"Ầm!"
Ánh lửa bùng lên theo tiếng nổ vang, Ryan vẫn tư thế giơ cao ba lô, vẻ mặt kiên nghị đột nhiên hét lớn:
- Vì Trung Quốc, xông lênnnnnn!
Dưới làn sóng khí nóng rực cuồn cuộn, mang theo biểu tình vô oán vô hối, hắn lảo đảo thân hình rồi mặt mang mỉm cười mà ngã xuống đất.
Khiến kẻ khác khó có thể tin là dưới công kích của hơn chục trái bom như thế mà gã này vẫn còn bảo lưu được hơn nửa thân thể, có thể thấy được cơ thể đã cải tạo qua của hắn mạnh mẽ đến thế nào.
- Cái quái gì vậy?
Quan Tam giờ mới giãy dụa khó nhọc đứng dậy, nhìn thấy Ryan bị nổ đến gần nát cả người, hắn chỉ cảm thấy một đống mơ hồ.
Vừa rồi gã Ryan kia tự sát, diễn cảm lại kiên nghị quả cảm nhường ấy, nhìn qua thật giống như là cam tâm tình nguyện…
- Không có gì, chỉ là tác dụng của một bộ phim thôi mà!
Trần Mặc cười cười, nhân tiện quay màn hình của Bản Bản cho Quan Tam xem.
Chỉ thấy trên màn ảnh đanh chiếu một bộ phim đen trắng, quen thuộc tới mức người ta vừa liếc mắt cái đã có thể nhận ra: “Đổng Tồn Thụy”.
(Đổng Tồn Thụy: một bộ phim, cũng là tên của một vị anh hùng của TQ dùng thân mình gài mìn đi phá boong-ke hay còn gọi là lô cốt của địch. Cái này VN mình không thiếu anh hùng nhỉ)
- Rồi sao nữa?
Quan Tam đột nhiên cảm thấy đầu óc không đủ dùng, hắn cũng chưa từng xem qua loại phim điện ảnh thế này.
- Còn sao trăng gì!
Trần Mặc từ từ tiến đến cạnh Ryan, đá cho đối phương một cái:
- Tiện nghi cho hắn chứ sao, để hắn sắm vai Đổng Tồn Thụy hi sinh đi phá lô cốt địch!
Hộc máu a! Ryan còn giãy dụa trong vũng máu, giờ phút này thật sự muốn phun sạch máu ra theo đường miệng.
Ngay cả chính hắn cũng không biết sao lại thế này, tại sao lại có thể bị trúng công kích ảo cảnh của đối phương, vốn dĩ ý chí của hắn luôn là niềm kiêu ngạo…
Chết tiệt, đều do cái ánh sáng bất chợt kia trong phút chốc làm tâm trí hắn bấn loạn!
Nhưng hiện giờ nói chuyện này còn có tác dụng gì? Nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười gần trong gang tấc, Ryan đột nhiên cảm thấy chút chột dạ, giống như chứng kiến ma quỷ cùng bản thân mình lập khế ước bán linh hồn.
Nuốt nuốt nước miếng, hắn vẫn dữ tợn hét lên:
- Đừng hi vọng hão, cái gì tao cũng sẽ không nói… Có điều nếu giờ mày thả tao, tao sẽ nói cho mày vị trí đã đặt bom trong khu vui chơi!
- Bom hẹn giờ?
Trần Mặc kinh ngạc, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn phía bốn phía.
Giờ này, tiếng nổ mạnh từ khu vui chơi cũng đã dần yếu bớt, mà dòng người tán loạn cũng đã có cảnh sát cùng đội cứu hỏa làm an lòng, bắt đầu rút lui trật tự rời khỏi.
Nhưng nếu quả thật như gã ngoại quốc này nói, vẫn còn một quả bon hẹn giờ… Mà càng đáng sợ hơn nếu như quả bom kia lại đúng ở nơi sơ tán…
- Nói ra thì tao sẽ thả mày!
Không có chút gì do dự, Trần Mặc lập có quyết định.
Ryan rất hài lòng gật đầu, ra dấu cho Trần Mặc ghé tai đến, thấp giọng nói:
- Mày rất thông minh! Nói thật với mày, quả bom hẹn giờ này là giấu ở…
Đột nhiên lúc này Trần Mặc cảm thấy bất an, tức thì nghiêng người né một bên.
