Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 226: Tố nhân biểu thái Lữ Bố

/434


Thực sự may mắn vũ khí Hạng Vũ dùng đi quyết đấu không phải Bát đại chùy, nghe nói quả chùy đó không phải 400 cân mà là 800 cân, ít nhất cũng nặng tầm 100 200kg.

Có lẽ có một số người không rõ cảm giác bị 130 cân đè lên là thế nào, kỳ thật 130 cân (65kg) cũng không nặng lắm, tương đương với sức nặng của một người bình thường, nhưng dù gì người ta có đè toàn bộ cơ thể lên cũng không tập trung ở một điểm, dù sao người còn có đầu, có cổ, có ngực, có đùi.

Nhưng mà thương của Hạng Vũ ném ra lúc tôi không đề phòng, 130 cân tương đương với một người trưởng thành lao thẳng vào ngực làm tôi ngã ngồi xuống, hơn nữa còn bị động năng tác động, tôi không nằm lăn ra mới lạ -- nếu các bạn không phục thì cứ thử xem, tôi cũng khoảng 130 cân, rất vui lòng hỗ trợ.

Hạng Vũ cầm thương vào tay, tùy ý múa mấy thương, thương trong tay anh ấy như một cái côn nhựa, tôi hiện tại cũng tin tưởng cách nói là anh ý vạn nhân địch, cầm cái vũ khí giết người biến thái này, chiêu pháp không cần tinh diệu cỡ nào, trong đám đông chỉ cần quét ngang thì cũng là một cái máy xay thịt rồi.

Lam Xung, Đổng Bình, Trương Thanh đều là cao thủ dùng thương, nhưng nếu để họ dùng Bá Vương thương này, vậy cũng không múa nổi, bởi vậy bọn họ rất tin tưởng vào khả năng Hạng Vũ thắng trận này.

Đoàn Cảnh Trụ tiếc nuối: “Đáng tiếc Tiểu ôn hầu Lã Phương ca ca không ở đây, nếu không để anh ấy mớm chiêu cho Hạng đại ca, giúp đại ca hiểu thêm về Phương Thiên họa kích.”

Trương Thanh vỗ vai anh ấy: “Hạng đại ca là anh hùng hảo hán, sao lại thèm chiếm chút tiện nghi này chứ?”

Lâm Xung lão luyện thành thục nói với Hạng Vũ: “Hạng huynh, thương mặc dù có rồi, nhưng anh còn chưa xem thuận tay hay không, hôm nay chiến có vội vàng quá không?”

Tôi vừa mới lấy lại chút sức lực nói: “Đúng vậy Vũ ca, có vội vàng quá không?”

Hạng Vũ không nói gì, quay lưng đi lẩm bẩm: “Anh không còn nhiều thời gian...”

Hạng Vũ cầm thương, trở lại trường tìm con thỏ thọt. Anh ấy xoay người lên ngựa, ôm quyền nói với chúng tôi: “Các vị, Hạng mỗ đi đây.”

Phương Trấn Giang vội la lên: “Không nên như vậy, chúng ta cũng đi theo quan chiến.”

Ngô Tam Quế cũng nói: “Hạng lão đệ, đại chiến sắp tới phải chú ý tiết kiệm mã lực.” Anh ấy vừa nói vậy mọi người đều ý thức được vấn đề này, từ đây tới núi Xuân Không cũng hơn 30 dặm (15km), con thỏ thọt mặc dù thần tuấn nhưng chở anh ấy cùng đại thương cũng hơn 400 cân, chạy hết quãng đường cũng không dễ dàng.

Hạng Vũ sững sờ: “Không sao đâu.”

Vương Dần xông về phía trước kéo cương con thỏ thọt lại nói: “Thế này đi, tôi lái cái xe chở than đá chở ngựa cùng thương đến. Hạng đại ca cùng mấy người Tiểu Cường ngồi xe tới.” Xe tải của Vương Dần để lại ở trường Dục Tài khi đi Singapore, thân phận hiện giờ của anh ấy là đội trưởng đội xe của Dục Tài, lần này có lẽ là lần cuối cùng lái xe chở than.

Hạng Vũ nghĩ lại, lập tức xuống ngựa, giao thương cho Vương Dần: “Làm phiền rồi.”

Vương Dần đặt thương ở thùng xe, khó xử hỏi: “Nhưng con ngựa lên xe kiểu gì?”

Thùng xe cách mặt đất khoảng tầm 1m5, người bò lên còn phải vịn tay à.

