Bị phòng lang khí công kích, Trần Mặc chỉ có thể dùng trạng thái tê liệt nằm trên sàn nhà suốt một đêm, mà kẻ gây án Diệp Dung lại bởi vì thẹn thùng mà trốn trong phòng ngủ suốt buổi tối không có đi ra.
Tình huống này tạo thành hậu quả ‘nghiêm trọng’ là sáng hôm sau Trần Mặc đi làm vẫn thấy đầu nặng trĩu, thi thoảng lại hắt xì, tất cả đủ để chứng minh hắn đã dính bầu, ý quên, là cảm.
Nhưng mà cho dù cảm thì vẫn cần phải ăn, hơn nữa hôm nay lại là ngày hắn đứng bếp trong tháng.
Cho nên kể từ 12 giờ trưa, khi mà thực khách nườm nượp mà đến như khi đi mua hàng giảm giá, Trần Mặc không thể không đeo khẩu trang chui vào bếp suốt cả ngày, mãi đến khi chuông đồng hồ điểm 8 giờ tối mới tạm xem như được nghỉ ngơi.
Nhân lúc nhàn rỗi hút điếu thuốc, hắn nhìn nhìn con số trong sổ tiết kiệm, đột nhiên phát hiện mình lại nghèo rớt mồng tơi, xem ra mua nhà quả thực là sự rủi ro.
- Uống hết cái này đi!
Diệp Dung đang trước quầy tính sổ ngẩng đầu nhìn, đột nhiên đưa một tách trà gừng qua, nhân tiện lại đoạt điếu thuốc hắn vừa châm:
- Bị cảm còn hút thuốc, không muốn sống nữa hả? Còn nữa, sau khi về nhà cấm hút ở phòng khách, bỏ giày mới được vào nhà nữa!
- Tôi ngất đây! Cô là vợ tôi chắc?
Bởi vì câu phản kích cường hãn này, Diệp Dung nhất thời mặt mày đỏ ửng đá cho hắn một cước, sau đó thở phì phì tiêu sái trở lại bên quầy tính sổ.
Nhìn gáy ngọc trắng nõn của nàng, Trần Mặc kìm lòng không đậu đem ánh mắt dời xuống, rồi lại dời xuống tiếp…
Tiếp đó, hắn cứ thế nhớ tới một màn tối qua, nhớ đến phong cảnh kiều diễm…
- Nhìn cái gì!
Trừng mắt liếc hắn một cái, Diệp Dung không tự chủ được cố sức kéo cổ áo lên cao thêm chút, rồi lại vùi đầu vào tính sổ sách.
Trần Mặc nhún nhún vai, vừa uống tách trà gừng nóng hổi, vừa nhìn nhìn chiếc nhẫn số mệnh trên tay.
Lúc này, bởi vì dùng thanh mang nấu nướng cả ngày trong bếp, cho nên kim chỉ số mệnh cũng đã dịch chuyển, hơi nghiêng về bên khu vực xui xẻo.
- Còn may là chỉ một chút thôi!
Khẽ thở phào một cái, Trần Mặc bắt đầu đoán lát nữa mình sẽ dính phải cái gì, là một túi rác từ trên trời đáp xuống đầu, hay đang đi thì đạp phải vỏ chuối…
Mà dù là gì thì nhất định vẫn chịu được, bởi vì giờ đã có hai mảnh ngọc vỡ, cho nên uy lực nguyền rủa cũng giảm bớt vài phần, nếu không dựa theo trình độ sử dụng thanh mang ngày hôm nay, ra khỏi cửa chắc hẳn phải đụng cỡ xe tải trở lên.
- Vẫn là cần tìm thêm nhiều mảnh ngọc nữa!
Cảm khái một câu, hắn không tự chủ được xoa xoa túi áo, nơi này còn đang chứa một mảnh ngọc nhân tạo lấy từ Thomas.
Nói tiếp cũng thật là quái dị, tuy rằng hàng giả cứ lâu lâu lại xuất hiện, nhưng mà hàng chính phẩm thì không biết bao giờ mới gặp nữa.
Bất quá ngẫm lại cũng phải, nếu loại ngọc này đơn giản xuất hiện thì cái phòng thí nghiệm kia chế tạo hàng giả làm quái gì!