Cơ hồ đồng thời, Ryan đang sống dở chết dở lại khó có thể tin được bật người nhảy ra, hào quang màu xanh nhạt theo người hắn lan tỏa.
Trần Mặc ngẩn ra, hắn bỗng cảm thấy được loại khí tức này rất quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở lần Trư Đầu Tam bị đánh tới mặt mũi bầm dập mấy tháng trước…
- Goodbye nhé thằng ngu!
Cất tiếng cười vang vọng cả khoảng không gian, thương thế của Ryan lấy tốc độ mắt thường thấy được mà khôi phục, mà chân hắn sớm đã chuyển hóa thành xúc tu búng lên, trực tiếp phi qua bờ tường.
Nhưng vào một khắc này, chỉ nghe một tiếng kinh hô, Ryan giống như đụng phải cái gì, run rẩy nói:
- Mày, mày là ai…
- Cảnh sát!
Lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Mặc, Mộc Vân đang dùng tay trái bóp chặt yết hầu của Ryan, rất nhẹ nhàng nhấc hắn dỉnh lên trên vách tường.
Càng kỳ quái là cho dù mấy cái xúc tu của Ryan có múa may thế cũng cũng không thể tới gần Mộc Vân.
Không! Nghiêm khắc mà nói, mỗi khi chúng nó sắp tới gần Mộc Vân thì lập tức trốn tránh mà trượt ra chỗ khác, giống như là gặp phải khắc tinh gì đó.
- Cảnh sát?
Chứng kiến một màn quỷ dị này, lại nghe đối phương tự giới thiệu, Ryan đột nhiên cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
Từ lúc nào mà một ả cảnh sát bình thường lại có thể đánh bại công kích xúc tu của mình, rồi còn có kẻ điên mặc phục trang kinh kịch kia, thêm cả đám đồng thau gốm sứ lưu manh biết nói…
Ryan đột nhiên có loại cảm giác muốn hộc máu, Trung Quốc tựa hồ thần bí vượt xa hắn tưởng tượng.
- Nói cho ta biết, bom hẹn giờ ở đâu?
không chút thay đổi nhìn chăm chú vào Ryan, bàn tay của Mộc Vân nhìn qua không có bao nhiêu sức lực lại vẫn đơn giản tóm cổ xách đối phương ép sát vào tường:
- Còn nữa, ông chủ của ngươi muốn làm gì đây, đây là chuyện ta có hứng thú!
- Ông chủ? Làm sao bọn mày biết?
Ryan ngẩn ra, nhưng hắn lập tức cười ầm lên:
- Đừng có nằm mơ! Tao cái gì cũng không biết, bọn mày chờ toàn bộ khu này biến thành đống hoang tàn đi!
- Thế sao?
Mộc Vân dường như không coi lời khiêu khích này vào đâu.
Vài giây sau, nàng đột nhiên hơi nhếch miệng, khe khẽ nói một vài từ:
- 47…
Trong chớp mắt, Ryan như bị trúng đòn, toàn bộ thân hình không thể khống chế run rẩy lên.
Thừa dịp tinh thần hắn hoảng loạn, ánh mắt Mộc Vân đột nhiên dâng lên hảo quang màu trắng, giọng nói như từ xa xăm mang theo ma lực vang lên:
- Ngươi sẽ nói cho ta biết tất cả đúng không? Ví dụ các ngươi muốn làm cái gì?
- Chúng ta…
Ryan mê mang mở miệng lắp bắp, tựa hồ đang khổ sở cưỡng chế lại, nhưng rốt cuộc vẫn thì thào hồi đáp:
- Tạo ra hỗn loạn, thu hút chú ý của cảnh sát, ông chủ sẽ nhân đó đi cướp viện bảo tàng vào lúc 10 giờ!
- Viện bảo tàng?
Cúi đồng nhìn đồng hồ đeo tay, Trần Mặc kinh hoàng nhận ra chỉ còn 20 phút nữa là tới 10 giờ.
Cũng không còn kịp nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên của hắn là nhảy lên Xa Xa, nhưng đúng lúc này Mộc Vân lại hỏi một câu:
- Nói cho ta biết, ngươi đặt bom hẹn giờ ở chỗ nào?
- Thuyền hải tặc!
Không do dự như ban đầu, lần này Ryan trả lời mau mắn hơn.