Bảo Kim kéo Lý Quỳ nói: “Đến, tôi ôm chân trước cậu ôm chân sau. Hai ta đưa ngựa lên.”

Mọi người: “...”

Thời Thiên chui từ đám đông ra, không ngừng kêu lên: “Tôi có biện pháp, tôi có biện pháp.” Anh ấy nhảy lên xe, móc ra một quả táo lắc lắc trước mặt con thỏ thọt: “Ngựa ngoan, lên nào.” Vẫn là bộ dáng trộm gà cắp chó, con thỏ thọt khinh miệt nhìn anh ấy, mũi phì phì, nước mũi văng lên mặt Thời Thiên.

Hạng Vũ mỉm cười, hai ngón tay đặt lên miệng huýt gió, kêu lên: “Tiểu Hắc, lên.”

Con thỏ thọt nghe thấy chủ nhân gọi, đi lùi ra sau vài bước, chạy chầm chậm lao lên. Hai chân trước nhẹ nhàng nhấc lên đặt lên thùng xe, hai chân sau nhẹ nhàng lăng không hạ xuống. Vững vàng dừng trên thùng xe, sau đó trừng mắt đối thị với Thời Thiên một lúc, cúi đầu ăn quả táo trong tay Thời Thiên, mọi người cười ha hả, đều khen: “Súc sinh giỏi lắm.” Trong lòng tôi nói thầm: Không hổ là đã từng chui qua vòng lửa.

Sau đó tôi kêu Ngụy Thiết Trụ cùng Lý Tĩnh Thủy lái hai chiếc xe khách lớn của trường chở mọi người đi, tôi cùng Hạng Vũ với Tần Thủy Hoàng vẫn đi chiếc xe bánh mì nát, lao thẳng tới biệt thự núi Xuân Không.

Lúc này trên xe chúng tôi có thêm một thằng nhóc – Tào Tiểu Xung, thằng nhóc này rất thích Bánh Bao, tiếp đó nó thân với Tần Thủy Hoàng nhất, bá bá mập mạp của nó từng vô tư đưa bí tịch hồn đầu la truyền cho nó, hai người cùng sóng vai chiến đấu một thời kỳ, tiếp đó nó thích dán lấy Hạng Vũ, Hạng bá bá mặc dù chưa từng tỏ ra thân thiện, nhưng dạy nó những thứ mới mẻ kích thích, hiện tại Tiểu Xung thích Ngô Tam Quế, lão hán gian đối với người khác luôn như thâm cừu đại hận, nhưng chơi với Tào Tiểu Xung rất vui, một già một trẻ thỉnh thoảng cười khanh khách.

Ngô Tam Quế cảm khái: “Lúc anh chết… cháu anh cũng lớn bằng Tiểu Xung.”

Tôi nói thầm lão kiếm đâu ra cháu, Ngô Ứng Hùng chả bị Kiến Ninh công chúa thiến là gì?

Tôi vừa lái xe vừa hỏi Tiểu Xung: “Hạng bá bá đấu với Lữ Bố, con hy vọng ai thắng?”

Tào Tiểu Xung không chút hàm hồ đáp: “Đương nhiên hy vọng Hạng bá bá thắng, cha nói Lữ bố không phải người tốt.”

Tôi cười nói: “Cha con đánh giá Lữ Bố thế nào?”

“Cha con thường nói với mấy ngươi Hứa Trử thúc thúc rằng, làm người không cần làm Lữ Bố.”

Cả xe đều cười, Hạng Vũ cũng cười nói: “Đứa nhỏ này nói chuyện rất có duyên nha.”

Tôi nói: “Vũ ca, nhân duyên thì nhân duyên, nhưng Lữ Bố quả thực là kình địch.”

Hạng Vũ ngừng cười nói: “Anh chỉ không thích nó thôi, cho dù vì A Ngu anh cũng sẽ không khinh địch.”

Tôi trầm mặc một lúc nói: “Anh cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, nơi này cách thời đại các anh mấy ngàn năm, chị dâu vị tất có thể cùng thời đại chúng ta, Quan nhị ca cũng thế là gì, huynh đệ có ba người thì đại gia cùng tam gia đi Bắc triều với Tùy triều.”

Hạng Vũ gật đầu: “Anh hiểu.”