Nói đến phòng thí nghiệm, Trần Mặc không tự chủ được ngẩng đầu, nhìn tấm biển của “nhà hàng Luyến Mặc” đã đóng cửa thật lâu.
Tính ra, Gia Địch hình như đã đi gần nửa năm, ngoại trừ lúc đầu có gọi về vài lần thì hoàn toàn mất liên lạc.
Mà theo lần trò chuyện gần đây nhất, công việc nàng đang làm xem như chưa hề có tiến triển, nhưng vẫn cần tiếp tục…
- Không biết cô à Hy Lạp kia còn trở về không nữa?
Một giọng nói mang theo thương cảm đột nhiên vang lên từ sau lưng, Trần Mặc ngạc nhiên quay đầu lại nhìn đúng lúc bắt gặp ánh mắt hoài niệm của Diệp Dung.
Vài giây sau, hắn nhịn không được mắt trợn trắng, than thở nói:
- Ngất! Cái này có tính là mèo già khóc chuột không vậy?
- Lăn!
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Trần Mặc, Diệp Dung không khỏi má ngọc ửng đỏ, lại đột nhiên tung một cước:
- Không phải tôi nhớ ả! Chẳng qua nếu như ả không trở lại thì có rất nhiều kẻ ngốc sẽ không tới nơi này rồi vào đây dùng cơm, sinh ý tiệm cơm cũng theo đó kém đi nhiều đấy!
- Biết ngay!
Khinh bỉ bĩu môi, sau đó Trần Mặc lại nhịn không được thở dài.
Nhìn cánh cửa đóng chặt cùng căn gác tối đen, hắn cũng cảm giác mình có chút nhớ Gia Địch, giống như đã quen với việc có nàng bên cạnh, cũng không biết là bởi vì tình bạn, hay là tình cảm chưa kể tên nào khác đây?
Chí ít có một điểm có thể xác định, hóa ra khi bạn mất đi thứ gì đó bình thường vẫn xem nhẹ thì mới có thể phát hiện khi không có thứ đó tồn tại, cuộc sống lại đột nhiên trở nên lạ lẫm đến như vậy…
Không khí có chút hơi trầm buồn, Trần Mặc theo thói quen định móc một điếu thuốc đưa lên miệng, nhưng rồi lại lựa chọn đọc báo giết thời gian.
Mấy phút sau, hắn đột nhiên ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Ô? Ngu Băng Băng lại đến Nam thành quay phim cơ à, không biết là đoàn làm phim nào trâu bò mời được cô ta thế không biết?
- Anh không biết sao?
Diệp Dung ngạc nhiên ngẩng đầu, dùng loại ánh mắt như đang xem “người tối cổ” nhìn qua:
- Hôm qua tivi có đưa tin, đoàn làm phim kia hình như đã ký độc quyền với cô ấy trong đóng phim và quay chụp quảng cáo. Nghe nói sáng nay có tới mấy trăm gã fan hâm mộ tới đó gặp thần tượng, có kẻ trong lúc chen lấn còn bị thương!
Người tên Ngu Băng Băng kia, là một nữ minh tinh phim điện ảnh và truyền hình nổi tiếng với tài năng diễn xuất được đủ loại hình tượng. Có thể đơn giản gộp lại một câu: sau khi đàn ông xem nàng diễn, toàn thân trừ một nơi nào đó, còn lại đều toàn bộ muốn nhũn ra…
Ngắn ngủi không tới vài năm, vị cực phẩm vưu vật này đã trở thành idol của vô số giống đực nhân loại, nghe nói thậm chí có vị triệu phú còn công khai ra giá trên trời muốn bao nuôi nàng.
Bất quá rất thú vị chính là, Ngu Băng Băng này thật sự bán nghệ không bán thân, ít nhất cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng có một scandal nào về tình ái.
Nhưng dù không có loại scandal đó, cũng không có nghĩa là đông đảo trai già trai trẻ không thể tưởng tượng, chính như một câu nói: ý dâm có thể đoạt trinh tiết người ngoài ngàn dặm!
Trần Mặc cũng chỉ là một nam thanh niên bình thường, cho nên thi thoảng cũng hay ảo tượng loại cảnh tượng mập mờ kia… Đương nhiên, sau vài dây thẩm du tinh thần, hắn lại nhớ tới vấn đề trọng yếu: tới cùng là đoàn làm phim thế nào mà lại có thể mời được vị siêu sao màn ảnh này khởi giá về tận đây diễn xuất?