Trần Mặc ngẩn ra, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thuyền hải tặc phía xa. May là nơi đặt thứ đồ chơi này lại xa chỗ đông người.
Nhưng còn xui chính là nó lại nằm ở sát mép khu vui chơi, bên cạnh đó là một cao ốc chọc trời…
- Chết tiệt!
Vài giây sau, Trần Mặc chỉ ước mình có được phép phân thân, rốt cục đi viện bảo tàng hay tới thuyền hải tặc đây…
Cơ hồ đồng thời, Ryan đột nhiên hô nhỏ một tiếng thê lương, cả người nhất thời xụi lơ, tức thì mất đi sự sống.
Mộc Vân không chút biểu tình lui về phía sau hai bước, nhìn thấy đầu ngón tay tràn ngập máu tươi, thản nhiên nói:
- Tinh thần lực của hắn quá yếu, dưới tình huống không thể ức chế hoàn toàn hỏng mất rồi. Thôi, anh hiện muốn đi thế nào?
- Tôi không biết!
Ngẩng đầu nhìn thuyền hải tặc, lại nhìn phương hướng viện bảo tàng, Trần Mặc thật sự không biết nên làm như thế nào.
Còn may là sau đó Nặc Nặc đột nhiên nhảy ra, xung phong nhận việc nói:
- Lão đại! Mọi người đi giữ viện bảo tàng đi, bon hẹn giờ cứ giao cho bọn em!
- Được không đó?
Hồ nghi nhìn mấy đồ điện, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy giao cho chúng nó phụ trách còn không bằng loan báo tin sơ tán khẩn cấp.
Có điều trong ánh mắt lo lắng của hắn, Nặc Nặc lại rất kiên định nói:
- Yên tâm đi anh! Loại bom hẹn giờ này có gì đặc biệt đâu, cùng lắm để Oa Oa nuốt vào, cho nó cùng bom đồng quy vô tận là tốt rồi!
- Đệch! Sao lại là ca?
Oa Oa rất bất mãn hét ầm lên, nhưng lại bị Xa Xa chở chạy đi như bay, mấy đồ điện nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Trần Mặc rất muốn ngăn cản chúng nó, nhưng thấy đám phá hoại kia đã đi xa, hắn cũng chỉ có thể thở dài chấp nhận.
Cơ hồ đồng thời, Mộc Vân lên tiếng:
- Như vậy chúng ta sẽ đi giải quyết sự việc ở viện bảo tàng. Nhưng mà giờ đi bằng cái gì nhỉ?
- Cái này hả… Kia được không?
Phiền muộn vò vò tóc, Trần Mặc như chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại.
Giờ khắc này, ánh mắt của ba người đồng thời nhìn về một khu đất vắng kia, nơi hơn mười chiếc xe cứu hỏa cùng xe cảnh sát đang đỗ…
Sau vài giây, Trần Mặc đã thấy Mộc Vân lao đi, bất đắc dĩ thở dài:
- Bất đắc dĩ, chắc không tính là trộm cắp chứ?
Tính! Đương nhiên tính! Hai phút sau, một chiếc xe cứu hỏa điên cuồng đâm sập tường mà chạy, đồng thời năm sáu chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ đuổi theo sau.
Nhìn nhìn Mộc Vân đang đua xe rất có tư thế, Trần Mặc chỉ có thể nơm nớp lo sợ thắt dây an toàn, lo lắng nói:
- Này, tuy là rất vội nhưng mà… cô cứ chạy với tốc độ này, nếu bị bắt sẽ bị hủy luôn bằng lái đó!
- Sẽ không!
Cùng lúc thốt một câu, Mộc Vân càng thêm dùng sức dẫm chân ga, xe cứu hỏa lấy tốc độ của Ferrari mà phóng vọt đi, tạo thành một đường loạn cào cào.
Nhìn Trần Mặc mặt tái nhợt, lại nhìn Quan Tam có dấu hiệu say xe, Mộc Vân bình thản mà đáp:
- Không bị hủy bằng lái được đâu, vì tôi làm gì có cái đó!
- Vậy là tốt rồi, tôi còn lo…
Theo phản xạ thở phào một cái, nhưng ngay sau đó máu lên kịp não, Trần Mặc tròn mắt há hốc miệng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
- Đợi một chút, ý cô là cô chưa từng học lái xa?
