cửa phòng tôi. Tôi còn tưởng rằng đến gây chuyện, nhưng lại nghe hội trưởng ở ngoài cửa nói: " Tiêu đội trưởng, tôi biết lần tranh tài trước các anh vẫn chưa xuất toàn lực, hôm nay tôi tới là muốn mời các anh ngày mai nghiêm túc cùng với chúng tôi đánh một trận...."
Tôi vừa mở cửa, thấy cái đỉnh đầu trọc của hội trưởng, mái tóc vén qua hai bên tai được buộc lại phía sau cổ, nhìn qua giống như người Khiết Đan. Hắn thấy tôi, có chút ngượng ngùng nói: "Vốn là không nên đến đây, nhưng xin anh hãy đáp ứng thỉnh cầu này của tôi."
Tôi gật đầu một cái: "Tôi đáp ứng anh."
Sau khi bọn hội trưởng rời khỏi, Lâm Xung đi tới hỏi tôi: "Đánh như thế nào?"
Tôi suy nghĩ một chút, có chút uể oải nói: "Với thực lực của bọn họ không thể đi tới cùng, sớm chết sớm siêu độ đi." Thật ra thì tôi cũng hơi thích tên hội trưởng.
Ngày thứ hai tôi để Thời Thiên cùng với tôi xếp ở hai vị trí cuối cùng, bọn hội trưởng vẫn như trước không có nhìn thấy đội viên thứ tư của chúng tôi, hơn nữa còn bị đánh sưng mặt sưng mũi, sau đó hài lòng chạy vội ra trạm xe lửa. Bọn họ cũng hiểu, tiếp tục trận tái đấu cũng chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ cao hứng vì lần này tới cuối cũng cũng thấy được cao thủ chân chính. Lúc trước khi chia tay, bọn họ không một chút oán hận cùng ôm chúng tôi, hội trưởng vỗ vỗ bả vai tôi nói: "Tiếc nuối lớn nhất của tôi chính là không thể cùng anh đánh một trận." Khiến cho tôi đang có chút cảm động đối với người luyện võ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Thật ra thì nhìn thân ảnh bọn họ rời đi tôi vẫn có chút đau lòng. Nếu như không phải là gặp gỡ cái tổ hợp biến thái cũng như gian lận này của chúng tôi, mồi hôi xương máu của bọn họ sẽ được báo đáp nhiều hơn. Tôi không biết có vì chúng tôi tham dự mà có thể mang cho kế hoạch to lớn của quốc gia một ảnh hưởng xấu hay không, nhưng nghĩ đến mục tiêu của chúng tôi chẳng qua chỉ là vị trí thứ 5, trong lòng tôi liền dễ chịu hơn một chút.
Cổ gia thưởng thức từng cái từng cái một. Tôi nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, nghẹn trợn mắt lên nói: "Lão gia tử, món nào đắt tiền nhất vậy?"
Cổ gia cầm lên một cái chìa khóa hình cây gậy vuốt ve ở trong tay, nói: "Món nào cũng không quá đáng giá...." Cái chìa khóa nhẵn bóng kia, ở trong tay lão già vẫn còn sáng lấp lánh, dường như ngày hôm qua vẫn có người sử dụng. Cổ gia đột nhiên biến sắc nói, "Không đúng!"
"Sao vậy?" Tôi sợ hết hồn.
Cổ gia lại cầm kính lúp cẩn thận quan sát cái chìa khóa trong tay. Cuối cùng ông để xuống giường, lẩm bẩm nói: "Đúng là đồ từ thời Tống, nhưng mà......" Lão đột nhiên hỏi tôi, "Những món đồ này cậu lấy từ trong tay người nào thế? Tại sao lại có thể bảo quản tốt đến như vậy?"
Đúng thế, bất kể là chìa khóa bằng sắt hay là bằng đồng, trải qua 900 năm lịch sử, coi như là giữ gìn có tốt hơn nữa cũng không thể nào ngay cả một vết rỉ sét cũng không có, lại càng không thể sáng đến mức có thể làm gương soi.
Tôi úp úp mở mở suốt cả nửa ngày, cuối cùng nói: "Có thể nhà tiểu tử bán cho cháu thì chín kiếp đều là trộm, đây là một cái chìa khóa vạn năng được lưu truyền từ trên xuống?"