- Hình như là một đoàn nhỏ, đang chuẩn bị làm bộ phim có tên gọi gì mà “Chuyện tình Thần Ma đại chiến cổ kim”.
Nghe Diệp Dung trả lời, Trần Mặc tiện tay lật lật tờ báo, rất nhanh liền tìm được đáp án.
Theo tin tức trong này, đây quả thật là một đoàn phim cỡ nhỏ, phóng viên thậm chí còn lười giới thiệu của đạo diễn và các diễn viên khác, chỉ đại khái miêu tả vài dòng.
Mà sự thực điều này cũng đúng, nếu như là dạng đoàn phim lớn thì cần gì ở tiểu thành thị như Nam thành mà quay chụp, mượn lời Diệp Dung nói: bối cảnh nơi này còn không bằng cả kịch võ hiệp những năm 80 bên Đài Loan!
Bất quá cũng bởi vì như thế, Ngu Băng Băng lại về tận đây đóng phim càng là sự kiện oanh động.
Chẳng qua theo như tin đồn, nàng sở dĩ nhận lời mời của đoàn phim hạng ba này, là bởi vì nàng thiếu vị đạo diễn trẻ tuổi kia một cái nhân tình, chuẩn xác mà nói, là thiếu trưởng bối đã mất của vị đạo diễn kia cái nhân tình…
- Thì ra là thế, mình còn tưởng bây giờ giới giải trí chỉ còn lợi ích!
Đọc đến đây, Trần Mặc không khỏi cảm khái lắc đầu.
Có thể vì báo ân mà bỏ qua thù lao ngất trời, hơn nữa lãng phí thời gian cho một đoàn làm phim cỏn con tận vùng xa xôi hẻo lánh, Ngu Băng Băng coi như nghĩa khí sâu nặng!
Chân chính lại nói tiếp, nàng tương đương là dùng danh tiếng của mình đổi lấy vé phát hành “Chuyện tình Thần Ma đại chiến cổ kim”, thậm chí không để ý đến bộ phim này sẽ tạo ra ảnh hưởng tốt xấu thế nào.
"Reng reng reng!"
Đột nhiên vang lên chuông điện thoại, cắt đứt suy nghĩ của Trần Mặc.
Diệp Dung nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, bực bội nhấc điện thoại, bất quá đợi nàng nghe xong vài câu, lại đột nhiên trở nên đầy mặt hưng phấn:
- Đã biết! Hai mươi phần cơm, tôi sẽ lập tức cho người mang đến!
- Không phải chứ! Hiện còn đưa đồ ăn?
Biết mình lại phải khởi công, Trần Mặc nhịn không được oán thán nói.
- Không muốn đi?
Diệp Dung cười cười nhìn hắn, hai tay nâng cằm làm vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, ngữ khí trở nên kiều mị:
- Thì thôi vậy! Tôi đang nghĩ nếu anh qua đưa đồ ăn cho đoàn phim kia thì sẽ có cơ hội xin chữ ký Ngu Băng Băng giúp tôi!
- Không thể chối từ!
Lời còn chưa dứt, Trần Mặc vừa mới còn oán hận, lập tức đổi giọng 180 độ dựng người lên.
Nhìn thấy Diệp Dung đầy mặt đố kị, hắn quang minh chính đại vỗ ngực, chính nghĩa lầm lẫm nói:
- Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn vì sinh ý tiệm cơm ra một phần sức lực, cho nên… Cặp lồng đựng cơm chuẩn bị xong chưa, tôi sẽ tự mình đi chuyến này!
Không hề nghi ngờ, lực dụ hoặc của mỹ nữ minh tinh là đủ mạnh!
Mấy phút sau, Trần Mặc liền xách theo hai mươi suất cơm hộp tông cửa vọt ra, vội vàng nhảy lên xe điện.
Đằng sau, Diệp Dung phẫn nộ nguýt hắn, bỗng lại bật cười, tự nhủ:
- Đồ ngốc, thật sự nghĩ là nhìn thấy được Ngu Băng Băng? Người ta chịu cho anh đến trước mặt minh tinh mới là lạ!
Đúng như Diệp Dung dự đoán, đợi cho Trần Mặc cực kỳ hưng phấn tới được phim trường thì lập tức bị tạt cho gáo nước lạnh.