- Ừ! Việc dễ thế này sao phải học?
Mộc Vân đơn giản trả lời, làm cho Trần Mặc đột nhiên có loại xúc động tung cửa mà nhảy ra ngoài.
Nhưng chờ khi hắn quay đầu nhìn lại “đại đội nhân mã” đang theo sát phía sau thì cũng chỉ có thể cam chịu thở dài nói:
- Được rồi, còn may là mấy ngày trước tôi vừa mua bảo hiểm… Thuận tiện cũng nói một câu, xe cảnh sát đằng sau chúng ta càng ngày càng nhiều, phỏng chừng khi chúng ta đi đến cuối phố thì đầu phố vẫn còn một hàng xe cảnh sát đấy!
- Đây không phải là tốt lắm sao?
Mộc Vân đột nhiên cấp tốc đổi hướng, thiếu chút nữa đem toàn bộ người trên xe sút bay ra ngoài.
Giờ khắc này, Trần Mặc cùng Quan Tam chỉ có thể nắm thật chặt lấy cửa xe, mà xe cứu hỏa mới vừa húc trứng một nhà dân, làm sập một mảng tường, bụi bay mù mịt.
Trong tiếng rầm thật lớn, một đôi nam nữ trần như nhộng đang ôm nhau, cứ thế trơ mắt mà nhìn chiếc xe cứu hỏa bay qua giường.
Trần Mặc tựa hồ thấy xấu hổ, vì thế còn cố thò đầu ra khỏi cửa kính, ngại ngùng hét:
- Xin lỗi nhé, hai người cứ tiếp tục đi, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy!
- Ặc…
Đôi tình lữ đáng thương cũng chỉ biết miễn cưỡng gật đầu.
Mà trong tầm mắt của bọn họ, lúc này hơn mười chiếc xe cảnh sát cũng một đường bay vọt theo cái xe cứu hỏa kia, đèn hú chói mắt khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Mấy phút sau, nhìn thấy phòng ngủ chỉ còn một đống hỗn độn, nam nhân kia đột nhiên run rẩy lẩm bẩm nói:
- Tiểu... tiểu Lâm, em xác định bọn hắn không phải là chồng em phái tới chứ?
Ánh lửa bùng lên theo tiếng nổ vang, Ryan vẫn tư thế giơ cao ba lô, vẻ mặt kiên nghị đột nhiên hét lớn:
- Vì Trung Quốc, xông lênnnnnn!
Dưới làn sóng khí nóng rực cuồn cuộn, mang theo biểu tình vô oán vô hối, hắn lảo đảo thân hình rồi mặt mang mỉm cười mà ngã xuống đất.
Khiến kẻ khác khó có thể tin là dưới công kích của hơn chục trái bom như thế mà gã này vẫn còn bảo lưu được hơn nửa thân thể, có thể thấy được cơ thể đã cải tạo qua của hắn mạnh mẽ đến thế nào.
- Cái quái gì vậy?
Quan Tam giờ mới giãy dụa khó nhọc đứng dậy, nhìn thấy Ryan bị nổ đến gần nát cả người, hắn chỉ cảm thấy một đống mơ hồ.
Vừa rồi gã Ryan kia tự sát, diễn cảm lại kiên nghị quả cảm nhường ấy, nhìn qua thật giống như là cam tâm tình nguyện…
- Không có gì, chỉ là tác dụng của một bộ phim thôi mà!
Trần Mặc cười cười, nhân tiện quay màn hình của Bản Bản cho Quan Tam xem.
Chỉ thấy trên màn ảnh đanh chiếu một bộ phim đen trắng, quen thuộc tới mức người ta vừa liếc mắt cái đã có thể nhận ra: “Đổng Tồn Thụy”.
(Đổng Tồn Thụy: một bộ phim, cũng là tên của một vị anh hùng của TQ dùng thân mình gài mìn đi phá boong-ke hay còn gọi là lô cốt của địch. Cái này VN mình không thiếu anh hùng nhỉ)
- Rồi sao nữa?
Quan Tam đột nhiên cảm thấy đầu óc không đủ dùng, hắn cũng chưa từng xem qua loại phim điện ảnh thế này.
- Còn sao trăng gì!
Trần Mặc từ từ tiến đến cạnh Ryan, đá cho đối phương một cái:
- Tiện nghi cho hắn chứ sao, để hắn sắm vai Đổng Tồn Thụy hi sinh đi phá lô cốt địch!