Chờ khi chúng tôi tới biệt thự, thằng nhóc Nhị béo còn chưa tới, lần trước chúng tôi tới đây làm to chuyện nên tới giờ vẫn không ai ở, cỏ sắp mọc đầy rồi, trên lầu vẫn lộn xộn. Ngô Tam Quế giả bộ đi dạo chung quanh, kỳ thật là quan sát bốn phía có phục binh không, lão già này lục đục với người khác cả đời rồi, đến đâu cũng phải cẩn thận, tôi kêu lão về: “Muốn biết có mai phục hay không cần phải phiền toái thế sao?” Tôi quay lại hỏi Triệu mặt trắng: “Tiểu Triệu, có sát khí không?”

Lúc này đám đông đi theo chúng tôi ồn ào xuống xe, Ngô Đạo Tử cầm theo giấy chuẩn bị sẵn, bút vẽ cũng cầm sẵn trong tay. Vẻ mặt vô cùng hưng phấn, ngay cả mấy vị văn nhân cũng không muốn bỏ qua tràng cảnh Hạng Vũ chiến Lữ Bố. Tôi tiếc nuối nói: “Nếu có camera thì tốt.”

Các hảo hán lấy điện thoại cầm tay ra: “Điện thoại của bọn anh quay được.” sau đó bắt đầu thảo luận: “Điện thoại của chú mấy megapixel?” “Của em 3.0, của anh thì sao?”

Tôi: “...”

Vương Dần vì không khiến con thỏ thọt cảm thấy mệt nên đi rất chậm, tới nơi sau cùng, đằng sau anh ấy là một chiếc xe container lớn, hoàn toàn đóng kín, cái xe này chạy tới giữa đồng cỏ, cửa sau chậm rãi nâng lên. Từ phòng điều khiển có mấy người chạy ra bắt đầu dựng cầu.

Chúng tôi cũng không biết đây là ý gì, vây tới xem náo nhiệt. Chờ cho cầu nhỏ đáp xong, lái xe lại ấn một cái nút, bên trong cánh cửa cuối hiện lên một hàng rào nhỏ, chúng tôi nhìn qua, nguyên lai trong container có một con ngựa.

Con ngựa này so với cao thỏ thọt cao to hơn một chút, toàn thân trắng phau, không một sợi lông tạp. Bờm ngựa không cần chỉnh sửa, khẳng định phải bỏ tiền chăm sóc bộ mã nhiều hơn cả David Bechkham, nhìn cứ như mây trắng.

Xem vẻ con ngựa được hầu hạ cẩn thận, đám công nhân vội vàng giúp nó xây thang, nó chẳng thèm nhìn lại bọn tôi, chỉ liếc đông ngó tây, chờ khi cái thang dài đáp xong, nó mới thử giẫm một móng lên xem sao, sau đó gật gù đắc ý hổ báo bước xuống xe, công nhân vội vàng đặt lên lưng nó một tấm thảm mỏng, cẩn thận xoa lông. Trương Thuận nhìn qua xe container: “He he, là xe điều hòa.”

Con thỏ thọt đứng trên xe chờ than đá thấy vậy cũng choáng. Khi nó đua ngựa cũng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy. Nó nhòm nhòm con bạch mã kia, con ngựa trắng cũng đang dò xét nó, nó thấy con thỏ thọt nghèo nàn đứng trên xe than đá, kêu phì phì, tựa hồ đang cười nhạo con thỏ thọt, con thỏ thọt hất đầu phì phì, cũng chẳng biết là hâm mộ hãy tức giận, nó nhảy thẳng từ trên xe chở than xuống.

Trận đấu còn chưa đánh mà so về mặt khí thế đã kém một bậc, mọi người đều khó chịu, thấy một con ngựa như vậy, không biết Lữ Bố sẽ kiêu ngạo mức nào.

Kết quả khi Lữ Bố tới bọn tôi được mở rộng tầm mắt, thằng nhóc đi tới bằng một chiếc xe 250 phân khối nát be nát bét.

Lữ Bố thấy đám công nhân còn chưa làm xong, cởi Phương Thiên họa Kích ra, tôi móc điều thuốc qua mời – trong mắt người khác hắn là Lữ Bố, trong mắt tôi nó là Nhị béo đánh nhau với tôi từ nhỏ, không thể không chào hỏi một câu.

Tôi đưa thuốc cho nó: “Tới rồi hả?”

Nhị béo nhìn thuốc trong tay tôi đầy do dự: “Vì lần quyết chiến này tao cũng đã cai thuốc rồi.”

“Cai thuốc bao lâu rồi?”