Bảo vệ mặt không biến sắc ngăn đón ở cửa, tư thế thay lời nói “muốn vào trừ phi bước qua xác ta”, mặc cho Trần Mặc năn nỉ ỉ ôi cỡ nào cũng không chịu để hắn tiến vào bên trong dù là một bước.
Đến cùng, Trần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha cho tham vọng, ngậm ngùi nhờ bảo vệ gọi điện vào trong báo… Giờ khắc này, hắn chỉ hy vọng đoàn làm phim này bận đến độ nữ diễn viên chính phải đính thân ra ngoài lấy cơm!
Nhưng mà xin lỗi tình yêu, cho dù có vội hơn nữa thì người ta cũng không để nữ chính tự mình chạy ra bưng vác.
Mấy phút sau, nhìn thấy một thân ảnh khôi ngô xuất hiện trong màn đêm, Trần Mặc chỉ có thể thất vọng thở dài, ủ rũ nâng túi cơm hộp nghênh đón:
- Xin chào, đây là 20 suất cơm bên ngài đã đặt… Ặc, là mi sao?
Ngẩn ra, cả hai người cơ hồ đồng thời nhận ra đối phương, không hẹn mà cùng sững sờ tại chỗ.
Vài giây sau, Trần Mặc vứt vèo cả túi lớn đựng cơm hộp sang một bên, nhào lên tóm lấy cổ áo đối phương:
- Con gấu lớn chết tiệt này! Quả đất tròn quá nhỉ! Tóm lại một câu, thiếu nợ phải tiền phải trả, cả gốc cả lãi tổng cộng là…
Thấy một màn như vậy, bảo vệ bên cạnh không khỏi hai mắt đăm đăm, thầm nghĩ khó trách tất cả mọi người đều nói cái đoàn này sắp phá sản, lại ngay cả tiền cơm cũng ăn quỵt.
Có điều không đợi hắn cảm khái thời thế đổi thay, đã thấy nam tử khôi ngô kia cười ha hả, đột nhiên ôm lấy Trần Mặc xoay tại chỗ vi vòng.
Mà Trần Mặc thân giữa không trung, dù đang choáng váng đầu hoa mắt cũng không quên than thở:
- Đừng có mơ đánh trống lảng, coi như muốn ôn chuyện cũ thì trước tiên trả ca 23 đồng rồi nói gì thì nói!
Tình huống này tạo thành hậu quả ‘nghiêm trọng’ là sáng hôm sau Trần Mặc đi làm vẫn thấy đầu nặng trĩu, thi thoảng lại hắt xì, tất cả đủ để chứng minh hắn đã dính bầu, ý quên, là cảm.
Nhưng mà cho dù cảm thì vẫn cần phải ăn, hơn nữa hôm nay lại là ngày hắn đứng bếp trong tháng.
Cho nên kể từ 12 giờ trưa, khi mà thực khách nườm nượp mà đến như khi đi mua hàng giảm giá, Trần Mặc không thể không đeo khẩu trang chui vào bếp suốt cả ngày, mãi đến khi chuông đồng hồ điểm 8 giờ tối mới tạm xem như được nghỉ ngơi.
Nhân lúc nhàn rỗi hút điếu thuốc, hắn nhìn nhìn con số trong sổ tiết kiệm, đột nhiên phát hiện mình lại nghèo rớt mồng tơi, xem ra mua nhà quả thực là sự rủi ro.
- Uống hết cái này đi!
Diệp Dung đang trước quầy tính sổ ngẩng đầu nhìn, đột nhiên đưa một tách trà gừng qua, nhân tiện lại đoạt điếu thuốc hắn vừa châm:
- Bị cảm còn hút thuốc, không muốn sống nữa hả? Còn nữa, sau khi về nhà cấm hút ở phòng khách, bỏ giày mới được vào nhà nữa!
- Tôi ngất đây! Cô là vợ tôi chắc?
Bởi vì câu phản kích cường hãn này, Diệp Dung nhất thời mặt mày đỏ ửng đá cho hắn một cước, sau đó thở phì phì tiêu sái trở lại bên quầy tính sổ.
Nhìn gáy ngọc trắng nõn của nàng, Trần Mặc kìm lòng không đậu đem ánh mắt dời xuống, rồi lại dời xuống tiếp…
Tiếp đó, hắn cứ thế nhớ tới một màn tối qua, nhớ đến phong cảnh kiều diễm…
- Nhìn cái gì!