Hộc máu a! Ryan còn giãy dụa trong vũng máu, giờ phút này thật sự muốn phun sạch máu ra theo đường miệng.
Ngay cả chính hắn cũng không biết sao lại thế này, tại sao lại có thể bị trúng công kích ảo cảnh của đối phương, vốn dĩ ý chí của hắn luôn là niềm kiêu ngạo…
Chết tiệt, đều do cái ánh sáng bất chợt kia trong phút chốc làm tâm trí hắn bấn loạn!
Nhưng hiện giờ nói chuyện này còn có tác dụng gì? Nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười gần trong gang tấc, Ryan đột nhiên cảm thấy chút chột dạ, giống như chứng kiến ma quỷ cùng bản thân mình lập khế ước bán linh hồn.
Nuốt nuốt nước miếng, hắn vẫn dữ tợn hét lên:
- Đừng hi vọng hão, cái gì tao cũng sẽ không nói… Có điều nếu giờ mày thả tao, tao sẽ nói cho mày vị trí đã đặt bom trong khu vui chơi!
- Bom hẹn giờ?
Trần Mặc kinh ngạc, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn phía bốn phía.
Giờ này, tiếng nổ mạnh từ khu vui chơi cũng đã dần yếu bớt, mà dòng người tán loạn cũng đã có cảnh sát cùng đội cứu hỏa làm an lòng, bắt đầu rút lui trật tự rời khỏi.
Nhưng nếu quả thật như gã ngoại quốc này nói, vẫn còn một quả bon hẹn giờ… Mà càng đáng sợ hơn nếu như quả bom kia lại đúng ở nơi sơ tán…
- Nói ra thì tao sẽ thả mày!
Không có chút gì do dự, Trần Mặc lập có quyết định.
Ryan rất hài lòng gật đầu, ra dấu cho Trần Mặc ghé tai đến, thấp giọng nói:
- Mày rất thông minh! Nói thật với mày, quả bom hẹn giờ này là giấu ở…
Đột nhiên lúc này Trần Mặc cảm thấy bất an, tức thì nghiêng người né một bên.
Cơ hồ đồng thời, Ryan đang sống dở chết dở lại khó có thể tin được bật người nhảy ra, hào quang màu xanh nhạt theo người hắn lan tỏa.
Trần Mặc ngẩn ra, hắn bỗng cảm thấy được loại khí tức này rất quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở lần Trư Đầu Tam bị đánh tới mặt mũi bầm dập mấy tháng trước…
- Goodbye nhé thằng ngu!
Cất tiếng cười vang vọng cả khoảng không gian, thương thế của Ryan lấy tốc độ mắt thường thấy được mà khôi phục, mà chân hắn sớm đã chuyển hóa thành xúc tu búng lên, trực tiếp phi qua bờ tường.
Nhưng vào một khắc này, chỉ nghe một tiếng kinh hô, Ryan giống như đụng phải cái gì, run rẩy nói:
- Mày, mày là ai…
- Cảnh sát!
Lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Mặc, Mộc Vân đang dùng tay trái bóp chặt yết hầu của Ryan, rất nhẹ nhàng nhấc hắn dỉnh lên trên vách tường.
Càng kỳ quái là cho dù mấy cái xúc tu của Ryan có múa may thế cũng cũng không thể tới gần Mộc Vân.
Không! Nghiêm khắc mà nói, mỗi khi chúng nó sắp tới gần Mộc Vân thì lập tức trốn tránh mà trượt ra chỗ khác, giống như là gặp phải khắc tinh gì đó.
- Cảnh sát?
Chứng kiến một màn quỷ dị này, lại nghe đối phương tự giới thiệu, Ryan đột nhiên cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
Từ lúc nào mà một ả cảnh sát bình thường lại có thể đánh bại công kích xúc tu của mình, rồi còn có kẻ điên mặc phục trang kinh kịch kia, thêm cả đám đồng thau gốm sứ lưu manh biết nói…
Ryan đột nhiên có loại cảm giác muốn hộc máu, Trung Quốc tựa hồ thần bí vượt xa hắn tưởng tượng.