Cổ gia dường như căn bản chẳng nghe thấy tôi đang nói cái gì, ông có chút thất thần cầm lên một tờ giấy nhỏ, liếc mắt nhìn một cái, sợ hãi nói: "Hộ thân phù? Cái này nếu mà là cũng là đồ từ triều Tống thì quả thật là gặp quỷ rồi!" Tờ giấy kia màu hơi vàng vàng, chẳng qua là do chất liệu giấy cổ hủ, hơn nữa toàn bộ không có một chút hư hại, tôi đoán chừng ngay cả cho hán gian ngồi lên ghế hùm*, nhét nước ớt* hắn cũng xấu hổ khi nói đó là di vật ngàn năm.
(* Ghế hùm: Hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau).
* Nhét nước ớt: Giã ớt ra lấy nước cho người uống.)
Vấn đề là nó đúng là di vật ngàn năm! Khác biệt với bánh là cái mảnh giấy này tôi vừa rồi cũng đã nhìn thấy, nhưng trong tiềm thức liền lập tức đưa nó vào hàng ngũ không đáng bao nhiêu tiền. Cùng bọn Tần Thủy Hoàng, Hạng Vũ ở chung thời gian dài, trong đầu tôi căn bản là không có cái khái niệm gì về lịch sử cùng thời gian, cứ tiếp tục như vậy thì không thể không bị bại lộ.
Cái bánh thì có thể ăn hết, hộ thân phù thì làm sao bây giờ? Vấn đề cái chìa khóa còn chưa giải quyết xong. Các bạn không thể trông đợi vào sau này có vật nào không giải thích được tôi cũng cầm lên ăn hết chứ?
Cũng may là trên phương diện giám định tờ giấy Cổ gia không có lợi hại như vậy, tôi thừa dịp ông vẫn còn đang trong thời gian sững sờ liền nhanh trí nói: "Đó là vợ cháu thay cháu cầu bùa bình an, vừa nãy gấp quá nên cầm nhầm."
Cổ gia hoài nghi nhìn tôi, cũng không có ý định trả lại cho tôi.
"Nếu không tặng ngài làm kỷ niệm?" Tôi lấy lùi làm tiến.
"Tên cúng cơm của cậu là Nhị Cẩu Tử?"
"Cháu....Vâng đúng thế."
Sự lưỡng lự của tôi lại càng tăng thêm lòng nghi ngờ của Cổ gia. Ông cầm tờ Hộ thân phù thả lại vào trong tờ báo, sau đó đứng dậy nói: "Ta sẽ giữ lại chơi hai ngày, lúc nào cậu muốn lấy lại thì tìm ta." Tôi cũng không nói gì, nếu không lại khiến ông ta phải nghi ngờ. Giấy 900 năm, thậm chí còn có thể bắn ra bột giấy, một khi bị người ta phát hiện, tôi thật sự không biết sẽ có hậu quả gì. Chỉ mong ông cụ suy nghĩ bình thường cho là không thể nào mà buông tha ý nghĩ đi tìm người giám định.
Cổ gia xé một góc tờ báo viết lên một dãy số đưa cho Trần Khả Kiều: "Nhanh đi tìm luật sư của ta, chúng ta hẹn thời gian hoàn thành chuyện này." Trần Khả Kiều trân trọng nhận lấy, sau đó chúng tôi liền chứng kiến lão Cổ cởi ra cái áo lót màu đen, đem cả một đống đồ kể cả tờ báo cũng bọc lại, trên người chỉ mặc mỗi cái áo 3 lỗ rời đi.
Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn theo bóng lưng Cổ gia tự lẩm bẩm nói: " Mặc dù mấy kẻ giang hồ bịp bợm chưa chắc đã là lão già, nhưng tại sao mấy lão già tôi gặp phải lại toàn giống như giang hồ bịp bợm vậy?" Tôi bất chợt muốn gặp lão Sáu Lưu, lại một tháng nữa trôi qua, không biết lần này lão có thể mang tới cho tôi vui mừng gì. Độc tâm thuật mặc dù không tệ, nhưng mỗi người mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần, phần lớn thời điểm là không chiếm được tin tức hữu dụng gì, tôi vẫn đang chờ nó lên level đây.
"Nói qua chuyện của chúng ta đi, Tiêu quản lý."
"Chúng ta.... Đúng vậy, nói một chút đi." Lúc này tôi mới kịp phản ứng, tôi dường như đã giúp nàng một chuyện rất lớn a. Vốn là vừa dồn vừa ép, lúc đầu chỉ là cái hữu danh vô thực nhân tình, kết quả là nói qua nói lại liền biến thành như vậy. Nếu đã như vậy, vậy thì xem xem nàng như thế nào cảm tạ tôi đi. Làm chuyện tốt không cầu hồi báo, tôi mới chỉ làm ở trong mơ, sau đó bị dọa tỉnh lại.