Trừng mắt liếc hắn một cái, Diệp Dung không tự chủ được cố sức kéo cổ áo lên cao thêm chút, rồi lại vùi đầu vào tính sổ sách.
Trần Mặc nhún nhún vai, vừa uống tách trà gừng nóng hổi, vừa nhìn nhìn chiếc nhẫn số mệnh trên tay.
Lúc này, bởi vì dùng thanh mang nấu nướng cả ngày trong bếp, cho nên kim chỉ số mệnh cũng đã dịch chuyển, hơi nghiêng về bên khu vực xui xẻo.
- Còn may là chỉ một chút thôi!
Khẽ thở phào một cái, Trần Mặc bắt đầu đoán lát nữa mình sẽ dính phải cái gì, là một túi rác từ trên trời đáp xuống đầu, hay đang đi thì đạp phải vỏ chuối…
Mà dù là gì thì nhất định vẫn chịu được, bởi vì giờ đã có hai mảnh ngọc vỡ, cho nên uy lực nguyền rủa cũng giảm bớt vài phần, nếu không dựa theo trình độ sử dụng thanh mang ngày hôm nay, ra khỏi cửa chắc hẳn phải đụng cỡ xe tải trở lên.
- Vẫn là cần tìm thêm nhiều mảnh ngọc nữa!
Cảm khái một câu, hắn không tự chủ được xoa xoa túi áo, nơi này còn đang chứa một mảnh ngọc nhân tạo lấy từ Thomas.
Nói tiếp cũng thật là quái dị, tuy rằng hàng giả cứ lâu lâu lại xuất hiện, nhưng mà hàng chính phẩm thì không biết bao giờ mới gặp nữa.
Bất quá ngẫm lại cũng phải, nếu loại ngọc này đơn giản xuất hiện thì cái phòng thí nghiệm kia chế tạo hàng giả làm quái gì!
Nói đến phòng thí nghiệm, Trần Mặc không tự chủ được ngẩng đầu, nhìn tấm biển của “nhà hàng Luyến Mặc” đã đóng cửa thật lâu.
Tính ra, Gia Địch hình như đã đi gần nửa năm, ngoại trừ lúc đầu có gọi về vài lần thì hoàn toàn mất liên lạc.
Mà theo lần trò chuyện gần đây nhất, công việc nàng đang làm xem như chưa hề có tiến triển, nhưng vẫn cần tiếp tục…
- Không biết cô à Hy Lạp kia còn trở về không nữa?
Một giọng nói mang theo thương cảm đột nhiên vang lên từ sau lưng, Trần Mặc ngạc nhiên quay đầu lại nhìn đúng lúc bắt gặp ánh mắt hoài niệm của Diệp Dung.
Vài giây sau, hắn nhịn không được mắt trợn trắng, than thở nói:
- Ngất! Cái này có tính là mèo già khóc chuột không vậy?
- Lăn!
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Trần Mặc, Diệp Dung không khỏi má ngọc ửng đỏ, lại đột nhiên tung một cước:
- Không phải tôi nhớ ả! Chẳng qua nếu như ả không trở lại thì có rất nhiều kẻ ngốc sẽ không tới nơi này rồi vào đây dùng cơm, sinh ý tiệm cơm cũng theo đó kém đi nhiều đấy!
- Biết ngay!
Khinh bỉ bĩu môi, sau đó Trần Mặc lại nhịn không được thở dài.
Nhìn cánh cửa đóng chặt cùng căn gác tối đen, hắn cũng cảm giác mình có chút nhớ Gia Địch, giống như đã quen với việc có nàng bên cạnh, cũng không biết là bởi vì tình bạn, hay là tình cảm chưa kể tên nào khác đây?
Chí ít có một điểm có thể xác định, hóa ra khi bạn mất đi thứ gì đó bình thường vẫn xem nhẹ thì mới có thể phát hiện khi không có thứ đó tồn tại, cuộc sống lại đột nhiên trở nên lạ lẫm đến như vậy…
Không khí có chút hơi trầm buồn, Trần Mặc theo thói quen định móc một điếu thuốc đưa lên miệng, nhưng rồi lại lựa chọn đọc báo giết thời gian.
Mấy phút sau, hắn đột nhiên ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Ô? Ngu Băng Băng lại đến Nam thành quay phim cơ à, không biết là đoàn làm phim nào trâu bò mời được cô ta thế không biết?