- Nói cho ta biết, bom hẹn giờ ở đâu?
không chút thay đổi nhìn chăm chú vào Ryan, bàn tay của Mộc Vân nhìn qua không có bao nhiêu sức lực lại vẫn đơn giản tóm cổ xách đối phương ép sát vào tường:
- Còn nữa, ông chủ của ngươi muốn làm gì đây, đây là chuyện ta có hứng thú!
- Ông chủ? Làm sao bọn mày biết?
Ryan ngẩn ra, nhưng hắn lập tức cười ầm lên:
- Đừng có nằm mơ! Tao cái gì cũng không biết, bọn mày chờ toàn bộ khu này biến thành đống hoang tàn đi!
- Thế sao?
Mộc Vân dường như không coi lời khiêu khích này vào đâu.
Vài giây sau, nàng đột nhiên hơi nhếch miệng, khe khẽ nói một vài từ:
- 47…
Trong chớp mắt, Ryan như bị trúng đòn, toàn bộ thân hình không thể khống chế run rẩy lên.
Thừa dịp tinh thần hắn hoảng loạn, ánh mắt Mộc Vân đột nhiên dâng lên hảo quang màu trắng, giọng nói như từ xa xăm mang theo ma lực vang lên:
- Ngươi sẽ nói cho ta biết tất cả đúng không? Ví dụ các ngươi muốn làm cái gì?
- Chúng ta…
Ryan mê mang mở miệng lắp bắp, tựa hồ đang khổ sở cưỡng chế lại, nhưng rốt cuộc vẫn thì thào hồi đáp:
- Tạo ra hỗn loạn, thu hút chú ý của cảnh sát, ông chủ sẽ nhân đó đi cướp viện bảo tàng vào lúc 10 giờ!
- Viện bảo tàng?
Cúi đồng nhìn đồng hồ đeo tay, Trần Mặc kinh hoàng nhận ra chỉ còn 20 phút nữa là tới 10 giờ.
Cũng không còn kịp nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên của hắn là nhảy lên Xa Xa, nhưng đúng lúc này Mộc Vân lại hỏi một câu:
- Nói cho ta biết, ngươi đặt bom hẹn giờ ở chỗ nào?
- Thuyền hải tặc!
Không do dự như ban đầu, lần này Ryan trả lời mau mắn hơn.
Trần Mặc ngẩn ra, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thuyền hải tặc phía xa. May là nơi đặt thứ đồ chơi này lại xa chỗ đông người.
Nhưng còn xui chính là nó lại nằm ở sát mép khu vui chơi, bên cạnh đó là một cao ốc chọc trời…
- Chết tiệt!
Vài giây sau, Trần Mặc chỉ ước mình có được phép phân thân, rốt cục đi viện bảo tàng hay tới thuyền hải tặc đây…
Cơ hồ đồng thời, Ryan đột nhiên hô nhỏ một tiếng thê lương, cả người nhất thời xụi lơ, tức thì mất đi sự sống.
Mộc Vân không chút biểu tình lui về phía sau hai bước, nhìn thấy đầu ngón tay tràn ngập máu tươi, thản nhiên nói:
- Tinh thần lực của hắn quá yếu, dưới tình huống không thể ức chế hoàn toàn hỏng mất rồi. Thôi, anh hiện muốn đi thế nào?
- Tôi không biết!
Ngẩng đầu nhìn thuyền hải tặc, lại nhìn phương hướng viện bảo tàng, Trần Mặc thật sự không biết nên làm như thế nào.
Còn may là sau đó Nặc Nặc đột nhiên nhảy ra, xung phong nhận việc nói:
- Lão đại! Mọi người đi giữ viện bảo tàng đi, bon hẹn giờ cứ giao cho bọn em!
- Được không đó?
Hồ nghi nhìn mấy đồ điện, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy giao cho chúng nó phụ trách còn không bằng loan báo tin sơ tán khẩn cấp.
Có điều trong ánh mắt lo lắng của hắn, Nặc Nặc lại rất kiên định nói:
- Yên tâm đi anh! Loại bom hẹn giờ này có gì đặc biệt đâu, cùng lắm để Oa Oa nuốt vào, cho nó cùng bom đồng quy vô tận là tốt rồi!
- Đệch! Sao lại là ca?
Oa Oa rất bất mãn hét ầm lên, nhưng lại bị Xa Xa chở chạy đi như bay, mấy đồ điện nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Trần Mặc rất muốn ngăn cản chúng nó, nhưng thấy đám phá hoại kia đã đi xa, hắn cũng chỉ có thể thở dài chấp nhận.