"Những thứ đồ cổ chú đưa ông ấy trị giá bao nhiêu tiền?"
Tôi làm gì biết? Không thể làm gì khác hơn là cao thâm khoát tay áo một cái. Trần Khả Kiều có chút lúng túng cười mấy tiếng nói: "Chị cũng biết không đơn giản chỉ là tiền như vậy, chú giúp chị một chuyện lớn như vậy, nhưng mà chị chả có gì có thể đưa cho chú...."
Nữ nhân nói những lời này thì chỉ có một loại kịch bản là "Chỉ có chính mình", nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nàng không phải là loại nữ nhân như vậy. Tôi rất muốn thống khoái mà nói với nàng: "Trần tiểu thư đừng tự gây khó dễ, chính là đơn giản chỉ là tiền...."
Trần Khả Kiều đứng bên cạnh tôi, nhìn ngoài cửa số nói: "Tại sao lại giúp chị?"
Tôi nên nói như thế nào? Bởi vì nàng cao ngạo quật cường đã đánh động dục vọng muốn bảo vệ của một người đàn ông? Thế này thì quá Hồng Kông rồi. Hay là dùng giọng trêu chọc của lưu manh quý tộc nâng cằm nàng lên rồi nói với nàng: Bộ ngực của chị rất đẹp? Hay là trực tiếp nói cho nàng biết: bởi vì meo meo (mông) của chị rất to?
Trần Khả Kiều nhìn vào mắt của tôi, dường như muốn từ bên trong tìm lần ra được chút gì. Nàng thấy tôi không nói lời nào, ôm lấy bả vai nói: "Yên tâm đi, chị sẽ không để chú phải chịu thiệt. Nghịch Thời Không từ lúc chú quản lý so với chị thì tốt hơn rất nhiều, chị sẽ trong vòng một hai ngày viết một cái hợp đồng chuyển nhượng quầy rượu cho chú, sau đó nó sẽ hoàn toàn mang họ Tiêu."
Lời của nàng lại đưa quan hệ của chúng tôi lên mặt lợi ích, tôi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở nàng: "Hiện nay Nghịch Thời Không kiếm tiền rất tốt."
"Đó cũng là vì chú kinh doanh thích đáng, còn có rượu Đỗ Tùng Năm Sao. Thật ra thì nó chỉ là chị mở chơi thôi, sau này chị lại càng không có thời gian để quản lý, chuyển cho chú là thích hợp nhất." Nàng nhìn tôi, nói thêm, "Chờ sau khi chị cùng lão Cổ đạt thành hiệp nghị rồi suy nghĩ lại xem phải cảm tạ chú như thế nào nhé."
Nàng rất thông minh, khi ước lượng một quầy rượu có thể không so sánh được với những thứ đồ cổ tôi đưa Cổ gia chơi, nàng liền bỏ ra nhiều hơn. Nàng không muốn đắc tội tôi, là bởi vì cảm thấy tôi còn có giá trị lợi dụng. Tôi nhìn chằm chằm mặt của nàng một lúc, đột nhiên phát hiện ra nàng thật ra thì còn rất trẻ, người khác dùng mỹ phẩm là vì đẹp, nhưng nàng lại là vì khiến cho mình nhìn qua thành thục hơn một chút giống hệt như những nhân vật trên thượng tầng. Tôi kỳ quái hỏi nàng: "Chị bao tuổi rồi?"
"A a, chú không biết là hỏi tuổi con gái rất là không lịch sự à?" Nàng dùng những lời này để ngăn cản, nói rõ nàng cũng có chút hoảng loạn.
"Em lịch sự lúc nào à? Bây giờ chị phải nói cho em biết chị là cái dạng gì đi?"
".....chị sắp 25 rồi." Trần Khả Kiều xem ra đã từ từ thích ứng cách nên nói chuyện với tôi như thế nào rồi.
Tôi kinh ngạc nói: "Em cho là chị trên 30 rồi."
Trần Khả Kiều bất đắc dĩ nói: "Đấy rõ ràng là chị thành thục."
Tôi tiếp tục chọc tức nàng: "Không phải thế, nhìn mặt mà giống như trên 30 thì thật là cũng là trên 40 rồi. Chị cứ nhìn Lưu Hiểu Khánh 40 tuổi mà xem, thật ra thì bà năm nay đã 50 mấy rồi."
Trần Khả Kiều ôm bả vai lạnh lùng nói: "Chú đã nói xong chưa?"
Tôi nói: "Em mới chỉ nói đùa thôi, mà chị đã có thể coi em như kẻ bội tình bạc nghĩa rồi."