- Anh không biết sao?
Diệp Dung ngạc nhiên ngẩng đầu, dùng loại ánh mắt như đang xem “người tối cổ” nhìn qua:
- Hôm qua tivi có đưa tin, đoàn làm phim kia hình như đã ký độc quyền với cô ấy trong đóng phim và quay chụp quảng cáo. Nghe nói sáng nay có tới mấy trăm gã fan hâm mộ tới đó gặp thần tượng, có kẻ trong lúc chen lấn còn bị thương!
Người tên Ngu Băng Băng kia, là một nữ minh tinh phim điện ảnh và truyền hình nổi tiếng với tài năng diễn xuất được đủ loại hình tượng. Có thể đơn giản gộp lại một câu: sau khi đàn ông xem nàng diễn, toàn thân trừ một nơi nào đó, còn lại đều toàn bộ muốn nhũn ra…
Ngắn ngủi không tới vài năm, vị cực phẩm vưu vật này đã trở thành idol của vô số giống đực nhân loại, nghe nói thậm chí có vị triệu phú còn công khai ra giá trên trời muốn bao nuôi nàng.
Bất quá rất thú vị chính là, Ngu Băng Băng này thật sự bán nghệ không bán thân, ít nhất cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng có một scandal nào về tình ái.
Nhưng dù không có loại scandal đó, cũng không có nghĩa là đông đảo trai già trai trẻ không thể tưởng tượng, chính như một câu nói: ý dâm có thể đoạt trinh tiết người ngoài ngàn dặm!
Trần Mặc cũng chỉ là một nam thanh niên bình thường, cho nên thi thoảng cũng hay ảo tượng loại cảnh tượng mập mờ kia… Đương nhiên, sau vài dây thẩm du tinh thần, hắn lại nhớ tới vấn đề trọng yếu: tới cùng là đoàn làm phim thế nào mà lại có thể mời được vị siêu sao màn ảnh này khởi giá về tận đây diễn xuất?
- Hình như là một đoàn nhỏ, đang chuẩn bị làm bộ phim có tên gọi gì mà “Chuyện tình Thần Ma đại chiến cổ kim”.
Nghe Diệp Dung trả lời, Trần Mặc tiện tay lật lật tờ báo, rất nhanh liền tìm được đáp án.
Theo tin tức trong này, đây quả thật là một đoàn phim cỡ nhỏ, phóng viên thậm chí còn lười giới thiệu của đạo diễn và các diễn viên khác, chỉ đại khái miêu tả vài dòng.
Mà sự thực điều này cũng đúng, nếu như là dạng đoàn phim lớn thì cần gì ở tiểu thành thị như Nam thành mà quay chụp, mượn lời Diệp Dung nói: bối cảnh nơi này còn không bằng cả kịch võ hiệp những năm 80 bên Đài Loan!
Bất quá cũng bởi vì như thế, Ngu Băng Băng lại về tận đây đóng phim càng là sự kiện oanh động.
Chẳng qua theo như tin đồn, nàng sở dĩ nhận lời mời của đoàn phim hạng ba này, là bởi vì nàng thiếu vị đạo diễn trẻ tuổi kia một cái nhân tình, chuẩn xác mà nói, là thiếu trưởng bối đã mất của vị đạo diễn kia cái nhân tình…
- Thì ra là thế, mình còn tưởng bây giờ giới giải trí chỉ còn lợi ích!
Đọc đến đây, Trần Mặc không khỏi cảm khái lắc đầu.
Có thể vì báo ân mà bỏ qua thù lao ngất trời, hơn nữa lãng phí thời gian cho một đoàn làm phim cỏn con tận vùng xa xôi hẻo lánh, Ngu Băng Băng coi như nghĩa khí sâu nặng!
Chân chính lại nói tiếp, nàng tương đương là dùng danh tiếng của mình đổi lấy vé phát hành “Chuyện tình Thần Ma đại chiến cổ kim”, thậm chí không để ý đến bộ phim này sẽ tạo ra ảnh hưởng tốt xấu thế nào.
"Reng reng reng!"
Đột nhiên vang lên chuông điện thoại, cắt đứt suy nghĩ của Trần Mặc.