Cơ hồ đồng thời, Mộc Vân lên tiếng:
- Như vậy chúng ta sẽ đi giải quyết sự việc ở viện bảo tàng. Nhưng mà giờ đi bằng cái gì nhỉ?
- Cái này hả… Kia được không?
Phiền muộn vò vò tóc, Trần Mặc như chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại.
Giờ khắc này, ánh mắt của ba người đồng thời nhìn về một khu đất vắng kia, nơi hơn mười chiếc xe cứu hỏa cùng xe cảnh sát đang đỗ…
Sau vài giây, Trần Mặc đã thấy Mộc Vân lao đi, bất đắc dĩ thở dài:
- Bất đắc dĩ, chắc không tính là trộm cắp chứ?
Tính! Đương nhiên tính! Hai phút sau, một chiếc xe cứu hỏa điên cuồng đâm sập tường mà chạy, đồng thời năm sáu chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ đuổi theo sau.
Nhìn nhìn Mộc Vân đang đua xe rất có tư thế, Trần Mặc chỉ có thể nơm nớp lo sợ thắt dây an toàn, lo lắng nói:
- Này, tuy là rất vội nhưng mà… cô cứ chạy với tốc độ này, nếu bị bắt sẽ bị hủy luôn bằng lái đó!
- Sẽ không!
Cùng lúc thốt một câu, Mộc Vân càng thêm dùng sức dẫm chân ga, xe cứu hỏa lấy tốc độ của Ferrari mà phóng vọt đi, tạo thành một đường loạn cào cào.
Nhìn Trần Mặc mặt tái nhợt, lại nhìn Quan Tam có dấu hiệu say xe, Mộc Vân bình thản mà đáp:
- Không bị hủy bằng lái được đâu, vì tôi làm gì có cái đó!
- Vậy là tốt rồi, tôi còn lo…
Theo phản xạ thở phào một cái, nhưng ngay sau đó máu lên kịp não, Trần Mặc tròn mắt há hốc miệng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
- Đợi một chút, ý cô là cô chưa từng học lái xa?
- Ừ! Việc dễ thế này sao phải học?
Mộc Vân đơn giản trả lời, làm cho Trần Mặc đột nhiên có loại xúc động tung cửa mà nhảy ra ngoài.
Nhưng chờ khi hắn quay đầu nhìn lại “đại đội nhân mã” đang theo sát phía sau thì cũng chỉ có thể cam chịu thở dài nói:
- Được rồi, còn may là mấy ngày trước tôi vừa mua bảo hiểm… Thuận tiện cũng nói một câu, xe cảnh sát đằng sau chúng ta càng ngày càng nhiều, phỏng chừng khi chúng ta đi đến cuối phố thì đầu phố vẫn còn một hàng xe cảnh sát đấy!
- Đây không phải là tốt lắm sao?
Mộc Vân đột nhiên cấp tốc đổi hướng, thiếu chút nữa đem toàn bộ người trên xe sút bay ra ngoài.
Giờ khắc này, Trần Mặc cùng Quan Tam chỉ có thể nắm thật chặt lấy cửa xe, mà xe cứu hỏa mới vừa húc trứng một nhà dân, làm sập một mảng tường, bụi bay mù mịt.
Trong tiếng rầm thật lớn, một đôi nam nữ trần như nhộng đang ôm nhau, cứ thế trơ mắt mà nhìn chiếc xe cứu hỏa bay qua giường.
Trần Mặc tựa hồ thấy xấu hổ, vì thế còn cố thò đầu ra khỏi cửa kính, ngại ngùng hét:
- Xin lỗi nhé, hai người cứ tiếp tục đi, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy!
- Ặc…
Đôi tình lữ đáng thương cũng chỉ biết miễn cưỡng gật đầu.
Mà trong tầm mắt của bọn họ, lúc này hơn mười chiếc xe cảnh sát cũng một đường bay vọt theo cái xe cứu hỏa kia, đèn hú chói mắt khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Mấy phút sau, nhìn thấy phòng ngủ chỉ còn một đống hỗn độn, nam nhân kia đột nhiên run rẩy lẩm bẩm nói:
- Tiểu... tiểu Lâm, em xác định bọn hắn không phải là chồng em phái tới chứ?
/175
|