Tôi nhìn thấy khóe miệng nàng hơi nhếch lên, nói với tôi lần gặp lại sau không thể quay đầu bước vào lộ trình của nàng. Thấy nàng có vẻ bận bịu nhiều việc, 400 triệu đại khái còn chưa đủ để cứu vớt một công ty huy hoàng trên lĩnh vực bất động sản, việc này từ trên kỳ hạn 10 năm cũng có thể tìm được manh mối.
400 triệu, 10 năm, trọng trách trên vai nữ nhân này dường như không nhẹ.
…
Vào thời điểm khi tất cả các trận tranh tài buổi chiều cũng đều tiến hành xong, cái loa phát thanh của đại hội vang lên, để cho những đoàn thể có tham gia thi đấu vào ngày thứ 2 phái đại biểu đi rút thăm, như vậy tiện cho sáng mai lập tức bắt đầu thi đấu.
Đội chúng tôi vẫn do Lâm Xung đại biểu. Ở trên đường từ chủ tịch đài đi về, tôi thấy Lâm Xung nắm tờ giấy không ngừng bật cười. Một người bình thường trầm ổn thì chuyện gì có thể khiến như vậy? Kể cả không phải thi đấu cũng không đến nỗi cao hứng như vậy chứ?
Chờ anh ta trở lại tôi cầm lấy tờ giấy liếc qua cũng không nhịn được cười lớn: Đối thủ ngày mai của chúng tôi, vẫn như cũ là Tinh Võ Tự Do Bác Kích Hội. Lần trước coi như là oan gia ngõ hẹp, lần này thật sự có chút dở khóc dở cười. Bọn họ lần trước thua, vất vất vả vả mới tái đấu được thì trận đấu lại diễn ra, kết quả lại chạm mặt bọn Lâm Xung, tôi cũng có chút không nỡ.
Buổi tối ở khách sạn, hội trưởng Tinh Võ hội dẫn một đám người tới gõ cửa phòng tôi. Tôi còn tưởng rằng đến gây chuyện, nhưng lại nghe hội trưởng ở ngoài cửa nói: " Tiêu đội trưởng, tôi biết lần tranh tài trước các anh vẫn chưa xuất toàn lực, hôm nay tôi tới là muốn mời các anh ngày mai nghiêm túc cùng với chúng tôi đánh một trận...."
Tôi vừa mở cửa, thấy cái đỉnh đầu trọc của hội trưởng, mái tóc vén qua hai bên tai được buộc lại phía sau cổ, nhìn qua giống như người Khiết Đan. Hắn thấy tôi, có chút ngượng ngùng nói: "Vốn là không nên đến đây, nhưng xin anh hãy đáp ứng thỉnh cầu này của tôi."
Tôi gật đầu một cái: "Tôi đáp ứng anh."
Sau khi bọn hội trưởng rời khỏi, Lâm Xung đi tới hỏi tôi: "Đánh như thế nào?"
Tôi suy nghĩ một chút, có chút uể oải nói: "Với thực lực của bọn họ không thể đi tới cùng, sớm chết sớm siêu độ đi." Thật ra thì tôi cũng hơi thích tên hội trưởng.
Ngày thứ hai tôi để Thời Thiên cùng với tôi xếp ở hai vị trí cuối cùng, bọn hội trưởng vẫn như trước không có nhìn thấy đội viên thứ tư của chúng tôi, hơn nữa còn bị đánh sưng mặt sưng mũi, sau đó hài lòng chạy vội ra trạm xe lửa. Bọn họ cũng hiểu, tiếp tục trận tái đấu cũng chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ cao hứng vì lần này tới cuối cũng cũng thấy được cao thủ chân chính. Lúc trước khi chia tay, bọn họ không một chút oán hận cùng ôm chúng tôi, hội trưởng vỗ vỗ bả vai tôi nói: "Tiếc nuối lớn nhất của tôi chính là không thể cùng anh đánh một trận." Khiến cho tôi đang có chút cảm động đối với người luyện võ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Thật ra thì nhìn thân ảnh bọn họ rời đi tôi vẫn có chút đau lòng. Nếu như không phải là gặp gỡ cái tổ hợp biến thái cũng như gian lận này của chúng tôi, mồi hôi xương máu của bọn họ sẽ được báo đáp nhiều hơn. Tôi không biết có vì chúng tôi tham dự mà có thể mang cho kế hoạch to lớn của quốc gia một ảnh hưởng xấu hay không, nhưng nghĩ đến mục tiêu của chúng tôi chẳng qua chỉ là vị trí thứ 5, trong lòng tôi liền dễ chịu hơn một chút.
/434
|