Diệp Dung nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, bực bội nhấc điện thoại, bất quá đợi nàng nghe xong vài câu, lại đột nhiên trở nên đầy mặt hưng phấn:
- Đã biết! Hai mươi phần cơm, tôi sẽ lập tức cho người mang đến!
- Không phải chứ! Hiện còn đưa đồ ăn?
Biết mình lại phải khởi công, Trần Mặc nhịn không được oán thán nói.
- Không muốn đi?
Diệp Dung cười cười nhìn hắn, hai tay nâng cằm làm vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, ngữ khí trở nên kiều mị:
- Thì thôi vậy! Tôi đang nghĩ nếu anh qua đưa đồ ăn cho đoàn phim kia thì sẽ có cơ hội xin chữ ký Ngu Băng Băng giúp tôi!
- Không thể chối từ!
Lời còn chưa dứt, Trần Mặc vừa mới còn oán hận, lập tức đổi giọng 180 độ dựng người lên.
Nhìn thấy Diệp Dung đầy mặt đố kị, hắn quang minh chính đại vỗ ngực, chính nghĩa lầm lẫm nói:
- Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn vì sinh ý tiệm cơm ra một phần sức lực, cho nên… Cặp lồng đựng cơm chuẩn bị xong chưa, tôi sẽ tự mình đi chuyến này!
Không hề nghi ngờ, lực dụ hoặc của mỹ nữ minh tinh là đủ mạnh!
Mấy phút sau, Trần Mặc liền xách theo hai mươi suất cơm hộp tông cửa vọt ra, vội vàng nhảy lên xe điện.
Đằng sau, Diệp Dung phẫn nộ nguýt hắn, bỗng lại bật cười, tự nhủ:
- Đồ ngốc, thật sự nghĩ là nhìn thấy được Ngu Băng Băng? Người ta chịu cho anh đến trước mặt minh tinh mới là lạ!
Đúng như Diệp Dung dự đoán, đợi cho Trần Mặc cực kỳ hưng phấn tới được phim trường thì lập tức bị tạt cho gáo nước lạnh.
Bảo vệ mặt không biến sắc ngăn đón ở cửa, tư thế thay lời nói “muốn vào trừ phi bước qua xác ta”, mặc cho Trần Mặc năn nỉ ỉ ôi cỡ nào cũng không chịu để hắn tiến vào bên trong dù là một bước.
Đến cùng, Trần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha cho tham vọng, ngậm ngùi nhờ bảo vệ gọi điện vào trong báo… Giờ khắc này, hắn chỉ hy vọng đoàn làm phim này bận đến độ nữ diễn viên chính phải đính thân ra ngoài lấy cơm!
Nhưng mà xin lỗi tình yêu, cho dù có vội hơn nữa thì người ta cũng không để nữ chính tự mình chạy ra bưng vác.
Mấy phút sau, nhìn thấy một thân ảnh khôi ngô xuất hiện trong màn đêm, Trần Mặc chỉ có thể thất vọng thở dài, ủ rũ nâng túi cơm hộp nghênh đón:
- Xin chào, đây là 20 suất cơm bên ngài đã đặt… Ặc, là mi sao?
Ngẩn ra, cả hai người cơ hồ đồng thời nhận ra đối phương, không hẹn mà cùng sững sờ tại chỗ.
Vài giây sau, Trần Mặc vứt vèo cả túi lớn đựng cơm hộp sang một bên, nhào lên tóm lấy cổ áo đối phương:
- Con gấu lớn chết tiệt này! Quả đất tròn quá nhỉ! Tóm lại một câu, thiếu nợ phải tiền phải trả, cả gốc cả lãi tổng cộng là…
Thấy một màn như vậy, bảo vệ bên cạnh không khỏi hai mắt đăm đăm, thầm nghĩ khó trách tất cả mọi người đều nói cái đoàn này sắp phá sản, lại ngay cả tiền cơm cũng ăn quỵt.
Có điều không đợi hắn cảm khái thời thế đổi thay, đã thấy nam tử khôi ngô kia cười ha hả, đột nhiên ôm lấy Trần Mặc xoay tại chỗ vi vòng.
Mà Trần Mặc thân giữa không trung, dù đang choáng váng đầu hoa mắt cũng không quên than thở:
- Đừng có mơ đánh trống lảng, coi như muốn ôn chuyện cũ thì trước tiên trả ca 23 đồng rồi nói gì thì nói!
/175
|