“...Mới sáng hôm nay bắt đầu cai.”

Tôi đá vào mông nó, cười mắng: “Hút đi! Hút có một điếu mà chết à?”

Nhị béo ngượng ngùng châm lửa: “Bọn mày đến sớm rồi hả?”

Tôi nói: “Vừa tới.”

Sau đó hai chúng tôi lại chẳng có gì để nói, chung tôi hiện tại thuộc hai trận doanh đối địch.

Nhị béo nắm Phương Thiên Họa Kích trong tay chờ các công nhân hoàn thành công việc, mấy người kia chỉ lo làm việc, cẩn thận cọ rửa từng chỗ một, cuối cùng Nhị béo không thể chịu nổi nữa, hét lên: “Bọn mày xong chưa? Đó là ngựa chứ có phải động cơ đâu, lau cái gì mà lau, sơn mà tróc tính đầu ai đây?”

Mấy công nhân nghe vậy vội làm nhanh hơn, sau đó vội lên xe rời đi.

Nhị béo cắm cây kích trên cỏ, cởi xuống từ xe máy một đống lớn mở ra, nguyên loại là một bộ bì giáp chế tác tinh xảo, bất quá vừa thấy là biết đồ thủ công hiện đại, chắc cũng là do Hà Thiên Đậu đầu tư.

Nhị béo mặc áo giáp che ngực, rồi mặc áo choàng, tôi phì cười: “He he, thanh đồng thánh đấu sĩ, còn chưa tạo xong thập nhị cung hoàng đạo hả.”

Nhị béo ngượng ngùng cười cười, ném tàn thuốc xuống đất, cẩn thận kiểm tra yên ngựa, sau đó xoay người lên ngựa. Hạng Vũ thấy thế cũng lấy Bá Vương Thương từ trên xe than đá xuống nhảy lên con thỏ thọt, hai người ngồi trên lưng ngựa đi vòng vòng.

Chạy qua chạy lại, con ngựa kia dù kiêu căng nhưng thật sự cùng con thỏ thọt một đen một trắng lao đi như tên rời khỏi cung.

Tôi không hiểu: “Bọn họ làm gì vậy?”

Lâm Xung: “Trước tiên dắt ngựa đi rong, hai người kia lúc động thủ không qua ba năm trăm chiêu khẳng định không phân thắng bại, nhất định phải bảo đảm mã lực.”

Một lát sau, các hảo hát cùng Tứ đại thiên vương đều ngồi vào vị trí, tôi biết sắp bắt đầu rồi, quả nhiên, hai người dần dần giảm tốc độ, quay nửa vòng, sau đó Nhị béo bên trái Hạng Vũ bên phải đứng sẵn sàng, nhị béo ôm quyền với Hạng Vũ; “Anh trước tôi, tôi xưng một tiếng Hạng huynh, anh vị tất có thể biết tên tôi.”

Hạng Vũ thi lễ: “Không cần khách khí, tôi biết cậu là đệ nhất mãnh tướng của tam quốc.”

Nhị béo nói: “Anh tôi giao chiến, chỉ có thể nói đều vì việc riêng, nhưng vô thù oán, trên chiến trường đao thương không có mắt, chúng ta dùng hết sức là được. Không cần tử chiến, ý Hạng huynh thế nào?”

Trong đám đông có người hô: “Còn chưa đánh mà thằng nhóc này đã sợ.” Tôi quay đầu lại trừng mắt, biết hẳn là người của đám hảo hán nói, tứ đại thiên vương bon họ sẽ không nói loại lời nói này. Hai phương giao chiến, mỗi người hiện đại thức tỉnh thì từ trình độ nhất định sẽ nhân từ nương tay, bình thản hai ba mươi năm, bọn họ đã không muốn thấy máu nữa. Kỳ thật đừng nói là hai thế làm người, cho dù một người mà đã sống vài chục tuổi, có vợ có con, dù kiếp trước là kiêu hùng cũng không động nổi đao.

Hạng Vũ nghe nhị béo nói vậy, mỉm cười: “Tao cũng không muốn mạng của mày hay ném mạng ở chỗ này.”

Tôi thở dài một hơi, đoạt lấy đồ ăn vặt của Tú Tú ăn ngấu nghiến, hiện tại tôi có thể thoải mái xem trận đấu này rồi.

Hạng Vũ nói tiếp: “Chỉ là tao có một yêu cầu.”

Nhị béo: “Mời nói.”

“Nếu tao thắng, bọn mày đáp ứng tao tìm Ngu Cơ phải không?”

“Uh.”

“Vậy được, yêu cầu của tao là nếu tao thắng, bọn mày trước không kinh động cô ấy. Chỉ cần mang tao đi để tao nhìn thấy cô ấy, tùy quyết định của tao khi nào khôi phục trí nhớ của cô ấy.”

Nhị béo nói: “Không vấn đề, tao thay ông chủ của bọn tao đáp ứng mày.”

Hạng Vũ hoành thương : “Mời.”

Nhị béo đặt Phương Thiên Họa Kích ngang trước mặt nói: “Mời.”

Các hảo hán đều tập trung nhìn xem. Mọi người đều mở điện thoại, khẩn trương chờ hai người khai chiến. Chỉ sợ một phút không lưu ý sẽ bỏ lỡ mất đoạn phấn khích. Ngô Đạo Tử tay nắm bút, có vẻ đang giết thời gian, nhưng tôi phát hiện mắt ông ấy không nháy một chút, chờ vẽ lại hình ảnh.

Nhìn lại Hạng Lữ hai người thấy bọn họ đồng thời giục ngựa lao tới đối phương, con thỏ thọt dù sao cũng là chiến mã có trí nhớ của kiếp trước, tương thông tâm ý với chủ nhân, Hạng Vũ hơi khom lưng nó đã hiểu chủ nhân muốn công kích, chưa cần có hiệu lệnh đã lao thẳng tới, Hạng Vũ một tay nắm thương, thét dài, chờ khi cách Nhị béo hơn mười bước bỗng nhiên dùng hai tay nắm thương, lao thẳng tới đập Nhị béo. Nhị béo vừa mới khởi động, thấy thương tơi giơ ngang Phương Thiên Họa Kích đón đỡ, “rầm” một tiếng nổ to, hai con ngựa lướt qua nhau, Hạng Vũ kéo cương, con thỏ thọt xoay người vô cùng xinh đẹp, mắt hổ chằm chằm chuẩn bị lần công kích thứ hai.

Nhị béo đỡ một thương, thái độ vô cùng khó hiểu nhìn lại con ngựa, nó thử kéo cương, nhưng con ngựa không nhúc nhích.

Kỳ thật vừa rồi trong nháy mắt bọn tôi cũng thấy rõ, Hạng Vũ nện xuống một thương, con ngựa lảo đảo, khi đó, thắt lưng con ngựa tựa hồ sụp xuống phân nửa, hiện tại nhị béo kéo dây cương, con ngựa vô lực phản ứng, không thể tưởng tượng nổi con ngựa nhìn qua uy phong lại là cái giàn hoa giấy.

Vì vậy một màn khiến mọi người phát điên xuất hiện: Hạng Vũ cầm thương chờ Nhị béo quay đầu, nhưng nhị béo chậm chạp không nhúc nhích. Mông người cùng mông ngựa đều quay về phía Hạng Vũ.

Một lúc lâu sau, con ngựa mới hồi lại được chút lực, bắt đầu động đậy, hai chân trước của nó chõe ra, hai chân sau cũng chõe ra nốt, chậm rãi lay động chuyển đầu lại, tựa hồ như khi còn bé tôi ngồi ngựa gỗ.

Con thỏ thọt thấy con ngựa kia đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, cũng đáng đời, thờ phì phì nhe răng cười.

Hạng Vũ nhìn Nhị béo, nói: “Chờ mày thay ngựa rồi tái chiến.”

Nhị béo cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, lát sau “hừ” một tiếng sau đó nhảy xuống ngựa lên xe máy đi luôn, tôi không hiểu gì cả hô: “Mày không dắt ngựa đi à?”

Tiếng Nhị béo từ xa vọng lại: “Tặng cho bọn mày đấy.”

Sau đó trận quyết đấu này cứ vậy đã kết thúc.

Cổ đại sư nói rất hay, cao thủ quyết chiến thường một hai hiệp, lời ấy tôi không thể phản đối.

Trận đại chiến này từ lúc chuẩn bị đã khiến mọi người chú ý, mặc dù là cuộc chiến của hai người, nhưng tuyệt không kém trận chiến giữa hai nước, bởi vì thanh danh khủng bố của Sở bá vương cùng Lữ Bố, người ta nghe qua đều phải nhíu mày, kết quả là một trò cười, chẳng có gì đáng chú ý, ngay cả cơ hội tìm quân y cũng không có.


/434

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status